Nếu kì phát tình của Omega chỉ là tra tấn về mặt thể xác, vậy thì kì mẫn cảm của Alpha chính là cơn tra tấn hành hạ Alpha ấy về cả mặt thể xác lẫn tinh thần.
Đầu đau như búa bổ, trong lòng dấy lên nỗi bực bội vô biên chỉ là những triệu chứng nhẹ. Có những Alpha cấp thấp năng lực khống chế bản thân quá kém, không thể khống chế được tính tình của bản thân dẫn đến khi lâm vào kì mẫn cảm sẽ hóa thân thành hư vương vô địch, hệt như chiếc bom nổ chậm không ai dám tới gần.
Tất nhiên Dư Duy không phải là một trong những đám người đó, nhưng điều này đồng nghĩa với việc anh cần tốn thêm rất nhiều năng lượng và thể lực để khống chế bản thân không bị gen chi phối.
Chiếc cân của Thiên Bình vẫn luôn luôn là chiếc cân công bằng nhất, bên nào bị cắt bớt trọng lượng, bên ấy ắt sẽ tự động nâng lên một bậc.
Vào kì mẫn cảm, nồng độ dục vọng chiếm hữu của Alpha đối với Omega của mình sẽ đạt tới đỉnh điểm, mà đỉnh điểm này bằng một cách kì lạ nào đó lại bị Dư Duy đẩy lên một tầm cao mới.
Pheromone của Omega là thuốc trấn an tốt nhất của Alpha lúc bấy giờ, chỉ có nó mới có thể dễ dàng giảm bớt nỗi thống khổ do kì mẫn cảm gây ra, càng nhiều càng tốt, biện pháp hữu hiệu nhất chính là đánh dấu.
Cho nên Dư Duy mới có biểu hiện dị thường như vậy, trở nên dính người hơn, hoàn toàn không cho Ôn Biệt Yến rời khỏi tầm mắt của anh, chỉ cần ngửi thấy bất cứ mùi hương nào khác ngoài pheromone của anh trên người cậu là sẽ trở nên cực kì khó chịu.
Dục vọng chiếm hữu vừa cố chấp lại vừa hẹp hòi ấy vẫn luôn là mối nguy hiểm ẩn giấu.
Trong đầu Ôn Biệt Yến bỗng dưng tua lại câu nói của vị khách mặc vest đen gặp lúc đi ăn cháo hải sản
Nửa cầu đầu thật sự rất đúng, dục vọng chiếm hữu của Alpha vẫn luôn tiềm tàng trong xương cốt của họ, sẽ tìm cách kiềm chế nó để không lộ rõ ra bên ngoài ngoài, nhưng một khi đã biểu hiện rõ rồi thì sẽ khiến thành lũy lý trí của người bị nhắm đến trở nên sụp đổ hoàn toàn.
Hắn sẽ luôn tìm mọi cách để luồn lách vào kẽ hở bên trong cậu, sẽ đánh dấu chủ quyền cậu một cách trắng trợn, nói với toàn thể mọi người xung quanh rằng cậu thuộc về hắn, mãi mãi không thể cướp đi được.
Nửa câu sau còn lại thì sai bét
Đối mặt với một Dư Duy khác thường như vậy, cậu không những chẳng cảm thấy chút phản cảm nào, ngược lại còn thấy cực kì vui vẻ đây này.
Cậu thích dục vọng chiếm hữu nồng liệt của bạn trai cậu, thích anh bám lấy cậu mãi không buông, thích anh lén lút giấu diếm tâm tư đưa quần áo của mình cho cậu mặc, thích anh tỏa ra luồng pheromone tràn đầy dục vọng chiếm hữu ấy bao trọn lấy cậu, nhuốm trọn cậu vào mùi thủy mặc nhàn nhạt đó......
Ôn Biệt Yến nhìn bạn trai uể oải rầu rĩ vì không dám lưu lại pheromone quá lâu trên người cậu, cả lòng bỗng dưng tràn đầy vui mừng.
Bạn trai cậu ấy hả, vừa muốn tới gần cậu, nhưng lại vừa sợ bản thân anh ấy sẽ xâm phạm đến cậu nên đến cả muốn nhiễm pheromone lên người cậu cũng phải dán miếng chặn mùi cho cậu trước đã. Anh ấy... anh ấy đáng yêu quá mức quy định rồi, đáng yêu chết cậu đây mất.
"Sao không nói với em?"
Ôn Biệt Yến bóp mặt Dư Duy, khẽ cọ chóp mũi của mình vào mũi anh, truyền đến cảm giác man mát nhè nhẹ
"Học nhiều đến ngốc rồi? Đến kì mẫn cảm cũng không nói với em?"
Được pheromone của Ôn Biệt Yến trấn an, lòng Dư Duy cũng nhẹ đi phần nào, thậm chí còn tham lam muốn thêm
Nếu trời ban cho anh cái đuôi, có khi lại chạy ra solo vs với cái quạt xem đứa nào xoay nhanh hơn mất
"Anh...anh sợ không kiềm được sẽ cắn em mất"
Ôn Biệt Yến không chút do dự: "Em cho anh cắn."
"Không được." Dư Duy lập tức gạt đi "Em còn phải về nhà, không thể."
Đến nhà bạn cùng lớp chơi xong lúc về thấy con bị bạn đánh dấu, lúc đấy anh không biết Yến Yến của anh sẽ ăn nói như nào với bố mẹ nữa.
"Thế thì em không về nữa"
Mục đích của Ôn Biệt Yến đã rất rõ ràng rồi, cậu vẫn đang tìm cách xuống nước thương lượng với Dư Duy đây: "Em không về đâu, em phải ở lại với anh cơ. Chờ kì mẫn cảm của anh rút hết rồi thì em về."
"Không được không được." Dư Duy kiên trì: "Em phải về nhà mà. Về nhà đi, xin em đấy."
Ôn Biệt Yến không hiểu nổi: "Tại sao?"
Dư Duy: "Bởi vì... Bởi vì nếu em không về thì mẹ em sẽ lo lắm đấy....."
"Em về thì anh định vượt qua kì mẫn cảm này kiểu gì"
"Anh có thể——"
"Có thể nhịn được?" Ôn Biệt Yến ngắt lời anh: "Anh muốn em thành một người dù biết rõ bạn trai cậu ta đến kì mẫn cảm, đang cảm thấy vô cùng bực bội khó chịu nhưng vẫn mặc kệ anh ấy, vứt bỏ anh ấy một mình đối phó với kì mẫn cảm à?"
"Không nghiêm trọng vậy đâu." Dư Duy vô cùng nỗ lực giãi bày: "Anh phân hóa từ rất sớm, cũng là người trải qua biết bao nhiêu kì mẫn cảm rồi mà em. Chẳng lẽ những lúc không có em anh không nhịn được sao? Yến Yến, tin anh, anh ổn mà. Dù sao thì anh quen rồi, thực ra cũng không khó chịu như em tưởng tượng đâu."
Ôn Biệt Yến yên lặng nghe Dư Duy bao biện cho bản thân, nhàn nhạt cất lời: "Mấy lời này anh tự nói ra không cảm thấy quen tai à?"
Dư Duy: "?"
Ôn Biệt Yến: "Lúc em tiêm thuốc ức chế xong phát sốt cũng nói vậy, lúc ấy anh có nghe lọt được câu nào không?"
Dư Duy: "......"
Hình như.... giống thật
Anh câm nín không phản bác lại được, nhưng cũng không hề từ bỏ ý đồ khuyên nhủ bạn trai, nói tiếp: "Yến Yến à, hai chuyện này đâu có giống nhau đâu em?"
"Không giống nhau ở đâu, nói em xem?"
"Em là Omega, anh là Alpha, giống nhau thế nào được?"
Ôn Biệt Yến không hiểu ý anh: "Rồi sao nữa? Em không phải bạn trai anh hả?"
Dư Duy ặc một tiếng, đã không giải thích rõ thì thôi, lại còn không chịu nói thẳng: "Dù sao thì anh nói không giống nhau là không giống nhau, em về đi, không cần ở lại chăm anh..."
Ấp a ấp úng, nhìn là biết đang giấu giấu diếm diếm chuyện gì rồi
Ôn Biệt Yến híp mắt, thấy Dư Duy lặng lẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai người bèn dứt khoát ôm chặt lấy cổ anh, nhất quyết không cho anh đường thoát thân: "Anh, nói thật sẽ được khoan hồng, có đúng là chỉ vì em phải về nên mới không chịu nói cho em biết rằng anh đến kì mẫn cảm không?"
"...... Ngẩng lên, đúng không?"
Ánh mắt của Dư Duy bắt đầu loạn tùng phèo cả lên
"Thật không?" Ôn Biệt Yến nhướng mày.
"Thật mà... không thì còn lí do gì để anh không nói chứ?"
"Vậy sao anh không nhìn thẳng mắt em mà nói, chột dạ hở?" Ôn Biệt Yến càng kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn, không cho Dư Duy đường lui nào: "Anh à, anh bảo là sẽ không bao giờ gạt em cơ mà... Nam tử hán nói là phải giữ lời chứ?"
Trên mặt Dư Duy lộ rõ vẻ rối rắm, anh nhíu chặt mày lại
Ôn Biệt Yến thừa thắng xông lên: "Anh ơi?"
"Bởi vì anh sợ làm tổn thương em, được chưa?!"
Dư Duy cắn răng nhắm mắt lại, dứt khoát nói thẳng luôn: "Hai lần trước, mỗi lần anh đánh dấu em đều không phải kì mẫn cảm, nhưng lần nào lần nấy anh đều cắn em đến chảy máu. Bây giờ anh đang vào kì mẫn cảm lại càng nghiêm trọng hơn, anh sợ lỡ anh mất khống chế sẽ tổn thương em mất, anh không dám!"
"......"
Ôn Biệt Yến chớp chớp mắt, bỗng dưng phát ngốc cả ra
Dư Duy nói xong, dù cậu vẫn đang bình tĩnh ngồi im một chỗ mà chả hiểu sao anh lại suy diễn ra là cậu đang sợ hãi được, vội vàng giải thích: "Yến Yến, em yên tâm, anh nhịn được, nhất định sẽ không đánh dấu em đâu, em đừng ——"
Anh còn chưa dứt lời thì người trong lòng bỗng dưng cười rộ lên.
Khóe miệng dương cao, hai mí mắt khẽ cong lại, trong mắt cậu như thể chứa hàng vạn vì sao vỡ vụn vậy. Cũng lâu lắm rồi chưa thấy cậu cười tươi như vầy.
Lần này người phát ngốc lại biến thành Dư Duy
"Yến Yến, em cười gì chứ?"
"Em cười anh đấy." Ôn Biệt Yến càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, bạn trai cậu ngốc nghếch thật đó: "Nếu anh mất khống chế thì anh định làm gì em đây ta~? Ăn sạch em à?"
"......?"
Dư Duy nhíu mũi, anh cảm thấy Yến Yến nhà anh hình như vẫn chưa hiểu về mức độ nguy hiểm của Alpha mỗi khi đến kì mẫn cảm rồi
Anh còn đang nghĩ xem phải làm sao để giúp bạn trai ý thức được Alpha vào kì mẫn cảm nguy hiểm như nào thì thấy cậu giơ tay lên, xoa xoa cổ mình rồi dùng sức——
Xé miếng dán chặn mùi pheromone ra, pheromone hoa nhài liên tục chen chúc nhau lan ra khắp căn phòng.
Hơi thở của Dư Duy chợt đông cứng lại
Tất cả giác quan bỗng dưng nhạy bén hẳn lên, pheromone thủy mặc không chịu nổi cơn áp bức của thuốc ức chế nữa, giãy giụa lao ra khỏi tuyến thể, quấn quít hòa vào với hương hoa nhài nhè nhẹ khiến không khí xung quanh phòng nóng rực lên chỉ trong nháy mắt.
"Em không sợ."
Ôn Biệt Yến cởi cúc áo trên cùng ra, cổ áo vốn đã rộng nay lại còn phanh rộng hơn nữa, làn trắng ngần lộ ra trước mắt anh
"Bạn trai em sẽ mãi mãi không bao giờ làm tổn thương em, mặc cho bất cứ chuyện gì. Bởi vì em biết rằng anh ấy, sẽ không nỡ."
Dư Duy thở dốc, cổ họng dần dần trở nên khô khốc lại
"Hơn nữa đây là chuyện sớm hay muộn mà, đúng không anh?"
Ôn Biệt Yến hôn nhẹ lên chóp mũi của anh, kéo rộng cổ áo ra, hai loại pheromone liên tục giao hòa vào với nhau, tạo thành hương vị đủ để làm cho người ta trở nên tình mê ý loạn.
"Anh à, em là Omega của anh mà, em không phải ai khác cả."
"Chỉ cần em ở đây, anh muốn gì cũng được hết."
Răng nanh sắc nhọn đâm thủng qua lớp da mịn màng của cậu, Dư Duy càng ôm chặt cậu hơn
Pheromone nồng liệt thuộc về Alpha không ngừng xâm nhập vào bên trong tuyến thể của Ôn Biệt Yến, nhiệt độ trong ổ chăn ấm áp càng lúc càng tăng cao.
Tay cậu vịn chặt lấy vai anh, cần cổ trắng ngần khẽ ngẩng lên, cổ họng muốn thốt lên điều gì đó nhưng lại chỉ có thể phí công ngoan ngoãn nhắm chặt mắt lại, không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Đầu lưỡi nóng ẩm khẽ liếm qua tuyến thể cậu thêm lần nữa, Ôn Biệt Yến dựa vào lòng bạn trai, nghiêng người nhìn về phía những cành cây khô héo đung đưa theo làn gió lạnh liên tục ùa vào nó
Nhìn này, có vẻ cậu đoán đúng rồi.
Mặc cho tuyết rơi dày đặc, mặc cho giá rét bủa vây thì mùa đông năm nay vẫn sẽ là một mùa đông ấm.
...
Hai người hệt như mèo ngủ đông, cuộn tròn trong chăn đánh một giấc.
Lúc tỉnh lại, việc đầu tiên Ôn Biệt Yến làm là gọi cho mẹ
Cơ mà cậu còn chưa kịp mở miệng thì mẹ cậu đã đi trước một bước, vội vàng nói: "A Yến, mẹ có việc cần xử lý nên phải đi công tác ngay, chắc tầm mười ngày nữa mẹ mới về được. Con với ba ở nhà nhớ tự chăm sóc lẫn nhau đấy nhé, muốn ăn gì thì bảo ba con nấu cho, ra ngoài hay đi ngủ cũng phải mặc ấm vào, dạo này nhiều người bị cảm mạo quá, con phải chú ý giữ ấm......."
Ôn Biệt Yến yên lặng nuốt lại câu "chắc phải mấy ngày nữa con mới về nhà được" vào bụng
"Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi."
"Được rồi."Chương Dao nói: "Mẹ đi đăng kí thủ tục đây, không nói nữa. Muốn ăn gì thì nhắn cho mẹ, lúc về mẹ mua cho."
Đúng là khi gặp may thì trời cũng buff luck cho
Cứ như vậy, Dư Duy lại cùng bạn trai "ở chung" thêm mười ngày nữa
Có Ôn Biệt Yến ở đấy khiến kì mẫn cảm của Dư Duy trở nên nhẹ nhàng vô cùng.
Mở mắt ra là thấy bạn trai, nhắm mắt cái là được bạn trai ôm, thở bừa một hơi thôi cũng ngửi được pheromone của bạn trai. Kì mẫn cảm vốn là nỗi giày vò nay lại biến thành hưởng thụ, anh chỉ hận không gào lên cho cả thế giới biết rằng Yến Yến nhà anh vừa ngoan vừa giỏi đến mức nào.
Vào một hôm nắng ấm hiếm hoi giữa mùa đông giá rét này, lúc Ôn Biệt Yến với anh cùng nhau đi dạo, bỗng dưng cậu nghĩ đến một chuyện.
Cậu không biết nên khóc hay cười nữa: "Anh à, có phải anh quên một chuyện rồi không? Có phải lúc trước ai nói mình có thiên phú dị bẩm, kì mẫn cảm không cần pheromone của Omega, chỉ cần ngủ là khỏe ngay ấy nhỉ?"
"Coi như lúc ấy anh thiển cận quá đi." Dư Duy bị vạch trần rồi cũng chẳng buồn để tâm, vẫn vui vẻ nắm chặt tay bạn trai đi về phía trước: "Hồi ấy anh chưa nghĩ đến pheromone của em, nhưng giờ thì có, đâu thể so sánh được? Dù sao không có em anh không ngủ được đâu, muốn Yến Yến ôm ôm thơm thơm mới ngủ được cơ."
Lúc xuống tầng thì thấy ở chỗ trũng có một vũng nước nho nhỏ, là do cơn mưa tối qua tích tụ lại vẫn chưa bốc hơi hết đi được.
Ngoài bọn họ ra thì vẫn còn một cặp tình nhân ở cách đó không xa.
Phản ứng đầu tiên của chàng trai khi thấy vũng nước là nhảy qua, giẫm lên vùng không bị trũng rồi giang tay ra nhìn về phía cô gái. Ánh mắt anh ta lúc nhìn bạn gái cực kì ngây ngô, nụ cười trên mặt cũng cực kì ngốc nghếch nữa: "Cục cưng của anh mau tới đây, anh đón!"
"......"
"......"
"......"
Cô gái nghiêng đầu chẳng nói gì cả
Dù chỉ liếc qua bóng hình của cô thôi cũng tưởng tượng ra nổi trên mặt cô gái kia chắc chắn sẽ viết đầy mặt rằng: "Bà đây nên đánh thằng cha này kiểu gì thì ngon nhở."
Chàng trai kia thấy bạn gái mình cứ đứng nguyên một chỗ bất động mãi, nhẫn nại giục cô thêm lần nữa
Ôn Biệt Yến thấy có chút buồn cười.
Cậu quay đầu thì thấy Dư Duy đã chủ động ngồi xổm xuống, phất tay ý bảo: "Yến Yến mau leo lên đi, anh cõng em. Vũng nước này lớn quá, giày em bẩn mất."
Ôn Biệt Yến nhìn chàng trai đứng trong vũng nước, tay vẫn giang rộng chờ bạn gái chạy tới kia, sau đó lại nhìn về phía bạn trai đang ngồi xổm trước mặt chờ cậu leo lên, càng cười tươi hơn. Cậu cúi người ôm lấy cổ anh, đặt một nụ hôn nhẹ như gió thoảng lên tai Dư Duy: "Cảm ơn bạn trai em nhiều~"
Dư Duy không chút khách khí giẫm thẳng lên vũng nước bẩn, vui vẻ nói: "Ầy, có gì đâu, cần gì phải khách sáo với bạn trai mình thế."
Thanh âm cô gái liến thoắng mắng bạn trai của cô liên tục vọng ra phía này, Ôn Biệt Yến vừa cười vừa ôm chặt bạn trai cậu, má áp sát vào lưng Dư Duy, từng câu từng lời cậu nói đều lọt thẳng vào tai anh không sót chữ nào:
"Anh ơi, em thích anh lắm đó."
"Rất thích, rất rất thích."
"Thích anh hơn Thanh Hoa nhiều."
Tai của ai kia bỗng dưng đỏ bừng lên, anh lẩm bẩm câu gì gì đó, nhỏ đến mức dù Ôn Biệt Yến đã rướn người cố nghe rồi mà vẫn không nghe được.
"Anh nói gì đó?"
"Anh bảo là..." Giọng của Dư Duy còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve: "Anh cũng thích......"
Lần này thì Ôn Biệt Yến nghe được rồi, cậu cười tươi tỏ vẻ "em không hiểu gì hớt": "Thích gì cơ?"
Cậu hỏi: "Anh cũng thích bản thân lắm à?"
"Tất nhiên là không phải."
Giọng của Dư Duy không được tự nhiên cho lắm, dù sao thì anh cũng đâu có am hiểu mấy chuyện như là tỏ tình các kiểu đâu..., cơ mà anh cũng muốn bày tỏ hết tất cả tâm ý của mình ra cho bạn trai lắm ấy chứ bộ.
"Thích Yến Yến cơ."
Dư Duy cảm thấy có chút ngại ngùng, từng chữ từng chữ nói ra đều rất rõ ràng rành mạch: "Anh cũng thích Yến Yến, rất thích, cực kì cực kì thích, siêu cấp vô địch thích!"
"Ể ——" Ôn Biệt Yến cố tình kéo dài âm cuối: "Siêu cấp vô địch thích là thích kiểu gì đấy anh?"
Dư Duy bước vào vũng nước, mặc cho đế giày ướt nhẹp anh cũng chẳng buồn để ý, chỉ chăm chăm suy nghĩ về câu hỏi của Yến Yến. Cơ mà ngữ văn của anh vốn chẳng tốt đẹp gì, nghĩ mãi cũng không nổi câu lời hay ý đẹp nào.
Càng nghĩ Dư Duy càng cảm thấy cùng đường cạn lối hơn, Ôn Biệt Yến lại không chút lưu tình nào, cố ý nỉ non bên tai anh: "Khó nói lắm à anh? Rốt cuộc thì anh thích em kiểu nào cơ?"
Dư Duy từ bỏ, Dư Duy chịu thua
Anh cũng chẳng buồn hoe hòe lòe loẹt lãng mạn làm gì nữa, chỉ đành thành thành thật thật bày tỏ tâm tư nỗi lòng của mình: "Thực ra cũng không khó nói lắm đâu."
"Là kiểu.... muốn giúp em che ô cả đời, muốn cùng em đi qua từng vũng nước, muốn làm thuốc ức chế miễn phí cho em mãi mãi, anh thích em theo kiểu như vậy đó."
Trong ngực như thể bị vật nào đó cọ nhẹ vào
Ôn Biệt Yến thoáng chốc giật mình, đến cả chớp mắt cũng quên chớp
"Anh......"
Dù sao thì Dư Duy đã không có tài lãng mạn từ bé rồi, vậy thì đành bất chấp tất cả thôi, anh tự tin cười lớn:
"Nói chung là rất rất thích em, thích em theo kiểu không cần chất bảo quản cũng có thể để tận hàng trăm hàng ngàn năm cũng không biến chất ý!"