Lấy áo choàng tắm trên giá mặc qua loa lên người, lỏng lẻo thùng thình, nước còn chảy bên trong chẳng ngấm hết. Ngô tiên sinh có vẻ không để ý, chỉ nhìn chằm chằm di động trên bàn mấy chục giây, hiếm khi thấy mình không ra được quyết định.
Báo Ân Vinh Lan, cách này chẳng có mặt mũi gì, còn trái tiêu chuẩn đối nhân xử thế của hắn. Mà cứ thế buông tha, giọng điệu trào phúng của Trần Trản lại quanh quẩn bên tai. Còn chưa kịp quyết định, tay nhanh hơn não, không điều khiển nổi đã bấm điện thoại ---
Chỉ lần này thôi. Trong lòng tự nhủ... Ấu trĩ như vậy, thề không có lần sau.
Mỗi một tiếng tút dài vang lên như trôi qua cả thế kỷ.
"Xin hỏi ai?" Âm điệu trầm ổn vừa hay tương phản với kiểu bình thản mà kiệt ngạo của Trần Trản.
Ngô tiên sinh thôi nghiên cứu làm sao hai kẻ tính cách trái ngược nhau lại thành đôi được, đi thẳng vào vấn đề: "Trần Trản đang lập một hội đọc sách, không ít người hâm - mộ - mà - đến."
Rõ - từng - từ - một.
Ân Vinh Lan chưa tính xem ai đang mật báo, không hề gợn sóng nói: "Tôi biết."
Ngô tiên sinh hơi run, lòng thôi thúc mở miệng, lại nghe Ân Vinh Lan nói trước: "Chi phí thành lập hội có tôi tài trợ."
Double kill! Tay hắn cầm điện thoại chặt quá nổi hằn mạch máu xanh lè.
Nhất thời không biết nói gì, mãi mới lên tiếng: "Cậu ta và mấy nghệ sĩ cứ anh anh em em, anh không..."
Còn chưa dứt lời, Ân Vinh Lan vốn lười phí thời gian, qua loa nói "Chuyện vặt vãnh thôi", cúp máy luôn.
Trong phòng khách trống rỗng, Ngô tiên sinh ngẩn người một lúc mới phản ứng đặt điện thoại đang kề bên tai xuống... Không ngờ có người trước mặt truyền thông công chúng thể hiện yêu thương này nọ, còn ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật... Thế mà bên trong lại không biết giữ gìn như thế.
Thầm rủa một câu "không biết xấu hổ", vào phòng trà cố gắng dùng trà đạo bình ổn tâm hồn.
Mùi hương có thể lan tỏa trong không khí, nhưng tâm tình thì không. Tích tụ trong lòng hắn không mảy may ảnh hưởng tới Trần Trản.
Trong một căn phòng nhỏ, mọi người uống rượu vang, vừa nói vừa cười. Thú vị ở chỗ, bọn họ tiếp cận Trần Trản vì muốn có một vai trong truyện của cậu, khi đã lộ rõ mục đích, trái lại dễ nói chuyện hơn.
Trần Trản viết cho vài người trong đó mấy bài thơ ẩn đầu (), nhìn sắc trời bên ngoài, cười nói: "Người nhà tới đón tôi rồi."
( một kiểu thơ độc đáo của Tàu, các bạn có thể tìm hiểu thêm với từ khóa 藏头诗 - tàng đầu thi)
Âm cuối chưa tan bên ngoài đã truyền đến tiếng bánh xe lăn trên gờ giảm tốc. Sau khi Ân Vinh Lan bước vào phòng khẽ mỉm cười với mọi người, đa số người ở đây đều gật đầu đáp lại, có điều rõ ràng họ không thoải mái tự nhiên như khi đối mặt với Trần Trản.
Đêm hè cũng có những hôm mát mẻ gió tràn, vừa bước ra ngoài Trần Trản không khỏi run vai. Cũng may xe đỗ gần đó, bên trong vẫn bật radio, cả buổi nghe người ta nịnh bợ thổi phồng, vừa nghe được giọng nói nghiêm túc của phát thanh viên, chợt có cảm giác đã cách một đời.
"Đã tìm được linh cảm chưa?" Ân Vinh Lan xác nhận cậu đã thắt chặt dây an toàn, vừa lái xe vừa hỏi.
Trần Trản bật cười: "Thế giới muôn hình vạn trạng, trước mắt em chỉ hiện lên một vẻ."
Vốn muốn nhìn xem bể nhuộm () đặc quánh nhuộm ra màu gì, hay những câu chuyện không từ thủ đoạn nào để tranh quyền đoạt lợi, ấy vậy mà một đám người trước mặt cậu lại chỉ so xem ai ấu trĩ hơn ai.
( ý chỉ hoàn cảnh đen tối ảnh hưởng khiến con người biến chất)
Ân Vinh Lan để ý Trần Trản, giọng điệu trật tự rõ ràng, logic thông thuận, không hề thấy vẻ gì bị chấn động não ảnh hưởng, càng đừng nói tới chuyện mất trí.
Đêm đó mới ngủ không lâu, đột nhiên Ân Vinh Lan bị Trần Trản đẩy đẩy: "Em vừa gặp ác mộng."
Ân Vinh Lan vỗ lưng cho cậu.
Trần Trản: "Em mơ thấy An Lãnh chết rồi."
Ân Vinh Lan: "Đừng sợ, không phải ác mộng đâu, là thật."
Trần Trản: "... Hắn chết thế nào?"
Ân Vinh Lan trầm ngâm chốc lát, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nói chung không phải lỗi của em."
Tạm tin y, Trần Trản nằm thẳng xuống ngủ tiếp. Nhưng chỉ hai giờ sau, lại bừng tỉnh từ trong ác mộng.
Lau đi mồ hôi lạnh trên trán cậu, Ân Vinh Lan nghiêm túc cân nhắc có nên nấu món gì để an thần hay không.
Trần Trản cười khổ lẩm bẩm: "Mơ thấy mấy chuyện thái quá, em lên chương trình ti vi giúp Lâm Trì Ngang cầu hôn."
Ân Vinh Lan nhẹ nhàng ôm cậu: "Tái hiện lại sự việc thôi, không cần để bụng."
Hình như câu nói này có tác dụng, nửa đêm sau Trần Trản vẫn chẳng thể ngủ ngon, nhưng không gặp ác mộng nữa. Sáng hôm sau tỉnh dậy sớm, đã thấy Ân Vinh Lan chuẩn bị ra ngoài, y cười nói: "Ngủ thêm lát đi."
Trần Trản lắc đầu, hiển nhiên trí nhớ đang dần khôi phục, tiến hành tổng kết: "Thì ra mấy tháng này em trải qua... thật đặc sắc."
Ân Vinh Lan để lại một ánh mắt sâu xa rồi rời đi, Trần Trản ở nhà tiếp tục viết truyện. Thu hoạch từ tiệc rượu rất ít, nhưng từ mấy cái nhỏ bé ấy vẫn đủ để cậu viết một đoạn.
【 Hệ thống: Không phải kí chủ muốn đi "dọn" người ở lại () hả? 】
( mấy người ở lại như An Lãnh với họ Ngô)
Làm kẻ sống nhờ trong não, nó phát hiện trí nhớ của Trần Trản thức tỉnh trước tiên... Não nhăn lại rồi còn không mau làm việc?
Trần Trản: "Cứ để hắn tự khám phá."
Quay lại hỏi Lâm Trì Ngang với chấp pháp giả không chừng có cách tốt hơn, lấy giáo đâm khiên () chưa chắc không được. Trần Trản lật ga giường, rút từ dưới đáy một tờ rơi quảng cáo, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
( dĩ tử chi mâu công tử chi thuẫn: câu chuyện một người nước Sở có cái khiên khoe rằng không gì đâm thủng nổi, người đó cũng có cái giáo tự khen cái gì cũng đâm thủng được, ý chỉ hai mặt đối lập trong một thể thống nhất. Có thể hiểu là tự vả, cũng có thể hiểu là mâu thuẫn thúc đẩy sự phát triển. Ở đây có thể hiểu theo ý thứ , cậu Trản dùng chính những phương pháp đối lập của mình để tìm cách tốt nhất)
【 Hệ thống: Giấu ở đây không sợ bị phát hiện? 】
Trần Trản cười không đổi: "Nguy hiểm nhất mới an toàn nhất."
Nhìn thời gian trên tờ rơi hồi lâu, ngồi xuống giường, giải thích với Ân Vinh Lan rằng phải tham gia sinh hoạt Hội đọc sách sau bảy giờ mỗi tối, thực tế chỉ offline mỗi tuần một lần, cậu muốn lợi dụng khoảng thời gian này làm mấy việc khác.
Từ góc tối không chỉ một đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Trản. Mấy phóng viên thỉnh thoảng lại ngồi xổm cắm chốt bên ngoài biệt thự, cố gắng chụp được ảnh "hot", người yêu của Trần Trản là một người đàn ông, chỉ cần cậu mang trai gái nào khác về nhà cũng có thể tạo thành scandal lớn. Bên khác Ngô tiên sinh cũng thuê người theo dõi, đáng tiếc không dám lộ liễu quá, chỉ để ý hoạt động di chuyển của cậu.
