Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

chương 262: chương 262

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai nữ thủ vệ đang canh giữ Thẩm Châu Hi và Lý Vụ thất thần, lực chú ý trước sau đều đặt ở động tĩnh bên ngoài phòng.

Ngoại trừ lúc bọn họ tới gần cửa sẽ bị quát lớn thì những lúc còn lại hai người đó đều như không thấy bọn họ.

Nhờ việc này mà hai người có thể dựa vào cửa sổ thấp bé để theo dõi tình huống bên ngoài.

Cuộc chiến đã đi vào đối kháng chính diện, căn cứ vào số lượng người của Nhung tộc bị thương được khiêng về thì có thể nói đám người ngoại lai kia đang chiếm ưu thế tuyệt đối.

Cũng phải thôi, Thẩm Châu Hi chỉ thấy nơi này có thạch mâu, và cung tên gỗ, đá cũng được dùng làm vũ khí.

Nhung tộc được trang bị đơn sơ như thế thì sao có thể chống lại người bên ngoài chứ?

Nếu cứ thế này Nhung tộc hẳn sẽ chỉ có chiến bại.

Xuyên qua cửa sổ hẹp nhỏ Thẩm Châu Hi thấy nữ tộc trưởng của Nhung tộc đứng trước phòng, mặt ngưng trọng nói gì đó với mấy nữ tử cường tráng.

Mấy nữ tử kia không biết nói gì với bà ta mà bà ta trầm tư một lát, cuối cùng cũng gật đầu trước sự thúc giục của những người khác.

Không biết vì sao Thẩm Châu Hi lại cảm thấy bất an.

Hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống, rừng cây rộng lớn bị bóng đêm cắn nuốt, đống lửa trại trước cửa phòng tộc trưởng vẫn cháy hừng hực.

Ánh lửa màu cam giống lưỡi rắn co rụt lập lòe trên hình khắc ở cột đá bốn phía.

Chỉ trong một lát ngắn ngủi tiếng đánh giết càng lớn hơn.

Thẩm Châu Hi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Một mũi tên bay vút qua trước mặt nàng, suýt thì xuyên qua cửa sổ.

Ba vị nữ trưởng lão dũng mãnh nhanh nhẹn cầm mấy cây rìu đá vừa nhìn đã thấy nặng sau đó anh dũng đứng trước dàn tế.

Bọn họ cao giọng chỉ huy tộc nhân tác chiến.

Vị nữ tộc trưởng mặc da hổ trắng kia lại không thấy tung tích đâu.

Một tiếng ầm vang thật lớn truyền tới, tường gỗ bảo hộ bộ lạc khỏi kẻ địch và dã thú đổ sập xuống.

Binh lính mặc áo giáp da và cầm trường đao xông vào.

Người của Nhung tộc vốn đang chống đỡ lập tức chạy tứ tán, những người chạy chậm lập tức bị sống đao đập cho ngất đi.

Thẩm Châu Hi thấy thế thì rất kinh ngạc.

Nàng quan sát thêm thì thấy mọi binh lính đánh tới đều tránh điểm yếu hại của người trong Nhung tộc, hoặc dùng sống đao hoặc dùng chuôi đao áp chế bọn họ.

Sau đó có một hai người khác thuần thục dùng dây thừng trói những người kia lại.

Nàng thấy bọn họ mặc áo giáp da không có ký hiệu thì vốn tưởng bọn họ là phỉ tặc nhưng có vẻ không phải thế.

“Nàng có thấy áo giáp da của bọn họ ướt không?” Lý Vụ bỗng nhiên thấp giọng nói, “Bọn họ tiến vào theo đường thủy, ở đáy vực khẳng định có dòng nước thông với bên ngoài.”

Người của Nhung tộc liên tiếp bại trận, mấy nữ trưởng lão cũng múa rìu tham chiến.

Hai nữ nhân trông coi Thẩm Châu Hi và Lý Vụ rốt cuộc không nhịn được nữa mà cũng cầm thạch mâu xông ra ngoài.

Không có người trông coi thế là Lý Vụ lập tức lôi kéo Thẩm Châu Hi luồn ra khỏi nhà giam nhỏ.

Bên ngoài chỗ nào cũng là người của Nhung tộc bắn tên, ném đá, tiếng vang leng keng truyền tới không ngừng.

Lý Vụ ôm Thẩm Châu Hi vào lòng bảo vệ và nhanh chóng di chuyển tới một góc an toàn.

Hắn ra hiệu cho nàng ý bảo nàng an tĩnh ngồi đợi.

Thẩm Châu Hi gật đầu đồng ý một cái thế là Lý Vụ nhìn quanh rồi nhanh chóng vọt ra ngoài che miệng một tên lính ở gần đó và kéo về góc kia.

“Ngô ngô ngô ——” tên lính kia mang vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn Lý Vụ.

Lúc này hắn quần áo rách nát, trên cằm là râu dài, quả thực không khác gì dã nhân trong núi.

“Nói! Các ngươi từ đâu tiến vào?!” Lý Vụ dùng dao đá nhặt được trên mặt đất đè trên cổ tên kia và thấp giọng ép hỏi.

Tiểu tốt lắp bắp nói, “Các ngươi là ai? Cũng là một đám với bọn dã nhân kia sao?”

Lý Vụ lại ấn con dao mạnh hơn, giọng hung ác nói: “Hiện tại là lão tử đang hỏi ngươi đó!”

“Từ mạch nước ngầm bên ngoài tới……” Tiểu tốt sợ hãi nói, “Chúng ta theo dòng nước chảy vào……”

“Các ngươi tiến vào làm gì?”

“Ta…… Ta cũng không biết tiến vào làm gì……” Tiểu tốt còn nhỏ, vừa bị ép hỏi thì đã bật khóc, “Ta còn tưởng bên trong cùng lắm thì có thủy quỷ hay con khỉ, ai biết vừa ra khỏi động đã gặp dã nhân.

Chúng ta chẳng hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng bọn họ vừa thấy chúng ta là đã giết vài người.

Tướng quân cực kỳ tức giận, nói là muốn dạy cho đám người này một bài học……”

“Tướng quân dẫn dắt các ngươi tên là gì?!” Lý Vụ thấp giọng gầm lên.

“Là, là……”

Tiểu tốt vừa muốn nói ra tên vị tướng quân kia thì một giọng nói ồm ồm, khẩu âm cổ quái nhưng quen thuộc vang lên trước giàn tế.

“Các ngươi con mẹ nó đồ rùa đen, đánh người của lão tử bị thương rồi còn muốn chạy à? Các ngươi tưởng bở! Mau ra đây dập đầu xin lỗi gia gia rồi thuận tiện giúp chúng ta tìm hai người thì ta mới tha thứ cho các ngươi lần này!”

Thẩm Châu Hi chấn kinh mà biến sắc sau đó theo bản năng nhìn Lý Vụ.

Bọn họ đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt đối phương!

“Lão đại của các ngươi đâu? Sao chỉ có đám tôm tép thế này?” Ngưu Vượng bước nhanh ra khỏi chỗ tối, cả người xuất hiện trong ánh lửa chiếu sáng.

Mấy tháng không gặp lúc này tóc hắn đã dài tới cổ và được thả sau đầu bộ dạng chẳng ra gì, quả thực có vài phần phóng đãng không kiềm chế.

Một bóng đen giấu trên mái nhà gỗ tối tăm đang nhắm về phía Ngưu Vượng.

Thẩm Châu Hi thấy thế thì hét lên, đúng lúc một vóc người cao to đủ để dọa toàn bộ người ở đây bước tới đá văng thân thể dày như tường thành của nữ trưởng lão.

Lý Côn!

Thẩm Châu Hi theo phản xạ có điều kiện muốn đứng lên nhưng Lý Vụ ở bên cạnh đã ấn nàng xuống.

Nàng nghiêng đầu nhìn thì thấy trong mắt hắn là khiếp sợ và vui sướng giống mình nhưng hắn cố nén xúc động mà ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích.

Vì thế Thẩm Châu Hi đành phải nhẫn nại tiếp tục quan sát.

Ngưu Vượng và Lý Côn lần lượt xuất hiện, sau đó binh sĩ mặc áo giáp mang vũ khí ngày càng nhiều.

Nhung tộc càng không có khả năng phản kháng.

Lúc cuộc chiến đang nghiêng về một bên, quân đội mang giáp sắt đang chuẩn bị tuyên bố thắng lợi và kết thúc thì mặt đất bỗng truyền đến rung động.

Không biết vì sao đám người Nhung tộc đang bị kiềm chế lập tức kích động.

“Mọi người cảnh giác!” Đám binh lính mặc áo giáp nhìn nhau, Ngưu Vượng là người đầu tiên phản ứng lại và rống lên.

Hắn vừa dứt lời thì một đám quái vật màu xám với kích thước khổng lồ vọt ra khỏi rừng rậm.

Nữ chiến binh thân khoác da thú cưỡi trên lưng voi, trong đó có nữ tộc trưởng khoác da hổ trắng.

Bà ta mặt đầy lửa giận nhắm về phía Ngưu Vượng kéo cung.

Phía sau bà ta cũng là một con voi, bên trên là Đông Mĩ Tễ đầu như tổ quạ.

Vèo!

Đầu mũi tên sắc nhọn chuẩn xác bắn trúng ngực Ngưu Vượng, dù đầu mũi tên bằng đá không thể xuyên qua áo giáp nhưng lực kia vẫn khiến Ngưu Vượng ngã trên đất.

Hắn vừa trúng tên thì đám binh lính xung quanh đã bùng lửa giận.

Bọn họ sôi nổi hét lớn một tiếng “Tướng quân” sau đó quay lưỡi đao ra và nhanh chóng chém mấy người của Nhung tộc như chém dưa.

Voi chiến tiến vào chiến trường, không chỉ dẫm đạp binh lính đi theo Ngưu Vượng mà còn dẫm luôn cả lửa trại.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Tàn lửa văng khắp nơi, một ngọn lửa nhỏ bay lên nóc một ngôi nhà.

Lúc này binh lính và người của Nhung tộc không chỉ phải đối phó với nhau mà còn phải đối phó với ngọn lửa theo gió đêm thổi khắp thôn xóm.

Mắt thấy thế cục sắp mất khống chế, Thẩm Châu Hi vội vắt hết óc nghĩ cách hòa giải trường hợp này.

Ai biết Lý Vụ ở bên cạnh đã có hành động nhanh chóng —— hắn lén lút bò người tới một góc tường, chạy chậm tới bên cạnh nữ tộc trưởng bị Lý Côn đánh bay vừa nãy.

Bà ta bị Lý Côn đá văng ra thì chưa kịp hoàn hồn, miệng vẫn có dòng máu đỏ tươi chảy xuống.

Vừa nhìn thấy Lý Vụ tới gần bà ta giãy giụa một chút và định cầm lấy thạch mâu của mình nhưng nhanh chóng bị Lý Vụ túm lấy hai tay đè sau lưng.

Hắn dùng trọng lượng toàn thân không cho bà ta phản kháng, trong tiếng gào thê thảm của đối phương hắn thuần thục bẻ trật khớp xương cánh tay của bà ta.

“Ta là Trấn Xuyên tiết độ sứ Lý Vụ, các ngươi còn không dừng tay ngay?!”

Giọng Lý Vụ như sấm sét giữa đêm hè vang lên đinh tai nhức óc trên chiến trường hỗn loạn.

“Đại ca!”

“Sư phụ!”

Ngưu Vượng che ngực bị thương ngồi dậy, Lý Côn thì vung hai cái chân to như cột đình mà vọt về phía Lý Vụ không chút do dự.

Ngay sau đó Lý Vụ mạnh mẽ xách nữ trưởng lão kia lên.

Tuy không biết nói tiếng của Nhung tộc nhưng có đôi khi hành động còn dễ biểu đạt hơn lời nói.

Hắn đè dao đá lên động mạch cổ đang gồ lên vì đau đớn khi bị trật khớp của bà ta sau đó tức giận gào: “Đông Mĩ Tễ, tới phiên dịch cho lão tử! Nếu các ngươi không dừng tay thì lão tử sẽ làm thịt bà ta!”

Lý Vụ nói xong nhưng tiếng vẫn vang vọng trong thôn xóm trống trải.

“Dừng tay ngay! Không nghe tiết độ sứ ra lệnh sao?! Đám đầu dưa này, mau dừng tay cho lão tử!” Ngưu Vượng giãy giụa đứng dậy giận dữ hét lên với bốn phía.

Cũng không biết Đông Mĩ Tễ ngồi trên lưng voi có hiểu không nhưng chỉ thấy hắn cúi người hô lên với nữ tộc trưởng cái gì đó.

Bà ta lập tức dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn Lý Vụ một lúc.

Cuối cùng bà ta nhìn con tin trong tay hắn, do dự một lúc mới dùng tiếng Nhung tộc kêu gọi tộc nhân ngừng tay lại.

“Đại ca! Đại ca!” Lý Côn vọt tới trước mặt Lý Vụ, vui sướng hiện rõ trên mặt hắn.

Nếu Lý Vụ mà không dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại thì cái tên to con nhưng đơn thuần này dám vứt anh hắn lên trời vì vui sướng ấy chứ.

Thẩm Châu Hi thừa dịp tạm thời ngưng chiến mà vội vàng đi tới bên cạnh Lý Vụ.

Nhưng vừa nhúc nhích thì sự việc lại hỏng bét, cái tên Lý Côn kia vừa thấy nàng đã hét lên rồi vây quanh nàng vừa kêu vừa nhảy.

Đỉnh điểm là hắn dang tay ra định ôm lấy nàng.

Lý Vụ bận khống chế con tin nhưng chân vẫn không quên nhiệm vụ.

Thẩm Châu Hi còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đá nhanh chóng đá văng Lý Côn ra.

Lý Côn ré lên quái dị rồi né qua một bên, Ngưu Vượng nhân lúc ấy đi tới trước mặt hai người.

Giọt nước mắt to như hạt đậu chảy ra từ đôi mắt như chuông đồng của hắn.

So với lúc ở sân kịch nhìn thấy Trương Sinh vứt bỏ Thôi Oanh Oanh hắn còn khóc kinh hơn.

“Sư phụ, sư nương, hóa ra hai người vẫn còn sống!” Ngưu Vượng lau nước mắt nói, “Ông trời đúng là có mắt, thầy trò chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp nhau!”

Lý Vụ chau mày, dao đá trong tay vẫn không quên dí lên cổ con tin để cảnh báo đám người Nhung tộc như hổ rình mồi kia đừng hành động thiếu suy nghĩ.

“Không phải các ngươi đang ở Kim Châu ư? Sao lại tới đây?” Lý Vụ hỏi.

“Nói ra thì rất dài……” Ngưu Vượng khụt khịt.

“Vậy nói ngắn gọn thôi.” Lý Vụ nói.

Ngưu Vượng nghẹn một chút mới ngước đôi mắt to ngập nước nhìn Lý Vụ một lát và nói: “Ta muốn tới xem…… có thể tìm một hai khối di cốt để xây cái mộ chôn di vật cho hai người được mồ yên mả đẹp không……”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio