Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

chương 1: bắt đầu từ tay trắng

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một quán trà nọ.

Trần Trản nhìn đăm đăm ly hắc kỷ tử trên bàn, thở dài vì giá đắt đỏ.

"Chầu này tôi bao, ông còn than thở cái gì?" Người ngồi đối diện cậu để đầu đinh, mặt mày xem như tạm được.

Trần Trản tự rót cho mình thêm một ly trà, im lặng không nói.

Đầu đinh chỉ tiếc mài sắt không thành kim, nói: "Ngày xưa làm vua làm chúa, nhìn ông bây giờ đi, sắp phải đi nhặt ve chai rồi."

Ánh mắt Trần Trản bỗng hơi dao động.

Đầu đinh ngạc nhiên: "Nói chơi làm thật?"

"Không làm được." Trần Trản nhẹ nhàng buông một câu: "Ông cụ nhà đối diện nói mỗi ngày ông đều đi gom, mấy cái thùng rác quanh đó đều là của ông ấy."

"..."

Trần Trản: "Mà hôm qua tôi mới biết, tiền ve chai ông ấy đều đem quyên góp định kỳ, lương hưu tám ngàn một tháng."

"..."

Trần Trản bĩu môi: "Thôi không sao, tôi có sang vựa ve chai hỏi, tiền tính ra cũng không đủ đóng điện nước."

Đầu đinh tuy cũng ghét cay ghét đắng chuyện trước đây của người này, nhưng tốt xấu gì vẫn là bạn bè, lưỡng lự một hồi mới nói: "Không thì tôi cho ông mượn ít tiền?"

Trần Trản khoát tay tỏ vẻ không thành vấn đề: "Không sao, đã tìm được con đường kiếm tiền mới."

Giọng đầy kiêu căng, so với trước càng kiêu.

Đầu đinh cho rằng tên này lại sắp ngựa quen đường cũ: "Nửa năm trước ông lấy hình chụp đe doạ người ta, thiếu chút nữa phải bóc lịch, còn chưa tỉnh ra sao?"

Trần Trản nhíu mày, từ ký ức của nguyên thân thấy đúng là có việc như vậy, cười nhạo một tiếng: "Tôi sẽ không vấp hai lần trên một mô đất."

Trần Trản chân chính đã bị chính mình chơi chết từ lâu, lúc cậu xuyên đến, phòng ốc cực kỳ bừa bộn, trên bàn chất toàn mì gói.

Lại nói về bản thân, trước khi xuyên đến cậu đang cùng bạn bè ca hát, giây trước vừa cất lên một câu "Tôi muốn một cuộc sống tươi đẹp", giây sau đến cả người cũng không còn. Sau khi xác định thật không phải mơ, phản ứng đầu tiên của cậu không phải thấy hoảng hốt, mà là thấy lỗ vốn.

Trước khi xuyên đến đã sắp bước chân vào ngưỡng cửa đại học, nháy mắt một cái, từ một thiếu niên hồn nhiên trong sáng biến thành một thanh niên chẳng nên thân nên người.

"Hoa lài cắm bãi phân trâu."

Đáng lý nên sớm ngờ được, một thiếu niên không thân không thích đúng chuẩn "khổ tình" như cậu, biến mất cũng không ai nhớ thương, quả là hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn xuyên qua.

Đầu đinh nghe tiếng làu bàu, nghĩ có khi do tinh thần không bình thường, cố gắng hắng giọng một tiếng kéo lại sự chú ý: "Không phải mới nói có cách kiếm tiền sao?"

Nói thì nói như vậy, thế nhưng ánh mắt hoàn toàn không có chút tin tưởng.

Trần Trản nhấp ngụm trà, đột nhiên cũng có chút không tin được.

Người khác xuyên qua trái ôm kịch bản phải ôm hệ thống, công thành danh toại dễ như ăn cháo, còn buff của cậu thì không biết đang kẹt xe phương nào.

【 Cưng à, đang ở đây nè. 】

Trần Trản ngón tay run lên.

Đầu đinh thấy cậu sửng sốt, lo lắng hỏi: "Ông có sao không?"

Trần Trản bật cười: "Thuốc lá chọc trúng tay."

Đầu đinh nhìn hai bàn tay rỗng tuếch của cậu, nghẹn lời: "Kể chuyện cười hả?"

Trần Trản đứng dậy: "Có việc đi trước, chờ anh đây giàu rồi sẽ dẫn em hưởng phước."

Đầu đinh bị sặc ho liên tục, bất đắc dĩ nói câu bọn họ thường dùng thời đại học: "Ngày sau chớ tham phú phụ bần."

【 Hệ thống: Xin kí chủ đừng hoảng hốt, sau khi đạt điều kiện vượt ải là có thể trở lại thế giới trước đây. 】

Trần Trản: "Không người thương yêu, thi cử không tốt, không trở về cũng được."

【 Hệ thống: ... Kí chủ hiện đang ở trong thế giới tiểu thuyết "Muôn vàn tinh tú"

Nhân vật: Nam phụ ác độc Trần Trản.

Trạng thái: Đã phá sản. 】

Quyển sách này Trần Trản có nghe qua, cậu không mấy hứng thú với tiểu thuyết ngôn tình, tuy nhiên bạn cùng bàn từng nhắc tới trong truyện có nam phụ cùng tên với cậu, còn đùa rằng: "Nam phụ nhà người ta dịu dàng chu đáo nhìn xa trông rộng, sao đến phiên nam phụ trùng tên ông lại toàn làm chuyện xấu?"

Hiện tại truyện đã diễn biến đến đoạn nam phụ ác độc quy tiên, dù cho hệ thống không giới thiệu, Trần Trản cũng có thể từ ký ức của nguyên thân biết được cốt truyện.

Đây là một bộ tiểu thuyết ngọt ngào, từ đầu đến cuối nam nữ chính rất ít có hiểu lầm trắc trở, đương nhiên cũng không có nghĩa là trong truyện không ai lập mưu hãm hại họ, mà là mọi âm mưu đến cùng đều như gió thoảng mây bay. Đồng nghĩa nam phụ từ yêu thành hận, điên cuồng thực hiện đủ loại thủ đoạn thượng vàng hạ cám, cuối cùng thành trò cười mọi nơi trên mạng.

Quên nói một câu, nữ chính hiện là diễn viên đang nổi đình đám. Sau khi âm mưu của nguyên thân bị vạch trần, tiếng mắng chửi càng vang vọng khắp hang cùng ngõ hẻm.

Hệ thống nhấn mạnh những dòng cuối cùng miêu tả nam phụ ác độc: Phòng ốc âm u, những gì còn lại chỉ có ít vật dụng rẻ tiền, một bàn đầy mì gói, quần áo sờn màu, và một người đàn ông đã mất đi tất cả.

Trên lập trường của người ngoài cuộc, Trần Trản cảm thấy như vậy vẫn còn tính là nhân từ.

【 Hệ thống: Nhiệm vụ – "Nam phụ tẩy trắng": Mời kí chủ chịu đấm ăn xôi, đến tận nhà xin lỗi nữ chính "ảnh hậu Khương Dĩnh". 】

"À ha, cảm ơn đã mời không rảnh."

【 Hệ thống: ... 】

Trần Trản: "Mi yên tâm quỳ đó đi."

【 Hệ thống: Tôi có thể giúp kí chủ đi lên đỉnh cao cuộc sống! 】

Trần Trản: "Không cần, tôi đã suy tính xong đường kiếm ăn, mi cứ yên tĩnh nằm đấy là được."

【 Hệ thống: Kí chủ có làm gì cũng không thể thành công! 】

Trần Trản cười híp mắt một cái: "Trước mắt vào giai đoạn này, có thể viết một quyển tự truyện trước đã."

【 Hệ thống: Mới hơn hai mươi tuổi, viết tự truyện? 】

Trần Trản ngáp một hơi, chậm rãi đi bộ về nhà, vừa dùng chìa khóa mở cửa vừa nói: "Nội dung truyện có thể nói là không bao giờ cạn, ví dụ như "Những năm tháng tôi một lòng hãm hại ảnh hậu", "Lấy trứng chọi đá: Nhiều lần mắng chửi tổng giám đốc giàu có vì hận kẻ giàu sang",..."

【 Hệ thống: Xin dừng ngay hàng vi nguy hiểm, đừng để ảnh hưởng danh tiếng. 】

"Danh tiếng?" Trần Trản cao giọng: "Tôi có thứ đó sao?"

Gian phòng đã được quét dọn sạch sẽ sáng ngời từ sớm, trên bệ cửa sổ nhiều thêm mấy chậu cây xanh rờn.

Trần Trản đứng bên cửa sổ, dường như không khí cũng trở nên mát mẻ hơn nhiều. Nguyên chủ tuy mất hết danh tiếng, thế nhưng cũng còn để lại hai mảnh gia tài, một là có được căn hộ riêng bớt lo trôi dạt long đong, còn lại chính là tài khoản Weibo.

Ngày trước sau khi thủ đoạn bị vạch trần, trong vòng một đêm tăng mấy triệu followers, không một ngoại lệ, đều đến để mắng chửi.

Danh tiếng hay tai tiếng đều là có tiếng tăm, làm người phải biết quý trọng.

Trần Trản lập tức lên một trang chuyên truyện online tương đối nổi tiếng tên Nam Cực Tinh để đăng ký tài khoản tác giả, mở một bộ truyện đặt trạng thái đang chuẩn bị, tiêu đề "Sám Hối Lục: Tình yêu chớm nở và bước đường sa đoạ của thiếu niên phản nghịch".

Ngay sau đó, post một status: Chuẩn bị viết một bộ truyện mới.

Bên dưới đính kèm liên kết.

Gần như ngay khi post lên liền nghe tiếng thông báo ting ting không ngừng, Trần Trản không nhìn một chữ, trực tiếp tắt tiếng chuông báo, không nghĩ cũng biết toàn lời nhục mạ.

Đứng dậy làm một chén salad hoa quả, ăn xong ngồi trên ghế sofa xoa xoa bụng, đợi một chốc lại bước quanh phòng hai vòng. Sau khi tiêu cơm xong xuôi, xác nhận thời gian đã qua hơn nửa tiếng, lúc này mới đăng nhập lại vào trang Nam Cực Tinh —

Dễ dàng thu được hơn ba nghìn lượt theo dõi.

Bởi vì truyện còn chưa đăng lên, muốn bình luận, vậy thì phải bỏ tiền thưởng. Trần Trản di chuyển chuột, một biển khen thưởng, nội dung giống nhau như một đều là chửi rủa:

【 Cỏ Non Giang Nam: Vì mắng người, cố ý bỏ ra một đồng. 】

【 Thái Thái Hoàng: Ai đưa cho tên này liêm sỉ mà đi viết tự truyện, có quỳ gối trước mặt Khương Dĩnh cũng đừng mơ được cô ấy tha thứ! 】

【 Mỗi Ngày Chọn Một Niềm Vui: Trèo đèo lội suối đến chỉ để tốn tiền. 】

【 Mỗi Ngày Chọn Một Niềm Vui: !!! Mau mau mau xác nhận, có viết hay không, khốn nạn! Hại tôi phải nạp tiền thêm một lần! 】

...

Biên tập trang web thì lại đàm phán ký hợp đồng cùng cậu ngay lập tức, nhìn từ góc độ thương mại, bộ truyện này của Trần Trản chưa lên kệ đã nổi như cồn.

Trần Trản cảm thán trước sức mạnh của internet: "Tiền thưởng đã sắp đủ cho mình trả tiền điện nước."

【 Hệ thống: Xin kí chủ giữ chút tự trọng. 】

Trần Trản: "Vậy chịu đấm ăn xôi thì giữ được?"

Vấn đề không nhận được hồi đáp.

Nguyên thân nhà vốn giàu có, cha mẹ bất ngờ gặp nạn vì sự cố máy bay, nhưng đáng tiếc tiền tài từ lâu đã bị gã tiêu hao nhiều năm đến mức không còn một xu.

Đáng mừng là, ngay trước khi làm ra chuyện càng quá đáng hơn, nguyên thân đã vẫy tay từ biệt nhân gian, bằng không trễ thêm nửa năm, phỏng chừng Trần Trản phải đối mặt hàng núi nợ nần chồng chất.

Hoàng hôn dần buông, Trần Trản đem máy tính đặt gần cửa sổ, vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy ánh chiều tà nhuộm đẫm nửa bầu trời.

Cảm xúc dâng lên trong cảnh chiều êm dịu, thích hợp uống trà đọc sách, cũng thích hợp sáng tác văn chương.

Ngón tay thon dài trắng trẻo không ngừng đánh chữ trên bàn phím.

Trình bày tuần tự dần tiến tuy rất dễ câu đọc giả, nhưng thả câu quá lâu cũng dễ mất người xem, Trần Trản chọn dùng phương thức tự sự súc tích, đầu tiên nhảy cóc qua những mẩu ký ức không quan trọng, trực tiếp dùng đoạn gặp gỡ nữ chính Khương Dĩnh trong "Muôn vàn tinh tú" làm mở màn.

Nhớ lại diễn biến tâm lý của nguyên chủ, gõ chữ vô cùng tả thực —

Sân bay kẻ đến người đi, lại chỉ mỗi riêng tôi bị em hút hồn. Em trang điểm rất nhạt, da dẻ non mịn, bánh xe valy dường như hỏng mất một cái, vậy nên kéo đi rất mất công tốn sức, mặt em ửng một vệt mỏng hồng.

Áo xanh ngắn tay xinh xắn kèm váy đỏ, khó hiểu có chút chói mắt.

Em từ bên cạnh tôi bước qua, mắt nhìn thẳng.

Tôi đẹp trai ngất trời thế này, phụ nữ nhìn qua đều muốn ngắm thêm mấy lần, nhưng em thì không.

Tôi hoài nghi em đang cám dỗ tôi.

...

Đăng truyện lên xong không xem bình luận như cũ, Trần Trản liền vọt đi tắm, nằm ở trên giường nhanh chóng ngủ.

·

Cũng trong lúc đó, Khương Dĩnh vừa quay phim xong, quản lý dùng vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn cô: "Em lên hot search."

Khương Dĩnh thường không thích xem Weibo, gặp chuyện tốt đẹp đến đâu đều có ít nhiều bình luận khiến lòng người khó chịu, cho nên bình thường đều từ quản lý thuật lại.

Quản lý đặc biệt đưa điện thoại sang: "Tự xem đi."

Không quá nửa phút, một tiếng cười lạnh vang lên: "Tôi dụ dỗ tên đó?"

Khương Dĩnh lấy hình tượng lạnh lùng quyến rũ, mái tóc dài uốn lượn tràn ra gợi cảm phong tình, trượt theo động tác vén tóc theo thói quen vô cùng nữ tính.

Quản lý: "Tác giả đã giải thích rằng ai cũng có lúc mơ một giấc hảo huyền."

"Thôi," Khương Dĩnh cúi đầu tắt màn hình điện thoại: "Chỉ là châu chấu cuối thu."

Quản lý cười cười: "Ít nhất đưa em lên hot search một lần, đối với việc tuyên truyền sắp tới cũng có lợi."

Khương Dĩnh không phản đối, xoay cổ một chút để bớt cứng còng do đóng phim, cô trở lại xe bảo mẫu nghỉ ngơi.

Bên trong xe ấm áp thoải mái, đang chuẩn bị thả lỏng, Khương Dĩnh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lên news feed, xem động thái mọi người đều theo thường lệ post một đống ảnh đẹp hoặc tuyên truyền. Cô mím mím môi, xuống xe đi về phía đạo diễn.

Đạo diễn năm nay hơn ba mươi, tương đương nghiêm khắc, bởi vì có quan hệ không tệ với bạn trai Khương Dĩnh, đối xử Khương Dĩnh coi như khoan dung.

"Đạo diễn Diêm, có thể cho em mượn xem news feed một chút được không?"

Diêm Thành Tắc cau mày: "Tại sao?"

"Bạn trai em đôi khi post bài đặt ẩn với em."

Nghe vậy Diêm Thành Tắc lại nhíu mày càng sâu: "Có thời gian lo chuyện này còn không bằng chú tâm vào diễn xuất."

Khương Dĩnh hơi nghiêng mình: "Xin nhờ ngài, chỉ lần này thôi."

Diêm Thành Tắc tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng rốt cuộc vẫn mở news feed đưa sang. Bạn bè vốn không nhiều, Khương Dĩnh nhanh chóng lật tới bạn trai mình, quả nhiên tại xế chiều hôm nay đã post một tin. Ảnh đính kèm chính là một câu trong truyện của Trần Trản, trong đó "Áo xanh ngắn tay xinh xắn kèm váy đỏ" được đặc biệt khoanh tròn, nội dung: Xanh xanh đỏ đỏ = Phèn vậy là tao nhã?

Bên dưới là hàng loạt lượt like.

Diêm Thành Tắc đứng ngay bên cạnh, tùy ý quét mắt liền nhìn thấy nội dung, lúc này mí mắt giật lên, vốn còn định khuyên nhủ mấy câu chuyển thành thay người nào đó nói đỡ: "Chắc là chỉ đùa chút thôi, không phải ác ý."

Ngay lúc Khương Dĩnh chuẩn bị trả lại di động, giác quan thứ sáu quấy phá, hai lần load lại news feed, lập tức nhìn thấy một phút trước bạn trai vừa post bài mới:

Qua mấy tiếng rồi, vẫn cảm thấy... unbelievable!

Đính kèm một tấm ảnh cô nàng mặc áo bông màu đỏ như lửa cao nguyên.

Ngón tay trắng noãn bởi vì dùng sức quá mạnh mà hơi vặn vẹo, Diêm Thành Tắc nhanh chóng rút ra điện thoại trước khi bị bóp nát.

---

Lời tác giả:

Tô sảng vả mặt bản nâng cấp, không bôi đen nam nữ chính —

Lời Không Cánh:

Nhưng nam chính luôn tự bóp di bản thân =)))

---

Chú thích:

[] Bài Trần Trản hát trước khi xuyên:

[] Ông cụ nhà đối diện lương hưu ~. củ...

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio