Cái lưng gù của Viêm lão gia tử run lên, hoạt động dưới thân xe lăn chậm rãi xoay người, mi mắt của ông ta từ từ nhấc lên, lộ ra một đôi mắt mờ đục.
Gần đây, năm tháng đã khắt khe với ông, trước đó vài ngày khuôn mặt còn rất có tinh thần đã già nua rất nhiều, trên mặt đã xuất hiện những nếp nhăn chúng đều là dấu vết của thời gian trôi qua.
Ai rồi cũng sẽ già đi.
Trong quá khứ, ông đã coi thường tuổi già, cố gắng kiểm soát cuộc sống của con cái mình để chứng minh rằng mình vẫn còn có ích.
Hiện giờ, bọn trẻ mâu thuẫn với nhau trở thành kẻ thù nhưng ông cũng bất lực, không thay đổi được nữa.
Cuối cùng ông cũng thừa nhận rằng mình đã già.
Lâm Nguyên chưa từng gặp qua lão gia tử, đây là lần đầu tiên bọn họ mặt đối mặt.
Đứng sau Viêm Đình lo lắng, cậu ló đầu ra nhìn ông.
Lão gia tử không tức giận như trước, không mắng Lâm Nguyên là không xứng, chỉ là bình tĩnh mà nhìn cậu một cái.
Đôi lông mày thanh tú của Lâm Nguyên đầy vẻ trẻ con, đôi mắt trong veo rất sáng, có thể khiến các vì sao trên bầu trời ban đêm mất đi vẻ sáng bóng.
Cậu mới mười tám tuổi, cả người tràn đầy khí chất và sức sống thanh xuân.
Đó là một thứ hồn nhiên chưa bị thời gian mài giũa, hiện hữu trong từng cái nhíu mày, nụ cười và mỗi bước đi.
Cho dù chỉ là một cái chớp mắt, cũng tràn đầy ý chí thanh xuân.
Lão gia tử nghĩ về con người trước đây của mình, mấy chục năm trước trông ông cũng bộ dáng như vậy.
Khi đó, ông tràn đầy sự hăng hái và quyết tâm kế thừa di sản của tổ tiên để lại, nhất định sẽ tiếp nối dòng họ Viêm càng làm cho nó thêm giàu có.
Hôm nay, đã là hàng chục năm sau những lời thề ban đầu đã mờ nhạt trong tâm trí.
Thời gian đã lấy đi tinh thần, thời gian làm nhẵn các góc cạnh.
Sinh mệnh tiến vào giai đoạn cuối của cuộc đời.
"Con cũng đã lớn, ta cũng già đi rồi, cha cũng không thể quản được con nữa.
Con đã có thể tự quyết định con đường của mình trong tương lai làm bất cứ điều gì mình muốn, ta sẽ không ngăn cản con." Lão gia tử thở dài mà vẫy vẫy tay một cách yếu ớt.
"Đi đi."
Lão gia tử sinh vào thời đại đầu óc chưa thoáng, lúc đó đồng tính yêu nhau vẫn là phạm tội, sẽ bị bắt và kết án là lưu manh.
爷子生于一个思想不开放的年代,那时候,同相还是犯罪,会被抓起来判氓罪的。
Ngày nay với sự phát triển ngày càng nhanh của xã hội vơi sự phát triển mạnh mẽ ấy thì tư tưởng của con người ngày càng trở nên thông thoáng hơn.
Tư tưởng cũ của thế hệ lớn tuổi vẫn là không thể theo kịp suy nghĩ của lớp trẻ.
Lão gia tử đã nhận ra, con cháu có phúc của con cháu.
Ông già rồi, cũng quản không được nhiều như vậy .
Nhưng ông cụ vẫn không thể chấp nhận được việc phải chứng kiến đứa con trai nhỏ mình coi trọng nhất của mình trước mặt mình ở bên cạnh một đứa con trai nhỏ hơn, cho dù đó là con dâu của mình lão gia tử vẫn là có chút không tiếp thu được.
