Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

chương 6: thú nhận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tấn Viễn làm xong cơm tối liền gọi Tấn Tĩnh ăn cơm.

Tấn Tĩnh đã sớm ngửi thấy mùi đồ ăn vèo một cái phi tới bàn, nhìn năm sáu món ăn đầy đủ sắc hương trên bàn, xoa xoa tay, nhịn không được hỏi: “Hôm nay là ngày gì tốt sao? Như thế nào mà nấu nhiều món vậy? "

Đứng ở góc bàn ăn, Tấn Viễn sắp xếp các món ăn trên bàn ngay ngắn, tìm một góc có ánh sáng dịu nhẹ, bonus thêm bình hoa sơn chi sữa bò bên cạnh, cầm điện thoại nhẹ nhàng chụp một tấm, một bên gửi ảnh, một bên quay qua nói với Tấn Tĩnh: "Ăn mừng vì tối nay tôi sẽ không làm thêm giờ."

Tấn Tĩnh lấy ra hai hộp sữa tươi trong tủ lạnh, cắt bỏ góc, đổ vào cốc thủy tinh, đặt trước bàn ăn của Tấn Viễn. Nghĩ đến Tấn Viễn đã vất vả như thế nào trong mấy tháng qua, cô cũng cảm động lây, "Em xác thực nên bồi bổ thật tốt"

Chợt cô kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa lên định ăn, nhưng tay cầm đũa dừng lại giữa không trung, nhìn trên bàn nhiều món toàn chất béo, giận dữ nói: "Bữa này ăn xả láng đi, chị ngày mai thể nào cũng béo lên hai cân, như em ăn mãi không béo thì tốt rồi ”

Tấn Viễn gửi xong tin nhắn, anh liền nghe thấy lời của Tấn Tĩnh, chỉ vào tủ lạnh bên cạnh và nói: "Trong tủ lạnh có chút rau và hoa quả, chị có thể lựa chọn làm salad ăn."

Tấn Tĩnh vừa nghe thấy từ salad, sắc mặt đột nhiên biến thành màu mướp đắng, cô vội vàng gắp một miếng thịt trong đĩa: "Quên đi, em đều đã làm rồi, còn làm nhiều như vậy. Chị không giúp em giải quyết thì thật lãng phí."

Tấn Viễn vừa ăn vừa cười hỏi cô, "Chị không sợ ngày mai dài thêm hai cân thịt?"

Tấn Tĩnh dừng lại, trằn trọc một hồi vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn ngon: "Sau bữa ăn này rồi nói chuyện đi."

Tấn Viễn cười cười, không nói nữa, vùi đầu vào ăn cơm, lúc này điện thoại di động trên bàn phát ra tiếng động nhè nhẹ, anh cầm ly sữa lên, chậm rãi uống, bất động thanh sắc cầm điện thoại xem tin nhắn.

Yuan: Đã đến giờ ăn tối, hãy đến nhấm nháp mỹ thực [hình ảnh].

Giang Hạc: Cô làm?

Yuan: Đúng vậy nha [điên cuồng gật đầu].

Giang Hạc: Thoạt nhìn rất không tồi.

Yuan: Chỉ là rất không tồi?

Lần này bên đối diện không có trả lời ngay, vừa lúc Tấn Viễn định đặt điện thoại di động xuống tiếp tục ăn cơm thì bên đối diện lại nhắn lại.

Giang Hạc: Bình hoa cũng rất rất khác biệt.

NTT: Cái bình kiểu này cắm hoa dành dành chương trước mình để ảnh ấy

Tấn Viễn nhìn tin nhắn này không khỏi nở nụ cười thoáng một nhát, Tấn Tĩnh ngồi ở đối diện ngẩng đầu liếc anh một cái: "Ai nha, cười đến là vui vẻ như vậy?"

"Một đồng nghiệp rất thú vị," Tấn Viễn rất bình tĩnh mà hồi phục, lại nhắc nhở cô "Đúng rồi, trước lúc nấu cơm, em đã hẹn huấn luyện viên phòng tập thể thao cho chị rồi, chị ăn cơm xong phải đi luyện a."

Lạch cạch một tiếng vang nhỏ, đôi đũa của Tấn Tĩnh rơi xuống bàn, cô nhìn Tấn Viễn chằm chằm nghiến răng: "Tấn Viễn!"

“Đừng tức giận,” Tấn Viễn đỡ lấy đôi đũa cô đánh rơi trên bàn, nhân tiện giúp cô gắp một miếng sườn chua ngọt: “Ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức để mà rèn luyện."

Tấn Tĩnh nhìn chằm chằm vào miếng sườn có màu sắc mê người trong bát, rất không có khí cốt liếm liếm môi. Tấn Viễn hoàn toàn kế thừa tay nghề của bố, làm cơm tuyệt đối không có gì phản đối, cô cũng không thể kháng cự.

Mà thôi mà thôi, dù sao rèn luyện tối nay chạy không thoát, còn không bằng hiện tại ăn đủ vốn....

Nhìn thấy Tấn Tĩnh không hề gánh nặng tiếp tục ăn, lúc này Tấn Viễn mới ung dung cùng Giang Hạc trò chuyện.

Yuan: Nhìn ra được bình hoa là cái bình gì không?

Giang Hạc: Bình sữa bò.

Yuan: Không phải không uống ư?

Giang Hạc: Tay nghề rất giỏi, là đầu bếp ư?

Cậu ấy lảng tránh câu hỏi, hiển nhiên là không muốn trả lời, Tấn Viễn cũng không truy cứu thêm.

Yuan: [lắc đầu]

Giang Hạc: Là chuyên môn từng học qua?

Yuan: Một nửa một nửa.

Giang Hạc: Hả?

Yuan: Khi còn nhỏ, bố em sợ em không thể tìm được một tấm chồng, vì vậy ông bắt em phải học theo ông.

Giang Hạc: Sẽ không.

Yuan: Sẽ không cái gì?

Sau khi Tấn Viễn gửi một tin nhắn cố ý trêu chọc, anh đặt điện thoại xuống, vừa ăn vừa xem giao diện trò chuyện liên tục hiển thị thông tin người khác đang nhập nhưng không có tin nhắn nào được gửi đến dưới hộp trò chuyện. Đột nhiên anh cảm thấy cơm hôm nay thập phần ngon, sức ăn so vơi bình thường lớn rất nhiều.

Bữa cơm hôm nay cả hai chị em đều rất vui vẻ, ăn gần hết năm sáu món, cơm nước xong xuôi, Tấn Tĩnh quy củ như mọi khi đem bát đũa đi rửa, Tấn Viễn thấy trong hộp tin nhắn không có thông tin gì gửi lại, cũng không vội vàng ly khai bàn ăn, dài chân ngồi vắt vẻo trên ghế, cầm điện thoại chủ động nhảy vọt qua chủ đề này, lại gửi qua một cái tin.

Yuan: Đang làm gì vậy? Như thế nào không để ý tới em [đáng thương]

Giang Hạc: Thu thập hành lý.

Tin nhắn quay về rất nhanh, cách màn hình Tấn Viễn có thể cảm nhận được âm thanh thư giãn bên kia.

Yuan: Hiện tại thu thập hành lý là muốn đi đâu sao?

Giang Hạc: Ừ, đi công tác.

Yuan: Ah

Yuan: Thật đáng tiếc.

Giang Hạc: Đáng tiếc cái gì?

Tấn Viễn lười biếng ngồi trên ghế ăn, ngửi thấy mùi thơm của hoa sơn chi thơm ngát, khóe môi khẽ nhếch lên, ngón tay không ngừng ấn vào bàn phím trên màn hình, phát ra âm thanh dễ nghe.

Yuan: Đáng tiếc đêm nay không thể cùng anh ước hẹn rồi [Miêu Miêu thở dài]

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."