Mấy ngày gần đây hành tung của Trần Trản rõ ràng có gì đó quái lạ.
Bảy giờ mỗi tối, cứ đúng giờ sẽ có một chiếc taxi chờ ngoài cổng, nhìn dáng vẻ đôi bên chắc đã quen từ trước, trình độ lái xe của tài xế tốt hiếm thấy, lần nào cũng cắt đuôi được kẻ theo dõi.
Khi Ngô tiên sinh nhận được tin này liền hứng thú.
"Mai tôi tự mình theo."
Tối đó, bảy giờ, cùng một chiếc taxi.
Ngô tiên sinh lái mô tô, đi theo sau khoảng cách không xa không gần, có phóng viên phía trước yểm trợ, hành động càng dễ dàng.
Phóng viên rất nhanh bị mất dấu, hắn đổi thiết bị theo dõi, lần theo Trần Trản dễ như ăn cháo.
"Ngu ngốc." Gió đêm đập vào mũ bảo hiểm, Ngô tiên sinh ánh mắt như dao nhìn chiếc xe phía trước, Trần Trản có núi vàng nhưng lại ít khi đổi lấy đạo cụ thiết bị. Nếu cậu mềm dẻo hơn không chừng đã đứng trên đỉnh cao thế giới.
Xe taxi dừng trước một khúc quanh, đoạn đường phía trước bị tắc nghẽn nghiêm trọng, xe nối đuôi nhau như một con rồng khổng lồ. Trần Trản xuống đi bộ nốt quãng còn lại.
Ngô tiên sinh theo cậu đi vào một ngôi nhà lớn nhưng rất cũ kĩ, mặt tường ngoài có vết nứt to, bảng hiệu trên đầu chỉ có một chữ "Phi" đang sáng, trời tối không nhìn ra mấy chữ còn lại là gì.
Thang máy ngay phía cửa vào, cầu thang phía ngoài phải đi qua một cái cửa sắt nhưng đã bị khóa lại, thật ngoài dự liệu của gã. Lối vào nhỏ hẹp như vậy, cơ hồ buộc phải chạm mặt Trần Trản mất.
Thấy cửa thang máy sắp khép lại, Ngô tiên sinh vội bước vào, đứng cạnh cậu mà không hề lúng túng: "Trông cậu lén lén lút lút thế, không phải đang lập tà giáo đấy chứ?"
Trần Trản bất đắc dĩ: "Xin đừng có dùng suy nghĩ bậy bạ nói về Hội đọc sách của tôi."
Thang máy lên tầng ba, hai người lần lượt đi ra, Ngô tiên sinh liếc mắt nhìn sang: "Sao không được dùng thang bộ?"
Trần Trản còn thật sự trả lời: "Hai tầng dưới kinh doanh, tầng bốn là quán net, trước đây có vụ trộm nên khóa lại."
Ngô tiên sinh híp mắt: "Vậy tầng ba làm gì?"
Khi đang nói ánh mắt chợt lóe lên nhìn phía sau lưng Trần Trản.
Đèn ở hành lang không sáng lắm, đi qua có cảm giác mông lung ảm đạm.
Ngay trước cửa đặt cái bàn để máy lọc nước uống, một người đang rót nước, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên nhìn, có vẻ quen biết Trần Trản, cười cười.
Trần Trản cười đáp lại, đi vào phòng.
Người trong này tuổi tác chênh lệch, có đọc sách, có chuyện trò. Trần Trản ngồi vào ghế, lấy sách vở ra, lại cầm bình giữ nhiệt ra ngoài rót nước.
"Lớp học buổi tối?" Ngô tiên sinh hỏi.
Trần Trản gật đầu: "Trau dồi bản thân cực kỳ cần thiết."
Ngô tiên sinh cau mày, đến cái bảng hiệu cũng không có, mà tổ chức ở nơi như thế này, nhìn vào đã thấy không có phong phạm giáo dục chính thống gì cả.
Trần Trản như nhìn thấu nghi hoặc của hắn, thờ ơ nhún vai: "Giá rẻ, bạn học cũng được."
Không có ai vì anh là người nổi tiếng trên mạng hay anh là ai mà hỏi đông hỏi tây.
Ngô tiên sinh tiện tay mở quyển vở Trần Trản đặt trên bàn, trên giấy viết chi chít dày đặc, đúng kiểu phong cách học sinh chăm chỉ.
