Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

chương 281: 【 nhạc viên 】(29)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Sanh cuộn đến cuối, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng. Nhật ký này bổ sung rất nhiều thông tin trong 《 Năm Thảm Họa 》và sửa chữa nhiều sai sót. 《 Năm Thảm Họa 》nói rằng tiến sĩ Tần đã giết một kẻ dị giáo cấp A+ 【Hải Đăng】. Trên thực tế, sứa hải đăng không bị giết. Nó đã được nuôi dưỡng ở Viện Nghiên cứu Đầu tiên, và 【Hải Đăng】 không phải là dị giáo A+, nó là ấu thể dị giáo cấp S. Không có gì ngạc nhiên khi có rất nhiều người năm đó cạnh tranh để có được tư cách cấy ghép nó.

Burris đã chọn ra ứng cử viên sáng giá nhất trong số những đứa trẻ mồ côi ở đúng độ tuổi trên khắp thế giới, và tên hắn là Lục Nguy.

Con gái nuôi mà tiến sĩ Tần nhận nuôi năm đó chính là Diệp Vẫn. Người cầm quyền Đảo Bướm hiện tại【yw】, người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng quan chấp hành.

Từ nhật ký của trợ lý Vương, Diệp Sanh đã biết được bí mật về phần nổi của tảng băng Đảo Bướm.

Phòng thí nghiệm vùng cấm trên Đảo Bướm là nhà tù canh giữ "Cực Điểm". Sự tồn tại của hai cực cho phép sợi dây sinh mệnh cố định chắc chắn trong lòng đất Đảo Bướm, khiến vùng đất này sản sinh ra vô số điều kỳ diệu.

Nếu 【án mất trộm】 này khiến tiến sĩ Nghiêm phát điên, thì khả năng duy nhất là thứ bị mất là cực điểm.

Diệp Sanh nghĩ đến điều gì đó và tự mình phủ nhận chính mình trước.

Không, điều đó không đúng. Cực điểm trong 【Thoi Sinh Mệnh】 rất quan trọng nhưng nó chỉ là công cụ để ổn định sợi tơ sinh mệnh mà thôi. Nếu có người lẻn vào phòng thí nghiệm Cực Điểm và phá hủy cực điểm, điều đó sẽ phá hủy sự ổn định của con thoi. Mục tiêu nhất định là đánh cắp sợi tơ sinh mệnh!!

Thứ mất đi chính là sợi tơ sinh mệnh!

Diệp Sanh hít một hơi thật sâu. Suy luận xong, cậu nhanh chóng đóng cuốn nhật ký lại và ném nó sang một bên. Cậu bắt đầu ngồi xổm xuống, tiếp tục lục lọi tủ trong phòng, không tìm thấy tin tức gì về Đảo Bướm cũ, nhưng cậu cũng có thể tìm ra manh mối về vụ án trộm cắp.

Nhiệm vụ của ngôi nhà ma ám là tìm ra kẻ trộm. Đầu tiên cậu phải xác định xem mình có phải là hung thủ hay không.

Diệp Sanh tìm kiếm rất lâu và tìm thấy một bức ảnh của bạn gái Trợ lý Vương trong tủ của Trợ lý Vương.

Bức ảnh được chụp ở bãi biển, người phụ nữ trong đó có đôi má tròn, tươi cười như hoa, đội một chiếc mũ rơm và đeo dây đeo chéo, đôi mắt vô cùng trong trẻo.

Diệp Sanh bỏ bức ảnh này vào túi.

Sau khi tìm kiếm không có kết quả, cậu quyết định tìm Ninh Vi Trần.

Ninh Vi Trần lấy được thẻ nhân vật 【Nhiếp ảnh gia】, cho nên trong phòng hắn tràn đầy ảnh, lúc Diệp Sanh đẩy cửa đi vào, Ninh Vi Trần đang lật qua một cuốn album ảnh.

Nghe thấy tiếng cửa mở, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Sanh, trong mắt hiện lên nụ cười ôn hòa, "Anh yêu, việc điều tra đã xong chưa?"

Diệp Sanh: "Ừ." Cậu nói nhanh và giải thích bằng ngôn ngữ ngắn gọn nhất: "Tôi tìm thấy một cuốn nhật ký trong phòng trợ lý Vương. Ninh Vi Trần, thứ bị mất trong 【án mất trộm】 này chính là sợi tơ sinh mệnh."

Nụ cười trên mặt Ninh Vi Trần vẫn không thay đổi, lộ ra đúng mức kinh ngạc, nói: "Sợi tơ sinh mệnh?"

Diệp Sanh: "Ừ. Vào năm thảm họa thứ 9, tiến sĩ Tần đã đi điều tra nơi khởi nguyên. Ông ấy đã mang đến cho nhân loại hai thứ từ nơi khởi nguyên: Thoi Sinh Mệnh và súp nguyên thủy. Thoi Sinh Mệnh cùng loại với thể con thoi, có hai cực cố định hàng tỷ sợi tơ sinh mệnh, chúng ẩn giấu dưới lòng đất trên Đảo Bướm. Mà súp nguyên thủy được con người sử dụng làm dịch cấy ghép và cấy vào cơ thể của Diệp Vẫn." Cậu dừng lại và nói: "Nhưng trong cơ thể Diệp Vẫn chắc chỉ có một phần hai súp nguyên thủy."

"Logic của sinh mệnh trong súp nguyên thủy được chia thành hai. Trong 《 Năm Thảm Họa 》 tôi đã đọc được rằng Diệp Vẫn được sinh ra với dị năng 【tự chữa lành】. Vì vậy, thứ mà cô ấy được cấy ghép phải là 【 Súp nguyên thủy 】về sự sống lại, chữa lành và tăng trưởng."

Ninh Vi Trần lặng lẽ nhìn cậu, gật đầu, cười hỏi: "Anh, anh có biết dị năng của Diệp Vẫn là gì không?"

Diệp Sanh: "Cậu nói đi."

Ninh Vi Trần chậm rãi nói: "Cố Sự Đại Vương là người ghi chép "sinh mệnh". Mà Diệp Vẫn có thể nói là người định hình "sinh mệnh"."

Diệp Sanh sửng sốt.

Ninh Vi Trần nói: "Nếu logic sinh mệnh trong súp nguyên thủy được chia làm hai, và Diệp Vẫn đại diện cho 【Hồi sinh】, thì nhất định phải có người đại diện cho 【Hủy diệt】."

"Không có văn bản mô tả nào về sức mạnh của Diệp Vẫn, nhưng cô ấy luôn là một tồn tại khiến nhiều người điều hành phải kiêng kị."

Ninh Vi Trần nhàn nhạt nói: "Thật ra em không muốn cùng anh thảo luận về Diệp Vẫn, anh trai, em muốn nói về người sở hữu nửa súp nguyên thủy còn lại."

"Gã đại biểu cho sự hủy diệt, súp nguyên thủy là lực lượng của trái đất, cho nên thứ gã hủy diệt không chỉ giới hạn ở nhân loại. Băng, mưa lớn, lũ lụt, động đất, núi lửa, ôn dịch đều có thể là lực lượng của gã."

Hắn nhìn cậu thật sâu, đồng tử cực kỳ sâu, trầm giọng nói. "Chúng ta gọi tất cả điều này là 【Thảm họa】."

Khi Diệp Sanh nghe được hai chữ cuối cùng của hắn, linh hồn của cậu hơi chấn động. Người ác thường hung hãn hơn người tốt. Vì vậy, sự hủy diệt chắc chắn mạnh mẽ và điên rồ hơn sự phục hồi.

Diệp Sanh nhanh chóng bình tĩnh lại và lẩm bẩm: "Nếu Diệp Vẫn bị nhiều người điều hành cấp S kiêng kị, thì sức mạnh của người tương ứng với cô ấy không thể xem thường —— liệu gã có phải là một trong ba người điều hành đứng đầu trong vùng cấm của Jeremiel không?"

Ninh Vi Trần cười nói: "Em cũng nghĩ vậy, bảo bối thật thông minh."

Diệp Sanh nói: "Cậu nói rằng kiếp trước cậu đã được cấy ghép những mảnh vỡ của người điều hành thứ hai. Vậy có thông tin gì về người điều hành thứ hai trên Đảo Bướm cũ không? Nếu vậy, bây giờ chúng ta đã biết manh mối của hai người điều hành trong Vùng Cấm Thần Minh."

Ninh Vi Trần lắc đầu: "Không có. Hãy xem chúng ta có thể lấy được một số thông tin từ 【Linh Thương】 hay không."

Diệp Sanh cau mày nói: "Ừ."

Ngón tay thon dài của Ninh Vi Trần ấm áp chạm vào lông mày của cậu, cười nói: "Đừng cau mày, anh yêu, ít nhất hiện tại chúng ta không còn mù mờ nữa."

Diệp Sanh: "Tôi đang nghĩ, nếu 【Thảm Họa】 chỉ là một trong ba người điều hành đầu tiên, thì sức mạnh của hai người điều hành còn lại sẽ như thế nào? Và —— người điều hành đầu tiên cho đến nay vẫn chưa có tin tức gì, rốt cuộc thì nó sắm vai nhân vật gì trên thế giới này?"

Ninh Vi Trần im lặng một lúc rồi nói: "Có lẽ 【Thảm Họa】 là người điều hành đầu tiên."

Diệp Sanh lắc đầu: "Không. Tôi nghĩ người điều hành thứ nhất chắc chắn có quan hệ mật thiết với Thoi Sinh Mệnh."

Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là thể con thoi đẫm máu nhìn ra phía trước, chân lý nguyên thủy nhất của tạo hóa được ẩn giấu trong hàng ngàn sợi tơ đỏ. Dưới đáy biển sâu, các tế bào phân chia và sự sống lại tiếp tục. Mọi ghi chép về Thoi Sinh Mệnh đều sẽ nhắc đến một câu: "Hình như nó đang thai nghén cái gì đó". Vậy chính xác thì nó đang thai nghén cái gì? Khi con người bước vào nơi khởi nguyên, chính xác thì họ sẽ trêu chọc tới cái gì?

Ninh Vi Trần không khỏi bật cười. Hắn nhếch khóe môi, cúi người hôn lên mặt Diệp Sanh, cười khúc khích, khàn giọng nói: "Anh thật thông minh, anh trai."

Hắn không bao giờ ngần ngại khen ngợi Diệp Sanh, dù ở trên giường hay dưới giường. Diệp Sanh cảm thấy dù cậu có làm gì thì Ninh Vi Trần cũng có thể khen cậu thông minh đáng yêu, giống như hắn bị mù vậy.

Tuy nhiên, câu này khác với những câu dính dính trước đó, cậu cảm thấy trong lời nói của Ninh Vi Trần có ẩn ý gì đó.

Hơi thở của Ninh Vi Trần phả vào một bên mặt, nụ cười lưu luyến, ánh mắt như móc câu, d*c vọng lan tràn thật sâu.

Diệp Sanh: "..." Diệp Sanh: "Đừng nghịch. Cậu có biết đây là đâu không?"

"Em biết, chỉ là đột nhiên em không thể kiềm chế được bản thân."

Ninh Vi Trần dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu, hôn cậu lần nữa, đầu lưỡi chạm vào môi Diệp Sanh. "Nhìn em này, Sanh Sanh."

Diệp Sanh tùy ý hôn hắn, lại phát hiện tay Ninh Vi Trần bắt đầu không bình thường sờ vào sau lưng cậu. Cậu chửi rủa trong lòng, nắm lấy cổ áo hắn đẩy ra: "Cậu không sợ Turing và Demeter biết cậu làm việc này ở đây sao?"

Ninh Vi Trần: "Em không sợ."

Diệp Sanh: "Cút đi."

Ninh Vi Trần đè nén d*c vọng hung hãn trong mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống, quyến rũ nói: "Em có thể cô lập căn phòng này bằng dị năng của mình."

Diệp Sanh đứng dậy và tàn nhẫn nói: "Trước tiên hãy dùng dị năng của mình để cô lập chính mình."

Cậu bắt đầu tìm kiếm manh mối trong phòng. Ninh Vi Trần cũng đứng lên, đôi chân thon dài dựa vào giá sách, nhìn bóng lưng cao gầy của Diệp Sanh, đôi mắt hoa đào đen tối khó đoán, nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nói: "Anh, sau khi chuyến đi đến 【Nhạc Viên】 của chúng ta kết thúc. Chúng ta hãy sống ở Hoài Thành một thời gian đi."

Diệp Sanh: "Cậu có bệnh à?"

Ninh Vi Trần: "Dù sao, còn rất lâu nữa mới đến thời khắc quyết định cuối cùng của Thế giới Khải Minh. Chúng ta ở lại Thành phố Giải trí Thế giới cũng không có gì thú vị."

Diệp Sanh: "Ở lại Hoài Thành sẽ rất thú vị à."

Ninh Vi Trần: "Chúng ta ở Hoài Thành có thể quan hệ mà không bị quấy rầy."

Diệp Sanh thậm chí còn không quay đầu lại: "Vào thời điểm quan trọng, cậu luôn đưa ra một số đề xuất mà tôi nghĩ là đầu cậu bị nước vào."

Ninh Vi Trần cười khúc khích, trái ngược với lời đề nghị ái muội và nảy lửa, giọng điệu của hắn có chút lạnh lùng, như thể đang có suy nghĩ trong lòng nên có vẻ không để ý.

Diệp Sanh nói: "【Hải yêu】 cũng có kỳ động d*c à?"

"Không có." Ninh Vi Trần lắc đầu, hắn nhìn cậu. Chỉ có hắn mới có thể nghe được thanh âm của hắn, hắn tự nhủ: "Chỉ là em cảm thấy trong một thời gian dài, anh sẽ giận em, không để ý tới em."

Với sự nhạy bén và thông minh của Diệp Sanh, cho dù bộ lọc của cậu đối với hắn có mạnh đến đâu, việc cậu phát hiện ra sự thật chỉ là vấn đề thời gian.

Trong lòng Ninh Vi Trần có chút bực bội, giơ tay lên xoa xoa giữa trán.

Diệp Sanh không nhìn thấy những món đồ quan trọng như nhật ký trong phòng của 【Nhiếp ảnh gia】. Nhưng từ một phần tài liệu, cậu biết việc giám sát và an ninh của Phòng thí nghiệm vùng cấm ở Đảo Bướm nghiêm ngặt đến mức nào. Nơi này không mở cửa cho bất kỳ ai, ngay cả Burris và tiến sĩ Tần cũng không được phép vào khi chưa được phép.

"Nếu muốn đi sâu vào trung tâm phòng thí nghiệm và tiếp xúc với "Cực Điểm", bạn phải có được ba giấy phép cùng một lúc."

"——Giấy thông hành khu vực cấm do Đảo Bướm cấp; giấy chứng nhận vào khu vực nguy hiểm đặc biệt do Tổng cục Cục Phi tự nhiên cấp; và mệnh lệnh của gia chủ do nhà họ Ninh cấp." Trong đó, giấy chứng nhận vào khu vực nguy hiểm đặc biệt là hiếm nhất, vì nó đòi hỏi các quốc gia chính phủ phải bỏ phiếu tán thành tại cuộc họp. Hơn nữa, ba giấy phép này chắc chắn sẽ tiếp xúc với ba người tiến sĩ Tần, Burris và Ninh Tri Nhất.

Ai có năng lực lớn như vậy, có thể ở dưới mí mắt của ba người này, thoát khỏi sự giám sát dày đặc của Đảo Bướm, lẻn vào đó trước mặt rất nhiều dị năng giả cấp S.

Trộm đi sợi tơ sinh mệnh.

"Xem ra kẻ trộm này có địa vị rất cao ở Đảo Bướm." Dù sao, người xa lạ ngay cả Phòng thí nghiệm Cực Điểm cũng không thể đến gần.

【Án mất trộm】 xảy ra vào năm thảm họa thứ mười lăm.

Nhật ký của trợ lý Vương chứa đựng những gì đã xảy ra vào năm thảm họa thứ chín.

Từ năm thảm họa thứ chín đến năm thảm họa thứ mười lăm, sáu năm này là một giai đoạn vô cùng quan trọng đối với Đảo Bướm. Sáu năm qua, những kẻ gây bão cũng chưa trưởng thành.

Lấy một bức ảnh lớn treo trên tường xuống, Diệp Sanh nhìn thấy một bức phác họa nhỏ do 【Nhiếp ảnh gia】 để lại trên bức tường trắng.

Cậu nheo mắt lại.

Bản phác thảo nhỏ này có những đường nét rất đơn giản.

Tuy nhiên, 【Nhiếp ảnh gia】 có nền tảng nhất định về nghệ thuật nên những bức tranh gã vẽ rất chân thực.

Trong bức tranh đầu tiên, cậu nhìn thấy một con bướm, há rộng cái miệng dài của nó, hút thứ gì đó từ một xác chết chết trong đau đớn.

Trong bức tranh thứ hai, cậu nhìn thấy vô số xác chết bị chôn vùi dưới lòng đất trên Đảo Bướm. Những sợi tơ mỏng nhô ra khỏi đất, cuốn lấy xác chết, quấn lại và cuối cùng từng bước từng bước tạo thành những con "nhộng" của ấu trùng bướm.

---Tác giả có lời muốn nói---

【Án mất trộm】 ​​Mất một phần ba sợi tơ sinh mệnh.

Các bạn có thể đọc ký ức của Thái tử trong một hoặc hai chương cuối của 【Bảo tàng Tín Ngưỡng】.

Điều này xảy ra vào năm thảm họa thứ mười lăm.

Lúc này Sanh Sanh, Thái tử, Diệp Vẫn, Lục Nguy ở kiếp trước đều mười lăm tuổi. Sanh Sanh vẫn chưa chết.

Ngoài ra, tôi đã vào cốt truyện chính nhưng chưa đến được chương cuối cùng nên vẫn còn sớm để hoàn thành. TUT. Đế Quốc Dị Giáo thực ra là phòng máy tính ENIAC, U Linh Biển Chết là một phó bản lớn, trong Vịnh Nhân Ngư cũng có một phó bản. Bắt đầu khôi phục cập nhật hàng ngày.

​---Editor có lời muốn nói---

Chương sau 8k chữ...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio