Tấn Viễn cứ như vậy cứng đờ ở đầu cầu thang, cùng cả nhà mắt to trừng nhỏ đối diện trầm mặc, ai cũng không có người dẫn đầu nói chuyện.
Cuối cùng Tấn Viễn xấu hổ đến mức da đầu tê dại lăn yết hầu, thanh âm khẽ run lên nói: "Con đi lên thay quần áo trước."
Nói xong rút lui về phía lầu.
"Đừng đổi lại." Lâm Anh đột nhiên gọi anh, có chút kỳ lạ nói, "Cứ ăn mặc như vậy đi, còn rất đẹp mắt."
Lúc trước bà còn buồn bực, nếu con trai là ở cùng một chỗ với một người đàn ông, vì sao trong tủ quần áo lại có nhiều quần áo con gái như vậy, hiện tại nhìn thấy Tấn Viễn mặc vào một thân này, nhất thời tất cả điểm nghi vấn đều có đáp án.
Đừng nói, Tấn Viễn bộ dáng tốt, eo thon chân dài, mặc quần áo con gái còn rất đẹp, nhất là cùng Tấn Tĩnh đứng chung một chỗ, xem nhẹ vấn đề chiều cao, giống như là bà sinh ra hai chị em gái sinh đôi vậy.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, cũng không phải bài xích như vậy.
Tấn Viễn đang chuẩn bị chạy trốn, dừng bước, níu lấy váy xẻ tà đến đùi thấp thỏm nhìn Tấn Quân.
Tấn Quân nào không biết ý tứ của Tấn Viễn, trừng mắt: "Mặc đi, con khi còn bé cũng không phải chưa từng mặc qua váy chị con, có cái gì mà ầm ĩ." So với chuyện tiếp nhận con trai nhà mình thích đàn ông, chuyện tiếp nhận con trai nhà mình còn thích mặc nữ trang thì có vẻ không khó chịu như vậy.
Hai người ở đây không thể chấp nhận cũng tiếp nhận, hai người còn lại cũng không đáng sợ, nhưng lần đầu tiên lấy hình tượng này xuất hiện trước mặt ba mẹ, Tấn Viễn vẫn lúng túng đến mức không biết tự xử lý như thế nào.
"Chú dì, phòng bếp ở bên này." Nhìn ra sự quẫn bách của Tấn Viễn, Giang Hạc ho một tiếng đem tầm mắt mọi người chuyển dời đến trên người cậu, mang theo Tấn Quân cùng Lâm Anh đi trước một bước vào phòng bếp.
Chờ dẫn họ vào phòng bếp xong, Giang Hạc lúc này mới đi ra một mình đối mặt với Tấn Viễn.
Tấn Viễn vừa thấy Giang Hạc đi ra, lập tức kéo cậu đến cây đàn piano dưới cầu thang xoay tròn, chất vấn cậu: "Sao em gọi ba mẹ anh tới cũng không nói với anh trước một tiếng."
"Xin lỗi." Giang Hạc nhìn một thân tràn ngập hấp dẫn của Tấn Viễn, hơi đỏ mặt sờ sờ mũi, "Vốn là muốn cho anh một kinh hỉ."
"Đây là kinh hỉ sao?" Tấn Viễn cả người còn không có từ trong xã tử đi ra, ủy khuất hướng cậu tố cáo, "Đây rõ ràng chính là kinh hách có được hay không?"
"Thực xin lỗi." Giang Hạc tính tình tốt đem trách nhiệm ôm lên người mình, "Đều là lỗi của em, là em suy nghĩ không chu đáo."
"Quên đi." Tấn Viễn cũng không muốn bắt bẻ Giang Hạc, thấy cậu lớn như vậy nhận sai, cũng mượn bậc thang đi xuống, "Cũng không phải lỗi của một mình em, không thể hoàn toàn trách em, là anh muốn ăn mặc thành như vậy, anh chỉ không nghĩ tới em cho anh kinh hỉ sẽ là cái này."
Đang nói, anh liền phát hiện ánh mắt Giang Hạc sâu thẳm bất động thanh sắc trượt yết hầu một chút, Tấn Viễn nâng mí mắt lên, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng vụn như sao, khóe môi cong cong, bên môi cậu phun ra hơi thở ái muội: "Đẹp không?"
Giang Hạc thở ra một hơi, không chút do dự gật đầu: "Đẹp lắm."
Hôm nay Tấn Viễn mặc một chiếc sườn xám màu đen cách tân, thân trên hẳn là mặc bra trước kia cậu chuẩn bị cho anh, dọc theo đường cúc áo sườn xám trượt xuống cùng vòng eo mảnh khảnh của anh phác họa ra đường cong lung linh lồi lõm, trên chân dài đeo hai cái tất quá đầu gối màu đen, che đi đôi chân vốn trắng nõn thon dài, trên đùi trắng ở bên cạnh còn đeo một cái vòng chân xích tinh xảo, theo động tác di chuyển của anh như ẩn như hiện trêu người.
Giang Hạc nghĩ, chỉ cần là một người đàn ông bình thường cũng không chịu nổi cảnh tượng trước mắt này, huống chi hiện tại đứng trước mặt cậu là người cậu yêu sâu đậm nhất.
Cảm nhận được khát vọng trên người Giang Hạc mạnh mẽ đè xuống, Tấn Viễn cắn cắn môi: "Vốn là ngạc nhiên chuẩn bị cho em, hiện tại tốt rồi, chúng ta chuẩn bị kinh hỉ cho đối phương, đều thành kinh hách."
"Không sao đâu." Giang Hạc khẽ thở dài một hơi, đưa tay cởi bỏ một chiếc cúc áo sơ mi dưới cổ, thoải mái cười cười, "Sau này còn có nhiều cơ hội, chúng ta đi qua giúp đỡ chú dì trước đi."
Tấn Viễn buồn cười đè bả vai Giang Hạc lại, dung nhan xinh đẹp kề sát vào đồng tử Giang Hạc, quyến rũ cười một chút: "Tuy rằng ngạc nhiên đã biến mất, nhưng bánh ú bảo bối của anh vẫn còn."
Nói xong Tấn Viễn liền vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra, khẽ liếm vài cái trên mặt Giang Hạc: "Hương vị không tệ."
Liếm thẳng đến cổ Giang Hạc cũng nhịn không được nổi lên màu đỏ khô nóng, anh mới giống như một người cái gì cũng không làm, thả lỏng tâm tình vừa mới xã tử trước mặt cả nhà, chạy vào khu vực phòng bếp hỗ trợ.
Giang Hạc đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Tấn Viễn chạy xa, thở ra một hơi, lại cởi một cái cúc áo sơ mi, cười mắng một câu: "Tiểu yêu tinh muốn mạng người."
—
Tấn Quân và Lâm Anh đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu gói bánh ú trong phòng bếp, Tấn Viễn vừa đi tới đã bị bắt gọn: "Lại đây giúp gói bánh ú đi."
"À." Ở trước mặt ba mẹ Tấn Viễn cũng không làm càn như vậy, nghe lời đi qua nhặt lá bánh ú, ngón tay linh hoạt giúp đỡ gói bánh.
Lâm Anh từ trên xuống dưới đánh giá Tấn Viễn một chút, lại nhìn Tấn Tĩnh đang vụng về nghiên cứu bánh ú gói như thế nào bên cạnh Tấn Viễn, thở dài nói: "Mẹ có phải đem các con sinh phản hay không?"
Tấn Tĩnh nghe xong trực tiếp đem lá bánh ú trải lên bàn, mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ muốn nói con không giống con gái a, không cần quanh co lòng vòng như vậy, con nghe hiểu."
Lâm Anh cười cười: "Mẹ không có ý này."
Tấn Tĩnh bĩu môi, rõ ràng không tin.
"Không phải," Tấn Viễn nhanh chóng gói mấy cái bánh ú, giải vây nói, "Là con lớn quá giống con gái, mặc kệ phương diện nào cũng giống."
Tấn Quân nghe xong nhếch môi, rõ ràng không đồng ý, muốn nói cái gì phản bác, nhưng nhìn thấy con trai mặc váy chỗ nào cũng giống con gái lại cái gì cũng không nói nên lời, vừa vặn lúc này Giang Hạc tỉnh táo đi tới, ông dứt khoát trực tiếp không nhìn Tấn Viễn, ôn hòa hỏi Giang Hạc: "Tiểu Giang a, nhà con có rượu vang hay không?"
