“Biểu cữu ca?” Thẩm Châu Hi khiếp sợ hỏi lại.
“Ta là biểu ca của ngài, cũng là biểu…… ấy ta nhổ vào!” Bạch Nhung Linh vang dội phỉ nhổ, vẻ mặt vẻ phẫn nộ, “Ta và cái kẻ này chẳng có quan hệ gì!”
“Ván đã đóng thuyền, biểu cữu ca vẫn nên sớm chấp nhận sự thật này đi.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi thấy đầu mình đột nhiên nổ mạnh vì tin tức này, nàng ngơ ngác nhìn cái kẻ bỗng nhiên trở thành biểu ca của mình này và hỏi: “Ngươi là vị biểu ca nào của ta?”
“Còn có thể là vị biểu ca nào? Bạch gia chỉ có mình ta là cháu đích tôn, ngài đương nhiên cũng chỉ có một vị biểu ca là ta!” Bạch Nhung Linh nghiêm túc nói sau đó đột nhiên đứng dậy phất vạt áo quỳ xuống trước mặt Thẩm Châu Hi nói, “Thảo dân Bạch Nhung Linh bái kiến Việt Quốc công chúa.
Thảo dân tới cứu viện chậm trễ, tội đáng chết vạn lần.
Sau cung biến tổ phụ và gia phụ vẫn luôn thu thập thông tin về công chúa thông qua hệ thống cửa hàng của chúng ta trên khắp cả nước nhưng chẳng thấy tin gì.
Mãi tới vài tháng trước thảo dân mới mua được trang sức ngọc bội của công chúa từ một đội thương nhân sắp xuất quan và từ đó mới tìm được tới đây.”
Bạch Nhung Linh ngẩng đầu lên, vẻ mặt trịnh trọng thành khẩn nói: “Tổ phụ và gia phụ vẫn luôn ở nhà lo lắng cho an nguy của công chúa, mong điện hạ cùng ta về nhà.
Bạch thị nhất định sẽ dốc sức cả tộc trợ giúp điện hạ trở về cung đình!”
Tâm tình kích động của Thẩm Châu Hi bị một câu cuối của Bạch Nhung Linh đánh tan thành mây khói.
Sắc mặt nàng trắng bệch, vội lắc đầu theo bản năng: “Ta không quay về.”
“Vì sao?” Bạch Nhung Linh khó có thể tin nổi, ngay sau đó hắn phẫn nộ quét mắt về phía Lý Vụ ở bên cạnh và hỏi, “Có phải điện hạ bị uy hiếp hay không?”
“Không có ai uy hiếp ta hết.” Thẩm Châu Hi lấy lại bình tĩnh và đỡ Bạch Nhung Linh dậy.
“Là tự ta không muốn về.”
“Vì sao điện hạ không muốn về?” Bạch Nhung Linh cực kỳ hồ nghi và khiếp sợ giống như hắn nghe thấy lời nói khó tưởng tượng nhất trên đời này.
Đúng là không thể tưởng tượng được.
Ở trong mắt thế nhân thì việc Việt Quốc công chúa gả cho một tên chân đất, tủi thân chấp nhận làm vợ của tri phủ, một vị trí đến cáo mệnh cũng không có thì quả là tra tấn, không khác gì ở trong lao ngục.
Nhưng với nàng mà nói thì cái nơi tường đỏ ngói xanh, châu ngọc lấp lánh kia mới là nhà giam thống khổ nhất đời này.
“Ngừng ngay, hai mươi vạn hộc lương thực thô là cái giá để ngươi bộc bạch thân phận chứ không phải để ngươi dụ dỗ nữ nhân của lão tử bỏ nhà đi ngay trước mặt ta thế này!” Lý Vụ nhíu mày bất mãn nói, “Có mỗi hai mươi vạn hộc lương thực thô mà đã muốn dụ dỗ nữ nhân của ta đi theo ngươi.
Có phải ngươi chán sống rồi không?”
“Ngươi muốn bao nhiêu mới bằng lòng để biểu muội của ta rời đi?” Bạch Nhung Linh căm giận nhìn chằm chằm Lý Vụ, giống như hắn là lưu manh vô sỉ chuyên dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ vậy.
“Bao nhiêu cũng không được!” Lý Vụ không chút do dự đáp.
Hắn nhìn chằm chằm Bạch Nhung Linh, tay phải phủ lên tay trái và bẻ răng rắc, bên trong ánh mắt sắc bén như có con dao đặt lên cổ Bạch Nhung Linh.
“Lão tử kính ngươi là biểu cữu ca nên ân oán lúc trước coi như xóa bỏ toàn bộ.” Lý Vụ nói, “Về sau nếu ngươi dám phạm phải chuyện gì thì chúng ta chậm rãi tính —— có biết là ý gì không?”
Bạch Nhung Linh giận mà không dám nói gì, chỉ nhìn hắn.
“Ông ngoại mấy năm nay thân thể có tốt không?” Thẩm Châu Hi do dự một lúc lâu mới hỏi.
Trước khi mẫu phi thất thế Bạch gia thường xuyên từ Dương Châu ngàn dặm xa xôi tặng đồ tới.
Mẫu phi thường cầm thư nhà đọc cho nàng nghe, rồi kể cho nàng về cuộc sống của bà khi còn ở trong khuê các.
Bạch thị đơn truyền nhiều đời, chỉ có lứa này sinh được hai đứa con.
Mẫu phi là nữ nhi duy nhất trong vòng trăm năm của Bạch thị nên từ nhỏ đã nhận hết nuông chiều.
Khác với một Thẩm Châu Hi có tiếng không có miếng, mẫu phi mới là người thực sự lớn lên trong sự nâng niu, o bế của gia đình.
Mặc dù chỉ nghe lời ghi trong thư nhà nhưng Thẩm Châu Hi cũng có thể cảm giác được mọi người trong Bạch thị đều yêu thương mẫu phi.
Lúc phụ hoàng đại thọ tuổi đã đặc biệt cho phép Bạch thị vào cung tham gia cung yến.
Thẩm Châu Hi lần đầu tiên gặp được ông ngoại của mình trong dịp ấy.
Trong toàn bộ khách mời cung yến ngày đó chỉ có mình ông là thương nhân, không có quan chức.
Mọi người tốp năm tốp ba tụ lại nói chuyện, chỉ có mình ông ngồi đó vắng vẻ và lẻ loi.
Khi đó Thẩm Châu Hi còn nhỏ, nhân lúc mọi người không chú ý nàng bưng một cái chén đựng đầy nước quả tới trước mặt ông ngoại mình.
Nàng còn nhớ rõ biểu tình ngạc nhiên vui vẻ của ông ngoại, trong đôi mắt bình tĩnh kia bỗng lập lòe ánh nước.
Nàng còn nhớ rõ bàn tay phải của ông ngoại muốn xoa đầu nàng nhưng cuối cùng lại lặng lẽ thu lại.
Sau khi cung biến nàng từng có ý nghĩ sẽ tới Dương Châu cậy nhờ ông ngoại, nhưng một nữ tử nhu nhược như nàng sao có thể một mình lẻ loi xuyên qua nửa Đại Yến tới Dương Châu đây? Sau khi mẫu phi bị giam lỏng trong lãnh cung thì nàng cũng không nhận được thư của ông ngoại nữa.
Nàng sợ vật đổi sao dời và chẳng thể đảm bảo Bạch gia sẽ hoan nghênh mình.
Huống chi, anh trai nàng còn đó, nàng không đi nhờ cậy hắn lại tới cậy nhờ ông bà ngoại như thế hoàng thất và cả Bạch gia đều sẽ bị nói ra nói vào.
Vì đủ loại băn khoăn nên liên hệ của nàng và nhà ngoại vẫn ngừng ở lễ Vạn Thọ nhiều năm trước.
“Tổ phụ vẫn khỏe, lão nhân gia ngày thường sinh hoạt điều độ, đại phu nói ông ấy bảo dưỡng tốt, sống trăm tuổi cũng có khả năng.” Bạch Nhung Linh nói thầm, “…… Ta cũng hy vọng ông ấy hơi yếu một tí, ít nhất lúc lấy gia pháp đánh ta ông ấy yếu một chút thì tốt biết mấy.”
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Châu Hi nhẹ nhàng thở ra.
“Chẳng qua……” Bạch Nhung Linh muốn nói lại thôi, “Sau khi Quý phi xảy ra chuyện ở cung biến thì tổ phụ và tổ mẫu đều bệnh nặng một trận, đến gần nửa năm đều triền miên trên giường bệnh.
Tuy sau đó hai người cũng khỏe lại nhưng rốt cuộc cũng không bằng trước đó.
Đặc biệt là tổ mẫu, có lẽ vì bi thương quá độ nên mắt và tai tổ mẫu không còn tốt lắm.”
Thẩm Châu Hi thấy trước mắt dần dần mơ hồ.
Nàng chỉ được gặp ông ngoại có một lần, đương nhiên chưa bao giờ gặp được bà ngoại.
Bọn họ và nàng có chung mối liên hệ là mẫu phi của nàng nhưng lúc này Thẩm Châu Hi thật sự cảm giác được mối dây ràng buộc cảm xúc giữa những người thân.
Lý Vụ trầm mặc không nói gì mà quay người nàng lại, dùng ngón tay nhẹ lau nước mắt cho nàng.
Bạch Nhung Linh vẫn tức giận trừng hắn, giống như tận mắt nhìn thấy cứt trâu làm bẩn hoa tươi chẳng qua lúc này trong ánh mắt hắn có thêm chút hoang mang ngoài ý muốn.
“Đừng khổ sở.” Lý Vụ nói, “Về sau có cơ hội ta sẽ tự mình mang nàng về nhà.”
“Thật vậy chăng?” Thẩm Châu Hi không nhịn được ngẩng đầu, ngơ ngẩn mà nhìn hắn.
“Ta đã bao giờ lừa nàng chưa?” Lý Vụ nhẹ nhàng búng lên trán nàng giống như đóng con dấu hứa hẹn.
Thẩm Châu Hi nín khóc mỉm cười sau đó gật đầu thật mạnh đáp: “Được, ta không khổ sở.”
Bạch Nhung Linh: “……”
Hắn kéo dài giọng mà ho hai tiếng coi như thoát khỏi trạng thái vô hình.
“Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, không bằng hiện tại ngươi dọn dẹp chút đồ và hôm nay xuất phát đưa biểu muội về nhà luôn?”
“Hiện tại không được.” Lý Vụ nói.
Bạch Nhung Linh cả giận mắng: “Vậy ngươi còn nói muốn mang nàng về nhà làm cái gì?! Ngươi đúng là cái đồ miệng toàn lời nói dối!”
“Ta nói hiện tại không được.” Lý Vụ đáp, “Nếu hiện tại muốn gặp thì Bạch thị các ngươi tới Tương Châu đi.”
Bạch Nhung Linh khó có thể tin mà nhìn hắn: “Ngươi để tổ phụ của ta bảy tám chục tuổi còn phải trèo đèo lội suối đến Tương Châu là ngươi tưởng hành chết tổ phụ của ta hả?”
“Ngươi bảo ta hiện tại mang theo Thẩm Châu Hi đi Dương Châu,” Lý Vụ cười lạnh nói, “Chẳng lẽ không phải vì muốn tới Dương Châu rồi sẽ hành chết lão tử à?”
“Ngươi ——” Bạch Nhung Linh nghẹn họng không nói được gì.
“Đừng ồn nữa ——” Thẩm Châu Hi mở miệng đánh gãy hai cái tên ấu trĩ này sau đó khẩn cầu mà nhìn Bạch Nhung Linh, “Ngươi có thể nói cho ta thêm một chút chuyện của Bạch gia không?”
“Để hắn đi ra ngoài đi!” Bạch Nhung Linh cả giận nói, “Ta chỉ nói cho người của Bạch gia nghe thôi!”
Thẩm Châu Hi không nhịn được mà khó xử.
Còn Bạch Nhung Linh tuy nói ra lời này nhưng hắn cũng không ôm hy vọng Lý Vụ sẽ làm theo.
Ai biết Lý Vụ lại đứng phắt dậy, thế là cả hắn và Thẩm Châu Hi đều cả kinh.
“Ngươi là biểu ca của Thẩm Châu Hi nên ta cho ngươi mặt mũi.
Ngươi sẽ không nhân lúc lão tử rời đi mà trộm dỗ nữ nhân của ta bỏ nhà đi đúng không?” Lý Vụ uy hiếp hỏi.
“Ta mới không vô sỉ giống ngươi!” Bạch Nhung Linh chém đinh chặt sắt nói.
“Được, lão tử tin ngươi một lần.” Lý Vụ hất hất cằm nói, “Đi thôi.”
Hắn xoay người đi ra khỏi phòng, Hồng Liên cũng theo hắn đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại trước mặt Thẩm Châu Hi thì tiếng bước chân của bốn người kia cũng đi xa dần.
“Biểu muội, chúng ta mau đào tẩu thôi!” Cái kẻ tự xưng là không vô sỉ lúc này lập tức đứng dậy không hề do dự nói.
Thẩm Châu Hi: “…… Ta sẽ không đi.”
Nàng lắc đầu cự tuyệt.
“Họ Lý kia không có ở đây, ngài không cần giả vờ nữa đâu!” Bạch Nhung Linh gấp đến độ dậm chân, “Cơ hội này không dễ mà có, chúng ta nhanh rời khỏi đây trước khi hắn kịp hoàn hồn!”
“Hắn ở đây hay không thì câu trả lời của ta đều không thay đổi.” Thẩm Châu Hi kiên quyết nói, “Ta sẽ không đi.”
Bạch Nhung Linh ngơ ngác nhìn nàng, bộ dạng vắt óc nghĩ cũng không hiểu.
Sau một lúc lâu hắn như nghĩ tới cái gì đó và bừng tỉnh: “Có phải ngài lo lắng Phó Huyền Mạc biết thì sẽ làm khó dễ không?”
Không đợi Thẩm Châu Hi trả lời hắn đã lập tức nói: “Điện hạ yên tâm đi, lúc ngài mất tích Phó Huyền Mạc và Bạch thị đều trước sau không từ bỏ tìm kiếm ngài.
Thâm tình của hắn với điện hạ có thể nói là thật lòng, chỉ nhìn mỗi hành động đó là có thể thấy.
Hơn nữa Phó Huyền Mạc là thiên hạ đệ nhất công tử, là người có tiếng thanh cao và có lễ, tất nhiên hắn sẽ thông cảm cho sự khó xử của ngài.
Dù hắn thật sự có khúc mắc trong lòng thì cùng lắm chúng ta không gả nữa!”
Bạch Nhung Linh tùy tiện nói: “Bạch thị đâu phải không nuôi nổi điện hạ! Từ trước ngài cẩm y ngọc thực thế nào thì Bạch thị ta cũng có thể cho ngài giống như thế! Sao ngài phải khổ sở trốn nơi thâm sơn cùng cốc này, chịu thiệt gả cho một châu quan nho nhỏ đến xuất thân cũng không rõ ràng?”
Thẩm Châu Hi trầm mặc một lát mới nói: “Ngươi cũng cảm thấy những thứ kia đều là sắp xếp tốt nhất với ta à?”
“Thế còn giả được à?” Bạch Nhung Linh giật mình nói, “Cô mẫu đã không còn, nói câu không dễ nghe thì bệ hạ cũng không phải chỉ có mình ngài là em gái.
Điện hạ đương nhiên là thân thuộc với Bạch gia nhất, ta cũng không có anh em khác, sao có thể nhẫn tâm nhìn ngài lưu lạc bên ngoài chịu khổ chứ?”
“Nhưng ta ở trong cung sống không hề vui vẻ chút nào, cũng không tốt được như ngươi tưởng tượng đâu.” Thẩm Châu Hi nói, “Ta ở bên cạnh Lý Vụ lại vui vẻ hơn khi còn là công chúa nhiều.”
“Sao điện hạ lại không vui vẻ chứ? Có phải có người bắt nạt ngài không?” Bạch Nhung Linh vội vàng hỏi.
“Từ việc mặc cái gì đến gả cho người nào, chẳng ai hỏi xem ta có nguyện ý hay không.
Bọn họ đều làm chuyện bọn họ nghĩ là tốt cho ta.” Thẩm Châu Hi nói, “Giống như ngươi vậy.”
Bạch Nhung Linh ngây ngẩn.
Thẩm Châu Hi thì đứng dậy nói: “Lý Vụ luôn nói chuyện giữ lời, nếu hắn đã hứa sẽ thả ngươi đi thì tất nhiên sẽ thả.
Ngươi không cần lo lắng.” Nàng ngừng một chút mới thấp giọng nói, “Mong biểu ca về nhà thay ta vấn an tổ phụ và tổ mẫu.
Ngày sau nếu có cơ hội ta sẽ tới cửa thăm hỏi lão nhân gia.”
“Điện hạ ——”
Thẩm Châu Hi đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Lý Vụ đang ngồi trên hành lang cách đó không xa.
Hắn nghiền nghiền một mảnh lá cây dưới chân, bộ dạng chán đến chết.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Thấy Thẩm Châu Hi ra hắn đứng dậy nói: “Có hai phong thư mới được gửi tới cho nàng.”
Thẩm Châu Hi đón lấy hai phong thư chất giấy khác nhau và đang định tới thư phòng tìm dao rọc giấy thì Lý Vụ đã không kiên nhẫn trực tiếp xé luôn bì thư.
Lúc nàng đọc thư thì Lý Vụ đi đến trước cửa sương phòng và nhìn Bạch Nhung Linh đang ra vẻ trấn định nói: “Biểu cữu ca, ngươi an tâm ở chỗ này đi, đợi ta lấy được hai mươi vạn hộc lương thực thô ta sẽ tự mình đưa ngươi rời đi.”
Hồng Liên đột nhiên chui ra, dưới ánh mắt hoảng sợ của Bạch Nhung Linh nàng ta lại làm như không có việc gì mà đứng bên cạnh hắn.
Hai quân sĩ cũng đứng hai bên cửa, Lý Vụ vừa ra hiệu hai tên kia lập tức đóng cửa phòng lại.
Lý Vụ đi tới bên cạnh Thẩm Châu Hi và tự nhiên ôm lấy bả vai nàng nói: “Có hai mươi vạn hộc lương thực thô này thì nhiều ít cũng có thể giảm bớt chuyện thiếu lương thực sau khi lũ lụt.
Nàng cũng không cần vì việc này mà phiền lòng nữa.” Lý Vụ dừng một chút mới tiếp tục nói, “Còn món nợ này coi như tính trên đầu ta trước, đợi sang năm thu hoạch vụ thu ta sẽ nghĩ cách trả lại cho Bạch gia.”
“Chàng nói gì vậy ——” Thẩm Châu Hi lập tức nói, “Bá tánh được hưởng hai mươi vạn hộc lương thực thô này không phải con dân của ta sao? Đây là nợ của chúng ta, đương nhiên phải cùng nhau trả.”
“…… Được.
Chúng ta có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng.” Lý Vụ xúc động nhìn vào mắt nàng sau đó nghiêm túc nói, “Mỗi lời ta nói ta đều nhớ kỹ.
Ta muốn nàng được trải qua ngày lành, và ta tuyệt đối không làm ra chuyện thất tín bội nghĩa, có mới nới cũ.
Ta muốn cùng nàng vẻ vang trở về Bạch gia —— mỗi một lời hứa hẹn ta đều nhớ kỹ.
Thẩm Châu Hi…… Ta sẽ không khiến nàng phải hối hận.”
Lý Vụ cầm tay nàng, thần sắc của hắn kiên quyết, giọng điệu chắc chắn nhưng Thẩm Châu Hi lại có thể nghe ra chút khác biệt trong đó.
Có lẽ trước khi nàng đưa ra câu trả lời chắc chắn thì hắn từng thấp thỏm vì lựa chọn của nàng, cũng từng hoài nghi giữ nàng lại có phải lựa chọn chính xác hay không.
Thẩm Châu Hi dùng sức nắm chặt tay hắn và rạng rỡ đáp: “Được.”
Lý Vụ nhìn chằm chằm nàng một lúc sau đó bỗng nhiên nghiêng đầu rời mắt.
Tuy thần sắc trên mặt hắn vẫn trấn định, không có vẻ để ý nhưng vành tai lại hơi đỏ lên.
“Chàng thẹn thùng à?” Thẩm Châu Hi giật mình hỏi.
“Ai thẹn thùng? Mắt nàng có vấn đề à?” Lý Vụ lập tức hỏi.
Hắn không tức giận nhưng lời này vừa lúc chứng minh hắn chột dạ.
Đúng là mặt trời mọc từ hướng tây, Lý Vụ thế nhưng cũng thẹn thùng trước mặt nàng! Thẩm Châu Hi đang muốn bắt lấy cơ hội khó có được này và trả thù lúc trước hắn trêu chọc nàng nhưng Lý Vụ liếc mắt một cái đã nhìn ra dự tính ấy thế là hắn ỷ vào chiều cao cầm lấy lá thư trong tay nàng.
“Ai gửi thư cho nàng thế?” Hắn hỏi.
“Lý Thanh Mạn và Cửu Nương.” Thẩm Châu Hi lập tức bị hắn dời lực chú ý tới phong thư, “Lý Thanh Mạn tới trả ta phượng bài, Cửu Nương thì hẹn ta ngày mai cùng nàng ấy tới chùa An Hỉ dâng hương, Tùy Nhụy cũng đi.”
“Phượng bài là thứ quan trọng, về sau đừng giao cho người khác.” Lý Vụ đổ phượng bài từ trong bì thư ra và tự tay đưa cho Thẩm Châu Hi.
Thẩm Châu Hi không giải thích tính toán của nàng lúc ấy vì nàng không muốn hắn phải lo lắng tự trách khi mọi chuyện đã qua rồi.
“Được.” Nàng cười nói.
“Nữ tử các nàng đi dâng hương nên ta không tiện đi theo.
Ngày mai ta sẽ phái Hồng Liên đi với nàng.” Lý Vụ nói, “Sớm trở về, bữa tối ta sẽ bộc lộ tài năng cho nàng thưởng thức.
Nàng muốn ăn cái gì?”
Thẩm Châu Hi nhớ tới tay nghề của Lý Vụ thì cả người hưng phấn cực kỳ, vừa buột miệng đã báo tên , món.
“…… Có nhiều quá không?” Nàng do dự hỏi.
“Nàng là nữ nhân của lão tử,” Lý Vụ ôm lấy vai nàng rồi cùng nàng đi ra ngoài sân, vừa đi vừa nói, “Năm sáu món ăn tính là gì, ta có làm một bàn tiệc cũng không đủ bù đắp cho nàng đâu.”
“Sao hôm nay chàng nói ngọt thế? Có phải chàng đang có ý đồ bậy bạ gì không?” Thẩm Châu Hi hồ nghi mà nhìn hắn.
“Ta có thể có ý đồ bậy bạ gì……” Lý Vụ hạ giọng nói nhỏ, “Chẳng qua lão Đường đầu cho ta một phương thuốc tránh thai dành cho nam tử, nàng xem đêm nay nàng có muốn làm bẩn trong sạch của ta một chút không……”
Tiếng nói chuyện ngoài cửa ngày càng xa, Bạch Nhung Linh dán trên cửa nghe câu được câu không sau đó ngơ ngác đứng đó.
Trong lòng hắn là ngũ vị tạp trần, không biết là cảm xúc gì.
Biểu muội và tên họ Lý kia có vẻ rất hòa thuận, hoàn toàn khác với bộ dạng mà hắn tưởng tượng.
Chẳng lẽ nàng thật sự cam tâm ở bên cạnh tên kia ư?
Một tên chân đất xuất thân ti tiện cùng thiên hạ đệ nhất công tử tinh thông văn võ giống như một trời một vực, sao nàng lại chọn một kẻ không hề có chút giá trị nào thế? Nếu không phải nàng bị uy hiếp thì lý do là gì?
“Từ việc mặc cái gì tới gả cho ai, chẳng ai hỏi ý ta xem ta có đồng ý hay không.
Bọn họ đều làm những việc bọn họ cho là tốt với ta, cũng giống ngươi vậy.”
Giọng nói mềm mại nhưng kiên định của biểu muội lại vang lên bên tai.
Lần đầu tiên Bạch Nhung Linh sinh ra hoài nghi với những việc mình làm.
Chẳng lẽ đúng như nàng nói, là hắn vẫn tự cho là đúng ư?