Edit: Phong Nguyệt
Dòng nước lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu dập tắt một chút không khí mập mờ, giọt nước lướt qua cần cổ trắng nõn của Đàm Trì, quần áo cả hai đều ướt đẫm, chỉ chừa lại hơi thở mãnh liệt nóng cháy của hai người.
Trình Hoài ngẩn ngơ, tầm mắt chạm đến da thịt lõa lồ kia như bị bỏng, từ góc độ này có thể nhìn thấy xương quai xanh đẹp đẽ của Đàm Trì, khi ôm chặt tay Đàm Trì còn có thể chạm đến dáng người mảnh khảnh.
"Ngoan, một lát là xong." Anh vừa an ủi vừa dời mắt nhìn nơi khác.
Nào ngờ, trong phòng tắm có dựng một tấm gương, nó trần trụi phản chiếu tư thế ôm nhau của hai người, thậm chí phản chiếu toàn bộ gương mặt mơ màng ửng hồng của Đàm Trì, như hai người cố ý ướt át dán chặt nhau vậy.
Cắn, cắn chỗ nào?.
Đây là dụ dỗ, Đàm Trì trúng thuốc căn bản không biết mình đang nói gì.
Đàm Trì choáng váng, lại không thỏa mãn, nội tâm khát vọng cái gì đó, dán môi bên tai anh, yếu ớt nói: "Trình Hoài, một cái...!một cái thôi, anh cắn em một cái..."
Hầu kết Trình Hoài di chuyển, hơi thở quanh quẩn bên tai, phá hủy ý chí của anh, nhìn Đàm Trì mị nhãn như tơ trong gương, nhắm mắt lặng lẽ chống cự dụ hoặc.
Chưa được.
Bây giờ chưa được.
"Anh ơi," Khóe mắt Đàm Trì ửng đỏ, níu áo năn nỉ anh: "Anh Trình Hoài, cắn em..."
Trình Hoài bị tiếng "anh" thiêu đốt lý trí, chậm rãi mở mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Người trong lòng như động vật không xương, vội vã muốn tìm chỗ phát tiết, dựa vào vai Trình Hoài cắn một cái, lại vì cơ thể mềm nhũn mà cắn nhẹ như mèo con làm nũng.
Muốn chủ nhân vuốt lông an ủi.
Cả người Đàm Trì mềm nhũn, một lần nữa dựa vào Trình Hoài, khó khăn nói: "Em...! Đánh dấu anh, anh là của em, anh, anh nhanh đánh dấu em, đánh dấu...!em là của anh..."
—— Đánh dấu...!em là của anh.
Người trong lòng không ngừng cầu xin, hai mắt phiếm hồng, ai có thể cự tuyệt? Lý trí Trình Hoài bị đè sập, trái tim đập ầm ầm.
Anh cúi đầu dán môi vào vai Đàm Trì, trịnh trọng cắn nhẹ một cái.
Thơm ngon hơn tưởng tượng, còn mang theo hơi lạnh.
Làm sao bây giờ, muốn nhanh chóng có được Đàm Trì, muốn khiến Đàm Trì nhanh chóng yêu anh mà không phải nắm lấy hư vô, tựa như không phải chân chính có được Đàm Trì mà chỉ có được quan tâm ngắn ngủi.
Cắn một cái nhẹ như vậy làm sao đủ?
Không đủ.
Không hề đủ.
Anh càng lúc càng dùng sức, như nhiều năm cầu mà không được, những nhớ nhung, cố chấp, bất an điên cuồng lan tràn ẩn sâu trong một góc âm u thoáng được xoa dịu.
Đàm Trì khẽ rên rỉ, hơi khó chịu hô: "Trình, Trình Hoài..."
Trình Hoài không nỡ cắn quá tàn nhẫn, nhẹ nhàng thả lỏng, giương mắt thấy người trong lòng hai mắt mê ly, khẽ thở hổn hển, lại gần hôn trán cậu, đè nén tâm tư đang rục rịch kia lại.
Xối nước lạnh một hồi, ý thức Đàm Trì khôi phục được một nửa, tức thì thông suốt lý do tại sao kỳ phát tình phát tác, e là có người hãm hại, muốn Omega phát tình trước công chúng, nếu Trình Hoài không mang cậu đi sớm, hậu quả không dám tưởng tượng.
Lát sau, Trình Hoài xả nước lạnh vào bồn tắm rồi đặt cậu vào, bị anh cởi áo, Đàm Trì mẫn cảm bắt được, vô thức cảnh giác nhìn Trình Hoài: "Anh, anh làm gì?"
"Cởi đồ." Trình Hoài bật cười, xoa đầu cậu an ủi: "Sẽ thoải mái hơn."
Có lẽ được đối xử ôn nhu, thân thể căng cứng của Đàm Trì dần thả lỏng, "Không cần cởi."
Hình như Alpha nhà cậu rất thích xoa đầu cậu.
"Vậy cũng được." Trình Hoài thấy cậu xấu hổ nên không kiên trì nữa, "Tôi lấy áo khoác tắm cho em."
Đàm Trì gật đầu: "Ừm."
Trình Hoài đứng dậy rời khỏi.
Chờ anh đi rồi, ánh mắt Đàm Trì âm trầm, nhặt di động ướt đẫm trên mặt đất, vừa khéo có tin nhắn Wechat gửi tới.
Một tấm hình và một đoạn văn bản.
Đó là ảnh một người phụ nữ trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai cầm một bức thư màu vàng, đối diện là một người đàn ông mang kính đen gương mặt nghiêm túc, tây trang giày da, tinh anh trong tinh anh.
Người phụ nữ trẻ tuổi bất ngờ là Trình Tranh Tranh.
【Lâm Chấn: Người thường xuyên giao dịch cùng Trình Tranh Tranh là Hạ Phồn, trợ lý đặc biệt của CEO Đàm Diêm Hồng của VC Đàm gia, gần đây hai bên liên hệ chặt chẽ...】
Lâm Chấn là thám tử tư mà cậu thuê sau khi được Lâm Thiệu nhắc nhở.
Không ngờ hiệu suất nhanh như vậy.
Đàm Trì hơi suy tư, gửi một câu:【Điều tra Đàm gia giúp tôi.】
Theo lý mà nói, trợ lý đặc biệt của VC có thể thù hận gì với cậu mà không tiếc trăm phương nghìn kế hại chết cậu, Đàm gia thì có khả năng lắm.
Nhưng một người trước khi mất trí nhớ suốt ngày lăn lộn đóng phim rác kiếm tiền như cậu làm gì trêu chọc Đàm gia nổi.
Cùng lắm là cùng họ.
Không đến nỗi vì không muốn thấy họ Đàm ở giới giải trí bôi nhọ thanh danh "Đàm thị" mà kiếm chuyện chứ?
Vậy thật là có bệnh.
【Lâm Chấn: Tài liệu Đàm gia.doc】
Đàm Trì thầm nói thám tử tư này quá chuyên nghiệp, cậu mở tài liệu xem sơ, tức khắc có loại cảm giác ăn dưa quen thuộc: Ân oán hào môn, cẩu huyết đầy trời, mỗi người cầm một kịch bản khác nhau.
Ví như:
Gia chủ Đàm cầm kịch bản bá tổng dẫn bóng chạy, vợ cả dẫn bóng chạy không thèm về; bà chủ Đàm gia Thẩm Giai Tuệ cầm kịch bản phu nhân hào môn Versailles, gả cho gia chủ Đàm gia sinh con trai kế thừa gia sản, suốt ngày mặc hàng hiệu uống trà chiều...
Đàm gia tiểu thiếu gia Đàm Dập, tuổi, là đóa hoa bị vùi dập trước làn sóng thi đại học, tư liệu hiếm, chỉ có một cái rất nổi bật.
——Tuần trước bị một người làm việc nghĩa cho vào cục cảnh sát bóc lịch một tháng.
Trong tư liệu, thiếu niên rũ mắt, ánh mắt kiêu ngạo khó thuần, hàm chứa chán ngán và nóng nảy, là loại ai nói cũng không nghe.
Tóm lại là nhìn thiếu đòn.
Đàm Trì sờ cằm, thấy người trong ảnh hơi quen, không biết gặp chỗ nào, khi nhìn lại dòng "vào cục cảnh sát bóc lịch", không khỏi chép miệng: "Trùng hợp quá."
Đàm Dập không phải tên lưu manh bị cậu tiện tay vứt vào cục cảnh sát sao?
Đúng lúc này, một cú điện thoại xa lạ vang lên trong phòng tắm lạnh lẽo trống trải, có vẻ hơi quỷ dị.
Điện thoại lừa đảo?
Đàm Trì nhấn nghe, khóe môi khẽ nhếch: "Chào ngài, đây là cục cảnh sát xx của xx thị, số thứ tự của tôi là , xin hỏi ngài tìm ai?"
Bên kia trầm mặc một lát rồi thong thả nói: "Tôi là Hạ Phồn, trợ lý đặc biệt của tập đoàn Đàm thị."
Đàm Trì: "!!!"
Hạ Phồn.
Ha cậu còn chưa tìm đến cửa nhà hắn mà hắn đã đến nhà tìm cậu trước?
"Hạ Phồn đúng không?" Đàm Trì mỉm cười không có ý tốt "Vậy anh gọi tới chắc không phải muốn trò chuyện với tôi rồi, hành vi của anh xác thật khiến tôi chú ý, tôi muốn gặp ông chủ của anh."
Hạ Phồn, sớm muộn gì tôi cũng cho anh lãnh cơm hộp!
"Vâng, thiếu gia." Hạ Phồn không để ý giọng điệu chua ngoa của cậu, cung kính nói.
"Hạ tiên sinh gọi tôi là thiếu gia tôi không nhận nổi, ngài cứ gọi tôi là Đàm Trì đi." Đàm Trì lạnh lẽo cười, hùng hổ doạ người.
Hạ Phồn trầm ngâm, logic rõ ràng đáp: "Thiếu gia là con trai của Đàm tổng và Ôn tiểu thư, là người thừa kế tập đoàn Đàm thị, tương lai có khả năng thừa kế VC, tôi gọi một câu thiếu gia, ngài vẫn nhận được."
Ý cười trên mặt Đàm Trì cứng đờ, vỡ vụn, hóa đá: "...?"
Từ từ, người thừa kế tập đoàn Đàm thị? Thừa kế VC? Thiếu gia? Từng câu từng chữ như pháo nổ ầm ầm trong đầu cậu, cậu không kịp tiếp thu trong thời gian ngắn.
Ôn tiểu thư, chính là Ôn Nhược Lan.
Từ khi bắt đầu có ký ức, Ôn Nhược Lan đã nói cho cậu rằng ba cậu là cảnh sát, bất hạnh bỏ mình trong lúc đuổi theo kẻ bắt cóc, hai người bất đắc dĩ sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cũng may không bao lâu sau đã trở thành láng giềng với chị họ Tạ Ly, cuộc sống không quá mức khổ cực.
Ba cậu là anh hùng trong lòng cậu.
Cho nên lúc đó cậu mới báo cho cảnh sát, vào cục cảnh sát có thể khiến cậu cảm nhận được hơi thở ôn hòa pha lẫn kiên nghị của ba cậu, chính nghĩa lẫm liệt lại không mất đi ôn nhu, dù không thể cho cậu tình thương nhưng cũng vĩnh viễn là đối tượng cậu tôn sùng.
Còn Đàm tổng này là thế nào?
Bên kia lại nói: "Tuy mẹ ngài đã gả cho người khác, nhưng hộ khẩu của thiếu gia vẫn ở Đàm gia.
Cuối tuần này là sinh nhật của Đàm tổng, ngài cần phải trở về."
Đàm Trì cảm xúc lộn xộn, kinh ngạc đến độ nói không ra lời: "..."
Tôi tưởng mình cầm kịch bản nghịch tập giới giải trí, đi lên đỉnh cao âm nhạc, vậy mà quay đầu lại là kịch bản nếu không hot thì phải về nhà kề thừa gia nghiệp?
Trước khi mất trí nhớ mình thật sự đã nhận quá nhiều phiền não không nên có ở tuổi này!
"Ngài trở về chứ?" Hạ Phồn do dự hạ hỏi.
Haizz, hai ba con như nước với lửa kiểu này có thể về mới là lạ.
Dù đại thiếu gia trở về, e là tiệc mừng thọ cũng sẽ gà bay chó sủa.
Tình huống hỗn loạn, song nó vẫn không thể cản trở Đàm Trì lựa chọn chính xác, cậu chống đầu nhàn nhạt cười: "Đương nhiên phải về rồi."
Hào môn dẫn bóng chạy, không hot phải về kế thừa gia sản, kịch bản này cậu biết!
Liên hệ với năm lần bảy lượt vu hãm, Trình Hoài giữ kín như bưng, tin tức tố suýt mất khống chế, có thể thấy được lão ba trời giáng tàn nhẫn độc ác, không cho cậu bất cứ cơ hội sinh tồn nào ở giới giải trí.
Còn nữa, tai nạn xe mất trí nhớ không phải vừa khớp với hào môn ân oán cướp tài sản sao? Ai bảo cậu ngồi hầm cầu không ị, đương nhiên người khác muốn tới tranh rồi.
Mình đúng là thiên tài phá án mà!
Lúc này đổi thành Hạ Phồn thấp thỏm, khuyên nhủ: "Đại thọ của Đàm tổng, thiếu gia nghe lời Đàm tổng đi."
"Đương nhiên tôi nghe lời rồi." Đàm Trì cười tủm tỉm, dùng giọng điệu quen thuộc nói: "Nghe lời kế thừa gia sản, về nhà làm thiếu gia."
Bằng không làm sao tóm được người hãm hại tui!
Hạ Phồn: "..."
Haizz, nhị thiếu cực kỳ phiền phức, đại thiếu trở về chắc dở nhà mất.
Cúp máy, cậu vùi đầu vào nước, nước lạnh ngấm vào tai mắt mũi miệng, đầu óc bình tĩnh không ít.
Sau một lúc lâu, cậu thoát khỏi mặt nước, trong đầu không còn quá hỗn loạn, lau sạch nước trên mặt, mở di động lên diễn đàn đăng bài.
Gấp! Mẹ tôi là hào môn dẫn bóng chạy, hiện tại ba tôi muốn tôi về kế thừa gia sản hàng tỉ
【Wow, đề nghị ngài viết tiểu thuyết hào môn ân oán đi, tôi nhất định sẽ đu ????????】
【Đúng đúng đúng, tốt nhất thêm mẹ kế ác độc, em trai đoạt quyền, tai nạn xe mất trí nhớ, tình tay ba, thương đấu, vả mặt...!bảo đảm ngài sẽ nổi tiếng.】
【Còn muốn tự đạp xe cái gì! Lâu chủ do dự cái gì nữa! Nhanh về kế thừa gia sản, làm con cá muối, mỹ nữ tầng tầng lớp lớp, nghĩ tới là nhỏ dãi!】Ngồi mát ăn bát vàng
【Cho lâu chủ mấy đề nghị nè: ① Cửu long đoạt đích mọi người đều biết, kế thừa gia sản xong chuẩn bị tinh thần giết sói đi; ② Vào nhà đừng tin ai hết, chờ đến ngày quyền kế thừa chân chính nằm trong tay cậu; ③ Cửu Long đoạt đích có nguy hiểm, nhớ bảo đảm an toàn; ④ Cá nhân tôi đề nghị lâu chủ ôm đùi một hào môn khác, để hắn che chở cho cậu, không đến mức tứ cố vô thân.】
Những năm cuối đời Khang Hi, với việc Nhị A Ca Dận Nhưng liên tục gặp vấn đề về nhân cách, đã hai lần bị phế ngôi Thái tử, Khang Hy còn phải đau đầu khi các con của ông chia bè kéo cánh hòng chiếm đoạt Hoàng vị, sử gọi là Cửu tử đoạt đích và phần thắng thuộc về Tứ A Ca Dận Chân, tức Ung Chính Đế.
Tuy nhiên, việc Khang Hy băng hà tại Sướng Xuân viên và việc Dận Chân thừa di mệnh lên ngôi đến nay vẫn còn gây tranh cãi.
(Wikipedia)
【Hahahahaha, nếu lâu chủ không tranh thủ, bá tổng dẫn bóng chạy sẽ trở thành phông nền mất!! Chỉ có bá tổng và mẹ cậu yêu đương với nhau thôi!】
"Ôm đùi?" Đàm Trì sờ cằm, suy nghĩ ở đâu có đùi mà ôm.
Lúc này, cửa bị gõ cốc cốc cốc, Trình Hoài đi vào, bỏ áo tắm sạch vào, thấy Đàm Trì ngẩn ngờ nhìn anh cười, không khỏi nhếch môi cười: "Lại nghĩ đến chuyện gì thú vị?"
Đàm Trì cong mắt cười: "Đúng là thú vị."
Không phải chỗ này có một cái đùi vàng sao?
Hết chương .