Có lẽ là do cậu vừa mới trải qua sinh nhật lần thứ , hoặc là do tác dụng phụ của cồn mà Dư Duy không biết là anh hay là Ôn Biệt Yến chủ động lôi nhau vào phòng tắm trước nữa, đến khi đầu óc kịp tỉnh táo lại thì anh đã đè bé yêu của mình lên vách tường phòng tắm rồi.
Nhịp thở của Ôn Biệt Yến có hơi gấp, tay lại vô tình đụng vào công tắc vòi nước nữa nên dòng nước ấm cứ thế mà chảy ào ào xuống hai người, chiếc áo thun mỏng tanh dán chặt vào da thịt, để lộ ra thân hình mảnh khảnh của thiếu niên.
Ôn Biệt Yến níu lấy bả vai của Dư Duy, mái tóc ướt dầm ướt dề dán trên trán, bọt nước chậm rãi chảy theo sườn mặt, từ từ lăn xuống rồi rơi trên mặt đất.
Do ngại ngùng nên cậu len lén nhìn sang chỗ khác, đôi môi bị ai đó hôn đến nỗi sưng đỏ, ánh mắt nóng bỏng của bạn trai cứ dõi theo cậu mãi khiến Ôn Biệt Yến vô thức cảm thấy hốt hoảng. Cậu khẽ cắn chặt môi dưới khiến đáy mắt của Dư Duy vốn đã trầm nay còn trầm hơn.
Tiếng nước tí tách như bốc hơi hoàn toàn, Ôn Biệt Yến chớp chớp hàng mi vẫn còn vương lại hơi nước, trừ hơi thở nặng nề của Dư Duy cùng nhịp tim đập dồn dập của mình ra thì cậu chẳng còn nghe thấy bất cứ thứ gì nữa.
Sự tĩnh lặng trước bão giông đúng là tra tấn người ta mà.
Gò má của Ôn Biệt Yến đỏ ửng, cậu khẽ siết tay lại, lấy hết can đảm nhắm chặt mắt lại vội vàng hôn Dư Duy thêm một cái.
Nụ hôn nồng liệt đến nỗi eo của Ôn Biệt Yến bỗng chốc mềm nhũn, sống lưng tê dại, nếu không có tay của Dư Duy giữ chặt eo cậu lại thì chắc cậu đã ngã xuống đất rồi.
Pheromone mất khống chế liên tục tỏa ra khắp ngóc ngách trong căn phòng tắm, hòa quyện lại vào nhau rồi bao bọc quanh chủ nhân của nó, lấp đầy thế giới nhỏ bé này. Nó không ngừng trở nên nồng liệt hơn, cháy bỏng hơn, như thể giây tiếp theo sẽ bốc lên ngọn lửa của ái tình vậy.
Ôn Biệt Yến không biết Dư Duy buông cậu ra từ bao giờ.
Cậu dựa vào lòng bạn trai thở dốc, anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo đã ướt đẫm nước của cậu ra.
Dư Duy chẳng nói gì cả, chỉ tập trung tỉ mỉ giúp cậu tắm rửa, cẩn thận từng li từng tí một. Anh sẽ không dừng lại ở nơi nào quá lâu, cũng sẽ không bỏ sót bất cứ chỗ nào, hệt như đang chăm sóc một đứa bé không có năng lực tự chăm sóc bản thân vậy.
Đấy là nếu xem nhẹ ánh mắt tràn đầy ám muội của anh lúc bấy giờ.
Tự tắm một mình thì chỉ mất khoảng tầm hai mươi phút, hai người tắm chung thì lại mất hơn cả tiếng đồng hồ.
Lúc tắm xong, cả người Ôn Biệt Yến như thể sắp biến thành con tôm luộc chín rồi, cậu chỉ rũ mắt xuống mà không nói gì, bả vai khẽ run nhè nhẹ ngoan ngoãn chờ Dư Duy mặc áo cho mình.
Mà Dư Duy cũng thực sự mặc áo cho cậu.
Không phải anh không biết giới hạn của mình ở đâu, chỉ là lúc thấy Yến Yến mặc chiếc áo thun màu đen rộng của mình, đôi chân trắng ngần trần trụi giẫm lên trên mặt đất hệt như một em búp bê sứ đứng trước mặt anh, mặc cho anh có làm gì thì cũng sẽ không phản kháng khiến Dư Duy cảm thấy có chút tự hào.
Ôn Biệt Yến không kịp chờ anh mặc nốt cái quần cho mình thì đã bị Dư Duy bế bổng lên.
Cảm giác đột ngột mất thăng bằng khiến cậu thấy hơi choáng váng, vội vã vòng lấy cổ của Dư Duy, hai chân siết chặt lấy eo anh.
Dư Duy khẽ cắn lên xương quai xanh của cậu khiến Ôn Biệt Yến khẽ thở dốc vì đau.
"Anh ơi......"
"Yến Yến."
Dư Duy hít sâu một hơi, mùi hoa nhài nhè nhẹ xộc thẳng lên mũi. Cánh tay của anh siết chặt lấy cậu, giọng khàn khàn kêu tên cậu, ngoài sự kiềm chế sắp bùng nổ trong tâm trí anh ra thì trông anh như thể đang cất giấu một thứ khát vọng mãnh liệt nào đó.
"Anh sắp.... Không nhịn được nữa rồi."
Hơi thở nóng bỏng phả lên trên tuyến thể của Ôn Biệt Yến, cậu run run vùi mặt vào cổ anh, để lộ tấm lưng trắng ngần mịn màng.
"Anh không cần nhịn đâu."
Giọng của cậu vội đến phát run, đánh bạo thổ lộ hết tâm tư cất giấu suốt bao lâu nay của mình ra: "Vốn dĩ.... Đây là quà mà em muốn tặng anh."
Chỉ cần một câu thôi cũng đủ để thắp lửa nhỏ thành pháo hoa cháy bỏng trên bầu trời.
Con sói mang theo chiếc bụng đói cồn cào, bôn ba vạn dăm cuối cùng cũng bặt được con mồi mà mình đã mơ ước từ lâu, vội vội vàng vàng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nó vào bụng, nhưng lại vì quá đỗi trân quý nó mà chỉ đành nhẫn nhịn kiềm chế bản tính của mình lại, từ từ chậm rãi hưởng thụ từng chút một.
"Yến Yến, nếu khó chịu phải nói cho anh biết đấy."
Kì nhiệt cạn vốn dĩ chỉ cần một cái đánh dấu tạm thời là giải quyết xong, nhưng hôm nay, ở thời khắc này, rõ ràng là đã có một biện pháp khác hiệu quả hơn gấp vạn lần.
Cậu như chiếc thuyền nhỏ sống trong cơn bão tố ngông cuồng, cứ chìm chìm nổi nổi mãi không thôi, vậy mà người duy nhất mà cậu có thể dựa vào chỉ có anh mà thôi. Ngoại trừ việc giao phó toàn bộ tấm thân này cho Dư Duy ra thì cậu chẳng còn bất cứ sự lựa chọn nào khác cả.
Ở đây hai người làm vài chuyện mà em không được phép viết ra, nếu mà có nhỡ viết ra thì chắc chắn sẽ bị khóa nửa ngày không mở được. Dù đã nhìn tới nhìn lui mà em cũng chả hiểu từ nào là từ nhạy cảm nữa, đành phải xóa hết để các chị em bạn dì tự mình tưởng tượng vậy.
Từ đầu đến cuối, Ôn Biệt Yến không hề kêu một tiếng "ngừng" nào cả.
Cậu muốn bạn trai cậu vui vẻ, muốn tặng bạn trai cậu món quà tốt nhất mà cậu có thể trao tặng.
Hậu quả của việc làm mấy chuyện ấy ấy mà em không thể viết ra được vì viết ra sẽ bị khóa giờ là dù mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi mà hai người vẫn nằm rúc trong ổ chăn không chịu dậy.
Cơ mà hoàn cảnh của hai người có hơi khác nhau một chút, Ôn Biệt Yến là do eo mỏi lưng đau, cả người tê nhức đến nỗi động đậy xíu cũng thấy rã rời, còn Dư Duy chỉ đơn thuần là do không buông được Omega của anh ra mà thôi
Cánh tay của Ôn Biệt Yến tê rần, cậu mơ mơ màng màng mở mắt muốn nhúc nhích ngồi dậy. Ai ngờ vừa mới chống được khuỷu tay cái đã chạm vào chỗ không nên chạm, chỉ đành bỏ cuộc ngã về giường.
"Khó chịu lắm không em?"
Dư Duy chột dạ giúp cậu xoa xoa eo.
Tối hôm qua khi cuộc hoan ái kết thúc, Ôn Biệt Yến đã mệt đến nỗi mắt còn chẳng buồn mở nữa rồi. Dư Duy biết mình có hơi quá sức, bèn cẩn thận bế cậu vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại cẩn thận bế cậu về giường rồi xoa xoa bóp bóp đủ kiểu, chỉ mong sáng hôm sau có thể đỡ hơn được một chút.... Cơ mà hình như cũng chả được cái tích sự gì cả.
"Ừm... Em đau quá, không muốn làm gì hết." Giọng của Ôn Biệt Yến vừa khàn lại vừa mang theo chút nũng nịu, Dư Duy nghe mà đau hết cả lòng.
Anh hôn lên chóp mũi cậu, sau đó bế cậu vào lòng mình, cẩn thận xoa eo cho Ôn Biệt Yến.
Cậu lười biếng dựa vào lòng Dư Duy, tuyến thể dưới lớp áo kia vẫn còn vết thương do răng nanh đâm thủng vào.
Dư Duy cúi đầu xuống thì thấy miệng vết thương có hơi nghiêm trọng, chút tâm tư muốn ôm ôm hôn hôn cậu cũng tắt ngủm.
Anh ở cạnh cậu một lúc lâu ơi là lâu, dỗ ngọt khuyên cậu nằm thêm chút nữa xong xuôi rồi mới thay quần áo, xuống tầng mua ít đồ nấu bữa trưa cho bạn trai.
Ôn Biệt Yến khẽ níu vạt áo của Dư Duy lại, anh nhét tay cậu vào chăn rồi đặt thêm một nụ hôn lên trán cậu: "Ngoan nào, ngủ thêm chút nữa đi em, anh đi mua xíu đồ thôi, tẹo là về ý mà."
Mặt trời sắp mọc lên đến đỉnh đầu rồi, ngoài phố đâu đâu cũng toàn là người với người.
Dư Duy mua đồ ăn xong, lúc đi ngang qua tiệm thuốc mới chợt nhớ miếng dán chặn mùi ở nhà cũng sắp hết rồi, chạy vào tiệm thuốc rồi nói thứ mình cần mua ra. Nhân viên cửa hàng nhanh chóng lấy ra vài nhãn miếng dán chặn mùi lên bàn cho anh chọn.
"Không phải chỉ cần chọn mùi hương thôi là được à? Lại còn phải chọn cả nhãn hàng nữa?"
Dư Duy lẩm bà lẩm bẩm, sau đó nói thẳng ra: "Cái nào đắt nhất thì mua."
Nhân viên cửa hàng bật cười: "Giá cả không cách nhau là bao đâu, dựa theo thói quen thường ngày mà mua thôi."
Dư Duy bắt đầu cẩn thận nghiên cứu miếng dán lần trước mình mua là của hãng nào, đôi mày nhíu chặt, trông anh bây giờ còn nghiêm túc hơn cả lúc làm bài kiểm tra nữa.
Nhân viên cửa hàng cười tủm tỉm chờ anh chọn xong, vừa quét mã vừa bắt chuyện: "Mua cho bạn trai à?"
"Vâng."
"Alpha chịu đi mua miếng dán chặn mùi cho nửa kia hiếm thấy lắm đó, trông cháu có vẻ rất thương người yêu của mình nhỉ."
Chăm sóc Omega của mình thì có gì mà phải miễn cưỡng chứ, Dư Duy hoàn toàn không hiểu những gì mà nhân viên cửa hàng nói, đáp lại: "Cháu không thương người yêu cháu thì biết thương ai bây giờ."
Nhân viên cửa hàng gói đồ lại rồi đưa cho anh, nghe vậy lại càng cười tươi hơn: "Nếu Alpha nào cũng giống cháu thì tốt rồi."
Ôn Biệt Yến ở nhà Dư Duy đến tận hết cuối tuần. Trông Dư Duy mấy ngày gần đây hệt như đang chăm sóc tiểu tổ tông vậy, ăn cơm cũng phải đút, tắm cũng phải tắm chung, quần áo thì phải để anh mặc hộ cho, lúc ngủ thì sợ cậu nóng lúc tỉnh thì sợ cậu lạnh, đến cả làm bài tập cũng phải ôm cậu trong lòng mới chịu làm.
Ôn Biệt Yến được anh chăm sóc kĩ càng quá, có chút không biết nên khóc hay cười nữa. Cơ mà từ chối cũng chả có ích gì, trông anh cũng chẳng bận tâm lắm nên cậu cũng mặc kệ.
Cậu ngồi trong lòng anh chơi điện thoại nhìn anh làm bài, game này là do Dư Duy dạy cậu chơi. Chơi vui thì cũng vui đấy nhưng cậu chẳng có thiên phú về mấy loại game online này tẹo nào, sau một chuỗi thua liên tiếp thì cũng bắt đầu nản, chỉ đành vào nhóm chat xem mọi người đang nhắn gì.
Tiền Húy đang nhắn hỏi đáp án bài đề toán hôm trước mới phát xong, Ôn Biệt Yến nhìn sang bài mà Dư Duy đang làm, vừa hay lại là câu này nên tiện tay chụp gửi cho cậu ta luôn.
Tiền Húy: 【 cúi đầu lạy tạ 】
Tiền Húy: 【 Quá ghê gớm, cảm ơn anh đẹp trai! 】
Phương Ái: 【 Cậu quên Nhã Nhã của cậu cũng ở trong nhóm à? Không sợ bị cậu ấy phát hiện ra cậu đang gian lận sao? 】
Triệu Nhã Chính: 【.】
Tiền Húy: 【 Gian lận gì chứ, tôi chỉ tham khảo chút thôi mà! 】
Tiền Húy: 【 Nhã Nhã, em phải tin anh! Anh có bằng chứng mình trong sạch!!! 】
Nhã Nhã: 【 Ừm, cố lên. 】
Vệ Nhiêu: 【......】
Phương Ái: 【.】
Tiền Húy: 【 Hì hì, cảm ơn anh Dư~】
Dư Duy: 【 Không có gì. 】
Dư Duy vừa chứng minh xong một câu, quay sang hôn cậu một cái rồi lại tiếp tục chăm chỉ làm bài.
Trương Vọng cũng nhân cơ hội này nhảy vào: 【 Cách nói chuyện của anh Dư hôm nay hơi là lạ. 】
Lý Vân Phong: 【 + 】
Dư Duy: 【 Ừ, không phải. Anh ấy đang làm bài, tôi mượn điện thoại ảnh nghịch xíu thôi. 】
Thành Hàn: 【 Học thần!!! 】
Tiền Húy: 【 Hai người vẫn còn ở cạnh nhau à?! 】
Phương Ái: 【 Đã tiếng trôi qua, tôi tự hỏi rằng hai người đã làm những gì không nên làm chưa? 】
Vệ Nhiêu: 【 Tôi cũng.... Ẹ hèm! 】
Trương Vọng: 【 + 】
Lý Vân Phong: 【 +! 】
Gia Bảo: 【 + 】
Đỗ Tư Tư: 【 + cả lò nhà tôi luôn. 】
Thành Hàn: 【???? Hai người đã làm gì cơ? Cơ mà tối qua tụi mình còn chưa ăn xong bánh kem đâu đấy, còn cỏ thỏ cay nữa, có ai đóng gói mang về chưa? 】
Ôn Biệt Yến xoa xoa lỗ tai, cũng không định nhắn thêm nữa, chuẩn bị trả lại điện thoại cho anh thì trên màn hình bỗng hiện lên bốn chữ "ông già trẻ con".
"Anh, điện thoại của chú Dư này." Ôn Biệt Yến đưa điện thoại cho Dư Duy.
"Alo? Ba vẫn còn nhớ đứa con rơi này à?" Dư Duy bỏ bút xuống, ôm chặt Ôn Biệt Yến vào lòng.
Khoảng cách của hai người gần đến nỗi Ôn Biệt Yến còn có thể nghe được giọng nói của Dư Thu: "Vẫn nhớ mà, còn mua cả quà cho con với Yến Yến nữa, đợi ba về rồi tặng cho."
Dư Duy hỏi: "Hai người lại lượn lờ đi đâu rồi?"
Dư Thu: "Đang ở Tam Á ngắm biển"
"...... Bay từ tối qua à?"
"Ừ." Dư Thu vui vẻ nói: "Mẹ con bảo muốn đến đây hưởng tuần trăng mật, vừa hay dạo gần đây ba cũng rỗi nên bay ra đấy luôn."
"?" Dư Duy nhăn mũi lại: "Gì cơ? Hưởng tuần trăng mật?"
"Anh chưa nói cho con à?" Giọng của Nhạc Lam bỗng dưng cất lên.
Dư Thu: "Anh tưởng em nói rồi nên không nói."
Nhạc Lam: "Em chưa nói, tưởng anh nói rồi."
"......" Dư Duy trừng mắt: "Một trong hai người ai nói mà chả được?"
"Rồi rồi để mẹ nói."
Nhạc Lam cầm lấy điện thoại, nói: "Con trai, mẹ với ba con phục hôn rồi, chiều hôm qua đứng chờ ở Cục Dân Chính lãnh chứng đấy. Cơ mà thấy hôm qua con bận đi ăn sinh nhật với Yến Yến mất tiêu rồi nên cũng không làm phiền nữa, vả lại lúc mẹ đặt vé máy bay còn tưởng ba con nói cho con biết rồi cơ. Ai ngờ gã ta chả đáng tin tẹo nào."
...... Xin nàng đừng nói nữa, nàng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao đâu....
Ôn Biệt Yến im lặng một hồi lâu, có lẽ cậu biết hôm qua lúc chú Dư với ba cậu đánh cờ, chú Dư đang xếp hàng đợi gì rồi.
Dư Duy vốn chẳng ôm hi vọng gì với cặp vợ chồng này cả: "Rồi rồi rồi, lãnh được chứng là ổn cả rồi phải không? Hai người cứ việc ăn chơi tận hưởng thoải mái đi, không cần quan tâm đến con đâu, dù sao thì con trai hai người sống một mình quen rồi. Cơ mà nhớ phải gửi phí sinh hoạt đúng hạn cho con đấy, con sẽ nỗ lực sống sót."
Nhạc Lam: "Con trai trưởng thành quá! Mẹ sẽ mang quà về cho con!"
Dư Duy: "Gáo dừa thì khỏi đi, vừa xấu lại hết chỗ để."
Nhạc Lam thở dài: "Haizz, sao con biết mẹ định mua cái này?"
Dư Duy: "......"
Mệt tâm quá đi à.
Ôn Biệt Yến không nhịn được nữa, cậu vùi đầu vào lòng Dư Duy rồi bật cười.