Mấy năm nay vận số của Bạch gia không quá may mắn.
Đầu tiên là Bạch quý phi vốn được tiên đế vô cùng sủng ái bị biếm vào lãnh cung, cuối cùng tự sát theo tiên đế.
Hiện tại đứa con nối dõi duy nhất trong nhà là Bạch Nhung Linh lại phải mai danh ẩn tích vì tội bắt cóc công chúa.
Đừng nói Bạch gia cảm thấy mình đúng là xui xẻo mà ngay cả bá tánh đứng ngoài xem náo nhiệt cũng cảm thấy bọn họ nên mời đại sư tới xem phong thủy trong nhà.
Cao tăng Ngưu Bật vân du tứ phương vừa lúc đi qua Dương Châu thế là được Bạch gia dùng số tiền lớn mời về nhà.
Ngưu Bật đại sư tiến hành làm pháp sự lớn, chỉ riêng khách đã có tới - người.
Bọn họ đều là người lương thiện hoặc người con có hiếu nổi danh của Dương Châu.
Hơn nữa bọn họ còn mở lều cháo khiến đám dần nghèo khổ của gần như cả Dương Châu đều tụ lại.
Vào ngày làm pháp sự trước cửa Bạch gia biển người tấp nập, ồn ào như chợ.
Phó gia quân trông coi Bạch gia cực kỳ cố gắng mới duy trì được trật tự.
Trong lúc ấy chẳng ai để ý thấy hai hạ nhân quần áo bình thường đang cúi đầu bước nhanh qua cửa lớn của Bạch gia vốn được canh chừng kỹ.
Sau khi qua cửa tiến vào hậu viên Thẩm Châu Hi trong trang phục thị nữ không nhịn được nhẹ thở ra một hơi.
Lý Vụ ở bên cạnh thì vẫn ung dung, giống như hắn căn bản không hề lo lắng chuyện bị người ta phát hiện ra.
Hôm nay dù trời có sập xuống chỉ sợ hắn vẫn sẽ không chút hoang mang trấn định, điều này Thẩm Châu Hi vẫn luôn hâm mộ hắn.
Bạch Du Canh đã sớm cho hạ nhân lui xuống, sau đó ông ta mang theo Bạch lão phu nhân và Bạch An Quý ngồi ở hậu viện chờ.
Vừa thấy Thẩm Châu Hi, Bạch Du Canh đã duỗi bàn tay khô gầy như chân gà lên định vén áo hành lễ với nàng.
Thẩm Châu Hi lập tức vọt tới vươn tay đỡ lấy hai ông bà già tóc bạc run rẩy.
Chỉ có Bạch An Quý là quỳ xuống hành lễ một cách hoàn chỉnh.
“Ông ngoại và bà ngoại đừng đa lễ.
Hai người không khỏe, chúng ta cũng nên vào nhà nói chuyện thôi.” Thẩm Châu Hi quan tâm nói.
Bạch Du Canh vẫn mang khuôn mặt gầy ốm kia, xương gò má lởm chởm khiến ông ta thoạt nhìn càng thêm khắc nghiệt và lạnh lẽo.
Nhưng đôi mắt rưng rưng của ông ấy lại mang cho nàng biết bao nhiêu là ấm áp.
Bạch Du Canh mím chặt môi, lặng lẽ vỗ vỗ mu bàn tay nàng giống như đang nói “Trở về là tốt rồi”.
Thẩm Châu Hi nắm tay hai người đi vào phòng khách rộng lớn của Bạch gia.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Bởi vì Bạch Du Canh không chịu ngồi lên ghế đầu nên Thẩm Châu Hi đành ngồi đó, hai vị gia chủ của Bạch gia thì cùng Lý Vụ ngồi hai bên đối diện nhau.
“Chuyện điện hạ trải qua trước đây ta đại khái đã nắm được.” Bạch Du Canh chậm rãi nói, “Phó Huyền Mạc là kẻ mặt người dạ thú, không thể là lương xứng.
Điện hạ cứ an tâm đi, Bạch gia chúng ta sẽ cùng ngài vượt qua khó khăn, tuyệt đối không để ngài rơi vào tay tên khốn kia.”
“Tổ phụ hiểu rõ đại nghĩa, tiểu tế vô cùng bội phục!” Lý Vụ nói oang oang.
Bạch Du Canh lại lờ hắn đi: “Trước mắt có hai việc khó đặt ra, một chính là hôn sự trước đây của điện hạ và Phó Huyền Mạc, người vi phạm hôn ước gả cưới người khác sẽ bị người ta nói ra vào.”
“Cứ coi như ta mạnh mẽ ép cưới, không liên quan gì tới điện hạ!” Lý Vụ mang vẻ mặt kiên quyết.
“Thứ hai chính là người điện chọn phó thác cả đời có đáng tin cậy hay không.”
“Đáng tin cậy! Đáng tin cậy! Tuyệt đối đáng tin cậy!” Lý Vụ vỗ ngực, chém đinh chặt sắt nói, “Dù núi cạn sông mòn ta vẫn đứng sừng sững không ngã!”
Bạch lão phu nhân nhìn cái kẻ tự tin dũng cảm trước mặt thì cảm thấy bộ dạng miệng lưỡi trơn tru này sao mà quen mắt.
Bạch lão gia lại như nghe thấy chuyện cười nên nghiêng đầu híp mắt nhìn Lý Vụ, ý khinh thường lộ rõ ra ngoài không hề che giấu: “…… Ta thấy ngươi không giống người tốt.”
“Anh hùng đúng là ý kiến giống nhau!” Lý Vụ lập tức tiếp lời, “Ta thấy chúng ta quả là hợp ý, không bằng chúng ta kết làm ông cháu khác họ.
Ta xin kính ngài trước!”
Hắn cầm chén trà trên bàn lên, không đợi Bạch Du Canh lên tiếng đã uống một hơi cạn sạch.
Vừa đặt chén trà xuống Lý Vụ đã tươi rói mà nhìn Bạch Du Canh đang xị mặt.
Bộ dạng của hắn chỉ còn thiếu viết lên trán một câu: “Tuy ông nhìn ta không vừa mắt nhưng ông chẳng làm gì được.”
Oan gia ngõ hẹp, không biết xấu hổ thì mới thắng.
Bạch Du Canh dời tầm mắt khỏi Lý Vụ rồi tiếp tục nhìn Thẩm Châu Hi nói: “…… Nếu điện hạ đã chọn rồi thì ta cũng chẳng nhiều lời.” Ông ta dừng một chút mới hạ giọng, đôi môi hơi mỏng vặn vẹo nói ra một câu nhỏ như muỗi, “…… Dù người điện hạ chọn là một đống phân…… thì Bạch Du Canh ta cũng nhận.”
Bạch Du Canh nhìn về phía Lý Vụ, nghiêm túc hỏi, “Ngươi thành thật trả lời cho ta hiện tại trong tay ngươi có bao nhiêu binh lực?”
“Hiện tại ở Dương Châu có người, chủ lực đều ở Kim Châu, ước chừng có vạn.” Lý Vụ đáp.
“Với số quân này ngươi tính thế nào?”
Hiển nhiên Lý Vụ đã có tính toán nên hắn không hề hoang mang nói: “Trước tiên chúng ta lấy lại Dương Châu đã.
Có tổ phụ hỗ trợ chúng ta ắt sẽ dễ dàng lấy được Dương Châu.
Sau đó chúng ta sẽ lấy Tương Châu, liên hợp với dân gặp nạn trong cơn lũ vừa qua để trong ngoài kết hợp vây Kiến Châu.”
“Nếu trong lòng ngươi đã có tính toán thì làm cho tốt.” Bạch Du Canh nói, “Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối.
Các ngươi không có trưởng bối chứng hôn, cũng không có hôn thư, không bằng cứ nói lúc trước trong loạn thế hai bên giúp đỡ nhau, lấy danh nghĩa vợ chồng che giấu tai mắt người khác.
Đợi Lý Vụ lấy được Dương Châu, nếu điện hạ nguyện ý ta sẽ vì hai người làm chủ hôn.
Như vậy cũng tránh cho người khác mượn cớ.
Điện hạ nghĩ sao?”
“Ta không có dị nghị gì.” Thẩm Châu Hi nhìn về phía Lý Vụ hỏi, “Chàng thì sao?”
“Ta cảm thấy khá tốt!”
Lý Vụ đương nhiên không có dị nghị gì.
Danh phận đưa tới cửa hắn không cầm lấy chẳng lẽ còn đợi cơ hội lần sau chắc?
Hai đương sự không có ý kiến thế nên chuyện này cứ thế được định ra, chờ Lý Vụ lấy được Dương Châu là Bạch Du Canh sẽ đứng ra làm chủ hôn cho họ.
Thành Dương Châu nhìn qua vẫn bình tĩnh nhưng không ai biết dưới sự bình thản ấy chính là sóng ngầm kịch liệt.
Mấy ngày sau bức thư từ hôn của Bạch gia tới Kiến Châu, tiểu binh truyền tin gõ cửa Phó phủ báo lý do mình tới.
“Thư của Bạch gia ư?” Quản gia lộ vẻ nghi hoặc và vươn tay đón lấy nhưng tiểu binh kia lại không nhúc nhích.
“Quan trên cố ý dặn dò ta phải tự tay đưa thư này cho Phó đại nhân, mong quản gia thay ta truyền lời.”
Thư của Bạch gia thì sao? Dù là quan to nhất phẩm gửi thư tới cũng phải qua tay ông ta mới tới chỗ công tử đó!
Quản gia thầm khinh thường nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười bất động.
Ông ta thu tay lại và chậm rãi nói: “Một khi đã như vậy thì mời ngươi về đi.”
Tiểu binh sửng sốt đứng ngây ra ở cửa.
“Thật không khéo, công tử nhà ta không ở Kiến Châu, nếu ngươi khăng khăng phải tự tay giao cho công tử thư này thì chỉ có thể chờ người về mới nói.”
“Khi nào Phó đại nhân mới về thế?” Tiểu binh hỏi.
“Ngắn thì một tháng, lâu thì mấy tháng.” Quản gia mỉm cười nói, “Công tử đi đâu ta cũng không rõ lắm.”
Tiểu binh muốn nói lại thôi, vẻ mặt khó xử.
Quản gia thì coi như không thấy mà mỉm cười.
“Nếu như vậy…… nhờ quản gia thay mặt giao cái này cho Phó đại nhân vậy.” Rốt cuộc tiểu binh cũng đưa lá thư mình mang bên người cho quản gia và khẩn khoản mãi, “Mong quản gia nhất định phải tự tay giao cho Phó đại nhân.”
Lá thư kia được đưa ra một lúc nhưng đối phương vẫn chưa đón lấy.
Biểu tình trên mặt tiểu binh càng thêm thấp thỏm.
Rốt cuộc cuối cùng quản gia cũng vươn bàn tay giấu trong tay áo ra chậm rãi cầm lấy bức thư tiểu binh đưa.
“…… Mỗi người cầu ta đưa tin đều nói thế.” Trong mắt quản gia hiện lên khinh thường và có lệ nói, “Ta chỉ phụ trách đưa đồ tới trên bàn cho công tử, còn xem hay không công tử sẽ quyết.
Ngươi về đi.”
Tiểu binh mới vừa há miệng thì cửa của Phó gia đã đóng sầm trước mặt hắn.
Hắn nhìn cửa lớn đóng chặt và không thể không xoay người rời khỏi đó.
Cuối thu dần tới, trên cây bạch quả không biết từ khi nào chỉ còn cành trống.
Lá đỏ nhuộm khắp từ bắc đến nam.
Thôn Thiên Động bị lá đỏ như máu mênh mông vô tận vây quanh, lúc này chúng đang run rẩy dưới mưa phùn.
Phó gia quân trang bị hoàn mỹ, huấn luyện có kỷ luật cứ thế đứng trong mưa không động đậy, chỉ có ngực phập phồng.
Cả đoàn quân như một con sông đen tĩnh mịch phủ lên con đường núi.
Vắt ngang giữa con sông ấy và Thôn Thiên Động là một bóng dáng cao gầy.
Phó Huyền Mạc cầm trong tay một cái ô màu xanh lá cây, gió và mưa phùn nhẹ vỗ về lên tay áo màu xanh lam của hắn.
Bàn tay nắm chặt cái ô tái nhợt gầy ốm, ba vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt rơi trên đó càng thêm bắt mắt.
Giọt mưa theo mái ô rơi xuống, từng giọt như hạt châu che đi khuôn mặt tuấn mỹ nhưng trầm tĩnh kia.
Trời đất an tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi không ngừng.
Mùa mưa ở Thọ Châu đã tới, qua hơn một ngày chờ đợi hôm nay chướng khí quanh quẩn ở Thôn Thiên Động rốt cuộc cũng hoàn toàn tan đi.
Nếu muốn vào động thì hôm nay là thời cơ tốt nhất.
Ba gã tiểu binh buộc dây thừng quanh eo đi ra từ trong động.
Yến Hồi nhìn quân y kiểm tra tình huống thân thể bọn họ xong thì lập tức tới bẩm báo: “Đại nhân, chướng khí đã tan, có thể vào động.”
Dù giọng Yến Hồi đã hoàn toàn tan trong mưa gió nhưng Phó Huyền Mạc vẫn không nhúc nhích như cũ.
Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào cửa động tối tăm áp lực kia, dưới vẻ trầm tĩnh là cuộc chiến long trời lở đất.
Từ khi nào hắn lại do dự thế này? Kể cả trên đường tới Thọ Bình thôn hắn cũng không như bây giờ.
Khi ấy hắn cũng vừa sợ hãi thấy nàng lại vừa muốn tới gặp nàng như lúc này.
Nhưng điều khác biệt chính là hôm nay hắn sợ nhìn thấy một khối thi thể hoàn toàn thay đổi do lỗi của hắn gây ra.
Cũng là thống khổ nhưng so với lần trước thì lần này cảm giác trong lòng hắn mãnh liệt hơn gấp trăm lần.
Giống như có hai sợi dây thừng vô hình, một đang thít lấy cổ hắn, ngăn không cho hắn thở.
Cái còn lại siết chặt trái tim khiến lòng hắn nhỏ máu.
Tất cả những gì hắn theo đuổi cả đời, đau khổ giữ gìn đều vuột qua kẽ tay biến mất.
Chẳng còn thứ gì.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi hắn đã gầy hơn một nửa, quần áo to rộng giống như treo trên một khung xương.
Biểu tình của hắn vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng không hề có nhẹ nhàng mà là mưa rền gió cuốn.
Mọi thứ đều đang cuộn lên, lặng lẽ trào dâng trong đôi mắt đen không thấy đáy kia.
Chỉ chờ thời cơ tới là chúng sẽ dâng lên cơn sóng lớn.
“Công tử……” Yến Hồi mở miệng nhắc nhở.
Phó Huyền Mạc hít sâu một hơi và chậm rãi thở ra sau đó nhẹ giọng nói: “Lệnh cho tướng sĩ……”
“Đại nhân! Không hay rồi, Phó đại nhân!” Một tên kị binh nhẹ nhàng vọt tới từ trong màn mưa, trong tay giơ một ống trúc không ngừng nhỏ nước.
Tên kia nhanh chóng xuống ngựa và vội vàng quỳ trước người Phó Huyền Mạc, hai tay giơ cao ống trúc, mười ngón dính bùn run lên nhè nhẹ.
Yến Hồi nhíu mày hỏi: “Chuyện gì mà ngươi hoảng như vậy?”
Gió thu quét qua, mưa phùn lạnh băng, ngay cả mặt đất dưới chân cũng như tản ra hơi thở lạnh băng lúc nào người ta không hay.
“Dương Châu…… Dương Châu phản……”
Tên kia cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: “Việt Quốc công chúa xuất hiện ở Dương Châu, lấy phượng ấn của công chúa để tuyển binh bốn phương cùng nhau…… thanh quân sườn……”
Oanh!
Không trung đột nhiên sáng như ban ngày, ngay sau đó một tiếng nổ ầm vang truyền tới, trời đất như chấn động.
Ánh chớp lóe lên chiếu sáng khuôn mặt mỗi người.
Tên kị binh dừng một chút mới nén bất an cố gắng nói: “Còn…… Còn ……”
Hắn lắp bắp một lúc cũng chưa nói được, không khí vì thế càng thêm nặng nề.
Lại có vài tiếng sấm vang lên, mưa càng lúc càng to.
Không khí gần như đọng lại đặc sệt, giọng nói yếu ớt của Phó Huyền Mạc gần như bị chôn vùi trong tiếng mưa rơi.
“Nói đi.”
Tên kia được cho phép thì nuốt một ngụm nước miếng, cố lấy dũng khí và run giọng nói: “Việt Quốc công chúa…… Việt Quốc công chúa sẽ thành hôn với Trấn Xuyên tiết độ sứ Lý Vụ dưới sự chứng kiến của Dương Châu Bạch gia vào ba ngày sau.”
Sắc mặt Yến Hồi lập tức thay đổi: “Công tử!”
Hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bóng dáng lảo đảo ở bên cạnh.
“Công tử!”
“Đại nhân!”
Một búng máu tươi phun ra nhuộm đỏ vạt áo Phó Huyền Mạc.
Giọt máu liên tiếp rơi xuống dưới chân hắn, hóa thành từng gợn sóng màu đỏ.
Tay Yến Hồi bị Phó Huyền Mạc nắm chặt, đến xương cốt cũng như sắp gãy.
Máu tươi nhìn mà ghê người rơi trên mu bàn tay hắn.
Mặt nước phiếm đỏ in bóng một khuôn mặt vặn vẹo.
Phó Huyền Mạc cắn chặt hàm nhưng cũng không thể nhịn được đau đớn như xé nát trong ngực.
Hắn nuốt cảm giác tanh nồng trào lên trong cổ họng và cất giọng khàn khàn: “Đi…… Dương Châu.”