Vào một ngày mùa đông lạnh giá, những bông tuyết rơi khắp bầu trời khi màn đêm buông xuống.
Sau khi xuống xe, Lâm Nguyên bước đi vội vàng, khăn quàng cổ và mũ rơi trên ghế xuyên qua gió rét, một đường xuyên qua lạnh lẽo xông vào trong phòng ấm áp.
Tai và mũi cậu đỏ bừng vì đông lạnh, hai má lạnh cóng bị Viêm Đình cuốn vào trong lòng ngực, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm.
"Không, em sẽ không chia tay với anh." Lâm Nguyên vừa hỏi, lại quay qua chém phủ đầu thậm chí không cho Viêm Đình cơ hội trả lời nhão nhão dính dính mà đem đầu vùi vào cổ nam nhân , ồm ồm mà lẩm bẩm nói: "Người khác chia tay cùng chúng ta không có quan hệ gì hết, chúng ta là chúng ta, người khác là người khác."
Cảm xúc của người đang mang thai đến rồi đi rất nhanh, nhào vào trong vòng tay của người mình thích, được bao trùm trong hơi thở quen thuộc, sự lo lắng sợ hãi trong lòng Lâm Nguyên tan biến như mưa và sương mù, biến mất không còn tăm tích.
Lâm Nguyên lo lắng mình sẽ chạm vào vết thương trên lưng của Viêm Đình, cho nên thả tay ra lưng cong lên, bả vai xinh đẹp nhô ra khỏi lớp áo len trắng, tựa như yêu tinh rơi vào thế giới trần tục, đôi cánh mỏng manh rung rinh.
Chiếc áo khoác lông treo trên người hờ hững rũ xuống, che đi một nửa phần bụng bầu, Lâm Nguyên một chút cũng không có ý thức được vẻ mặt hấp dẫn của mình lúc này khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, khóe miệng khẽ mở vẫn rất nghiêm túc đấu tranh dây kéo bị mắc kẹt.
Đôi mắt đen của Viêm Đình lóe lên tia ham muốn, nhưng cuối cùng nội tâm ngo ngoe rục rịch mạnh mẽ cũng bị hắn dập tắt.
Cả hắn và tình trạng hiện tại của đứa nhỏ đều không thích hợp để làm loại vận động kịch liệt.
Chịu đựng cơn đau trong người, ánh mắt rơi vào cậu bé không mở được dây kéo áo khoác đang vội vàng vặn vẹo mông trên tiểu bằng hữu, Viêm Đình bất lực thở dài, trầm giọng hỏi: "Ai chia tay? "
"A?" Lâm Nguyên khó chịu, giống như cởi áo len đẩy áo khoác lên, đầu tóc xù xù lộ ra "Là Chu tiền bối và anh Tần."
Nghe vậy, Viêm Đình cũng không hề lộ ra một chút kinh ngạc nào, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh dường như đã biết sẽ có cái kết như vậy.
Lâm Nguyên ném áo khoác xuống ghế bên cạnh, cầm lấy một quả táo trên bát hoa quả trên bàn đầu giường, cả kinh nói: "Sao anh không ngạc nhiên?"
"Chu Tử Mặc có thể ở bên cạnh Tần Miện lâu như vậy, thật sự là ngoài dự đoán của anh." Viêm Đình tăng nhiệt độ điều hòa lên, nhét đôi chân cậu vào trong chăn.
"Như vậy là lâu rồi á?" Lâm Nguyên cau mày suy nghĩ một chút, liền cảm thấy kỳ thực hình như từ "lâu"không hợp, nhiều nhất là nửa năm.
Nếu nói nửa năm là một khoảng thời gian dài, kia cả đời chẳng phải là giống như chân trời góc biển vọng không đến đầu.
Hốc mắt của Viêm Đình sâu, sống mũi cao như người châu Âu và đôi môi mỏng .
Sự xuất hiện của diện mạo này nói chung là biểu tượng của sự thờ ơ.
Nhưng lúc này, ánh mắt lãnh đạm nhuốm lên vẻ dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng cố ý hạ thấp "Từ khi quen biết Tần Miện kỷ lục lâu nhất của tên đó là một tuần thay đổi một người."