"Có chú." Giang Hạc đi tới, cười đẩy cửa ngầm trong phòng cất giữ phía sau phòng bếp ra, một phòng đựng rượu vang đỏ lớn như vậy nhảy vọt trước mặt mọi người.
Tấn Quân vốn chỉ muốn một chai rượu vang đỏ làm gia vị, nhưng khi nhìn thấy trong phòng đựng rượu vang chất đầy giá đựng rượu vang đỏ, mặt trên rậm rạp bày đầy đủ các loại rượu, nuốt nước bọt.
Giang Hạc dẫn ông đi vào: "Chú, chú tùy ý chọn."
Tấn Quân kinh ngạc hỏi cậu: "Những thứ này con sưu tập a?"
Đối mặt với Tấn Quân, Giang Hạc cái gì cũng nói: "Có một phần nhỏ ạ, còn lại đều là người khác tặng, trên thương trường, phải có chút sở thích, người khác mới dễ dàng thân cận."
"Như vậy a, chú nghe người khác nói cái gì Lafite , ở chỗ này của con cũng có sao?"
"Có hai bình, con dẫn chú đi xem một chút."
“......”
Nghe Tấn Quân cùng Giang Hạc không hề khúc mắc hữu hảo nói chuyện, tay Tấn Viễn gói bánh ú dừng lại, lúc này mới phản ứng lại, ba mẹ anh hình như tiếp nhận chuyện của anh và Giang Hạc.
Tấn Viễn mang theo ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Lâm Anh.
Con từ trong bụng mình bò ra, một ánh mắt Lâm Anh liền biết Tấn Viễn đang suy nghĩ cái gì, cười cười, ôn nhu nói: "Tiểu Giang so với hai người các con cộng lại đều hiếu thuận hơn."
Tấn Viễn sửng sốt một chút: "Như thế nào?"
"Hai đứa quanh năm suốt tháng trở về thăm ba mẹ mấy lần?" Lâm Anh nhìn Tấn Viễn cùng Tấn Tĩnh lắc đầu, "Mà Tiểu Giang người ta lại có thể kiên trì, mỗi tháng đều trở về thăm chúng ta, tuy rằng ba mẹ hiểu các con kiếm tiền không dễ dàng, về nhà một chuyến cũng không dễ, nhưng phần tâm tư này của Tiểu Giang quá khó có được."
Lâm Anh nhớ tới lần đầu tiên Giang Hạc tới cửa tìm bọn họ, bọn họ không biết ở chung với cậu như thế nào, liền kệ cậu, đứa nhỏ này cũng một mình xách quà đứng bên ngoài quán cơm nhỏ một ngày, cuối cùng lúc trời tối đem quà đặt ở bên cạnh cửa, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Vốn tưởng rằng sau khi mặc kệ cậu lần này, cậu sẽ không xuất hiện nữa, kết quả không quá hai ngày, cậu lại một lần nữa xách quà tới cửa, lần này bọn họ không tiện đem cậu đứng ngoài nữa, khách khí khí mời vào nhà, rõ ràng biểu thị chuyện của cậu và Tấn Viễn, bọn họ không hiểu được, cũng không muốn lý giải.
Kết quả là, đứa trẻ không chỉ không tức giận, mà còn rất bình tĩnh và an ủi hai người: "Chú và dì, con biết chuyện này trong mắt người thường không thể tưởng tượng nổi, con cũng không phải đến để được chú dì tán thành hoặc lý giải, con chính là ở gần nơi này công tác, thuận tiện đến thăm chú dì, chú dì coi cháu như một vị khách đi ngang qua là tốt rồi, không cần cố ý để ý tới."
Nói như vậy không sai, nhưng lòng người đều là xương thịt. Kế tiếp kéo dài đến nửa năm, đứa nhỏ này mỗi tháng đều mang quà đến thăm bọn họ ba bốn lần, có đôi khi bọn họ quá bận rộn không để ý tới cậu, cậu liền yên lặng ở một bên hỗ trợ thu dọn bàn ăn, bưng thức ăn rửa chén, mệt một ngày cũng không lên tiếng, bận rộn xong liền tự mình rời đi, thẳng đến khi bọn họ đóng cửa, nhìn thấy bát đũa rửa sạch cùng quà mới biết cậu đã tới.
Theo lời hàng xóm, không phải con ruột cũng thắng con ruột.
Dần dần hai người đặt xuống định kiến của họ, nói chuyện với cậu "Chàng trai, chúng ta không thể hiểu những người như cháu, cũng không muốn hiểu, chúng ta đã già, không thể chấp nhận xu hướng này. Chuyện của cháu và Tiểu Viễn, chúng ta cũng không có chuẩn bị nhúng tay vào, dù sao cuộc đời con người quá dài, rất nhiều chuyện đều không phải chúng ta có thể chi phối, ai biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, cháu cũng không cần ba ngày hai đầu chạy về phía chúng ta, an tâm làm công việc của cháu là được."
Ý nghĩa của lời này là nói với cậu rằng họ không hiểu, nhưng họ sẽ không phản đối, để cho cậu không cần phải đến với họ.
Lâm Anh nhớ rất rõ ràng, lúc ấy đứa nhỏ kia trầm mặc hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói chuyện với bọn họ.
Cậu nói: "Chú dì, con biết, cuộc sống của con người rất dài, dài đến nỗi không ai biết ngày mai và tai nạn cái nào đến trước, người yêu ngọt ngào cũng có thời gian chia tay, vợ chồng ân ái đến đâu cũng có tình huống tai vạ, con và Tấn Viễn ở cùng một chỗ, chú dì không tán thành, thế tục không tán thành, thậm chí ngay cả pháp luật cũng không tán thành, có thể ngay cả chính chúng con cũng không biết tương lai chúng con sẽ đi đến khi nào."
"Con làm những thứ này, thật sự không phải tới muốn hai người hiểu hoặc tán thành."
"Con chỉ nghĩ, chỉ cần hôm nay con còn yêu Tấn Viễn, liền muốn vì anh ấy làm thêm một chút, chỉ là một chút cũng tốt."
"Pháp luật đều có lúc không bảo vệ được hôn nhân, chúng con muốn ở bên nhau lâu dài càng thêm khó khăn. Nhưng chỉ cần con và Tấn Viễn còn ở cùng một chỗ một ngày, con liền có nghĩa vụ đi bảo vệ tình yêu giữa chúng con. Làm, có thể không có gì để thay đổi, nhưng không làm, ngay cả khả năng thay đổi cũng không có."
Lâm Anh đến nay vẫn còn nhớ rõ sau khi Giang Hạc nói ra những lời này, bà và Tấn Quân hai người đều rung động.
Nói thật, đến tuổi của bọn họ, đã nhìn qua phân ly hợp hợp quá nhiều, cho dù bọn họ biết khuynh hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của con trai không bình thường, cũng không cho rằng hai đứa có thể đi được bao xa, dù sao ngoại trừ bọn họ không đồng ý, ánh mắt thế tục đại đa số cũng không đồng ý, trong thế giới như vậy, bọn họ tựa như dị biệt, cho dù tình ý sâu sắc hơn nữa, thì có bao nhiêu tình yêu có thể tiêu hao?
Nhưng Giang Hạc có thể vì Tấn Viễn làm đến mức này, quả thật rất lay động bọn họ, bỏ lỡ Giang Hạc, có lẽ đời này cũng sẽ không có người khác yêu Tấn Viễn như vậy.
Đêm đó Tấn Quân liền nắm lấy tay bà, ngữ điệu thẳng thắn nói với bà: "Tiểu Anh a, coi như chúng ta nuôi không phải là con trai mà là con gái đi, có con rể như vậy đời này thỏa mãn rồi."
Bọn họ thay vì nói là tiếp nhận hai người, còn không bằng nói là tiếp nhận Giang Hạc.
Lâm Anh nhớ lại xong, ánh mắt nhìn Tấn Viễn mang theo phức tạp vô tận: "Tiểu Viễn, con thật sự tìm được người rất yêu thương con."
..........
//
NTT