“Đầu nhập dưới trướng Tương Châu phu nhân sao?”
Thẩm Châu Hi theo bản năng lặp lại một lần mới ý thức được “Tương Châu phu nhân” trong miệng Lý Thanh Mạn chính là mình.
Nàng kinh ngạc hỏi: “Ngươi xác định là muốn làm môn hạ của Tương Châu phu nhân chứ không phải Tương Châu tri phủ chứ?”
“Thanh Mạn tuy tài trí nông cạn nhưng còn chưa tới mức nói nhầm người mình muốn góp sức là ai.” Lý Thanh Mạn cười đáp.
“Nhưng…… vì sao?”
“Chim khôn lựa cành mà đậu, Thanh Mạn hy vọng làm môn hạ của phu nhân tự nhiên vì ngài đáng giá.” Lý Thanh Mạn nói, “Chỉ sợ phu nhân còn chưa biết, đương thời chỉ có duy nhất ngài là nữ tử mà nắm thực quyền trong tay.”
Thẩm Châu Hi không nhịn được ngơ ngẩn.
“Ba năm trước đây dưới thời Đại Yến thì nữ nhân đức cao vọng trọng có quyền lực lớn nhất chính là Mông Thái Hậu, bên dưới bà ấy là mẫu nghi thiên hạ Mộ Dung Hoàng Hậu.
Bên dưới Mộ Dung Hoàng Hậu có các vị công chúa và sau đó mới tới vợ của quyền thần.”
“Ba năm sau hoàng triều lật úp.
Mông Thái Hậu, Mộ Dung Hoàng Hậu, các vị công chúa đều gặp nạn trong cung, trong số tiết độ sứ không có người nào chia sẻ quyền lực với vợ mình.
Dưới nữa là trăm ngàn phu nhân của quan châu phủ nhưng chỉ có Tương Châu phu nhân là được nắm quyền.” Lý Thanh Mạn dừng một chút, bên môi lộ ra nụ cười thất vọng mà châm chọc, “Mặc dù là thiên hạ đệ nhất công tử cũng chỉ coi nữ tử thông minh như kỹ như tỳ.”
“Thanh Mạn tuy là nữ tử nhưng không cam lòng ở trong hậu trạch cả đời.
Thế nhân coi nhẹ, phỉ báng ta chỉ vì bọn họ sợ và vì bọn họ thấp kém hơn ta.”
Lý Thanh Mạn đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Châu Hi và không hề do dự quỳ xuống: “Chí hướng của ta Tùy Nhụy không hiểu, Trần Cửu Nương không hiểu, thiên hạ ngàn vạn nữ tử không hiểu, nhưng ta tin tưởng Tương Châu phu nhân nhất định có thể hiểu.”
“Nếu ta đã ưu tú hơn nam nhi bên ngoài thì vì sao ta phải ở trong nhà thêu hoa và giao vận mệnh của mình cho đám người vô năng kia?”
Lời Lý Thanh Mạn nói như một cái búa mềm gợn lên chấn động mãnh liệt trong lòng Thẩm Châu Hi.
Mãi một lúc sau nàng đều nói không nên lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn nàng ấy quỳ gối trước mặt mình.
Nếu nàng đã ưu tú hơn nam nhân thì vì sao lại chỉ có thể ở nhà thêu hoa, còn đám anh em trí tuệ xa không bằng nàng lại có thể ở Ngự Thư Phòng học tập với các vị đại nho?
Đến tột cùng là vì cái gì?
Trước kia không có người nào nói với nàng vì sao, tất cả mọi người đều nói đây là ý trời, là vận mệnh, là đạo lý từ cổ chí kim.
Không vì lý do gì, nữ tử sinh ra đã yếu nhược hơn nam nhân, bọn họ chỉ nên rửa tay nấu canh, bó hẹp trong cuộc sống được sắp đặt trước.
Giống những con heo đợi bị làm thịt.
Giống chim tước gãy cánh.
Giống trẻ sơ sinh đợi người ta đút cho ăn.
Bọn họ đều nói nếu không có nam nhân thì nữ nhân không thể sống sót được.
Nam nhân chu cấp thức ăn, quần áo cho nữ nhân và gánh mọi trọng trách trong cuộc sống.
Và một khi đã như thế thì nữ nhân sẽ phải vây quanh nam nhân như nô bộc, đây là thiên kinh địa nghĩa.
Nếu quỳ xuống không đủ thành kính thì đó chính là vong ân phụ nghĩa, không biết tốt xấu.