Ngay lúc đó, một người đàn ông trung niên mập mạp đi tới, thấy gương mặt xa lạ liền ngạc nhiên một chút.
Trần Trản hỗ trợ giải thích: "Một người bạn của tôi, muốn đến nghe một buổi."
Chờ cậu lấy nước xong đi vào, Ngô tiên sinh tìm cái ghế ngồi một bên, cứ mải xác nhận xem đây có đúng lớp học dạy người không, vẻ mặt khó lường: "Anh làm việc có giống con người không?"
Một bên bắt ép người khác rớt IQ, một bên bí mật vũ trang tri thức cho bản thân.
Trần Trản ôn tập qua nội dung bài học, nghiêm túc nói: "Trong lòng tôi vẫn luôn có một giấc mộng đại học."
Mới đầu Ngô tiên sinh không lưu tâm câu nói này lắm, bỗng nhiên nghĩ tới cậu cũng đi từ thế giới khác đến, ánh mắt lập tức thay đổi: "Trước khi đến đây... Không phải anh chưa học đại học chứ?"
Trên mặt Trần Trản xuất hiện một chút ngượng ngùng hiếm hoi: "Thi đại học không tốt lắm, không với được mấy trường ổn ổn."
"..."
Thế mà mấy lần giao chiến với người như này còn rơi xuống thế hạ phong!
Trần Trản hiếu kỳ: "Anh từng học đại học rồi à?"
"Phế..." Một chữ đằng sau cuối cùng kiềm chế không nói ra, Ngô tiên sinh cảm thấy nhiều năm ăn học của mình sẽ bị sự vô liêm sỉ này giỡn mặt hủy hoại.
Còn muốn nói thêm gì đó, thầy giáo đã gọi mọi người tập trung, bắt đầu giảng bài.
Theo trình độ của Ngô tiên sinh, mấy thứ này chỉ là cấp độ trẻ con, tầm mắt thoáng thấy Trần Trản nghe giảng say sưa ngon lành, có lúc lại rơi vào trầm tư, hẳn có chỗ nào đó không hiểu.
Nghỉ giữa giờ, Trần Trản còn không ngại học hỏi, tự mình thỉnh giáo Ngô tiên sinh.
Nhìn cái mặt mong đợi tiếp thu kiến thức, không thể nhìn ra đang giả vờ hay chân thực, Ngô tiên sinh cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thấy có lực cản, quay đầu nhìn người đang kéo hắn: "Làm gì đó?"
Trần Trản: "Bây giờ anh mà đi, chẳng phải khiến thầy giáo cảm thấy thầy dạy chán à."
Ngô tiên sinh cười khẩy, không tin sự đặt mình vào hoàn cảnh mà nghĩ cho người khác có chút xíu liên quan gì đến kẻ này.
Trần Trản: "Tâm trạng thầy không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc dạy học, gián tiếp gây bất lợi cho tôi."
"Nếu tôi nhất quyết muốn đi?"
Trần Trản gằn từng chữ một: "Tin tôi đi, anh không muốn."
Trầm mặc mấy giây, Ngô tiên sinh cân nhắc kỹ, không muốn lập tức trở mặt triệt để, mới ngồi xuống.
Khi bình tĩnh lại có phát hiện mới, bất ngờ thấy ngay lúc Trần Trản mở vở ghi ra, tờ đầu tiên là thời khóa biểu. Đọc nhanh nhưng vẫn rõ: ngoài chương trình học cơ bản còn có kĩ năng cưỡi ngựa, bắn súng, chứng tỏ cậu "học nghệ" tại mấy nơi khác nhau.
Vẻ mặt Trần Trản vẫn như thường, thực chất cậu muốn lợi dụng thời gian Ngô tiên sinh và đám chấp pháp giả đang đau đầu với "cùng nhảy với ma" mà học tập, hoàn thiện bản thân. Cậu tìm đề tài nói: "Tôi chưa từng học đại học, càng đừng nói có việc làm. Chưa từng nếm trải xã hội tàn khốc..."
Thái độ khác thường lải nhải hồi lâu, tóm lại ý chính là: Cậu phải nắm bắt cơ hội học tập khi đến được nơi này, học hành cho giỏi, ngày ngày tiến lên.
- --
Lời tác giả:
Ngô tiên sinh: Ông trời cho anh cơ hội xuyên qua, tặng kèm hệ thống, cho anh giá trị tẩy trắng lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn... Anh lại dành thời gian cho lớp học buổi tối?
Trần Trản (ngoan hiền): Chỉ có tri thức mới không rời bỏ tôi.