Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện tại thì Diệp Sanh cuối cùng cũng biết ý nghĩa của phần phân loại trong trang thông tin được chụp bằng Search.

Đôi mắt đỏ trong di động của cậu quả nhiên là một dị đoan và là thứ duy nhất mà cậu tiếp xúc không thuộc về Cố Sự Đại Vương.

Đôi mắt đỏ đến từ diễn đàn của ENIAC.

Nếu diễn đàn thứ bảy là về những câu chuyện kì quái của đô thị, diễn đàn thứ tư là kỹ thuật số tà linh, như thế thì diễn đàn thứ năm, thứ sáu là về cái gì?

Diệp Sanh nghĩ tới điều này liền trực tiếp mở miệng hỏi thẳng: "Trình cục trưởng, ngoài những cái này ra, cô còn phát hiện nào khác không? Bảy diễn đàn, hiện tại chỉ biết tên hai cái diễn đàn?"

Trình Tắc đối với vấn đề nghé con mới sinh không sợ cọp này của cậu cũng chỉ cười cười cười nói nói: "Đúng vậy. Tôi chỉ biết tên của hai người điều hành này, còn những người điều hành khác thì chỉ giao lưu qua một hai lần mà thôi. Người điều hành diễn đàn thứ sáu gần đây đã xuất hiện ở Jerusalem, khiến linh hồn của một số tín đồ tự phát bốc cháy ở gần Núi Đền. Nếu phân loại cho nó thì tôi cảm thấy từ ngữ mấu chốt cho diễn đàn dị đoan thứ sáu hẳn là tín ngưỡng."

Diệp Sanh nghiêng đầu: "Tín ngưỡng?"

Trình Tắc gật đầu: "Đúng vậy, tín ngưỡng. Chúng tôi tiếp xúc với người điều hành diễn đàn thứ sáu hai lần, cả hai lần đều là ở những nơi có bầu khí tôn giáo rất mạnh mẽ, một lần ở Mecca, một lần ở Jerusalem. Thông tin do tổng cục gửi đến cũng cho biết người điều hành diễn đàn thứ sáu đã từng xuất hiện ở Bodh Gaya, Ấn Độ. Bodh Gaya là cội nguồn của Phật giáo."

Diệp Sanh nhướng mày.

Trình Tắc: "Ban đầu chúng tôi cho rằng đó là một phần tử cuồng tín tôn giáo, nhưng sau đó chúng tôi phát hiện ra rằng người điều hành diễn đàn thứ sáu không tin vào bất kỳ tôn giáo nào. Từ Mecca đến Jerusalem đến Bodh Gaya, đạo Islam, đạo Cơ Đốc, Phật giáo trên cơ bản đều có "tín đồ" bị nó gi ết chết. Sau nhiều lần thảo luận và sửa sang lại phân loại do Cục Phi Tự Nhiên xử lý một số vụ án dị đoan, chúng tôi cho rằng diễn đàn dị đoan thứ sáu có lẽ là một hệ tư tưởng. Tôn giáo, dân tục, tín ngưỡng linh tinh. Trước có tín ngưỡng sau mới có quỷ thần."

Tầm mắt Diệp Sanh nhìn con đường phía trước, không nói chuyện.

Trí nhớ của cậu rất tốt.

Khi Trình Tắc nói ra hai từ "Tôn giáo", Diệp Sanh liền nhớ đến lá bùa đỏ bảo mệnh mà trước kia ông lão đã cho cậu dùng để cứu mạng.

Lá bùa đỏ đó đã giúp cậu trấn áp Thai Nhi cấp A trên xe 44.

Trên lá bùa đó có một chữ ký như rồng bay phượng múa, "Truyền Giáo Sĩ".

Khoảng khắc ngọn lửa đỏ như máu li3m lên ba chữ "Truyền Giáo Sĩ", ánh sáng xanh đột nhiện xuất hiện và như hoa đang nở lượn lờ khiến cậu dường như đang đặt mình trong một ngôi chùa Thiên Quốc và ngửi thấy mùi thơm thánh khiết đến mức quỷ dị của hoa sen.

Lúc đó cậu cảm thấy mùi hương kia quá tà môn.

Bây giờ nghĩ lại, nguồn gốc của lá bùa kia có lẽ cũng không bình thường, có thể nó có xuất xứ từ diễn đàn thứ sáu.

Cho nên ông lão rốt cuộc là ai?

Những đồ vật do ông để lại cho cậu toàn bộ đều xuất phát từ Đế Quốc Dị Đoan!

Diệp Sanh đè nén kinh hãi trong lòng, thấp giọng hỏi: "Diễn đàn thứ năm ở đâu?"

Những chuyện trên diễn đàn đều là bí mật hàng đầu của Cục Phi tự nhiên, trong tình huống bình thường bọn họ sẽ không nói với một đứa trẻ chưa đủ 18 tuổi. Nhưng hiện giờ Diệp Sanh đang là mục tiêu được mọi người chú ý, để sau này bọn họ có thể hợp tác thuận lợi với Diệp Sanh, Trình Tắc vẫn trả lời mọi vấn đề, nói ra những gì mình biết: "Người điều hành diễn đàn thứ năm rất thần bí. Lần duy nhất chúng tôi tiếp xúc với nó là ở rãnh biển sâu nhất thế giới, rãnh biển Mariana. Nhưng nó chẳng để lại cái gì cả."

"Diễn đàn thứ ba ở đâu?"

Trình Tắc thở dài, ánh mắt phức tạp khó tả: "Phía trên diễn đàn thứ ba chính là vùng cấm dành cho các vị Thần."

"Khu vực cấm?"

"Đúng vậy, chúng tôi chưa bao giờ nhận được một chút tin tức gì về ba diễn đàn đầu tiên, vì vậy chúng tôi gọi nó là khu vực cấm. Nhưng hôm nay chúng tôi đã có một bước đột phá lớn. Video mà Nguyên Thuần cho mọi người xem ở trong khách sạn là thứ mà Turing nhìn thấy khi lẻn vào diễn đàn dị đoan."

Cuối cùng Trình Tắc cũng cùng Diệp Sanh nói đến điểm này, cô ấy nói với giọng trang trọng: "Đó là lệnh truy nã đến từ vùng cấm của các vị Thần."

Diệp Sanh: "......"

Diệp Sanh: "Lệnh truy nã?"

Gì? Cậu bị truy nã?!

Trình Tắc nói: "Đúng vậy, mặc dù chúng tôi không biết người điều hành ba diễn đàn đầu tiên nào đã gửi lệnh truy nã này. Nhưng hiện tại đoạn video này đã xuất hiện tràn ngập diễn đàn, mặt của cậu cùng với Ninh Vi Trần đã bị dị đoan nhớ kỹ. Về sau cậu có thể gặp phải vô số phiền toái."

"......"

Diệp Sanh nghe đến lời này, đột nhiên cậu cảm thấy hết thảy điều này đều là định mệnh. Ngay cả khi cậu không mở chiếc hộp của bà ngoại ra hay quyết định đi tìm chân tướng. Từ lúc cậu bước lên đoàn tàu 1444 Âm Sơn, cuộc đời của cậu có lẽ đã được định sẵn sẽ không đi theo con đường của người bình thường.

Trình Tắc nói: "Ninh Vi Trần là người thừa kế của Ninh gia, chúng tôi không lo lắng cho sự an nguy của hắn, chúng tôi càng lo lắng hơn cho cậu."

Diệp Sanh: "Chúng nó sẽ đến tìm tôi à?"

Trình Tắc nói: "Sẽ. Nhưng cậu đừng lo lắng, hiện tại tổng cục đã liệt Hoài Thành là khu vực kiểm tra đo lường chính của Thiên Xu, một khi có kẻ dị giáo cấp cao đến gần nơi này, chúng tôi sẽ đặt trạng thái báo động khẩn cấp. Đồng thời tổng cục sẽ căn cứ theo tình huống mà điều chuyển người đến đây một cách thích hợp."

Diệp Sanh: "......"

Trình Tắc nói: "Diệp Sanh, cậu có muốn cân nhắc việc tham gia cùng chúng tôi hay không?"

Diệp Sanh không nói chuyện.

Trình Tắc: "Nếu cậu là người có năng lực bẩm sinh, gia nhập với chúng tôi là cách làm tốt nhất."

Diệp Sanh hỏi ngược lại: "Nếu tôi không phải là người có năng lực thì sao?"

Trình Tắc sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới khả năng này.

Xe dừng ở trụ sở Cục Phi tự nhiên Hoài Thành.

Diệp Sanh đang không có tâm tình nhìn vẻ ngoài của nơi này, vừa bước vào liền bị Trình Pháp dẫn tới một căn phòng.

Trình Tắc nói: "Trước tiên đưa cậu ấy đi kiểm tra thiên phú một chút."

Trình Pháp: "Đúng vậy."

Kiểm tra thiên phú cũng là kiểm tra dị năng. Trình Pháp mang Diệp Sanh tiến vào sau đó liền lặng lẽ đóng cửa lại.

Bên trong cánh cửa có một chiếc máy đã sớm được khởi động từ lâu, một chiếc ghế nằm màu trắng bạc được đặt ở trước mặt Diệp Sanh.

Ngồi trước màn hình xanh khổng lồ là một cô gái thấp bé.

Cô ấy có mái tóc đen dài ngang lưng, đeo kính, mặc một chiếc blouse trắng, cô ấy liếc nhìn Diệp Sanh bằng một ánh mắt phức tạp và nói: "Nằm xuống đi."

Diệp Sanh cảm thấy Trình Tắc đang uổng phí sức lực, cậu sống lâu như vậy trừ bỏ xui xẻo và có thể gặp quỷ thì không cảm thấy chính mình cùng người bình thường có cái gì không thích hợp.

Căn cứ vào cuộc trò chuyện giữa cậu và Trình Tắc, cậu cũng cảm thấy mình không liên quan gì đến ba loại người chính có năng lực bẩm sinh đã thức tỉnh.

Cậu không tiến hóa về mặt thể chất, có được khả năng thấu thị và đôi tai nhạy bén, hay tốc độ và sức mạnh vượt quá giới hạn con người; cậu cũng không thức tỉnh bất kì dị năng đặc biệt nào như thao túng các nguyên tố kim mộc thủy hỏa thổ hay ẩn thân xuyên tường.

Chưa kể đến người thức tỉnh dị năng hiếm hoi: cậu không thể đọc được suy nghĩ, không thể tiên đoán cũng như thanh lọc và chữa khỏi.

Sau khi Diệp Sanh nằm xuống, đầu, tay, chân của cậu đều được cố định bằng những thứ đặc biệt, một dòng điện yếu ớt xuyên qua máy móc chạy vào da. Có đau đớn nhưng nó ở mức yếu đuối, yếu đuối đến mức có thể bỏ qua.

Khi Diệp Sanh nhắm mắt lại, cậu bình tĩnh phân tích mọi chuyện đang xảy ra với mình hiện tại.

Cậu biết Trình Tắc dẫn cậu đến đây có ý gì, từ đầu Trình Tắc đã nói: "Hiện tại là cơ hội cho chúng ta."

Một cơ hội dẫn rắn vào hàng và điều tra kỹ lưỡng toàn bộ đế chế quái vật.

Với tiền đề là lấy cậu làm mồi nhử.

Nếu họ thật sự lo lắng cho an nguy của cậu, Cục Phi tự nhiên sẽ gửi cậu về trụ sở để bảo vệ. Nhưng rõ ràng Cục Phi Tự Nhiên không có ý định làm như vậy.

Trình Tắc không chút dè dặt mà nói cho cậu biết về diễn đàn, thậm chí còn chủ động đưa ra đề nghị cho cậu gia nhập Cục Phi Tự Nhiên, hẳn laf để sau này cậu hợp tác với bọn họ.

Diệp Sanh cảm thấy Trình cục trưởng thật là thiện lương săn sóc, quá quan tâm đ ến tâm tình của cậu.

Cậu chỉ là một nam sinh đại học bình thường, hiện tại bị những kẻ dị giáo theo dõi, dù không muốn cũng phải đi hợp tác với bọn họ.

Sau nửa giờ miên man suy nghĩ, nguồn điện trong cơ thể cậu biến mất và kim loại trói buộc cậu cũng lỏng ra. Diệp Sanh chậm rãi ngồi dậy nói: "Bây giờ tôi có thể đi được chưa?"

Cô gái đang quan sát máy quét não của cậu hiển nhiên rất sốc với kết quả này, mất hồn mất vía gật đầu: "Được, có thể."

Diệp Sanh lịch sự nói "Cảm ơn.", sau khi rời khỏi chỗ này cậu nhìn thấy Trình Pháp vẫn luôn ở bên ngoài chờ cậu.

Khác với vẻ thờ ơ ngạo mạn lạnh nhạt khi mới gặp nhau, thái độ hiện tại của Trình Pháp đối với Diệp Sanh rất kì quái.

Trình Pháp ngữ khí biệt nữu nói: "Đi thôi, chị tôi đang chờ cậu ở phía trên."

Diệp Sanh đi thang máy đến văn phòng cục trưởng, Trình Tắc vừa nói chuyện xong với người hướng dẫn.

Cô cầm điện thoại di động xoay người lại từ trước cửa sổ sát đất, và mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Sanh.

"Như thế nào rồi?"

Diệp Sanh không nói gì bởi vì cậu cũng không biết kết quả như thế nào.

Trình Pháp dùng giọng điệu phức tạp nói: "Chị, cậu ấy không phải dị năng giả."

Đồng tử Trình Tắc mở to, kết quả này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Diệp Sanh, nhưng Trình Tắc tựa hồ lại khó có thể tiếp nhận.

Cô sững sờ ở đó rất lâu, cho đến khi Trình Pháp lại gọi cô một tiếng, Trình Tắc mới tỉnh táo lại, vẫy tay cho anh rời đi trước. Trình Pháp gật đầu, đi ra ngoài và đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại Diệp Sanh và Trình Tắc.

"Trước tiên ngồi xuống đi."

Diệp Sanh biết cuộc trò chuyện hôm nay sẽ không kết thúc sớm, cậu gật đầu rồi tìm chỗ ngồi xuống.

Trình Tắc ngồi đối diện cậu, đưa cho cậu ly nước: "Diệp Sanh, bây giờ cậu định làm gì?"

Có lẽ bởi vì bà ngoại nên cậu luôn cảm thấy kiên nhẫn hơn đối với một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình, người có ý đối xử tốt với cậu. Nhưng chỉ là một chút thôi. Cậu không thích giao tiếp với người khác. Diệp Sanh mím môi, cậu cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây nên cậu dùng giọng điệu bình tĩnh và thẳng thắn nói.

"Đó không phải là điều cô muốn tôi làm sao?"

Trình Tắc kinh ngạc nhìn về phía cậu, sau đó cười khổ: "Cậu quả nhiên thực thông minh. Tổng cục bên kia nói với tôi, muốn tôi trấn an cậu trước, sau đó lấy bất biến ứng vạn biến."

Trình Tắc nói: "Những kẻ dị đoan cấp cao này phải chịu nhiều hạn chế và không thể nhanh chóng đi đến Hoài Thành. Tổng cục nói cậu coi như cái gì cũng không biết, cứ an phận đi học đi làm bình thường. Một khi phát hiện ra bất kì điều gì bất thường hãy thông báo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu trong bóng tối."

Đôi mắt hạnh nhân hắc bạch phân minh của Diệp Sanh rõ ràng: "Các người sẽ giám thị tôi sao?"

Trình Tắc sửng sốt.

Diệp Sanh nói: "Tôi không muốn sống dưới sự giám thị của Cục Phi Tự Nhiên."

Môi Trình Tắc trắng bệch, không nói gì.

Mục đích của Tổng cục bên kia là dùng Diệp Sanh làm "mồi nhử". Nếu đã làm mồi nhử thì làm sao có được sự riêng tư. Mệnh lệnh của Tổng cục cũng rất tàn nhẫn, nếu Diệp Sanh không vui thì sẽ buộc cậu phải "vui vẻ".

Trình Tắc hít sâu một hơi, ôn nhu khuyên nhủ cậu: "Chúng tôi giám thị cậu là vì bảo hộ an toàn của cậu."

Diệp Sanh rũ mắt nhìn nước trong ly mà không bình luận gì.

Cậu hiểu rõ tình hình không tự chủ của ga Bắc Hoài Thành. Đây không phải là một tổ chức quốc gia, đây là một tổ chức thế giới. Bọn họ có luật riêng của mình và những luật đó không bao gồm việc tôn trọng nhân quyền. Diệp Sanh không hề nghi ngờ rằng nếu mạng sống của cậu có thể đổi lấy chìa khóa mở ra Đế Quốc Dị Đoan thì Cục Phi tự nhiên sẽ hi sinh cậu không chút lưu tình nào.

Bí mật của cậu không thể để cho Cục Phi tự nhiên biết được.

Bụng của cậu vừa nuốt một Thai Nhi; điện thoại của ông lão cho cậu có cài đặt Search; cậu đã đốt một lá bùa đỏ của "Truyền Giáo Sĩ" trên đoàn tàu; cậu có thể tạo ra quái vật bằng kim may xác chết và mượn năng lực của những kẻ dị đoan.

Nếu những bí mật này bị lộ.

Ngoài việc bị Đế Quốc Dị Đoan truy nã, cậu còn phải đối mặt với truy nã của Cục Phi tự nhiên.

"......"

Rốt cuộc Diệp Sanh hiện tại cũng không xác định cậu có phải là người hay không.

Cậu bị kẹt ở giữa, hai bên đều phải đề phòng.

Diệp Sanh uống một ngụm nước, ánh mắt đen tối phức tạp.

Trình Tắc cho rằng cậu sợ hãi, an ủi nói: "Yên tâm, chúng tôi giám sát sẽ không ảnh hưởng cuộc sống xã hội sinh hoạt bình thường của cậu. Cậu bạn nhỏ, không có gì quan trọng hơn mạng sống phải không?"

Diệp Sanh nhàn nhạt mở miệng nói: "Trình cục trưởng, tôi có thể hỏi cô vấn đề cuối cùng không?"

Trình Tắc không nghĩ tới cậu sẽ nói sang chuyện khác, sửng sốt: "Được? Cậu nói đi."

Diệp Sanh: "Cái diễn đàn kia có tên hay không."

Trình Tắc cau mày, nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Tên? Giống như có, Turing có nói qua, diễn đàn tên là......Jeremiel!" Cô gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, chính là Jeremiel. Tên của thiên thần sa ngã trong sách Enoch, người chịu trách nhiệm dẫn dắt linh hồn con người đến sự phán xét cuối cùng. Dịch sang tiếng Trung, tên anh ta là Jeremiah."

Trình Tắc nói: "Ý nghĩa của tên Jeremiel là Chúa nhân từ."

Rầm!

Diệp Sanh đặt chiếc cốc xuống, trái tim cậu chìm vào vực thẳm lạnh buốt, những sóng gió động trời trong mắt đều giấu sau con ngươi hắc bạch phân minh.

Bình tĩnh đến mức tận cùng, không có gợn sóng.

Trình Tắc: "Làm sao vậy?"

Diệp Sanh chậm rãi nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra.

"Không có gì."

Diệp Sanh nói: "Trình cục trưởng, tôi đáp ứng mấy người."

Kỳ thật chuyện này từ đầu đến cuối cậu đều không có quyền lựa chọn đáp ứng hay không.

Nhưng ánh mắt Diệp Sanh vẫn nặng trĩu, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ hợp tác với kế hoạch dụ dỗ dị đoan của mấy người. Nhưng vì sự an toàn của bản thân tôi, tôi hi vọng mọi người có thể kể cho tôi nghe mọi chuyện về cuộc điều tra, đặc biệt là về việc truy nã tôi trên diễn đàn."

Cậu tin rằng mình có thể trốn tránh được mắt của Cục Phi tự nhiên trong sinh hoạt hàng ngày. Hiện tại điều quan trọng nhất là cậu muốn điều tra rõ cái diễn đàn kia.

Trình Tắc không nghĩ tới Diệp Sanh sẽ đồng ý nhanh như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên: "Được, cậu yên tâm. Việc giám sát của chúng tôi sẽ được tiến hành bí mật, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của cậu ở trường đại học."

Trình Tắc vừa dứt lời, cửa phòng họp đột nhiên mở ra. Lý quản gia nắm lấy tay nắm cửa, chủ động lui về phía sau.

Ninh Vi Trần đứng ở phía sau khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trong phòng, giọng điệu lười biếng nói: "Giám sát? Trình cục trưởng, các người định làm gì vị hôn phu của tôi?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio