“Chúng ta còn chưa biết nữ tử đi cầm đồ ở Thọ Bình thôn có phải Việt Quốc công chúa hay không vì thế đừng gióng trống khua chiêng.” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng nói.
“Không hổ là Tham Tri đại nhân! Làm việc quả nhiên chắc chắn, không giống Lý mỗ ——” Lý Vụ thở dài, “Nếu ta và nữ nhân của mình xa cách lâu như thế thì dù ở giữa cách con sông lớn lão tử cũng muốn chạy đà một cái rồi nhảy qua với nàng.”
Tầm mắt Phó Huyền Mạc từ hư không rơi xuống trên người Lý Vụ, châm chọc trong đó khó mà giấu được: “Lý đại nhân nói nữ nhân nào thế?”
“Còn có thể là nữ nhân nào, đương nhiên là phu nhân của ta, Lý Thẩm thị!”
Lý Vụ nói cực kỳ thản nhiên, giống như vị Lý Thẩm thị này chỉ là một kẻ bình thường chứ không phải Việt Quốc công chúa vốn là hôn thê của vị thiên hạ đệ nhất công tử đang ngồi cạnh hắn.
Hắn không hề có chút khác thường nào nhưng Bạch Nhung Linh ngồi đối diện lại hận không thể lập tức nhảy xe chạy trốn.
Vợ Lý Vụ họ Thẩm, Phó Huyền Mạc đã nghe thấy điều này.
“Thật khéo, vợ Lý đại nhân thế mà cũng họ Thẩm.” Hắn dừng một chút mới nói, “Nếu không có cung biến……”
Phó Huyền Mạc càng ngày càng thấp giọng, đến cuối cùng hắn chẳng nói hết câu đã trầm mặc.
Bạch Nhung Linh biết lời hắn chưa nói xong là gì, nếu không có cung biến lúc trước thì vợ hắn hôm nay cũng họ Thẩm.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhung Linh cảm thấy thật sự vô lực vì thế sự trêu người.
Nếu lúc trước không có cung biến và biểu muội thuận lợi gả cho thiên hạ đệ nhất công tử vậy nàng có hạnh phúc hơn bây giờ hay không?
Trước kia hắn chưa từng hoài nghi chuyện này, nhưng từ ngày nói chuyện với biểu muội thì hắn không còn chắc chắn về vấn đề này nữa.
“Có thể khiến Lý đại nhân nhảy qua mười con sông thì xem ra tình cảm của Lý đại nhân và tôn phu nhân rất sâu nặng.” Phó Huyền Mạc nói.
Lời này mang theo châm chọc, chỉ có người ở trong phật điện hôm đó mới có thể hiểu được thâm ý bên trong.
Nhưng cái kẻ ngồi bên trái hắn lại không hề chột dạ mà gật đầu nói: “Nữ nhân của ta cùng ta trải qua lúc khó khăn nên tình cảm của chúng ta đương nhiên không tầm thường.
Đám chó mèo khác muốn tới chia rẽ đúng là nằm mơ.”
“Một khi đã như vậy,” Phó Huyền Mạc hỏi, “Chuyện ở phật điện ngày ấy là vì sao?”
Lý Vụ cười hê hê nói: “Cái này thì…… nam nhân đều phạm chút sai lầm đúng không?”
“Lý đại nhân nói sai rồi.” Phó Huyền Mạc lạnh lùng nói, “Không phải mọi nam nhân đều sẽ phạm sai lầm như thế.”
Bạch Nhung Linh ngó trái ngó phải, không biết hai kẻ này đang đánh quyền gì.
“Chẳng lẽ Tham Tri đại nhân chưa từng phạm phải sai lầm gì sao?” Lý Vụ mang vẻ mặt khiêm tốn muốn học hỏi mà nói một câu này.
Sâu trong nội tâm hắn đang xoa tay hầm hè lúc nào cũng chuẩn bị nhớ kỹ từng lời tên này nói về chuyện phong lưu của mình sau đó lúc trở về hắn sẽ thêm mắm thêm muối mà mách Thẩm Châu Hi.
