Edit: Phong Nguyệt
Đoạn thiếu đã bổ sung ở chương
Thời gian chuẩn bị ngắn ngủi kết thúc, MC huýt còi, hai chiếc thuyền "vèo" ra giữa hồ như tên bắn, hai bên liều mạng khua mái chèo, chẳng bao lâu tổ Trình Hoài đã bỏ xa tổ Đàm Trì.
"Bọn họ nhiều người." Đàm Trì nhíu mày, ra sức chèo, " chọi , không công bằng."
Ngụy Yến nhếch môi: "Cậu muốn thế nào?"
Đàm Trì quay đầu liếc nhìn gã, hai người nhìn nhau cười gian như hai con hồ ly.
Ngay sau đó, trước vẻ mặt ngơ ngác của Trình Tranh Tranh, ba người ra sức chèo đến gần chiếc thuyền kia, không đợi đối phương kịp phản ứng, Đàm Trì vứt mái chèo vào trong thuyền, một chân dẫm lên thuyền, nhào về phía Trình Hoài và Tạ Ly, đẩy hai người xuống nước.
Ba người rơi "bùm" trong nước, Tạ Ly đạp hai cái trồi lên, bị trận tập kích thình lình này làm tức đến bật cười, cô bơi về thuyền, được đội viên kéo lên.
Đàm Trì dốc sức dìm Trình Hoài xuống, bất chấp kéo áo anh, hận không thể đánh một trận tơi bời.
Trình Hoài hơi nhíu mày, phủi tay gỡ ra, thấy không gỡ được, giơ tay túm vai Đàm Trì kéo về phía mình, bởi vì bất ngờ rơi xuống, dưỡng khí ngày càng thiếu, anh gần như xem môi Đàm Trì là bình dưỡng khí.
Thấy anh càng lúc càng gần, đáy lòng Đàm Trì "đệt mợ" một tiếng, hoảng hốt đẩy người ra.
Trình Hoài mất xiềng xích, xoay người bơi lên.
Đàm Trì định túm mắt cá chân Trình Hoài kéo xuống, ai ngờ dưới chân bị vướng thứ gì đó không thể động đậy, cậu dùng sức đẩy ra nhưng không thành công.
Nước hồ lạnh lẽo tràn vào mũi miệng, đầu óc thiếu dưỡng khí, cánh mũi gấp gáp hít thở.
"Cứu..." Cậu vừa mở miệng, bọt nước liền xông ra ngoài, nước hồ theo đó tràn vào miệng.
Đàm Trì đưa tay xuống cố gỡ thủy sinh dưới chân ra, song tầm mắt bắt đầu mơ hồ, đại não ù ù, nhắc nhở tình trạng thiếu oxy.
Lúc này, vô số ý nghĩ kỳ quái xông ra, như những mảnh gương vụn, một chốc là mẹ cậu cùng người khác rời đi trong tuyết, một chốc là thiếu niên xông lên túm bả vai, hung tợn chất vấn cậu trên sân thượng, một chốc là ở trên sân khấu nhìn các fans giơ bảng đèn "Nhung Túc"...!
"Bùm ——"
Lúc gần mất ý thức, bỗng nhiên có một bàn tay kéo cậu ra khỏi đáy hồ.
Trình Hoài trồi lên khỏi mặt nước rồi bơi đến đầu thuyền khoảng nửa phút, không phát hiện Đàm Trì không theo kịp, mặc cho Tạ Ly đưa tay giục anh lên thuyền, anh quay đầu nhíu mày nhìn mặt hồ không gợn sóng, cảm thấy có chút không thích hợp, để lại câu "Tôi xuống dưới nhìn xem" rồi lặn xuống nước.
Sau khi lặn xuống nước, anh thấy Đàm Trì dưới mặt hồ vẩn đục giương hay tay, hai mắt nhắm chặt, anh bơi qua gỡ thủy sinh, vớt người khỏi mặt nước.
"Mang thuyền lại đây!" Trình Hoài thở hổn hển, bình tĩnh vớt Đàm Trì đang hôn mê bơi về thuyền.
Mấy người khác nhanh chóng đặt Đàm Trì nằm lên thuyền, Tạ Ly sờ cổ và hô hấp của cậu, bị dọa luống cuống, theo bản năng kéo Văn Yến Bác nói: "Nhanh hô hấp nhân tạo cho Đàm Trì đi, em ấy không còn thở nữa!"
Lúc nói chuyện, hốc mắt cô đỏ lên, ngón tay run rẩy.
"Tôi, nhưng tôi..." Văn Yến Bác chần chừ nhìn Trình Hoài, cắn môi nói: "Nhưng tôi...không biết."
Do dự nhất thời biến thành từ chối.
Lỡ xảy ra chuyện gì, sau này còn ai dám dây dưa? Nếu cứu được thì sao, sau này sẽ thế nào? Vả lại tình cảnh của Đàm Trì ở giới giải trí một lời khó nói hết.
Sau khi Trình Hoài lên thuyền thì lập tức quỳ bên người Đàm Trì, nhanh chóng cởi cúc áo sơmi cậu ra, điều chỉnh tư thế mũi miệng hướng lên trời.
Những người khác căng thẳng vây xung quanh.
Ngón tay anh bóp mũi, áp môi thở ba bốn hơi, thấy không có kết quả, mười ngón tay đan lại, hai cánh tay vuông ấn xuống ngực Đàm Trì lần, vẻ mặt vô cảm tiếp tục hô hấp nhân tạo.
"Ọe." Đàm Trì nôn một ngụm nước tỉnh lại, mơ màng xoa mũi, khuôn mặt mơ hồ trong đôi mắt không tiêu cự từ từ rõ ràng, sau khi lấy lại ý thức, cậu đẩy người ra, yếu ớt bụm áo, hổn hển lên án: "Cậu, cậu làm gì vậy?"
Trước khi rơi xuống nước, Đàm Trì là một con nhím, sau khi rơi xuống nước, Đàm Trì biến thành mèo con yếu ớt không giơ nổi vuốt.
Trình Hoài ngồi trên thuyền, thong thả cởi bỏ hai cúc áo, môi mỏng hơi nhếch, cười lạnh hỏi: "Cậu nghĩ sao?"
"Tôi!" Đàm Trì bị anh khiêu khích đến phát điên.
"Thôi thôi." Tạ Ly kéo Đàm Trì như thùng thuốc nổ sắp sửa nổ tung, trái tim đập bang bang bấy giờ mới bình tĩnh lại, chuyện xảy ra quá đột ngột, nước mắt cô lăn khỏi hốc mắt, nghẹn ngào nói: "Nếu không nhờ Trình Hoài bình tĩnh cứu em, em đã chết chìm trong nước rồi! Làm chị sợ muốn chết!".
Ngôn Tình Hài
Em họ suýt nữa chết đuối, dọa cô chết khiếp.
Những người trên thuyền không biết chuyện có sắc mặc khác nhau, nhưng đều ăn ý nhân cơ hội khen Trình Hoài một phen, tầm mắt Trình Hoài dừng trên hình ảnh đôi nam nữ ôm chặt nhau một hồi rồi quay mặt đi, lạnh nhạt nói: "Chèo thuyền, xuất phát."
Đàm Trì cắn cánh môi bị người ta chạm vào, đáy lòng lạnh lẽo, nhưng so với mất đi sinh mệnh, bị chó gặm mấy cái có là gì.
Vì thế, cậu ngẩng đẩu, cố nặn ra nụ cười tươi như gió xuân: "...!Cảm ơn."
Bị đối thủ một mất một còn cứu, cảm giác còn khó chịu hơn chết nữa! Đâm cậu một nhát có khi sướng hơn!
Trình Hoài cầm mái chèo ngồi xuống thuyền, không mảy may quan tâm tới Đàm Trì, ai cũng cảm thấy anh bình tĩnh ung dung, thực tế đầu ngón tay hơi run rẩy đã bại lộ sự căng thẳng của anh.
Thấy anh không ừ hử, nụ cười của Đàm Trì cứng đờ, tay nắm thành quyền, lúng túng nói: "Cậu không nói gì tôi coi như cậu chấp nhận rồi."
Quả nhiên để cậu chết trong nước luôn cho rồi!
Trình Hoài không nói gì.
Đàm Trì chưa bao giờ cho anh sắc mặt tốt, lần này còn dán mông lạnh, trái tim hệt như có con kiến bò tới bò lui, ôm đầu gối ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp, thì thào: "Không phải chỉ là mạng thôi sao? Về sau trả lại là được."
Tay cầm mái chèo của Trình Hoài chững lại, lại tiếp tục khôi phục tốc độ chèo.
Những người còn lại cũng cầm mái chèo lên, đến giữa hồ, Ngụy Yến và Trình Tranh Tranh xuống thuyền lấy cờ đỏ đại diện cho thắng lợi, Đàm Trì lên bờ cầm cờ, xoay người nhét vào tay Trình Hoài, không cam lòng cười nói: "Chúng tôi thắng không vinh quang, thua rồi."
Trình Hoài không khách sáo, cầm lá cờ giơ lên cao, xoay người nhìn MC nói: "Hiện tại có phải do chúng tôi chọn đối tượng hẹn hò không?"
"...!Hả, ờ, đúng." MC tưởng hai bên còn phải khách sáo một chút, cầm cờ chỉ bảng vẽ cách đó không xa, mỉm cười: "Mọi người muốn hẹn hò với ai thì dùng bút nối là được, thứ tự dựa vào thứ tự chèo thuyền."
Trên bảng vẽ có tên vị khách quý, bên cạnh có một cây bút viết bảng màu đỏ.
Trình Hoài mở nắp bút, nối "Trình Hoài" và "Văn Yến Bác" liền nhau, sau đó đóng nắp đưa cho Tạ Ly, khẽ gật đầu.
Tạ Ly nhìn tên khách quý còn lại, liếc nhìn Đàm Trì mặt đen như đáp nồi nhưng vẫn bảo trì nụ cười, thoáng cảm thấy cây bút trong tay nặng tựa ngàn cân.
Đầu tiên, Văn Yến Bác và Trình Hoài hẹn hò, nghĩa là Văn Yến Bác không có khả năng hẹn hò với Đàm Trì, dẫu Văn Yến Bác chọn Đàm Trì tạo thành hẹn hò ba người, vậy thì đó tuyệt đối là Tu La tràng trong Tu La tràng.
Nói cách khác Văn Yến Bác không thể lựa chọn.
Tiếp đó, Mặc Tô Tô có tình cảm với Ngụy Yến, không có khả năng chọn Đàm Trì.
Nếu bỏ mặc cậu, là chị họ, Tạ Ly không nỡ.
"Tạ Ly?" MC thấy cô nghĩ đến nhập thần bèn nhắc nhở.
Tạ Ly bừng tỉnh, dùng bút nối "Tạ Ly" và "Đàm Trì" lại, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đưa bút cho Văn Yến Bác rồi xoay người tới chỗ Đàm Trì.
Hai người không hẹn mà cùng dang tay trao đổi cái ôm.
Trình Hoài mím môi, con ngươi thâm thúy dừng trên người họ một thoáng rồi nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, ngón tay cuộn tròn, sắc mặt lạnh hơn.
Văn Yến Bác bỏ quyền, người tiếp bút là nữ đạo diễn Mặc Tô Tô, miễn cưỡng nối tên mình và Ngụy Yến lại.
Trình Tranh Tranh còn dư lại sẽ đến nơi hẹn hò cùng khách quý mới theo yêu cầu của chương trình.
Ăn trưa ở biệt thự xong, Đàm Trì rửa chén ở phòng bếp, chẳng bao lâu sau phát hiện Văn Yến Bác đứng trước cửa, mím môi muốn nói lại thôi, như tiểu bối muốn thỉnh giáo tiền bối lại sợ bị mắng, cậu không khỏi cười cười: "Sao vậy?"
Ánh mắt Văn Yến Bác hiện lên vài phần do dự rồi trở nên kiên định, nhét tờ giấy đang siết trong tay vào túi áo Đàm Trì, né tránh ánh mắt mãnh liệt của cậu, rũ mắt nói: "Lúc đó gặp mặt nói."
Gặp mặt?
Hẹn hò!
Đàm Trì lau sạch tay, rút tờ giấy kia ra, khóe môi cong cong nhìn hàng chữ thanh mảnh đẹp đẽ: Tám giờ tối mai, gặp ở phòng quán trà đá.
Mấy tiếng buồn bã xoắn xuýt bị một hàng chữ thổi bay, cậu gấp tờ giấy gọn gàng rồi bỏ lại vào túi, sung sướng nói: "Quả nhiên A Yến và Trình Hoài hẹn hò là do bị ép."
Nếu không thì sẽ không gấp gáp đến an ủi cậu như vậy.
Rửa chén xong, Cố Kiều giục cậu đi ký tên hủy hợp đồng phim truyền hình, hai người lên xe bảo mẫu, Đàm Trì như thằng nhóc được ăn kẹo thường xuyên nhìn tờ giấy kia, không quan tâm gương mặt sầu khổ than dài thở ngắn của Cố Kiều.
"Ting ting ting ——"
Âm thanh thông báo tin nhắn QQ vang lên, Đàm Trì mở khóa ra, một file txt xuất hiện.
【 Ly A Ly: Hôm nay bắt đầu yêu đương đi.txt】
Không phải lúc trước đã gửi rồi sao?
Có bản mới?
"???" Cậu quen tay click tải xuống, tiến độ chạy đến %, tài liệu tự động mở ra.
【 Hôm nay bắt đầu yêu đương đi | Trình Hoài x Đàm Trì | ngọt sủng |ABO| ẩn hôn | thanh mai trúc mã 】
Đàm Trì chưa đọc tiêu đề xong, Tạ Ly đã "Ting ting ting" gửi mấy tin nhắn đến.
【 Ly A Ly: File trước nhầm rồi, anh hai có tải chưa? 】
Đàm Trì thành thật nói:【 Tải rồi, mở rồi 】
【 Ly A Ly: Anh ơi! Đừng có mở! 】
【 Ly A Ly: Đừng có mở!!! 】
【 Ly A Ly: Cái đó nhầm rồi, để em gửi bản chính liền cho! 】
Đàm Trì nhướng mày, cảm thấy nghi ngờ, ậm ờ đồng ý: 【 Ờ.
】
【 Tạ Ly: Hôm nay bắt đầu yêu đương đi.txt】
Đàm Trì tải lại lần nữa, thấy lưu trình quen đến không thể quen hơn của chương trình, chán ngán tắt cửa sổ, lại nhìn thấy file ban nãy, trong đầu tự dưng hiện lên dòng【 Trình Hoài × Đàm Trì 】, hai mắt trợn to: "!!!"
Chương trình phát rồ kéo Trình Hoài tới, vắt khô giá trị cuối cùng của cậu, đừng nói kêu cậu và Trình Hoài đi theo tuyến ái muội nha!
Cậu đè sóng to gió lớn dưới đáy lòng, cố giữ tâm bình khí hòa click mở file, xem từ đầu đến cuối, từ tươi cười biến thành âm trầm, cậu đóng cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
"Tạ, Ly!" Cậu cắn răng, từng chữ từng chữ tràn ngập sát khí.
Trong txt không phải là nội dung ái muội của biên kịch cũng không phải sổ tay công việc.
Là đồng nhân của Trình Hoài × Đàm Trì.
Toàn văn mười vạn chữ, bối cảnh ABO, cậu là thích làm nũng dương quang khốc thụ, Trình Hoài là phúc hắc thâm tình công.
Mà Văn Yến Bác bị viết thành nam phụ độc ác xấu xa, chắn ngang giữa hai người, cản trợ công thụ yêu nhau hiểu nhau.
Chuyện xưa đại khái như sau:
Đàm Trì và Trình Hoài hiểu nhau yêu nhau từ cấp ba, vì ước mơ mà thi vào hai trường đại học khác nhau, hai người cỗ vũ cho nhau, sau đó cả hai lần lượt bước chân vào giới giải trí.
Nhưng Đàm Trì và Nhung Túc hợp thành nhóm nhạc làm Trình Hoài bất an, sau đó họ ngầm kết hôn, đặt ra mục tiêu vì đối phương: Khi Đàm Trì cầm được giải thưởng lớn trong giới âm nhạc, Trình Hoài trở thành diễn viên xuất sắc nhất thì hai người sẽ công khai.
Để không ảnh hưởng đối phương, chỉ cần gặp nhau sẽ battle nhau, tranh đấu gay gắt, thực tế mỗi ánh mắt, mỗi cái va chạm đều là ái muội, là nóng bỏng mãnh liệt, không dám tới gần.
Ôm hôn là bắt buộc phải có, dùng gắn bó keo sơn hình dung họ cũng không quá.
Lúc này, "trà xanh" Văn Yến Bác năm lần bảy lượt tỏ tình thất bại với Trình Hoài, đành xuống tay với Đàm Trì, muốn làm tan rã quan hệ của hai người, làm hai người phân phân hợp hợp nhiều lần, có thể nói hệt như gậy thọc cức.
Ngoài ra, Đàm Trì còn vượt qua sóng gió Trình gia, Trình Hoài âm thầm đánh lui một đám tình địch, đặc biệt là các khách quý nam có hiềm nghi trong chương trình yêu đương.
Cuối cùng, Đàm Trì mang thai.
Xem xong, nội tâm Đàm Trì như ngàn vạn con ngựa chạy trên cầu độc mộc, sấm sét nổ ầm ầm trong đầu, tươi cười dần dần hiện lên mặt, tay nắm thành quyền.
Não tác giả bị úng nước à? Nhìn thế nào cậu cũng là mặt trên!
Trình Hoài văn nhã lãnh đạm, thấy thế nào đều là thụ! Cho dù Văn Yến Bác không được nâng niu che chở thì cậu cũng không nỡ để người khác nói y nửa câu, không ngờ lại dám viết y thành nam phụ ác độc người người căm ghét!
Đủ loại miêu tả làm người ta giận sôi gan!
"Cậu cười cái gì vậy?" Cố Kiều xoát Weibo xong thoáng nhìn thấy, khiếp sợ hỏi, "Ai đắc tội cậu?"
"Trình Hoài." Đàm Trì cười hệt như Mona Lisa, ưu nhã click mở QQ, gõ "cạch cạch" gửi đi.
【 Trì Bất Trì: Xin hỏi tác giả tệp txt kia là ai? 】
【 Ly A Ly: Hả? 】
【 Ly A Ly: Haha! 】
【 Trì Bất Trì: Hôm nay bắt đầu yêu đương đi.txt】
【 Ly A Ly: Không phải em nói chưa xem à? 】
【 Trì Bất Trì: Tác giả là ai? ( ̄︶ ̄)】
【 Ly A Ly: Em, em đừng làm chị sợ, em hỏi tác giả là ai làm gì? 】
【 Trì Bất Trì: Lột da rút gân, nghiền xương thành tro 】
Gửi xong, một bóng đen lướt qua cửa xe, bên tai vang lên tiếng thét chói tai của Cố Kiều, cánh tay Đàm Trì bị ai đó lôi kéo.
Kế đó một chiếc xe tải lao tới, cùng với trời đất quay cuồng, xe bảo mẫu "ầm ầm" chao đảo.
Máu me dính nhớp trên mặt Đàm Trì, sức lực cả người như bị rút cạn, nhìn bóng người lờ mờ chạy tới, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Bên tai vang lên âm thanh nôn nóng, cậu lâm vào bóng đêm vô tận.
Tác giả rác rười, ta với mi không đội trời chung!
Trình Hoài khốn khiếp, tôi rủa cậu cả đời không thể theo đuổi Văn Yến Bác thành công!
Hết chương .