Lâm Nguyên ngẩn người, thậm chí còn quên nhai cơm trắng trong miệng.
Cậu ngây người nhìn một hồi, mới khó khăn nuốt cơm xuống cơm mở to mắt lẩm bẩm nói: "Tình huống gì đây?"
Vừa rồi cậu còn tưởng là cướp, sợ tới mức hồn phi phách tán.
Những vệ sĩ này đến từ đâu?
Này chắc là vệ sĩ được bố trí trong biệt thự, hình như đã từng thấy.
Lâm Nguyên dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, khẽ cau mày đuôi mắt rũ xuống hiện ra vẻ ủ rũ, thậm chí không có hứng thú hả hê.
Viêm Đình nhanh chóng nhận ra rằng tâm trạng của Lâm Nguyên không ổn, tim đập thình thịch.
Nghĩ cậu sợ hãi, vội vàng dùng lòng bàn tay chặn tầm mắt của cậu "Bảo bối..."
"Anh đang lợi dụng tôi?" Lâm Nguyên ảm đạm lẩm bẩm, quay đầu nhìn quản gia bên cạnh, nghẹn ngào nói: "Hai người các người thông đồng trước dùng tôi làm mồi nhử?
Từ khi Viêm Đình vào đến giờ, không gọi điện thoại cũng không dặn dò quản gia làm gì.
Nhưng trong tình huống hiện tại, những vệ sĩ đó hiển nhiên đã được sắp xếp sẵn.
"Không." Trái tim của Viêm Đình giật giật, nâng khuôn mặt u ám của Lâm Nguyên, nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc giải thích "Không phải như em nghĩ."
Viêm Đình không ngờ rằng Viêm Lang dám da mặt dày mà chạy đến đây, sơ sẩy mà quên mất cài đặt kiểm soát ra vào với nó.
Viêm Lang một đường thẳng mà tiến vào tiểu khu, trùng hợp người công nhân dọn sân quên đóng cửa nên không mời mà đến.
Quản gia phát hiện thì đã vào nhà rồi.
Quản gia ngay lập tức gọi cho Viêm Đình.
Viêm Đình vừa bước vào cổng bệnh viện, không chút do dự xoay người vội vàng chạy về, đồng thời để quản gia ở phòng khách đưa vệ sĩ vào, một khi Viêm Lang có hành vi hung hãn liền động thủ.
Cũng may, lá gan của Viêm Lang còn không có lớn đến mức rung trời , chỉ dám hớp một cái.
Về việc bắt anh ta, cũng là Viêm Đình mới vừa quyết định.
Thay vì để anh ta lắc lư trước mặt Lâm Nguyên liên tục, tốt hơn là nên giải quyết một lần và mãi mãi.
Nghe Viêm Đình phản bác, Lâm Nguyên ngẩng đầu nhìn và ngoan ngoãn nghe hắn giải thích.
Đồng tử của Viêm Đình rất tối, gần như đen như mực.
Khi gương mặt vô cảm, ánh mắt có thể khiến người ta bất giác sợ hãi.
Ngày thường, rất ít có người dám cùng hắn đối diện.
Cảm giác bị áp bức xâm nhập trong đôi mắt sâu thẳm sẽ khiến người ta cảm thấy nội tâm vô cớ sinh ra sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, Lâm Nguyên nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, từ trong con ngươi u ám nhìn ra sự dịu dàng vô hạn .
Viêm Đình không có lừa cậu.
Lâm Nguyên rũ mắt xuống, nhẹ nhàng dựa vào trên vai Viêm Đình, giống như đang nói chuyện với người khác, nhưng cũng giống như đang nói với chính mình "Hình như em nghĩ sai rồi phải không?"
Cậu cảm thấy rằng gần đây mình dường như trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, một điều đơn giản cũng có thể trở nên phức tạp.
Khoảnh khắc vừa rồi cậu còn nghĩ rằng Viêm Đình đang lợi dụng mình như một miếng mồi nhử, thậm chí còn nghĩ rằng Viêm Đình không cần mình nữa, nội tâm vô cùng khủng hoảng.
Cảm xúc Lâm Nguyên trở nên phức tạp.
Dù biết mọi chuyện là do mình suy nghĩ quá nhiều nhưng vẫn không thể khôi phục lại niềm vui vừa rồi.
Cả người héo rũ, giống như quả cà tím bị sương muối đánh tan.
Viêm Đình ôm lấy cậu, nhẹ nhàng dỗ dành một cách kiên nhẫn và tỉ mỉ "Tốt rồi.
