*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu đang cùng hắn phân tích Làng cổ Dạ Khóc, trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì?
Diệp Sanh hít một hơi thật sâu và tự nhủ mình đừng quá gắt gỏng. Cậu nghiến răng nghiến lợi, liếc Ninh Vi Trần mấy lần, từ bỏ ý định cùng hắn giao tiếp.
Cậu bước nhanh về phía trước và gia nhập đội làm đèn lồ ng của công hội King.
Ninh Vi Trần ở phía sau nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn và khó chịu của cậu, nghiêng đầu cười mấy tiếng.
Quản Thiên Thu nhìn Diệp Sanh gia nhập đội ngũ, do dự một lát, chủ động nói: "Diệp Sanh, làm đèn lồ ng phải cẩn thận, không được lấy keo hay sơn, không được có bất kỳ kẽ hở nào, giữa da người và da người có thể trùm lên nhau một chút nên cậu sẽ không để lại khoảng trống nào."
Diệp Sanh nhẹ gật đầu: "Được, cảm ơn."
Với việc người đàn ông đầu trọc lấy thân thí nghiệm, họ đã loại bỏ các điều kiện tử vong khi làm đèn lồ ng.
Mọi người bắt đầu làm đèn lồ ng.
Nhưng ngay cả khi đã biết rõ tình trạng tử vong, bầu không khí trong phòng đèn lồ ng vẫn rất áp lực. Mọi người đều tập trung và di chuyển hết sức cẩn thận, dù sao, một bước sai lầm có thể dẫn đến vực thẳm.
Khi bọn họ làm một việc gì đó quá tỉ mỉ, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Khi mọi người hoàn thành nhiệm vụ đèn lồ ng thì trời đã tối.
Thắp bảy chiếc đèn lồ ng và treo chúng lên tường.
Quản Thiên Thu lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: "Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, chúng ta lên ăn cơm thôi."
Họ đi hết cầu thang lên đúng lúc để tổ chức tiệc cưới. Mạnh Lương nhìn họ một cách kỳ lạ trong đám đông và sắp xếp họ ngồi ăn ở một chiếc bàn trong góc.
Mạnh Lương nghi ngờ nói: "Mọi người đều cho rắn ăn và làm đèn lồ ng. Không ai lười biếng phải không?"
Vương Thấu cười thành thật nói: "Không có ai lười biếng, không có ai lười biếng, ai, chúng ta kiệt sức rồi."
Mạnh Lương khinh thường nhìn lại: "Thế mà cũng mệt? Từ ngày mai trở đi, ăn tối xong còn phải phơi giấy!"
Mạnh Lương phụ trách bưng thức ăn, không ở lại quá lâu với bọn họ liền xoay người rời đi.
Vương Thấu nhìn hắn rời đi, quay đầu lại suy sụp nói: "Trời ạ, hai nhiệm vụ cho rắn ăn và làm đèn lồ ng này đủ ghê tởm, lại còn có nhiệm vụ phơi giấy, có thể g iết chết người."
Miêu Nham cũng thở dài: "Cuối ngày tay chân của tôi đều run rẩy, nghĩ tới mức độ tập trung cao độ như vậy kéo dài năm ngày liền khiến tôi cảm thấy mệt mỏi."
Đầu trọc: "Ài, dù sao cũng là nơi nguy hiểm thứ sáu."
Thạch Thấp cầm đũa gõ nhẹ vào bát, nghe được lời của anh ta, bỗng nhiên cau mày. Gã nhìn Quản Thiên Thu, Quản Thiên Thu cũng nhìn gã, cả hai dị năng giả cấp A đều nhận thấy có gì đó không ổn ngay từ ngày đầu tiên suôn sẻ.
Thạch Thấp nói: "Mặc dù cho rắn ăn và làm đèn lồ ng rất nguy hiểm, nhưng loại nguy hiểm này không đủ để so sánh với Làng cổ Dạ Khóc là nơi nguy hiểm thứ sáu trên thế giới. Nếu không có Thiên Thu ở đó, tôi đã nghĩ rằng tất cả chúng ta đều đang ở trong ảo ảnh."
Vương Thấu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Anh Thạch, anh không thể nói như vậy. Nếu không có Xà Ngữ Sư và Lửa, toàn bộ quân của chúng ta đã bị tiêu diệt ngay trong ngày đầu tiên. Phải nói là chúng ta đã chuẩn bị rất kỹ càng và khá may mắn."
"Khi công hội King chọn người, ngoại trừ chị Quản là người bắt buộc, mỗi người trong số chúng ta đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Làng cổ Dạ Khóc nằm trong khu rừng rậm phía tây nam, trong rừng nhất định có rắn, cho nên Miêu Nham 【 Xà Ngữ Sư】 đã được chọn. Anh xem không phải công hội Queen cũng đã sắp xếp 【Đôi Mắt Của Medusa】 sao? Sau đó là tôi. Dị năng của tôi là khả năng thấu thị, giống như thuốc chữa bách bệnh. Không cần phải nói về lửa, lửa được sử dụng đặc biệt để đối phó núi rừng. Tên của Làng cổ Dạ Khóc nghe có vẻ tà môn, có rất nhiều người chết và xác chết, vì vậy bọn họ đã sắp xếp để anh đến dẫn đầu. Có thể nói rằng mỗi người chúng ta đều được chọn một cách có mục tiêu."
Lời nói của Vương Thấu trấn an Thạch Thấp một chút.
Miêu Nham lúc này cũng lên tiếng: "Kỳ thực, việc càng đơn giản, chúng ta càng không nên xem nhẹ. Đây chỉ là ngày đầu tiên, ai biết các nhiệm vụ tiếp theo có cạm bẫy hay không, chúng ta hãy làm từng bước một. Điều quan trọng nhất là phải sống sót."
Thạch Thấp quay đầu nhìn về phía Thiên Thu hỏi: "Thiên Thu, em thì sao? Em có ý kiến gì không?"
Sắc mặt Quản Thiên Thu so với ngày đầu đã tốt hơn rất nhiều, gò má tái nhợt cũng hồng hào hơn một chút, mím môi nói: "Tôi đồng ý với Miêu Nham và Vương Thấu. Thạch Thấp, tôi biết anh đang lo lắng điều gì. Nhưng nếu anh nghĩ về nó từ một góc độ khác, nếu phương hướng của chúng ta sai vào ngày đầu tiên, thì điều đúng đắn cần làm trong ngày đầu tiên là gì?"
Thạch Thấp sửng sốt.
Lời nói của Quản Thiên Thu bỗng nhiên khiến gã tỉnh táo.
Nếu cho rắn ăn và làm đèn lồ ng là sai thì ngày đầu tiên nên làm gì? Nếu không hoàn thành hai nhiệm vụ này, họ sẽ đi vào ngõ cụt và không còn lựa chọn nào khác.
Có thể nói, Làng cổ Dạ Khóc theo một nghĩa nào đó là một phó bản sinh tồn.
Miêu Nham gật đầu và nói: "Hôm qua tôi trò chuyện với mọi người bên dưới và tôi đã có được tất cả những thông tin mình cần. Mọi người trong làng ở đây đều tin vào tổ tiên của gia tộc Mạnh. Lễ minh hôn quỷ dị này cũng là một lễ tế tổ tiên. Tân nương sẽ cưới người anh trai đã chết của mình. Tôi vẫn cảm thấy điều quan trọng nhất là sống sót."
Quản Thiên Thu đưa mắt nhìn Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đang ngồi bên cạnh, nhưng cô lại do dự không muốn nói.
Cách hai người này ở chung thực sự rất kỳ lạ.
Ninh Vi Trần không thoát khỏi hình ảnh thiếu gia cao quý trên tàu Âm Sơn, lần đầu tiên trong đời ăn tiệc được tổ chức trong làng, cụp mi xuống nhìn đống rau củ nửa đỏ nửa trắng được phục vụ ở Làng cổ Dạ Khóc, hắn dùng đũa chọc một quả trứng màu đỏ trước mặt một cách thích thú.
Ninh Vi Trần chống cằm, trầm ngâm nói: "Hình như tôi biết nguồn gốc của quả trứng gà đỏ. Nó là vật mang điềm tốt lành của người Trung Quốc. Nó có nghĩa là "phúc lành sinh con, vui mừng yên vui" trong đám cưới."
Những người trong công hội King có thái độ rất kỳ lạ đối với người đã can thiệp giữa chừng này, đặc biệt là sau khi biết họ của hắn ta.
Đôi mắt Vương Thấu lóe lên sau gọng kính, anh ta chủ động bắt chuyện: "Trứng gà đỏ khá phổ biến ở Trung Quốc. Cậu chưa từng đến Trung Quốc bao giờ à?"
Ninh Vi Trần mỉm cười cởi mở và nói: "Ừ, tôi lớn lên ở nước ngoài và mới trở về Trung Quốc trong năm nay."
Mọi người trong công hội King đều sửng sốt, và họ càng ngày càng tiến gần đến đáp án không thể tưởng tượng được.
Miêu Nham nhịn không được nói: "Ở nước ngoài, nước nào?"
Ninh Vi Trần cười nói: "Không cố định, một năm có thể thay đổi địa chỉ hơn chục lần."
Miêu Nham nín thở, đang định nói: "Vậy..."
Ninh Vi Trần đặt đôi đũa xuống bằng đôi tay mảnh khảnh của mình. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào đầy cảm xúc nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác uy hiếp, áp bức như một thế lực nghiền nát trên bàn đàm phán.
Ninh Vi Trần nhếch môi nói: "Nguyên nhân đổi địa chỉ là để tránh có quá nhiều người hỏi câu tiếp theo của cô."
"..." Miêu Nham đột nhiên nghẹn họng, Vương Thấu cũng vậy. Hai người ngồi vào chỗ của mình với khuôn mặt tái nhợt.
Diệp Sanh không thể nhìn thấy người khác lãng phí đồ ăn, nhìn thấy Ninh Vi Trần chọc trứng đỏ trong bát hồi lâu rồi mới đặt đũa xuống, cậu cạn lời, nhịn không được nói: "Cậu ăn hay không ăn? Không ăn được thì đi đi."
Mọi người: "..." Mọi người: "???" Diệp Sanh, cậu có biết hắn là ai không?!
Ninh Vi Trần nghe được lời này, quay đầu nhìn cậu. Với ý cười mang theo vài phần hoang đường trong giọng nói, hắn nói: "Bạn học họ Diệp này. Nếu không phải vì cậu, tôi đã không phải đến cái nơi địa ngục này."
"Ồ." Diệp Sanh vẫn bất động và lạnh lùng như cũ: "Không ăn được thì đi đi, đừng lãng phí."
Ninh Vi Trần nhìn cậu hồi lâu, gật đầu: "Ừ, có lý."
Hắn thực sự đã ngoan ngoãn đi bóc trứng.
Mọi người trong bàn nhìn vị đại thiếu gia này bóc trứng.
Không biết có phải vì khí chất của Ninh Vi Trần quá ái muội hay không.
Những ngón tay khớp xương rõ ràng đó bóc vỏ trứng ra, lộ ra lòng trắng trứng mịn màng, trắng trẻo và mềm mại, đầu ngón tay ngả ngớn, tạo cho người ta cảm giác ưu nhã và mê hoặc quyến rũ. Sau khi Ninh Vi Trần bóc trứng xong không ăn mà cho vào bát của Diệp Sanh.
Diệp Sanh: "..."
Diệp Sanh nhìn hắn: "Cậu đang làm gì vậy?"
Ninh Vi Trần ở trong lớp vỏ bọc bạn học nở ra một nụ cười vô cùng thân thiện: "Tôi không thích trứng, vì vậy tôi sẽ giúp cậu bồi bổ sức khỏe."
Diệp Sanh không nói nên lời: "Tôi cần bồi bổ cái gì?"
Ninh Vi Trần nói: "Trứng gà đỏ có nghĩa là nhiều con cái và nhiều phước lành hơn. Ăn nhiều hơn luôn là điều tốt."
Nhiều con cái, nhiều phước lành.
Diệp Sanh: "..." Khốn kiếp, cậu đã quên mất hiện tại mình có thân phận "Thái tử phi sinh non ở nhà"!
Gân xanh của Diệp Sanh đang giật giật, cậu lợi dụng khi Ninh Vi Trần tới gần, hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói vào tai hắn, uy hiếp: "Ninh Vi Trần, cậu muốn chết sao?"
Ninh Vi Trần cười khúc khích không rõ ràng, sau đó dùng tay đeo nhẫn đè lên vai cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu ra.
Quản Thiên Thu kinh ngạc nhìn hai người này. Một mặt, cô bị sốc khi nhìn thấy Ninh Vi Trần, với thân phận của hắn, lại thực sự "vâng lời" một bạn cùng lớp bình thường. Một mặt khác, cô rất ngạc nhiên khi Diệp Sanh, một người xa cách và ít nói, tách biệt với thế giới, giờ đây lại có thể có những biểu cảm phong phú như vậy.
Ninh Vi Trần vén thẳng tay áo, cười lạnh lùng nói: "Tôi không thích tiếp xúc với người khác, đừng gần gũi như vậy, chúng ta còn chưa thân nhau đến mức đó phải không?"
Diệp Sanh vẻ mặt thờ ơ cụp mắt: "Ừ, tôi không quen." Cậu cầm một chiếc đũa gắp não vào bát của Ninh Vi Trần: "Theo phép lịch sự, tôi cũng sẽ bồi bổ sức khỏe cho cậu. Người bạn cùng lớp bạn học Ninh xa lạ này, tôi nghĩ cậu cần bồi bổ đầu óc một chút."
Mọi người: "..."
Phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Sanh không đóng cửa nhưng tất cả mọi người đều bị cấm chat. Những người đến từ Học viện Quân sự số 1 và những người đến từ công hội King đều sửng sốt và cùng nhau im lặng.
Ninh Vi Trần cúi đầu nhìn bộ não đỏ rực trong bát, trầm mặc hồi lâu nhẹ nhàng thở dài. Diệp Sanh gắp cho hắn, dù cho hắn không thích thì hắn cũng cầm đũa lên, chậm rãi nhét vào miệng.
Những người trong công hội King nhìn nhau.
Mọi người đều chọn cách vùi đầu vào ăn uống.
Đang ăn được nửa bữa, một tiếng cồng chiêng lớn đột nhiên vang lên.
Tiếng kèn xô na làm rung chuyển bầu trời. Tiếng pháo nổ lách tách, khói bay mù mịt trên tờ giấy đỏ. Tân nương bước từng bước với sự hỗ trợ của hỉ bà.
Nhìn thấy cảnh này, Miêu Nham kể lại tin tức mình nhận được ngày hôm qua: "Hôm qua là 【 Nạp thái 】, hôm nay là 【Thỉnh kỳ】."
Miêu Nham cho biết: "Phong tục đám cưới ở Làng cổ Dạ Khóc khác với phong tục truyền thống của Trung Quốc. Các nghi lễ truyền thống của Trung Quốc bao gồm nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ và thân nghênh. Nhưng Ở Làng cổ Dạ Khóc, vì là họ hàng gần kết hôn vẫn là minh hôn cho nên đã bỏ qua rất nhiều bước, chỉ cần nạp thái, thỉnh kỳ rồi vấn danh* là có thể mời tân lang đến tận cửa đón dâu. Hôm qua là 【 Nạp thái 】, hôm nay là 【 Thỉnh kỳ】, và tân lang sẽ chọn thời điểm tuyệt vời để kết hôn."
*Phần này trong bản raw mình nghĩ có sự nhầm lẫn vì theo thứ tự lục lễ là nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ và thân nghênh (tương ứng với coi mắt làm mai, hỏi tên tuổi để bói cát hung, định ra hôn ước, nhà trai đưa sính lễ, nhà trai thỉnh nhà gái xác định ngày kết hôn, nhà trai đi đến nhà gái nghênh đón) tức là phải vấn danh rồi mới thỉnh kỳ nhưng ở làng cổ này lại thỉnh kỳ rồi mới vấn danh. Chắc do là luật lệ núi rừng Tây Nam chăng?
Vương Thấu nói: "Một tân lang đã chết còn【 Thỉnh kỳ】cái gì nữa? Ngày cưới chẳng phải đã quyết định rồi sao? Chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi."
Miêu Nham nói: "Cậu không hiểu, đây là lời dạy của tổ tiên Mạnh gia."
【Nạp thái】 là tân nương do tộc trưởng dẫn dắt xuống âm phủ để gặp anh trai mình.
Trong lúc diễn ra 【Thỉnh kỳ】, mọi người đều nhìn thấy tộc trưởng thực sự đã lấy ra một tấm bài vị được che phủ bởi một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, có lẽ đó là tấm bài vị của tân lang đã khuất.
Ông ta cầm cây chuông và đứng ở phía trước.
Một số dân làng mặc đồ vải lanh và để tang, mang theo những chiếc chậu. Một người rắc một lớp đất mỏng xuống đất trước, người đứng sau rắc những cây xanh lên đất vàng. Những cây xanh trông như vừa được hái xuống, xanh mướt và mềm mại, là loại cây phổ biến trong tự nhiên. Sắn dây, mẫu kinh, nho trắng, cành táo tàu.
Sau khi dùng thực vật bao trùm đất vàng.
Tân nương bình tĩnh quỳ xuống trên đó. Nhiều loại cây ở đây có gai nhưng cô dường như không hề cảm thấy đau đớn, vòng eo thẳng tắp. Gò má tân nương hồng hào, trong mắt tân nương tràn đầy sự mong đợi.
Tiếng cồng, tiếng trống và tiếng kèn xô na lại vang lên chói tai, hỉ bà ở bên cạnh đang ôm một chiếc hỉ khăn và nức nở khóc. Pháo nổ tanh tách, khói bụi bay khắp nơi, những mảnh giấy đỏ bay lên trời.
Ở giữa tòa nhà màu đỏ có hình dáng kỳ lạ này, tân nương cúi xuống và thành kính quỳ lạy tấm bài vị.
Cô đứng dậy, cúi xuống và quỳ lạy, hết lần này đến lần khác không mệt mỏi.
Dần dần, tiếng ồn ào nhỏ dần, tộc trưởng thổi một tiếng sáo vẩn đục và ai oán.
Âm thanh của sáo réo rắt thảm thiết động lòng người.
Một số bà già gần đó lau nước mắt và hát lên.
Giai điệu của họ nhẹ nhàng và kỳ lạ, ngôn ngữ của họ không giống tiếng phổ thông hay phương ngữ của Làng cổ Dạ Khóc, họ hát một bài hát ca dao kỳ lạ với giọng trầm.
Lúc đầu bọn họ nghe không hiểu, bọn họ chỉ nghĩ các bà hát rất buồn.
Sau đó, Quản Thiên Thu nín thở, cuối cùng cô cũng hiểu được lời bài hát, lẩm bẩm nói.
"Ngày hạ, đêm đông. Trăm năm sau, em chết đi sẽ về chung phần mộ của chàng."
Cô cau mày và đọc lời bài hát tiếp theo.
"Đêm đông, ngày hạ. Trăm năm sau, em chết đi sẽ về chung phần mộ của chàng..."
Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, là dị năng giả cấp cao, họ không chỉ mạnh mẽ mà còn có kiến thức cao.
Miêu Nham nói: "Kinh Thi. 《 Cát Sinh 》(1)".
Tân nương vô cùng thành kính mỗi khi cúi lạy.
Mọi người đều tập trung lực chú ý vào hoàn cảnh quỷ dị này này.
Bọn họ đem toàn bộ bài hát 【 Thỉnh kỳ 】của tân nương trong Làng cổ Dạ Khóc nghe rõ ràng.
"Dây sắn kia phủ lên cây sở, cỏ liêm mọc lan ra ở ngoài đồng. Chồng của em không có ở nơi này, em ở một mình với ai?"
"Dây sắn kia phủ lên cây gai, cỏ liêm mọc lan ra nơi phần mộ. Chồng của em không có ở nơi này, em sống một mình ở chốn này với ai?"
"Gối góc đẹp đẽ, chăn gấm mục nát, Chồng của em không có ở nơi này, ai còn ở đây một mình?"
"Ngày hạ, đêm đông. Trăm năm sau, em chết đi sẽ về chung phần mộ của chàng.
Đêm đông, ngày hạ. Trăm năm sau, em chết đi sẽ về chung phần mộ của chàng."
...Dây sắn dây phủ kín những khóm hoàng kinh, nho rừng trải dài khắp những ngôi mộ hoang. Người yêu dấu nhất của em yên nghỉ ở đây, ai cùng chàng một mình ở bên nhau bình yên.
...Những ngày không có chàng thật đau đớn vào mùa hè và những đêm vào mùa đông thật không thể chịu nổi. Một trăm năm sau, em nhất định sẽ trở lại phần mộ của chàng.
...Những ngày không có chàng, đêm đông không thể chịu nổi và mùa hè thật đau đớn. Một trăm năm sau, em nhất định sẽ trở lại phần mộ của chàng.
Bài hát than khóc đã kết thúc và 【Thỉnh kỳ】 đã kết thúc. Tân nương đã cúi đầu quỳ lạy đến mức đầu chảy máu, máu chảy đầy khuôn mặt tái nhợt nhưng cô vẫn vui vẻ, khóe môi nhếch lên. Hỉ bà ở bên cạnh tiến tới nắm tay cô, đỡ cô loạng choạng đứng dậy. Sau khi nhìn tân nương rời đi, tộc trưởng cũng cầm tấm bài vị gỗ rời đi.
Dân làng tiếp tục ăn lễ.
Mọi người đều tỉnh táo lại.
Vương Thấu: "Tôi rất ấn tượng với ngôi làng cổ này. Việc 【Thỉnh kỳ】 không phải là việc của tân lang hay sao. Tại sao tân nương lại phải trải qua mọi rắc rối như vậy?"
Miêu Nham giải thích: "Bởi vì họ cần sự cho phép của tổ tiên nhà họ Mạnh để xin được【Thỉnh kỳ】. Tân nương phải thể hiện sự say mê của mình với phu quân cho tổ tiên nhà họ Mạnh xem nên mới có bài hát 【 Cát Sinh 】này."
Quản Thiên Thu cau mày gật đầu: "Tôi hiểu rồi. Cho nên đất vàng, sắn dây, táo tàu mô phỏng mộ tân lang, để tân nương quỳ trước mộ tân lang cho đến khi đầu chảy máu, cầu xin "trở về phần mộ". Chỉ có mê đắm si tình như vậy thì mới có thể làm cho tổ tiên nhà họ Mạnh phù hộ cho đôi tân nhân và vì bọn họ làm chứng hôn."
Vương Thấu: "Thật sự là điên rồi."
Trong lúc họ còn đang bàn bạc thì Mạnh Lương đã tới đuổi họ đi, hắn rất không vui. "Ăn xong chưa? Ăn xong chưa? Ra khỏi đây nhường chỗ cho người khác."
Vương Thấu lập tức thay đổi sắc mặt, cười thành thật nói: "Anh Mạnh, vẫn còn sớm, ăn từ từ cũng không sao."
Mạnh Lương trợn mắt: "Tôi cho anh mười phút, mười phút nữa tôi sẽ qua nâng bàn."
Vương Thấu ngượng ngùng cười: "Được rồi, anh Mạnh, cảm ơn anh đã vất vả, anh Mạnh."
Mọi người không lãng phí thêm thời gian nữa và trở về phòng sau khi ăn xong.
Quản Thiên Thu luôn muốn hỏi thăm Ninh Vi Trần và Diệp Sanh xem bọn họ có ý kiến gì không. Nhưng hai người đó người này khó đối phó hơn người kia.
Những người còn lại trong công hội dần dần đưa Diệp Sanh vào mắt họ vì sự xuất hiện của Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần tiến vào phòng, nhìn số giường, tiếc nuối nói: "Bảy giường à."
Diệp Sanh thậm chí còn không thèm để ý tới hắn.
Thiên Thu so sánh giữa hai người, cô vẫn sẵn sàng nói chuyện với Diệp Sanh hơn, cô nói: "Diệp Sanh, tối nay cậu có thể cùng chúng tôi phân tích."
Diệp Sanh ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt hạnh, cậu không từ chối mà đi đến ngồi xuống.
Miêu Nham đã chủ động sắp xếp chỗ ngồi cho hai người.
Quản Thiên Thu nói: "Hiện tại chúng ta đã loại bỏ điều kiện tử vong đối với hai nhiệm vụ nuôi rắn và làm đèn lồ ng. Nếu ngày mai may mắn sống sót qua giai đoạn phơi giấy, mọi người chắc chắn có thể sống sót đến ngày thứ năm."
Diệp Sanh nhẹ nhàng nói: "Mọi người?"
Quản Thiên Thu sửng sốt: "Có vấn đề gì sao?"
Diệp Sanh cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ đơn giản là đếm số lượng da người trong phòng đèn lồ ng, nếu không có khe hở trong đèn, một chiếc đèn sẽ tiêu tốn khoảng năm miếng da người. Chúng ta có bảy người, và chúng ta muốn tất cả mọi người sống đến cuối cùng. Mọi người sẽ cần tổng cộng 175 tấm trong 5 ngày. Ngày hôm nay, 4 tấm đã bị lãng phí và 35 tấm khác đã được sử dụng, và giờ chỉ còn lại 120 tấm."
Quản Thiên Thu sửng sốt: "120 tấm?"
Diệp Sanh: "Ừ, chưa đủ."
Thạch Thấp tính toán rồi chửi: "Mẹ kiếp, còn có bốn ngày nữa. 120 tấm chỉ đủ cho sáu người sống sót đến cuối cùng, thiếu một người nữa."
Nói xong, Thạch Thấp sửng sốt, quay đầu nhìn Ninh Vi Trần. Trên thực tế, hắn căn bản không dám trách Ninh Vi Trần, dù sao thì Ninh gia quá độc đáo trong thế giới dị năng giả, năng lực của Ninh Vi Trần cũng khó lường, theo lời đồn, người thừa kế này luôn tương đương với một quan chấp hành cấp S.
Thạch Thấp chỉ là không nghĩ gì cả, nói xong lời này, vô thức nhìn về phía Ninh Vi Trần.
Không ngờ lại chọc tới Diệp Sanh.
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Nhìn hắn làm cái gì? Các người cho rằng không có hắn, các người có thể sống sót đến ngày thứ năm sao?"
Thạch Thấp: "..." Anh ta chỉ không kiềm chế được liếc nhìn hắn một cái! Anh đã làm cái gì đâu mà cậu đột nhiên nổi giận với anh ta!
Diệp Sanh đưa tay cầm chiếc hộp hỉ hoàn trên bàn lên, ánh nến đỏ chiếu lên khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng của cậu. Trên thực tế, từ khi cậu vào thôn trạng thái cũng không được tốt, sắc mặt tái nhợt có cảm giác như thủy tinh rách nát, tuy nhiên, vì tính tình quá lạnh lùng và kỳ quái, điều khiến người ta ấn tượng nhất chính là sự lạnh lùng.
Diệp Sanh lật hỉ hoàn trong hộp và thờ ơ nói: "Mạnh Lương không có ý định để chúng ta sống."
"Số lượng hỉ hoàn cũng không đủ."
"Chỉ còn lại 400 viên hỉ hoàn, còn lâu mới đủ."
======================================
(1) Tác giả sử dụng cả năm đoạn Cát Sinh 1,2,3,4,5. Dưới đây là bản mình tìm được
Cát Sinh 1:
葛生蒙楚,
蘞蔓于野。
予美亡此,
誰與獨處!
(Cát sinh mông sở,
Liêm man vu thự (dã).
Dư mỹ vong thử.
Thuỳ dữ độc xử?
Dịch nghĩa
Dây sắn kia phủ lên cây sở,
Cỏ liêm mọc lan ra ở ngoài đồng.
Chồng của ta không có ở nơi đây,
Cùng ai mà ta phải cô độc ở chốn này?)
Cát Sinh 2:
葛生蒙棘,
蘞蔓于域。
予美亡此,
誰與獨息!
(Cát sinh mông cức,
Liêm man vu vực.
Dư mỹ vong thử.
Thuỳ dữ độc tức?
Dịch nghĩa
Dây sắn kia phủ lên cây gai,
Cỏ liêm mọc lan ra nơi phần mộ.
Chồng của ta không có ở nơi đây,
Cùng ai mà ta phải nghỉ ngơi một mình ở chốn này?)
Cát Sinh 3:
角枕粲兮,
錦衾爛兮。
予美亡此,
誰與獨旦!
(Giác chẩm xán hề!
Cẩm khâm lạn hề!
Dư mỹ vong thử,
Thuỳ dữ độc đán?
Dịch nghĩa
Cái gối trang sức bằng sừng tươi sáng nay!
Cái mền bằng gấm rực rỡ thay!
Chồng của ta không có ở nơi đây,
Thì cùng ai mà ta phải nằm một mình đến sáng ở nơi đây?)
Cát Sinh 4:
夏之日,
冬之夜,
百歲之後,
歸于其居。
(Hạ chi nhật,
Đông chi dự (dạ).
Bách tuế chi hậu,
Quy vu kỳ cự (cư).
Dịch nghĩa
Ngày mùa hè,
Đêm mùa đông.
Sau cuộc sống trăm năm,
Em chết đi và sẽ về chung phần mộ của chàng.)
Cát Sinh 5:
冬之夜,
夏之日。
百歲之後,
歸于其室。
(Đông chi dự (dạ),
Hạ chi nhật.
Bách tuế chi hộ (mậu),
Quy vu kỳ thất.
Dịch nghĩa
Đêm mùa đông,
Ngày mùa hè,
Sau cuộc sống trăm năm,
Em chết đi sẽ về chung một phần mộ của chàng.) - Nguồn thivien.net
Còn phần dịch mà tác giả tìm thấy thì mình đã edit lại ở phía trên, và đây là bản raw của nó:
"葛生蒙楚,蔹蔓于野。予美亡此,谁与独处。"
"葛生蒙棘,蔹蔓于域。予美亡此,谁与独息。"
"角枕粲兮,锦衾烂兮。予美亡此,谁与独旦。"
"夏之日,冬之夜。百岁之后,归于其居。
冬之夜,夏之日。百岁之后,归于其室。"
Mình đã rất bế tắc với từ "gối góc" vì nó là chiếc gối vuông vuông cứng cứng trong phim cổ trang ấy, nhưng mình không biết tên của nó gọi là gì, vốn tiếng Việt của mình quá tệ huhu, ai có thể giúp mình với, mình tìm hình ảnh thì nó ra cái này:
Cây sắn dây:
Cây mẫu kinh/cỏ roi ngựa:
Cây nho trắng:
Cành táo tàu:
- --Tác giả có lời muốn nói---
Diệp Sanh điên cuồng bảo vệ chồng, hahahahaha, chỉ có cậu mới có thể mắng Tiểu Ninh khinh thường Tiểu Ninh.
Tôi không tự dịch Cát Sinh, phần dịch được lấy từ Internet.
---Editor có lời muốn nói---
Thưa ngài mạng internet ở Trung Quốc khác hẳn Canada hay sao ấy vì thần tìm bản dịch Cát Sinh khác hẳn với phần dịch mà ngài tìm được. Riêng phần dịch cho đoạn này mình đã vật vã mất nửa tiếng để so sánh và tìm kiếm hình ảnh huhu