Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

chương 190: 【 bảo tàng tín ngưỡng 】(1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Sanh sửng sốt.

Bảo tàng Tín Ngưỡng?

Khi đang thảo luận với Ninh Vi Trần, cậu đã chia ngắn gọn mười địa điểm nguy hiểm nhất trên thế giới thành các loại sau.

Bảo tàng Tín Ngưỡng là nơi nguy hiểm hơn Làng cổ Dạ Khóc.

Nếu cậu muốn điều tra Nhà Truyền Giáo thì Bảo tàng Tín Ngưỡng chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì không có nơi nào đáng sợ hơn nơi liên quan đến các vị thần.

Diệp Sanh cụp mi xuống và không trả lời Lạc Hưng Ngôn ngay lập tức. Nếu ở một mình, cậu chắc chắn sẽ đi mà không cần suy nghĩ, nhưng bây giờ cậu đã có người yêu và sự ràng buộc, cậu cần phải suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ điều gì.

Lạc Hưng Ngôn tiếp tục: "Sau khi Bảo tàng Tín Ngưỡng trên Bán đảo Balkan được đánh giá là nơi nguy hiểm cấp cao nhất, Tổng cục đã hoàn toàn phong tỏa nó với thế giới bên ngoài. Các thị trấn xung quanh bảo tàng đã bị phá hủy và biến thành một khu rừng lớn không có người ở, hiện tại do chính phủ quản lý, phái quân đến đồn trú, nghiêm cấm người ngoài tiến vào."

"Mặc dù vùng Balkan luôn gắn liền với chiến tranh và bạo loạn trong lịch sử châu Âu nhưng đây cũng là một trong những nơi khởi nguồn của nền văn minh. Hy Lạp, quốc gia khai sinh ra nền văn minh phương Tây, đã bén rễ tại đây. Bảo tàng Tín Ngưỡng ban đầu được thành lập để ca ngợi nền văn minh nhân loại, vì vậy nên nó đã mượn rất nhiều bộ sưu tập của các nước trên thế giới, trong đó chứa vô số tín ngưỡng kỳ lạ và vô số dị giáo, tôi đã từng đến đó một lần rồi, nhưng bọn dị giáo cấp cao đều xảo quyệt và âm hiểm, tôi ở lại nửa tháng và cái gì cũng không phát hiện ra. Lần này, Nhà Tiên Tri nói, bảo tàng sẽ có những thay đổi, và đó sẽ là một cơ hội."

Lạc Hưng Ngôn cắn kẹo, phát ra âm thanh giòn vang, khi nói chuyện chính sự, đôi đồng tử thẳng đứng màu vàng kim sẽ ngưng tụ, trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Sau khi suy nghĩ, Lạc Hưng Ngôn quyết định nói với Diệp Sanh một chút sự tình.

"Diệp Sanh, khi Tổng cục Cục Phi tự nhiên truy tìm nguồn gốc của người điều hành thứ sáu, họ từng nghĩ rằng nó có thể được sinh ra trong chiến tranh."

"Có thể cậu chưa biết, trong diễn đàn thứ sáu có một địa điểm nguy hiểm cấp A tên là Bảo tàng Chiến tranh. Tuy không xếp vào top 10 nhưng cũng được xếp hạng rất cao. Tuy nhiên, nó đã được La Hành giải quyết."

"Vé vào Bảo tàng Chiến tranh là một thẻ căn cước. Chúng ta sẽ vào đó với tư cách là người Do Thái. Phòng triển lãm đầu tiên có tên là Berlin, và thời gian bắt đầu với Kristallnacht*. Kristallnacht, cậu sẽ có thể đoán được quy tắc của trò chơi. Chà. Bảo tàng Chiến tranh là một trận battle royale*. Lối thoát của cậu cần phải theo thứ tự các phòng triển lãm, đó là các phòng triển lãm Berlin, Warsaw, Paris và London. Cuộc chiến lan rộng khắp Tây Âu, từ Ba Lan đến Anh Quốc, và đây chính xác là con đường tấn công của nước Đức. Không có lối thoát khỏi sự giết chóc, kẻ thua cuộc sẽ phải đối mặt với sự tra tấn hủy diệt tàn bạo vô nhân tính." Giọng điệu của Lạc Hưng Ngôn đầy chán ghét chiến tranh, anh nhẹ nhàng nói:" Sự tàn bạo của con người chúng sinh đôi khi khiến ngay cả "các vị thần" cũng phải sốc."

*Kristallnacht, một từ tiếng Đức, có nghĩa là Đêm thủy tinh, có nguồn gốc từ những mảnh thủy tinh vỡ nằm rải rác trên đường phố sau khi cửa kính của các cửa hàng, tòa nhà, và giáo đường của người Do Thái bị đập phá.

*Battle royale: đây là một thể loại game có rất nhiều người chơi sẽ xuất hiện trong một khu vực, chiến đấu với nhau và người sống sót cuối cùng là người chiến thắng.

"Địa điểm cuối cùng là Moscow, nơi La Hành tìm ra cách phá vỡ tình thế. Cũng nhờ trải nghiệm này mà cậu ta từ bỏ tuyên bố trước đó rằng thần thánh được sinh ra từ d*c vọng của con người."

"Có một bộ phim Đức tên là 《The Wave 》mà cậu nên xem. Con người phải luôn đề cao cảnh giác."

Lạc Hưng Ngôn nói.

"Nhưng người điều hành thứ sáu không giống người điều hành thứ bảy. Người điều hành thứ bảy là người có thể bị giết, trong khi người điều hành thứ sáu là "thần" vĩnh cửu. Điều tra sự ra đời của hắn cũng chẳng ích gì, tôi nói cho cậu biết điều này, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng Bảo tàng Tín Ngưỡng rất nguy hiểm."

"Mặc dù Bảo tàng Tín Ngưỡng không liên quan đến sự tàn bạo của con người, nhưng là nơi nguy hiểm cấp cao nhất liên quan đến các vị thần, nó một là không có gì bất thường hoặc là nó không thể giải quyết được."

Diệp Sanh: "Cám ơn anh, tôi hiểu được."

Trên thực tế, hiện tại Diệp Sanh quan tâm đ ến Thành phố Giải trí Thế giới hơn cả Bảo tàng Tín Ngưỡng.

Thành phố Giải trí Thế giới, không hiểu sao chỉ nghe cái tên thôi cũng khiến trái tim cậu chùng xuống.

Nhưng trước khi đến Thành phố Giải trí Thế giới, một thành phố có công nghệ và giải trí tiên tiến đến chết người, có lẽ cậu phải đến 【Bảo tàng Tín Ngưỡng】 trước tiên... để trau dồi một chút tình cảm của mình.

Diệp Sanh đang ở Học viện Quân sự số 1 và tham gia các lớp học một cách yên bình trong vài ngày. Thỉnh thoảng cậu lấy điện thoại ra xem tin tức, không hiểu sao cậu lại có ảo tưởng rằng gần đây cụm từ "Thành phố Giải trí Thế giới" đã bắt đầu xuất hiện trong mắt công chúng trên Internet. Trước đây nó cũng nổi tiếng nhưng không nổi tiếng như bây giờ.

Diệp Sanh bắt gặp một từ gọi là "Thế giới Khải Minh" trên diễn đàn dị năng giả. Đây là concept được đưa ra trên màn hình quảng trường trung tâm của Thành phố Giải trí Thế giới. Một người bí ẩn có kế hoạch bắt đầu một chương trình giết người quy mô lớn mang tên "Thế giới Khải Minh" tại Thành phố Giải trí Thế giới. Đây là "bản nháp" dành cho những dị năng giả trên toàn thế giới.

Trước đây, người giàu thường tổ chức các hoạt động nhỏ để giải trí nhưng chưa bao giờ có sự kiện nào được phát trên màn hình chính như vậy.

Khẩu hiệu "Thế giới Khải Minh" được viết rõ ràng trên đỉnh tòa nhà cao nhất Thành phố Giải trí Thế giới. Nó giống như một lời kêu gọi hành động, thu hút sự chú ý của các dị năng giả trên toàn thế giới. Nhưng "Thế giới Khải Minh" vẫn chưa lên men vì ban tổ chức chỉ đưa ra khái niệm như vậy, ban tổ chức không ghi rõ thời gian tham gia, cách thức tham gia và phần thưởng chiến thắng quan trọng nhất.

Nhiều người có thái độ sống chết mặc bây.

Diệp Sanh nghĩ rằng "Thế giới Khải Minh" nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng cậu không thể nhìn thấy gì về nó ở giai đoạn này.

Không biết ai đã truyền tin tức về "Thế giới Khải Minh" đến Học viện Quân sự số 1. Tất cả học sinh lớp cuối cấp AB đều đang bàn tán và phát cuồng vì nó. Dù sao thì đối với Học viện Quân sự số 1 nơi điểm số là chuyện quan trọng nhất, Thành phố Giải trí Thế giới đã làm nhiều thứ như vậy, hoạt động này tựa hồ chỉ là để cho điểm cho bọn hắn mà thôi.

"Cậu nghĩ Thế giới Khải Minh sẽ được mở như thế nào? Liệu các dị năng giả sẽ cạnh tranh ở nơi nguy hiểm với nhau và sau đó ghi điểm dựa trên mức độ phổ biến của chương trình phát sóng trực tiếp? Trung tâm Thành phố Giải trí Thế giới không phải nổi tiếng nhất với hàng triệu màn hình phát sóng trực tiếp sao?"

"Không đơn giản như vậy, cậu đã đánh giá thấp công nghệ của Thành phố Giải trí Thế giới. Tôi đang băn khoăn liệu "Thế giới Khải Minh" có thể là một trò chơi hay không."

"Trò chơi? Loại trò chơi yêu cầu ý thức tải lên?"

"Tôi bắt đầu mong đợi nó."

"Có phải chỉ mình tôi thắc mắc, phần thưởng khi chiến thắng là gì không? Trời ơi, có thể quảng bá và hâm nóng ở tòa nhà cao nhất Thành phố Giải trí Thế giới lâu như vậy, phần thưởng hẳn phải nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta!"

"Tôi cũng nghĩ vậy!"

Trong một thời gian, việc thảo luận về màn giết chóc "Thế giới Khải Minh" ở Thành phố Giải trí Thế giới đã trở thành xu hướng trong giới đại thần cao cấp.

So với diễn đàn của Học viện Quân sự số 1, Diệp Sanh thực sự thích đến trại căn cứ của các dị năng giả để đọc bài viết của họ.

Mọi thứ bên trong Học viện quân sự số 1 đều được giữ bí mật với thế giới bên ngoài và các học viên đều có ý thức giữ bí mật. Bọn họ sẽ không tiết lộ thông tin về các quan chấp hành cấp S, và đương nhiên bọn họ sẽ không nói bất cứ điều gì về Diệp Sanh và Ninh Vi Trần.

Trong căn cứ dị năng giả, mọi người đều háo hức chú ý đến tin tức về "Thế giới Khải Minh", thỉnh thoảng lại có một vài cuộc thảo luận về công hội. Với những dị năng giả, việc có gia nhập công hội hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của họ. "Thế giới Khải Minh" nói rõ đây là một màn giết người cá nhân, nhiều dị năng giả thích hành động một mình đều ngo ngoe rục rịch.

Diệp Sanh không khỏi suy nghĩ sau khi đọc những bài viết này.

Cục Phi tự nhiên đã thấy những tin tức này chưa? Cục phi tự nhiên nghĩ gì về chương trình giết chóc này?

Chấp nhận hay ngăn chặn, hay tham gia?

Kể từ khi biết vị trí của Thành phố Giải trí Thế giới, cậu đã cảm thấy nó thật thái quá. Nó thật mâu thuẫn.

Cục Phi tự nhiên muốn duy trì trật tự thế giới, nhưng lại để yên khu vực đen này; muốn duy trì sự độc quyền các loại thuốc sinh học, nhưng họ không ngăn cản giao dịch ở đây.

Tại sao?

...Có lẽ, nếu nguồn gốc đằng sau Thành phố Giải trí Thế giới bị tiết lộ, nó sẽ gây chấn động toàn thế giới.

Dù Diệp Sanh có làm gì ở Học viện Quân sự số 1 thì cũng sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý, sau này cậu lười ra ngoài. Ninh Vi Trần dạo này hình như có chút bận rộn, Diệp Sanh thỉnh thoảng cảm thấy tâm tình hắn có vẻ không tốt.

"Ninh gia xảy ra chuyện sao?" Diệp Sanh chủ động hỏi.

Ninh Vi Trần sửng sốt, một lát sau mới ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo nụ cười ôn hòa nói: "Không có."

Diệp Sanh: "Vậy gần đây cậu bận việc gì?"

Ninh Vi Trần không có giấu diếm cậu điều gì: "Anh, anh có biết về "Thế giới Khải Minh" không?"

Diệp Sanh sửng sốt: "Tôi biết. Cậu cũng quan tâm đ ến điều này à?"

Ninh Vi Trần: "Đảo Bướm và Tổng Cục Cục Phi tự nhiên trong khoảng thời gian này đều đang tập trung vào Thành Phố Giải Trí Thế Giới. Em nghĩ sẽ khó mà họ không quan tâm đ ến nó."

Diệp Sanh chậm rãi nói: "Chỉ là một màn giết người cá nhân mà thôi, ở Thành phố Giải trí Thế giới hẳn là không có gì lạ."

Trong Thành phố Giải trí Thế giới có ngành công nghiệp đen như cờ bạc, m@ túy, khiêu dâm, thêm một màn giết chóc đẫm máu và bạo lực cũng không có vấn đề gì.

Ninh Vi Trần nói: "Màn giết chóc không có gì lạ, nhưng nhà tài trợ của nó mới là lạ. Anh à, anh có biết muốn đột phá mạng lưới của Quảng trường Phát sóng trực tiếp ở Thành phố Giải trí Thế giới khó đến mức nào không?"

"Để đảm bảo sự công bằng tuyệt đối, khách quan và tính chất thời gian thực của buổi phát sóng trực tiếp, đây là khu vực hạn chế của mạng và không ai được phép can thiệp. Độ khó khi chinh phục Quảng trường Phát sóng trực tiếp chỉ đứng sau Đế Quốc Dị Giáo được tạo ra bởi ENIAC. Nhưng bây giờ, có người đã đưa ra thông báo ở tòa nhà cao nhất. Hoặc là chúng ta không nên nói đó là con người."

Diệp Sanh lập tức hiểu ra, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ý cậu là người khởi xướng màn giết chóc có thể là một kẻ dị giáo?"

Ninh Vi Trần gật đầu cười nói: "Đúng vậy, hơn nữa cũng không phải dị giáo bình thường."

Diệp Sanh lẩm bẩm: "Đó không phải là một dị giáo bình thường... ENIAC." Diệp Sanh cau mày: "ENIAC chắc chắn có âm mưu thực hiện màn giết chóc này. Nếu Cục Phi tự nhiên đã chú ý đến nó, bọn họ sẽ không ngăn chặn nó sao?"

Cố Sự Đại Vương muốn mượn máu của hàng chục triệu người ở Hoài Thành để viết 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》.

Nhà Truyền Giáo ở Tử địa Làng cổ Dạ Khóc, với hy vọng lợi dụng việc thờ cúng tổ tiên của Trung Quốc để thực hiện một vụ mùa bội thu.

Còn ENIAC thì sao?

ENIAC đã tổ chức màn trình diễn giết người này ở Thành phố Giải trí Thế giới một cách rầm rộ và phô trương rầm rộ, và đằng sau nó chắc chắn không có mục đích tốt đẹp gì.

Cục Phi tự nhiên luôn cực kỳ cảnh giác với những người điều hành cấp S sao?

Khi chuyến tàu Âm Sơn nhận được một chút hơi thở của Cố Sự Đại Vương, tất cả bọn họ đều xuất động. Bây giờ ENIAC quá đáng như vậy, Cục Phi tự nhiên còn có thể dung thứ được sao?

Khóe môi Ninh Vi Trần cong lên, nụ cười có chút không rõ ràng.

"Cục Phi tự nhiên không dám hành động hấp tấp, đang chờ đợi."

Diệp Sanh: "Chờ?"

Ninh Vi Trần: "Ừm, chúng ta cùng chờ đợi phần thưởng cuối cùng của Thế giới Khải Minh."

Diệp Sanh: "..." Cái quái gì vậy.

Ninh Vi Trần thấy cậu cau mày, cười khẽ, nghiêng người hôn lên má Diệp Sanh, trong mắt hắn mỉm cười nói: "Anh, tin hay không thì tùy, sau khi phần thưởng cuối cùng của Thế giới Khải Minh được phát hành, việc Cục Phi tự nhiên vẫn luôn rất tích cực chủ động trong việc đối đầu với những kẻ dị giáo sẽ ngay lập tức rơi vào thế bị động".

Diệp Sanh: "Phần thưởng cuối cùng là gì?"

Ninh Vi Trần: "Em không biết, nhưng nhìn bộ dáng lo lắng của Đảo Bướm hiện tại, em nghĩ màn giết chóc này cuối cùng sẽ quét sạch toàn bộ thế giới dị năng giả."

Diệp Sanh cau mày gần như không thể thấy, cậu đã sớm hoài nghi sự tồn tại của Thành phố Giải trí Thế giới, bây giờ Ninh Vi Trần lại nói thẳng như vậy.

"Phần thưởng cuối cùng có phải là thuốc sinh học hay không."

Thuốc sinh học là con bài mặc cả duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra, khiến Cục Phi tự nhiên và Đảo Bướm sẵn sàng "chờ đợi" Thành phố Giải trí Thế giới.

Ninh Vi Trần cười nói: "Anh thật thông minh, anh yêu."

Diệp Sanh rất không nói nên lời: "Ninh Vi Trần, không phải Ninh gia có mối liên hệ sâu sắc nhất với thuốc sinh học sao? Cậu đang hả hê vì sự xui xẻo của mình phải không? Đảo Bướm và Cục Phi tự nhiên hiện tại có thể đang cười nhạo cậu."

Ninh Vi Trần thở dài: "Ừ, nói có lý, em hẳn là không nên vui vẻ."

Diệp Sanh: "...Tôi có thể nhìn ra cậu ghét Cục Phi tự nhiên."

Ninh Vi Trần vô tội nói: "Không chỉ có em, cả nhà họ Ninh đều ghét bọn họ."

Diệp Sanh: "Ồ, đây vẫn là truyền thống của gia tộc."

Ninh Vi Trần cười nói: "Thế giới Khải Minh gần đây gây chuyện không ít, anh trai, anh có muốn đi tham quan Thành phố Giải trí Thế giới không?"

Diệp Sanh nói: "Không có."

Ninh Vi Trần nhếch môi: "Sanh Sanh luôn làm điều ngược lại."

Trở lại Hoài Thành, mọi người đều đi theo khuôn mẫu giết người của Đô Thị Dạ Hành Giả, nhưng Diệp Sanh là người duy nhất truy đuổi Cố Sự Đại Vương.

Hiện nay, Thế giới Khải Minh đang là xu hướng chung, mọi người đều háo hức chờ đợi sự kiện bắt đầu để nắm bắt cơ hội. Và bước tiếp theo của Diệp Sanh là không tính đi đến Thành phố Giải trí Thế giới một chút nào.

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Không có ai cảm thấy bản thân hoạt động này rất kỳ quái sao?"

Ninh Vi Trần nói: "Thế giới dị năng giả có gì kỳ quái? Anh trai lần đầu tiên luân hồi ở Làng cổ Dạ Khóc, chẳng phải anh cũng đã gặp qua rất nhiều người đánh bạc rồi sao?"

Diệp Sanh nghĩ về điều đó, và nó cũng giống như vậy.

Trong thế giới cực kỳ nóng nảy này, có rất nhiều con bạc. Những người đánh bạc có thể thấy rõ sự nguy hiểm của màn giết chóc này, nhưng họ càng để ý hơn về phần thưởng cuối cùng được người tổ chức giấu kín.

Diệp Sanh đơn giản thổ lộ với hắn: "Ninh Vi Trần, tiếp theo tôi không có ý định đến Thành phố Giải trí Thế giới. Tiếp theo tôi sẽ đến Bảo tàng Tín Ngưỡng. Cậu có đi cùng tôi không?"

Ninh Vi Trần nhẹ nhàng lặp lại: "Bảo tàng Tín Ngưỡng?"

Diệp Sanh gật đầu: "Ừ." Sau nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng quyết định đi theo con đường này.

Ninh Vi Trần tựa hồ như đang cười mà không cười, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng, như câu móc lưu luyến. Hắn nghiêm túc nhìn khuôn mặt của Diệp Sanh, sau đó thở dài nhẹ nhàng: "Anh yêu, mặc dù em ghét sự độc tài của anh, nhưng em phải thừa nhận rằng đôi khi những quyết định của anh lại chính xác đến mức đáng ngạc nhiên."

Diệp Sanh: "?"

Diệp Sanh nói: "Đừng khen ngợi tôi quá nhiều." Cậu chỉ muốn tiếp xúc với Nhà Truyền Giáo trước, tại Thành phố Giải trí Thế giới, bây giờ vội vàng sẽ lãng phí.

Ninh Vi Trần: "Em không phải khoe khoang, khắp nơi trên thế giới người ta đều đổ xô đến Thành phố Giải trí Thế giới, chờ màn giết chóc bắt đầu. Nhưng bọn họ quên mất, màn giết chóc nào cũng cần có vé, cần phải có vé tham gia dự thi."

Hắn nắm tay Diệp Sanh, hôn lên đầu ngón tay cậu, cười thản nhiên nói: "Em có linh cảm rằng nếu anh đến Bảo tàng Tín Ngưỡng trước, anh sẽ nhận được tấm vé dự thi độc đáo nhất từ ​​​​Nhà Truyền Giáo."

Thậm chí có thể là... một tấm vé vào cửa của ban giám khảo.

Diệp Sanh: "...Cậu như thế mà còn không gọi là khoe khoang."

Diệp Sanh bắt đầu báo cáo với trường về việc đi đến Bảo tàng Tín Ngưỡng. Trường học xem xét rất nhanh, hiệu trưởng Thiên Dụ lúc đầu rất kinh ngạc, còn đi đến Tổng cục bên kia hỏi thăm, sau khi có được câu trả lời chính xác thì mới thả cậu ra.

"Thử thách đầu tiên là Làng cổ Dạ Khóc, và thử thách thứ hai là Bảo tàng Tín Ngưỡng. Cậu..."

Hiệu trưởng Thiên Dụ lắc đầu và không nói nên lời.

Cùng lúc đó, Lộc Tĩnh cũng nộp đơn vào trường để đến Thành phố Giải trí Thế giới. Hắn đã thuyết phục thành công La Quan và Lawrence, đồng thời đưa Theodore, người đã bị gia đình Garavolia trừng phạt nghiêm khắc, quyết định rằng nơi nguy hiểm tiếp theo sẽ là Thành phố Giải trí Thế giới.

Thành phố Giải trí Thế giới rất đặc biệt trong số mười địa điểm nguy hiểm nhất, và vì sự cố Thế giới Khải Minh, nhiều học sinh hàng đầu của Học viện Quân sự số 1 bắt đầu đến đó.

Hiệu trưởng Thiên Dụ nhìn những tờ đơn này, đôi mắt già nua đục ngầu, không có chút cảm xúc nào.

Trên thực tế, ngăn chặn bọn họ đi đến Thành phố Giải trí Thế giới trước khi chuôi kiếm Damocles rơi xuống là cách tốt nhất.

Tuy nhiên, Thiên Dụ do dự một lúc và vẫn chấp nhận mọi yêu cầu đến Thành phố Giải trí Thế giới.

Lộc Tĩnh đang ở trong ký túc xá, sau khi nhận được tin phê duyệt đã được thông qua, hắn lập tức hưng phấn kể cho gia tộc nghe! Là một trong tứ đại gia tộc, Lộc gia giàu có đến nỗi có thể so sánh với cả một quốc gia, và có quá nhiều việc có thể làm với tài sản của họ ở Thành phố Giải trí Thế giới! Ngày nay, "Thế giới Khải Minh" gần như đã trở thành tâm điểm của những dị năng giả, sự nổi tiếng chưa từng có đã trở thành lần đầu tiên tập trung sự chú ý của mọi người vào một việc.

Khi trò chuyện trong căn cứ dị năng giả, họ sẽ nói về trải nghiệm của họ ở những nơi nguy hiểm, việc phát sóng trực tiếp ngày nay ngày càng trở nên nhàm chán như thế nào; họ sẽ nói về việc các sinh viên của Học viện Quân sự số 1 đáng bị đánh đập như thế nào và các dị năng giả cấp cao của ba công hội lớn tàn nhẫn như thế nào. Bọn họ nói về những người chơi cấp cao nổi tiếng, tứ đại gia tộc và cấp độ dị năng giả. Nhưng bọn họ không bao giờ nói chuyện say mê chỉ về một điều nào đó.

​Suy cho cùng, trên thế giới này, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình.

Những dị năng giả và công hội thực hiện những hành động tự phát để tiêu diệt những kẻ dị giáo và khám phá manh mối ở những nơi nguy hiểm.

Cục phi tự nhiên đóng quân tại các thành phố của con người, chờ đợi sự hướng dẫn của Thiên Xu để bảo vệ sự an toàn của người dân.

Những quan chấp hành cấp S, dựa trên những manh mối đó và lời tiên đoán của Nhà Tiên Tri, đi làm nhiệm vụ ở những nơi khó khăn và nguy hiểm.

Đảo Bướm kiểm soát việc cấy ghép gen, Tổng cục phân phối thuốc sinh học và Học viện Quân sự số 1 là nơi thí nghiệm dành cho các quan chức điều hành.

Thế giới của bọn họ hiếm khi giao nhau. Những nhân vật có tầm ảnh hưởng được thảo luận trong thế giới dị năng giả hầu hết đều là cao tầng của công hội hoặc một số cao thủ hàng đầu đã nổi tiếng từ lâu trong Thành phố Giải trí Thế giới, nhưng có rất ít thông tin về những người này. Ngoại trừ những sở thích đặc biệt, hầu như không có dị năng giả cấp cao nào muốn để người khác xem buổi phát sóng trực tiếp của mình và để người khác tìm hiểu cách suy nghĩ và hành vi của mình.

Những dị năng giả luôn phàn nàn rằng ngày nay bất kỳ tên ngốc nào cũng có thể phát trực tiếp. Nhưng bây giờ, ngay khi chiêu trò "Thế giới Khải Minh" xuất hiện, bọn họ đã hoàn toàn nhiệt tình chờ mong! Đây là lời kêu gọi của tòa nhà cao nhất Thành phố Giải trí Thế giới, chỉ dựa vào điều này thôi, nhất định phải thu hút bao nhiêu người chơi cao cấp.

Đây là một màn giết chóc càn quét toàn bộ thế giới dị năng giả. Trong tương lai, họ sẽ thực sự nhìn thấy những bậc thầy chỉ tồn tại trong truyền thuyết ở đây.

Trước khi phần thưởng cuối cùng được đưa ra, rất nhiều người đã thờ ơ quan sát. Lộc Tĩnh có năng lực và mối quan hệ nên hắn đã sớm đến Thành phố Giải trí Thế giới, hắn cảm thấy rất tự hào. Những người không dám đến Thành phố Giải trí Thế giới cũng cầm điện thoại di động, hai má đỏ bừng vì phấn khích.

Diệp Sanh phớt lờ cơn sốt này. Cậu gọi điện cho Lạc Hưng Ngôn và nói rằng ngày mai cậu và Ninh Vi Trần sẽ đến đó. Sau khi lên máy bay từ Đảo Rạn San Hô Đen đến khu rừng hoang nơi có Bảo tàng Tín Ngưỡng, Diệp Sanh đã ngủ thiếp đi một lát. Khi tỉnh dậy, cậu thấy máy bay đã dừng ở ngoài rừng.

Diệp Sanh vừa xuống máy bay, cậu đã gọi cho Lạc Hưng Ngôn trước.

"Anh đang ở trong viện bảo tàng à?"

Lạc Hưng Ngôn nói: "Đúng vậy, chúng ta ở đây, tạm thời không có gì bất thường. Trong Bảo tàng Tín Ngưỡng, chỉ có phòng triển lãm đầu tiên mở cửa cho công chúng tham quan. Hiện tại có rất nhiều người ở đây." Anh ta buộc La Hành phải thay quân phục để không bị phát hiện trong nháy mắt. Vì thế hai người họ không hề được chú ý chút nào.

Diệp Sanh nhướng mày nói: "Rất nhiều người?"

Lạc Hưng Ngôn nhìn xung quanh: "Ừ, đó là chuyện bình thường. Bảo tàng Tín Ngưỡng là một nơi nguy hiểm có tiếng. Tổng cục cấm người bình thường đến gần, nhưng chưa bao giờ cấm những dị năng giả khám phá. Ngoài ra, cách đây không lâu, Tổng cục đã đánh dấu Bảo tàng Tín Ngưỡng, nó tương đương với việc đưa ra phương hướng cho công hội."

Lạc Hưng Ngôn nhìn từ trên xuống dưới và nói: "Bảo tàng Tín Ngưỡng rất lớn, nhưng chỉ có phòng triển lãm đầu tiên được thắp sáng và mở cửa cho khách tham quan. Chỉ trong số những người tụ tập ở đây lúc này đã có ba dị năng giả cấp A."

Diệp Sanh nói: "Ba dị năng giả cấp A?" Cậu cầm điện thoại di động bước vào rừng và nói: "Bọn họ không đi đến Thành phố Giải trí Thế giới sao?"

Lạc Hưng Ngôn sửng sốt: "Mẹ kiếp, cậu cũng biết thứ này?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Lạc Hưng Ngôn trợn mắt: "Chỉ là Thế giới Khải Minh đó thôi. Đừng đến đó, thoạt nhìn là biết lừa đảo. Có thể quảng bá trong khu vực mạng lưới hạn chế của trung tâm Thành phố Giải trí Thế giới, đây chắc chắn là một dị giáo. Dị giáo ở diễn đàn thứ tư thậm chí còn không được tính là sinh vật sống. Thủ đoạn cực kỳ tàn ác. Nhưng Thái tử vẫn luôn ở bên cạnh cậu, hắn nhất định biết nguy hiểm, sẽ không cho cậu đi."

Diệp Sanh: "..." Ninh Vi Trần cái gì cũng không biết! Ninh gia đang gặp khó khăn nhưng hắn vẫn còn ở đó cười nhạo Cục Phi tự nhiên và Đảo Bướm.

Diệp Sanh cảm thấy tồi tệ khi nghĩ về điều này và ném điện thoại của mình cho Ninh Vi Trần.

"Cậu nói chuyện với Lạc Hưng Ngôn đi."

Ninh Vi Trần nhướng mày, nhận điện thoại và thoải mái trò chuyện với Lạc Hưng Ngôn.

Lạc Hưng Ngôn đang trò chuyện thoải mái với Diệp Sanh thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Ninh Vi Trần, gần như ném điện thoại đi.

...Đây có lẽ là di chứng sau nhiều năm Cục Phi tự nhiên đối phó với Ninh Vi Trần.

Anh ta chửi một câu, lựa chọn nói mỉa: "Thái tử, cơn gió nào đưa ngài đến đây?"

Ninh Vi Trần thản nhiên nói: "Có lẽ là cơn gió bên gối của Thái tử phi."

Lạc Hưng Ngôn: "..."

Lạc Hưng Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ha ha."

Lạc Hưng Ngôn nhắm mắt lại, nhanh chóng cho hắn địa chỉ rồi cúp điện thoại.

Anh ta lại bước vào phòng triển lãm đầu tiên của Bảo tàng Tín Ngưỡng. Phòng triển lãm rất rộng, có lẽ phải vài nghìn mét vuông. Tường xây bằng gạch đỏ, ánh sáng mờ ảo, ai cũng có tâm tư khó lường và im lặng không nói, khiến nơi đây có vẻ vô cùng yên tĩnh.

Một ánh sáng riêng biệt chiếu lên mặt kính của mỗi vật trưng bày, luồng ánh sáng trong trẻo chảy, xua tan gió băng ngàn năm trên mỗi vật trưng bày.

Bảo tàng Tín Ngưỡng. Cuộc triển lãm đầu tiên là những vị thần đầu tiên của loài người.

Lạc Hưng Ngôn chú ý đến một người đàn ông, một người đàn ông trung niên rõ ràng là dị năng giả cấp A. Người đàn ông trung niên đứng trước một khối giáp cốt văn và đang giải thích cho một cậu bé bên cạnh.

"Sau Cách mạng Nông nghiệp, con người kết thúc thời đại 250 năm hái lượm và bắt đầu trồng lúa mì và thuần hóa thú rừng. Nhưng vào thời điểm này, con người thực sự cần phải lo lắng về "tương lai" hơn là thời kỳ thu hoạch."

"Vì mùa màng lương thực, bọn họ lo mưa lớn, tai họa, nạn châu chấu, ôn dịch."

"Vì vậy, họ bắt đầu cực kỳ chú ý đến dòng chảy của bốn mùa và những thay đổi của tự nhiên, và các nghi lễ hiến tế đã ra đời."

"Ban đầu, họ chỉ hiến tế thức ăn. Sau đó, do cuộc đấu tranh giữa các bộ tộc man rợ, một loại hiến tế mới đã phát triển —— hiến tế con người."

Cậu bé không nói gì. Người đàn ông trung niên lúc này mới mỉm cười, quay đầu lại nhìn một người phụ nữ có vẻ mặt u ám và xa lạ đứng cách đó không xa, cười nói.

"Tôi nói đúng không? 【Vạn Vật Có Linh】." Trong ánh sáng lờ mờ của bảo tàng, người phụ nữ mặc một chiếc váy màu xanh lá cây đen, tóc rối bù, mọc trên đầu như cỏ chết. Nước da vàng vọt, gò má hóp, gò má nhô cao, rõ ràng chỉ mới ba mươi tuổi nhưng nhìn như đã năm mươi.

【Vạn Vật Có Linh】 Lâm Nại nhìn người đàn ông bế đứa trẻ, đôi mắt xám đầy tê dại: "Hầu hết mọi thứ ở đây đều là về sự hiến tế con người."

Người đàn ông có chiếc mũi cao, đôi mắt sâu, đôi mắt màu nâu nhạt, hắn ta mỉm cười nói. "Chúng ta lại gặp nhau, cô có muốn tôi giới thiệu lại không?"

Lâm Nại khàn khàn nói: "Không, tôi biết ông, Salmond, 【Winter】. Và," đôi mắt cô ấy có vẻ hơi cứng ngắc, sau khi từ từ quay lại, ánh mắt rơi xuống cậu bé ở bên cạnh người đàn ông. Cậu bé trông giống như một thiên thần. "Con trai của ông, Harbor, 【Người Thẩm Định Giá Trị】."

Harbor sinh ra mắc chứng tự kỷ. Cậu bé có mái tóc vàng nhạt, đôi má trắng và lông mi cong, mặc một bộ lễ phục tỉ mỉ, cúi đầu và chơi với một chiếc cân vàng.

Salmond có mối quan hệ hợp đồng với công hội King và ý nghĩa nghiêm khắc thì hắn không thuộc công hội.

Lâm Nại là thành viên cấp cao của công hội King.

Salmond nói: "Chỉ có cô thôi à? Tôi nghĩ Bảo tàng Tín Ngưỡng sẽ là sân nhà của 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】."

Lâm Nại thờ ơ nói: "【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】đi tế bái ​​mẹ cô ấy. Và cho dù cô ấy có đến, tôi cũng sẽ không hợp tác với cô ấy." Lâm Nại không thích hợp tác với bất kỳ ai.

Salmond thở dài, chân thành cảm thấy đáng tiếc: "Nếu không có 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】, có lẽ chúng ta sẽ phải đi không ít đường vòng."

Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh, hai người quay đầu lại, nhìn thấy dị năng giả cấp A thứ ba có mặt. Cô mặc một chiếc áo choàng đen, mái tóc nâu được buộc thành hai bím, dài đến ngực. Trên mũi có vài nốt tàn nhang nhỏ và hai chiếc răng hổ khi cười, cô gái có vóc người nhỏ nhắn, đồng tử có chút đỏ hồng.

"Salmond, ông đã từng nghe câu nói nào chưa? Cuộc đời giống như một con đường, con đường ngắn nhất thường là con đường tồi tệ nhất."

Khi Salmond nhìn thấy cô, tự nhiên hắn nhìn thấy phía sau cô là một nhóm người kích động và lo lắng, đáy mắt hắn hiện lên sự khinh thường sâu sắc, nhưng hắn vẫn nói một cách đạo đức giả. "Circe tiểu thư."

Dị năng giả cấp A, 【Nghịch Vị Thẩm Phán】, Circe.

Bên cạnh Circe còn có một dị năng giả cấp C, khiến mọi người chú ý. Dù sao thì cô ta cũng quá tự phụ, trong thế giới dị năng giả, kẻ yếu luôn sợ hãi trước kẻ mạnh, nhưng cô ta là ngoại lệ, cô ta chỉ là dị năng giả cấp C nhưng thậm chí còn kiêu ngạo hơn Circe.

Khi nhìn thấy Lâm Nại và Salmond, cô ta chỉ nhìn họ với ánh mắt khinh thường. Ngay cả khi ngửi thấy mùi lạ trên người Lâm Nại, cô ta cũng lấy tay bịt mũi, cố ý cao giọng nói: "Mùi gì vậy? Mấy ngày nay chưa tắm rửa à."

Lâm Nại không hề lay chuyển.

Cô gần như nhận ra danh tính của cô gái ngay lập tức.

Con gái của Queen đến từ công hội Queen.

【Công chúa】, Tô Hi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio