Diệp Sanh: "..."
Logic đằng sau phân tích của hắn để đi đến kết luận này là cái gì vậy?
Ninh Vi Trần nắm cổ tay cậu, trong bóng tối mang theo nụ cười quyến rũ, nũng nịu nói: "Sao không thử một lần? Thử cũng không có gì sai, dù sao trước mặt cô ấy chúng ta cũng không có nhiều thời gian để phản ứng, hãy thử xem, cứ hành động đi. Để đề phòng thôi."
Diệp Sanh: "..." Cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng cậu không chắc cơ thể hiện tại của mình có thể bắn được đạn cấp A hay không.
Mảnh giấy da người mỏng đã lọt qua khe cửa.
Diệp Sanh do dự hồi lâu, tắt màn hình điện thoại rồi ngả người ra sau.
Đầu cậu vừa chạm vào gối, hai tay Ninh Vi Trần đã vòng qua eo cậu. Hơi thở của Ninh Vi Trần có chút ấm áp, rơi vào bên tai cậu, Ninh Vi Trần cười nói: "Nhớ phối hợp với em nhé cưng."
Diệp Sanh muốn nói, nhưng cổ họng vẫn khó chịu, chỉ có thể lặng lẽ nhìn khuôn mặt quen thuộc. Sau khi tắt đèn, mọi giác quan về hơi thở của cậu đều trở nên nhạy bén hơn, ngón tay Ninh Vi Trần từ dưới lên trên cởi cúc quần áo của cậu, sau đó hôn lên môi cậu.
Không phải Diệp Sanh chưa từng hôn hắn, mà là họ chưa bao giờ hôn nhau sâu khi ngủ chung giường, đặc biệt là trong tư thế ái muội này. Vết thương trên bụng cậu gần như đã lành lại, phần thịt mới mọc ra từ vết sẹo rất nhạy cảm, khi đầu ngón tay của Ninh Vi Trần lướt qua, cảm giác như có một dòng điện chạy qua cơ thể. Mà bàn tay này không chỉ hài lòng với vòng eo, còn chậm rãi đi xuống.
Diệp Sanh đột nhiên sững người và nắm lấy cổ tay hắn.
Ninh Vi Trần nói: "Anh không tin em sao?"
Diệp Sanh nhìn màu tím bạc hút hồn trong mắt hắn, sửng sốt trong giây lát.
Ninh Vi Trần nhếch đôi môi đỏ mọng lên, lộ ra nụ cười hài lòng, định tiếp tục cởi cúc quần áo của cậu.
Nhưng Diệp Sanh đã tỉnh dậy rất nhanh.
Cậu không nghĩ mối quan hệ của họ đã đạt đến mức đó.
Diệp Sanh không thể nói được nên mở miệng cắn vào mũi hắn để phản đối.
Mũi của Ninh Vi Trần rất cao và có hình dáng hoàn hảo nên khi cậu cắn nó phản ứng đầu tiên của hắn là nheo mắt, sau đó hắn không khỏi bật cười. Diệp Sanh cắn nó một cái rồi buông ra.
Ninh Vi Trần ôm lấy eo cậu, vùi đầu vào cổ cậu, nghẹn ngào cười hồi lâu.
Vẻ mặt Diệp Sanh tức giận, muốn nói: "Im đi, đừng cười nữa." Nhưng giọng nói của cậu hỏng rồi. Diệp Sanh lúc này không thể nói được, cũng không thể chống cự quá quyết liệt.
Vì vậy cậu chỉ có thể làm một số hành động nhỏ để cảnh cáo Ninh Vi Trần đừng đi quá xa.
"..."
Lúc này, cậu mới nhận ra rằng câm lặng khiến người ta không nói nên lời, bởi vì tất cả những hành động cào cấu không đáng kể trên giường đều cmn giống như đang làm nũng.
Không chỉ cậu nghĩ như vậy, Ninh Vi Trần cũng nghĩ như vậy.
Hắn cong đôi mắt hoa đào, nâng cằm Diệp Sanh lên, cười nói: "Sao anh lại làm nũng với em thế bé câm."
Diệp Sanh: "..."
Diễn thì diễn hắn nói nhảm nhiều như vậy.
Không được thì để cậu tới.
Cậu chưa ăn thịt heo chẳng lẽ lại chưa thấy heo chạy? Diệp Sanh xoay người hôn hắn, kinh nghiệm hôn ít ỏi của cậu đều đến từ Ninh Vi Trần, lúc này trong lòng đang tức giận nên cậu hung hãn tiến về phía trước, không có chút kỹ xảo nào, đụng răng một cái, cả hai đều cảm thấy một cơn đau nhói.
Ninh Vi Trần: "..." Hắn miễn cưỡng mở miệng, dẫn dắt Diệp Sanh hôn một cái.
Khả năng học tập của Diệp Sanh thực tế rất tốt, chỉ cần cậu sẵn sàng, cậu có thể học rất nhanh.
Nhưng bây giờ cậu chỉ muốn làm cho Ninh Vi Trần cảm thấy khó chịu.
Sau khi nụ hôn mãnh liệt kết thúc.
Hơi thở của Ninh Vi Trần có chút hỗn loạn, trong mắt hắn mỉm cười, giống như sương khói nhè nhẹ dây dưa nhìn Diệp Sanh.
Hắn thở dài.
"Quên nó đi, chúng ta hãy thử cách khác."
Một tay hắn chống lên giường, hơi ngồi dậy.
Hắn dùng lòng bàn tay ôm lấy vòng eo của Diệp Sanh và xoa nhẹ. Động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất nhanh, những ngón tay vốn đang tùy ý vuốt v e đột nhiên nhanh chóng mạnh mẽ mở ra một chân của Diệp Sanh, đồng thời ấn thắt lưng của cậu xuống phía trước.
Trong khoảnh khắc, Diệp Sanh đã cưỡi lên người hắn.
Diệp Sanh: "!"
Diệp Sanh kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt hạnh tràn đầy kinh ngạc, giữa đen và trắng giao nhau có một tầng màu xanh quỷ dị, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Ninh Vi Trần nói: "Cứ dùng tư thế này đi." Diệp Sanh không hiểu hắn định làm gì, nhưng Ninh Vi Trần đã hôn cậu lần nữa.
Lần này, hắn dường như đang cố tình gây ra tiếng động. Tiếng th ở dốc, tiếng nước bọt trao đổi và tiếng quần áo cọ xát vào nhau đều vô cùng rõ ràng. Lưỡi cùng lưỡi dây dưa, thậm chí còn có những sợi chỉ bạc chảy xuống.
Diệp Sanh sửng sốt ngồi lên người hắn, cơ thể cậu như bốc cháy.
Thân thể người phụ nữ đã vào trong phòng toàn bộ.
Bà tỉnh dậy vào lúc nửa đêm và không tìm thấy con trai, bà rất buồn, ngửi thấy mùi thức ăn say sưa trong không khí và rất đói. Nội tạng bà nóng bừng, bà vừa đói vừa buồn, nhưng vừa bước vào, bà đã nhìn thấy hai cái bóng đan vào nhau trên giường, nghe thấy giọng nói quen thuộc, đáng sợ như ác mộng.
Người phụ nữ cứng đờ tại chỗ.
Bà nghĩ đến nhiều thứ.
Bà nghĩ đến việc chồng bà dọa ly hôn. Bà nghĩ đến lời đồn thổi trong làng —— những lời nói về phụ nữ ly hôn cũng được coi là lời người nói sao? Đó là thứ sẽ đeo bám bà suốt đời!
Bà bắt đầu sợ hãi, nhàn nhạt nhìn người trên giường, trong lòng hiện lên một nỗi buồn vô tận.
Người phụ nữ không dám thực hiện bước tiếp theo, nhưng mùi thịt quyến rũ khiến bà mê mẩn.
KHÔNG!
Không đúng!
Ánh mắt người phụ nữ chợt trở nên hung ác.
Dù sao thì bà cũng là một kẻ dị giáo cấp A nên nhanh chóng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Chồng bà thích kéo người ta vào nhà vệ sinh để làm việc! Và người phụ nữ tên Liễu Thiến Thiến đó rõ ràng sống ở tầng bốn!
Người phụ nữ cảm thấy bị trêu chọc và lòng căm thù của bà lại tăng lên một tầm cao mới. Làn da người mỏng manh bắt đầu được bỏ thêm đầy thịt, máu và hơi ẩm trong không khí vào.
---Editor muốn nói---
Hehehehehehhehehehehehehe edit hun nhau thui mà vui zl hihihihihihihihihi