() Tết ông Công ông Táo.
Từ ngày Tấn Viễn ôm bàn phím ở văn phòng Giang Hạc - mắng thành danh, liên tiếp mấy ngày, Tấn Viễn đều cảm giác ánh mắt Hà Lạc nhìn anh đều lộ ra loại quái dị nào đó.
Ông Công ông Táo ngày đó đi công ty làm việc, ở cửa gặp hắn lại đang liếm nắp sữa, Tấn Viễn nhìn ánh mắt hắn có chút lóe lên, đi tới hỏi: "Làm sao vậy? ”
Hà Lạc nhanh chóng liếm sạch nắp sữa trong tay, mím môi, đôi mắt trong suốt như mặt trời có chút câu nệ nhìn anh, một lúc lâu sau mới ngấp nghé mở miệng hỏi: "Tấn Viễn cậu và Giang Tổng rốt cuộc là quan hệ gì a."
Đột nhiên nghe thấy vấn đề của hắn, Tấn Viễn ngẩn người: "Hả? ”
"Liền..." Hà Lạc liếm liếm cánh môi, trong ánh mắt lộ ra nghi hoặc, "Ngày đó lúc Giang Tổng lên hot search, tại sao cậu lại tức giận ôm bàn phím đến phòng làm việc của anh ta."
Hà Lạc ngày đó là tận mắt nhìn thấy Tấn Viễn biến sắc như thế nào, không thể nói là không khiếp sợ, Tấn Viễn - luôn là người có tâm tình rất nhạt nhẽo, rất ít khi thấy anh có lúc cao hứng phấn chấn hoặc thẹn quá hóa giận, năm đó Cao Tân Vũ trộm hệ thống của anh, anh cũng chỉ là chính mình buồn bực không vui, cũng không có cảm xúc tiết lộ ra ngoài, lần này chỉ là ba mẹ Giang Tổng hai tên hề phi ra nhảy nhót, cũng không tính là đại sự gì, liền đem anh tức giận thành như vậy, thật sự rất khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
Bị Hà Lạc dùng đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn, Tấn Viễn có chút khẩn trương lăn yết hầu, tương đối uyển chuyển nói: "Chúng tôi chính là so với bạn bè bình thường quan hệ tiến bộ hơn."
Hà Lạc Lạc hơi chậm chạp nói: "So với bạn bè bình thường càng tiến bộ hơn? Tri kỷ à? ”
Tấn Viễn lại nuốt nước bọt, hàm hồ nói: "Không sai biệt lắm. ”
Là quan hệ chồng chồng, cũng là quan hệ tri kỷ, đều đồng dạng.
Chủ yếu là Tấn Viễn hiện tại còn không rõ quan điểm của Hà Lạc đối với đồng tính luyến ái, lúc trước nghe hắn cùng Phó Ý trong hành lang đối thoại, hắn hình như đối với ba chữ này tránh như rắn rết, Tấn Viễn nghĩ hắn còn chưa nhận rõ bản chất đồng tính luyến ái, nên đả kích hắn.
Bởi vì tiềm thức của người đàn ông thẳng thật sự rất khó bị vặn vẹo, tựa như Giang Hạc rõ ràng đã biết rõ giữa đàn ông và đàn ông nên làm như thế nào, nhưng cậu sẽ không yêu cầu ở trên người anh —— làm, bởi vì cậu biết rõ anh là đàn ông, cậu đối với đàn ông chuyện này thủy chung không thể tiếp nhận lắm, đây cũng là nguyên nhân vì sao, mỗi lần cậu nhìn thấy anh mặc nữ trang, liền biểu hiện đặc biệt hưng phấn.
Mà Lạc Lạc và Phó Tổng rõ ràng không phải như anh và Giang Hạc, tuy rằng Lạc Lạc - tự xưng mình thẳng nam, nhưng rất có thể hắn chỉ là tiềm thức bài xích bản chất của mình, trước khi hắn không nhận ra bản chất của mình, đột nhiên nói cho hắn biết, với cái đầu gân cốt của hắn rất dễ dàng quấn mình vào.
Hà Lạc rõ ràng không tin lắm, nhíu nhíu mày: "Phải không?"
"Ừm," Tấn Viễn suy nghĩ một chút, lại cố ý giải thích một câu, "Lần trước bản quyền hệ thống của tôi không phải Giang Tổng hỗ trợ lấy về sao, lần này em ấy gặp chuyện không may, tôi thế nào cũng không thể ngồi yên không để ý. ”
Hà Lạc nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, cậu không biết mấy ngày nay dọa chết tôi, tôi còn tưởng rằng..."
Hà Lạc nói xong lại lắc đầu.
Tấn Viễn tò mò nói: "Tưởng rằng?"
"Cho rằng cậu có ý tứ với Giang Tổng." Hà Lạc nói xong lại giải thích một câu, "Bất quá đây đều là tôi suy diễn lung tung, cậu đừng suy nghĩ nhiều."
"Chủ yếu là trong khoảng thời gian này tôi nhìn thấy cậu chạy tới văn phòng Giang Tổng, hơn nữa cũng không nói chuyện phiếm với bạn gái kia nữa, luôn cảm thấy làm sao có loại cảm giác không được tự nhiên, mới suy nghĩ lung tung."
"Bất quá ngẫm lại cũng đúng, cậu lại không thích đàn ông, mà Giang Tổng cũng đã kết hôn, ngày đó nhìn vợ Giang Tổng vì Giang Tổng mà làm loạn bọn netizen, nhìn hai vợ chồng nhỏ rất ân ái, các cậu làm sao có thể, -- nhất định là tôi quá mẫn cảm."
Hà Lạc càng nói càng thông suốt, ngay cả đôi mắt hơi nghi hoặc kia cũng dần dần trở nên sáng lên, có loại cảm giác sáng sủa đẩy mây mù ra, cả người cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Tấn Viễn lại càng nghe càng càng không nói gì: "..."
Anh mím môi, hỏi Hà Lạc: "Ngày đó cậu xem Weibo của vợ Giang Tổng liền phát hiện cái gì khác..."
Hà Lạc khuôn mặt mờ mịt: "Cái gì?"
Tấn Viễn: "..."
Bảy năm bạn tốt quá quyết liệt đi, rõ ràng tên Weibo của anh và tên WeChat trước kia của anh chỉ kém —— một cái yuan, hắn thế nhưng cái này cũng không phát hiện ra.
Hai người đi vào thang máy, bây giờ là giờ cao điểm đi làm, có không ít người, trong đó còn có hai ba người ở tầng ba mươi chín thấy Tấn Viễn, bất động thanh sắc nhường chỗ, ôn hòa chào hỏi Tấn Viễn: "Tấn quản lý."
Tấn Viễn cũng hướng bọn họ gất đầu cười cười.
Vào thang máy, Hà Lạc lập tức bắt đầu giễu cợt anh: "Người làm quản lý này chính là không giống nữa, trước kia những lãnh đạo này nhìn thấy chúng ta ngay cả ánh mắt cũng không mang đến, hiện tại cư nhiên lại chủ động chào hỏi."
Tấn Viễn im lặng, anh không biết nên giải thích với Hà Lạc như thế nào, bởi vì mỗi ngày anh đều chạy đến văn phòng Giang Hạc, các lãnh đạo cấp cao tầng ba mươi chín cũng đã biết chuyện của hai người bọn họ, nhất là Giang Hạc còn rất không thích che giấu, thường xuyên trước mặt cấp dưới cho anh ăn, bị gặp qua vài lần, chỉ là ngại hai người bọn họ đều là đàn ông, hơn nữa chuyện này lại liên quan đến chuyện riêng tư của chủ tịch, nên mới không nhiều lời.
Hiện tại lại bị Hà Lạc lòng trâu, cho là anh làm quản lý mới có đãi ngộ này, thật đúng là làm anh dở khóc dở cười.
Gần cuối năm công việc nên bận rộn cũng bận rộn không sai biệt lắm, chỉ thiếu một ít công việc còn đọng phải xử lý, hơn nữa hôm nay tết Công Táo, công ty cũng không sắp xếp tan tầm sớm mà là nghỉ.
Tan tầm Hà Lạc liền chuồn mất không thấy bóng dáng, điều này ngược lại khiến Tấn Viễn muốn né tránh hắn tiết kiệm không ít chuyện.
Trước cửa công ty, chờ không có bao nhiêu người, Tấn Viễn mở cửa xe Giang Hạc, ngồi vào.
"Anh mặc mỏng như vậy, không lạnh sao?"
Lên xe, trên mặt Tấn Viễn liền dán lên mu bàn tay nóng bỏng.
Tấn Viễn cười lắc đầu: "Không lạnh, chỉ từ công ty đến xe có chút khoảng cách này, có bao nhiêu lạnh chứ."
"Hai má lạnh lẽo, còn nói không lạnh."
Giang Hạc bất đắc dĩ nhéo nhéo mặt Tấn Viễn, thu tay lại, điều chỉnh nhiệt độ trong xe lên một chút —— "Thân thể anh không tốt, vẫn nên chú ý nhiều hơn —— giữ ấm một chút, đợi lát nữa sẽ mua cho anh mấy bộ quần áo ấm."
Tấn Viễn gật gật đầu có lệ: "Xem có thời gian không. ”
Đêm hôm nay, Tấn Viễn cũng không có ý định làm bậy, nói với Giang Hạc xong, mua đồ ăn ngon đến căn hộ cho thuê của anh và Tấn Tĩnh, nhưng Giang Hạc lo lắng qua năm mới cậu sẽ cùng anh về thăm ba mẹ anh, chuẩn bị đi chọn quà tặng, cho nên thời gian hôm nay sẽ rất gấp gáp, không có thời gian kịp mua quần áo.
Giang Hạc buồn cười: "Mua quần áo có thể mất bao nhiêu thời gian?"
Lúc ấy Tấn Viễn không hiểu ý tứ của những lời này của Giang Hạc, cho đến khi anh đi theo Giang Hạc vào trung tâm thương mại, được dẫn vào phòng VIP, có nhân viên phục vụ chuyên môn đem quần áo phù hợp với kích thước chiều cao của anh dựa theo màu sắc loại hình dáng , lúc này anh mới hiểu được thì ra mua quần áo thật sự là không tốn thời gian.
"Trước tiên chọn mấy món đồ thích về nhà mặc." Giang Hạc thương lượng với Tấn Viễn, "Còn lại để cho bọn họ đưa đến nhà em được không?"
Tấn Viễn có chút bối rối: "Hả? ”
Giang Hạc nói lại: "Em nghĩ lần này từ nhà anh trở về, anh cũng gần như nên chuyển tới a."
Nhưng kỳ thật không chuyển cũng không sao, từ sau khi minh bạch trước mặt Tấn Tĩnh, Tấn Viễn thường xuyên quang minh chính đại ở lại nhà Giang Hạc, chỉ có thời điểm Tấn Tĩnh nghỉ phép ở nhà, anh mới trở về phòng trọ thuê trông coi cô, đương nhiên anh cũng thỉnh thoảng sẽ dẫn Giang Hạc trở về ăn cơm là được.
Đang nghĩ đến Tấn Tĩnh, Tấn Tĩnh liền gọi điện thoại tới, Tấn Viễn nghĩ phỏng chừng là thúc giục bọn họ về nhà ăn cơm, không nghe máy, chỉ là trả lời tin nhắn mau chóng trở về.
Tấn Viễn nhanh chóng chọn hai bộ quần áo trên móc áo để nhân viên phục vụ đóng gói, quay đầu lại nói với Giang Hạc: "Anh không có vấn đề gì, chỉ là nhiều quần áo như vậy, làm sao anh mặc hết được."
Quần áo Tấn Viễn từ trước đến nay không nhiều lắm, trước kia tủ quần áo hơn phân nửa đều trống rỗng, là sau khi bắt đầu yêu đương với Giang Hạc, quần áo trong tủ mới dần dần tăng lên, còn đại bộ phận đều là trang phục nữ.
Ngẫm lại trong nhà Giang Hạc đã có đồ nữ, lại thêm nhiều quần áo nam như vậy đi vào, cho dù anh mặc đến chết cũng không thể đem những bộ quần áo này mặc xong đi.
Giang Hạc không sao cả nói: "Không có việc gì, mỗi quý bọn họ đều đến nhà tiến hành thay thế, vấn đề này anh không cần lo lắng."
Bàn tay của Tấn Viễn chọn quần áo khựng lại.
Vợ nói một là một, nhất định có thể mặc hết là nhất định mặc hết, mà Giang Hạc lại hiểu là anh mặc không hết quần áo, lại còn xử lý như thế nào sao?
Quả nhiên tư duy của người nghèo và tư duy của người giàu là không thể đảo ngược.
Tấn Viễn vội vàng tùy tiện chọn mấy bộ quần áo liền đi theo Giang Hạc đi nơi khác mua chút quà tặng, chờ anh xách túi lớn túi nhỏ từ trung tâm thương mại, dần dần cân nhắc ra điểm không thích hợp: "Anh như vậy sao lại giống như vợ nhỏ của em."
"Không phải anh đe doạ à?" Giang Hạc tìm một chiếc áo khoác mà Tấn Viễn vừa mới chọn ở trung tâm thương mại cho anh mặc vào, cười cười, "Hiện tại trên mạng và đồng nghiệp đều chê cười em cưới một quả ớt nhỏ, còn đem video phỏng vấn trước kia em nói thích dịu dàng hiền lành cùng bình luận của anh trên Weibo, làm một video quỷ súc đánh vào mặt."
Giang Hạc biết Tấn Viễn trước kia không ít lần vì tiêu chuẩn chọn vợ của cậu mà ghen tuông, nói xong buồn cười xoa xoa đầu anh: "Vừa lòng đi, chồng nhỏ."
Tấn Viễn rõ ràng có bị lấy lòng vểnh môi lên, nhưng vẫn không gợn sóng nói: "Được aa."
Giang Hạc buồn cười nhìn anh.
"Bất quá," Tấn Viễn hai tay xách theo đống lễ vật, "Em đều gọi anh là chồng rồi, lần này đến nhà anh cũng phải lấy danh nghĩa con dâu tới cửa đi, làm sao còn có thể để cho anh xách lễ vật tới cửa đây."
"Đều - Được", Giang Hạc không sao cả giúp Tấn Viễn nhận lấy lễ vật bằng tay phải, để trống tay trái, nắm chặt mười ngón đan xen, "Lần thứ hai tới cửa cũng phải lưu lại ấn tượng tốt cho chú và dì."
Nhận thấy Giang Hạc có chút khẩn trương, Tấn Viễn nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay cậu: "Đừng lo lắng, ba mẹ anh tuy rằng truyền thống một chút, nhưng cũng không phải kiểu ngoan cố không thay đổi, anh trở về thật tốt nói cho họ biết, họ sẽ dần dần suy nghĩ rõ ràng."
Giang Hạc gật đầu: "Ừ."
Tấn Viễn không muốn không khí tết khiến cho cậu quá khẩn trương, cười rời xa đề tài, hỏi cậu: "Tối nay em muốn ăn cái gì?"
Giang Hạc và Tấn Viễn đối với đồ ăn không quá cầu kỳ, cười nói: "Anh quyết định là tốt rồi."
Tấn Viễn nhớ lại nguyên liệu nấu ăn bọn họ vừa mua và nguyên liệu trong nhà, chậm rãi báo danh thức ăn cho cậu: "Tôm hấp, ức bò kho đỏ, đậu phụ ủ dầu... Đúng rồi, anh nấu cháo rễ lô căn tươi, dưỡng dạ dày cho em, để Tấn Tĩnh cho em xem."
Giang Hạc còn chưa từng nghe qua cái tên này: "Rễ lô căn tươi là cái gì?"
"Dược liệu có thể ăn được." Tấn Viễn nắm tay cậu, vừa đi vừa giải thích, "Hương vị ngọt ngào, lúc còn rất nhỏ trong nhà chưa mở nhà hàng, ở nông thôn, anh có hạ đường huyết liền thích ăn loại đồ ngọt này, mỗi lần mọc thứ này đều rất thích đi tìm nhai, có lần có thể anh quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên cánh đồng lô căn, khiến ba mẹ anh cùng tỷ tỷ gấp gáp chết đi sống lại, cho rằng anh lại ngã ở nơi nào, khắp núi tìm anh, cuối cùng lúc tìm được anh, thấy anh ôm gốc lô căn chổng mông ngáy o o. Gia đình vừa khóc vừa cười. ”
Tấn Viễn nói lại có chút ngượng ngùng nói: "Sau đó có một thời gian rất dài, thời gian đó họ đều gọi anh là heo con, bởi vì lúc đó anh ngủ thật giống —— một đầu heo."
Giang Hạc cũng bị anh chọc cười: "Cho dù là heo con, chỉ sợ cũng là đầu heo con đẹp nhất."
Tấn Viễn kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Đó là sự thật." Sau đó cả người anh liền dừng lại.
Giang Hạc thấy anh ngừng lại, cũng dừng lại theo, vừa định hỏi làm sao, chợt nghe thấy Tấn Viễn hướng về phía trước đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ mở miệng: "Ba, mẹ, sao hai người lại tới đây?"
Giang Hạc còn chưa kịp phản ứng, cũng nói theo: "Ba, mẹ?"
..........
- Nay chương để bù trước nhỡ ngày mai bận nhaa
//
NTT