Nhưng rõ ràng là bọn họ vây khốn nữ nhân, là bọn họ bẻ gãy cánh để nữ nhân thoái hóa thành đám trẻ sơ sinh cần chăm sóc.
Nữ tử không thể thi khoa cử, không thể kinh thương, không thể xuất đầu lộ diện.
Nữ tử phải dịu ngoan, khiêm tốn, rộng lượng, nhu nhược, đặc biệt là không thể để lộ tài trí thắng nam nhân ——
Một khi vi phạm những phép tắc này thì nữ nhân sẽ trở thành dị loại và bị đồng loại đuổi đi.
Nàng từng nỗ lực đón ý và hùa theo người khác nhưng nàng chưa từng cam tâm.
Trong lòng nàng trước sau vẫn có nghi vấn không thể bỏ khiến nàng cảm nhận thống khổ khi phải cuộn người trong nhà giam vô hình.
Rõ ràng là nàng có thể, vậy vì sao thế nhân lại nói không?
Lý Thanh Mạn nói đúng, chí hướng của nàng ta nàng thực sự hiểu.
Bọn họ theo đuổi cùng một thứ, đó là tự do thi triển tay chân, tự do duỗi người tung cánh.
Chẳng qua trong lúc nàng còn ngây thơ mờ mịt đã gặp được Lý Vụ, được hắn cổ vũ đi vào thế giới này.
Còn Lý Thanh Mạn lại một mình sờ soạng tìm kiếm cách nắm giữ vận mệnh trong ánh mắt tìm tòi của thế nhân.
“Ta……”
Thẩm Châu Hi mở miệng, trong ánh mắt chờ mong của Lý Thanh Mạn nàng càng ngày càng kiên định, cuối cùng nói: “Ta hiểu.”
Thần sắc trên mặt Lý Thanh Mạn lập tức nhẹ nhàng, sáng ngời không gì sánh được.
Thẩm Châu Hi đứng dậy rồi tự mình đỡ Lý Thanh Mạn đứng lên, giống như lãnh tụ uy nghiêm.
“Tuy chế độ nữ quan đã bị phế bỏ trăm năm nên ta không thể vì ngươi cầu một chức vị chính thức nhưng ở trong phạm vi năng lực của mình ta sẽ cho ngươi đãi ngộ giống nam tử.
Tâm nguyện của ta là một ngày kia có thể thấy thiên hạ thái bình.” Thẩm Châu Hi chân thành nhìn nàng kia nói, “Thanh Mạn, ngươi nguyện trợ giúp ta một tay không?”
Lý Thanh Mạn chậm rãi cầm lấy tay nàng và gằn từng chữ một: “Thanh Mạn nguyện dùng sức nhỏ giúp phu nhân.”
Thẩm Châu Hi lại mời nàng ấy ngồi xuống rồi khiêm tốn hỏi: “Ta nghe ngươi nói thì hình như có cách khiến đám phú hộ của Tương Châu đóng góp tiền hỗ trợ chúng ta đúng không?”
“Ta không có biện pháp.” Lý Thanh Mạn trả lời khiến nàng lắp bắp kinh hãi.
“Trong tay ai nắm thứ đám phú hộ kia cần thì người đó mới có cách khiến bọn họ không thể không nghe theo.
Mà người này là phu nhân chứ không phải ta.”
“Trong tay ta có thứ bọn họ muốn ư?” Thẩm Châu Hi nghi hoặc.
Lý Thanh Mạn tiến thêm một bước mà nhắc nhở: “Phu nhân không ngại nghĩ lại xem, vợ chồng như một, trong tay ngài và tri phủ có cái gì mà đám phú hộ kia muốn không?”
Nàng và Lý Vụ sao? Nói cách khác không phải nàng có được mà là Tương Châu có được……
Thẩm Châu Hi lập tức hiểu ra!
“Quyền buôn bán muối!” Nàng buột miệng thốt ra.
Lý Thanh Mạn lộ ra ánh mắt tán thưởng: “Đúng thế.
Không chỉ có quyền buôn bán muối, mà quyền khai thác mỏ trong địa phận Tương Châu cũng có thể đưa ra giao dịch với đám nhà giàu đó.”
Lý Thanh Mạn nói tới đúng lúc thì ngừng, phần còn lại để Thẩm Châu Hi tự nghĩ.
“Muốn đàm phán giao dịch với đám phú thương này thì cần một người hiểu được mạng lưới quan hệ rắc rối khó gỡ của Tương Châu.
Hơn nữa kẻ đó phải không tiếc đắc tội với đám phú hào kia.
Trong lòng phu nhân đã có người thích hợp chưa?”
Trong đầu Thẩm Châu Hi lập tức hiện ra gương mặt của Phương Đình Chi.
“Có.” Thẩm Châu Hi khẳng định gật đầu.
“Một khi đã như vậy thì chuyện sau đó sẽ rất thuận lợi.”
“Đa tạ Thanh Mạn chỉ điểm, ta đã hiểu rõ!” Thẩm Châu Hi chân thành mà cảm tạ nàng ta.
Lý Thanh Mạn cười nói: “Phu nhân thông minh như thế, dù không có ta thì sớm muộn gì ngài cũng sẽ nghĩ ra thôi.
Thanh Mạn chẳng qua vừa lúc bắt được cơ hội, trùng hợp nói vài câu đề điểm.”
Giải quyết được vấn đề trong lòng nên Thẩm Châu Hi thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lúc này nghi vấn ban đầu nảy lên trong đầu nàng vì thế nàng hiếu kỳ hỏi: “Sau khi các ngươi tới Tương Châu thì lấy gì để sống?”
“Phu nhân cảm thấy ta lấy cái gì để sống?” Lý Thanh Mạn cười và hỏi ngược lại.
Thẩm Châu Hi nói lời thật lòng: “…… Thay người ta viết thư?”
Lý Thanh Mạn nhìn nàng cười.
“…… Ngươi cười cái gì?” Thẩm Châu Hi không khỏi chột dạ hỏi, “Chẳng lẽ là dạy vỡ lòng cho nữ đồng ở quanh đây ư?”
“Phu nhân là người lương thiện, suy nghĩ sạch sẽ…… bảo sao Lý Vụ lại chọn ngài.”
Tên của Lý Vụ bỗng nhiên xuất hiện thế là Thẩm Châu Hi sửng sốt còn Lý Thanh Mạn lại không để cho nàng có thời gian nghĩ nhiều mà tiếp tục nói: “Phu nhân đoán gần đúng rồi, tuy Thanh Mạn không sống bằng việc viết thư hộ người ta nhưng lại sống bằng cách sao chép sách quý.”
“Sao chép sách quý ư?” Thẩm Châu Hi khó hiểu hỏi, “Ngươi có rất nhiều sách quý không truyền ra bên ngoài ư?”
“Ta không cần có, người khác có là đủ rồi.” Lý Thanh Mạn cười nói.
Thấy Thẩm Châu Hi lộ vẻ mặt khó hiểu thế là Lý Thanh Mạn giải thích thêm: “Nhà giàu ở Tương Châu rất đông đúc, lịch sử lại lâu dài vì thế trong tàng thư của bọn họ có vô số sách không được truyền ra ngoài.
Trong các gia tộc này luôn có một hai kẻ háo sắc tùy tiện, vì được thấy mặt giai nhân mà bọn họ sẵn sàng làm bất kỳ cái gì.
Cho mượn sách chỉ là việc cỏn con, lấy giá cao thu mua sách mà giai nhân chép lại cũng chẳng tính là gì.
So với mong muốn cưới được nữ nhi nhà quan lại với thân thế trong sạch lại tri thư đạt lý, tính tình uyển chuyển thì những gì bọn họ bỏ ra quá không đáng kể.”
Nàng ta bình tĩnh không hề để ý nói: “Thanh Mạn tuổi còn nhỏ đã mồ côi, bên cạnh chỉ có một đứa em trai không ra gì.
May mà cha mẹ để lại cho ta một vẻ ngoài không đến nỗi, giúp ta có được thứ mình muốn…… Phu nhân có cảm thấy ta trơ trẽn không?”
Thẩm Châu Hi vội vàng nói: “Ngươi không ăn trộm không cướp giật, lấy chép sách mà sống thì sao ta có thể cảm thấy trơ trẽn chứ?”
Lý Thanh Mạn lộ ra ý cười nói: “Phu nhân có thể nghĩ thế thì quá tốt.
Thanh Mạn vẫn luôn cho rằng trí tuệ có thể trở thành thủ đoạn để người ta sử dụng, vậy vì sao sắc đẹp lại không thể? Trí tuệ và sắc đẹp đều là hiếm có, chỉ cần đạt được mục đích thì dùng thủ đoạn gì mà chả được —— chỉ cần không thương thiên hại lí vậy có gì trở ngại đâu?”
Thẩm Châu Hi nghiêm túc lắng nghe và thực sự nể phục.
Rõ ràng nàng không hề có cảm giác thời gian trôi đi nhưng ánh sáng ngoài cửa sổ lại tối dần.
Lý Hồng xoa xoa tay thò cổ từ ngoài cửa và cười hì hì nói: “Phu nhân có muốn ở lại cùng dùng cơm không? Tỷ cho đệ chút bạc để đệ đi mua đồ ăn ngon đãi phu nhân……”
Lý Thanh Mạn ngước mắt, lười nhác liếc hắn một cái sau đó lời ít mà ý nhiều nói: “Cút ngay.”
Lý Hồng bĩu môi và rụt người về, miệng lẩm bẩm cái gì đó rồi mới tránh đi.
“Phu nhân chớ trách móc, đứa em trai không nên thân này của ta tuy là phế vật nhưng ngẫu nhiên cũng có tác dụng.
Nếu có chỗ nào thất lễ thì mong phu nhân nể mặt Thanh Mạn mà đừng so đo với hắn.” Lý Thanh Mạn ôn nhu nói.
Thẩm Châu Hi vội cười và đáp lời.
Lý Thanh Mạn mở miệng mời nàng ở lại ăn cơm nhưng Thẩm Châu Hi nhớ thương một vịt một côn một tước ở trong nhà nên cáo từ.
Nàng kia tiễn ra tới cửa và nhìn nàng được Thị Nương đỡ lên xe.
Xe ngựa đi rồi Thẩm Châu Hi thò đầu ra cửa thấy Lý Thanh Mạn hành lễ về phía này.
Sau khi nàng ta đứng dậy thì tầm mắt hai người chạm nhau.
Thẩm Châu Hi lộ ra một nụ cười trong sáng sau đó vẫy tay với nàng ta giống như một người bạn.
Lý Thanh Mạn sửng sốt sau đó cũng không nhịn được nở nụ cười.
“…… Tỷ, trông thật ngốc.” Xe ngựa đi rồi Lý Hồng ở một bên dùng thần sắc phức tạp nhìn chị mình.
Lý Thanh Mạn hoàn hồn lại phát hiện bản thân cũng duỗi tay lên mà vẫy.
Nàng ta lại thu tay về, lạnh mặt liếc đứa em bên cạnh.
Lý Hồng thấy thế thì vội làm động tác kéo khóa miệng sau đó xám xịt xoay người vào trong nhà.
Lý Thanh Mạn thì vẫn nhìn về phía xe ngựa rời đi và dần thu lại nụ cười trên mặt.
Nếu mấy năm trước có thể gặp được một nữ tử có được quyền lực trong tay thì nàng ta cần gì phải vắt hết óc sử dụng cái túi da này và gửi hy vọng thông qua nam nhân để dính chút quyền lực trong tay bọn họ.
“Hồ ly tinh! Không biết xấu hổ! Mọi người mau tới mà xem! Chính là con hồ ly tinh õng ẹo này đoạt tướng công của người khác!”
Lý Thanh Mạn thu lại tầm mắt, bình tĩnh mà nhìn nữ nhân đứng ở giao lộ phẫn nộ chửi bậy.
Đây là vợ của tiên sinh dạy học —— nàng ta lấy cái danh làm việc nhanh nhẹn lại dễ sinh con ra làm thế mạnh, lại trổ hết tài năng trước mặt bà mối.
Cuối cùng nàng ta chỉ đổi được khinh miệt và chán ghét của trượng phu, nhưng lại muốn cử án tề mi.
Ngu muội vô tri, thật đáng buồn.
Ép dạ cầu toàn, quá đáng tiếc.
Tiếp tay cho giặc, thật đáng giận.
Hai đầu gối quỳ xuống đất không dám ngước nhìn, tay giơ cao ngang mày như nô bộc, nhưng cái tư thế ấy lại được coi là vợ chồng ân ái kính trọng nhau cơ đấy.
Chỉ cần nghĩ tới một ngày kia mình không thể không làm trò hề ấy là Lý Thanh Mạn đã không dám nghĩ nữa.
Nàng ta tìm mọi cách để bò lên trên chỉ để được sống như một con người.
Nếu có một ngày nàng ta cử án tề mi trước mặt một nam tử thì đó cũng chỉ là để hắn thả lỏng cảnh giác, để nàng ta có cơ hội đảo khách thành chủ, cháy nhà ra mặt chuột.
“Ngươi hiểu lầm rồi.” Lý Thanh Mạn nhẹ giọng nói, “Không phải mỗi người đều nguyện ý cúi đầu vì nô vì tỳ.”
Lý Thanh Mạn xoay người đi vào tiểu viện và đóng chặt cửa.