Trên đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, Lâm Nguyên nghẹn mím môi không nói gì.
"Bé con, anh không giống với Tần Miện." Viêm Đình nhìn thấu sự nhạy cảm của đứa trẻ, dùng lòng bàn tay vuốt ve gò má nhợt nhạt mới yên tâm.
Lâm Nguyên nghiêng người, cằm dựa vào bờ vai rộng của hắn giọng nói như bị bóp nghẹt, "Nói như vậy, Chu học trưởng sẽ rất khổ sở."
Viêm Đình nhướng mày, nhưng không trả lời.
Dù không tiếp xúc nhiều với Chu Tử Mặc, số lần gặp mặt cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.Nhưng có đôi khi, khí chất của kẻ mạnh là thứ mà người khác không thể cảm nhận được hắn lại cảm nhận được từ người này .
Viêm Đình không cảm thấy rằng Chu Tử Mặc gặp bất lợi trong việc duy trì mối quan hệ với Tần Miện.
Không muốn nghe thấy tên người đàn ông khác trong miệng đứa bé của mình Viêm Đình không nói thêm về điều đó, mà vỗ nhẹ vào lưng Lâm Nguyên, xoa dịu sự nhạy cảm lo được lo mất của bé nhà mình.
Sáng hôm sau, nắng rọi vào phòng.
Lâm Nguyên bị cảm giác nhột đánh thức, tê dại leo lên xương cụt lan ra khắp người.
Hai má dần dần bị nhuộm đỏ, ngón chân co quắp trên giường, nhập nhèm mí mắt, ậm ừ như một chú mèo con "Không, đừng chạm vào tôi."
Nụ hôn ấm áp của Viêm Đình rơi vào tai "Tiểu Nguyên ngoan."
Hơi nóng do Viêm Đình thở ra khiến Lâm Nguyên rùng mình một cái, mê man vô thức bò đến bên giường.
Mới vừa bò được năm centimet, liền bị người phía sau kéo lại ôm vào trong lòng.
Lâm Nguyên hô hấp trở nên gấp gáp, hai má chìm vào trong chiếc gối mềm mại, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, đọng lại ở đuôi mắt ướt át mềm mại.
"Em yêu, hôm nay em có lên lớp không?" Giọng Viêm Đình bị kìm hãm và khàn khàn, nóng rực.
"Có~ a." Lâm Nguyên cắn môi, rầm rì thanh lại ngọt lại nị,mềm mại hơn cả bánh gạo nếp ngọt ngào.
Mới vừa nói xong, cổ đột nhiên đau xót.
Làn da trắng như tuyết bị người đàn ông hút mạnh, hiện lên một dấu hickey màu hồng phấn, trông thật gợi cảm và diễm lệ.
Viêm Đình vừa lòng mà ở chung quanh nhẹ nhàng mút hôn, giọng nói từ tính và quyến rũ "Bảo bối, em sắp muộn rồi."
"Cút ngay!" Lâm Nguyên gục xuống dưới chăn bông, thở hổn hển.
Phổi đang cần không khí chưa kịp hít vào đã bị người đàn ông bịt miệng từ phía sau.
Ngực cậu phập phồng và các cơ co thắt dữ dội vì thiếu oxy.
Viêm Đình rên một tiếng, hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Lâm Nguyên thút thít, há miệng cắn lấy da thịt trong lòng bàn tay, một tiếng rên rỉ tinh xảo tràn ra từng khớp xương ngón tay của người đàn ông.
"Bảo bối ngoan, đến muộn cũng không sao, anh sẽ nhờ giáo viên giúp em học bù, được không?" Viêm Đình ôn nhu mà dệt ra một cái võng, đem con mồi đi vào, chỉ có một mình hắn sở hữu.
Toàn thân Lâm Nguyên ướt sũng, nằm liệt trong vòng tay của người đàn ông, sức lực đã cạn kiệt, không muốn đáp lại chút nào.
Mặt trời làm tan tuyết tích tụ đêm qua, tuyết trên mái hiên thành từng hạt rồi rơi xuống phát ra tiếng vang tí tách.
Khi tài xế đến, mọi thứ lộn xộn trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Hai cánh cửa sổ mở toang, những tấm rèm tung bay trong gió.
Lâm Nguyên đang ăn sáng, trên tay cầm một cái bánh mì sandwich cắn vào.
Nhìn lướt qua, người lái xe cảm thấy hình ảnh có chút kỳ lạ, sau khi nhìn lại lần thứ hai, mới nhận ra rằng cậu nhắm mắt và đang ngủ gật trong khi ăn.
Tài xế cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, đã giờ sáng.
Người ngủ nướng cũng nên thức dậy, tại sao lại còn buồn ngủ như vậy?
Khác với tiểu sâu ngủ, cả người Viêm Đình sảng khoái, lông mày tuấn tú hiện lên vẻ mãn nguyện không quan tâm đến vết thương trên lưng, thỏa hiệp hầu hạ tiểu tổ tông của mình ăn.
Trạng thái tinh thần của hai người quá khác nhau khiến tài xế bối rối, suy nghĩ hồi lâu cũng không đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
Cho đến khi Lâm Nguyên cầm cặp sách và cúi đầu mệt mỏi đi ngang qua.
Dấu hickey màu hồng phấn trên chiếc cổ trắng nõn lộ liễu khiến người ta không thể nào bỏ qua được.
Hiện tại xử lý xong mí mắt của mình tài xế nhảy dựng lên, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, mọi nghi ngờ trong lòng đều được giải quyết.
Là đàn ông làm sao có thể không hiểu được, đàn ông lúc tinh thần sáng láng nhất dĩ nhiên là thời điểm ăn uống no đủ.
Lâm Nguyên đáng thương hơn, mặc dù Viêm Đình luôn rất dịu dàng, nhưng thân thể nhỏ bé của cậu không thể chịu được sự đoạt lấy từ từ trong thời gian dài như vậy, mưa phùn liên tục kéo dài khó chống đỡ hơn so bão tố nhanh chóng.
Cậu ngủ suốt quãng đường từ bệnh viện đến trường.
Cả ngày sau đó, không chút cảm xúc suy nghĩ cũng chậm chạp, khi có người nói chuyện với mình, Lâm Nguyên phải mất hàng chục giây mới phản ứng, lại thêm mấy chục giây mới có thể tìm từ trả lời.
Chu Tự không thể kìm lại và nói đùa rằng cậu đã mắc bệnh alzheimer giai đoạn cuối.
(Bệnh Alzheimer, hoặc đơn giản là Alzheimer, là một thường khởi phát từ từ và ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Bệnh chiếm –% nguyên nhân dẫn đến mất trí.
Triệu chứng ban đầu phổ biến nhất là việc khó nhớ lại những sự kiện gần.
Khi bệnh trở nặng, người bệnh có thể gặp khó khăn về ngôn ngữ , mất phương hướng (bao gồm việc dễ đi lạc), thay đổi tâm trạng thất thường, mất động lực, và gặp vấn đề về hành vi.
Khi tình trạng của người bệnh xấu đi, họ thường thu mình khỏi người thân và xã hội.
Dần dần, người bệnh mất các chức năng của cơ thể và cuối cùng tử vong.
Mặc dù tốc độ phát triển của bệnh có thể khác nhau, người bệnh thường sống thêm được từ đến năm sau khi được chẩn đoán mắc bệnh.)
Lâm Nguyên rất tức giận, tức giận với Viêm Đình.
Sau khi tan học vào buổi chiều, cậu tình cờ nhắn tin cho Viêm Đình , nói rằng mình sẽ tham dự bữa tiệc chia tay của Chu tiền bối, vì vậy cậu tránh người lái xe đến đón và chạy đi mất.
Khi Viêm Đình gọi, cậu không trả lời, tùy hứng mà phát ra tính tình.
Tiệc chia tay được tổ chức ở KTV tên là "Minh Quyết" những người khác Lâm Nguyên cũng không quen biết, bước vào ghế lô không lâu liền hối hận, sớm biết vậy đã đem Chu Tự cùng nhau tới, ít nhất còn có người nói chuyện.
Lâm Nguyên ngồi trong góc, cầm ly nước cam chậm rãi uống.
Với điện thoại trên đùi, tin nhắn từ Viêm Đình liên tục hiện lên.
Như thể người đàn ông đang kiểm tra, các câu hỏi lần lượt đến thậm chí hỏi có bao nhiêu chàng trai và cô gái trong bữa tiệc, Lâm Nguyên cảm thấy có chút buồn cười.
Trong mắt Viêm Đình, cậu như là một chiếc bánh ngọt có thể bị người ta mọi lúc mọi nơi mang đi.
Sự thật cũng giống như vậy, trong khoảng thời gian này có rất nhiều người đến nói chuyện với Lâm Nguyên, cả nam lẫn nữ cậu lại thiếu hứng thú còn có chút buồn ngủ, khi người khác nói một tá lời thì mới chậm rãi đáp lại.
Thấy cậu không có ý đó, những người khác cũng không tự làm mình quê, bỏ đi khi không ngồi được vài giây.
Khi nước cam trong ly của Lâm Nguyên gần cạn, Chu Tử Mặc đến ngồi bên cạnh nồng nặc mùi rượu, như là đã say nói một cách lộn xộn khó hiểu.
"Tiểu Nguyên, anh thật ghen tị với em.
Trên đời này không có mấy người cả hai bên đều yêu đối phương." Chu Tử Mặc có vẻ không được ổn, bưng ly rượu rót ừng ực vào miệng.
Lâm Nguyên nhìn, không biết có nên ngăn cản hay không.
Kết thúc một mối quan hệ thì con người sẽ luôn buồn.
Khi tiệc chia tay kết thúc cũng đã gần mười hai giờ.
Lâm Nguyên đã gọi điện trước cho Viêm Đình, gửi vị trí của mình để tài xế đến đón.
Cả nhóm bước ra khỏi ghế lô và đứng ở sảnh đợi thanh toán hóa đơn và cùng nhau rời đi.
Khi Tần Miện và bạn của anh ta đi vào cổng, Lâm Nguyên đang ngẩn người dựa vào tường, một bóng người đột nhiên bao phủ lấy cậu, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị áp vào tường .
Lâm Nguyên giật mình, mí mắt hoảng hốt nhướng lên.
Chu Tử Mặc vòng tay bên phải làm bộ im lặng hướng về phía cậu "Suỵt, đừng phát ra tiếng động, giúp tôi một việc."
Hai người bọn họ ở góc trong của góc tường, nhìn từ vị trí của Tần Miện chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Chu Tử Mặc, trong lòng ngực có một người, như thể hai người đang hôn nhau.
Khuôn mặt của người kia bị chặn lại không thể nhìn rõ mặt, Tần Miện chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo khoác màu trắng đang mặc trên người, lỏng lẻo và phồng lên, giống như một chú chim cánh cụt nhỏ.
Trên cổ còn mang một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ rất tươi tắn và xinh đẹp.
Sắc mặt Tần Miện lập tức trầm xuống, bị một người bạn kéo đi.
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, Lâm Nguyên vừa mới chuẩn bị hỏi anh ta đang làm cái gì, Chu Tử Mặc liền buông cậu ra, ôn hòa mà cười nói câu cảm ơn.
Lâm Nguyên bối rối, ngơ ngác ngồi vào xe được tài xế đưa trở lại bệnh viện.
Thứ năm buổi sáng không có tiết học, Lâm Nguyên đã ngủ một giấc thoải mái.
Khi Tần Miện đến bệnh viện thăm Viêm Đình, cậu vừa định xách cặp đến trường.
Ngay khi cánh cửa được đẩy ra, cả hai suýt va chạm.
Lâm Nguyên rất vội vàng, chào hỏi rồi rời đi.
Chỉ còn Tần Miện đứng một mình ở nơi đó, sững sờ nhìn chiếc áo khoác trắng và khăn quàng cổ màu đỏ trên người cậu.
Vừa đến trường không bao lâu thì mưa phùn đột ngột đổ xuống, Lâm Nguyên ngồi trong lớp hai tay ôm đầu ngơ ngác không biết lúc này Viêm Đình đang làm gì.
Trong phòng bệnh, Viêm Đình và Tần Miện đang dựa vào tường hai bên cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa nhẹ bên ngoài.
Hai người chậm rãi trao đổi, đầu tiên là giọng nói của Tần Miện.
"Trên đầu cậu có chút xanh."
"Cậu cũng thế."