Lâm Nguyên bị ép vào tường, đầu ngả về sau theo quán tính đập vào lòng bàn tay ấm áp của Viêm Đình
Người đàn ông trước mặt mang theo vẻ mặt u ám, trong đôi mắt sâu có chút tức giận nhàn nhạt.
Lâm Nguyên cong môi cười, nụ cười vô cùng ngây thơ "Sao lại tức giận? Không phải anh cho cơ hội để em hồng hạnh xuất tường sao?"
Lâm Nguyên chớp mắt, ló đầu ra khỏi bên hông người Viêm Đình, nhẹ giọng hỏi: "Tần tiên sinh, những gì anh nói trước đó có tính không?"
"Nói cái gì?" Tần Miện ngửi được khói lửa chiến tranh, đang nghĩ muốn chuồn đi đột nhiên bị gọi lại, nhất thời không phản ứng kịp bối rối ngước mắt lên.
Anh tình cờ nhìn thấy một cái đầu lông xù xù lòi ra khỏi lиg ngực của Viêm Đình, đang nhìn mình với một nụ cười.
Cánh môi của Lâm Nguyên khẽ mở, trong giọng điệu có chút buồn bực và oán hận "Lúc trước anh đã nói rằng sẽ luôn mở rộng vòng tay cho em."
"Ồ, cái kia tất nhiên là ..."
Viêm Đình quay đầu lại với một khuôn mặt đen.
"Đương nhiên không tính." Tần Miện lời nói thay đổi nhanh chóng "Tốt hơn hết em nên đi theo Viêm Đình, ngoại trừ hắn không ai muốn em đâu."
"Không nhất thiết phải như vậy." Khóe miệng Lâm Nguyên hơi nhếch lên, rụt đầu lại mang theo ý cười.
Dáng người của Viêm Đình lớn hơn cậu một thước và đôi vai rộng bao bọc toàn bộ cơ thể cậu vào trong lòng ngực, chắn đến kín mít.
Từ góc nhìn của Tần Miện, anh chỉ có thể nhìn thấy một vài nhúm tóc nhếch lên trên vai Viêm Đình, không rõ hai người đang làm cái gì.
Dựa lưng vào tường, Lâm Nguyên kéo lòng bàn tay của Viêm Đình lên bụng mình, nụ cười trên khóe miệng đã lắng xuống, trong mắt cũng bình tĩnh lạ thường.
Giống như mặt hồ vào mùa đông, một lớp băng mỏng hình thành trong thời tiết lạnh giá, gió thổi qua không chút gợn sóng trên mặt hồ.
Lâm Nguyên yên lặng nhìn Viêm Đình, ánh đèn từ trên đỉnh đầu rơi xuống, bóng người lúc này mới phản chiếu.
Cậu cảm thấy Viêm Đình đang trả thù mình, bởi vì mình lúc trước giấu giếm sự thật mình mang thai, mà còn đi không nói lời từ biệt.
Vì vậy, cho dù bây giờ có chuyện gì xảy ra, Viêm Đình đều không nói cho cậu.
Một tia tự giễu hiện lên trong đôi mắt màu sáng, Lâm Nguyên nắm lấy tay Viêm Đình bắt hắn chạm vào bụng mình, có thể cảm nhận rõ ràng là cậu có thai, từng chữ một hỏi: "Anh có biết chuyện cấm kỵ nhất giữa vợ chồng là gì không ? "
Sau khi nói xong, không cho Viêm Đình thời gian trả lời, lẩm bẩm: "Đó là sự tin tưởng."
Khóe miệng Lâm Nguyên nhếch lên một vòng cung châm biếm, đột nhiên cười khẽ, "Nhưng mà, chúng ta chỉ là bạn trai, cũng không đến cái mức gọi là quan hệ hôn nhân, nên cũng không cần quá để ý chuyện như vậy ."
"Nguyên Nguyên." Trong đôi mắt bình tĩnh của Viêm Đình hiện lên một chút hoảng sợ, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt của đứa nhỏ.
Lâm Nguyên nghiêng đầu né tránh, động tác quá vội vàng thiếu chút nữa đυ.ng phải bức tường, phát ra một tiếng trầm vang.
Trong giây tiếp theo, chưa kịp phản ứng cậu đã bị Viêm Đình ôm vào lòng.
Lòng bàn tay hắn vuốt ve phần vừa bị đυ.ng, động tác nhẹ nhàng lại ôn nhu.
Cái đồ chó này, dù có tức giận đến đâu cũng im lặng dỗ dành mình rất nhẹ nhàng.
Nhưng dỗ dành thì sao, sự việc vẫn chưa được giải quyết.
Lâm Nguyên muốn đánh một trận lớn.
Nhưng cảm xúc của Viêm Đình rất sâu và biết kiềm chế, căn bản không thể cãi nhau được.
Hai người bọn họ một người là núi lửa, một người là tảng băng.Tính cách hoàn toàn là hai thái cực, băng và lửa va vào nhau, băng tan hoặc lửa dập tắt.
"Nguyên Nguyên, không đau, không đau, xoa xoa liền không đau nữa." Viêm Đình ấn đầu Lâm Nguyên vào ngực, trong miệng lẩm bẩm, giống như đang dỗ một đứa trẻ.
Lâm Nguyên rất muốn tức giận, nhưng không thể.
Cơn giận dồn dập trong lиg ngực, khi nghe thấy những lời dỗ dành vụng về của Viêm Đình, lập tức xẹp xuống như một quả bóng xì hơi.
Lâm Nguyên vô cảm dựa vào trong ngực hắn, còn cố ý cường điệu: "Anh che không đúng chỗ, không phải đầu đau, mà là trái tim em.
Bạn trai không cần em nữa, cả trái tim đều lạnh."
Cậu vừa mới khẽ nói xong, liền bị hôn lên trán.
"Đừng nói bậy, anh không có không cần em." Không biết cọng dây thần kinh Viêm Đình nào đột nhiên bị đả thông, kỹ năng nói lời âu yếm tăng lên nhanh chóng "Anh đau bảo bối còn không kịp, làm sao mà không cần em."
Lâm Nguyên trợn mắt nhìn hắn "Anh đã từng thấy người nào giao bảo bối của mình cho người khác chưa? Anh có biết bảo bối có giá trị rất dễ bị mất.
Nhất là người như em vừa đẹp lại ngoan ngoãn."
Ngay khi hộp trò chuyện được mở ra, Lâm Nguyên không biết xấu hổ khi khoe khoang về bản thân, nói rất nhiều cuối cùng nắm lấy cổ áo của Viêm Đình và miễn cưỡng hỏi hắn "Nói cho em biết, em có phải là người anh yêu nhất không?"
"Ừm, đúng rồi yêu nhất." Đôi mắt Viêm Đình dịu dàng lạ thường.
"Vậy có phải em là ngoan nhất ?" Lâm Nguyên hếch mũi lên.
"Đúng vậy, em bé của anh là ngoan nhất." Trong mắt Viêm Đình tràn đầy sự dung túng.
"Vậy thì anh nên nói cho em biết, anh đang giấu chuyện gì?" Trải chăn nhiều như vậy, Lâm Nguyên rốt cuộc nói ra mục đích cuối cùng chính mình .
Người đàn ông trước mặt không lớn tiếng như trong tưởng tượng mà đột nhiên im bặt.
Viêm Đình có những đường nét trên khuôn mặt khỏe khoắn, vầng trán đầy đặn sống mũi cao và hốc mắt sâu diện mạo rất hút người.
Nếu bất cứ ai nhìn vào, họ sẽ dễ dàng đắm chìm vào trong đó.
Nhưng môi lại rất mỏng, bình thường hơi mím lại giống như một thanh chủy thủ xẹt qua ánh sáng lạnh lùng, sắc bén lại lạnh nhạt.
Điều này cũng đã chú định, Viêm Đình trời sinh bạc tình.
Trên đời này không có thứ gì có thể lọt vào mắt hắn.
Nếu ai đó cạy mở trái tim, thì đãi ngộ sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thứ tình cảm sâu kín ẩn chứa trong sự bạc tình sẽ dồn hết cho người ấy.
Mà hiện tại, Lâm Nguyên là người duy nhất.
"Nguyên Nguyên, vậy em phải hứa trước.
Sau khi anh nói với em, em không thể quá kích động, càng không thể làm việc ngu ngốc" Viêm Đình sở dĩ lựa chọn giấu giếm, là cảm thấy tâm tình đứa nhỏ này không ổn định, dễ dàng bị cảm xúc chi phối, sẽ ảnh hưởng đến thân thể.
Sau những triệu chứng sảy thai nhẹ vừa rồi, bác sĩ bảo sản phụ phải duy trì tâm trạng tốt, đừng cáu gắt và dễ xúc động.
"Anh thật dài dòng." Lâm Nguyên nhếch miệng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Hắn chỉ mới ba mươi, không sáu mươi, không bảy mươi mà nói chuyện lải nhải hơn một ông già.
Lâm Nguyên cảm thấy mình rõ ràng là một người rất trưởng thành và ổn trọng, sao có thể biến thành con khỉ núi nhảy cẫng lên trong miệng Viêm Đình .
Viêm Đình ôm cậu và không nói gì.
"Được, được, em hứa với anh." Lâm Nguyên nhăn mũi, miễn cưỡng thỏa hiệp.
Tiếng giày cao gót va vào nền đá cẩm thạch từ xa đến gần vang vọng ngoài hành lang, xộc thẳng vào tai hai người họ.
Lâm Nguyên lúc này mới phản ứng lại đây là ở cửa phòng vệ sinh, vội vàng buông cổ áo Viêm Đình ra cúi xuống chui ra khỏi cánh tay hắn, cũng không quay đầu lại mà hướng phòng bao.
Lâm Nguyên chân trước vượt qua ngạch cửa, quay người chuẩn bị đóng cửa, thân hình cao lớn của Viêm Đình chen vào túm chặt cổ tay của cậu đem người kéo vào trong lòng ngực.
Một giây tiếp theo, cánh cửa bị đóng lại lưng Lâm Nguyên dựa vào ván cửa, trước mặt là lиg ngực cường tráng của người đàn ông.
Hai người gần nhau đến mức gần như không có khoảng cách.
Hơi thở như thiêu đốt của Viêm Đình đọng lại trên đỉnh đầu của Lâm Nguyên, trên trán có một chút văng lên, mang theo một làn hơi nóng.
Lâm Nguyên đỏ mặt, đẩy vai Viêm Đình "Anh làm gì vậy? Tránh xa em ra."
"Vừa rồi em nói, muốn gọi ai là chồng ?" Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Viêm Đình kiềm cằm đứa nhỏ, buộc cậu phải ngẩng đầu lên.
Việc tính toán sau mùa thu có thể muộn, nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ vắng bóng.
Không biết có phải hay không phòng bao tràn ngập cái mùi vị lẩu quá mức, đôi mắt Lâm Nguyên ươn ướt, rụt rè đến đáng thương.
Khóe miệng cậu nhếch lên, bướng bỉnh không chịu thua "Dù sao cũng không gọi anh."
"Lặp lại lần nữa, kêu ai ?" Viêm Đình cúi xuống, dùng đôi môi mỏng mát lạnh lướt qua mũi cậu.
Ngón tay giữ lấy cằm của Lâm Nguyên không những không thả lỏng, ngược lại còn dùng lực.
Lâm Nguyên nháy mắt đau đến hít hà một hơi, rống lên một tiếng "Anh bắt nạt em, bắt nạt đến khóc luôn rồi"
Cậu dùng sức nháy nháy mắt, lại không ra một giọt nước mắt nào.
Trái tim của Viêm Đình tan chảy, cho dù trái tim hắn có cứng rắn đến đâu cũng không thể cưỡng lại sự trêu chọc như vậy.
Khóe miệng gợi lên, vui vẻ nói: "Sao em lại đáng yêu như vậy?"
"Gì?"Lâm Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu lên, môi quét qua cằm Viêm Đình vừa chạm vào môi hắn.
"Anh đánh rắm!" Lâm Nguyên không nhúc nhích, áp chặt miệng hắn nghiến răng nghiến lợi: "Con trai ai mà dùng từ đáng yêu để miêu tả , phải là đẹp trai."
"Em biết mình đẹp trai, không cần khen ...!ừm ..."
Viêm Đình không cho đứa nhỏ cơ hội để khoe khoang, giữ sau đầu của cậu và phát động một cuộc tấn công dữ dội, gia tăng nụ hôn này.
Lâm Nguyên hai má ửng hồng, hai mắt mờ mịt hai chân mềm nhũn đứng không nổi.
Cơ thể trượt xuống cửa và lại bị kéo vào vòng tay của Viêm Đình.
Thùng thùng hai tiếng.
Hai tiếng bíp.
Người phục vụ đến thêm món đã gõ cửa phòng với menu.
Nhưng đợi hồi lâu, cũng chưa nghe thấy động tĩnh.
Nàng gõ cửa một lần nữa và hỏi: "Tiên sinh, ngài còn cần gọi món ăn không?"
Một lúc sau, một giọng nói nhẹ nhàng từ bên trong cửa truyền đến "Không, không cần."
Người phục vụ không nghe rõ, ghé tai vào ván cửa, lại hỏi: "Ngài, ngài nói cái gì?"
"Tôi đã nói không." Lâm Nguyên cắn môi, dùng ngón tay siết chặt cửa, lưng gầy cong xuống giọng nói nhẹ nhàng run rẩy "Không gọi món ăn."
"Được rồi, thưa ngài." Người phục vụ không nhận ra sự khác biệt mà quay người rời đi.
Mười phút sau, Viêm Đình mở cửa phòng và đến quầy tính tiền.
Lâm Nguyên nằm liệt trên đệm, thở hổn hển.
Mùi mạn khai dính nhớp lan tỏa trong không khí đã bị che khuất bởi sự dày đặc của mùi lẩu.
Cậu vặn mình và vén quần lên.
Đôi mắt lén lút trộm nhìn vào ô cửa và kiểm tra kỹ càng, vì sợ lưu lại dấu vết.
Khi Viêm Đình quay trở lại, Lâm Nguyên đã mặc quần áo chỉnh tề và cầm một quả táo, nhai ngấu nghiến như một chú hamster nhỏ.
Hai má vẫn ửng hồng, bỏng rát từ sau tai đến tận cổ.
Lâm Nguyên cắn một mồm to thịt quả, đem quai hàm căng đến phình phình, đem phần dư lại nhét vào trong tay Viêm Đình .
Viêm Đình cũng không ghét bỏ, cầm lấy bỏ vào miệng giúp tên nhóc mắt to bụng nhỏ dọn dẹp đống hỗn độn.
Sau khi hắn ăn xong quả táo bị cắn nát, Lâm Nguyên rốt cục khôi phục tỉnh táo lại, không nhắc tới vừa rồi hai người bọn họ đã làm gì ở cửa, trợn mắt ngoác mồm"Đừng tưởng rằng anh làm như vậy, liền không cần nói cho em chân tướng."
Lâm Nguyên chộp lấy một chiếc nĩa chưa dùng đến trên bàn, đưa tay ra hiệu hai lần trước bụng, hùng hổ nói: "Nếu anh lại đổi chủ đề, em sẽ đâm chết con của anh."
Cái nĩa không đủ sắc để làm tổn thương bất cứ ai.
Viêm Đình không lấy nó và để cậu chơi tùy ý.
Sau khi nhai nuốt cẩn thận quả táo trong miệng, hắn ném lõi vào thùng rác, lúc này mới ôn thanh nói: "Chúng ta lên xe nói chuyện sau."
"Được." Lâm Nguyên cũng cảm thấy trong phòng có mùi lẩu không thích hợp làm việc nghiêm túc nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Cậu ném nĩa xuống bàn, đứng dậy bỏ đi.
Nhưng quên mất rằng vừa rồi bị Viêm Đình dùng miệng lưỡi lăn lộn quá , thân thể hoàn toàn không phát huy được chút sức lực nào.
Cậu không đứng vững, thân thể lắc lư một chút và ngã vào vòng tay của người đàn ông.
Lâm Nguyên dụi đầu vào ngực anh lẩm bẩm nói: "Đều là lỗi của anh!"
Viêm Đình cũng không phản bác, cười và nói "Ừ, tất cả là lỗi của anh."
Hắn hôn lên trán Lâm Nguyên, ôm ngang người, cố ý trêu chọc: "Vậy bảo bối có thoải mái không?"
Lâm Nguyên mím môi, nắm lấy cúc áo, không nói.
Thoải mái là thoải mái, nhưng cũng quá lưu manh!
Hồng hạnh xuất tường :
Thương thay cho rêu xanh bị in dấu giày dẫm lên,
Gõ nhỏ cánh cửa, đợi hồi lâu không thấy mở.
Xuân sắc đầy vườn không thể khoá nổi,
Một cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài.
Hồng hạnh vượt tường ý chỉ việc nɠɵạı ŧìиɧ..