"Lạnh không?"
Dư Duy vội vàng nhảy qua lan can rồi chạy đến bên cạnh bạn trai anh, sau đó cầm tay cậu lên hà hơi vào: "Ban nãy anh bảo là để anh qua đón em rồi mà, sao lại tự mình qua đây thế này?"
Ôn Biệt Yến cười rộ lên: "Đến sớm thì chúng ta có thể ở bên nhau lâu hơn chút mà."
Giây trước Dư Duy còn đang tỉ mỉ làm ấm tay cho bạn trai thế mà giây sau đã vùi mặt vào tay cậu rồi, lại còn cọ lung ta lung tung giống hệt như Husky ngố vậy.
"Thuộc tính ẩn của Yến Yến nhà ta là lò sưởi nhỏ biết đi hả?"
Nếu không thì tại sao cậu nói câu nào cũng khiến tim anh nhũn mềm ra vậy?
"Đúng vậy, là lò sưởi nhỏ của riêng mình anh." Ôn Biệt Yến cào cào lòng bàn tay anh: "Cơ mà lò sưởi nhỏ của anh chưa ăn sáng đâu đấy."
Dư Duy lập tức ngẩng đầu lên: "Đi, để anh mời lò sưởi nhỏ của anh đi ăn!"
Bây giờ đã là giữa trưa, nói là đi ăn sáng chứ đi ăn trưa thì đúng hơn.
Gần sân bay không có gì ngon nên Dư Duy dẫn Ôn Biệt Yến ra phố ẩm thực gần đó lấp đầy bụng, lúc ăn xong thì trên đường đã đầy người đi đi lại lại rồi.
Đa phần người đi đường đều là những thanh niên trẻ tuổi, nhà hàng nào cũng kín chỗ, ngay cả tiệm trà sữa cũng phải xếp thành một hàng dài ơi là dài.
Gió lạnh thấu xương, ở trước cửa tiệm có đèn sưởi ấm nên Dư Duy bảo Ôn Biệt Yến đứng chỗ này chờ anh một lát, đợi mua trà sữa xong sẽ về liền
Tiệm trà sữa bắt đầu quá tải, kèm thêm cửa hàng không đủ nhân lực nên phải đợi hơn chục phút sau mới đến lượt anh.
Dư Duy vui vẻ cầm hai ly trà sữa về lại với bạn trai, ở phía bên kia đường có hai cô gái đứng dưới đèn sưởi ấm đối diện với Ôn Biệt Yến đang che miệng nói gì đó, thi thoảng lại len lén nhìn cậu rồi chỉ chỉ chỏ chỏ các kiểu. Nhìn phát biết ngay mấy nàng đang có ý đồ gì rồi
Đèn xanh sáng vụt lên.
Dư Duy đi theo dòng người băng qua đường cái, vừa đi vừa nghĩ:
Nếu có ra ngoài cùng bạn trai thì phải dắt em ấy đi theo mình mọi lúc mọi nơi mới được.
Thanh thiếu niên bây giờ đúng thật là bạo dạn trong việc truy đuổi tình yêu đời mình quá đi mất, rõ ràng là có ý đồ không trong sáng với bạn trai anh. Hết người này lại đến người khác, lặp đi lặp lại mãi không dứt nổi.
Hai cô nàng kia vẫn đang bàn tán xem anh trai vừa lạnh lùng vừa ngon nghẻ kia là Alpha hay là Omega hay là Beta, có thể xin phương thức liên lạc được không, có thể tiến thêm bước nữa được không......
Bỗng dưng phía sau có một giọng nam vang lên, thanh âm vừa trong trẻo lại có chút khí phách: "Yo, mấy cô có muốn làm quen với cậu ấy không?"
Hai cô nàng giật mình quay về sau, chợt ngẩn người
- - hôm nay là ngày lành tháng tốt gì mà mấy anh ngon zai cứ liên tục xuất hiện thế nhở
Dư Duy thấy mấy nàng không nói cũng chẳng rằng gì, vẫn liến thoắng nói tiếp: "Mấy chiêu kết bạn hay gì gì đó giờ vô hiệu rồi, thêm bạn cũng chẳng giúp mấy cô bắt chuyện với người ta được đâu."
Cô nàng ngây ngốc nhìn đôi mắt thâm thúy của Dư Duy, hỏi lại: "Vậy thì phải làm sao?"
Dư Duy cười khẩy, cực kì nhiệt tình chỉ bảo: "Để tôi dạy, chú ý kĩ vào."
Dư Duy lướt qua ánh mắt của hai cô nàng kia, bước đến bên cạnh Ôn Biệt Yến rồi đưa trà sữa cho cậu, cười tươi: "Bạn học, chúng ta làm quen chút được không?"
Trong đầu Ôn Biệt Yến xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng đùng: "?"
Dư Duy lại nói: "Hay chúng ta thương lượng chút đi, một ly trà sữa đổi lấy một buổi hẹn hò với cậu, được không?"
"......"
Giọng nói nhè nhẹ của anh lọt vào tai của mấy cô nàng đang đứng hóng chuyện kia, bọn họ đứng phát ngốc cả ra
Hai người nhìn nhau chằm chằm:
...... Vầy cũng được hả?
"Được."
Hai người còn đang đoán tới đoán lui xem ly trà sữa có bị anh zai ngon nghẻ kia vứt thẳng vào mặt Dư Duy không thì câu đồng ý của cậu vang lên, đánh gãy toàn bộ suy đoán của hai người.
Tuy rằng Ôn Biệt Yến không biết bạn trai cậu đang làm trò mèo gì nhưng phối hợp chút cũng không sao cả
Cậu nhận lấy ly trà sữa, nghĩ nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu lên hôn anh: "Cảm ơn trà sữa của cậu, đây là tiền đặt cọc."
"......"
"......"
Dư Duy bỗng chốc vui vẻ hơn hẳn, cười lớn
Anh khoe khoang nhìn mấy cô đang ngây ngốc kia, thầm hỏi: Đây mới gọi là làm quen nè, mấy cô hiểu chưa?
Thần kinh lớn cỡ nào cũng khó có thể phản ứng nổi tình huống này
Hai cô nàng vội vã xin lỗi anh rồi vứt lại câu tạm biệt, sau đó kéo áo nhau cuống quít chạy đi.
Bị bạn trai chính chủ dạy dỗ một trận, nhục chết mất
... Này có thể ghi vào sổ sách những sự kiện chấn động nhất trong năm nay luôn ý
Tiền Húy đã gửi địa chỉ trong nhóm, bảo giờ gặp mặt
h, Dư Duy với Ôn Biệt Yến mới thong thả bắt taxi đến
Anh kéo Ôn Biệt Yến đi dạo khắp nơi, sau đó dừng chân ở một dãy máy gắp thú bông của trung tâm giải trí
"Muốn chơi không?" Dư Duy hỏi cậu
Ôn Biệt Yến nói: "Trước kia em có chơi rồi nhưng không bắt được con nào cả"
"Được, vậy thì để anh gắp cho em một con." Dư Duy tràn đầy tự tin kéo cậu ra trước máy gắp thú: "Để anh cho em xem khả năng gắp thú của bàn tay vàng trong làng gắp thú bông ha!"
Ở gần dãy gắp thú bông này còn có hai mẹ con cũng đang chơi
Thoạt nhìn trông bé con mới chỉ có sáu bảy tuổi, tuổi nó đang ở trong thời kì hiếu động nhất nên lúc nó nhìn trúng con rùa rụt cổ trong lồng kính đã hét lên vô cùng kích động: "Mẹ ơi, con muốn rùa đen, con muốn rùa đen, con muốn em rùa đen này!"
Mẹ nó mệt mỏi quát lại: "Thằng nhóc này! Càng gào càng không gắp được đấy!"
Bé con vội vã bịt miệng lại, nhỏ giọng nói: "Con không gào nữa, con chỉ muốn em rùa đen kia thôi ~"
Người mẹ vơ vét hết số xu mình mua được vào trò gắp thú này, nhưng vẫn trắng tay không gắp được em nào
Cô thở dài mua thêm vài xu nữa, may là lần này trời độ nên gắp được
"Tổ tông của tôi ơi, đây ạ." Người mẹ lấy em rùa bông đen xì ra đưa cho thằng nhóc: "Giờ đủ chưa?"
Thằng nhóc vui vẻ ôm lấy em rùa bông mới có của nó
Dư Duy thấy có vẻ vui, quay sang hỏi Ôn Biệt Yến: "Yến Yến, em muốn gì? Anh gắp cho em!"
Ôn Biệt Yến chỉ vào chú khủng long da xanh trước mặt: "Muốn cái này."
"Còn gì nữa không?"
Ôn Biệt Yến lắc đầu: "Chỉ cần một con thôi, được không?"
"Tất ~ nhiên!" Dư Duy mua mười tệ tiền xu: "Em muốn gì cũng được!"
Ôn Biệt Yến còn nghĩ rằng Dư Duy chỉ nói phét cho vui vậy thôi, ai ngờ anh thật sự gắp được
Người ta thì gắp mãi không xong, còn bạn trai cậu thì bách phát bách trúng, gắp lượt nào trúng lượt nấy, chỉ cần một xu thôi đã rước được chú khủng long về cho cậu.
Anh còn đang định đưa chiến lợi phẩm cho bạn trai thì nhóc con bên kia đã chạy về phía bọn họ, hai mắt tròn xoe long lanh nhìn anh: "Anh ơi, em cũng muốn chú khủng long này, cho em được không?"
"Hạo Hạo! Sao lại hư như vậy chứ?"
Mẹ đứa bé cau mày định chạy tới kéo nó đi thì thằng nhóc lại lì lợm đứng lại: "Mẹ không gắp được cho con, lại còn không cho anh trai này tặng gấu bông cho còn nữa chứ."
Nói xong nó đưa rùa đen cho Dư Duy: "Anh ơi, em muốn đổi nó lấy khủng long, thêm nhiều nhiều kẹo mút nữa được không?"
"Không được." Dư Duy nghiêm túc nói, sau đó nhét chú khủng long vào lòng bạn trai: "Đây là quà cho tổ tông của anh rồi, đổi không được."
Ôn Biệt Yến ôm chú khủng long chớp chớp mắt, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt như có ánh sao lấp lánh vậy
Thằng nhóc khịt mũi mếu máo muốn khóc, mẹ nó kéo nó sang một bên định cúi đầu xin lỗi thì Dư Duy nói tiếp: "Tuy là không đổi được nhưng anh có thể giúp em gắp lại lần nữa, được không?"
Vẻ mặt thằng nhóc bỗng tươi tỉnh hơn hẳn, vui vẻ nói câu "cảm ơn anh trai"
"Không sao, dù sao bọn anh cũng không gắp nữa."
Anh đưa hết chín xu còn lại cho thằng nhóc, đổi lại một em rùa đen cùng một đống kẹo mút
Dư Duy với Ôn Biệt Yến đều không thích ăn ngọt nhưng do thằng nhóc nài nỉ nhiều quá nên đành nhận lấy: "Cảm ơn em."
Thằng nhóc vui vẻ ôm em gấu bông của nó, cười tươi: "Không có chi ~"
Bé con kia được mẹ dắt đi rồi, Dư Duy với Ôn Biệt Yến vẫn đứng đấy. Anh nhéo nhéo em rùa đen, bỗng cảm thấy nó khá là thú vị
Dư Duy nhéo mai rùa của nó, sau đó hôn lên cổ chú khủng long trong tay Ôn Biệt Yến: "Em xem nè, rất xứng đôi vừa lứa phải không?"
"Vâng."
Ôn Biệt Yến cười rộ lên, cậu không cho khủng long nhỏ hôn lại rùa đen nữa, nhéo mũi Dư Duy: "Cực kì xứng đôi!"
Tiền Húy với Trương Vọng nhìn bọn họ khoan thai tới muộn
Dư Duy chẳng thèm để ý gì, lại còn đưa đống kẹo ban nãy dùng tệ để đổi phát cho đám bọn họ.
"Gì đây?" Trương Vọng với Phương Ái bóc vỏ kẹo ra, cười nói: "Kẹo mừng cưới?"
Dư Duy gật đầu nói: "Mày nghĩ nó vậy thì sẽ là như vậy."
Trương Vọng nhíu mày nhìn xuống tay hai người đang siết chặt vào nhau, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Chúc mừng bọn mày ~ "
Phương Ái khẽ huých tay Trương Vọng: "Anh em bạn bè mà thế đấy, người ta công khai yêu đương lâu rồi mà giờ mới chúc mừng?"
Hắn chỉ nheo mắt cười trừ không nói gì
Tiền Húy đưa hết kẹo cho Triệu Nhã Chính, trên tay cậu ta bỗng chốc chẳng còn cái nào, vui vẻ nói: "Đi thôi, chuyến phiêu lưu mạo hiểm của chúng ta sắp bắt đầu rồi, mọi người nhớ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đừng để bị dọa đến mức khóc nhé nha ~ Mất mặt lắm đó."
Dư Duy giễu cợt cậu ta: "Đừng nói trước lại bước không qua."
"Tao á?" Tiền Húy trừng mắt: "Đừng có mà nhờn với tao nhá, hồi nhỏ Tiền Húy tao đây nghe kể không ít chuyện ma chuyện quỷ đâu đấy!"
Nói xong cậu ta vỗ ngực đảm bảo với Triệu Nhã Chính: "Tẹo nữa nhớ bám sát vào tôi, đảm bảo dù có trăm ma ngàn quỷ tôi cũng sẽ không để nó động đến cậu!"
Bé thỏ nhỏ Triệu Nhã Chính ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: "Được."
Dư Duy nói nguyên câu này lại cho Ôn Biệt Yến nghe, Ôn Biệt Yến nhịn cười lặp lại câu ban nãy của anh: "Anh à, đừng nói trước rồi lại bước không qua nha."
Dư Duy: "......"
Anh trưng vẻ mặt vô cảm nghĩ: Hình như bạn trai học hư rồi, nhưng em ấy vẫn rất đáng yêu thì phải làm sao?
Cả nhóm sáu người hừng hực khí thế đi vào nhà ma, Tiền Húy hào phóng đưa sáu tấm vé vào cửa giao cho nhân viên soát vé, thuận lợi vượt cửa.
"Tôi sẽ tóm tắt sơ qua luật lệ trò chơi nhé."
Cô nàng dẫn đường cười tủm tỉm nói: "Thứ nhất, mấy cậu không được phép đánh quỷ đánh ma, bởi vì đấy đều là nhân viên của chúng tôi cả. Thứ hai, không được phép phá hoại cơ sở vật chất trong khu vực nhà ma, nếu không sẽ phải bồi thường theo quy định. Thứ ba, nếu không thể đi tiếp được nữa thì có thể gọi cho bọn tôi, nhân viên sẽ đến đưa mấy cậu ra ngoài...."
Cô nàng dẫn đường kia vừa phổ cập luật lệ vừa chỉ về quầy hàng cách đó không xa: "Ở kia có bán bùa đuổi tà ma kìa, mấy cậu có cần không? Đến lúc cần dùng sẽ rất có ích đó."
"Không cần!" Tiền Húy dứt khoát từ chối: "Đàn ông con trai thì mấy thứ lằng nhà lằng nhằng này làm gì!"
Cậu ta nói xong thì mới nhớ ra bên cạnh vẫn còn hai tên Alpha đi theo mình nữa: "Bọn mày mua không? Cái này có thể dùng để đuổi tà ma."
Dư Duy: "...... Lời tao muốn nói mày nói hết rồi, mua mua cái quần què ý."
Trương Vọng co được dãn được: "Tôi mua, đưa cho Ái Ái đi."
"Quyết định mua cái thôi đúng không?"
"Ừ, cho bọn tôi cái, tụi nó không cần."
"Được rồi ~"
Nhân viên phục vụ nhà ma đưa bùa đuổi ma cho Phương Ái rồi chờ Trương Vọng thanh toán tiền, sau đó cả đoàn sáu người được cô nàng dẫn đường đưa đến một căn phòng nhỏ chật hẹp, trừ bốn vách tường bao quanh thì chẳng có gì cả.
Ở góc nhỏ trong phòng có một cánh cửa, nhưng hình như lúc cô nàng kia đi ra ngoài đã khóa trái cửa lại rồi thì phải, có vẻ như không thể mở được từ bên trong.
"Làm sao bây giờ?"
Tiền Húy nhìn xung quanh căn phòng chật hẹp, trên mặt đầy dấu hỏi chấm: "Bắt đầu rồi à? Bọn mình phải đi từ hướng nào --"
Tạch!
Tiền Húy còn chưa nói xong thì đèn trong phòng đột nhiên tắt vụt đi, trong phòng bỗng chốc ngập trong bóng tối.
Phương Ái hít sâu một hơi, bịt miệng rồi chui vào lòng bạn trai, thần kinh như thít chặt lại
"Má... đừng có đánh úp như vậy chứ?"
Tầm nhìn của Ôn Biệt Yến bị chặn lại, cậu chỉ nghe thấy giọng Tiền Húy vang lên bên phải.
Bỗng dưng cậu được ai đó ôm chặt vào lòng.
"Không sợ." Dư Duy khẽ thỏ thẻ bên tai cậu: "Đi theo anh là được."
Ôn Biệt Yến không hề sợ hãi chút nào cả nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu phối hợp với bạn trai. Thấy anh vẫn chưa phát hiện ra mới nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
"Đằng kia có ánh sáng kìa."
Trương Vọng cố gắng thích ứng với bóng tối: "Dọc theo đường sáng rồi ra ngoài đi"
"Được"
Tiền Húy tự phong cho mình danh đàn anh, cầm đầu cả đoàn anh dũng đi trước, vừa mới đến cửa phòng thì góc áo bị ai đó kéo lấy, đằng sau là giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt của Triệu Nhã Chính: "Tiền Húy, tôi sợ quá, chúng ta nắm tay được không?"
"......"
"!"
Trái tim nhỏ vốn không gợi sóng của Tiền Húy cuối cùng cũng bắt đầu trở nên dồn dập hơn
Cậu ta nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Triệu Nhã Chính, trong lòng vui mừng muốn chết đi được: "Đến nhà ma quả là lựa chọn vô cùng đúng đắn. Cuối cùng... cuối cùng cậu ta cũng có thể quang minh chính đại nắm tay Nhã Nhã!!!"
Tâm tình phấn chấn hẳn lên, bước chân cũng ngày càng nhanh hơn
Dư Duy với Ôn Biệt Yến theo sau cùng, cả đoàn chậm rãi đi ra khỏi căn phòng nhỏ. Bên ngoài căn phòng cũng tối om, ánh sáng mờ mịt chỉ đỡ hơn trong phòng chút xíu, miễn cưỡng thấy được con đường chật hẹp lầy lội dưới chân cùng nền nhà đầy dấu tay đỏ lòm.
"Tối quá đi mất" Phương Ái chỉ lên đầu mình, ngước lên chút rồi lại rụt xuống luôn: "Em không biết xung quanh có người không nữa."
Trương Vọng khẽ an ủi cô: "Không sao không sao, không thấy thì cứ coi như không tồn tại đi, mà đã không tồn tại thì là không có người."
"......"
Sao câu này gãi đúng chỗ ngứa thế nhỉ?
"Yến Yến, em sợ không?"
Ôn Biệt Yến thấy bạn trai nén giọng hỏi cậu, còn tay anh thì vẫn siết chặt tay cậu, chặt đến mức có thể cảm nhận được lớp mồ hôi lạnh mỏng dính trên tay anh luôn.
"Em sợ."
Cậu nuốt nỗi buồn cười lại vào trong lòng, trái lương tâm nói: "Anh nhớ nắm tay em chặt vào nhé, đừng buông ra."
"Tất nhiên! Dù bị hàng trăm con quỷ cầm cưa điện kéo đến anh cũng sẽ không buông tay em!"
Dư Duy nén nỗi sợ lại rồi dũng cảm nói ra câu ấy, nhưng vì quá căng thẳng nên anh không hề biết giọng mình lúc ấy run đến mức nào
Cả đoàn sáu người nối đuôi nhau đi về phía trước, đi được một đoạn thì thấy ánh sáng phát ra từ phía trước. Nhưng còn chưa kịp mừng thì đã nghe thấy tiếng Tiền Húy la hét thất thanh, gương mặt ẩn dưới bóng đêm của cậu ta trắng bệch lại
"Quần què gì đây.... cứuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Trương Vọng cũng bị dọa phát khiếp rồi: "Có éo gì đâu mà hét như đi đẻ vậy?"
"Chính nó" Dư Duy căng thẳng nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh: "Không bị quỷ hù chết thì cũng bị mày hù chết đấy! Có phải hồi xưa nghe chuyện ma riết, hét nhiều rồi quen rồi không?"
Tiền Húy chẹp một tiếng: "Ai sợ, tao đang cáu đấy chứ! Tự dưng có đứa nào sờ mông tao ý!"
Trương Vọng đang theo sau lưng cậu ta cảm thấy vô cùng hỏi chấm: "Ủa? Ai thèm sờ mông mày?"
Tiền Húy: "Ầy, tao có nói mày đâu.... Không phải người thì chắc là... quỷ?!"
Dư Duy không tin: "Mày đừng đùa nữa, bọn tao đi ngay sau lưng mày thì làm éo gì có --"
Chữ "quỷ" kẹt lại lại ở cổ anh không nói ra được
Bởi vì đằng sau đang có "người" vỗ nhẹ vai anh