Editor: Browniie
Dưới sự phản đối mãnh liệt của Tạ Hoài Thanh, Hoắc Thành vẫn quyết định mua tấm ảnh kia, khó khăn lắm mới có được một bức chụp chung, phải bảo tồn thật tốt chứ.
Sau đó Tạ Hoài Thanh nói mãi vẫn không chịu chơi tàu lượn với mấy trò cảm giác mạnh, hai người đành đi chơi một lượt những trò tương đối ôn hòa.
Trời dần tối.
Hoắc Thành đọc tin nhắn tìm người của Trịnh Hạo Từ trong group chat, nói muốn hội họp cùng hai người rồi đi cùng nhau.
Hoắc Thành reply một câu [Chúng mày đi trước đi.], sau đó yên lặng tắt màn hình.
Hắn còn đang tính rưỡi cùng xem pháo hoa với Tạ Hoài Thanh đây này.
Lúc màn đêm xuống, công viên giải trí có màn trình diễn pháo hoa và ánh sáng, Tạ Hoài Thanh vốn dĩ không có hứng thú gì, nhưng Hoắc Thành đòi xem, cậu cũng thấy không tệ lắm.
Đồng hồ điểm rưỡi, ánh đèn trong công viên đồng loạt tắt đi, mấy chùm pháo hoa đầu tiên tỏa sáng trên không trung mang màu vàng kim, tựa thác nước, trong nháy mắt thắp sáng đêm đen.
Hoắc Thành miệng nói muốn xem, lại chẳng chuyên tâm mà quay sang ngắm Tạ Hoài Thanh.
Tạ Hoài Thanh đang chăm chú ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sườn mặt dát một tầng sáng nhu hòa.
Hoắc Thành đột nhiên hỏi: "Hôm nay bé có vui không?"
Tạ Hoài Thanh đột nhiên bị hỏi, có chút ngượng ngùng đáp: "Cũng được."
Mặc dù là một khoảng thời gian ly kỳ, nhưng tóm lại thì vẫn rất vui vẻ.
Hoắc Thành nghiêm túc nói: "Tớ hy vọng về sau mỗi ngày bé đều có thể vui vẻ như thế này nhé."
Tạ Hoài Thanh quay đầu đi giả bộ nghiêm túc, tự hỏi đêm đen liệu có che nổi đôi tai đỏ rực của cậu không nhỉ.
———————————
Lớp có một học sinh chuyển sang học nghệ thuật, học sinh ấy lại là đại biểu tiếng anh của lớp, cô vừa đi, chỗ đó liền bỏ trống.
Lương Dật thiếu mất một người giúp đỡ cho mình, đột nhiên nhớ tới Tạ Hoài Thanh, hỏi cậu: "Tiếng anh của em là tốt nhất trong lớp mình, em có đồng ý giúp thấy mấy việc không, đại loại là thu bài tập về nhà hay là trông giờ tự học sớm gì đó thôi."
Ngoài dự kiến của anh, Tạ Hoài Thanh tự hỏi một hồi cũng gật đầu.
Lương Dật rất vui, anh vốn chỉ định hỏi thử thôi, cũng không ôm kỳ vọng quá lớn.
Anh nhận thấy gần đây Tạ Hoài Thanh thay đổi cực kỳ nhiều, tới lui giao lưu với các bạn trong lớp cũng thường xuyên hơn, không biết có phải là công lao của Hoắc Thành hay không nữa.
Tiết học tiếng anh tiếp theo, Lương Dật công bố tin tức này, Hoắc Thành sướng điên người, Tạ Hoài Thanh đồng ý làm công việc giúp đỡ bạn học này chứng tỏ cậu đang nỗ lực hòa nhập với tập thể.
Đại biểu tiếng Anh khi trước làm như thế nào Tạ Hoài Thanh đều biết cho nên công việc này không có gì khó khăn.
Buổi tối tag mọi người trong nhóm, dặn bài nghe đã được gửi vào mail, mọi người nhớ download.
Hoắc Thành lập tức gửi biểu tượng cảm xúc "Yêu cậu".
Hắn chờ rồi chờ, Tạ Hoài Thanh mới nhậm chức, rất cần sự ủng hộ mạnh mẽ.
Phía dưới là một loạt: "...".
Anh Thành từ khi nào chuyển sang hình tượng mềm mại dễ thương thế, không phải lúc trước đều gửi mấy biểu tượng ngu ngốc sao?
Tạ Hoài Thanh cũng không nói nên lời.
Hôm nay thật ra lúc Lương Dật hỏi, cậu vốn định từ chối, nhưng ngẫm lại có lẽ Hoắc Thành cũng rất muốn cậu làm đại biểu nhỉ, dù sao thì Hoắc Thành đã cực kỳ nỗ lực kéo gần khoảng cách giữa cậu và các bạn trong lớp.
Hoắc Thành rất chi là tích cực với việc này, Tạ Hoài Thanh thu bài tập về nhà hắn hỗ trợ giục bài, Tạ Hoài Thanh đi phát đề thi hắn cũng muốn chia nửa ra phát đỡ.
Bạn học trong lớp đều hoài nghi ai mới là đại biểu tiếng anh đây?
Các bạn học thời gian đầu thấy quan hệ của hai người bọn họ đột nhiên chuyển biến tốt đẹp cũng cảm thấy mới mẻ, nhưng lâu dần thì lại không có gì ngạc nhiên.
Chỉ có những người quan hệ rất tốt với Hoắc Thành mới thấy kỳ quái.
Trịnh Hạo Từ, Trình Phỉ, còn cả lớp trưởng Lôi Bân.
Ba người bọn họ là bạn từ nhỏ với Hoắc Thành, quá hiểu Hoắc Thành.
Hoắc Thành khi còn bé là đại ca của đám nhóc tỳ, lớn lên cũng có năng lực kêu gọi ở tập thể.
Hắn thuộc dạng luôn sai khiến người khác làm việc, nào có bao giờ ân cần với người khác như vậy? Dù sao thì cũng hơi thái quá.
Nhưng rốt cuộc mạch não của con gái cũng khác hướng, Trịnh Hạo Từ và Lôi Bân không rõ, chỉ có Trình Phỉ, kích động như thể mình đã phát hiện ra sự thực.
—————————
Tiết tự học tối thứ tư, Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành đến giảng đường của lớp đội tuyển.
Trường học sắp xếp mỗi tuần một lớp, hai người họ vào lớp vật lý.
Đội tuyển dù sao cũng là lựa chọn của số ít, chỉ dựa vào nỗ lực thôi là chưa đủ, đa phần học sinh vẫn đều chú trọng thi đại học, cho nên toàn bộ năm hai chỉ có khoảng hai mươi người.
Hoắc Thành theo lẽ thường ngồi cạnh Tạ Hoài Thanh, gặp phải đề khó thì nhỏ giọng thảo luận chung với cậu.
Thầy Triệu dạy tuyển nghi hoặc rất lâu, ông nhớ rõ hai học sinh này trước kia không phải như vậy mà.
Tạ Hoài Thanh lúc mới chuyển tới, hai người này ngồi ở hai đầu lớp học, tựa như xa xôi cách trở cả dặm ngân hà, bây giờ thì mỗi lần đều dính vào một chỗ, đầu chạm trán, nhìn thân mật biết bao.
Quan hệ của người trẻ tuổi đúng là thay đổi trong chớp mắt.
Giữa lớp Tạ Hoài Thanh đang thảo luận đề mục với Hoắc Thành, thầy Triệu đi ngang qua dừng lại trong chốc lát, vui mừng không ngừng gật đầu.
Hai học sinh này cực kỳ thông minh, được ông ký thác kỳ vọng rất cao, thi đấu lấy thưởng hẳn không thành vấn đề, có khác nhau cũng chỉ là giải đặc biệt và giải nhất mà thôi.
Hai người thảo luận ra được đáp án, Hoắc Thành ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện thầy giáo đang đứng ở bên cạnh: "Thầy Triệu đứng đây bao lâu rồi ạ, dọa em hết hồn."
"Đứng từ khi các em thảo luận đề này rồi." Thầy Triệu đáp, "Hai người các em quan hệ không tồi, còn có thể học cùng nhau.
Thầy còn nhớ Tạ Hoài Thanh lúc trước..."
Hoắc Thành nghe ra chỗ không đúng, adrenaline nhảy kịch liệt, nhanh chóng ngắt lời: "Thầy ơi, vừa nãy thầy giảng cái kia em không rõ lắm, thầy giảng lại cho em với."
Thầy Triệu đáp: "Được, chỗ nào không hiểu?"
Hoắc Thành dắt thầy lên bục giảng, làm bộ chỗ này không hiểu, lại nghe thêm một lần kiến thức nữa, xong việc thì nhỏ giọng thầm thì với thầy Triệu: "Thầy ơi, thầy nhìn em khó khăn biết bao mới kéo gần khoảng cách giữa hai người chúng em, thầy cũng đừng hồi tưởng quá khứ nữa được không, ảnh hưởng cảm tình chúng em."
Thầy Triệu cười: "Này thì tổn hại cảm tình gì, cũng có phải người yêu đâu.
Được rồi được rồi, thầy biết rồi, về sau không nhắc nữa."
Lúc này Hoắc Thành mới yên tâm về chỗ, vừa ngồi xuống đã nghe thấy Tạ nhẹ giọng hỏi: "Ban nãy thầy đang nói dở, sao cậu lại ngắt lời?"
"Có hả, tớ không để ý nữa." Hoắc Thành diếm diếm, "Đột nhiên tớ nhớ ra có chỗ không hiểu, không hỏi rõ lòng khó chịu nhắm."
Tạ Hoài Thanh: "Thật ra tôi có hơi tò mò thầy Triệu muốn nói gì."
"Cũng không có gì đâu." Hoắc Thành khẩn trương đáp, "Có gì không hiểu bé cứ hỏi tớ nè."
Tạ Hoài Thanh nhìn Hoắc Thành, trong mắt mang theo ý cười: "Không cần, người khác kể lại so với tự mình cảm nhận vẫn có sự khác biệt, nói không chừng lúc nào đó tôi nhớ ra thì sao."
"Ừa, cũng đúng." Hoắc Thành chột dạ nuốt nuốt nước bọt.
Nửa buổi học sau Hoắc Thành đều hồn vía lên mây, Tạ Hoài Thanh thấy hắn như vậy thì lại hối hận, biết vậy đã không dọa người ta.
Mối quan hệ căng thẳng trước đây của bọn họ Tạ Hoài Thanh đã đọc được hết trên diễn đàn rồi, chẳng lẽ còn điều gì tồi tệ hơn mà cậu không biết sao..