Hắn sẽ để nàng biết đây cũng chỉ là một tên nam nhân đen như quạ, chả khác gì những kẻ còn lại trên đời này!
À, đương nhiên Lý Vụ thì không giống thế.
Người khác đều là quạ đen, còn hắn là một con vịt vàng hiên ngang lẫm liệt, phấn chấn mười phần.
“…… Có.” Phó Huyền Mạc thấp giọng đáp.
Hắn nhìn hư không, trên mặt lộ ra hồi ức buồn bã.
“Là khi nào? Cùng với ai?” Lý Vụ hận không thể kéo tai mình dán tới thanh quản của Phó Huyền Mạc.
Bạch Nhung Linh thì liều mạng ra hiệu, hận không thể lập tức bịt miệng con vịt to gan lớn mật này.
“Sai lầm hay không sai lầm thì cũng chẳng liên quan tới ngươi.” Phó Huyền Mạc nói, “Lý đại nhân, ngươi hỏi quá nhiều rồi đó.”
Phó Huyền Mạc dựa vào vách xe và nhắm mắt lại tỏ ý cự tuyệt tiếp tục đề tài này.
Nhân lúc hắn nhắm mắt Bạch Nhung Linh dùng đầu gối hung hăng đập vào chân Lý Vụ và dùng ánh mắt lặng yên ra hiệu: “Ngươi muốn tìm chết cũng đừng kéo bản công tử vào!”
Lý Vụ không chút do dự đập lại một cái đau tới độ Bạch Nhung Linh thiếu chút nữa không nhịn được hét lên.
…… Thôi kệ, hắn không so đo với con vịt hoang này!
“Lý đại nhân.”
Phó Huyền Mạc bỗng nhiên mở miệng khiến Lý Vụ và Bạch Nhung Linh vội ngừng tranh đấu.
Bạch Nhung Linh lo lắng đề phòng nhìn cái kẻ vẫn nhắm mắt kia và tưởng động tác ngầm của hai người đã bị hắn phát hiện.
“Ngươi từng nói nếu ngươi và phu nhân mình xa cách gặp lại thì dù cách con sông ngươi cũng có thể vượt qua đúng không……”
“Đúng vậy, là ta nói —— có việc gì không?”
“Vượt qua mười con sông không khó,” hắn chậm rãi nói, “Khó chính là —— vượt qua chính mình.”
“Lời này có ý gì?” Lý Vụ nhíu mày.
Phó Huyền Mạc lại chẳng mở miệng nữa.
Trước mắt hắn hiện ra một khuôn mặt ấm áp xinh đẹp, giống một con thú nhỏ thò đầu ra khỏi tổ, vô hại lại cẩn thận.
Một gốc mẫu đơn lớn lên trong nhà kính ngã xuống thế gian lạnh lẽo vô tình, dù có cố bám lấy bùn mà sinh tồn thì cũng sẽ chẳng được như trước kia nữa.
Lâu không trở lại quê nhà, nhưng về rồi quê nhà lại chẳng như xưa.
Về rồi chỉ là cảnh còn người mất.
Con đường hắn muốn kéo dài mãi này cuối cùng cũng tới điểm cuối vào lúc giao thời giữa mặt trăng và mặt trời, khi phương đông chìm trong màu đen sâu nhất.
Giữa đường có một tiểu đội kỵ binh của Tương Dương gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Những người này thành thạo cưỡi ngựa đi ở phía trước dẫn đường cho xe ngựa.
Càng đi càng xa, cuối cùng xe ngựa cũng ngừng lại sau khi vượt qua một đỉnh núi.
Sau một lúc trầm mặc, bên ngoài xe vang lên giọng nói mang theo do dự của Yến Hồi: “Các ngươi xác định đây là Thọ Bình thôn sao?”
“Hồi bẩm đại nhân,” Lý Thước không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời, “Nơi này thật sự là Thọ Bình thôn.”
Cái tên Bạch Nhung Linh lúc này đã ngáy nho nhỏ, đầu hắn vừa mới gật một phát thì cả người đã bừng tỉnh: “Đã tới rồi sao?”
“Công tử……” Giọng của Yến Hồi lần này vang lên ngay bên ngoài cửa xe, “Bọn họ nói đã tới Thọ Bình thôn rồi.”
Rốt cuộc Phó Huyền Mạc cũng mở mắt.
Nỗi sợ hãi khi nghe thấy giọng của thuộc hạ khiến hắn ý thức được ngoài cửa có lẽ là hình ảnh hắn không muốn thấy.
Nhưng chính bản thân hắn cũng khó mà nói rõ hình ảnh mình chờ mong là cái gì.
Yến Hồi đã dứt lời nhưng Phó Huyền Mạc vẫn không nhúc nhích, Bạch Nhung Linh thì trợn tròn mắt nhìn hắn.
Không khí an tĩnh hoàn toàn.
Quá yên lặng.
Trong thôn xóm thường có tiếng gà và tiếng chó sủa cùng với giọng nói sang sảng của đám nông dân đang chửi bới om sòm.
Nhưng lạ là Phó Huyền Mạc lại chẳng nghe được gì.
Trong không khí chỉ có tĩnh lặng tràn lan.
Phó Huyền Mạc không lộ biểu tình nhưng tâm tư lại dần rối loạn.
Có một cảm giác kỳ lạ dần bò lên trong ngực hắn giống như có vô số sợi tơ nhện đang phun ra trong bóng đêm và lén lút cuốn lấy trái tim hắn.
Thật lâu vẫn không thấy Phó Huyền Mạc nhúc nhích thế là Bạch Nhung Linh chột dạ bất an.
Hắn đang muốn nói cười trêu chọc gì đó thì rốt cuộc Phó Huyền Mạc cũng vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa xe ra.
Hắn đứng dậy, khom lưng đi ra khỏi xe.
Lý Vụ thì vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén không hề chớp mà nhìn bóng dáng thẳng tắp trước mặt.
Cửa sổ xe ở ngay bên tay nhưng hắn không cần nhìn cũng biết bên ngoài là cảnh tượng gì.
Đây là thế giới hắn cố ý tạo ra cho Phó Huyền Mạc.
Phó Huyền Mạc đứng ở đầu xe không nói một lời thế nên Yến Hồi đứng bên dưới cũng chẳng dám thở mạnh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, tay áo rộng của Phó Huyền Mạc buông xuống bị gió thổi rào rạt.
Hắn chậm rãi bước xuống xe ngựa, ánh mắt sâu thẳm trầm mặc đảo qua cảnh tượng hoang vắng rách nát ở bên ngoài.
“Thọ Bình thôn ở đâu?” Hắn hỏi.
“Công tử……” Yến Hồi nơm nớp lo sợ trả lời, “Nơi này chính là Thọ Bình thôn……”
“Nơi này chính là Thọ Bình thôn?” Phó Huyền Mạc thấp giọng hỏi lại.
Không có ai dám trả lời nữa.
Nơi này chỉ có phần còn lại của thôn xóm tan nát, phòng ốc nối liền trải dài qua những con đường quanh co lầy lội.
Một nửa trong số chúng chìm trong bùn đất lầy lội, ngẫu nhiên đâu đó sẽ xuất hiện một vài mảnh vải dệt.
Lúc này Lý Vụ nhảy xuống xe ngựa và nhìn quanh một lúc mới lớn tiếng chất vấn: “Lý Thước! Ngươi thật to gan, bảo ngươi đưa chúng ta tới Thọ Bình thôn sao ngươi lại đưa chúng ta tới cái nơi quỷ quái này?!”
“Hồi bẩm đại nhân, đây là Thọ Bình thôn.” Lý Thước cúi đầu chắp tay bình tĩnh nói, “…… Thương Giang Yển vỡ, nước lũ cuốn qua nơi này.”
Sau một lúc trầm mặc Phó Huyền Mạc mở miệng hỏi: “Trong thôn có còn người sống không?”
Lý Thước trước sau vẫn cúi đầu, ánh mắt cố định mà nhìn đôi tay tay của mình.
“Thọ Bình thôn ở chỗ thung lũng nên sau khi Thương Giang Yển vỡ thì nơi này đã trở thành một đại dương mênh mông, theo ti chức biết thì —— không có người nào sống sót.”
Bạch Nhung Linh và những người khác đều không hẹn mà cùng nín thở, trong lòng run sợ không dám nhìn Phó Huyền Mạc lúc này cũng trầm mặc không nói gì.
Không khí cứng lại, bị nén đến cực điểm giống như có thể nổ ầm ầm bất kỳ lúc nào.
Biểu tình của Phó Huyền Mạc vẫn bình tĩnh như cũ, Bạch Nhung Linh chưa từng biết hóa ra bình tĩnh cũng có thể khiến người ta sợ hãi.
Bởi vì đó là sự bình tĩnh vi phạm nhân tính.
Trong một khắc này hắn bỗng nhiên hiểu vì sao biểu muội tình nguyện lựa chọn một kẻ chân đất cũng không chịu quay về.
Ở lúc này hắn cảm nhận được lớp ngụy trang dày nặng kiên cố trên người Phó Huyền Mạc.
Tầng ngụy trang này quá dày, quá nặng, thế nên có thể che giấu cả thế nhân.
Bạch Nhung Linh không cảm nhận được bất kỳ dao động hay cảm xúc tan nát cõi lòng nào ở trên người Phó Huyền Mạc.
“Lý đại nhân ——” Phó Huyền Mạc cất giọng như sao băng rơi xuống mặt đất.
“Có hạ quan.” Lý Vụ cúi đầu giấu đi thần sắc trong mắt và chắp tay bước ra khỏi hàng đáp.
“Ta có thể mượn người mà ngươi mang tới không?” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên, Tham Tri đại nhân cứ việc dặn dò.”
“Ta muốn các ngươi lật hết Thọ Bình thôn một lần để tìm kiếm chứng cứ có thể chứng minh thân phận của Việt Quốc công chúa.
Nếu Việt Quốc công chúa đã từng sống ở đây ——” Phó Huyền Mạc dừng một chút và dùng giọng nói bình thản không gợn sóng để tiếp tục, “Vậy thì sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.
Ai có thể tìm được tung tích của Việt Quốc công chúa ta sẽ thưởng vạn lượng bạc trắng.”
Lời Phó Huyền Mạc nói khiến đám quân tốt lập tức sôi trào.
Một vạn lượng bạc đối với quân hộ không thể nghi ngờ chính là một món tiền cực lớn.
Nó khiến người ta không thể nhẫn nại được mà vội vọt vào đống tàn tích thôn xóm lầy lội.
Những kẻ còn chưa kịp hoàn hồn thấy thế cũng vội vã chạy vào.
Phó Huyền Mạc thì xoay người trở về xe.
Hắn không nhìn bất kỳ ai mà cứ thế đóng cửa xe lại.
Bạch Nhung Linh thì phóng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Lý Vụ —— con vịt hoang kia chẳng bảo hắn phải làm gì lúc này.
Hiện tại Phó Huyền Mạc một mình lên xe thế là hắn cũng mơ màng hồ đồ không biết phải đi con đường nào.
Muốn hắn đi theo lên xe ngồi chung một chỗ với Phó Huyền Mạc lúc này thì có giết hắn cũng không làm.
Nhưng con vịt hoang kia lại ngó lơ ánh mắt của hắn và tùy tiện đi theo đám quân sĩ đi về phía thôn xóm rách nát.
Hắn mặc kệ đám bùn đất kia có làm bẩn đôi giày trên chân mình không.
Bạch Nhung Linh vừa muốn mở miệng gọi hắn thì đã thấy Yến Hồi nhận được lệnh gì của Phó Huyền Mạc nên cũng đi theo vào trong thôn xóm.
Bạch Nhung Linh nhìn đôi giầy mới tinh không dính bụi trần của mình thì cắn chặt răng xách áo choàng đuổi theo qua: “Đợi ta với, đợi ta với —— các ngươi chờ bản công tử với!”
Tiếng ồn ào ngoài cửa sổ cách xe ngựa càng ngày càng xa, chỉ còn hai con ngựa cào móng trên con đường bùn đất ướt át, mũi phun phì phì.
Núi rừng ngẫu nhiên sẽ có tiếng chim tước kêu to, không khí trong xe thì như đông cứng lại.
Phó Huyền Mạc dựa trên vách xe và nhắm hai mắt, năm ngón tay đặt trên đầu gối siết chặt, nhíu quần áo nơi ấy nhăn nhúm.
Không thể nào khéo thế được – Trong lòng hắn có một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Dựa theo lý luận thông thường thì sau khi thoát khỏi cung biến lý ra nàng nên rời xa vùng ngoại ô và kinh đô bị Ngụy Liêu khống chế.
Sáu châu của Trấn Xuyên là vùng tiếp giáp kinh đô và khu lân cận, tuyệt đối không phải nơi ẩn thân an toàn.
Huống chi tiên hoàng và Bạch quý phi tuy đã chết nhưng Bạch gia vẫn còn đó.
Bất kể nghĩ thế nào thì đích tới đầu tiên của Thẩm Châu Hi cũng phải là Dương Châu.
Nhưng một đường từ kinh đô và vùng lân cận tới Dương Châu là nơi hắn đã phái rất nhiều người đi tìm ấy vậy mà tất cả đều tay không quay về, chẳng có chút tin tức nào.
Nàng giống như sương sớm sau khi mặt trời mọc, cứ thế biến mất không có dấu vết.
Cây mẫu đơn hắn tự tay nuôi dưỡng có lẽ đã điêu tàn.
Hắn từng nghĩ như thế nhiều lần.
Hắn cho rằng bản thân có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Mãi tới khi sự thật bày ra trước mặt hắn.
Một hộp sắt còn dính nước bùn được đưa tới trước mặt hắn.
Cái hộp có vết rỉ sét đỏ đậm bám trên lá sắt như vết máu đã khô nhìn cực kỳ ghê người.
Nước sông theo khe hở chảy vào trong hộp thấm ướt mấy quyển sách.
Cuốn trên cùng chỉ có một chữ ‘thiên’ là còn nhìn ra được.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Bên dưới đống sách vở có một cái tường kép, bên trên có một cái khóa nhỏ hình tròn, chỉ có cắm chìa vào mới mở ra được.
Phó Huyền Mạc cầm lấy quyển sách kia và chậm rãi mở ra sau đó phát hiện đây là một cuốn “Thiên tự văn” viết tay.
Mỗi một chữ đều quen thuộc đến độ khắc cốt ghi tâm.
Tơ nhện bị hắn cố tình bỏ qua lúc này chậm rãi siết lại, bóp chặt khiến hắn không thở nổi và dần chìm xuống ——
Hắn đang rơi xuống vực sâu lạnh băng không đáy.
Đến gió cũng an tĩnh.
Quả cầu lửa dâng lên từ phương đông lúc này trút ánh nắng vừa chói chang vừa lạnh băng xuống mảnh đất tích đầy xương trắng này.
Núi rừng xung quanh lặng ngắt như tờ, chim thú đều không hẹn mà cùng trốn đi, đến gió núi cũng chẳng còn ồn ào gào thét nữa.
“…… Thi thể đâu?”
Giọng Phó Huyền Mạc giống như sương sớm mờ mịt, gió vừa thổi qua đã biến mất không còn tung tích.
Lý Thước quỳ gối phía trước và giơ hai tay trình hộp sắt lên nói: “Trong thôn bạch cốt chất đống, phần lớn đã bị dã thú cắn xé hủy hoại…… Khó có thể phân rõ trong đó có Việt Quốc công chúa hay không.”
“Tìm ——” Phó Huyền Mạc nói, “Tìm hết những nữ thi có chiều cao phù hợp với Việt Quốc công chúa.”
Chúng quân sĩ sửng sốt, hai mặt nhìn nhau mà đứng bất động.
Có kẻ to gan đứng ra hỏi một câu: “Những thi thể bị bùn đất vùi lấp …… cũng phải tìm ra sao?”
Phó Huyền Mạc đứng lặng dưới ánh mặt trời mùa đông, quanh người là hơi lạnh chẳng thể tan được.
“Dù phải đào ba thước đất…… cũng phải đào.” Hắn không biểu tình mà nhẹ nhàng nói.