Nửa tuần qua đi, Thẩm Châu Hi mang theo tâm tình chờ mong mà đi tới Hà Liễu Đường theo ước định.
Nàng đứng ở ngoài cửa do dự một hồi lâu mới lấy hết can đảm đi vào trong tiệm.
“Chưởng quầy, hoa tiên của ta……” Nàng vừa mới nói được một nửa đã ngừng lại chờ chưởng quầy tuyên bố kết quả.
“Ngươi tới vừa lúc!” Chưởng quầy mang theo vẻ mặt vui mừng nói: “Một canh giờ trước công tử của Huyện thái gi mới mua bộ hoa tiên cuối cùng! Chừng nào thì ngươi lại đưa thêm bộ nữa tới đây được?”
“Bán rồi ư?!” Thẩm Châu Hi nhịn không được cất giọng cao vút.
Nếu không phải nàng vẫn nhớ rõ mình đang ở bên ngoài thì hẳn nàng đã không nhịn được nhảy nhót.
Hoa tiên của nàng bán được rồi! Nàng vẫn luôn thấp thỏm, thở ngắn than dài, không ngờ —— Lý Vụ nói quả không sai, nàng đúng là thích tự mình dọa mình!
“Chờ thêm mấy ngày nữa ta vẽ xong sẽ lập tức đưa tới.” Thẩm Châu Hi đè lại tâm tình kích động mà nói.
“Đừng đừng, ngươi vẽ trước hai ba bộ mang qua đây, những cái khác vẽ sau cũng được.” Chưởng quầy nói.
Thẩm Châu Hi lập tức đồng ý rồi hỏi: “Bạc bán được đâu?”
Chưởng quầy lấy bàn tính ra sau đó cả nửa người lười nhác dựa trên quầy, hai ngón tay nhẹ nhàng gảy hạt châu nói: “Ngươi tám ta hai, một bộ giá sáu……”
Thẩm Châu Hi nói: “Bán được bao nhiêu tiền tướng công nhà ta rất nhanh sẽ biết.
Chưởng quầy ông tính cho đúng rồi đưa bạc cho ta là được.”
Động tác của chưởng quầy cứng đờ, sau đó ông ta xấu hổ ho một tiếng, cả người cũng chậm rãi đứng thẳng.
“Một bộ tám lượng, ngươi tám phần chính là lượng bạc thêm nửa điếu tiền đồng.” Chưởng quầy hỏi: “Ngươi muốn lấy tiền luôn hay đợi cuối tháng lấy một thể?”
“Để cuối tháng đi.” Thẩm Châu Hi nói: “Cuối tháng tướng công nhà ta sẽ tới lấy.”
Chưởng quầy nhanh chóng liếc mắt nhìn bàn tính, hai cánh môi hơi mỏng hé lại thôi, cuối cùng ông ta nói nhỏ như muỗi kêu: “Lý lột da mà tới thì một xu ta cũng chẳng giấu được……”
Thẩm Châu Hi làm như không nghe thấy lời ông ta lầm bầm lầu bầu.
Loại người tham món lợi nhỏ này nên để ác bá như Lý Vụ trị.
Nàng vô cùng vui vẻ đi ra khỏi Hà Liễu Đường, lúc đi qua quán rượu của Cửu Nương nàng lại rẽ vào đó.
Lúc này còn chưa tới giờ ăn trưa, trong sảnh không một mống khách nào.
Cửu Nương ăn không ngồi rồi dựa vào quầy mà đứng.
Thẩm Châu Hi mới vừa vào cửa nàng ấy đã nói: “Nhìn xem, mặt mũi hồng hào, vừa thấy chính là có lộc phát tài.
Nếu ngươi khai trương thuận lợi thì nô gia xin tặng ngươi một cân rượu làm quà.”
“Lại thêm bốn —— cái móng heo đi,” Thẩm Châu Hi không nhịn được ý cười trên mặt: “Rượu cũng cho ba cân.”
“Ngươi chờ chút.”
Không tới một lúc Cửu Nương đã chuẩn bị xong đồ nhắm và rượu cho Thẩm Châu Hi mang về.
Thẩm Châu Hi cố ý dặn dò nàng ấy phân móng heo thành hai bao khác nhau.
Cửu Nương đứng ở trước quầy, vừa dùng lá sen gói móng heo vừa không hề để ý nói: “Hôm nay trong tiệm không có ai, ngươi ngồi nói chuyện với nô gia một chút đi.
Ngươi nói xem ngươi có tướng công thì vì sao còn phải ra ngoài làm buôn bán?”
“Ta ở trong nhà Lý Vụ ăn không uống không nên lúc nào cũng cảm thấy không an ổn.” Thẩm Châu Hi ngượng ngùng nói.
“Nô gia biết vì sao ngươi cảm thấy không an ổn.” Cửu Nương cười nói: “Nam nhân ấy à, nếu có thể đáng tin thì trên đời làm gì có nhiều nữ nhân mệnh khổ như thế.”
Nàng ta đẩy móng heo và rượu đã gói xong đưa cho nàng rồi tiếp tục: “Có thể dựa vào chính mình thì vẫn phải dựa vào bản thân mới được.” Cửu Nương nói.
Tuy Thẩm Châu Hi nghe đến mờ mịt nhưng vẫn cảm thấy nàng ấy nói có lý.
Đây còn không phải chính là ý “Lo trước tránh hoạ” sao!
Thẩm Châu Hi thắng lợi trở về.
Bởi vì tìm được nghề kiếm ra tiền rồi nên bước chân nàng cũng nhảy nhót.
Cảnh sắc quen thuộc trên đường về lúc này cũng đáng yêu hơn ngày thường nhiều.
Lúc nàng về tới nhà Lý Vụ vẫn chưa về vì thế nàng để rượu và đồ ăn lên bàn sau đó cầm một gói giò heo tới nhà Chu tẩu gần đó.
Nàng đứng trước rào tre quen thuộc rồi cất tiếng gọi: “Chu tẩu tử có ở nhà không?”
Ngày thường Chu tẩu sẽ ra mở cửa rất nhanh nhưng lần này không biết vì sao mãi bà ấy vẫn chưa nói tiếng nào.
Thẩm Châu Hi đang nghi hoặc thì cửa bỗng nhiên mở.
Khuôn mặt gần như trắng xanh của Chu Tráng xuất hiện, Thẩm Châu Hi vô thức lui về phía sau một bước.
“…… Việc gì?” Trong mắt hắn toàn là địch ý mà nhìn Thẩm Châu Hi sau đó lại nhìn phía sau nàng giống như xác nhận xem nàng có đi với ai không.
“Ta đến thăm Chu tẩu tử…… Ta mang theo giò heo kho, Chu……”
Chu Tráng lập tức đoạt lấy bao lá sen trong tay nàng, không hề khách khí nói: “Bà ấy về nhà mẹ đẻ rồi, giò heo kho ta đã nhận, ngươi trở về đi.”
“Chu tẩu tử về nhà mẹ đẻ sao?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi.
“Về nhà mẹ đẻ rồi.” Chu Tráng giống như đang đọc thuộc lòng, hắn cứng đờ nói: “Cãi nhau với cha ta nên mấy ngày trước bà ta đã lên đường, không biết khi nào mới về.
Lúc nào bà ta về sẽ tới tìm ngươi —— đừng tới phiền ta.”
Thẩm Châu Hi còn không kịp nói gì thì cửa đã bị đóng sầm lại.
Nàng không hiểu ra sao, nhưng cũng không thể không về nhà trước.
Chu tẩu về nhà mẹ đẻ sao? Vì sao bà ấy không nói lời nào với nàng? Lần trước chia tay bà ấy còn nói là muốn dạy nàng xuống bếp nấu cơm mà!
Thẩm Châu Hi nghĩ không ra, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Lúc nàng về tới nhà vừa dịp đụng phải ba người Lý Vụ cũng đang về nhà.
Từ xa Lý Thước đã bắt đầu gọi tẩu tử, Lý Côn ngó ngang ngóc dọc, một bộ không yên nổi.
Còn Lý Vụ thì sao?.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, giống như đang chờ cái gì đó nhưng rồi lại không nói gì.
Hiện tại Thẩm Châu Hi đã nắm được , phần tính cách của cái tên rắm thối này vì thế nàng chủ động mở miệng nói: “Mọi người về rồi hả? Ta mua giò heo kho và rượu về nè.
Mau vào nhà cùng ăn.”
Lý Côn vui tới độ lập tức gọi heo heo ngắn heo heo dài, Lý Thước thì cười nói: “Tẩu tử đối xử với chúng ta tốt thật đó.
Chúng ta lập tức đi rửa tay.”
Lý Thước lôi kéo Lý Côn đi nhanh vào sân, ngoài cửa chỉ còn Thẩm Châu Hi và Lý Vụ đi ở phía sau.
Lý Vụ hỏi: “Bán được hoa tiên rồi hả?”
“Bán được rồi, một bộ tám lượng bạc đó.” Thẩm Châu Hi mang theo kiêu ngạo trả lời: “Mỗi bộ bán ra ta có thể kiếm được lượng và nửa điếu tiền đồng.”
“Có bản lĩnh.” Lý Vụ duỗi tay xoa đầu nàng.
Tâm tình của nàng tốt nên không so đo với hắn, mặc kệ hắn tùy ý xoa đầu mình.
“Ta đã nói với chưởng quầy rồi, một tháng ta sẽ nhận tiền một lần.
Ta sợ ông ta lừa nên tới cuối tháng ngươi đi lấy tiền cho ta nhé.” Thẩm Châu Hi nói: “Bạc kiếm được để ở cái bình trong phòng bếp, coi như ——”
“Bạc trong cái bình đó là của ngươi, coi như của hồi môn của ngươi.” Lý Vụ nói: “Nếu còn dám nói cái gì mà ăn không uống không thì ta sẽ làm heo xuống nước một tháng liền.
Đến lúc đó ngươi ăn được thì ăn.”
Uy lực của lời này quả là quá lớn, Thẩm Châu Hi không muốn có đồ ăn trước mặt mà vẫn đói chết thế nên vội ngậm miệng.
Vậy phải làm sao bây giờ, lời quan trọng nhất nàng còn chưa nói đâu……
“Ta kiếm được bạc rồi, về sau ngươi không cần làm trai lơ nuôi ta nữa.”
Lại lỡ mất cơ hội kéo Lý Vụ về con đường chính đạo vì thế Thẩm Châu Hi lập tức mặt ủ mày ê.
Mãi tới buổi trưa ăn cơm nàng vẫn nghĩ làm thế nào để uyển chuyển đưa ra kiến nghị đổi nghề mà không mất lễ phép.
Nàng phải kéo Lý Vụ về con đường ngay thẳng.
“Sao tẩu tử lại nhíu mày? Trong lòng có chuyện phiền lòng gì ư?” Lý Thước ngồi xuống bàn sau đó hỏi.
“A…… Ta chỉ đang nghĩ phải vẽ cái gì trên hoa tiên để cho đa dạng.” Thẩm Châu Hi có lệ đáp.
Nàng nói thế nào đây, làm sao để một trai lơ rửa tay gác kiếm nhỉ?
“Hôm nay tẩu tử kiếm được món tiền đầu tiên, đáng chúc mừng.
Không bằng tẩu cũng uống một chén, coi như tận hứng nhé?”
“Không được!” Lý Vụ bỗng nhiên lên tiếng phủ quyết ngay.
Thẩm Châu Hi nhìn chén rượu bị hắn đoạt đi thì nghi hoặc cực kỳ.
Lý Thước cũng kinh ngạc: “Đại ca?”
“Nàng không thể uống rượu.” Lý Vụ không chút do dự nói.
“Ngày vui thế này không bằng huynh hỏi ý kiến tẩu tử xem.” Lý Thước nhìn về phía Thẩm Châu Hi nói: “Tẩu tử có muốn uống không?”
Thẩm Châu Hi nhìn từ Lý Thước đến bát rượu trước mặt.
Nói thật, nàng còn không biết Thiêu Đao Tử có hương vị thế nào.
“Ta muốn……”
“Ngươi không muốn.” Lý Vụ không chút nghĩ ngợi đã đánh gãy lời nàng nói.
Vốn dĩ Thẩm Châu Hi cũng không quá cố chấp với việc uống rượu nhưng thái độ của Lý Vụ khiến nàng sôi sục ý chí chiến đấu.
Nàng không phục mà trừng mắt hỏi hắn: “Vì sao? Đây là rượu ta mua mà!”
“Ta nói không được là không được.” Lý Vụ ôm vò rượu vào lòng sau đó đứng lên.
Lý Vụ ngang ngược khiến nàng tức giận nói không nên lời.
Hắn đi về phía phòng bếp, nàng thì nhìn theo bóng dáng của hắn mãi, hận không thể lập tức ngáng chân cho hắn ngã chổng vó cho rồi.
Lý vịt! Lý rắm thối! Du côn! Lưu manh! Ác bá!
Nàng mắng hắn một lượt ở trong lòng, ai ngờ một bát rượu mang theo mùi thơm lại xuất hiện trước mặt nàng.
Lý Thước hạ giọng nói: “Đây là bát rượu của đại ca, tẩu tử nếm thử một ngụm đi.
Rượu này mạnh, tẩu uống ít ——”
Lý Thước còn chưa nói xong thì đã trợn mắt há hốc mồm nhìn Thẩm Châu Hi cầm bát rượu ngửa đầu một hơi ùng ục uống sạch.
“Tẩu tử ——” Lý Thước sợ tới mức giọng cũng biến dạng: “Đây chính là Thiêu Đao Tử, tẩu ——”
“Ta mới không để lại cho hắn đâu!” Thẩm Châu Hi đặt mạnh cái bát xuống bàn chỗ Lý Vụ sau đó vung tay lau miệng.
Một chén Thiêu Đao Tử xuống bụng nàng cũng không có cảm giác gì, cùng lắm thì chỉ cay hơn nước bình thường một chút.
So với trà thì rượu thật sự khó uống, Thẩm Châu Hi không biết vì sao Lý Vụ lại chung tình với cái thứ khiến cổ nóng rát thế này.
Chờ uống xong một chén này nàng lại ngồi xuống ghế.
Lúc ấy nàng mới biết cái cay kia không chỉ có như vậy.
Lúc Lý Vụ trở về vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Thẩm Châu Hi.
Lý Thước đang luống cuống tay chân nói gì đó ở bên cạnh vừa thấy hắn thì lập tức ngồi thẳng người, bộ dạng ta vô tội, ta không biết gì hết.
“Đại ca, huynh chọc tẩu tử tức giận rồi.” Lý Thước đổ vạ ngay.
Lý Vụ thấy Thẩm Châu Hi khóc đến thở dốc, mặt đỏ hơn cả hoàng hôn thì mày rậm nhíu chặt.
“Thẩm Châu Hi, có phải ngươi muốn tức chết lão tử sau đó đi làm quả phụ không?!” Lý Vụ mắng.
“Ta…… Không phải……” Thẩm Châu Hi vừa nói thì đã nức nở.
Đừng nói Lý Vụ, chính nàng nghe thấy cũng nghĩ bản thân khóc thật là thương tâm.
“Còn không phải chỉ uống một ngụm thôi à, có cái gì mà khóc? Ngươi có biết bộ dạng ngươi uống say là thế nào không? Thẩm Châu Hi, ngươi —— ngươi sớm muộn gì cũng tức chết ta rồi làm quả phụ mà…… Lão tử cho ngươi ôm bình rượu, ngươi vừa uống vừa khóc!”
Lý Vụ nói được thì làm được, hắn quả nhiên chạy đến phòng bếp xách một bình rượu nhỏ đi ra sau đó đặt cái phịch lên bàn.
Hắn chỉ lo để ý Thẩm Châu Hi lúc này khóc đến không thở nổi chứ không hề chú ý tới bát rượu mình còn chưa kịp uống đột nhiên đã trống không.
Hắn đổ rượu vào chén của mình, đưa tới trước mặt nàng sau đó nói: “Uống! Lão tử xem ngươi có thể uống hết vò này không ——”
Thẩm Châu Hi chỉ thấy cổ mình nóng rát, không những thế Thiêu Đao Tử còn khiến bụng nàng quay cuồng, cay đến độ nàng không nhịn được mà rớt nước mắt.
Lúc này nhìn thấy đầu sỏ gây tội nên dạ dày của nàng lại càng cuồn cuộn kinh hơn.
“Ta không uống…… Không uống…… Ngươi lấy lại đi……” Nàng khóc lóc đẩy cái chén ra.
Lời nói lúc khóc lóc không có chút sức thuyết phục nào.
Lý Vụ còn tưởng nàng đang tức giận vì thế vẫn kề bát rượu bên miệng nàng.
“Ta không đùa ngươi nữa! Nếu ngươi muốn uống thì uống, đừng khóc!” Lý Vụ tức giận nói.
“Ta cũng không nói đùa!” Thẩm Châu Hi khóc lóc nói: “Ta thật sự không uống!”
“Được, vậy ngươi đừng khóc.” Lý Vụ cầm bát rượu hơi đưa ra xa một chút, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm nàng.
Thẩm Châu Hi nỗ lực nén nước mắt, chớp cũng không chớp.
Ánh mắt Lý Vụ từ hoài nghi chuyển sang bán tín bán nghi.
Mắt thấy hắn chuẩn bị mang bát rượu ra xa thế là mọi nỗ lực của Thẩm Châu Hi lập tức kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nước mắt tràn mi mà rơi xuống.
“Thẩm Châu Hi!” Lý Vụ tức muốn hộc máu quát: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?!”
Thiêu Đao Tử nóng rực, cảm giác này từ cổ họng bốc lên đỉnh đầu.
Thẩm Châu Hi cảm thấy ánh mắt mình như đung đưa, tiếng gào của Lý Vụ càng làm nàng thêm phiền muộn.
Nàng đẩy cái bát sứ đựng đầy móng heo trước mặt ra sau đó ngẩng đầu, nhắm mắt, khóe miệng trễ xuống ——
“Không xong ——”
Mặt Lý Vụ biến sắc.
Bà nương điên này cứ thế ẳng một tiếng mà gào khóc.