Một tiếng ho dữ dội từ phòng khách được trang hoàng lộng lẫy tinh xảo, Giang Hạc đè lên ghế sô pha, một tay cầm lấy chiếc khăn tắm bụm miệng ho khan, ở trên bàn trà trước mặt còn đang đặt một ly nước không còn nhiều, xung quanh ly là những vết nước loang lổ, từ trên bàn trà đến quần tây âu của Giang Hạc, màu sắc quần tây của cậu cũng trở nên thẫm hơn không ít.

"Giang Tổng, ngài không sao chứ?"

Dì quản gia đang giúp Giang Hạc thu dọn quần áo trong phòng ngủ, nghe thấy Giang Hạc ho khan, bề bộn vội vàng từ phòng ngủ trên lầu đi xuống ân cần hỏi han.

“Không có việc gì.” Giang Hạc chậm rãi dùng khăn tay lau khóe môi, nhẹ nhàng lắc đầu, lấy khăn tay lau vết nước trên áo vest và quần, nhìn cảnh tượng có chút chật vật cùng khi nãy giật nảy mà vứt điện thoại sang một bên, khẽ thở dài.

Cái gì sóng to gió lớn đều đã thấy qua, rõ ràng bị ngôn ngữ ngả ngớn của một cô gái làm cho sặc thành như vậy, thật đúng là việt hoạt việt hồi khứ liễu

() Những lời mắng chửi người ta ẩn dụ cho sự thoái trào.

Sau khi nghe Giang Hạc nói không sao, dì quản gia đi vào bếp lấy khăn lau dọn đống bừa bộn trên bàn và dưới đất, nhìn thấy vết nước bắn trên chân Giang Hạc, bà nhẹ nhàng nói: “Giang Tổng, ngài vẫn là nên đi đổi bộ quần áo khác"

"Được rồi.” Giang Hạc nhìn vết nước ngày càng lớn trên người, không từ chối sự ân cần của dì quản gia, đứng dậy, nện bước thẳng tắp muốn rời khỏi khu vực sô pha.

Khi bước đến ghế sô pha đặt điện thoại, cậu do dự một chút nhưng vẫn cúi người nhặt chiếc điện thoại vứt trên ghế sô pha lên, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ trên lầu.

Dì quản gia đang dọn bàn trà nhìn thấy cậu làm vậy thì không quá thích ứng sững người một lúc.

Có thể là lúc thường Giang Hạc làm trong ngành điện tử, hoặc cũng có thể là ban ngày Giang Hạc đối mặt quá nhiều thời gian cho máy tính và điện thoại, nên khi đi làm về, trừ khi cần cho công việc, cậu không quá nguyện ý đụng vào mấy thứ này, cậu thà rằng cầm một cuốn sách ngồi trước cửa sổ sát đất chậm rãi đọc, không giống như giới trẻ ngày nay ôm điện thoại di động lướt rất thời thượng. Mấy loại địa phương như phòng ngủ để nghỉ ngơi, cậu lại càng không mang những đồ vật này tiến vào.

Dì quản gia đã làm việc trong nhà của Giang Hạc được vài năm, và đối với cuộc sống hàng ngày của Giang Hạc bà rõ như lòng bàn tay.

Nhưng Giang Hạc hôm nay rõ ràng là không bình thường, không chỉ cầm điện thoại di động khi ăn cơm, sau khi ăn xong còn hủy bỏ hoạt động đọc sách, dùng điện thoại di động đọc tin nhắn, hiện tại còn trực tiếp đem điện thoại di động tiến vào phòng ngủ mà cậu chưa từng mang vào, điều này khiến dì quản gia thắc mắc không thôi về hành vi bất thường của cậu hôm nay.

Giang Hạc cầm điện thoại di động tiến vào phòng ngủ, còn đang nghĩ không biết phải trả lời cô gái đáng yêu nhưng lại rất bạo gan này như nào, dứt khoát ném điện thoại lên giường, cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm rửa sạch.

Khi bước ra, cậu cởi bỏ bộ quần áo âu phục thường ngày, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa đơn giản đến cực điểm, phối hợp với mái tóc đen mới gội xoã tung mềm mại, cả người thả lỏng, trông như trẻ ra vài tuổi.

Giang Hạc dùng tay gẩy gẩy mấy sợi tóc xõa trước trán, cầm điện thoại di động ném trên giường, sau khi đi tắm đổi lại bên kia nhận mấy tin nhắn.

Yuan: [Chọc chọc anh]

Yuan: Sao anh lại không nói lời nào rồi

Yuan: Vẫn là tiểu ca ca không thích loại hình như em.

Sau khi đọc xong mấy tin nhắn này, Giang Hạc suy nghĩ, chậm rãi gõ một dòng trên điện thoại di động rồi gửi đi.

Giang Hạc: Tôi cũng không rõ lắm mình thích loại hình nào, nhưng thật sự đối với cô không chán ghét.

Giang Hạc tính ra cũng mới thân một đoạn thời gian ngắn, muôn hình vạn trạng của các kiểu phụ nữ cũng coi như đã thấy nhiều, nhưng cậu và bọn họ hoặc là không nói chuyện được hoặc là tương đối không nói nên lời, ngược lại cô gái tên Viện Viện này, ngay từ đầu đã nói ra mục đích của cô ấy, thẳng thắn cực bạo gan. Cho dù trong lòng cậu rõ ràng, ở điện thoại tồn tại rất nhiều cô gái gọi "Tiểu ca ca" nhưng là cậu vẫn không ghét cô.

Yuan: Không ghét chính là ưa thích, ưa thích thì liền có thể thoải mái mà hẹn. Đều là người trưởng thành nên không có gì phải xấu hổ.

Giang Hạc thấy tin nhắn của cô gửi có vẻ hợp lý, cả câu chữ không hề có chút nào là lúng túng, trên môi cậu nở ra chút vui vẻ.

Cậu cũng không gõ chữ nữa, trực tiếp mở ghi âm ra gửi, một giọng nói trầm thấp từ tính truyền sang: "Cô không sợ đến lúc thấy mặt liền không phải tiểu ca ca mà là ông chú sao?."

Đợi một lúc, bên kia cũng đáp lại cậu bằng thoại: "Không sợ a, tiểu ca ca có phải anh không biết hay không, ngoài khung trò chuyện ra, còn có cái gọi là vòng bạn bè, bạn bè của anh có ảnh chụp của anh"

Giọng nói của cô có chút ngoài dự đoán của Giang Hạc, không phải là giọng đặc trưng của nữ giới, mà là kiểu gió trung tính, nhưng thanh âm thanh tịnh rõ ràng khi nói chuyện với cậu, như ngữ khí của chim sẻ tung tăng, trước mắt Giang Hạc như xuất hiện hình ảnh của một cô gái dí dỏm và hoạt bát, pha thêm một chút vui tươi, cô cùng cậu hình ảnh trùng một chỗ, một chút cũng cảm thấy không khoẻ.

Cậu vừa nghe xong tin nhắn này, điện thoại của cậu lại rung lên nhận được tiếp một giọng nói: "Anh rất đẹp trai và có mị lực, em rất thích, rất muốn hẹn với anh".

Sau khi nghe giọng nói của cô, Giang Hạc lập tức nhấp vào vòng bạn bè của mình, cậu tìm được một vài bức ảnh của mình, nhưng đều là ảnh chụp chung với một số đối tác, ước tính là nhờ người khác chụp ảnh, thuận tiện đăng lên đi.

Giang Hạc không quan tâm đến chuyện này, vừa lúc cậu muốn click vào vòng bạn bè của đối phương thì trùng hợp bên kia phát tin nhắn tới.

Yuan: Nhắc nhở anh, vòng bạn bè của em ẩn rồi nên em sẽ gửi cho anh bất kỳ ảnh nào anh muốn xem.

Giang Hạc bất đắc dĩ cười cười, định đi xem vòng bạn bè của mình, lại đem cái tin nhắn kia nghe lại một lần.

Đây là lần đầu tiên có người thổ lộ với cậu một cách thẳng thắn như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy mới lạ.

Nghe xong tin nhắn này, Giang Hạc nghe lại hết một lượt, nghe đi nghe lại mấy lần.

-----------

U mê chưa con ơi!

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio