Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

chương 233: bảng số

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trang phục của Diệp Sanh rất đơn giản, áo sơ mi và quần đen, không có gì khoa trương, nhưng khuôn mặt của cậu là món đồ đẹp nhất, khiến người ta dễ dàng nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu ghét bị theo dõi nên ẩn mình trong đám đông và quan sát Không Gian Chủ Thần ở một góc khuất.

Trò chơi Khải Minh đã liệt kê tất cả các đạo cụ có thể trao đổi, đối với bảy người điều hành, việc đưa ra một số đạo cụ theo ý muốn là điều rất dễ dàng. Mặc dù không thể tiến hành cấy ghép dị giáo như Đảo Bướm.

Nhưng những đạo cụ dùng một lần thu được từ những kẻ dị giáo cũng có thể cứu mạng trong những thời điểm quan trọng.

Đạo cụ cấp A vẫn chưa được treo lên. Đạo cụ cấp B quý giá thứ hai đòi hỏi số điểm cực lớn. Diệp Sanh vội vàng nhìn lướt qua, không có hứng thú với chuyện này, ánh mắt của cậu bị phần thưởng ở cột phía dưới hấp dẫn. Đó là một cuốn sách chỉ có giá 10 điểm, hình như là do Trò chơi Khải Minh tặng cho mọi người, tên là 《 Năm Thảm Họa 》.

Diệp Sanh sửng sốt. Tại Học viện Quân sự số 1, cậu lục lọi thư viện và không tìm thấy bất kỳ lịch sử nào về Năm Thảm Họa hay Năm Phá Kén, Jeremiel thực sự có nó? ENIAC xứng đáng là chúa tể của những kẻ dị giáo ở diễn đàn thứ tư và là vua của thế giới thông tin.

Diệp Sanh hạ mi xuống để che đi màu tối trong mắt.

Vì cuốn sách này mà cậu muốn tham gia Trò chơi Khải Minh.

Cậu đã hiểu luật chơi ở Thế giới Khải Minh trước khi đến.

Nhưng liếc nhìn những người ở đây, Diệp Sanh phát hiện ra rằng hầu hết những người bình thường đều cảm thấy bối rối mờ mịt.

Điện thoại của người bình thường không kích hoạt mạng cấp hai nên không thể truy cập diễn đàn dành cho dị năng giả và không tìm được ai để hỏi đường. Giống như một bầy cừu nhỏ yếu đuối và ngây thơ, sau khi họ xuống tàu và rời cảng Frigga, họ đã bị trôi dạt đến đây. Một vài người rải rác đây đó tụ tập lại thành một nhóm. Có lẽ từ khi bọn họ đến đây cũng chưa bao giờ ra ngoài, dù sao Không Gian Chủ Thần cung cấp nước và thức ăn, có thể duy trì sự sống. Vì không ra ngoài nên đương nhiên bọn họ không thể nhìn thấy màn hình của Tòa nhà Trung tâm Fensalir và không biết luật lệ.

Tuy nhiên, bản chất con người rất đa dạng, có cừu thì phải có sói. Một số người rõ ràng không bị bệnh nặng dần dần trở thành thủ lĩnh của bầy cừu.

Có rất nhiều ghế ở rìa. Diệp Sanh ngồi trên ghế, ánh mắt tiếp tục rơi vào cuốn sách có tên 《 Năm Thảm Họa 》, vẻ mặt u ám. Bìa sách rất thú vị, là một con thoi được quấn bằng hàng ngàn sợi tơ đỏ, nhìn từ xa trông giống như một hòn đảo bướm nhìn từ trên xuống.

"Người anh em, cậu đã lấy số chưa?" Sau khi Diệp Sanh ngồi xuống, một nam sinh ở bên cạnh đột nhiên chủ động bắt chuyện.

Diệp Sanh: "Số?"

"Đúng, bảng số. Nếu đăng ký ở đó, cậu sẽ có tư cách tham gia vòng loại trực tiếp." Chàng trai gãi đầu mỉm cười, thoạt nhìn là một người lạc quan.

Diệp Sanh gật đầu, bước tới và đi vào dưới màn nước. Quả nhiên, cậu nhìn thấy một cái cửa sổ màu xanh, liền đưa tay vào. Sau một hồi đau đớn, trên cổ tay cậu xuất hiện một con số đẫm máu, 【53445】.

Cậu xếp hạng hơn 50.000.

Lần này Đế Quốc sẽ thực sự chọc giận Cục Phi tự nhiên, và nó đã mang đến rất nhiều người dân vô tội.

Diệp Sanh nhận được số và quay trở lại vị trí của mình.

Chàng trai bên cạnh đột nhiên nói: "Được chọn ở đây chẳng có gì thú vị cả."

Diệp Sanh: "Hả?"

Chàng trai mỉm cười nói: "Sau khi bị bệnh, tôi nằm trên giường và đọc tiểu thuyết cả ngày. Đều là do mấy ngày gần đây bỗng nhiên tôi mê mẩn đọc vô hạn lưu. Giờ thì hay rồi. Bản thân tôi cũng bị liên lụy vào." Hắn mỉm cười, có chút cay đắng. "Nếu tôi sớm biết thì tôi đã đọc thêm vài bộ truyện về người giàu phát tài, ít nhất là truyện xuyên thư xuyên qua trọng sinh cũng được."

Diệp Sanh đã học được một số kiến ​​thức về văn học Internet nhờ video quảng cáo của Đại học Hoài An nên cậu không lạ gì những thuật ngữ này.

Vẻ mặt của Diệp Sanh kỳ quái: "Cậu cho rằng đây là trò chơi vô hạn lưu sao?"

Chàng trai hỏi: "Không phải giống nhau sao?"

Diệp Sanh: "..." Nhìn có vẻ khá giống.

Sàng lọc thăng cấp, điểm thưởng và đặt ngẫu nhiên các vị trí nguy hiểm.

Jeremiel đã khiến Thế giới Khải Minh này về mọi mặt đều trông giống như một trò chơi vô hạn lưu.

Và những nơi nguy hiểm sẽ được Đế Quốc sử dụng cho các vòng chơi game chắc chắn sẽ được xử lý đặc biệt và sẽ không bị bất kỳ yếu tố bên ngoài nào can thiệp. Chuyển giao không gian, đóng cửa không gian và thậm chí tái tạo không gian. Cậu không biết đó là quyền lực của người điều hành nào.

Thiếu niên nói: "Nhìn mặt tươi sáng đi, tôi là được ông trời chọn, tôi cũng là người được chọn, biết đâu cuối cùng tôi là nhân vật chính, là người chiến thắng thì sao! Hi vọng sẽ không có ai phải chết trong trò chơi!"

Diệp Sanh nói: "Cậu thật sự muốn sống sao?"

Chàng trai cười khổ: "Tôi nhất định phải sống."

Diệp Sanh nói: "Cậu còn sống được bao nhiêu tháng?"

Chàng trai: "Một tháng."

Diệp Sanh nói: "Ồ, nếu cậu tham gia trò chơi này, có 90% khả năng sống sót không nổi ba ngày."

"..."

Chàng trai gần như sợ hãi nhảy dựng lên, nhìn Diệp Sanh như thể nhìn thấy quỷ, nuốt nước bọt: "Chết tiệt... người anh em, có thật không?"

Diệp Sanh: "Trò chơi này có thể giết người, so với tưởng tượng của cậu còn nguy hiểm hơn rất nhiều." Cậu nói chuyện không có cảm xúc, chỉ đơn giản một câu nói.

"Có vẻ như người bạn mới này biết rất nhiều." Một giọng nói đột nhiên truyền đến trước mặt Diệp Sanh. Cậu ngẩng đầu và thấy một thanh niên mắt nâu, đầu cạo trọc đang đi về phía họ. Trên mặt người thanh niên có một vết sẹo ngang sống mũi, nụ cười của gã mang theo vẻ tàn nhẫn và ác ý vô cớ.

Khi Diệp Sanh nhìn thấy mái tóc được cạo sạch sẽ của gã, cậu biết gã chắc chắn là một tử tù trong tù.

"Chúng ta làm quen một chút đi, cậu bạn, tôi tên là Andy."

Diệp Sanh: "Đây là tên thật của anh à?"

"Không, tất nhiên là không. Chỉ là khi đến đây tôi đã đổi tên thành Andy mà thôi." Andy giơ cánh tay lên và cho Diệp Sanh xem một cây thánh giá đẫm máu mà gã đã vẽ bằng dao. Gã nói: "Hãy vui lên, bạn của tôi, tất cả chúng ta đều sắp chết, và ở đây chúng ta có cơ hội được tái sinh. Tại sao chúng ta phải sợ hãi? Tôi nghe những công dân đó nói rằng ở đây có một tên khác là Miền Đất Hứa, và chúng ta đến đây theo sự hướng dẫn của Chúa. " Andy nói đầy ẩn ý: "Con đường dẫn đến sự cứu rỗi nằm ở bên trong."

Diệp Sanh nhìn vẻ mặt tự phụ của gã và không nói gì.

Chàng trai theo bản năng cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn thấy Andy, cậu lùi lại. Nhưng những gì Diệp Sanh vừa nói có tác động rất lớn đến cậu, chàng trai không khỏi nói: "Trò chơi này thật sự có thể giết người sao?"

Không đợi Diệp Sanh trả lời, Andy đã dẫn đầu mở miệng, cười nói: "Là sẽ chết người, nhưng họ sẽ không chết nhanh như vậy. Đừng lo lắng, chúng ta đều là người bình thường, ban tổ chức có thêm ưu đãi dành cho chúng ta. Cuộc thi đấu loại trực tiếp dành cho người mới và các phó bản cấp D đều là chế độ nhập vai và số điểm được nhân đôi. Chúng ta không cần phải chiến đấu chống lại những tên boss mạnh mẽ. Chúng ta chỉ cần hoàn thành các nhiệm vụ do hệ thống đưa ra để vượt qua cửa. Sử dụng điểm thu được từ hai phó bản đầu tiên để đổi lấy đạo cụ mạnh mẽ. Nó sẽ nâng cao khả năng của chúng ta lên rất nhiều. Vào thời điểm phó bản cấp C được phát hành, người bình thường cũng sẽ có khả năng chiến đấu chống lại dị năng giả."

Lời nói của Andy đã an ủi chàng trai rất nhiều. Hắn lau nước mắt, giọng run run nói: "Chết tiệt, vừa rồi tôi gần như sợ đến phát khóc."

Diệp Sanh nhìn Andy dào dạt đắc ý và chàng trai trông như đang sống sót sau một thảm họa, với vẻ mặt ngày càng kỳ lạ.

Nhưng cậu vốn không phải là người tọc mạch nên chỉ nhắc nhở bọn họ một lần.

Andy thì ngược lại, cho rằng mình đã thu hút được ánh đèn sân khấu, nhướng mày nhìn Diệp Sanh, cười nói: "Đối với nơi này, cậu hẳn là có chút kiến ​​thức, nhưng cậu biết không nhiều lắm."

Diệp Sanh: "Không nhiều."

Andy nói: "Thế giới Khải Minh là một trò chơi giải trí quy mô lớn, mỗi phó bản sẽ được truyền hình trực tiếp tại Trung tâm Thành phố Giải trí Thế giới. Nếu thể hiện tốt, thậm chí chúng ta có thể nhận được phần thưởng từ những công dân đó —— trong tay dị năng giả không thiếu tiền."

Diệp Sanh: "..." Điều này tôi hiểu rõ hơn anh. Cậu không có lúc nào mà không hệ bị đám người giàu có như Ninh Vi Trần làm đổi mới nhận thức. Đặc biệt là sau khi cậu biết được giá đất ở Fensalir. Cậu cảm thấy đó không phải là một căn hộ mà là một đất nước.

Andy nói: "Cậu có muốn hợp tác với tôi không?"

Diệp Sanh: "Anh là người thứ ba nói lời này với tôi."

Andy: "Hãy suy nghĩ đi bạn trẻ. Cậu đã kết hôn rồi phải không? Hãy nghĩ đến người yêu của cậu. Tôi nghĩ cậu cần một người đồng đội." Gã hất cằm, ra hiệu cho cậu nhìn một người đàn ông cách đó không xa, cao hơn hai mét và to như một ngọn núi. Người đàn ông cao mập đang trợn mắt nhìn Diệp Sanh đầy thâm ý, người bên cạnh có lẽ cũng giống hắn, cúi đầu, vẻ mặt d@m đãng, đang trao đổi cái gì đó.

Andy nói: "Hai người này là bạn tù của tôi. Họ bị bỏ tù vì tội hi3p d@m. Họ rất quan tâm đ ến cậu. Đồng tính luyến ái thật kinh tởm. Họ nhất định sẽ ra tay với cậu."

Ngón tay thon dài trắng nõn lạnh lùng của Diệp Sanh không chút để ý xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu, cậu bình tĩnh nói: "Tôi không nghĩ họ sẽ gây ra mối đe dọa nào cho tôi. Hơn nữa, vợ tôi cũng là đàn ông."

Hàm ý là, tôi cũng là gay, im đi.

Andy: "..."

Andy: "............"

Trên thế giới đã có vô số cặp đôi đồng giới. Andy chỉ đơn giản là kỳ thị người đồng tính, nhưng bây giờ hoàn cảnh buộc gã phải làm như vậy, Andy nhanh chóng bù đắp: "Tôi xin lỗi, những gì tôi vừa nói không phải vậy."

Diệp Sanh: "Không, tôi cũng từng có ý tưởng giống anh."

Chàng trai bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, hắn mỉm cười nói: "Người anh em, người yêu của cậu chắc chắn rất yêu cậu." Nếu không phải vì tình yêu sâu đậm, người kia sẽ không bao giờ có thể gây ấn tượng với một anh chàng lạnh lùng từng kỳ thị đồng tính như vậy.

Diệp Sanh suy nghĩ một chút, thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."

Andy và chàng trai có cảm giác như vừa ăn phải một miếng thức ăn cho chó.

Từ việc Diệp Sanh trực tiếp mang chiếc nhẫn đến Thành phố Giải trí Thế giới cũng đủ cho thấy cậu và người yêu có mối quan hệ vô cùng tốt đẹp.

Diệp Sanh từ chối yêu cầu thành lập đội thứ ba, rời khỏi Không Gian Chủ Thần dưới lòng đất ở Thượng Thành và đi đến Fensalir. Đúng như dự đoán, cậu nhìn thấy Quảng trường Phát sóng trực tiếp mà cậu đã nghe nói từ lâu, quảng trường lớn đến bất ngờ, với những dây cáp chằng chịt, những cánh tay máy móc treo lơ lửng trên trời và vô số màn hình nhỏ giờ đã đen thui.

Diệp Sanh bật điện thoại lên và thấy Search đã chớp mắt đầy phấn khích.

Mạng của Fensalir hoàn toàn do ENIAC độc quyền, hoàn toàn đảm bảo rằng các trò chơi và chương trình phát sóng trực tiếp không bị gián đoạn. Chương trình phát sóng trực tiếp đã bị tắt, nhưng quảng trường Fensalir vẫn sôi động suốt cả ngày, bởi vì nhiều người không muốn làm chim đầu đàn. Họ vui vẻ phân tích các quy tắc mà Thế giới Khải Minh đưa ra, đồng thời háo hức chờ đợi buổi phát sóng trực tiếp mới bắt đầu.

"Nghe nói vòng loại trừ đầu tiên của người bình thường là nhập vai, không cần trực tiếp giết dị giáo, tôi thực sự rất tò mò nó sẽ diễn ra như thế nào."

"Người anh em, cậu chưa đọc nhiều tiểu thuyết đúng không. Nhập vai. Hoàn thành nhiệm vụ chính sẽ tính là vượt qua cửa. Hoàn thành nhiệm vụ phụ có thể nhận được nhiều điểm hơn."

"Còn có nhiệm vụ, như vậy càng thú vị."

"Đã lâu không có k1ch thích như vậy! Trước kia phát sóng trực tiếp ở Thành phố Giải trí Thế giới có cái gì xem đâu! Đây mới gọi là k1ch thích!"

"Người bình thường lần đầu tiên nhìn thấy dị giáo không sợ chết khiếp là tốt rồi. Cậu mong đợi điều gì ở bọn họ?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio