Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Qing Yun
Bệnh viện.
Có người gõ vang cánh cửa phòng bệnh.
"Mời vào."
Iwanaga Kotoko đứng ở bên cửa sổ, quay đầu nhìn về phía hộ sĩ đang đẩy cửa bước vào.
"Tiểu thư Iwanaga, đã làm xong thủ tục, cô có thể xuất viện rồi."
Cái gì?
Iwanaga Kotoko trợn mắt, cầm mũ nồi trên đầu, cô trở nên uể oải rõ ràng.
"Thế mà...!Đã có thể xuất viện rồi sao?!"
Hộ sĩ hơi khó hiểu.
"Tiểu thư Iwanaga đã đợi ở đây ba tháng rồi."
"Ba tháng...!Thế mà anh ấy không đến thăm tôi lấy một lần..."
Iwanaga Kotoko khó có thể tin.
Hộ sĩ lập tức hiểu rõ, không khỏi đồng tình hỏi: "Vẫn không có tin tức về bạn trai à?"
Iwanaga Kotoko gật đầu.
Cô tỉnh lại vào ba tháng trước.
Nguyên nhân hôn mê là tai nạn xe cộ.
Sau khi chữa trị, các chỉ tiêu cơ thể khôi phục bình thường, chỉ là trí nhớ trong vòng hai năm nay đã biến mất.
Nhưng não bộ cô không có dấu vết bị thương nghiêm trọng.
Có lẽ là do dị năng, cũng có thể là do kỹ thuật tẩy não đặc biệt, y học không thể giải thích được, chỉ có thể nói là chứng mất trí nhớ có lựa chọn.
Hiện trường tai nạn xe cộ cũng có một ít dấu vết kỳ lạ không thể điều tra rõ.
Ngại với thế lực khổng lồ của nhà Iwanaga, cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra, bọn họ nhất định sẽ cho nhà Iwanaga một câu trả lời.
Ba tháng này, Iwanaga Kotoko có thể nhớ lại một vài tin tức mơ hồ về bạn trai.
Ví dụ như...
[Khuôn mặt rất đẹp trai, là đẹp trai đến mức có thể làm cho người ta vừa gặp đã yêu.]
[Giọng nói cũng rất giống Miyano Mamoru(), không chỉ là tương tự mà phải là giống nhau như đúc.]
()Mamoru Miyano là một diễn viên, diễn viên lồng tiếng và ca sĩ người Nhật Bản.
[Sinh mệnh lực rất mạnh, hình như là kiểu ngay cả tự sát cũng không chết.]
[Đã tỏ tình rồi.
Không nhớ ra có thành công hay không, vậy coi như là thành công đi!]
Chỉ thế không hơn.
Nhưng có những tin tức này cũng đủ để tìm người.
Chỉ bằng câu Ngay cả tự sát cũng không chết kia, trên đời này có mấy người thỏa mãn điều kiện này chứ?
Iwanaga Kotoko vốn nghĩ đối phương sẽ đến thăm mình, nhưng mà cho đến khi xuất viện, suốt ba tháng trời, đúng nói bạn trai, ngay cả quỷ cũng không thấy.
Thật đáng giận.
"Tôi biết rồi!"
Iwanaga Kotoko đột nhiên lên tiếng: "Bất ngờ! Chắc chắn anh ấy đang chuẩn bị một bất ngờ cho tôi."
Hộ sĩ ngờ vực: "?"
Iwanaga Kotoko đề cao âm lượng, cảm xúc dâng trào.
"Nhất định là kết hôn! Anh ấy sẽ đột nhiên xuất hiện ở giây phút tôi xuất viện, rồi mạnh mẽ kéo tôi đi cục Dân chính đăng ký, sau đó chính là tuần trăng mật..."
"..."
Chống lại ánh mặt thương hại của hộ sĩ, Iwanaga Kotoko hậm hực rời mắt.
"Khụ...!Có lẽ anh ấy có việc gấp..."
Sau đó đầu cô bị hộ sĩ xoa nhẹ.
Hộ sĩ: trìu mến sờ đầu.
"Chẳng qua," Iwanaga Kotoko nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Tuy rằng bây giờ không nhớ ra, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh ấy, tôi nhất định có thể nhận được!"
Cô tin tưởng trực giác của mình.
Đón được Iwanaga Kotoko, xe hơi vững vàng chạy về phía vịnh Tokyo.
Là cô cả nhà Iwanaga, thỉnh thoảng Kotoko sẽ tham gia cuộc họp gia tộc.
Đêm nay du thuyền trên vịnh Tokyo có một hội đấu giá đá quý, quy mô long trọng, nghe nói bên xí nghiệp Yokohama cũng sẽ tham gia.
Buôn bán đá quý cũng là một trong các nghiệp vụ của tập đoàn Iwanaga.
Cô phải đi tham gia hội nghị trước, ngày hôm sau mới về nhà.
Đương nhiên, cái gọi là "Ngạc nhiên xuất viện" là không có.
Ban đêm.
Sau khi giúp gia tộc lấy được mấy đơn đặt hàng đá quý, Iwanaga Kotoko đi vào boong tàu.
Tiếng ồn ào của hội trường nhỏ đi vài lần, thay thế chính là tiếng sóng biển vỗ bờ cùng tiếng ca nô ở phương xa.
Du thuyền to lớn tạo ra bóng râm ở bến tay, bóng đêm tĩnh lặng.
Hưởng thụ cảnh đẹp chưa được bao lâu, Iwanaga Kotoko chợt nghe tiếng sóng biển trở nên hỗn loạn, như là có thứ gì đang chui lên từ trong nước.
Tiếp theo, tiếng hổn hển của thanh niên truyền đến.
"Sao cậu lại nhảy xuống nước?!"
"Muốn làm hỏng vụ mua bán khó khăn lắm mới lấy được à, tên điên này!"
Xem ra là có người nhảy xuống nước rồi được cứu lên?
Bị gợi lên hứng thú, Iwanaga Kotoko chăm chú lắng nghe theo bản năng.
Đúng lúc này, giọng nói của người còn lại truyền vào tai cô.
Giọng nói của thanh niên mười sáu mười bảy tuổi đặc biệt mềm mại, lại hoàn toàn không có phấn chấn của lứa tuổi ấy, thay vào đó là chút chán nản dễ dàng nhận ra.
"Ngoài ý muốn thôi, phải chuyên nghiệp chứ Chuuya, chó của tôi."
"Bởi vì ngọn đèn chiếu xuống khiến mặt biển rất đẹp, nhịn không được muốn ngủ ở trong đó.."
Iwanaga Kotoko:?!
Sét! Đánh! Giữa! Trời! Quang!
Ngay khi tiếng nói đầu tiên của thanh niên này vang lên, cô đã chấn động không thôi.
Giọng nói này, cô tuyệt không nhớ nhầm! Chính là giọng nói trong trí nhớ kia.
Iwanaga Kotoko cố gắng ghé người qua lan can nhìn xem.
A, đáng giận, hai người kia trùng hợp đứng dưới bóng râm của du thuyền, chỉ có thể nhìn được bóng dáng mơ hồ, không nhìn rõ diện mạo.
"Cô chủ, cô như vậy rất nguy hiểm."
Vệ sĩ đi theo không khỏi nhắc nhở.
Iwanaga Kotoko căng thẳng.
"Suỵt!"
Không nên để bị phát hiện!
Cũng may hai người ở dưới đang chuyên chú cãi nhau, không phát hiện động tĩnh ở trên.
"Không phải tôi đã cảnh cáo cậu không được quấy rối rồi à?!"
"Chuuya, không dối gạt cậu, thật ra tôi bị tiếng hát của người cá mê hoặc..."
"Sao người cá không ăn cậu luôn đi!"
Thiếu niên tên Chuuya bực bội cào tóc, nghiến răng nghiến lợi rồi lại không thể bỏ mặc không đuổi theo.
"Đáng giận...!Vì sao vừa rồi cậu lại đến đây."
Một thiếu niên khác có mái tóc màu đen, cả người ướt đẫm, âu phục dán sát vào người càng lộ rõ dáng người gầy yếu, nước trên tóc nhỏ giọt xuống, cả người tản ra hơi thở âm u chán đời.
Nhìn tâm trạng có vẻ rất táo bạo.
"Chuuya đã quên rồi sao, lần này là Boss để tôi tới." Cậu liếc nhìn Chuuya một cái, lời nói có gai: "Là lo lắng người nào đó không có đầu óc làm hỏng chuyện làm ăn."
"Cậu..."
"A a, thật đáng tiếc, rõ ràng chỉ còn chút nữa thôi..."
Chuuya hừ lạnh: "Tự sát cuồng, chưa thấy cậu tự sát thành công lần nào."
Iwanaga Kotoko: tự sát? Chết không thành công?
Ghi! Điểm! Lần! Hai!
"Còn không phải do Chuuya nhiều chuyện à."
Thiếu niên tóc đen lạnh lùng trả lời.
Chặt, nắm tay thật chặt.
Chuuya không nhịn được nữa: "Bây giờ ông cho mày hôn mê luôn!"
"Oa."
Iwanaga Kotoko hô nhỏ.
Cừ thật.
Đánh nhau rồi!
Theo góc độ này, cô có thể miễn cưỡng nhìn được hai người ra tay, nhìn ra được kỹ thuật của hai người rất tốt, động tác đánh đấm rất trôi chảy.
"Shimane xem nghiêm túc đi, học tập bọn họ chút." Iwanaga Kotoko hứng thú bừng bừng: "Xem, Chuuya kia rất giỏi đấy!"
Vệ sĩ: "...!Vâng."
Qua mấy chiêu, Chuuya bay lên tung một cước, đá về phía ngực thiếu niên tóc đen.
Iwanaga Kotoko không khỏi sợ hãi than: "Thế mà lại làm được động tác như vậy, cơ thể phải dẻo dai lắm đây.
Anh nói anh ta có học múa không nhỉ?"
Vệ sĩ: "...!Tôi không biết."
Thiếu niên tóc đen dùng tay ngăn chặn cú đá, cơ thể đụng vào thùng vàng bên cạnh, sau đó nhanh chóng đứng lên, nghiêng người tránh được chiêu tiếp theo của Chuuya.
"Động tác bị đoán trước cả rồi." Iwanaga Kotoko phân tích: "Chỉ có thể tăng tốc hoặc dùng phương thức tấn công khác thôi."
Chuuya lại tung một cước đá vào gáy đối phương.
Một đá này tung ra rất đúng lúc, thiếu niên tóc đen chỉ kịp ngửa ra sau, giày da vượt qua chóp mũi cậu.
A!
Iwanaga Kotoko oán hận cầm gậy gõ lên boong tàu.
"Đáng tiếc! Cú đá rất tuyệt, có điều chân hơi ngắn..."
Nếu chân dài thì có thể đá trúng rồi.
Gần như cùng lúc với tiếng nói của cô rơi xuống—
Thiếu niên có mái tóc màu quýt ngẩng đầu, tức giận hỏi: "Ai?"
A?
Iwanaga Kotoko giật mình.
"Bị nghe thấy rồi à?"
"Đương nhiên nghe được, nghe được hết toàn bộ! Quá càn rỡ...!A cậu!"
Iwanaga Kotoko lặng lẽ thè lưỡi.
"Cô chủ, chúng ta về trước đi."
Vệ sĩ thấp giọng nói.
"Không."
Chuyện vui như vậy, đương nhiên phải...
"Đi xuống xem đi."
Vệ sĩ thở dài, trong lòng biết không khuyên được, vì thế bèn đỡ cô nhảy xuống khỏi lan can.
Iwanaga Kotoko bỗng nhiên nhớ tới, Shimane là một vệ sĩ mới được gia đình gửi đến trong lúc cô nằm niệm, nghe nói có năng lực điều khiển dòng khí.
Lần đầu tiên cô nghe nói có người mang dị năng tồn tại.
Nghe nói người này rất ít gặp, bình thường luôn che dấu, nhìn không khác gì người bình thường.
Có lẽ là cô bị tai nạn xe cộ làm người nhà lo lắng, cho nên mới bỏ số tiền lớn đi thuê người có dị năng về.
Vệ sĩ ôm cô vững vàng rơi xuống bến tàu.
Ngọn đèn cùng bóng râm của du thuyền tạo thành ranh giới giữa sáng và tối.
Iwanaga Kotoko đứng dưới ánh đèn, hai người đứng trong tối, đang đi đến bên này.
Cô kéo váy lên, làm một động tác uốn gối chào hỏi tiêu chuẩn với bọn họ.
"Xin chào, tôi là Iwanaga Kotoko."
Lễ phép chào hỏi xong, Iwanaga Kotoko ngẩng đầu nhìn, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn dưới ánh đèn chính là đôi giày da giá cả xa xỉ, áo tây, quần tây, áo, nơ, sau đó...
"..."
Iwanaga Kotoko hít sâu một hơi, giữ vững vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt.
"Nakahara Chuuya.
Tên này là Dazai Osamu......!A."
Thanh niên mặt mày rạng rỡ chính là thanh niên có mái tóc màu quýt, giây phút nhìn thấy Iwanaga Kotoko, cậu ấy ngạc nhiên.
Nhưng Iwanaga Kotoko rõ ràng không rảnh bận tâm cậu ấy.
Tầm mắt của cô dừng trên người thanh niên tóc đen ở phía sau, đồng tử to rút kịch liệt.
Đại não nhanh chóng chuyển động...
Mặt đẹp trai [Trọng điểm] √
Giọng giống hệt Miyano Mamoru √
Sinh mệnh lực bền bỉ √
Vừa gặp đã yêu √
Tiếng tim đập càng lúc vàng rõ ràng.
Máu dồn từ tứ chi lên da đầu, nhưng đầu ngón tay càng lúc càng lạnh lẽo.
Toàn thế giới chỉ còn lại một giọng nói nổ vang trong đầu.
— Là anh ấy!
— Chính là anh ấy! Tuyệt không sai!
— Tìm được rồi!!!
...!Cái gì chứ.
Mũi Iwanaga Kotoko đột nhiên cay cay.
Cô luôn là người hoạt bát, dù gặp phải họa mất trí nhớ cũng không cảm thấy buồn rầu, nhưng mà bây giờ...!Vì sao chứ, mình nằm viện lâu như vậy cũng không đến thăm, bây giờ còn làm bộ như không quen biết.
Người này là sao đây, tốt xấu cũng là cô gái từng tỏ từng với anh mà!
Iwanaga Kotoko bước từng bước tiến lên giữ chặt góc áo Dazai, cậu vẫn nhìn cô như người xa lạ, chẳng qua trong mắt có vài phần kinh ngạc và hoang mang.
"Vị tiểu thư này..."
Không đợi cậu nói xong, Iwanaga Kotoko đã bắt đầu lớn tiếng lên án, giọng nói mang theo tủi thân cùng phẫn nộ.
"Tên phụ bạc nhà anh!!!"
Dazai Osamu: "...?"
"Bạn gái nằm viện cũng không đến thăm!"
Dazai Osamu: "...??"
"Rõ ràng đã đồng ý lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để yêu đương với em rồi!"
Dazai Osamu: "...!Gì cơ???"
Giới thiệu nhân vật
.
Dazai Osamu
Tên: Dazai Osamu
Sinh nhật: tháng
Chiều cao: cm (cậu ấy sẽ còn cao hơn nữa)
Nhóm máu: AB
Sở thích: Tự tử, rượu, cua, bột ngọt
Không thích: Chó, Nakahara Chuuya
Dị năng: Nhân gian thất cách (mất tư cách làm người)
Cho phép Dazai vô hiệu hóa khả năng của người khác khi tiếp xúc.
Nó dựa vào sự tiếp xúc với da và luôn hoạt động.
Như vậy, anh có thể vô hiệu hóa bất kỳ dị năng nào ngay khi nó chạm vào anh.
.
Iwnaga Kotoko
Tên: Iwanaga Kotoko
Nữ Thần Trí Tuệ: Kotoko trở thành nữ thần trí tuệ sau khi đánh đổi mắt phải và chân trái của mình cho yêu quái đã bắt cóc cô khi còn nhỏ.
Kết quả là, cô được hầu hết các yêu quái tuân theo.
.
Nakahara Chuuya
Tên: Nakahara Chuuya
Sinh nhật: tháng
Chiều cao: cm (rất thú vị cậu không cao lên được nữa)
Sở thích: Mũ, rượu, đánh nhau, nhạc (Chiếc mũ của cậu là mũ mà Rimbaud tặng cho Verlaine, sau đó Verlaine đưa lại cho Rimbaud, sau khi Rmbaud qua đời, chiếc mũ rơi vào tay Mori Ougai, khi Chuuya gia nhập Mafia Cảng, Mori Ougai đã đưa nó cho cậu, Chuuya thật sự rất quý trong chiếc mũ này)
Không thích: Dazai Osamu
Dị năng: Khi nỗi sầu hoen ố
Cho phép anh ta điều khiển và tạo ra graviton, cũng như thay đổi lực hấp dẫn của bất kỳ thứ gì anh chạm vào.
Anh cũng có khả năng đứng và đi lộn ngược từ trần nhà.
.