【 Sau màn đêm thiêu đốt vô tận, đó chính là thời đại Khải Minh. 】
Thảm họa nhân loại chưa từng có này hiện được Đế Quốc đặt tên là "Thiêu Đốt".
Diệp Sanh biết rằng thế giới bên ngoài chắc chắn đang hỗn loạn hoàn toàn.
Thuốc sinh học cạn kiệt và các dị năng giả nổi dậy. Các văn phòng Cục Phi tự nhiên trên khắp thế giới đang gióng lên hồi chuông cảnh báo, chờ đợi đám cháy này ập đến.
Khi tình trạng hỗn loạn lan đến Đảo Bướm, cậu tự hỏi liệu nó có kinh động đến Diệp Vẫn hay không. Tuy nhiên, cậu cảm thấy 【Hồ Điệp】 xuất hiện sớm như vậy, nói những lời này có lẽ là để cho Diệp Vẫn nghe được.
Khối Rubik dù đã đầy nhưng nó vẫn lơ lửng trong không trung và chuyển động. Bây giờ cần có "chìa khóa" để mở khối Rubik, đẩy nó, dồn toàn bộ sức mạnh xuống đáy biển sâu ở bờ biển phía tây Thái Bình Dương và đánh thức 【Thảm Họa】.
Chỉ khi 【Thảm Họa】 mở mắt thì Năm Thiêu Đốt thực sự mới đến.
—— Và chiếc "chìa khóa" đó cần cướp đi mạng sống của một kẻ dị giáo cấp S. Nhiệm vụ qua cửa của 【U Linh Biển Chết】 là 【Giết Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật】. Anim hứa sẽ sử dụng 【U Linh Biển Chết】 làm phó bản chung kết của Thế giới Khải Minh, chỉ chờ Diệp Vẫn.
Sự hận thù của người điều hành thứ năm đối với Diệp Vẫn vượt qua tất cả, và kết quả duy nhất là "cô chết hay tôi chết".
Trong trò chơi cuối cùng của Thế giới Khải Minh chỉ có thể dùng mạng sống của Anim hoặc mạng sống của Diệp Vẫn để kích hoạt khối Rubik và hồi sinh Thảm Họa.
Nhưng liệu Diệp Vẫn có đến không?
Dường như【Hồ Điệp】phát ra lời mời gọi tất cả những dị năng giả, nhưng trên thực tế, người mà gã thực sự đang nói chuyện chỉ có một mình Đảo Bướm.
【Hồ Điệp】 mỉm cười rất nhẹ nhàng, giọng nói đứt quãng và quái dị, gã nói: "Trò chơi cuối cùng của Thế giới Khải Minh vẫn đang diễn ra, nhưng tôi cảm thấy cuộc chơi đã không còn ý nghĩa để tiếp tục nữa. Vậy nên cuối cùng, hãy sử dụng tính mạng của hai vị quan chấp hành cấp S để đặt dấu chấm hết cho "Thiêu Đốt" như là một chương đầu tiên."
Gã vẫn đang thêm lợi thế, đợi Diệp Vẫn tới.
【U Linh Biển Chết】 là lãnh thổ của Anim, đương nhiên ENIAC không thể tùy ý ra vào. Vì vậy ENIAC chỉ có thể nhìn khối Rubik với sự tức giận và thèm muốn nhỏ dãi, thầm hận không thôi. Nó thèm muốn năng lượng bên trong, nhưng nó không thể làm gì được. Trên đầu ENIAC chứa đầy những đám mây điện tử đen nghìn nghịt, đây là biểu tượng cho nỗi buồn của ENIAC. Khối Rubik đã đầy năng lượng, bây giờ【Hồ Điệp】bắt đầu nhìn chằm chằm vào nó và thông tin của ENIAC không thể truyền đến U Linh Biển Chết được nữa. Tất cả các chương trình phát sóng trực tiếp, tất cả hoạt động giám sát và thậm chí tất cả các thiết bị điện tử bên ngoài sẽ bị loại bỏ ngay lập tức.
【U Linh Biển Chết】 trở lại thành một mảnh Biển Chết yên tĩnh.
Mọi người chợt cảm thấy như linh hồn mình bị rút ra.
Mọi người vào trò chơi sẽ bị ràng buộc với một ứng dụng Khải Minh, nhưng bây giờ, mọi người đều đã nghe thấy âm thanh ứng dụng tự xóa.
Ứng dụng Khải Minh tự xóa.
Trò chơi Khải Minh kết thúc sớm...
Không còn chương trình phát sóng trực tiếp, không còn Đế Quốc, không còn sự can thiệp từ bên ngoài.
Bây giờ là U Linh Biển Chết thực sự.
Trên thực tế, U Linh Biển Chết rất yên tĩnh, là nơi ra đời của mặt trăng và cũng trống rỗng và cô đơn như chính mặt trăng. Yên tĩnh đến mức bọn họ có thể nghe rõ tiếng nước chảy và tiếng cát rơi. Ánh sáng cực kỳ rực rỡ dưới đáy biển dâng lên rồi biến mất, chiếu sáng thành phố bằng đồng cổ kính, bầu không khí hoang tàn cổ xưa bao trùm toàn bộ vùng biển. Sau đó, họ nghe thấy tiếng cành và lá mọc lên.
Cây thế giới ban đầu rất bị động vì rễ của nó đã tơ sinh mệnh cuốn lấy. Cây thế giới không còn sự sống hiện đã sống lại. Những chiếc rễ lộ ra đó dần dần quay trở lại đất và quay trở lại cơ thể. Kẻ dị giáo cấp A+ lớn lên ở nơi sâu nhất của 【U Linh Biển Chết】 đã chính thức tiết lộ cho mọi người sức mạnh của dị giáo cấp A+.
...Cây thế giới sống lại.
Diệp Sanh ngẩng đầu lên.
Nhưng đây không phải là điều mấu chốt, điều quan trọng nhất là người điều hành diễn đàn thứ năm sắp xuất hiện.
Thân cây Sinh Mệnh to lớn đến nỗi cả trăm người cũng không thể ôm nó trong tay. Bây giờ, thân cây khổng lồ đang bắt đầu trở nên trong suốt. Nó sáng sủa và trong suốt từ trên xuống dưới, giống như ánh trăng, nhẹ nhàng bao phủ bề mặt của cây thế giới.
Trong ánh trăng lạnh như băng, một bóng người mơ hồ xuất hiện trên cây.
Tóc gã uốn lượn như con rắn nhưng lại có màu của biển. Gã cao khoảng ba mét, đi chân trần và chỉ là một cái bóng mơ hồ, khiến mọi người sợ hãi từ trong ra ngoài.
Người điều hành thứ năm của Jeremiel. Chúa tể của thiên nhiên. Kẻ dị giáo cấp S sinh ra trong Hố Theia chính thức xuất hiện trước mặt họ.
【Hồ Điệp】 nói rằng gã sẽ sử dụng nơi này như một khúc dạo đầu cho chương Thiêu Đốt, điều này tương đương với việc từ bỏ mọi người trong 【U Linh Biển Chết】. Người điều hành thứ năm bước ra khỏi cây chắc chắn sẽ gi ết chết tất cả mọi người trong biển.
"Diệp Sanh! Cẩn thận!"
Diệp Sanh đang nhìn cây thế giới. Kẻ dị giáo cấp A+ tên là 【Yggdrasil】 này cũng đang nhìn xuống cậu từ một vị trí cao. Dưới sự kiểm soát của 【Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật】, cây thế giới đột nhiên mọc cành và lá khắp nơi ——
Lần này Yggdrasil là người chủ động! Chủ động tấn công Diệp Sanh! Áp lực của dị giáo cấp A+ không thể cưỡng lại được!
【Con Rối】 có tổng cộng 52 lá bài, mặc dù 【Con Rối】 gần như đã sử dụng hết lá Q và K trong 【U Linh Biển Chết】, nhưng số lá bài còn lại vẫn đủ để cậu tích trữ vài viên đạn.
Đạn không thể gi ết chết Yggdrasil nhưng trong tay Diệp Sanh, chúng đủ để cậu né tránh mọi đòn tấn công.
Ngay cả khi Diệp Sanh không dựa vào súng, tốc độ, sức mạnh, phản ứng và sự nhanh nhẹn của cậu đều đáng sợ như nhau và gần giống như những dị năng giả cấp S đã tiến hóa về thể lực.
Diệp Sanh né tránh đòn tấn công, nheo mắt định bắn.
Đột nhiên, từ xa có người giúp cậu nắm lấy cành của cây thế giới đang thức tỉnh. Giây tiếp theo, một lưỡi kiếm màu xanh được tạo ra từ ánh sáng đã hung hăng cắt bớt đoạn cành của cây thế giới!
Diệp Sanh quay lại.
Cậu nhìn thấy Trần Xuyên Huệ và Dư Chính Nghị.
Dư Chính Nghị trông có vẻ khó coi và hơi thở hổn hển, rõ ràng họ đã phải trải qua rất nhiều trở ngại để đến được đây. 【Đầu Bếp】 và 【Demeter】 là hai người đã chuyên tấn công diễn đàn thứ năm trong nhiều năm, việc họ nhận được "sự đối xử đặc biệt" từ 【Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật】 trong 【U Linh Biển Chết】 là điều bình thường, giống như Nhà Truyền Giáo vô cùng căm ghét Lạc Hằng.
Trần Xuyên Huệ đưa tay ra, chiếc băng đô dây leo trên mái tóc đen của cô đột nhiên "sống lại".
Dây leo rơi vào tay cô và biến thành một dây leo màu xanh lục. Chiếc băng đô cô đội trên đầu là vũ khí cuối cùng của cô khi gần đó không có cây cối nào sẵn có. Trần Xuyên Huệ quất roi và tấn công cây thế giới.
Thân cây rung chuyển dữ dội, Black đang ở trên phần ngọn của cây cũng bị rung chuyển!
Black rơi từ độ cao 100 mét và suýt bật khóc vì sợ hãi. May mắn thay, trước đó nó đã được Diệp Vẫn truyền cho một ít năng lượng, sau khi trải qua cảm giác kích khích khi đi tàu lượn siêu tốc, nó đã an toàn hạ cánh trong lòng bàn tay của Trần Xuyên Huệ. Cái đuôi Black run lên, trực tiếp quấn quanh cổ tay Trần Xuyên Huệ, nhanh chóng chạy đến trên vai cô, cả người rắn đều run rẩy.
Trần Xuyên Huệ không để ý đến Black, cô nhìn thẳng vào cái bóng mờ ảo sắp bước ra khỏi cây thế giới.
Dư Chính Nghị lo lắng nói: "Người điều hành diễn đàn thứ năm sắp xuất hiện rồi."
Trần Xuyên Huệ: "Được rồi, xử lý cây thế giới trước đi."
Dư Chính Nghị: "Được rồi, chúng ta hợp tác đi, tôi làm trước..."
Trần Xuyên Huệ lắc đầu: "Không cần. 【Đầu Bếp】, xin hãy tiết kiệm sức lực."
Dư Chính Nghị sửng sốt.
Trần Xuyên Huệ nhìn chằm chằm vào đám dây leo xanh mướt trong lòng bàn tay, có chút trầm tư, tựa như đang ngẩn người.
Dư Chính Nghị biết kế hoạch của cô, nhìn cô với vẻ mặt cảm xúc lẫn lộn, thở dài bất lực và nói: "Không cần thiết đâu, Xuyên Huệ. Chúng ta vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, vì vậy cô không cần phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất."
"Không." Trần Xuyên Huệ lắc đầu, kiên định nói: "Năng lực của tôi ở U Linh Biển Chết rất có hạn, độ chênh lệch huyết thống giữa chúng ta và người điều hành diễn đàn thứ năm càng lớn, tổn thương chúng ta nhận được càng cao. Tôi sẽ giải quyết cây thế giới, sau đó anh lấy trái tim của tôi ra. Chúng ta không có lựa chọn nào khác."
Ban đầu cây thế giới bị sợi tơ sinh mệnh xuyên qua, rễ của nó có nhiều vết thương và sức mạnh của nó bị giảm đi rất nhiều. Cô vẫn có thể một mình chiến đấu nếu sử dụng hết sức lực của mình. Dư Chính Nghị muốn nói điều gì khác, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nâu nhạt kiên định của 【Demeter】, hắn đã bỏ cuộc.
Trần Xuyên Huệ lấy Black ra khỏi vai và nhìn những người xung quanh.
Cuối cùng, cô quay người lại, bước tới và đưa Black cho Diệp Sanh.
"Diệp Sanh." Trần Xuyên Huệ: "Giúp tôi một việc. Sau khi rời khỏi đây, hãy đưa Black trở lại 【Lục Sắc Địa Ngục】."
Diệp Sanh không nói gì, nhìn cô rồi gật đầu.
Đuôi của Black dựng đứng khi nhìn thấy Diệp Sanh, nó vẫn chưa quên mình đã bị Diệp Sanh và Ninh Vi Trần tra tấn ở 【Nhạc Viên】 như thế nào, nhưng sự phản kháng của nó cũng vô ích. Trần Xuyên Huệ sờ đầu Black an ủi, sau đó cúi người lặng lẽ đặt Black lên tảng đá bên cạnh.
Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, quay người và bước về phía trước. Chiếc băng đô màu xanh lá cây biến thành một chiếc roi dài và được nối từ đầu này sang đầu kia trong tay cô, tạo thành một bánh xe gió. Lá trên dây leo sắc như dao, là lưỡi cong của bánh xe gió, cắt sắt như bùn.
Trần Xuyên Huệ đứng trong đống đổ nát, ngẩng đầu lên, mắt cá chân tinh xảo và mái tóc đen dài. Nhưng vũ khí cô cầm trên tay tràn ngập hơi thở của máu tươi và sự tàn bạo.
Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật ở trong thân cây thế giới, và qua lớp vỏ cây, gã dường như đã mở mắt.
Gã cười như không cười nhìn lũ kiến trước mặt, đôi đồng tử thuần trắng đó hiện ra lờ mờ bên trong. Giọng nói khàn khàn của Chúa Tể Tự Nhiên vang lên từ biển cả, như một lời nguyền rủa từ lòng đất.
Gã nói.
"Tất cả các người đều phải...chết..."
Trần Xuyên Huệ nói: "Đi!" Trong nháy mắt, bánh xe dây leo trong tay cô nhanh chóng xoay tròn, mỗi chiếc lá xung quanh đều sắc bén, dường như có thể xuyên qua nước biển, ánh sáng và bóng tối!
Bánh xe dây leo bay lên trời, lao tới như tia chớp, lao thẳng vào rễ cây thế giới!
【Demeter】 đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để điều khiển bánh xe dây leo và cắt đứt thân cây thế giới một cách mạnh mẽ! Giống như rìu và liềm chặt cây, âm thanh sắc bén và đáng sợ! Răng cưa nhanh chóng xoay tròn, nhưng thứ b ắn ra không phải mùn cưa mà là máu!
Ầm!
Cây thế giới hoàn toàn tức giận! Nó cảm thấy đau đớn dữ dội và cảm thấy sức sống của mình đang biến mất! Nó không màng tất cả tấn công Demeter!
"Trần Xuyên Huệ!" Đầu Bếp lớn tiếng gọi tên cô.
Trần Xuyên Huệ đối mặt với tên dị giáo cấp A+ đang giận dữ với mái tóc dài cuộn tròn và vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Bánh xe dây leo quay trở lại lòng bàn tay cô và cô ném nó lần nữa. Nhiều chiếc lá ở rìa rụng đi, nhưng dưới sức mạnh của Demeter, những mầm cây héo úa tái sinh hết lần này đến lần khác. Lá rụng quấn quanh người cô.
Ầm!
Cây thế giới ngoan cố chống cự và hoàn toàn nổi điên!
Những người có mặt một lần nữa phải đối mặt với năng lực của một quan chấp hành cấp S. Cô hất cằm lên và đối mặt với kẻ dị giáo cấp A+ cực kỳ giận dữ mà không chút sợ hãi.
Nhìn Trần Xuyên Huệ trong cơn bão.
Quan chấp hành cấp S.
Đầu óc của mọi người đều trống rỗng, máu bọn họ đang đông lại nhưng trong lúc hỗn loạn, họ chợt nhận ra và nhớ lại những lời cuối cùng của Marguerite trước khi chết. Bọn họ nhớ lại thân phận xa xôi trên mây đối với những dị năng giả, cái thân phận mà bấy lâu nay không ai dám đi thăm dò hay nhắc tới. Những dị năng giả coi trọng sức mạnh và tôn trọng kẻ mạnh.
Danh sách xếp hạng Asgard đã được nhắc đến trong nhiều năm. Có đúng là không ai tò mò về bảng xếp hạng quan chấp hành cấp S còn bí ẩn và uy tín hơn bảng xếp hạng Asgard? Không, chỉ là chưa có ai dám nghĩ tới mà thôi. Không ai dám đoán người đứng đầu bảng xếp hạng sẽ là ai.
Không ai dám chạm vào khu vực cấm của con người. Những người đó thuộc về Đảo Bướm, thuộc Tổng cục Cục Phi tự nhiên và thuộc về kim tự tháp tối cao của xã hội loài người. Họ không chỉ đứng ở đỉnh cao sức mạnh mà còn ở đỉnh cao quyền lực.
Marguerite nói rằng Diệp Sanh là dị năng giả số một thế giới.
Nếu đây là sức mạnh của Demeter, vậy thì sức mạnh của quan chấp hành thứ nhất là gì.
Diệp Sanh có nhiều thân phận ở bên ngoài.
Cậu là một thiên tài chưa từng thấy ở Học viện Quân sự số 1.
Cậu là người yêu của Ninh Vi Thần.
Cậu là "Nhân Chứng"
Cậu là Thái tử phi. Nhưng bây giờ, Marguerite nói với họ rằng cậu là dị năng giả số một. Cậu là cựu... thống đốc của Đảo Bướm.
Xem ra chỉ có thân phận này mới xứng đáng với tư thế của cậu mỗi lần chém giết thoát khỏi những nơi nguy hiểm trong top 10.
Mọi người tấn công Ogier trước rồi đến Marguerite, thể lực của họ đã hao mòn từ lâu nhưng vẫn chưa hồi phục sau cú sốc.
Dị năng của 【Demeter】 mang đến một hơi thở "mùa xuân" rất đặc trưng trong không khí. Đó là mùi của trái đất hồi sinh và cây cối nảy mầm. Với hương thơm của bùn đất và sự tinh khiết của mưa sương.
Trong cơn bão do cây thế giới gây ra, mọi người đều kiệt sức và ngây người nhìn Diệp Sanh ở một nơi rất xa.
Nhìn thanh niên cao lớn mặc áo sơ mi trắng đứng trong bóng tối.
Đôi chân cậu thẳng tắp và thon dài, gần như hòa vào bóng tối. Ánh sáng phản chiếu từ rêu xanh rơi xuống quai hàm sắc sảo của Diệp Sanh. Diệp Sanh vẫn đang nắm sợi tơ sinh mệnh trong tay, cúi đầu, vẻ mặt âm trầm lãnh đạm, tâm tình khó đoán.
Cựu thống đốc của Đảo Bướm.
Bây giờ họ cuối cùng cũng hiểu sự thờ ơ của Diệp Sanh đến từ đâu và tại sao Diệp Sanh không thích nói chuyện. Diệp Sanh dường như không có bất kỳ mong muốn thể hiện bản thân nào, như thể cậu không cần người nghe chút nào, hoặc có thể người nghe và khán giả hoàn toàn không tồn tại trong thế giới của cậu.
Bọn họ quen thuộc với tiếng súng hơn là giọng nói của cậu.
Điều này không còn đáng ngạc nhiên nữa. Vì sức mạnh, sự thờ ơ lạnh nhạt, máu tanh và độc tài của mình, từng chút một, cậu phác thảo ra hình ảnh thống đốc của Đảo Bướm. BIến mọi thứ không có khả năng thành có khả năng, ngay cả trong những tình huống tuyệt vọng.
Một mình chém giết thoát ra khỏi vòng vây. Đây có thể gọi là đỉnh cao của nhân loại.
Làm thế nào Diệp Sanh vượt qua được nhiều tình huống tuyệt vọng như vậy?
Cho đến ngày nay, họ không thể đảm bảo rằng họ có thể sống sót ra khỏi đó nếu quay trở lại.
Vào ngày thứ ba ở Thành Phố Mùa Xuân, cậu đã khôi phục lại mười câu chuyện kỳ lạ và tìm ra đôi mắt trải dài xuyên qua toàn bộ tòa nhà quan tài của Biệt thự Trường Minh.
Cậu ở lần luân hồi lần cuối tại Làng cổ Dạ Khóc, hoàn thành Thỉnh Kỳ và trở thành "tân nương", đi từ "Tử địa" đến "Sinh địa", và bắn nát tấm bài vị của tổ tiên nhà họ Mạnh thành từng mảnh.
Trong phòng triển lãm thứ tư của Bảo tàng Tín Ngưỡng, cậu quay lại địa ngục và nói với họ: "Lịch sử của nhân loại là lịch sử giết các vị thần".
Cậu ở dưới pháo hoa của Nhạc Viên, gi ết chết cái bóng và sử dụng máy ảnh để ghi lại hai dòng thời gian và không gian phức tạp.
Và bây giờ cậu đang ở U Linh Biển Chết, với sự giúp đỡ của lá K bích, gi ết chết Marguerite, người đã hấp thụ sức mạnh của White Knight.
...Quan chấp hành của nhân loại.
"Trần Xuyên Huệ!"
Bùm!
Âm thanh khổng lồ rung chuyển cả mặt đất, giống như tòa nhà cao 100 mét sắp đổ xuống!
Cây thế giới bị gãy!
Khi cây thế giới bị gãy, Trần Xuyên Huệ cũng gặp phải phản ứng phản phệ và bị tổn hại nghiêm trọng.
Cô đột nhiên cúi xuống quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ có thể dùng hai tay chống đỡ cơ thể. Dư Chính Nghị lo lắng cho sức khỏe của cô, nhưng hắn lại càng sợ hơn khi người điều hành thứ năm đã bước ra. Dư Chính Nghị nín thở và nhìn chằm chằm vào hình bóng ngày càng rõ ràng phía trên dấu vết gãy của cây thế giới.
——Cái chết của cây thế giới đã đẩy nhanh tốc độ của người điều hành thứ năm bước ra khỏi cây!
"Đầu Bếp..." Khóe miệng Trần Xuyên Huệ không có máu, nhưng nội tạng lại bị tổn thương, nát vụn. Cô buộc mình phải nhịn và nhẹ nhàng gọi Dư Chính Nghị. Đôi mắt màu nâu nhạt đó im lặng đến khó tin.
Vẻ mặt của Dư Chính Nghị rất phức tạp, hắn bước tới.
Trần Xuyên Huệ lấy ra con dao ăn từ trong tay áo.
Giọng cô rất nhẹ nhàng: "Anh không cần phải buồn bã. Thực ra tôi không sợ chết chút nào cả."
Trong mắt cô có sự mê man nhất thời, nhưng nó nhanh chóng tiêu tan.
Dư Chính Nghị nói: "Bây giờ đừng nói nữa, thân thể của cô bị thương nặng rồi."
Có lẽ để giảm bớt sự áy náy của bạn mình, Trần Xuyên Huệ suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: "Đừng lo lắng cho tôi. Đầu Bếp, anh không hỏi tôi về những chuyện cụ thể đã xảy ra trong biển hoa anh thảo, nhưng tôi muốn nói với anh."
Trần Xuyên Huệ: "Tôi đã trở lại trên một chiếc tàu hỏa."
"Khi hiệu trưởng sắp xếp cho tôi và Cố Ngộ đi làm nhiệm vụ ở vườn thực vật, chúng tôi đã bắt một chuyến tàu đặc biệt. Đó là một chuyến tàu hơi nước đã ngừng hoạt động từ lâu. Thiết bị của nó đã cũ và thậm chí nó đã tồn tại ở thời kỳ Liên Xô cũ. Xe lửa di chuyển rất chậm. Tôi không ngủ được nên nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Khi tàu đi qua đồng bằng Siberia và tiến vào dãy núi Ural, tôi nghe thấy Cố Ngộ đóng cuốn sách lại. Sau đó, anh ấy gọi tên tôi."
Trần Xuyên Huệ mỉm cười, đôi mắt màu nâu nhạt vô cùng yên bình.
"Trên thực tế, tôi thậm chí còn không nói một lời nào với Cố Ngộ trong suốt chuyến hành trình, bởi vì tôi nghĩ anh ấy rất khó hòa hợp. Và tôi nghĩ rằng đối với Lữ Khách, anh ấy chắc chắn không muốn bị làm phiền trong suốt chuyến đi. Vì vậy, tôi đã không nhìn lại anh ấy."
"Nhưng trong ảo ảnh do hoa anh thảo dệt nên, giọng nói của anh ấy vô cùng rõ ràng, anh ấy đã gọi tên tôi."
Đôi mắt của Trần Xuyên Huệ mang theo ý cười, trong mắt có chút rưng rưng: "Anh ấy gọi tên tôi, nhưng lần này tôi vẫn không quay đầu lại."
"Sao tôi không nhìn lại đi, Đầu Bếp." Trần Xuyên Huệ cầm con dao trong tay lên, rất bình tĩnh c ắm vào ngực, sau đó chém xuống, tạo ra một khe hở dài. Trần Xuyên Huệ nói: "Bởi vì tôi biết rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau."
Dư Chính Nghị ngơ ngác nhìn cô. Ánh mắt của Trần Xuyên Huệ rất kiên quyết.
Hắn dường như không thể tìm thấy bất kỳ lý do nào để nói không với điều này nữa.
Trần Xuyên Huệ đang cầu xin cái chết. Và hắn chỉ có thể chiến đấu chống lại người điều hành thứ năm bằng cách nuốt chửng sức mạnh của 【Demeter】.
Đôi mắt của Trần Xuyên Huệ tràn ngập ý cười và nước mắt.
Cô cúi đầu, đưa những ngón tay gầy gò trắng nõn vào cơ thể qua vết nứt đẫm máu.
Một trái tim đẫm máu đã thật sự được lấy ra bằng một con dao ăn.
Cô nhìn trái tim vẫn còn đập của mình và nói: "Đã quá muộn rồi, Đầu Bếp. Anh phải nuốt chửng sức mạnh của tôi."
Dư Chính Nghị phức tạp nhìn cô, rõ ràng hắn không có lý do gì để từ chối, chỉ là hắn cảm thấy tay mình nặng trĩu.
Hắn hiếm khi do dự như thế này.
Trần Xuyên Huệ mất quá nhiều máu, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, mệt mỏi nói: "Đừng do dự."
Black có thể hiểu được nhân tính, nó mở mắt ra và vùng vẫy cố gắng nhảy xuống chỗ chủ nhân của mình.
Nhưng Diệp Sanh đã giữ lại bảy tấc rắn của nó.
Nó chỉ có thể ở trên tảng đá, nôn nóng khổ sở, không thể cử động.
Diệp Sanh bước lên và đi về phía họ.
Trần Xuyên Huệ nói: "Tôi không có ý định sống sót rời khỏi nơi này, Đầu Bếp, đừng chần chừ."
Dư Chính Nghị cảm thấy giọng nói đó không phải của mình nên nghiêm túc nói: "Được."
Nhưng đúng lúc tay hắn chạm vào trái tim đỏ rực đang đập.
Đoàng! Diệp Sanh bắn một viên đạn.
Dư Chính Nghị kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Trần Xuyên Huệ cũng yếu ớt nhìn sang.
Dư Chính Nghị: "...Diệp Sanh."
Diệp Sanh nhìn Trần Xuyên Huệ với vẻ mặt lạnh lùng như sương.
Cậu từ từ giơ tay lên, chĩa súng vào mắt cô và thì thầm.
"Anim. Anh quả thực là người điều hành hiểu con người nhất."