Tấn Viễn một câu thích sao, trực tiếp nổ tung Giang Hạc cả đêm chạy mất, lưu lại một mình anh ở thành phố Z tiếp tục tham gia giao lưu.
Ngày hôm sau, Tấn Viễn không tìm được Hà Lạc trong phòng khách sạn, biết hắn một đêm cũng không có trở về, trực tiếp đi hội giao lưu, quả nhiên ở trong buổi giao lưu tìm được hắn.
"Sao lại không có tinh thần như thế?" Lúc Tấn Viễn tìm được hắn, hắn đang nằm sấp trên bàn buồn ngủ, vẻ mặt cũng không tốt, lo lắng hỏi, "Tối hôm qua cậu đi đâu vậy?"
"Đừng nói nữa." Hà Lạc xoay người trên bàn, vẻ mặt chán ghét, "Hai ngày nay thành phố Z dòng người cao điểm, các khách sạn lớn đều chật kín người, tôi chạy không ít nơi mới tìm được một khách sạn nhỏ, kết quả bên trong hoàn cảnh vừa ẩm ướt, còn chưa có phòng vệ sinh, đợi cả đêm liền dị ứng cả đêm, lúc này đang khó chịu."
"Bôi thuốc chưa," Tấn Viễn kéo kéo quần áo trên người hắn, thấy trên cổ hắn đều bò đầy từng mảng lớn phát ban đỏ, rất dọa người, vội vàng kéo hắn lên nói, "Cậu như vậy không được, phải nhanh chóng đi bệnh viện."
Hà Lạc khoát tay áo, ngăn cản anh: "Đã bôi thuốc, thuốc dị ứng cũng uống, tôi chính là tối hôm qua không ngủ ngon, bây giờ cậu để tôi yên lặng ngủ một giấc là được rồi."
Tấn Viễn đưa thẻ phòng khách sạn cho hắn: "Về khách sạn ngủ đi, ở chỗ này làm sao có thể nghỉ ngơi tốt."
Hà Lạc vừa nhìn thấy thẻ phòng trong tay Tấn Viễn, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt vốn đã không tốt lắm, một chút liền tái nhợt, lắc đầu giống như đánh trống: "Không được, không được, tôi vẫn nên ở chỗ này ngủ một chút. ”
"Còn đang sợ chủ nợ của cậu?" Tấn Viễn nhíu nhíu mày, không thể tưởng được chủ nợ của Hà Lạc đến tột cùng là biếи ŧɦái đến mức nào mới khiến hắn sợ thành như vậy, khuyên nhủ: "Khách sạn lớn như vậy, cậu trở về cũng không nhất định sẽ đụng phải, không chừng hắn đã đi cũng không biết."
Hà Lạc lắc đầu, không đồng ý, nhưng cũng không nói gì nữa, không còn khí lực nằm sấp trên bàn tiếp tục ngủ.
Tấn Viễn thấy hắn sống chết không chịu về khách sạn cũng không có cách nào, chỉ đành đem quần áo hắn che trên người hơi trượt xuống nâng lên, chăm chú nghe hội trao đổi.
Có thể là thật sự mệt mỏi, Hà Lạc ngủ từ sáng đến chiều, thẳng đến khi buổi giao lưu kết thúc, hắn mới tinh thần sảng khoái tỉnh lại, xoa bụng đói bụng cả ngày nói với Tấn Viễn: "Anh bạn, có thức ăn không?"
"Có." Tấn Viễn lấy một chai sữa và hai cái bánh mì từ trong túi cho hắn.
"Cảm ơn." Hà Lạc thật sự là rất đói, tiếp nhận đồ liền ăn như hổ vồ.
Chờ hắn ăn xong đồ ăn, cả người hắn thoạt nhìn lên tinh thần rất nhiều, đối với Tấn Viễn cười nói: "Rốt cục cảm giác sống lại."
Tấn Viễn lắc đầu, chỉ chỉ trên người hắn hỏi: "Dị ứng tốt hơn một chút chưa."
Hà Lạc kéo cổ áo mình nhìn một chút: "Phát ban đỏ còn chưa tiêu, bất quá không sưng cũng không ngứa, vấn đề không lớn."
"Đi thôi." Tấn Viễn lại khôi phục bộ dạng lạc quan trời sinh của ánh mặt trời đẹp trai, thu dọn điện thoại máy tính trên bàn dẫn hắn ra khỏi hội quán.
Hà Lạc sững sờ đi theo phía sau anh, sau khi đi một đoạn thật dài, mới hỏi: "Đi đâu vậy?" Hắn cũng không muốn trở về khách sạn có tên biếи ŧɦái kia.
Tấn Viễn lắc lắc điện thoại di động của mình trước mặt hắn: "Không phải cậu không muốn đi khách sạn sao, cướp một chỗ ở cho cậu, đi qua xem bối cảnh, bằng không tối nay cậu còn muốn đi chen chúc khách sạn nhỏ kia sao?"
Tầm mắt Hà Lạc dừng trên hình ảnh homestay trên điện thoại di động của Tấn Viễn, thoáng cái liền cao hứng lên, điều này so với hoàn cảnh khách sạn nhỏ rách nát hắn ở tốt hơn nhiều, vui vẻ ôm bả vai Tấn Viễn một chút: "Cảm ơn, anh em tốt."
Tấn Viễn đang muốn nói với hắn không cần cảm ơn, Hà Lạc đột nhiên "đờ mờ" một tiếng, làm anh kinh hãi một chút, hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
"Tấn Viễn, cổ và bả vai của cậu!" Hà Lạc mở to mắt nhìn Tấn Viễn bị hắn ôm một chút quần áo trên người lỏng lẻo, lộ ra vết hôn đầy người, vừa hâm mộ vừa sợ hãi nói, "Tối hôm qua các cậu vật lộn có bao nhiêu kịch liệt aa, dấu vết trên người cậu đều loang lổ."
Hắn không nói, Tấn Viễn còn chưa chú ý tới, hắn vừa nói, Tấn Viễn cúi đầu nhìn bả vai mình, chỉ thấy dấu vết ngày hôm qua Giang Hạc lưu lại trên người anh không chỉ không có tiêu tán, ngược lại càng lúc càng rõ ràng hiện trên da.
Tấn Viễn không chút hoang mang kéo quần áo trên người về che giấu, bình tĩnh nói: "Tôi không phải đã nói qua, lúc em ấy đối mặt với tôi, tương đối hoang dã."
Hà Lạc bẹp miệng: "Cậu cứ đắc ý đi. ”
Tấn Viễn nở nụ cười một chút, không trả lời, nhưng thái độ đã cho thấy anh chính là đang đắc ý.
Hà Lạc bị vẻ mặt hạnh phúc của anh lóe lên không dám nhìn, dịch chuyển mắt, đề nghị: "Đợi lát nữa chúng ta xem xong homestay, cậu gọi cô ấy ra, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Hà Lạc vốn thích bát quái, quen biết Tấn Viễn lâu như vậy, hắn còn chưa thấy Tấn Viễn đối với người nào để tâm, hiện tại đột nhiên thoáng cái thấy Tấn Viễn mỗi ngày đều vui vẻ như rớt bình mật, viên bát quái chi hồn kia của hắn đã sớm không kiềm chế được, rất muốn gặp vị có thể khiến Tấn Viễn thích, đến tột cùng bộ dáng như thế nào.
"Muộn rồi" Tấn Viễn nhún nhún vai với hắn, "Người nhà tôi tối hôm qua đã chạy về làm việc."
Hà Lạc vẻ mặt mất mát: "Đáng tiếc, lại bỏ lỡ một lần cơ hội gặp mặt, trở lại thành phố S, cậu nhất định phải đem cơ hội này bù lại."
Tấn Viễn gập đầu: "Ừm. ”
Anh có thể ở cùng một chỗ với Giang Hạc, Hà Lạc cũng có một phần công lao ở bên trong, tuy rằng không quá muốn đả kích tam quan của hắn, nhưng anh cũng phải tìm cơ hội nói rõ ràng với hắn.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía một ngã tư xe taxi, ai cũng không chú ý tới, có một chiếc xe màu đen đi theo phía sau bọn họ hồi lâu, thẳng đến khi bọn họ đi ngang qua dừng lại chuẩn bị bắt taxi, chiếc xe này mới chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, hạ xuống cửa sổ xe phía sau.
Trong xe có một người đàn ông toàn thân đều bị bộ âu phục màu đen bao bọc, hắn không chút thay đổi liếc mắt nhìn hai người một cái, lãnh đạm mở miệng nói: "Lên xe."
Tấn Viễn khi thấy rõ dung mạo của người đàn ông ngồi trong xe, nhíu mày, đây không phải là Phó Tổng Phó Ý của tập đoàn Hằng Ý mà ngày hôm qua anh và Giang Hạc gặp qua sao.
Còn không đợi anh mở miệng, Hà Lạc bên cạnh trong nháy mắt nhìn thấy Phó Ý, sắc mặt liền trở nên tái nhợt, theo bản năng cầm cổ tay Tấn Viễn muốn kéo anh co giò bỏ chạy.
Nhưng mà đôi mắt của Phó Ý giống như đao rơi vào trên người hắn, khiến cho hắn không dám nhúc nhích, chỉ có thể nắm chặt tay Tấn Viễn để che dấu sợ hãi.
Ánh mắt Phó Ý nhàn nhạt liếc mắt nhìn trên tay bọn họ đang nắm cùng một chỗ, lại mở miệng nói với Hà Lạc: "Còn muốn để tôi mời cậu phải không?."
Hà Lạc sợ hãi khẩn trương, Phó Ý cường thế bức bách, nhất thời Tấn Viễn liền hiểu được, vị này hẳn là vị chủ nợ biếи ŧɦái trong miệng Hà Lạc nói.
Nhưng hôm qua anh cùng Phó Ý ngắn ngủi tiếp xúc qua, tuy rằng Phó Ý là người lạnh lùng một chút, hình như cũng không phải loại người không thể câu thông, vì thế chủ động ngăn ở trước người Hà Lạc sợ hãi đến phát run, mở miệng hướng Phó Ý nói: "Phó tiên sinh, Hà Lạc hắn..."
Phó Ý nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tự mình bắt đầu đếm: "Một."
Trong nháy mắt nghe được con số, Tấn Viễn rõ ràng cảm giác được Hà Lạc rùng mình một cái, bàn tay nắm trên cổ tay anh đều đổ mồ hôi lạnh.
Phó Ý giống như là không có tri giác, không nhanh không chậm tiếp tục nói ra chữ thứ hai: "Hai."
Lần này toàn thân Hà Lạc thật sự bắt đầu run lên, hắn run rẩy buông tay Tấn Viễn ra, không đợi Phó Ý nói ra con số thứ ba, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mở cửa xe ngồi vào, khuôn mặt trắng bệch nói với Tấn Viễn: "Cậu về khách sạn trước đi, lát nữa tôi cùng hắn nói xong chuyện sẽ tự mình trở về."
Còn không đợi Tấn Viễn nói chuyện với hắn, cửa sổ xe màu đen đóng sầm lại, đem hắn và Hà Lạc hoàn toàn ngăn cách.
Lúc xe rời khỏi tầm mắt của anh, anh có chú ý tới Phó Ý hình như rút một chiếc khăn ướt từ trên ghế lau tay cho Hà Lạc, nhưng bởi vì cách cửa sổ màu đen, anh nhìn cũng không rõ ràng lắm, suy nghĩ một chút, lấy sức mạnh của Phó Ý đối với Hà Lạc hẳn là cũng không có khả năng làm loại chuyện mất thân phận này, có lẽ là anh hoa mắt cũng nên.
Tấn Viễn xoa xoa cổ tay bị Hà Lạc dùng sức bóp đau, dẫn đầu trở về khách sạn chờ Hà Lạc về.
Nhưng mà chờ đợi, đợi đến khi hội giao lưu kết thúc, anh cũng không thấy Hà Lạc trở về.
Trong lúc đó bởi vì lo lắng cho an nguy của hắn, anh gọi cho hắn mấy cuộc điện thoại, điện thoại mỗi lần đều có người nghe, nhưng người ở đầu dây bên kia không phải đang thở dốc, chính là giống như nói chuyện rất khó khăn, nói hai chữ dừng lại, có đôi khi thời gian nói chuyện của bọn họ hơi dài một chút, anh mơ hồ còn có thể nghe thấy Phó Ý quát lớn "Nhanh một chút" linh tinh, không biết đang làm gì.
Anh rất mờ ẩn hỏi Hà Lạc có muốn giúp hắn báo cảnh sát hay không, Hà Lạc nói không cần, chính hắn có thể giải quyết.
Tấn Viễn tuy rằng nghi hoặc khó hiểu, nhưng nhìn bộ dáng hắn hình như không có nguy hiểm đến tính mạng, liền cũng không rối rắm nữa, tự mình thu dọn hành lý xong ngồi máy bay trở về thành phố S.
Ngay sau khi máy bay hạ cánh, anh nhận được tin nhắn của Giang Hạc. Anh dựa theo vị trí nhắc nhở trên tin nhắn đi về phía bãi đỗ xe bên ngoài sân bay, tìm được xe của Giang Hạc, mở cửa lên xe, hỏi cậu ngồi trên buồng lái: "Đợi bao lâu rồi?"
Giang Hạc nhìn qua tựa hồ rất mệt mỏi, lúc Tấn Viễn lên xe, cậu còn dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến khi Tấn Viễn lên xe ngồi xuống, cậu mới chậm rãi mở mắt ra, lắc đầu cười nói: "Cũng không đợi bao lâu."
Tấn Viễn chăm chú nhìn đôi mắt mang theo tơ máu đỏ nhưng vẫn cười ôn hòa với anh, nhíu mày không vui.
Giang Hạc thấy anh không vui, thanh âm lại nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tấn Viễn đưa tay vuốt ve khóe mắt mệt mỏi của Giang Hạc không che giấu được, nhẹ giọng hỏi cậu: "Vấn đề của công ty rất nghiêm trọng sao, sao lại mệt thành như vậy?"
"Khá tốt." Giang Hạc cảm nhận đầu ngón tay Tấn Viễn rơi vào ánh mắt cậu, nghe thấy anh vừa mở miệng chính là quan tâm mình, nội tâm khẽ nở hoa, cười cười nói, "Chính là hai ngày trước có chút bận rộn, không nghỉ ngơi tốt, qua hai ngày là tốt rồi, đừng lo lắng."
Tấn Viễn nghi ngờ: "Phải không?"
Giang Hạc không trả lời nữa, mà khởi động xe, vươn tay phải về phía anh, gọi một tiếng tên anh: "Tấn Viễn."
"Ừ." Tấn Viễn đáp một tiếng, thấy bàn tay cậu từ trong buồng lái duỗi tới, nháy mắt hiểu được ý tứ của cậu, nhẹ nhàng đem tay trái của mình cùng mười ngón đan xen siết chặt cùng một chỗ, cảm thụ lực đạo mạch đập của đối phương, thật giống như cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương vậy.
Tay anh bị Giang Hạc nắm chặt, cho đến khi xe hoàn toàn khởi động, xe chậm rãi chạy ra khỏi bãi đỗ xe, Giang Hạc đang nắm chặt tay, chậm rãi buông ra, đầu ngón tay đặt lên vô lăng, chuyên tâm lái xe.
Tấn Viễn cảm nhận được lực đạo ngón tay nãy bị siết chặt, nghiêng đầu, thấy cậu nhìn không chớp mắt nghiêm túc lái xe, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Trước kia anh sao lại không phát hiện Giang Hạc vốn dính người như vậy.
Trên tay Giang Hạc còn có chuyện công việc phải xử lý, chỉ là thuận tiện tới đón Tấn Viễn một chuyến, Tấn Viễn muốn về công ty báo cáo công việc trước, cậu đem Tấn Viễn dừng ở trước cửa công ty liền lái xe đi.
Nhìn bộ dáng vội vàng bận rộn của cậu, Tấn Viễn cũng không nghĩ nhiều, trở lại bộ phận công trình đem nội dung ghi chép mấy ngày nay tại buổi giao lưu thành phố Z chỉnh lý thành một tài liệu rõ ràng gửi cho Trần Hàm.
Chờ làm xong tất cả, anh cảm thấy xung quanh im ắng, trong lòng cảm khái, không còn tiếng Hà Lạc lải nhải nói chuyện bên cạnh anh, nhất thời có chút không thích ứng được.
Nhưng chờ anh đứng dậy đi uống ly nước ấm nhuận cổ họng, anh mới phát hiện, anh không phải bởi vì không có Hà Lạc mà cảm thấy xung quanh yên tĩnh, mà là một bộ phận nhỏ nhân viên trong bộ phận công trình có chút chán nản, mang theo ảnh hưởng đến cảm xúc của toàn bộ bộ phận, dẫn đến hoàn cảnh xung quanh so với ngày thường còn im lặng hơn, cho nên anh mới cảm thấy yên tĩnh.
Tấn Viễn cầm ly giấy uống một ngụm nước làm dịu cổ họng, nhìn thấy quản lý Đàm Phong đi ngang qua bên cạnh anh, gọi anh lại hỏi: "Lão Đàm, gần đây công ty xảy ra chuyện gì sao, sao bầu không khí lại trầm lắng như vậy."
Đàm Phong đột nhiên bị Tấn Viễn gọi lại, theo bản năng trả lời: "Không có, công ty hết thảy đều rất tốt."
Tấn Viễn ngẩng cằm lên, nhìn mấy người có tâm tình rõ ràng không thích hợp hỏi: "Vậy mấy người bọn họ có chuyện gì vậy."
Đàm Phong nhìn theo ánh mắt anh, lập tức thở dài một hơi nói: "Gần đây công ty không phải nhận được lời mời mời thầu ở trên sao, mấy người bọn họ được chọn vào tổ dự án làm hạng mục đấu thầu này, kết quả còn chưa vui vẻ hai ngày đã phát hiện hạng mục này có thể không làm được, đều đang hỏng tâm tình."
Tấn Viễn nghe vậy ngẩn người: "Cái gì gọi là có thể không làm được?" Anh nhớ Hà Lạc đã nói, công ty của ai có thể bắt được hạng mục này, tương đương với đặt nền móng cho sự phát triển của công ty trong mấy chục năm tới, hơn nữa dự án còn chưa bắt đầu đấu thầu, đã có công ty khác chủ động tìm tới cửa yêu cầu hợp tác với Giang Hạc, có thể thấy được việc bắt được hạng mục này đối với công ty có bao nhiêu quan trọng, hạng mục trọng yếu như vậy, Giang Hạc làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.
Sắc mặt Đàm Phong khẽ chua xót nói: "Còn không phải bởi vì giáo sư Phương vẫn luôn hợp tác với công ty chúng ta gọi người đến trước lôi kéo đi, đi công ty người khác hỗ trợ làm hạng mục này. Giang Tổng nhất thời nửa thời gian này cũng không tìm được người phụ trách dự án có năng lực hơn giáo sư Phương, cạnh tranh không bằng công ty mà giáo sư Phương dẫn dắt, không phải có nghĩa là hạng mục này không làm được sao."
Giáo sư Phương, Phương Đồng, giáo sư khoa máy tính có thẩm quyền nhất đại học S, làm cố vấn kỹ thuật cho khoa học kỹ thuật Hạc Thành nhiều năm, Tấn Viễn nghĩ không ra có công ty nào có thể lôi kéo hắn ta đi.
Anh hỏi: "Công ty nào lợi hại như vậy, đào góc tường đều đào được khoa học kỹ thuật Hạc Thành."
Đàm Phong bĩu môi: "Là một công ty công nghệ mới, hình như là công ty gọi là cái gì tân."
Tấn Viễn nhíu mày: "Công ty mới mà có thể lôi kéo được giáo sư Phương?"
Đàm Phong nói: "Còn không phải vì trong tay công ty mới này có một hệ thống giọng nói cực kỳ thông minh hấp dẫn giáo sư Phương. Giáo sư Phương cảm thấy người mới kia nếu có thể làm ra hệ thống tiên tiến như vậy, nhất định là một tài năng có thể đào tạo, nổi lên lòng yêu tài."
Nói xong Đàm Phong nhìn trái nhìn phải lại thấp giọng nói với Tấn Viễn: "Tôi nghe tin tức nhỏ nói, Giang Tổng chúng ta đoạn thời gian trước vốn cũng muốn thu mua hệ thống giọng nói này, nhưng bởi vì phương diện giá cả không đàm phán được, trực tiếp chèn ép công ty này, không cho phép công ty khác hợp tác với bọn họ, khiến cho công ty này không phát triển được. Hiện tại dư luận tiểu đạo đều đang nói Giang Tổng chúng ta lấy quyền áp người, giáo sư Phương cũng có thể là bất mãn Giang Tổng chúng ta chèn ép người mới để kiếm lợi nhuận, cho nên mới nhảy đến công ty người mới, dùng phương thức như vậy giúp hắn ra mặt."
Tấn Viễn nghe được mấy chữ hệ thống giọng nói, huyệt thái dương đều nhảy dựng lên, thanh âm lãnh đạm hỏi: "Tên công ty này có phải là Công ty TNHH khoa học kỹ thuật Internet Tân Vũ hay không?"
Đàm Phong cũng không chắc lắm: "Có thể, tôi cũng không nhớ rõ lắm, tôi chỉ biết chủ tịch của bọn họ hình như là Cao gì đó."
Tấn Viễn lạnh lùng nói tên: "Cao Tân Vũ."
"Đúng." Đàm Phong khẳng định gật đầu, "Chính là cái tên này."
Tấn Viễn nghe thấy Đàm Phong khẳng định cái tên này, tay bưng ly giấy bóp chặt, trực tiếp đem nước trong ly giấy nắm ra, lúc này nước ấm áp đang theo kẽ ngón tay của anh chảy xuống, anh nhẹ nhàng phẩy phẩy tay, sắc mặt âm trầm nói: "Lại là cậu ta, thật đúng là âm hồn bất tán."
-------------
-Mấy chương hôm nay dài lê thê....
//
NTT