Em sẽ nghi ngờ, chất vấn, suy nghĩ nhiều hơn tất cả đều là biểu hiện em thích anh.
Càng nghĩ nhiều, đã nói lên em càng thích anh ."
Lâm Nguyên: "???"
Tôi cảm thấy thế nào, anh còn rất kiêu ngạo ?
"Đừng cho là em không biết, anh nhân cơ hội này tẩy não em, truyền cho em ý niệm em rất thích anh."
"Tuy rằng em khờ, nhưng em không ngu ." Lâm Nguyên giật giật mái tóc ngắn của hắn, nói nhỏ vào tai "Em nghĩ tất cả đều là do nhóc con trong bụng khiến em nghĩ nhiều, lão củ cải anh có chuyện gì vậy?"
Sau lão nam nhân, lão đông tây, con chó già Viêm Đình có danh hiệu thứ năm - lão củ cải.
Mặc dù Viêm Đình không biết mình có mối liên hệ nào giữa mình và củ cải.
Nhưng nếu tiểu gia hỏa muốn kêu như vậy liền tùy cậu kêu đi, chỉ cần em ấy cao hứng là được.
Viêm Đình cười và vỗ lưng đứa trẻ "Em không ngốc, rất thông minh."
"...! Không phải em nói mình ngu ngốc.
Chỉ là nói giỡn, tỏ vẻ khiêm tốn." Lâm Nguyên tức giận mà cố ý dùng đầu đánh vào đầu hắn "Anh thật sự cho rằng em ngu ngốc?"
Viêm Đình: "......"
Nuôi vợ thật vất vả.
Là một người đàn ông có xu hướng tìиɧ ɖu͙ là hướng về nam giới, nhưng ở một khía cạnh nào đó, hắn vẫn có thể được mô tả là một thẳng nam, Viêm Đình bị thiết đầu công của đứa trẻ đâm đau, cũng chỉ có thể chịu đựng, ai kêu hắn vừa rồi nói sai .
Để không làm cho người ta bỏ chạy, Viêm Đình thấp giọng dỗ dành "Không ngốc, không ngốc, Nguyên Nguyên của anh là thông minh nhất."
"Ầy..." Lâm Nguyên cũng không có vừa lòng, tròng mắt trắng dã gần như trợn lên trời "Anh tự sờ sờ lương tâm xem, em có nên tin lời anh nói sao?"
Phun tào, cậu siết chặt nắm đấm của mình và đập nó về phía ngực Viêm Đình hai lần, và nói trong khi đập "Yêu cầu anh hỏi tâm mình xem, nó có tin không?"
Viêm Đình gần như nôn ra máu.
Nói nhiều sai nhiều, hắn đơn giản nhắm chặt miệng, cái gì đều không nói.
Chổ nào giống nuôi vợ , này rõ ràng chính là nuôi tiểu tổ tông.
Tại vách ngăn nối giữa phòng khách và phòng ăn, những vệ sĩ mặc bộ đồ màu đen áp trói Viêm Lang, chờ chỉ thị tiếp theo của Viêm tổng .
Nhưng Viêm tổng đang bận tán tỉnh Nguyên Thiếu gia và dường như không có thời gian để ý đến bọn họ.
Mấy vệ sĩ hai mặt nhìn nhau, lấy kính râm từ trong túi ra đeo vào, hai chân khép lại hai tay đặt sau lưng, đứng thẳng như cây tùng trên núi cao.
Hơn nữa cực kỳ tuân thủ điều lệ phi lễ chớ nhìn, một bộ được đào tạo rất bài bản.
Nhưng trên thực tế, từng vệ sĩ đang nhìn ông chủ và vợ tương lai của ông chủ với vẻ thích thú qua chiếc kính râm mờ màu đen.
Nếu Lâm Nguyên biết bọn họ đang nghĩ gì, nhất định sẽ sửa lại rất nghiêm túc: Đây không phải là tán tỉnh, đây là vợ chồng cãi nhau hàng ngày !
Nhẹ thì đánh vào đầu và giật tóc, nặng thì tay đấm chân đá quỳ ván giặt đồ.
Viêm Lang bị nhét khăn vào miệng, tay chân bị trói mất hết khả năng vận động, còn tệ hơn cả con cua lông bán ở chợ.
Anh nhìn sự thân mật của Lâm Nguyên và Viêm Đình, trái tim gần như chua xót.
Nó giống như ngồi trên một ngọn núi cao được đắp lên bằng chanh và chỉ có thể sống sót bằng cách ăn chanh.
Lâm Nguyên, người có thể đỏ mặt sẽ làm nũng và muốn ôm, lẽ ra phải là của anh ấy! Nhưng bây giờ đang ở trong vòng tay của một người đàn ông khác.
Viêm Lang tức giận nghiến răng, hai mắt gần như trợn trừng.
Ở bàn ăn cách đó không xa, cả hai dường như cách biệt với mọi thứ.
Lâm Nguyên trợn mắt nhìn Viêm Đình mấy lần, sau đó còn cố ý xoa tóc người đàn ông làm rối tung lên, điều này khiến tâm trạng của cậu tốt hơn một chút.
Cậu xoay người, chuẩn bị tiếp tục ăn ánh mắt vô tình quét qua một bên, thân thể như nhũn ra cả người sững sờ trong chốc lát.
Một giây tiếp theo, chỉ có một tiếng động phanh được nghe thấy.
Ghế ăn bị đẩy qua và đập xuống sàn nhà màu trắng xám.
Một đạo dư ảnh chạy nhanh hơn con thỏ lướt qua, người vừa rồi ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi của Viêm Đình liền nhảy bay qua bàn .
Vài tên vệ sĩ và quản gia chứng kiến
mọi chuyện, đứng thẳng người, cơ bắp không nhúc nhích, nhưng trong lòng lại chấn động.
Đặc biệt, một số vệ sĩ trong lòng nghĩ rằng với kỹ năng của Nguyên Thiếu gia , nếu đến thế giới vệ sĩ của họ, nhất định sẽ có thể lăn lộn ra danh tiếng.
Đội trưởng vệ sĩ im lặng nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Viêm tổng, rất nhanh liền gạt bỏ ý niệm.
Cùng Viêm tổng giành người?
Không dám, không dám.
Lâm Nguyên khoanh tay ngồi xổm trên mặt đất dưới bàn ăn, hai má ửng hồng vì xấu hổ.
Cậu thực sự quên rằng vừa rồi có những người khác trong phòng, thế nhưng đối Viêm Đình như vậy lại như vậy.
Chúa ơi, hình tượng cá nhân của cậu hoàn toàn bị hủy hoại.
Lâm Nguyên tức giận đến mức vỗ vào bụng mình hai cái.
Tất cả đều đáng trách cho nhãi con này, khiến đầu cậu không thanh tỉnh.
Ngay khi Viêm Đình vừa ngồi xổm xuống, liền nhìn thấy cậu đập bụng, trái tim suýt chút nữa nhảy ra vì sợ hãi "Tiểu tổ tông, em muốn đánh ai cũng được, đừng để nổi giận."
Nghe vậy, quản gia yên lặng lui về phía sau một bước.
Vệ sĩ đẩy đẩy kính râm trên mũi, cũng lặng lẽ rời khỏi một bước.
Đồng thời, đem Viêm Lang bị trói đẩy đẩy về phía trước.
Lâm Nguyên cũng không ngốc, động tác đánh vào bụng của cậu nhìn có vẻ dữ tợn, nhưng thật ra không dùng nhiều sức chút nào.
Nhìn thấy Viêm Đình lo lắng cho mình, cậu cũng rút tay về nhưng vẫn ngoan cố ngồi xổm dưới bàn ăn không muốn đi ra.
"Anh cho bọn họ đi hết đi." Lâm Nguyên vùi đầu vào trong khuỷu ta, lớn tiếng yêu cầu.
Đôi tai bị lớp tóc mềm mại che đi một nửa gần như rỉ ra máu đỏ.
Viêm Đình phát hiện ra rằng cậu không phải cảm thấy không khỏe, mà là ngại ngùng, lo lắng trong lòng tan biến, khóe miệng cong lên, vẫy vẫy tay với những người khác trong phòng.
Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, nhanh chóng rời đi.
Mãi cho đến khi không có một chút âm thanh nào, Lâm Nguyên mới dò xét hỏi:"Đều đi rồi?"
"Ừ, đi rồi." Viêm Đình gật đầu, cười nói: "Đi ra nào."
Lâm Nguyên ôm đầu gối, chậm rãi dịch ra ngoài.
"Em rất sợ lại gần anh trước mặt người khác?" Viêm Đình nhướng mày, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua một chút tổn thương.
Hai người sống với nhau đã lâu như vậy, mọi người từ trên xuống dưới biệt thự đều coi Lâm Nguyên là vợ của Viêm Đình .
Nhưng tiểu gia hỏa dường như luôn bài xích thân mật với hắn trước mặt người khác, Viêm Đình có chút phiền muộn.
Nhưng hắn lại không nhẫn tâm nói trách cứ cái gì, quyết định nhân cơ hội này, hảo hảo nói chuyện.
"Không phải ." Lâm Nguyên lắc đầu, đi tới trước mặt anh, phát hiện ưu thế về chiều cao không dễ bị áp đảo.
Ngay cả ngồi xổm, Viêm Đình đều so với cậu cao hơn.
"Nhưng vừa rồi có quá nhiều người." Lâm Nguyên nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi lại muốn chui xuống gầm bàn.
Nhiều vệ sĩ đứng thành hàng, nhìn chằm chằm vào bạn hôn nửa kia của bạn, sau đó cái kia ......Không héo mới là lạ!
Tuy rằng vừa rồi cậu cũng không cùng Viêm Đình hôn môi, càng không cái kia nhưng là gần như vậy.
Sau khi Lâm Nguyên nói xong, mới nhận ra vẻ mặt của Viêm Đình không đúng.
Người đàn ông trước nay vẫn luôn vẻ mặt lãnh khốc , lúc này trong mắt hiện lên vẻ oán hận.
Lâm Nguyên kinh ngạc mở to mắt, tưởng mình đã nhìn lầm rồi.
"Anh ...!không có chủ nghĩa phô trương, đúng không? Anh thích ở trước mặt người khác ...!Cái gì vậy?" Lâm Nguyên khó khăn nói, sau đó thu mình lại dưới bàn vẫy vẫy tay "Vậy thì em không làm được.
"
Vừa dứt lời từ chối, cái trán đáng thương đã bị gõ xuống.
Viêm Đình thực sự không biết nên tức giận hay nên cười, khẩn trương biện minh cho mình, "Anh không có sở thích đó."
"Tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lâm Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cái đầu tóc xù thăm dò , nhếch khóe miệng lên nói: "Vậy em hiện tại tiếp tục ăn sao?
Viêm Đình: "......"
Được rồi, không vấn đề gì quan trọng bằng việc cho vợ ăn.
Lâm Nguyên vẫn luôn không hỏi Viêm Đình vì cái gì muốn bắt Viêm Lang lại, cũng không hỏi hắn sẽ sẽ làm gì Viêm Lang .
Sau bữa tối, cậu ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân đầu tựa vào lòng bàn tay, trong trạng thái trầm ngâm.
Cậu cảm thấy dường như mình để ý quá ít đến thế giới tâm tình của Viêm Đình.
Lão nam nhân cũng cần tình yêu và sự an ủi.
Chẳng hạn như lúc trước hai người ngồi xổm dưới đất, Viêm Đình rõ ràng muốn nói gì đó, chính mình thế nhưng lại không hiểu.
Nhưng hắn đang cố nói gì?
Lâm Nguyên nhíu mày trầm tư.
Hơn giờ tối, chính hướng quản gia phân phó ngày mai sự.
Buổi tối chín giờ, Viêm Đình ngồi ở bàn ăn một góc một cặp chân dài hơi khúc, đang nói với quản gia công việc của ngày mai.
Lâm Nguyên thăm dò quay đầu đi vào.
Dừng lại bên cạnh người đàn ông "Em làm phiền một chút."
Viêm Đình nghĩ rằng cậu có điều gì đó muốn nói, vì vậy quay đầu nhìn sang.
Lâm Nguyên hôn lên mặt Viêm Đình rồi lại hôn lên khóe miệng hắn.
Sau đó, điềm nhiên vẫy tay với hắn "Việc của em đã xong, anh tiếp tục."
Người quản gia bị ép ăn một bụng cẩu lương: "...!???"
Không ngờ hóa ra Nguyên thiếu gia lại là như vậy!
Lâm Nguyên loạng choạng bước ra khỏi nhà ăn với hai tay chắp sau lưng.
Viêm Đình mặt vô biểu tình nói thêm vài câu với quản gia, còn chưa nói xong sắc mặt không căng thẳng nữa, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Trong tiếng Trung từ phun tào còn mang ý nghĩa nói móc, oán giận.
Ví dụ như ở bạn bè, người thân, đồng nghiệp đang nói chuyện, nhưng không phối hợp đối phương, cố ý nói trái, vào lúc bạn bè nói mạnh miệng thì vạch trần sự thật, không giữ mặt mũi cho đối phương.
Nhưng trong nhiều thời điểm, phun tào mang yếu tố hài hước cùng vui đùa..