Thẩm Châu Hi từng cho rằng nước mất nhà tan là trắc trở lớn nhất trời cao đưa ra cho nàng, việc suýt bị nước tiểu nghẹn chết là khảo nghiệm lớn nhất vận mệnh dành cho nàng.
Vì thế lúc được người ta cứu ra khỏi tủ nàng đã nghĩ trắc trở và khảo nghiệm hẳn nên kết thúc.
Ai ngờ đây mới chỉ là bắt đầu.
Ngay từ đầu Thẩm Châu Hi cực kỳ cảm kích nam nhân đã dẫn nàng về nhà vì nàng cự tuyệt không chịu giải quyết ở bên ngoài.
Nhưng cảm kích này tới nhanh và đi cũng nhanh.
Lúc nàng đứng trước cái gọi là cầu tiêu thì cảm kích lập tức vơi đi non nửa.
“Đây…… Đây là chỗ đi vệ sinh hả?” Thẩm Châu Hi không muốn tin tưởng sự thật trước mắt, nàng run giọng đặt câu hỏi.
Đó là một cái lều tứ phía lọt gió, cánh cửa gỗ mục nát lung lay sắp đổ, còn chưa tới gần đã có một cái mùi không thể tả được truyền đến.
Đây là toàn bộ cảm nhận của nàng.
Còn chưa mở cửa Thẩm Châu Hi đã dừng bước.
“Ngươi thấy chỗ này giống nơi ăn cơm hả?” Nam nhân kia không hề quan tâm, giống như hắn không hề thấy cái nơi phía sau cánh cửa kia có gì đáng sợ vậy.
Không đợi nàng cự tuyệt hắn đã lập tức kéo cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ kia ra.
Cảnh bên trong không hề báo trước mà đập vào tầm mắt nàng, chỉ liếc một cái Thẩm Châu Hi đã hồn phi phách tán mà quay ngay mặt đi.
Đó là chỗ còn địa ngục hơn cả địa ngục!
Mùi khủng khiếp, ruồi bọ bay le ve, ở góc còn có mấy con sâu bò lổm ngổm, ở giữa hố chỉ có hai tấm ván gỗ đen thui, ở cạnh hố có vệt nước, đáy hố thì —— đủ loại dấu hiệu này khiến chân nàng nhũn ra, hồn vía lên mây.
“Gậy chùi mông treo trên tường.” Nam nhân nói.
“…… Gậy, gậy chùi mông?”
Đây là một cái tên nghe đã thấy tràn ngập điềm xấu, Thẩm Châu Hi cảm thấy ngay sau đó mình sẽ ngất đi.
Nam nhân kia lại nói: “Thì chùi đít.”
Thẩm Châu Hi không nhớ rõ mình đã vào cái lều kia thế nào, cũng không nhớ rõ mình đã cởi váy ngồi xổm xuống ra sao.
Lúc đi ra khỏi chỗ đó một phần linh hồn nàng vĩnh viễn bỏ lại nơi ấy, cái nàng mang đi chỉ có khuôn mặt đầy nước mắt.
Nam nhân kia đứng cách cái lều ba bốn trượng, lưng dựa vào bức tường bằng bùn mỏng manh của một căn nhà nhỏ.
Hắn chờ đến nhàm chán nên nghịch cục đá dưới chân.
Lúc trước tinh thần nàng đều đặt ở việc giải quyết nỗi buồn, nay bụng nhỏ đã được giải phóng nên rốt cuộc nàng cũng có tâm tư nhìn rõ hắn có bộ dạng gì.
Nhưng vừa thấy nàng đã giật mình.
Bộ dáng hắn cúi đầu, sườn mặt giống như nàng đã thấy ở đâu.
Nghe thấy tiếng bước chân của nàng hắn ngẩng đầu nhìn.
Hắn có một đôi lông mày sắc bén đen nhánh, dưới hàng mi dày là một đôi mắt sáng hơn người bình thường, thẳng tắp lại có thần.
Lúc hắn nhìn người khác sẽ không chớp mắt, còn đối phương chỉ cảm thấy mình như bị dã thú theo dõi.
Thẩm Châu Hi bị ánh mắt mang theo dã tính kia dọa sợ, một chút quen thuộc trong lòng nàng đột nhiên tan thành mây khói.
Nếu nàng từng gặp người có ánh mắt khủng bố thế này thì bất kể thế nào cũng sẽ không quên được.
Huống chi trước đây nàng chưa bao giờ ra khỏi cung, không thể nào gặp hạng người dùng gậy chùi đít thế này được.
Xem ra linh hồn của nàng vẫn còn để lại chỗ cái lều kia rồi.
Thẩm Châu Hi đi về phía hắn, dù đã biết đáp án nhưng nàng vẫn không nhịn được ôm một tia hy vọng hỏi: “Có đậu tắm dùng để rửa tay không?”
Ngoài dự đoán của nàng là nam nhân kia lại nói: “Có.
Ngươi chờ đi.”
Trong lòng nàng chỉ có đậu tắm, nàng nâng hai tay toàn mùi của căn lều thối hoắc kia sau đó nhìn kẻ nọ đi dọc con đường mòn về phía trước, nhanh chóng vòng vào một căn phòng nhỏ trước mặt.
……
Viện nhỏ được quây bằng rào tre, tên tuấn tú đang ngồi xổm dưới một cây hoa quế cẩn thận quan sát cái tủ được bọn họ vớt lên.
Tên to con thì co tay chân ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm tủ sách kia.
“Tam đệ…… có thể bán được bao nhiêu tiền?” Tên to con hỏi.
Tên tuấn tú không ngẩng đầu đã nói: “Không thể bán Tam đệ lấy tiền.”
“Đệ gạt người, đại ca nói có thể bán lấy tiền, bán rất nhiều tiền ấy.” Tên to con trừng mắt quát.
“Tủ thì có thể bán nhưng Tam đệ thì không thể bán.
Là huynh nói không rõ ràng, không thể trách đệ gạt người được.”
“Rõ ràng đệ biết ta muốn nói gì!” Tên to con vừa tức vừa tủi thân.
“Đệ có phải con giun trong bụng huynh đâu, bản thân huynh phải nói rõ ra chứ.” Tên tuấn tú đứng lên, dùng mũi chân nhẹ đá tủ sách một cái nói: “Tủ này ít nhất cũng phải trị giá lượng.”
Trước kia hắn chưa từng thấy cái tủ nào xa xỉ như thế.
Từ trong ra ngoài đều là tơ vàng gỗ nam, hai bên tủ sách còn có đầu rồng được khắc cực kỳ sinh động, rõ ràng là ngự dụng.
Một cái tủ sách như vậy bán lượng đã là hời.
Chỉ tiếc đại ca đã chém hỏng khóa tủ nếu không giá còn cao hơn ấy.
“Một cân thịt heo sáu văn, một cân thịt bò bốn văn, vậy lượng đủ cho ta ăn, ăn, ăn……” Hán tử kia rất vui vẻ vặn mười đầu ngón tay đếm đi đếm lại nhưng vui mừng dần biến thành khổ sở.
Hắn nhăn mặt hỏi: “Đủ cho ta ăn bao lâu, năm trăm lượng ấy?”
Tên kia không để ý tới hắn mà chỉ đi tới căn phòng sau con đường mòn.
“Đại ca!”
Lý Vụ đi vào nhà là lập tức lục tung căn phòng lên.
“Đại ca đang tìm cái gì thế?” Tên tuấn tú bước qua ngạch cửa hỏi.
“Đệ có thấy đậu tắm của ta không?” Lý Vụ không hề ngẩng đầu lên nói.
“Đậu tắm? Không phải đại ca không cần mấy thứ này sao?”
“Không phải cho ta dùng.”
Tên tuấn tú lập tức hiểu ra nên nghi hoặc hỏi: “Đại ca hà tất phải phiền toái như thế, tùy tiện qua loa lấy lệ hai câu với nàng ta không tốt sao?”
Lý Vụ nói: “Để đó cũng vô dụng.”
“Đại ca coi trọng nữ nhân này sao?”
Lý Vụ tìm được gói đậu tắm áp đáy hòm, đây là mấy thứ vụn vặt hắn lấy được trong lúc đi thu nợ mấy năm trước, không biết có còn dùng được không.
Hắn ngửi ngửi gói đậu tắm không thấy mùi lạ.
“Đại ca, huynh có nghe đệ nói không?” Tên kia hỏi.
“Nghe rồi.” Lý Vụ đứng lên, lướt qua hắn mà đi ra ngoài nói: “Không phải thế, ngươi đừng nghĩ linh tinh.”
Lý Vụ đi nhanh ra ngoài thấy nữ nhân kia vẫn đứng tại chỗ chờ hắn.
Nàng cẩn thận nâng hai tay giống như trên đó dính thứ gì dơ bẩn vậy.
Nhưng đôi tay kia trắng nõn, ở dưới ánh sáng mặt trời giống như có thể tỏa sáng, làm gì có vết bẩn gì.
Lý Vụ lấy đậu tắm ra, nhưng ánh mắt vui sướng của nàng lập tức cứng lại khi nhìn thấy gói giấy kia.
“Đây là cái gì?” Nàng hỏi.
“Đậu tắm.”
Nàng không nói chuyện nữa, nhưng ánh mắt thất vọng chói lọi đã nói “Cái này mà cũng gọi là đậu tắm sao?”
Lúc nàng cầm đậu tắm rửa tay trong một thùng gỗ nhỏ thì Lý Vụ cũng đứng quan sát bộ dạng của nàng.
Kỳ thật lúc trước hắn đã xem đủ: bộ dáng hốt hoảng chật vật khi nàng mới ra khỏi tủ sách, bộ dạng kháng cự lúc nhìn thấy nhà xí; rồi bộ dạng như du hồn khi đi ra khỏi nhà xí.
Sắc mặt nàng trắng như sắp ngất thế mà nàng vẫn có tâm tình hỏi hắn đậu tắm.
Hiện tại nàng mang biểu tình thống khổ giống như ai đó bức nàng vói tay vào thùng nước bùn vậy.
Nàng quá dễ biểu lộ cảm xúc.
Điều hắn tò mò là sao nàng có thể sống được ở cái nơi người ăn thịt người như hoàng cung cho đến tận bây giờ.
“Ta tên là Lý Vụ.” Hắn nói: “Ngươi tên là gì?”
Thẩm Châu Hi đang đấu tranh với đám bột phấn không biết làm từ cái gì nên chỉ đáp theo phản xạ: “Thẩm Châu Hi.”
Cũng may không nhiều người biết khuê danh của nàng, mà họ Thẩm trong thiên hạ này không chỉ có hoàng thất nên nam nhân trước mắt cũng không nghi ngờ.
“Ngươi từ hoàng cung ra ư?”
Thẩm Châu Hi lung tung gật gật đầu.
“Sao ngươi lại bị khóa trong ngăn tủ?”
“Ta, ta có một vị tỷ tỷ……” Thẩm Châu Hi trót lọt nói dối phần đầu thế nên phần còn lại cũng như nước chảy.
Nàng tự nhiên đáp: “Chúng ta cùng nhau làm việc ở trong cung, lúc phản quân đánh vào tỷ tỷ để ta chạy nên mới khóa ta ở trong ngăn tủ rồi đẩy mạnh một cái vào sông ngầm.”
Thẩm Châu Hi rửa sạch cảm giác trơn trượt trên tay sau đó ngượng ngùng hỏi hắn khăn sạch.
Nàng thẳng lưng, ánh mắt cọ qua khuôn mặt hắn, tránh không nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Lý công tử…… Ngươi có biết tình huống trong cung thế nào không?”
Lý Vụ không đáp mà hỏi lại: “Ngươi muốn uống nước không?”
Hắn không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc tới Thẩm Châu Hi đã cảm thấy cổ họng khát khô.
“Đa tạ Lý công tử.
Ơn cứu mạng lần này ta sẽ nhớ kỹ, nếu ta ——”
Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời đã bị Lý Vụ đánh gãy, “Đừng gọi công tử.” Hắn nhíu mày, xoa xoa cánh tay nói: “Lão tử nổi hết da gà lên rồi đây này.”
Thẩm Châu Hi nghẹn một hơi trong họng, thiếu nữa đã tiễn bản thân về chầu trời.
Trên đời lại có người thô tục như thế này sao!
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy một người tự xưng là lão tử, lại còn ở trước mặt nàng.
Những người nàng tiếp xúc trước đó có ai không cung kính đâu? Mặc dù không vì thân phận công chúa của nàng thì cũng vì nàng là nữ nhân, lại là thiếu nữ chưa lập gia đình nên ai cũng giữ lễ.
Thử hỏi có ai tự xưng lão tử với một vị cô nương chưa lập gia đình chứ?
Chỉ có đám du côn lưu manh trong thoại bản mới như vậy!
Chỉ một hồi ngắn ngủi mà ấn tượng của Lý Vụ ở trong lòng nàng đã rớt xuống đáy cốc.
Nàng cố gắng tươi cười hỏi: “Vậy ta phải gọi thế nào?”
“Gọi tên là được.” Hắn nói: “Trực tiếp gọi tên đi.”
Thẩm Châu Hi giật giật khóe miệng cười nói: “Được, Lý Vụ.”
Thẩm Châu Hi nóng lòng muốn biết tình hình trong hoàng cung nhưng thân thể nàng cũng đã tới cực hạn.
Nàng đi theo Lý Vụ về căn phòng nhỏ và phát hiện hai nam nhân khác đã không thấy bóng dáng đâu.
Nàng theo vào phòng, sau đó Lý Vụ bảo nàng ngồi xuống chờ một lát.
Thẩm Châu Hi chờ hắn xoay người rồi mới nhanh chóng lấy ngón tay quét qua cái ghế dài màu xám xịt.
Nói là ghế dài cũng đã cất nhắc, đây rõ ràng chỉ là ba thanh gỗ đóng lại với nhau.
Cũng may tuy nó màu xám xịt nhưng cũng không bẩn.
Thẩm Châu Hi vẫn không yên tâm, lúc ngồi xuống nàng chỉ ngồi mé ghế, coi như có chỗ chống đỡ thân thể là được.
Lý Vụ rời đi một lát đã bưng một cái tô trở về.
Đúng là cái tô nhé, tô sứ, thoạt nhìn còn to hơn cả mặt nàng.
Thẩm Châu Hi ngơ ngác nhìn nước trong tô lắc lư sau đó nàng ngậm miệng không nói gì, giả bộ trấn định.
Nàng không tin trên đời này có người lại dùng tô canh để mời khách uống nước.
Cái tô này chắc phải có mục đích khác.
Dùng để làm gì thì nàng không biết, dù sao cũng không phải để nàng uống nước.
Lúc này nhất định không thể hoảng, phải trấn định, nếu không sẽ giống Vương Đôn coi “Đậu tắm là cơm” và trở thành trò cười (ý chỉ kẻ quê mùa).
Nhưng trấn định của Thẩm Châu Hi đã vỡ tan tành khi Lý Vụ đẩy cái tô nước đến trước mặt nàng.
Lý Vụ nói: “Uống đi.”
Thẩm Châu Hi đờ người, lúc này nàng quên luôn quy củ, cái gì mà không thể nhìn thẳng nam nhân nàng đều vứt sau đầu.
Nàng trừng mắt dại ra nhìn hắn.
“Ta…… Uống?”
“Đúng vậy.” Lý Vụ đúng lý hợp tình hỏi: “Ngươi không khát sao?”
Khát, đương nhiên khát.
Nhưng không phải khát thành thế này.
Thẩm Châu Hi giằng co với cái tô thật lâu, rốt cuộc cũng vươn tay khiếp đảm thử thăm dò sờ hai bên thành tô, trong lòng run sợ kề miệng uống.
Lý Vụ không hề biết tị hiềm là gì, lúc nàng cố hết sức bưng cái tô lên để uống thì hắn chỉ trợn mắt đứng bên cạnh nhìn.
Toàn bộ ánh mắt hắn đều nhìn nàng, giống như một ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt khiến nàng dù không thấy hắn thì mặt cũng vẫn nóng lên.
Cả một tô nước đầy nàng chỉ uống được / là uống hết nổi và buông cái tô xuống.
Lúc này một nửa linh hồn để lại ở cái lều cỏ kia mới quay lại thân thể nàng.
Nàng tự biết khăn ở nơi này hẳn còn không sạch bằng cái khăn lau chân của nàng ở trong cung thế nên lúc uống nước nàng cực kỳ cẩn thận, hiện tại chỉ cần nhấp nhấp môi một cái là sạch sẽ.
Lúc nàng nhấp môi Lý Vụ vẫn nhìn chằm chằm khiến Thẩm Châu Hi vừa bực lại tức, cũng càng cảm thấy hắn là kẻ vô lễ.
Nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Thẩm Châu Hi cố nén khó chịu mà ôn tồn hỏi: “Công …… Lý Vụ, ngươi có biết tình huống trong cung hiện giờ không?”
“Ở nông thôn tin tức không thông, tin đồn gì đều có.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi sửng sốt: “Ở nông thôn ư?”
“Nơi này là Ngư Đầu huyện ở Kim Châu.” Lý Vụ liếc nàng, nhẹ nói ra một tin tức khiến Thẩm Châu Hi kinh hoàng: “Cách kinh thành cả trăm dặm, ngươi không biết à?”