"Về sau, con không cần phải đưa cậu ấy tới đây, các con chính mình sống tốt đi." Viêm lão gia tử thu hồi ánh mắt nhìn hai người bọn họ, lại xoay người lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong sân có một cây cao chót vót, tán cây rậm rạp kéo dài đến tận cửa sổ lầu bảy.
Vào mùa hè, cành cây tươi tốt, lá có màu xanh nhạt.
Trong mùa đông sâu thẳm mấy ngày nay, cành lá khô héo úa vàng, chỉ còn trơ lại những cành trơ trọi.
Trên cành ngọn vẫn còn sót lại vài chiếc lá vàng úa.
Không biết hôm nào nó sẽ bị gió thổi mà rơi xuống.
Ông lão nhìn chằm chằm vào cái cây hàng giờ đồng hồ mỗi ngày.
Ông cho rằng mình cũng tương tự như cây này sẽ không sống được bao lâu.
Bây giờ, nó chỉ là một ngày rồi một ngày.
Lâm Nguyên nắm lấy ngón tay của Viêm Đình , bên tai là những lời đuổi đi của lão gia tử ta, bị gió ấm quanh quẩn tan biến.
Viêm Đình chỉ là muốn cho cha mình một phân thượng, mới mang hai bảo bối một lớn một nhỏ của hắn.
Tới gặp mặt.
Nếu lão gia tử không cảm kích, Viêm Đình cũng không muốn ủy khuất đứa bé, bình thường hắn không nỡ nói nặng lời, vì vậy siết chặt ngón tay Lâm Nguyên muốn mang cậu đi.
"Nguyên Nguyên, chúng ta đi."
Viêm Đình xoay người tiến lên một bước, Lâm Nguyên giơ tay bắt lấy cánh tay còn lại của hắn "Từ từ, tới cũng tới rồi, ngồi ngồi lại đi"
"Nguyên Nguyên, anh không muốn em chịu ủy khuất." Trong đôi mắt đen của Viêm Đình, là ảnh ngược ra thiếu niên thanh tú, trừ cái này ra mặt khác hết thảy đều ảm đạm thất sắc.
"Em không ủy khuất á." Lâm Nguyên nhếch miệng nở nụ cười.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Nguyên chưa bao giờ cảm nhận được máu mủ tình thâm.
Cậu còn rất hâm mộ Viêm Đình, dù cha hắn thường xuyên không tròn trách nhiệm của người cha, chen vào cuộc sống của con trai mình, đảo lộn cả thế giới nhưng ông vẫn yêu thương con trai mình.
Ít nhất, để hắn không phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc từ khi còn là một đứa trẻ.
Ông đã cho Viêm Đình một cuộc sống sung túc, cho Viêm Đình một địa vị đáng kính và cho Viêm Đình một con đường đẹp vô hạn.
Trong số đó, tình yêu thương của người cha, dù ít hay nhiều, cũng là điều mà Lâm Nguyên từng ao ước.
Bởi vì cậu không có, cho nên rất thèm muốn.
Bởi vì vĩnh viễn không bao giờ cậu có được, nó là một thứ xa xỉ.
Con muốn chu cấp nhưng cha mẹ chẳng còn.
Lâm Nguyên không muốn Viêm Đình hối hận sau khi mất nó.
Cậu muốn thử xem, nếu như lão già khó tính vẫn ngoan cố như trước, vậy thì sẽ không hầu hạ.
Lâm Nguyên đi tới, ngồi ở mép giường nghiêng đầu nhìn chằm chằm đĩa hoa quả trên bàn đầu giường vài giây, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Con ăn một quả táo được không?"
"Ăn gì thì ăn đi, nhà họ Viêm của ta sẽ không khắt khe với mọi người như vậy." Ông lão nhìn gốc cây ngoài cửa sổ, cũng không quay đầu lại mà nói.
Càng lớn tuổi, khí chất càng mạnh mẽ, nói một câu ngắn gọn so vừa rồi có tinh thần hơn nhiều.
Lâm Nguyên không khách khí, nghiêng người qua chọn quả táo to nhất và đỏ nhất, lấy khăn giấy lau sạch, cắn một miếng thật to rồi tự mình ăn thành một chú chuột hamster nhỏ với hai má phồng lên.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, nên tiếng ăn táo có vẻ đặc biệt lớn.
Lão gia tử không có cảm giác thèm ăn trong thời gian này, ăn sáng rất ít.
Nghe thấy tiếng Lâm Nguyên gặm táo, con sâu tham lam trong miệng cũng thò đầu ra ngoài, khiến ông chảy nước miếng.
Nhưng làm trưởng bối, lại sĩ diện.
Ở trước mặt tiểu bối, trực tiếp từng ngụm từng ngụm cắn quả táo, còn thể thống gì nữa.
Ông lão chịu đựng thói háu ăn chảy nước miếng, nghiêm nghị nói: "Ăn xong liền đi đi, phòng bệnh không phải nơi tốt, ở lâu đối với thân thể không tốt."
Ông là người mạnh miệng mềm lòng , giọng nói cứng rắn nhưng lời nói lại rất quan tâm đến mọi người.
Nếu gặp người có lòng dạ nhỏ nhen, đã có thể nổi cơn thịnh nộ.
Lâm Nguyên không để ý, nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt của lão nhân, cười nói: "Không sao, sức khỏe con rất tốt.
Trong phòng ấm áp, còn bên ngoài lạnh quá."
Nuốt miếng táo trong miệng, Lâm Nguyên dừng một chút tiếp tục hỏi: "Đồ ăn trong bệnh viện có ngon không ạ? Có cá chua ngọt không ? Con rất muốn thử đồ ăn trong bệnh viện."
Miệng lão nhân cứng lại, lông mày trắng bạc run lên, quả nhiên là một lão nhân khí chất hơn cả đá hoa cương.
Ông rõ ràng muốn nói chuyện với Lâm Nguyên, nhưng lại hô hào khí thế nuốt những lời còn sót lại trong miệng.
Viêm Đình thừa hưởng % ngoại hình của mẹ, nhưng khí chất lại di truyền % từ cha.
Tục ngữ nói rất đúng, một núi không thể có hai hổ.
Hai người chỉ cần cùng chỗ trong một cái không gian, thì sẽ chẳng mất nhiều thời gian để họ cãi nhau.
Tính tình của Lâm Nguyên khác với hai người họ, khi bị bắt nạt tính khí của cậu cứng rắn đến mức có thể đánh chết một nhóm người.
Bình thường thuộc tính Phật hệ, quá lười để nổi giận, quá lười cãi vã.
Thùng thuốc nổ của lão gia tử, gặp được cậu cũng châm không cháy.
Nhưng trưởng bối phải có phong thái của trưởng bối, lão nhân thẳng lưng giọng cứng như đá, thấp giọng khiển trách:"Cơm bệnh viện có cái gì ăn ngon, nếu đói bụng ta kêu A Đình đưa cậu đi khách sạn ăn, Viêm gia nuôi cậu vẫn dư dả."
"Điều đó không nhất thiết là đúng.
Con ăn rất nhiều, có khi sẽ ăn đến khi Viêm Đình mạt nghiệp." Lâm Nguyên thản nhiên nói.
Lão gia tử vừa nghe, còn nghiêm túc nói "Nó mạt rồi , tới tìm ta......"
Nói được nửa lời, giọng nói đột nhiên trầm xuống.
Một lúc sau, lại vang lên "Cậu tìm tôi cũng vô dụng.
Nếu như ăn đến mạt, thì hai người cùng nhau nhịn đói đi."
"Không cho tiền ăn thì phải giữ cho con của con no.
Nó là người nhà họ Viêm của ngài." Lâm Nguyên gặm táo nói một cách mơ hồ.
"Cái gì con ở đâu?" Rốt cuộc, ông lão không kìm được trượt xe lăn quay người lại, sẵn sàng để cậu bé đưa cho mình một quả táo, còn chưa kịp nói ra tiếng lực chú ý bị bụng phồng lên của Lâm Nguyên hấp dẫn, nháy mắt sửng sốt.
Ngón tay của ông lão nắm tay vịn xe lăn có chút run rẩy, giọng nói không thực tế "Cậu ...!cậu có chuyện gì vậy?"
Chỉ trong vài giây, tên của vô số căn bệnh hiểm nghèo hiện lên trong đầu ông.
Ung thư, khối u ác tính, xơ gan, xơ gan cổ trướng...!và nhiều căn bệnh khác có thể gây ra hiện tượng to bụng.
Những căn bệnh này chắc chắn có một điểm chung, đó là chúng đều ở mức độ nghiêm trọng và không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Lâm Nguyên còn nhỏ, không cần biết lão già dù có xấu tính như thế nào, vẫn động lòng trắc ẩn, hốt hoảng vẫy tay với cậu con trai nhỏ, "A Đình, con còn làm sao vậy, mau đưa nó đi khám bệnh."
Tình trạng nguy hiểm như vậy, sớm một phút điều trị sẽ mang lại nhiều hơn một chút hy vọng khống chế được.
"Con không sao, không bị bệnh ." Lâm Nguyên ăn nửa quả táo đã no, dúi nửa còn lại vào tay Viêm Đình .
Viêm Đình cũng không chê, đưa đến bên miệng liền cắn.
Đồng thời ở bên cạnh tiểu gia hỏa ngồi xuống, vươn tay cánh tay đem người ôm vào trong lòng ngực.
"Không phải bệnh, con mang thai đã hơn bảy tháng." Lâm Nguyên chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Cậu đã dành rất nhiều thời gian để nhắc nhở ông cũng đã không che bụng từ khi ngồi xuống.
Kết quả là lão gia tử vẫn không chịu nổi.
Ông nghe xong liền nghiêng đầu trợn tròn mắt.
Trong phòng có tiếng bước chân lộn xộn, các bác sĩ và y tá ra vào, Viêm lão gia ngất xỉu được đưa vào phòng cấp cứu.
Lâm Nguyên cùng Viêm Đình đang đợi bên ngoài phòng cấp cứu, chờ quá trình sơ cứu kết thúc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đã nửa giờ trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì.
Lâm Nguyên có chút áy náy, trong lòng hối hận "Nếu như em không nói thẳng như vậy, cha anh sẽ không sợ hãi như thế này ?"
Sợ đứa trẻ không đứng dậy được, Viêm Đình đã nhờ y tá giúp lấy một chiếc xe lăn cho người ngồi lên đó, cúi người ôn nhu mà hôn hôn lên gương mặt non mềm "Không liên quan chuyện của em, đừng tự trách.
Ông ấy vốn dĩ thân thể không tốt, rõ ràng là ăn vạ ."
Lâm Nguyên biết rằng Viêm Đình đang an ủi mình, hy vọng rằng cậu sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Gánh nặng tâm lý cũng không nặng, nhưng lại cảm thấy ông lão này có sức chịu đựng quá kém.
Không phải ông đang mang thai, thế nhưng ông có thể ngất xỉu vì sợ hãi.
Trong bối cảnh đó, cậu còn tỏ ra là người dũng cảm phi thường.
Sau khi xác nhận có thai, cũng tự mình bắt xe về nhà.
Người xưa chẳng những không dễ dãi mà trái tim còn làm bằng pha lê.
Không thể chịu đựng được.
Chính mình về sau già rồi nhất định không thể như vậy.
Cậu đang suy nghĩ rất nhiều, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, một y tá bước ra "Lâm Nguyên là ai? Bệnh nhân muốn gặp anh."
Lâm Nguyên còn tưởng rằng mình nghe lầm, khóe miệng lập tức thành hình chữ O, kinh ngạc nói: "Có chắc là muốn gặp tôi?"
Tại sao tôi cảm thấy hơi lạnh ở lòng bàn chân?