Suối nước vẫn như trước, chỉ là lúc này nó không còn yên lặng đẹp đẽ nữa.
Lý Vụ túm lấy búi tóc của Hàn Phùng Nguyệt lôi hắn từ trong nước ra.
Tên kia thiếu oxy lâu, thật vất vả mới được ngoi lên nên vội thở hổn hển, ngực phập phồng rất nhanh.
“Phốc —— hô —— hô hô ——”
Lý Vụ bắt lấy tóc hắn, mạnh mẽ bắt hắn ngước khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn mình và hỏi: “Nói đi, ngươi theo đuôi chúng ta như con sâu là vì cái gì?”
Hàn Phùng Nguyệt mang vẻ mặt chật vật, trên mặt toàn là nước suối và nước mắt, môi hắn vừa động, một tiếng “Phi” còn chưa kịp phát ra thì mặt đã lại bị Lý Vụ ấn vào dòng suối.
Hàn Phùng Nguyệt khua tay giãy giụa vô ích, nước suối ùng ục nổi bọt, khuôn mặt thống khổ của hắn lay động trong làn nước.
Búi tóc vốn chải đến chỉnh tề lúc này đã tan hơn nửa, mấy nhúm tóc cũng tản ra trên mặt nước.
Lý Vụ đặt mông ngồi lên lưng Hàn Phùng Nguyệt sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hai đứa em trai đang nhặt mót: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, nhặt mót thì gan phải to chút nhưng đầu phải tinh tế nghĩ.
Nhặt như hai đứa thì có thể nhặt được cái gì tốt? Nhìn đế giày xem, quần áo có thể có túi ẩn, nếu không có thì cởi áo ra giũ một cái xem sao…… Giàu nứt vách thì phải do trời, nhưng muốn làm giàu nho nhỏ thì chỉ cần tiết kiệm, những thứ người khác không cần chúng ta phải thu thập hết không được bỏ sót……”
Thẩm Châu Hi ở trong xe ngựa cao giọng hỏi: “Được chưa? Khi nào thì ta có thể ra ngoài?”
“Lúc nào xong ta sẽ gọi, ngươi gấp cái gì!” Lý Vụ dùng giọng còn lớn hơn và tức giận hơn mà nói, “Hiện tại ngươi ra cẩn thận cả tháng ngươi đều ăn không ngon đó!”
“Vì sao lại ăn không ngon?” Quả dưa ngốc ở trong xe ngựa vẫn tò mò hỏi.
“Bởi vì lúc bọn họ chạy trốn cứt đái đều văng hết ra đất!”
“Y!”
Cửa xe mới vừa mở hé một cái đã nhanh chóng đóng kín.
Lý Vụ túm tóc Hàn Phùng Nguyệt thô bạo kéo đầu hắn lên khỏi mặt nước.
Tên kia trợn trắng mắt, đã bất tỉnh nhân sự.
Lý Vụ không hề nể tình tát hai cái lên khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu của hắn.
Có ngoại lực kích thích nên Hàn Phùng Nguyệt lập tức phun ra một ngụm nước suối và tỉnh lại.
“Ta nghĩ được một câu cực kỳ hợp với ngươi —— vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng, để ta khắc một chữ ‘vịt’ lên khuôn mặt này của ngươi thì thế nào nhỉ?”
“Ngươi ——”
“Nghĩ kỹ hẵng nói.” Lý Vụ dùng mũi đao nhẹ nhàng lướt qua mặt Hàn Phùng Nguyệt.
Tên kia nuốt xuống câu chửi rủa đã tới miệng, chỉ có ánh mắt là hung hăng nhìn Lý Vụ như muốn giết người.
“Vì sao lại đi theo chúng ta?” Lý Vụ hỏi.
Cảm nhận lưỡi đao ép xuống gò má, Hàn Phùng Nguyệt cắn răng mở miệng: “Ta không đi theo ngươi.”
Vừa dứt lời mặt hắn đã truyền đến đau đớn, hắn đau đến kêu thảm thiết lên.
Cơn phẫn nộ vì bị hủy dung khiến cả khuôn mặt hắn đều vặn vẹo.
“Ta nói sự thật!”
“Một đao này là vì ngươi dám đi theo nữ nhân của ta.” Lý Vụ ngồi xổm xuống dưới, mắt lạnh nhìn hắn, “Nhắm vào nữ nhân của lão tử so với nhắm vào lão tử tội càng nặng hơn.”
“Nữ nhân của ngươi ấy hả?” Hàn Phùng Nguyệt che lại khuôn mặt bị thương mà cười ha hả, “Ngươi chỉ là một tên du côn lưu manh bò dậy từ vũng bùn lại muốn ăn thịt thiên nga.
Còn không biết tự lượng sức mình xem có mệnh mà ăn thịt thiên nga hay không!”
Ánh mắt Lý Vụ ngưng lại: “…… Ngươi có ý gì?”
“Ngươi căn bản không biết nữ nhân mà ngươi cưới là người nào đúng không?” Hàn Phùng Nguyệt âm hiểm cười nói, “Nàng ta là một người sẽ khiến ngươi phải bỏ mạng, ngươi căn bản không bảo hộ được nàng ta đâu! Ngươi cũng sẽ không bảo vệ được chính mình, dù có giết ta thì sớm hay muộn ngươi cũng sẽ vì nàng ta mà bỏ mạng!”
Sắc mặt Lý Vụ trầm xuống, mũi đao lại lần nữa kề lên nửa mặt bên kia của Hàn Phùng Nguyệt: “…… Ta không thích giải đố đâu.”
“Chúng ta hợp tác, ngươi thấy sao?” Hàn Phùng Nguyệt cười nói, máu tươi từ kẽ hở ngón tay của hắn trào ra.
“Ta thấy bộ dáng của các ngươi thì không phải đang bình thản mà đi đúng không? Sao nào, đắc tội kẻ nào hay gây ra chuyện gì? Chuyện gì ta cũng có thể giúp ngươi giải quyết, nếu ngươi đã biết anh trai ta thi hẳn cũng biết chúng ta có Võ Anh tiết độ sứ ở phía sau chống lưng.
Hiện giờ thế đạo đại loạn, trong tay nắm binh quyền mới có thể đứng thẳng, mà bàn về binh lực thì trong vị tiết độ sứ, Võ Anh tiết độ sứ chắc chắn đứng trong ba người đầu tiên.”
“Nếu ngươi hợp tác với ta thì chẳng những ta có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề mà ta còn có thể dẫn ngươi tới giới thiệu cho tướng quân Thuần Vu An để ngươi có thể thăng quan tiến chức.
Sao nào, giao dịch này không tồi chứ?”
“Ngươi muốn cái gì?” Lý Vụ nhìn chằm chằm hắn.
“Ta muốn nữ nhân trong xe ngựa kia.” Hàn Phùng Nguyệt vội nói nhanh trước khi mũi đao kia đâm thủng mặt mình, “Ngươi đừng vội manh động! Ta biết ngươi luyến tiếc một cô vợ xinh đẹp như thế —— thực ra ai cũng luyến tiếc.
Nhưng ngươi tiếp tục giữ nàng ta lại thì sẽ chết lúc nào không biết đó.”
“Vì sao ta lại chết?”
Hàn Phùng Nguyệt giống như đã đoán trước được nên hé miệng cười lạnh và chậm rãi nói: “Bởi vì nàng ta là lá ngọc cành vàng, là công chúa một nước.
Hoàng đế Đại Yến hiện tại sẽ không cho phép em gái mình gả cho một tên tiện dân, nàng ta vốn là ——”
Lý Vụ đánh gãy lời hắn: “Sao ngươi nhận ra nàng?”
Vốn dĩ mong chờ kẻ trước mặt sẽ kinh ngạc cực kỳ nhưng Hàn Phùng Nguyệt lại thấy lời mình như lông chim rơi xuống hồ nước, chẳng tạo ra được gợn sóng nào.
Hình như kẻ này cũng không giật mình chuyện vợ hắn là công chúa một nước.
Hàn Phùng nguyệt khó tin mà nhìn nam tử bình tĩnh trước mặt, trong lúc bất giác bị đối phương chuyển đề tài mà không biết.
“Trường Sa Hàn thị là vọng tộc, lúc ta cùng đại ca vào cung tham gia cung yến đã từng có duyên thấy nàng ta từ xa.
Khi ấy mọi người đều khen ngợi Việt Quốc công chúa và thiên hạ đệ nhất công tử Phó Huyền Mạc đúng là một đôi tài tử giai nhân trời đất tạo nên ——”
Hàn Phùng Nguyệt vốn muốn kích thích tâm lý ghen tuông và phẫn nộ của đối phương ai ngờ thằng nhãi này lòng dạ quá mức rộng lớn, hồn nhiên không có hứng thú với chuyện nữ nhân của mình và một nam nhân khác có dính líu.
“Việt Quốc công chúa và chó má công tử xứng hay không xứng đâu có liên quan gì tới ta?” Lý Vụ không kiên nhẫn chau mày hỏi, “Còn có ai biết chuyện này?”
“Việc này rất trọng đại, ta đương nhiên không thể nói cho người khác miễn cho ……”
Hàn Phùng Nguyệt trước sau không có cơ hội nói xong một câu này.
Chỉ thấy răng rắc một tiếng, hắn trừng mắt, cái đầu từ từ mềm như bông rũ trên cổ hắn.
Đôi mắt còn chưa kịp hoàn hồn cũng vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Vụ.
“Ngươi mặc quần áo mới, vừa lúc đi gặp Diêm Vương gia.”
Lý Vụ buông tay, Hàn Phùng Nguyệt lúc này đã đi đời nhà ma, cả thân thể của hắn ngã xuống, khuôn mặt vẫn còn vương sự sống chìm vào làn nước suối.
Bọt nước bắn lên, con ngươi hắn lại không hề chớp lần nào.
Lý Vụ vững vàng thuần thục lột sạch tài vật trên người Hàn Phùng Nguyệt —— đến miếng ngọc trên quạt xếp của hắn cũng không tha.
Nhặt xong thì Lý Thước đi tới, chỉ liếc mắt một cái hắn đã biết cái tên Hàn Phùng Nguyệt kia xong đời rồi.
Lý Thước kinh ngạc nói: “Lúc trước đại ca còn nói muốn tha cho hắn một mạng, sao giờ lại đổi ý?”
“Hắn nhận ra tẩu tử của đệ.” Lý Vụ lạnh lùng nói.
Lý Thước thay đổi sắc mặt, ánh mắt đảo qua xe ngựa, xác nhận cửa xe vẫn đóng kín hắn mới nói: “Hắn muốn mang tẩu tử về hoàng gia?”
“Đám tiết độ sứ đều làm theo ý mình, Hàn thị nhất tộc đều là chó săn của Thuần Vu An, chỉ sợ Hàn Phùng Nguyệt muốn mang tẩu tử của đệ tới chỗ Võ Anh tiết độ sứ làm con tin ra điều kiện với Nguyên Long Đế thì có.”
“…… Thế chúng ta phải làm sao đây?” Lý Thước nhìn thi thể trên mặt đất hỏi, “Không bằng chúng ta thiêu hủy thi thể, sẽ không ai biết nữa.”
“Không kịp đâu.” Lý Vụ nói, “Hàn Phùng Nguyệt còn một đội nhân mã đang đuổi tới, bọn chúng sẽ nhanh chóng phát hiện nơi này.”
“Vậy chúng ta……”
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Lý Vụ nói, “Kẻ nên sốt ruột là thi nhân Giả Vụ của Bạch Đầu huyện cơ.”
Lý Thước cười: “Ba người làm việc thì ba người chịu, đại ca đừng quên chuyện này còn có một phần của Giả Tước nữa.”
Lý Côn cũng đã đi tới, hắn nhìn mãi thành quen đám thi thể này nên không có ý kiến gì.
Hắn vượt qua Hàn Phùng Nguyệt tới bờ suối và không chút nào để ý rửa sạch hai cái rìu dính máu của mình.
Lúc giết người hắn trừng mắt cực kỳ hung hãn, nhưng vào giờ khắc này hắn lại như đứa nhỏ, hai mắt lóe ánh sáng trong suốt.
“Còn Giả Điêu nữa……” Lý Côn nhắc nhở, “Giả Điêu cũng làm việc mà……”
Lý Vụ vỗ vỗ vai hai đứa em trai và nói: “Bọn chúng sẽ không quên, đến lúc đó trên lệnh truy nã đều sẽ có chúng ta.”
Hàn Phùng Niên là cánh tay phải của Võ Anh tiết độ sứ, tuy Lý Vụ không nghĩ gì đã giết em trai hắn nhưng trong lòng cũng chẳng hoảng loạn mấy.
Cẩn thận ngẫm lại thì kỳ thật bọn họ cũng không để lại quá nhiều sơ hở.
Tuy thuộc hạ của Hàn Phùng Nguyệt đã gặp mặt bọn họ nhưng đối với thân phận của bọn họ lại chẳng biết gì.
Nếu muốn tìm bọn họ thì chẳng khác gì mò kim đáy bể, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là lệnh truy nã.
Nhưng lệnh truy nã đa phần chỉ mang tính uy hiếp mà thôi.
Đám người Hàn Phùng Nguyệt đi qua Tương Châu hẳn cũng có gặp được lệnh truy nã ba người bọn họ của tri phủ nơi ấy, nhưng chẳng phải bọn chúng cũng không nhận ra đấy thôi?
Lệnh truy nã ấy mà, còn không biết vẽ thành cái gì đâu, toàn dựa vận khí thôi.
Họa sư vẽ lệnh truy nã cho nha môn cũng chẳng phải đại gia gì, có thể vẽ ra hình người giống phần thì phần mộ tổ tiên đã bốc khói nhẹ rồi.
Nếu muốn vẽ ra một bức tranh chân dung giống hệt thì không chỉ yêu cầu kỹ thuật cao siêu mà còn cần người làm chứng có đầu óc bình tĩnh, ký ức rõ ràng, tài ăn nói cũng phải tốt —— so với chờ mong dùng lệnh truy nã bắt được phạm nhân thì còn không bằng chờ mong phạm nhân tự chui đầu vô lưới.
Hơn nữa trời đất bao la, tiết độ sứ cũng có những kẻ, nếu không có chỗ nào cho bọn họ dung thân thì cùng lắm là hắn mang theo hai đứa em trai và Thẩm dưa ngốc ra hải ngoại tìm phương trời mới là được.
Mặc kệ thế nào hắn cũng sẽ không giao Thẩm dưa ngốc cho đám người tâm đen như than này.
Thẩm Châu Hi ở trong xe ngựa chờ đến không còn tí kiên nhẫn nào nữa thì cửa xe rốt cuộc cũng bị người ta mở ra từ bên ngoài.
Lý Vụ cong eo, không đợi nàng thấy quang cảnh bên ngoài ra sao hắn đã chui vào trong đóng cửa lại.
“Bên ngoài thế nào?” Thẩm Châu Hi lo lắng hỏi.
“An toàn, nhưng ta đã bảo khi chúng chạy trốn đã tè ra quần thế nên mặt đất cũng không đẹp lắm đâu.
Lúc đi ra ngoài ngươi phải nhắm mắt đấy.”
“Ta phải đi ra ngoài sao?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi.
“Đoạn đường tiếp theo không dễ đi xe ngựa, chúng ta mang theo đồ quan trọng rồi cưỡi ngựa đi sẽ tiện hơn nhiều.” Lý Vụ vừa nói vừa bắt đầu thu thập đồ quan trọng trên xe.
Mắt thấy hắn sờ tới cái hộp gương lược đựng phượng bài của mình thế là Thẩm Châu Hi hoảng sợ nhanh chóng chộp lấy: “Ta tự thu dọn đồ của mình!”
“Ta cũng lười giúp ngươi thu dọn ấy.” Lý Vụ tức giận nói, “Mau nắm chắc thời gian, xí giấy của ngươi thì khỏi mang, chúng ta vào thành sẽ mua sau.”
“Đã biết!” Thẩm Châu Hi chột dạ cao giọng đáp.
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn đồ, vừa muốn khom lưng ra khỏi xe thì bỗng nhiên nàng bị Lý Vụ chờ bên ngoài ôm lấy.
Nàng còn chưa kịp thét lên đã bị hắn che mắt lại.
“Đừng hét lung tung dọa ta sợ, một khi sợ ta sẽ buông tay dó.”
Thẩm Châu Hi sợ tới mức nghẹn một tiếng kinh hô kia về.
Lý Vụ một tay ôm nàng nhẹ nhàng đi tới chỗ con ngựa màu vàng đứng ở đầu xe.
“Giá!” Hắn kẹp chặt bụng ngựa thúc nó tung vó chạy thẳng.
Gió vút qua, không hề có vướng víu, vó ngựa tung bay, lướt qua từng thi thể.
Lý Vụ mang theo hào khí vạn trượng mà cao giọng ngâm nga:
“Mười bước giết một người, lão tử không xây mộ.
Xây mộ thực tốn tiền, ta không làm việc lỗ.
Giàu có dựa ông trời, ấm no dựa nhặt mót.
Ai nhặt mót giỏi nhất, Vịt mỗ chính là Vua đứng đầu!”
“Bài thơ này lấy tên là《 Vịt khách hành 》! Ngốc dưa, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thẩm Châu Hi: “……”
Nàng thực xin lỗi Lý Bạch, nàng không nên giảng bài《 hiệp khách hành 》cho tên này nghe.
Nàng chính là tội nhân thiên cổ khiến Lý Bạch phải hổ thẹn.
Lý Vụ lại hồn nhiên không biết đến hổ thẹn của nàng và hưng phấn giục ngựa chạy về phía trước.
Không có xe ngựa nặng nề trói buộc nên con ngựa chạy băng băng như đang ở trên thảo nguyên.
Nó cực kỳ vui vẻ tung vó.
Con ngựa Lý Côn và Lý Thước cưỡi lại không bước đi nhẹ nhàng như trước vì trọng lượng nặng hơn.
Vốn Thẩm Châu Hi ngồi trong xe thì cảm thấy con ngựa này kéo xe quá khổ, hiện tại nàng lại cảm thấy con ngựa này làm khổ người.
Nàng ở trên ngựa thất điên bát đảo, toàn dựa vào Lý Vụ ôm chắc nàng mới không ngã xuống.
Vì tránh né truy binh phía sau nên bốn người không tiếp tục đi tới Hứa Châu nữa mà lại đổi tuyến đường đi tới nơi khác.