“Nấm…… có ăn được không?”
Lý Côn ngồi xổm bên cạnh một cây đại thụ rêu xanh biếc sau đó thật cẩn thận hái một cây nấm dù đầy đặn màu trắng.
“Có thể ăn, nhưng ăn xong sẽ thành thần tiên.” Lý Thước nói.
Lý Côn chán ngán thất vọng mà ném cây nấm trong tay xuống.
Thẩm Châu Hi vẫn luôn cúi đầu gian nan tìm dấu giày của Lý Vụ trên mặt đất tràn đầy lá rụng lầy lội.
Theo lâu như vậy dấu giày đã biến mất mà người vẫn không thấy nên nàng nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc Lý Vụ đã chạy đi chỗ nào rồi?”
“Đại ca sợ con hổ lớn lên sẽ đả thương người nên khẳng định sẽ đi vào sâu trong núi.” Lý Thước nói, “Chúng ta tiếp tục đi sâu hơn xem sao.”
Thẩm Châu Hi mờ mịt nhìn quanh sau đó thử há miệng gọi “Lý Vụ”.
Giọng nàng quanh quẩn trong núi rừng yên tĩnh, nhưng không có ai trả lời.
“Tẩu tử, đi thôi.” Lý Thước nói.
Thẩm Châu Hi đuổi kịp bước chân hắn, ba người tiếp tục đi vào sâu trong ngọn núi.
Dấu chân biến mất khiến Thẩm Châu Hi bất an, nàng lại không nhịn được hỏi: “Liệu có khả năng hắn…… gặp phải thú dữ trong núi không?”
“Đại ca thông minh như vậy, cho dù gặp phải thú dữ thì cũng hóa giải được.” Lý Thước ngồi xổm xuống sau đó không hề ngẩng đầu lên mà hỏi, “Tẩu tử tới xem cái này là cái gì?”
Thẩm Châu Hi đi qua khom lưng nhìn một giọt nước vô cùng bình thường.
“…… Là cái gì?”
“Tẩu nhìn kỹ đi.” Lý Thước nói.
Thẩm Châu Hi nhìn kỹ, thậm chí còn thấy được bóng hai người phản chiếu trên giọt nước nhưng nàng vẫn không biết Lý Thước bảo nàng nhìn cái gì.
“Nhị ca, huynh cũng tới nhìn xem.”
Lý Thước gọi Lý Côn tới, ba người đồng loạt ngồi xổm trước một giọt nước bình thường đến không thể bình thường hơn.
Lý Côn và Thẩm Châu Hi đều không nhìn ra Lý Thước muốn bọn họ xem cái gì.
Tên ngốc liên tiếp nói vài cái tên cây cỏ và ảnh ngược nhưng đều bị Lý Thước phủ định.
“Rốt cuộc là nhìn thấy cái gì, đệ?” Lý Côn vò đầu bứt tai, gấp đến độ sắp đánh người tới nơi.
“Huynh phải nghiêm túc nhìn, thật kỹ vào.
Không nhìn thấy cái gì chứng tỏ huynh chưa xem cẩn thận.” Lý Thước chắc chắn nói.
Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt hồ nghi mà nhìn hắn, Lý Côn có lẽ nhìn không cẩn thận, nhưng nàng xác thật đã nhìn kỹ!
Giọt nước này rõ ràng chẳng có gì!
Ba đôi mắt nhìn chằm chằm một giọt nước, phía sau lưng không hề phòng bị mà hở ra.
Một con hổ lớn vằn vện vàng đen, tứ chi thô to đầy sức lực lặng lẽ đi ra từ đám cây cối rậm rạp.
Móng vuốt sắc bén của nó bật ra ngoài, cái đuôi như roi sắt dựng lên phía sau người, ánh mắt đói khát dán chặt lên người ba kẻ trước mặt.
“Đệ gạt ta phải không! Rốt cuộc ở đâu?!”
“Rõ như vậy mà huynh không thấy à? Huynh xem đây là cái gì?”
“Chỗ này chẳng có gì hết! Không có chính là không có! Đệ gạt người!”
Con hổ lớn càng đi càng gần, răng nanh nhe ra.
Nó thay đổi tư thế, cúi thấp người, hai chân trước gồ cơ bắp cứng như cục đá, nổi lên rõ rệt dưới đám da lông ——
“Rống!”
Con hổ đột nhiên nhảy lên sau đó đánh về phía ba cái lưng kia!
“Nhị ca, gà khổng lồ đang đánh tới sau lưng chúng ta kìa!” Lý Thước hét lớn một tiếng, trước khi Thẩm Châu Hi lấy lại tinh thần hắn đã một tay đè đầu nàng lại sau đó kéo nàng lăn sang bên trái!
“Gà khổng lồ!” Lý Côn rống to một tiếng sau đó theo bản năng chém một quyền về phía sau!
Thẩm Châu Hi ngã oạch trên mặt đất, nghẹn họng trân trối nhìn kia một quyền kia vững chắc đánh trúng đầu con hổ lớn.
Đông một tiếng, con hổ bị ném ra ngoài, đập lên cây đại thụ gần đó như một cái chăn rách.
Con hổ nện lên mặt đất sau đó nhanh chóng đứng dậy rít gào cuồng nộ với Lý Côn lúc này đang siết chặt hai nắm đấm.
Hổ gầm khiến mặt Thẩm Châu Hi tái nhợt! Nàng đang muốn bảo Lý Côn chạy trốn nhanh lên thì mắt tên kia đã sáng lên, tay siết chặt nhào lên thét to:
“Gà khổng lồ! Gà khổng lồ!”
Chuyện khó có khả năng nhất trên đời cứ vậy xảy ra.
Thẩm Châu Hi dại ra mà nhìn một người tay không nhào lên đánh nhau với một con hổ đang cuồng nộ.
Một cái tát của lão hổ có bao nhiêu sức nàng không biết nhưng nàng nghe được tiếng gió phát ra từ động tác vung chân của nó.
Con hổ vung một chân qua tát Lý Côn, Thẩm Châu Hi ở bên cạnh nhìn sợ đến sắp ngất.
Ấy vậy mà tên ngốc kia còn hồn nhiên không sợ, cứ thế tay không chắn!
Mấu chốt là hắn chắn được!
Giống như khi đánh nhau với người ta, Lý Côn túm lấy móng vuốt của lão hổ sau đó thuần thục vung nó lên ném về phía một thân cây gần đó!
Răng rắc một tiếng!
Cây đại thụ một người ôm không xong cứ vậy gãy xuống, lão hổ cũng theo đó rồi đời!
“A!!! Đêm nay ăn gà!”
Lý Côn đấm ngực hét lớn một tiếng, đôi chân to như quạt hương bồ bước tới, cả người hắn nhảy lên con hổ đang chết ngất kia.
Không cho nó kịp lấy lại tinh thần tên ngốc kia đã đấm thình thịch liên hồi vào đầu nó thế là lão hổ càng không ngóc dậy nổi.
Cùng một tiếng vang như là tay không bổ dưa hấu, con hổ dưới người Lý Côn mềm nhũn.
Lý Côn thở hổn hển, hưng phấn kéo con hổ đã chết tới trước mặt hai người sau đó đắc ý nói: “Đêm nay ăn gà! Đại ca ăn, heo heo ăn, ta ăn, Tam đệ ăn!”
Lý Thước đi tới trước mặt con hổ, đẩy đẩy thi thể mềm như bông của nó, lại nhìn vết thương dưới bụng nó và nói: “Chúng ta được tiện nghi rồi, con hổ này vốn bị thương.”
Thẩm Châu Hi còn ngồi dưới đất, lúc đầu là vì chưa lấy lại tinh thần, sau đó là không dám nhúc nhích.
Nàng trơ mắt nhìn cái kẻ nhìn thấy lão hổ còn không chạy, thậm chí ra tay đánh nhau kia—— ít nhất đó không phải chuyện nàng có thể làm.
Chỉ nhìn thi thể lão hổ cả người nàng đã cứng đờ không thể động đậy.
“Đệ…… đệ phát hiện ra lúc nào?” Nàng lắp bắp nói.
“Từ khi nó đi theo chúng ta không lâu.” Lý Thước nói, “Con hổ này cực giảo hoạt, nó vẫn luôn đi theo sau chúng ta định đánh lén, vì thế đệ dứt khoát dùng cách này dụ nó ra.”
“Ta đánh chết!” Lý Côn mang vẻ mặt đắc ý sau đó lại cường điệu nhắc lại.
Lúc trước Thẩm Châu Hi sợ tới mức hồn vía lên mây, hiện tại nàng căn bản không quan tâm lão hổ chết thế nào.
Nàng vội nhìn khắp người Lý Côn sau đó la lên: “Đệ có bị thương không?!”
“Không có, không có……” Lý Côn lắc đầu, không để bụng nói, “Điêu Nhi…… rất mạnh …..
đi như con cua.”
Lý Thước cười nói: “Những năm trước khi chúng ta không có tiền thì cái gì cũng từng làm, bao gồm lên núi đánh hổ bán da bán xương.
Kẻ hèn một con hổ thôi, một mình nhị ca là có thể ứng phó được.”
“Kẻ hèn một con hổ ư?” Thẩm Châu Hi líu lưỡi, “Các ngươi đúng là liều mạng mà!”
“Chúng ta nào so được với tẩu.” Lý Thước cười tủm tỉm nói, “Hổ con và người đánh hổ đều nghe tẩu, thế nên tẩu mới là người lợi hại nhất.”
Thẩm Châu Hi ngượng ngùng mà cười cười.
Lý Thước duỗi tay với nàng định đỡ nàng đứng dậy nhưng lúc này trong rừng cây bỗng nhiên truyền đến tiếng lá khô bị dẫm.
Lý Vụ khom lưng chui ra khỏi rừng cây, hắn nhìn Thẩm Châu Hi chật vật ngã dưới đất thì nhíu nhíu mày: “Ta nghe thấy hổ gầm còn tưởng người qua đường gặp nạn —— sao mấy đứa lại ở đây?”
“Lý Quyên đâu?” Thẩm Châu Hi tự mình giãy giụa đứng lên.
Lý Vụ thấy thế thì tới đỡ nàng một phen.
“…… Lý Quyên không phải bị ngươi nhốt ở trong nhà sao?” Lý Vụ nhìn về phía hai đứa em trai và hỏi.
Một đứa đánh hổ và một đứa lừa hổ đều không hẹn mà cùng chột dạ cúi đầu.
“Ngươi đừng có uy hiếp bọn họ!” Kẻ đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn là Thẩm Châu Hi lúc này trừng mắt nhìn.
Lý Vụ lập tức thu lại ánh mắt trách cứ sau đó ngượng ngùng nói, “Ta uy hiếp hai đứa nó lúc nào……”
“Ngươi trộm mang Lý Quyên đi còn không thèm nói với ta tiếng nào.
Hiện tại nó ở đâu?” Thẩm Châu Hi hỏi, “Ngươi không thả nó rồi chạy đấy chứ?”
Lý Vụ ấp úng, vừa nhìn chính là bị Thẩm Châu Hi nói trúng rồi.
Thẩm Châu Hi nước mắt lưng tròng: “Sao ngươi lại giấu ta mang nó đi? Đến một lần cuối ta cũng chưa được nhìn nó……”
Lý Vụ luống cuống tay chân lấy tay áo lau nước mắt cho nàng: “Ai u, ngươi lại khóc! Còn không phải là ta sợ ngươi thương tâm nên mới không nói cho ngươi sao?”
“Nhưng ngươi không nói cho ta nên lúc phát hiện Lý Quyên biến mất ta vẫn thương tâm!” Thẩm Châu Hi tủi thân nói, “Mỗi ngày nó đều ngủ ở cửa nhà chúng ta, hiện tại nó đi rồi ai tới đó ngủ bảo vệ ta đây……”
Tiếng khóc nức nở của Thẩm Châu Hi đột nhiên biến đổi, Lý Vụ nghe ra đây là dấu hiệu nàng sắp ngao lên thế là hắn nhanh tay lẹ mắt che miệng nàng lại.
Thẩm Châu Hi mở to đôi mắt lấp lánh nước, tủi thân cực kỳ mà nhìn hắn.
“Nếu ngươi muốn nuôi mèo thì ta bắt một con mèo thật về cho ngươi nuôi.
Con mèo giả này ngươi đừng nhớ thương nữa……” Lý Vụ đá đá thi thể lão hổ dưới chân sau đó cao giọng nói, “Chỗ này còn có một con mèo giả đây này, ta lột da nó xuống cho ngươi làm kỷ niệm nhé?”
“Không được.” Thẩm Châu Hi khụt khịt đáp lại.
“Vậy phải làm sao mới được?” Lý Vụ hỏi.
“Đông, mùa đông tới……” Thẩm Châu Hi thút tha thút thít nức nở nói, “Ngủ trên giường có chút lạnh……”
“Được!” Lý Vụ như trút được gánh nặng nói, “Ta làm thành cái đệm cho ngươi!”
Thẩm Châu Hi nghe vậy mới nín khóc, lau nước mắt hỏi: “…… Đây hẳn không phải thân nhân của Lý Quyên chứ?”
Lý Vụ cùng Lý Thước nhanh chóng liếc nhau sau đó không hẹn mà cùng nói: “Không phải.”
Thẩm Châu Hi nghi hoặc nhìn hai người: “Sao các ngươi ăn ý thế?”
Lý Thước hì hì cười nói: “Đệ và đại ca không phải anh em nhưng còn hơn anh em, đương nhiên là ăn ý.”
“Đại ca, đệ đánh đó! Đêm nay ăn gà!” Lý Côn lôi kéo con hổ vui vẻ tranh công.
“Đây là lão hổ, không phải gà rừng.” Thẩm Châu Hi kiên nhẫn sửa lại cho hắn.
“Trong bụng nó có gà.” Lý Côn cũng mang vẻ mặt kiên nhẫn mà nói cho nàng biết.
Lý Vụ nói: “Trước kia hắn có đánh một lão hổ, lúc móc bụng nó ra được ba con gà còn chưa tiêu hóa.”
Lý Côn chép chép miệng, suýt nữa đã chảy nước miếng ngay được: “Ăn ngon…… Ăn ngon……”
“Đại ca, đệ và nhị ca mang con hổ này xuống núi trước.” Lý Thước nói.
“Trước mang đi nha môn lĩnh thưởng đi.” Lý Vụ nói, “Phương Đình Chi treo giải thưởng đánh hổ, lấy hổ về báo cáo kết quả công tác có thể nhận được hai trăm lượng bạc —— nhớ phải mang da hổ về cho ta, thịt hổ cũng phải mang về cân.”
“Đã biết.” Lý Thước cười nói.
Lý Thước giúp đỡ Lý Côn cõng xác con hổ, Thẩm Châu Hi thấy thế cũng đánh bạo đi hỗ trợ đỡ một phen.
Con hổ này nói thế nào cũng phải – cân, chân của nó còn to hơn đùi nàng.
Tuy nó đã là thi thể nhưng lúc nàng chạm vào vẫn thấy kinh hồn táng đảm.
Ấy vậy mà Lý Côn lại có thể tay không đánh chết một lão hổ thành niên, nếu việc này không xảy ra trước mặt thì nói gì nàng cũng không tin!
Nếu người này thật sự đi thi võ cử thì đương nhiên sẽ là Võ Trạng Nguyên không thể nghi ngờ! Nếu vậy hiện tại hắn đã vợ con đề huề, làm gì có như bây giờ nhìn thấy một con hổ cũng chảy nước miếng được.
Thẩm Châu Hi không nhịn được cảm thấy khổ sở vì hắn.
“Còn ngốc nhìn cái gì? Người đều đã đi rồi.” Lý Vụ vẫy vẫy tay trước mặt nàng sau đó tức giận nói, “Lão tử đứng ở trước mặt mà ngươi không xem lại dám xem kẻ khác.
Lão tử khó coi sao?”
Tên rắm thối này.
Thẩm Châu Hi có việc cần nhờ vả nên đành nói lời trái với lương tâm.
Nàng thầm cắn răng nói ra đáp án hắn muốn nghe: “Đẹp, ngươi đẹp nhất.”
“Ngươi muốn làm gì?” Lý Vụ lập tức cảnh giác.
“Ngươi có thể mang ta đến chỗ ngươi thả Lý Quyên để ta nhìn một cái không?” Thẩm Châu Hi thỉnh cầu hắn, “Nói không chừng nó còn đang chờ ta……”
“Chờ ăn ngươi hả?” Lý Vụ hỏi.
“Ngươi mang ta đi nhìn một cái thôi!” Thẩm Châu Hi không có thói quen làm nũng, trước kia với phụ hoàng mẫu phi là như thế nhưng lúc này nàng không nhịn được túm lấy tay hắn lắc lắc nói, “Ta cũng không trách ngươi trộm mang Lý Quyên đi, chỉ cần ngươi mang ta qua nhìn một cái thôi!”
Lý Vụ nhìn chằm chằm bàn tay nàng chủ động nắm tay hắn, khóe miệng lấy tư thế tên lửa mà nhếch lên, không khác gì lúc Lý Côn nhìn thấy gà nướng sau ngày không được ăn thịt.
Hắn làm bộ làm tịch mà ho một tiếng: “Nếu ngươi đã cầu ta như vậy …… thì đi thôi.”