Có lẽ do hai đêm ăn ngủ ngoài trời bị lạnh nên Thẩm Châu Hi cảm thấy thân thể mình sau khi tỉnh lại không quá tốt.
Đầu nàng nặng nề, huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau đớn, thân thể nóng lên thì cũng thôi nhưng hai chân còn đặc biệt vô lực.
“Nàng làm sao vậy?”
Lý Vụ quan tâm hỏi khiến Thẩm Châu Hi bừng tỉnh khỏi hỗn độn và mở mắt.
Nàng “A” một tiếng và vội vàng vực tinh thần dậy nói: “Không có gì, ta vừa không cẩn thận đã thất thần.”
“Lúc này thì thất thần gì? Mau đưa tay cho ta.” Lý Vụ dẫm lên nhánh cây sau đó nói với nàng.
Thẩm Châu Hi bò đến bên cạnh hắn, tiếp theo Lý Vụ trèo xuống cái cây hắn nghỉ tạm mỗi đêm sau đó quay lại đón nàng.
Hắn vừa chạm chân xuống đất đã vươn tay nhẹ nhàng đón được nàng nhảy xuống.
Lý Vụ đã bắt đầu quen thuộc với hoàn cảnh trong rừng rậm, hắn ngựa quen đường cũ mang nàng tới bên một dòng duối nhỏ để rửa mặt súc miệng.
Trong lúc Thẩm Châu Hi tới bên cạnh giải quyết nỗi buồn thì hắn đã tìm được một tổ trứng chim ở chỗ nào đó.
Hai người phối hợp làm việc, Thẩm Châu Hi tìm cành củi khô ráo còn Lý Vụ thuần thục đánh lửa nướng tổ trứng chim kia.
Đợi trứng nguội hắn cầm lấy một viên đá cuội gõ vài cái sau đó lột vỏ đút vào miệng nàng.
“Thế nào?” Hắn hỏi.
Thẩm Châu Hi nhai nhai và nghiền ngẫm hương vị trong miệng, biểu tình từ cảnh giác đến thả lỏng.
“…… Giống trứng gà nhưng thơm hơn.”
“Vậy nàng ăn thêm hai quả này đi.” Lý Vụ nói xong lại cầm một quả trứng chim khác và bóc vỏ.
Thẩm Châu Hi vội vàng hỏi: “Vậy còn chàng?”
“Lão tử ở đây gần một tháng, ta ăn trứng chim đến độ muốn phun rồi.” Lý Vụ nói xong thì nhét trứng vào cái miệng đang muốn nói gì đó của nàng.
Thẩm Châu Hi thấy bộ dạng hắn không giống giả bộ mới chậm rãi nhai nuốt quả trứng trong miệng.
Sau khi ăn xong hai người bắt đầu nghĩ cách rời đi.
Lý Vụ học hỏi kinh nghiệm của Thẩm Châu Hi nên vứt bỏ ký hiệu đơn giản lúc trước, thay vào đó là một con vịt xấu kinh hoàng.
Đừng nói kẻ âm thầm theo đuôi bọn họ khó mà bắt chước, ngay cả Thẩm Châu Hi cũng không hiểu Lý Vụ đang vẽ quỷ vẽ bùa cái gì.
Lý Vụ lựa chọn một hướng và tiếp tục lên đường, Thẩm Châu Hi không muốn liên lụy tốc độ của hắn nên dù không khỏe nàng vẫn cố đuổi theo kịp.
Rừng rậm sinh cơ bừng bừng, bọn họ có ngẩng đầu cũng không thấy mặt trời.
Cả hai chỉ có thể dựa vào ánh mặt trời lọt qua kẽ lá để phán đoán thời gian.
Trong lúc ấy thân thể Thẩm Châu Hi càng ngày càng nặng, ngực cũng dần dần thở không nổi.
Nàng đang giãy giụa không biết có nên yêu cầu Lý Vụ ngừng lại nghỉ ngơi một lát không thì hắn đã phát hiện ra nàng không theo kịp.
Hắn quay lại túm lấy bàn tay phải đầy mồ hôi của nàng.
“Đi không nổi sao?” Vừa hỏi xong hắn đã biến sắc, “Sao lòng bàn tay nàng nhiều mồ hôi lạnh thế?”
“Ta…… Ta không biết…… Buổi sáng tỉnh lại ta thấy hơi choáng……” Thẩm Châu Hi thở hồng hộc nói, “Có lẽ…… Có thể do đêm qua cảm lạnh……”
“Cảm lạnh gì mà nghiêm trọng như thế chứ?” Lý Vụ quả quyết phủ định suy đoán của nàng, “Ngoài choáng váng nàng còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Thẩm Châu Hi kể hết những chỗ khó chịu trên người mình sau đó lại bồi thêm một câu: “Không biết vì sao mà chân ta cực kỳ nặng……”
“Nặng ư?”
Lý Vụ lập tức bảo nàng ngồi xuống dưới một tàng cây sau đó vén váy nàng lên xem xét hai chân nàng.
Tuy hai người đang ở nơi hoang dã nhưng Thẩm Châu Hi vẫn không nhịn được cảm thấy thẹn và muốn rút chân lại.
“Đừng lộn xộn.” Lý Vụ kiên quyết nói.
Hắn cầm lấy mắt cá chân của nàng rồi tỉ mỉ nhìn khắp cẳng chân.
“Đây là cái gì?” Hắn bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm một chỗ.
Thẩm Châu Hi nhìn chăm chú thì thấy một đốm đỏ ở dưới đầu gối nàng hai tấc, nếu không nhìn kỹ thì căn bản chẳng thể nhận ra.
Chính nàng cũng không biết đây là điểm đỏ để lại bởi cái gì và lúc nào.
Nàng chỉ có thể mang vẻ mặt không xác định mà nói: “Có lẽ do muỗi cắn đêm qua? Qua hai ngày sẽ tiêu……”
“Muỗi ở nơi này sẽ bình thường sao?” Giọng Lý Vụ mang theo nôn nóng, “Sao nàng lại để tới tận giờ?”
“Ta nghĩ…… nói cũng vô dụng, ta không muốn thêm phiền toái cho chàng…”
“Nữ nhân của nhà mình thì phiền toái gì!” Lý Vụ tức giận đánh gãy lời nàng.
Hắn buông Thẩm Châu Hi ra đứng dậy rời đi một hồi, lúc trở về trong tay đã có một búi cỏ dại không biết lấy từ đâu ra.
Hắn không nói một lời đã bỏ vào miệng nhai.
Thẩm Châu Hi đang nghi hoặc thì thấy hắn phun cỏ đã nhai nát trộn với nước miếng của hắn lên chân nàng.
“Lý rắm thối!” Thẩm Châu Hi ré lên.
Lý Vụ đè lại cái chân đang muốn giãy giụa của nàng và cả giận nói: “Còn lộn xộn —— nàng không muốn mệnh sao?!”
Thẩm Châu Hi không dám động nữa mà nước mắt lưng tròng nhìn đống nhão nhão màu xanh đậm trên chân mình, trong lòng là cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
“Ta từng bị thương sau đó đắp cây này vào là khỏi.
Cỏ này có thể cầm máu giải độc, trước cứ đắp một lát đã rồi xem thế nào.” Lý Vụ nói.
“Chàng biết cây cỏ này sao?” Thẩm Châu Hi tủi thân hỏi.
“Không biết.”
“Vậy chàng còn dám đắp lên miệng vết thương?” Thẩm Châu Hi lắp bắp kinh hãi.
“Lão tử đương nhiên không ngốc như thế!” Lý Vụ nói, “Trước khi dùng cho mình ta đã thí nghiệm trên người con thú nhỏ.
Nàng cứ việc thả lỏng trái tim như con chim cút của nàng đi, hiện tại có ta ở đây rồi thì mọi việc cứ giao cho ta!”
Thẩm Châu Hi nghe vậy thì cũng thả lỏng và cảm thấy có Lý Vụ ở bên cạnh quả thật chẳng có gì phải nhọc lòng.
Hơn nữa thảo dược lành lạnh đắp lên khiến thân thể nàng nhẹ nhàng hơn một chút.
Lý Vụ nhìn ánh sáng lọt qua kẽ lá và nói: “Vừa lúc mặt trời đã lên cao, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đợi mặt trời ngả chiều hẵng đi tiếp.”
Ở cái chỗ mặt trời chẳng chiếu được xuống tận đáy này thì dù là giữa trưa cũng có sao đâu?
Thẩm Châu Hi đương nhiên biết Lý Vụ vì nàng mới nói thế, trong lòng nàng vừa cảm động lại áy náy nói: “Hiện tại ta không sao rồi, chúng ta tiếp tục lên đường đi…”
Lý Vụ không dao động, hai tay gác sau đầu, cả người ngã ngửa trên mặt đất.
Hắn nằm đó cà lơ phất phơ mà cong chân không chút nào để ý chuyện quần áo rách nát khiến hắn lộ hết cảnh xuân.
“Đi cái rắm ấy, lão tử mệt mỏi nên muốn ngủ một chút lại nói.” Hắn nhắm hai mắt nói như thế, bộ dạng giống như không định ngồi dậy làm gì trong một thời gian ngắn.
Thẩm Châu Hi thấy thế cũng không khuyên bảo nữa.
Nàng cố chống đỡ thân thể một buổi sáng nên lúc này đã mệt mỏi cực kỳ, hiện tại có cơ hội nên nàng cũng dựa lưng vào cây lớn và lập tức cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.
“Ta sẽ ngủ một lát……” Nàng mơ màng nói, “Đợi lát nữa nhớ gọi ta dậy…… Nhất định phải đánh thức ta……”
“Đã biết.” Lý Vụ đáp.
Thẩm Châu Hi nghe thấy hắn hứa hẹn thì yên tâm để ý thức của mình chìm xuống biển sâu.
Một lát sau Lý Vụ trợn mắt ngồi dậy kéo cái đầu lung lay sắp đổ của nàng qua vai mình.
Hắn vén làn váy của nàng lên nhìn chỗ bị đốt và xác nhận miệng vết thương không sưng đỏ, không chuyển xấu mới yên tâm dựa lên đầu nàng và nghỉ ngơi.
Dù lúc này bọn họ áo rách quần manh, ăn không đủ no nhưng Lý Vụ vẫn cảm thấy hai người có thể dựa vào nhau quả là an ổn.
Một tháng này chia cách đâu chỉ có mình Thẩm Châu Hi bị nhớ nhung tra tấn? Một khắc hắn rơi xuống vực thì trong đầu hắn chỉ có nàng.
Hắn nghĩ: Nếu hắn cứ thế chết thì quả dưa ngốc của hắn làm sao bây giờ?
Quả dưa ngốc của hắn đến luộc trứng gà còn để cháy nhà.
Quả dưa ngốc của hắn đẹp nên toàn hấp dẫn mấy thứ chó má.
Quả dưa ngốc của hắn tâm địa thiện lương luôn dễ dàng bị lừa.
Quả dưa ngốc của hắn lòng mềm như bún, nói khóc là khóc.
Thẩm Châu Hi không thể không có hắn, hắn cũng không thể không có nàng.
Hắn còn thiếu nàng một đại hôn xa hoa.
Hắn còn bao nhiêu lời muốn nói với nàng, đứa nhỏ của bọn họ còn sắp ra đời ——
Từ từ.
Lý Vụ đột nhiên nhớ tới một chuyện bị hắn ném ra sau đầu lúc xa cách gặp lại.
Một chuyện cực kỳ quan trọng.
Hắn ngồi thẳng người, ánh mắt kinh hoàng nhìn cái bụng bằng phẳng của Thẩm Châu Hi.
Í, con hắn đâu?
Đã mấy tháng rồi sao không thấy khác tí gì nhỉ?
Chẳng lẽ nó đã bị thiên hạ đệ nhất cẩu ——
Lý Vụ không dám nghĩ tiếp nữa, lửa giận xông thẳng lên óc hắn thế là hắn bất chấp Thẩm Châu Hi còn chưa tỉnh đã buột miệng thốt ra câu hỏi: “Thẩm dưa ngốc! Con của chúng ta đâu?!”
Thẩm Châu Hi không tỉnh thế là hắn lại hét lên: “Thẩm Châu Hi! Nàng tỉnh ngay, ta có lời muốn hỏi nàng!”
Lý Vụ thì lo lắng nhưng Thẩm Châu Hi thì vẫn nhắm hai mắt ngủ mãi.
Lý Vụ gọi đến lần thứ ba mới nhận ra không thích hợp.
“Thẩm dưa ngốc? Bà nương điên? Thẩm Châu Hi?!” Hắn dùng sức lắc vai nàng nhưng nàng lại chẳng hề động đậy, không hề có phản ứng.
Lý Vụ lau thảo dược trên chân nàng thì thấy điểm đỏ kia chẳng khác gì trước đó.
Hắn không thể khẳng định Thẩm Châu Hi hôn mê vì vết đốt này hay vì chướng khí trong rừng.
Hắn nôn nóng bất an gọi vài lần nhưng nàng vẫn bất động không có bất kỳ phản ứng nào.
Tâm tình của hắn hiện tại không khác gì lúc vừa mới rơi xuống vực.
Cảm giác bất lực trào lên trong lòng hắn.
“Thẩm dưa ngốc…… Nàng kiên trì một chút đi, ta lập tức mang nàng ra ngoài……” Hắn cầm tay nàng rồi cõng nàng lên lưng đi nhanh về phía trước.
Cứ cách bước hắn lại dùng hòn đá vẽ một hình xấu xí lên thân cây.
Mặt trời dần lặn xuống, ánh sáng trong rừng dần tối đi.
Lý Vụ cảm giác hô hấp của người trên lưng ngày càng mỏng manh, bước chân của hắn cũng vì thế mà càng thêm rối loạn.
Bất kể hắn gọi thế nào nàng cũng không đáp.
Hình vẽ trên thân cây của hắn ngày càng qua loa, cuối cùng lại quay về hình dáng đơn giản ban đầu.
Hòn đá cọ nhiều lên vỏ cây thô ráp nên cũng đã mất đi sắc bén.
Lý Vụ cầm lấy nó dùng sức cào lên thân cây nhưng chỉ để lại một vết trắng bệch.
Hắn dùng sức gạch vài lần sau đó tâm phiền ý loạn mà ném nó rồi đi tiếp.
Một lúc lâu sau khi Lý Vụ rời đi thì phía sau đám cây cối có tiếng rào rạt nhỏ vang lên.
Một người chỉ dùng tấm da sói quấn trên người đi ra.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ hắn mới - tuổi, tóc tai rối bời như tổ chim, đôi mắt đen nhánh trong suốt nhạy bén xoay tròn hai cái xác định xung quanh không có nguy hiểm thế là hắn nhấc chân đi tới trước cái cây Lý Vụ để lại ký hiệu.
Thiếu niên nhìn nhìn ký hiệu trên thân cây và móc một con dao bằng xương từ mảnh da sói xuống sau đó đi tới một hướng khác vẽ một cái ký hiệu y hệt lên một cây lớn.
Hắn vừa lòng nhìn kiệt tác mình để lại, vừa định thu con dao thì chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên.
Phản xạ lâu ngày khiến hắn phi người ra, tránh thoát một quyền phóng tới.
Thiếu niên chật vật ngã trên mặt đất, còn chưa kịp bò lên đã bị một đấm đánh văng ra.
“Trốn được mùng một sao trốn được ngày rằm?!” Lý Vụ đè lên người thiếu niên và liên tiếp đấm hắn.
“Có muốn sống không?!”
Chả biết vì nghe hiểu hắn nói hay vì bị đấm nên sợ nhưng thiếu niên kia cứ thế ngây khuôn mặt bị đánh bầm dập ra mà nhìn Lý Vụ.
“Có muốn sống không?!” Lý Vụ không thể túm lấy cổ áo đối phương nên dứt khoát túm cái đầu như ổ gà của đứa nhỏ và tàn nhẫn nói: “Không trị hết cho nữ nhân của lão tử thì ta cho ngươi xuống cửu tuyền!”