Diệp Sanh ngoảnh mặt đi, lạnh lùng nói: "Các người đúng là điên rồi."
Cậu cụp mắt xuống, thuận tay tháo con đom đóm ra, sau khi hiểu được cấu tạo của nó, cậu ném màn hình lên bàn, định đi tắm.
Chu Hướng Địch do dự lên tiếng từ phía sau, gọi lớn: "Này, Diệp Sanh..."
Diệp Sanh chỉ nói một câu: "Nói cho tôi cũng vô ích, các người cũng có thể xem được thông tin liên lạc của Atheist. Chỉ cần gọi điện thoại hỏi trực tiếp hắn là được."
Hai người bạn cùng phòng đập vào cái đinh cứng và mặt tái xanh vì tức giận! Diệp Sanh nói vậy có nghĩa là gì?! Tại sao cậu ta phải coi thường họ?! Cậu ta có tư cách gì?!
Đèn trong ký túc xá tắt từ rất sớm, Diệp Sanh nằm trên giường, vẫn chơi với con đom đóm máy móc.
Khi đến Học viện Quân sự số 1, cậu thỉnh thoảng nhìn thấy sự đa dạng của con người và cảm thấy chán ghét. Thực ra, phần lớn thời gian, cậu đang phải đấu tranh chống lại những cảm xúc kỳ lạ trong lòng.
Cảm giác về Học viện Quân sự số 1 đã quá quen thuộc với cậu kể từ khi cậu rời khỏi tàu Venus. Cho dù đó là biển xanh vô tận, những con mòng biển trắng bay lượn, bãi cát bạc mịn hay những con bướm ẩn trên chuôi kiếm, tất cả đều mang đến cho cậu cảm giác thân mật.
Thân mật nhưng không gần gũi.
Có lẽ trước đây cậu đã dành rất nhiều thời gian ở đây nhưng chắc chắn cậu không thích nơi này.
Diệp Sanh chống tay lên giường, nâng con đom đóm nhỏ lên, tùy ý uốn cong đôi chân dài, vẻ mặt thờ ơ nhìn màn hình.
Đom đóm là màn hình do Học viện Quân sự số 1 thiết kế, nó ghi lại tất cả thông tin của học viên: hình dáng, ngoại hình, đồng tử, dấu vân tay, DNA, nó sẽ không bao giờ bị mất dấu. Và để tránh cho con đom đóm gặp nguy hiểm, nó có một tính năng rất lỗi gọi là 【 Ẩn nấp 】.
Nó hoàn toàn có thể ẩn mình.
Người ta nói rằng khi chế tạo đom đóm, Đảo Bướm đã tham khảo từ một số kẻ dị giáo trong diễn đàn thứ tư và chặn một số dữ liệu dị giáo có giá trị thần quái, vì vậy, sau khi màn hình điện tử bị ẩn đi, nó sẽ không bị người phát hiện và cũng không bị dị giáo phát hiện ở những nơi nguy hiểm.
Vô dụng nhưng khó chết.
Khi Diệp Sanh nghe thấy từ "đom đóm" trước đó, cậu nghĩ rằng đó là một loại côn trùng nhỏ nếu bị chèn ép sẽ chết. Cậu không ngờ nó lại bất khả xâm phạm với lửa và nước.
Diệp Sanh nghiên cứu nó cả đêm, không nghĩ ra cách giết nó nên chỉ ném con đom đóm lên gối.
Đuôi đom đóm rung lên, ánh sáng đỏ chiếu vào vẻ mặt nóng nảy của Diệp Sanh. Cảm giác luôn bị nhìn chằm chằm khiến Diệp Sanh càng cảm thấy khó chịu, cậu tùy tiện c ởi quần áo và áo khoác ra, trực tiếp đắp lên người mấy con đom đóm. Tức là con đom đóm vẫn chưa được kích hoạt, một khi được kích hoạt, con đom đóm sẽ bỏ qua mọi chướng ngại vật và tiếp tục bay vòng quanh cậu.
Cậu hỏi quản gia Lý xem chức năng giám sát của đom đóm có thể tắt được không.
Quản gia Lý đã trả lời cậu.
"Sau ba trải nghiệm đầu tiên của tân sinh viên, cậu có thể tự mình tắt nó đi. Nhưng thiếu phu nhân, nếu cậu tắt đom đóm, tất cả biểu hiện của cậu ở nơi nguy hiểm sẽ không được ghi lại. Cho dù cậu có tự tay giết tên dị giáo, cậu sẽ không nhận được bất kỳ khoản tín dụng nào. Rất ít người trong trường quân sự tắt đom đóm và tôi cũng không khuyên cậu nên tắt chúng đi."
Diệp Sanh nói: "Nếu không liên quan đến đom đóm thì chẳng phải không có chút riêng tư nào sao?"
Quản gia Lý suy nghĩ một lúc và cân nhắc lời nói của cậu.
"Cậu đang nói về việc tắm rửa, đi vệ sinh, v.v.? Không phải vậy. Cậu có thể bật 【 Chế độ cảm biến hồng ngoại 】 của đom đóm. Mục đích của đom đóm là phát hiện kiểm tra đo lường và bảo vệ cậu, không phải để rình mò quyền riêng tư của cậu 【 Chế độ cảm biến hồng ngoại 】bên dưới những con đom đóm sẽ hiển thị vị trí và hành động của cậu dựa trên bức xạ cơ thể con người, đồng thời hình ảnh rất mờ, giống như thế giới nhìn qua mắt rắn."
Diệp Sanh: "Thật sự không có cách nào tắt đi sao?"
Quản gia Lý chết lặng.
"Thiếu phu nhân, cậu không cần quá lo lắng, cậu hoàn toàn có thể coi đom đóm như một công cụ ghi điểm."
Diệp Sanh không coi nó là một công cụ ghi điểm, trong mắt cậu, nó là một quả bom hẹn giờ nhỏ. Nhưng cậu chợt nhớ ra rằng đom đóm sẽ phát ra âm thanh báo động khi gặp phải những kẻ dị giáo cấp cao.
Cậu không biết liệu chức năng camera có tự động tắt khi chuông báo đom đóm kêu hay không.
Diệp Sanh rũ mắt, đặt đom đóm sang một bên, khi nhắm mắt ngủ, cậu thầm nghĩ, một đom đóm một Search, bất cứ thứ gì liên quan đến diễn đàn thứ tư đều giống như thạch cao bôi trên da chó.
Diệp Sanh ngủ thiếp đi trong ánh sáng đỏ nhấp nháy ở cuối đuôi con đom đóm.
Không biết ánh sáng đỏ có chói quá không, khiến giấc mơ của cậu tràn ngập màu đỏ thẫm của máu.
Diệp Sanh lớn lên ở Âm Sơn, một đứa trẻ ở sâu trong núi luôn chỉ biết đến biển qua TV và sách báo. Cả đời cậu chưa từng nhìn thấy biển, nhưng cơ thể cậu dường như rất quen thuộc với cảm giác rơi xuống biển, cảm giác ngột ngạt của nước biển tràn vào mũi, cảm giác nhẹ nhàng khi cơ thể liên tục rơi xuống đều rất chân thực ở trong giấc mơ.
Ầm.
Những giọt nước hòa lẫn với máu.
Tất cả các loại tiếng súng, còi báo động và tiếng bước chân đều bị cô lập bên ngoài mực nước biển.
Biển đêm đen như vực thẳm lạnh lẽo đáng sợ, ngang qua mực nước biển lấp lánh, cậu nhìn thấy bầu trời đầy bướm đỏ, giống như một cơn gió máu điên cuồng, nuốt chửng vầng trăng.
Tâm trạng của cậu khi rơi xuống biển không phải là tuyệt vọng hay buồn bã. Sự tức giận, mỉa mai và hận thù trong lòng lúc cậu ngã xuống đủ để khiến cậu chết không nhắm mắt.
Cậu ước gì linh hồn mình mọc ra những móng vuốt sắc nhọn, xé sống lớp da yếu đuối, để cậu có thể bò từ địa ngục với máu tươi đầm đìa, và tay cầm súng, để tất cả mọi người trên thế giới chết đột ngột cùng với hàng tỷ con bướm.
Cậu ước mình có thể kết thúc mọi thứ bằng cuộc đời mình.
Nhưng khi bộ não tràn đầy giết chóc của cậu nhớ lại điều gì đó, cậu lại nhắm mắt lại và tự nhủ, hãy quên nó đi, hãy tiếp tục sống.
Có một căn phòng trắng xinh đẹp trong ánh sáng dịu nhẹ.
"Tôi thường nghĩ, nếu một người mới lớn bị mù hoặc điếc vài ngày thì đây cũng có thể là một món quà. Bởi vì bóng tối sẽ khiến người đó trân trọng ánh sáng hơn, còn sự im lặng sẽ khiến người đó trân trọng giá trị của giọng nói."
Âm thanh của một cô bé lặng lẽ đọc sách phát ra từ ánh sáng trắng tinh khiết. Cô bé có lẽ chỉ mới năm sáu tuổi, tóc rất nhiều, cánh tay nhỏ gầy, cúi đầu, sờ vào cuốn sách chữ nổi trên chân, đọc từng chữ: "Đôi khi tôi rất háo hức được chứng kiến tất cả những điều này. Chỉ cần chạm vào nó thì có thể có được nhiều sự sung sướng đến như vậy. Sẽ thật tuyệt biết bao khi được tận mắt chứng kiến bao niềm vui đến thế. Tuy nhiên, những người có thị lực bình thường lại không thể nhìn thấy gì. Thế giới đầy màu sắc và kỳ quái chỉ là chuyện đương nhiên đối với họ. Có lẽ nỗi buồn của con người là ở đây, là lý do tại sao chúng ta không trân trọng những gì mình có mà luôn khao khát những gì mình không thể có."
Trong mơ, chắc cậu cũng không lớn hơn cô bé này bao nhiêu, cậu đứng gần đó sắp xếp đồ đạc.
Cô bé gấp cuốn sách trên đùi lại, mái tóc đen xoăn như rong biển, sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Anh ơi, anh lại đi rèn luyện sao?" Cô dùng giọng thân thiện gọi cậu là anh trai. Nhưng Diệp Sanh có thể cảm nhận được giữa họ không có cảm xúc gì trong giấc mơ.
Cậu nói "Ừ" một cách thờ ơ, lật qua một tấm bản đồ trong ngăn kéo và nói những lời cuối cùng: "Lần này nếu anh chết ở bên ngoài, hãy bảo bác sĩ đốt hết đồ đạc của anh đi."
Cô bé mù có vẻ buồn bã nhưng không hề làm ra vẻ giữ cậu lại.
Giao tiếp giữa Diệp Sanh và cô bé rất đơn giản, họ không giống như "anh chị em" mà giống như những "người xa lạ" sống chung dưới một mái nhà. Nếu họ thậm chí không thể giữ cho mình sống sót, họ sẽ không có tâm trạng để có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào cả.
Trước khi rời đi, Diệp Sanh nghiêng đầu hỏi cô: "Bây giờ bác sĩ có cho phép em ra ngoài một mình không?"
Cô bé lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không, nhưng bác sĩ nói rằng ông ấy đã tìm ra cách phục hồi thị lực cho em."
Diệp Sanh dừng lại, cau mày: "Hồi phục thị lực? Không phải em bị mù bẩm sinh sao? Do đột biến gen, tất cả tế bào võng mạc đều chết. Bác sĩ dự định làm gì?"
Cô bé nói: "Em không biết, nhưng nếu ông ấy nói có cách thì nhất định phải có cách! Nếu em lấy lại được thị lực thì tốt quá!".
Cô bé mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt xám của cô bé chính xác bắt được phương hướng của Diệp Sanh. Nghĩ đến anh trai mình, người mà cô không thân thiết, có thể sẽ lập tức chết ở bên ngoài, cô bé nhảy xuống ghế. Cô bé rất quen thuộc với căn phòng và đổ ra một con bọ nhỏ phát sáng từ chai thủy tinh trên bàn. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô đổ ra hai con. Cô bé bám vào bàn, nhảy tới chỗ Diệp Sanh, mở ngón tay và đưa con bọ cho cậu.
"Đây là con bọ dẫn đường do em tự tạo ra. Nó luôn có thể tỏa sáng. Em hy vọng nó có thể bảo vệ anh an toàn."
Diệp Sanh cúi đầu, không có từ chối: "Cám ơn."
Cô bé mỉm cười nói: "Không có gì." Cô bé nghiêm túc nói thêm: "Cái còn lại là quà cho An An. Bệnh của An An đã khỏi chưa? Lần trước hắn bảo với em rằng anh ấy muốn đi một chỗ thật lâu, hiện tại anh ấy đã trở lại sao? Anh có thể giúp em đưa con bọ cho anh ấy được không?"
Diệp Sanh trả lại cái còn lại cho cô bé, ngắn gọn nói: "Anh chưa gặp hắn nên không thể đưa cho hắn được, khi nào có thời gian em có thể tự mình đưa cho hắn."
Cô bé mím môi và lấy lại con bọ dẫn đường với vẻ vô cùng tiếc nuối.
"Ồ được."
Diệp Sanh quay người rời đi, đi xuống cầu thang, bước ra khỏi nhà, đang đi trên đại lộ yên tĩnh thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét.
"Anh!" Diệp Sanh quay người lại, nhìn thấy cô bé bất chấp nguy hiểm đang bám vào mép cửa sổ trèo lên bàn, thò ra nửa đầu. Mái tóc của cô bé rất dài, xoăn đen tự nhiên như rong biển, bị gió thổi mạnh trên đảo thổi tung. Gần đó có vài con bướm đỏ vây quanh cánh tay gầy gò trắng nõn của cô bé đang vẫy vẫy điên cuồng. Cô bé nói: "Nếu anh gặp An An thì phải bảo anh ấy đến gặp em! Và anh ơi, đi đường bình an nhé!"
Nhưng trong mắt Diệp Sanh, cô chỉ là một gánh nặng, một gánh nặng mà bác sĩ nhờ cậu gánh vác. Giọng cậu gay gắt và lạnh lùng, như một mệnh lệnh vô nhân đạo.
Hắn nói: "Diệp Vẫn, trở về đi."
Đảo Bướm không bao giờ thiếu bướm.
Khi chúng thoát khỏi kén vào mùa hè, âm thanh áp đảo của đôi cánh của chúng có thể vang xa hơn cả tiếng sóng.
Ánh sáng mờ ảo, một bóng người cao gầy đứng ở cuối phòng thí nghiệm, ngược với ánh sáng.
Cô quay lưng lại với cậu và nhìn lên những con sứa đang trôi nổi trong đ ĩa petri.
Chúng có hình dạng giống như những ngọn hải đăng, với hệ thống tiêu hóa màu đỏ lờ mờ.
Tóc người phụ nữ dài đến thắt lưng, giọng nói rất bình tĩnh.
"Diệp Sanh, anh còn nhớ không? Lúc anh chín tuổi, trước khi anh đến Vịnh Nhân Ngư huấn luyện, khi chúng ta chia tay, em đang đọc một cuốn sách. Tên cuốn sách là 《 Nếu cho tôi ba ngày ánh sáng 》, và trong sách có một đoạn em còn nhớ rõ, có lẽ đó là cách giải thích tốt nhất về thời đại thảm họa."
"...Có lẽ cách sống tốt nhất của con người là coi mỗi ngày như mục đích của chính mình. Chỉ khi sống với thái độ này thì giá trị cuộc sống mới được bộc lộ."
"Đảo Bướm gọi tất cả những điều này là thảm họa, nhưng em cảm thấy đó không phải là thảm họa mà là một món quà. Ít nhất đối với em, nó không phải là thảm họa. Sự xuất hiện của dị giáo đã tạo ra nhiều khả năng mới, cho phép em nhìn thấy màu sắc và nhìn thấy sinh mệnh, em thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng gân cánh bướm, đây là điều em hồi nhỏ chưa bao giờ dám nghĩ tới."
"Em đã từng ghét Công ước Đảo Bướm nhiều như anh, nhưng bây giờ em cảm thấy có lẽ họ đã đưa ra quyết định đúng đắn."
"Tại sao anh lại muốn ngăn chặn năng lượng thức tỉnh này của trái đất? Anh có bao giờ nghĩ rằng con người và những kẻ dị giáo có thể đôi bên cùng có lợi không?"
Trong phòng thí nghiệm với ánh sáng xanh nhấp nháy, thiếu niên đứng thẳng như một cây tùng. Cậu cúi đầu, không chút để ý lau nòng súng bằng bàn tay đeo găng đen, ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua quai hàm săn chắc của cậu, một đường hướng lên trên, trên đôi môi mím chặt, sống mũi cao và đôi mắt chứa đầy giông bão. Hoa văn đồng tử giống như mặt số đồng hồ chính xác nhất, chứa đầy máu và sự giết chóc.
Cậu mặc một bộ quân phục màu đen bạc, giọng nói lạnh lùng và khàn khàn, như có vẻ lạnh lùng như rỉ sét.
"Diệp Vẫn, các người đang tự hủy hoại chính mình."
"Thật sao?" Diệp Vẫn quay đầu lại, cô mặc áo khoác trắng, ngước mắt nhìn Diệp Sanh. Khi lớn lên, cô có đôi mắt sáng nhưng không trong trẻo hơn trước bao nhiêu và vẫn phức tạp, hỗn loạn như cũ.
Diệp Vẫn nói.
"Nếu con người và dị giáo không thể cùng tồn tại, anh trai, chẳng phải anh sẽ là người đầu tiên tự hủy hoại mình sao?"
"Hầu như mọi thanh niên mới đến Đảo Bướm đều sẽ hỏi em câu hỏi tương tự. Họ hỏi, tại sao trước cửa sổ phòng thống đốc lại có một chậu hoa Violet? Chẳng lẽ hắn rất thích hoa Violet sao?"
Ánh mắt Diệp Vẫn dịu dàng và thông cảm, cô nhẹ nhàng hỏi cậu: "Anh trai, anh có thật sự thích hoa Violet không?"
*
Diệp Sanh không liên lạc với Ninh Vi Trần trước khi rời khỏi Học viện Quân sự số 1, nếu cậu muốn hỏi bất cứ điều gì, cậu sẽ trực tiếp đến gặp quản gia Lý.
Bởi vì Ninh Vi Trần chắc chắn sẽ không đồng ý, còn Diệp Sanh là người sẽ không bao giờ hối hận sau khi đã quyết định. Đối với Diệp Sanh, việc thông báo trước được coi là "thương lượng".
Sau khi kiểm tra tọa độ, cậu một mình lên đường.
Sinh viên năm nhất không có quyền bắt buộc tắt đom đóm và có giới hạn về thời gian bật 【 Hệ thống cảm biến hồng ngoại 】.
Diệp Sanh không hề lãng phí thời gian, cậu để đom đóm bật chế độ tàng hình và bay bên cạnh cậu, hoàn toàn khuất tầm mắt và mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng cậu là một người nổi tiếng trên diễn đàn, và những người hiện đang chú ý đến trải nghiệm của sinh viên năm nhất cũng chính là nhóm người đã xem chương trình hóng việc vui trước đó. Mặc dù không có nhiều người như lớp A nhưng độ nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Sanh cũng không hề thiếu.
【 Để tôi xem, nơi nguy hiểm cấp C? Ai da, vận khí không tồi. Những cái này mà Diệp Sanh vẫn có thể nhặt được. 】
【 Hãy sẵn sàng để xem anh chàng lạnh lùng với khuôn mặt bị tê liệt từ đầu đến cuối này lại bị tà giáo dọa sợ như thế nào. 】
---Editor muốn nói---
Oh shiet oh shiet =))))))))))) tầm đầu tháng 12 mình có viết 1 fic về Sanh Sanh và Ninh Ninh rồi đăng lên super topic bên weibo =))) fic của mình viết dựa trên căn bệnh hanahaki và vô tình viết về hoa Violet =))))))))))))))))))))))))) má ơi edit đến đây hoảng hồn vl
Tác giả cài cắm nhiều quá mình thấy thương hai em bé quá huhu có mùi không ổn huhuhu
Mà cô em gái này cũng lạ thật ấy -_- i dun feel so good
Sau đây chúng ta sẽ bắt đầu với phó bản Làng cổ Dạ Khóc! Áo cưới tân nương quỷ go go go!