*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
---Nếu quá trình tự chữa lành của nơi khởi nguyên không bị gián đoạn---
Sau bữa tiệc mừng thường niên trên Đảo Bướm, trong thời gian rảnh rỗi, một số đứa trẻ đã tụ tập lại với nhau.
Natalia thực sự rất đau đầu, bởi năm nay đến lượt cô chịu trách nhiệm trông coi nhóm tổ tiên này.
Mười hai đứa trẻ con, đặt chúng lại cùng nhau chơi trò ma sói là tuyệt nhất. Nhưng dựa trên kinh nghiệm trước đây, cô biết mấy đứa này chơi ma sói có thể dẫn tới đánh nhau.
Không có lý do đằng sau mối thù của bọn họ. Một nhóm thiếu niên thiếu nữ ngày thường rất thông minh lanh lợi ngồi lại với nhau cũng chỉ muốn gài bẫy nhau.
"Tìm rồng chia vàng nhìn núi quanh co. Mỗi lần uốn lượn là một cấp độ thử nghiệm. Hãy nhìn thần lực của ta, không gì ngăn được! Ăn kiếm của ta! Hãy hiện hình đi, tà ác!"
Natalia cắt ngang hiệp sĩ đang hát, chỉ có thể dỗ dành: "Được rồi được rồi, em muốn đấu tay đôi với Lục An phải không?"
"Đúng! Đúng vậy!" Cậu bé nhận được thẻ hiệp sĩ, mật danh 【Kẻ trộm mộ】, với đôi mắt sáng lấp lánh và ngẩng cao đầu ưỡn ngực: "Bây giờ nhà tiên tri đã chết và phù thủy đã chết, chỉ có tôi mới có thể dẫn dắt những người tốt đến với chiến thắng —— nhất định Lục An là sói, hắn không chết thì tôi sẽ chết!"
Lục An nói: "Ừ, đúng vậy." Cậu ta lật tấm thẻ dân làng trong tay ra, nói: "Cậu mau chết đi, nhanh lên qua ván tiếp theo, tôi chịu đựng đủ rồi với mấy đứa như cậu."
Đồng tử của hiệp sĩ chấn động! "Cái gì?!"
Trận đấu giữa hiệp sĩ và dân làng, hiệp sĩ bị loại do gãy kiếm.
Các vị thần đều chết hết và sói đã chiến thắng.
Hiệp sĩ: "......"
Hiệp sĩ thẹn quá thành giận, xắn tay áo lên và đấm cậu bé bên cạnh: "Chết tiệt, Phong Vụ, cậu cmn truyền tin tức sai."
Phong Vụ: "Lý Tiểu Đao, cậu mù rồi à, tôi chỉ Diệp Vẫn, Diệp Vẫn ở bên cạnh Lục An!"
Natalia: "Tại sao lại mang tin tức từ bên ngoài đến? Không được phép gian lận, cấm giở trò, cũng không được dùng dị năng."
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt một "con mắt tiên tri" giám sát lên bàn.
"Hahahaha——" Diệp Vẫn, con sói cuối cùng trên sân, trải thẻ nhân vật của mình ra, cô cười đến suýt chết: "Cái này còn có thể khiến cho sói chiến thắng, tôi thực sự phục."
Một ngọn nến lung linh lay động ở giữa bàn.
Nhà tiên tri bị trục xuất trong ngày đầu tiên đã rất tức giận đến mức mặt đỏ bừng và nói: "Mấy người đúng là ngu dân! Tôi nói tôi là nhà tiên tri thực sự, nhưng ngoại trừ Diệp Sanh và Lục An, những người khác đều đứng về phía Ninh Vi Trần —— Hắn là một nhà tiên tri cái rắm, hắn chính là vua sói, từ nay về sau ai thích lấy bài tiên tri của nhà tiên tri thì có thể lấy!"
Phong Vụ an ủi hắn: "Đừng tức giận. Phù thủy của chúng ta thậm chí còn tức giận hơn mà còn không thể dẫn dắt được đám dân ngu dốt này."
Ngồi bên cạnh tiên tri, sắc mặt tái mét, người đã giết một con sói trong đêm đầu tiên nhưng kết quả vẫn là thất bại, là 【phù thủy】 Diệp Sanh.
Diệp Vẫn ngưỡng mộ nhìn về phía anh trai mình: "Anh ơi, ngày đầu tiên sao anh dám không dùng thuốc giải mà lại dùng thuốc độc thế kia!"
Diệp Sanh chán ghét nói: "Em cho rằng Lục Nguy là người tốt sao?"
Lục Nguy cười lạnh: "Nếu anh biết phù thủy đó là Diệp Sanh, anh sẽ không bao giờ tin vào ma thuật của em và tự lấy dao tự sát. Một phù thủy ngu ngốc như em sẽ không bao giờ cứu người."
Ninh Vi Trần cười: "Ai nói vậy, ở hiệp thứ nhất Diệp Sanh đã cứu mạng tôi."
Diệp Sanh trừng mắt nhìn qua, nói: "Đó là bởi vì tôi mất trí." Trong ván này, cậu bị Ninh Vi Trần quyến rũ và bị loại cùng lúc với hắn, nghĩ tới đây, Diệp Sanh liền muốn đánh người.
Natalia lắc đầu: "Đêm đầu tiên mụ phù thủy đã gi ết chết hai người sói, như vậy mà mấy đứa còn thua."
Đội hình sói cho ván này là.
Sói nhỏ Diệp Vẫn, sói nhỏ Lục Nguy, người đẹp sói Ninh Vi Trần, sói nhỏ Tô Thành.
Đội hình thần ở ván này là.
Nhà tiên tri Lâm Uyên, phù thủy Diệp Sanh, hiệp sĩ Lý Tiểu Đao và kẻ ngốc Phong Vụ.
Natalia hỏi hiệp sĩ: "Lý Tiểu Đao, mạng sống của em quý giá đến thế sao, sao mà cuối cùng mới đứng ra chọc người. Trước đó nhà tiên tri còn đang thật thật giả giả, hiệp sĩ không hề nhúc nhích. Mọi người đều cho rằng hiệp sĩ đã chết vào đêm đầu tiên."
Lý Tiểu Đao bị đám người tốt đánh cho mặt mũi đầy vết thương, khóc lóc thảm thiết nói: "Mạng sống của hiệp sĩ cũng là một mạng người mà."
Đêm đầu tiên, bầy sói chọn cách tự sát, bởi vì nhiều mối bất bình cá nhân, Ninh Vi Trần đã tấn công Lục Nguy đầu tiên. Trong lòng Lục Nguy điên cuồng chửi bới, nhưng một chọi ba, hắn cũng không thể làm gì được.
Sau đó, mụ phù thủy Diệp Sanh mở mắt ra và thấy người chết là Lục Nguy nên từ chối uống thuốc giải. Mụ phù thủy không những không cứu được ai mà còn đầu độc Tô Thành bên cạnh Lục Nguy.
Tô Thành tức giận đập bàn: "Tôi chết oan uổng như vậy, tại sao chứ tôi không phục!"
Diệp Vẫn xòe tay: "Không có cách nào, bởi vì anh trai của tôi chơi phù thủy thì thích chơi độc dược."
Lục Nguy cười lạnh nói: "Bởi vì anh trai của em đầu óc đen tối."
Diệp Vẫn: "Bởi vì anh trai em thông minh và quyết đoán."
Diệp Sanh đưa ra lời giải thích: "Bởi vì sau khi bắt được sói thì các người không thể kìm được biểu cảm."
Lý Tiểu Đao bị đám ngu dân thẹn quá thành giận coi như một đối tượng để trút giận, đánh tơi bời một hồi.
Mặt mũi hắn bầm dập, hắn nhìn Diệp Sanh rồi nhìn Ninh Vi Trần, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: "Không đúng, hai người này xảy ra chuyện gì vậy? Ba ván vừa rồi bọn họ đều chết cùng nhau."
Trong ván đầu tiên, thợ săn Diệp Sanh đã bắn và bắt đi Ninh Vi Trần.
Trong ván thứ hai, vua sói trắng Ninh Vi Trần đã tự nổ tung và bắt Diệp Sanh đi.
Trong ván thứ ba, Ninh Vi Trần quyến rũ Diệp Sanh, người đẹp sói bị trục xuất, mang theo phù thủy cùng nhau chết vì tình.
Diệp Sanh: "..."
Ninh Vi Trần: "..."
"Ôi, anh trai, hai anh thật đúng là có duyên!" Hai mắt Diệp Vẫn sáng lên, giơ tay nói: "Natalia! Em xin đóng vai Cupid!"
Natalia: "Được."
Diệp Sanh: "Nếu Cupid dám nối liền tôi và Ninh Vi Trần thì cả ba người chúng ta sẽ cùng chết."
Ninh Vi Trần liên tục bị Diệp Sanh gi ết chết cũng đủ phiền rồi, liền cười nói: "Đúng vậy."
Mọi người: "..." Ôi, các người thật cao thượng!!!
Sau đó, bọn họ vẫn chơi một ván cupid.
Kết quả là Cupid đã kết nối Lục An và Diệp Vẫn.
"?" Lục Nguy trừng mắt nhìn.
Lục Nguy: "Mẹ kiếp, Cupid ra đây, cậu biết tin đồn gì phải không? Hai người bọn họ yêu sớm sau lưng tôi đúng không!"
Natalia vẫn duy trì công bằng: "Chưa đến lượt em nói đâu, ngồi lại đi."
Với tư cách là cảnh sát trưởng, Lục An bình tĩnh trả lại phiếu bầu: "Anh ơi, anh sắp chết rồi, sao không chuẩn bị lời cuối cùng đi."
Diệp Vẫn ở bên cạnh cười đến mức đập bàn.
Lục Nguy: "..."
Lục Nguy: "..." Đừng chơi nữa!
Lục Nguy, người suốt đêm bực bội, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi được làm vua sói trắng.
Đêm đầu tiên, đâm Ninh Vi Trần một dao. Ngày hôm sau là bỏ phiếu gi ết chết Diệp Sanh.
Đêm thứ ba, giết Lục An. Cuối cùng, hắn đã tự nổ tung và mang Diệp Vẫn đi. Từ chối nhận người thân với đám người này.
"..." Diệp Sanh, với tư cách là đồng đội sói của hắn, không còn gì để nói.
Trong ván tiếp theo, Diệp Sanh đóng vai sói và đuổi theo tấn công Lục Nguy trong hai đêm liên tiếp.
"..." Natalia đã kiệt sức cả về tinh thần và thể chất sau khi chứng kiến mọi chuyện —— mấy đứa có thể chơi vui vẻ được không!
Trong trò chơi giữa những người này, nhà tiên tri là thẻ cháu nội được công nhận. Những người duy nhất có thể đóng vai "Nhà tiên tri" mà không cảm bị chật vật cũng chính là mấy người Diệp Sanh và Ninh Vi Trần.
Nhưng Ninh Vi Trần và Diệp Sanh đã đối đầu với nhau quá nhiều lần và nghi ngờ lẫn nhau.
Trong một ván, Lục Nguy cảm thấy rằng vua sói Diệp Sanh gần như đã sẵn sàng ra tay, trong khi nhà tiên tri Ninh Vi Trần vẫn đang ở đó chơi bài do dự, "mắt đi mày lại" với vua sói.
"..." Lục Nguy: "Bỏ phiếu cho tôi, để tôi bắn chết thằng tiên tri ngu ngốc này."
Mọi người đều phá lên cười.
Mọi thứ trước năm thảm họa thứ chín đều giống như trước đây. Bước ngoặt của câu chuyện là vào một đêm trong năm thảm họa thứ mười, tiến sĩ Tần đột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc mơ. Ông mặc quần áo vào và đi đến bên bờ biển, ngẩng đầu nhìn các vì sao và nghe thấy thanh âm của "Khởi Nguyên" từ nơi sâu thẳm.
"Khởi Nguyên" nói cho ông biết, còn có cơ hội cứu vớt hết thảy.
Vì vậy, những gì xảy ra tiếp theo rất đơn giản.
Tiến sĩ Tần đã g iết chết 【Kén】 và phá hủy Phòng thí nghiệm Cực Điểm vừa mới thành lập. Tiến sĩ Tần đã trả lại sợi tơ sinh mệnh và Thoi Vận Mệnh.
Tiến sĩ Tần tuyên bố với toàn thế giới rằng trong 5 năm nữa, thảm họa sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Có người đặt câu hỏi: "Anh đã phá hủy Phòng thí nghiệm Cực Điểm, anh sẽ làm gì với 【Thuốc sinh học】." Tiến sĩ Tần nói: "Khởi nguyên hứa hẹn rằng trong mười năm tới, loài người sẽ không còn bị dị hóa nữa."
Đương nhiên, danh tính "con trai khởi nguyên" của Ninh Vi Trần cũng đã được công khai.
Nhưng khởi nguyên xem như đã hoàn toàn từ bỏ đứa con trai nổi loạn của mình.
Khoảnh khắc đen tối nhất của thế giới sụp đổ, nghênh đón ánh rạng đông. Nhưng đối với những người lớn lên trên Đảo Bướm thì không có gì khác biệt. Cho dù họ không có dị năng thì thế lực đằng sau họ cũng giống như những cây cổ thụ, có bộ rễ phức tạp. Đối với Ninh Vi Trần mà nói thì ít đi một mối nguy hiểm trí mạng. Đối với Diệp Sanh, nhiệm vụ không còn quá nguy hiểm nữa. Đối với Diệp Vẫn là thời gian tiến sĩ Tần ở lại Đảo Bướm ngày càng lâu hơn.
Sau khi【Hải Đăng】được thả xuống biển rộng, con sứa nhỏ ốm yếu ngay khi tiếp xúc với nước biển đã sống lại, cái đầu phình ra khỏi mặt biển, giơ những xúc tu lên và vui vẻ chào tạm biệt bọn họ!
Và 【Miền Đất Hứa】 cũng bị phá hủy, Cảng Frigga đã xua tan mây mù kéo dài và nhìn thấy mặt trời. Marguerite lên tàu về nhà với người đầy vết thương. Trên boong tàu, lòng cô tràn đầy hận ý, sau khi nhìn thấy di vật của bố mình, cô chỉ có thể bật khóc không thành tiếng.
Burris và Ninh Tri Nhất không thể trở thành những người tốt, nhưng sự ràng buộc của khởi nguyên vẫn ở đó, họ chỉ có thể bắt buộc phải chấp nhận.
Sau đó, Học viện Quân sự số 1, nó đã trở thành một học viện nổi tiếng thế giới chuyên đào tạo các tài năng quân sự và chính trị.
Trên Đảo Bướm ngày càng ít bướm, nhưng đất đai không còn đỏ tươi và lạnh lẽo nữa, nhiều loài hoa đủ màu sắc đã nở rộ. Một ngày trước khi Lục An rời đảo, Diệp Vẫn đã làm một bó hoa tặng cậu. Ban đầu cô định trang trí bó hoa bằng ruy băng màu trắng, nhưng sau khi ngắm nhìn hồi lâu, cô đã đổi một màu khác.
Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng... cuộc sống có nhiều sự gặp gỡ ở mọi nơi.
Lục Nguy kéo em trai mình lên thuyền nói: "An An, chúng ta đi nhanh thôi. Anh không muốn nhìn thấy những người này nữa, đặc biệt là cặp anh em xui xẻo nhà họ Diệp này."
Lục An không nhịn được bật cười: "Nhưng anh trai, sau này chúng ta còn phải đi đến trường quân đội, anh trốn không được."
Vẻ mặt Lục Nguy hung dữ, chửi rủa: "Mẹ kiếp."
Trên Đảo Bướm ngày càng ít tiếng kêu la chói tai và tiếng khóc, thần kinh căng thẳng của mọi người cũng dần dần thư giãn thả lỏng.
Cơn khủng hoảng thảm họa qua đi, Natalia dự định rời đi và tiếp tục cuộc hành trình lang thang của mình. Trước khi rời đi, cô đến chào tạm biệt tiến sĩ Tần. 【Nhà Tiên Tri】 trẻ tuổi mặc một chiếc váy dệt kim dài, sáng ngời xinh đẹp, với đôi khuyên tai vàng đung đưa trong gió, một đôi mắt hai màu sâu thẳm huyền bí, cô hỏi: "Tôi đi đây, Tần Hằng. Trước khi đi, tôi vẫn có thể giúp anh một lần bói toán cuối cùng —— anh có muốn tính toán điều gì không?
Tiến sĩ Tần chúc người bạn tốt của mình lên đường bình an sau đó mỉm cười lắc đầu: "Tạm thời không có."
Natalia nói: "Thật không?"
Tiến sĩ Tần: "Thật sự."
Natalia băn khoăn: "Anh không muốn biết cuối đời mình sẽ ra sao sao?"
Tiến sĩ Tần: "Natalia. Tôi thích tương lai không xác định."
Natalia cong môi: "Chà, nếu tôi có thể suy nghĩ cởi mở như anh thì thật tuyệt."
"Tần Hằng, thật ra ngày đầu tiên tôi trở thành 【Nhà Tiên Tri】, tôi đã đoán trước được cái chết của chính mình. Trong giấc mơ, tôi thấy rằng đó sẽ là một đám tang long trọng."
Cô cười rộ lên.
"Gió tuyết trên trời là lụa trắng mà đất đai dệt cho tôi, tiếng chuông trên mái nhà là bài ca tang lễ mà ông trời đánh lên vì tôi. Lễ tang của tôi không người đến viếng, nhưng cả thế giới đều biết được."
"Nhưng bây giờ..." Natalia dừng lại, cô nói đùa: "Tiến sĩ Tần, anh đã phá hỏng lễ tang long trọng của tôi."
Tiến sĩ Tần ngẩn người.
Natalia: "Tuy nhiên, tôi không ghét anh, tôi muốn thay tôi ở tương lai sẽ chết ở lễ tang cảm ơn anh."
"Cho dù là tôi hay một tôi khác, tôi đều muốn nói lời cảm ơn."
Natalia vẫy tay.
"Tạm biệt tiến sĩ Tần."
=================================
Phiên bản trò chơi ma sói này khá là lạ với mình, chắc do mình nhà quê nên chỉ biết bản dân làng với sói thui. Mình thấy các nhân vật của nó khá giống con game ma sói của NE.
Dưới đây là một số chú thích liên quan đến chương này:
Thần: Đại diện cho phe thần thánh ở phe tốt, chẳng hạn như nhà tiên tri, phù thủy, thợ săn,... Họ đều có những kỹ năng mạnh mẽ hơn phe dân sự, nhưng họ cũng trở thành mục tiêu ưu tiên của người sói.
Dân: Đại diện cho phe nhân dân ở mặt tốt, ngoại trừ một số bản đặc biệt, nhân dân chỉ có một thân phận duy nhất – "dân sự".
Sói nhỏ là sói bình thường. Sói lớn là thẻ sói có khả năng đặc biệt như vua sói, vua sói trắng và các thẻ khác.
Thẻ cháu nội/孙子牌: tượng trưng cho thẻ tiên tri, vì thẻ tiên tri cần phải chịu đựng áp lực của người sói và được tất cả những người tốt công nhận nên nó có biệt danh là thẻ cháu nội.
Mình cũng nhặt một số ảnh trong game của NE vì nó xinh hehe.
Người đẹp sói:
Nhà tiên tri:
Phù thủy:
Hiệp sĩ:
Sói:
Kẻ ngốc:
Thợ săn:
Vua sói trắng:
Cupid: