Quả thật Khương Dĩnh không tài nào liên tưởng cái câu "giả thần giả quỷ" tới Ân Vinh Lan được.
Trần Trản đi qua chỗ khuất, gọi điện thoại mười mấy giây rồi quay về chỗ cũ.
"Báo cáo công việc?" Khương Dĩnh hỏi.
Trần Trản nhàn nhạt nói: "Gọi cho Ân Vinh Lan, dặn ảnh vượt tường lửa xem trực tiếp."
( chắc mn đã biết, bên bển đóng cửa internet quốc tế, muốn truy cập web nước ngoài phải vượt tường lửa an ninh mạng)
Ban đầu Khương Dĩnh cho là cậu đang khoe tình cảm, nhưng lại không thấy chút ngọt ngào nào qua khóe mắt đuôi mày cả.
Trần Trản nhìn quét một lượt quanh người các linh giả, than thở: "Có lúc tôi muốn đánh người quá, để quán triệt giá trị quan đúng đắn cho một số người à."
Ân Vinh Lan nghiện giả thần giả quỷ, đây là bệnh, phải trị.
Khương Dĩnh thờ ơ không cảm xúc.
Bỗng nghe Trần Trản lại nói: "Nghe bảo cái hồi Lâm Trì Ngang cầu hôn có viết một bức thư."
Vẻ mặt bình tĩnh trong nháy mắt thay đổi, Khương Dĩnh không nói một lời đứng lên, cũng đi gọi một cú điện thoại. Một lát sau đi tới trước mặt Trần Trản, nhẹ giọng dặn dò: "Thể hiện cho tốt chút đó."
Cô là phái diễn xuất đi lên từ thực lực, bây giờ trong mắt lại không giấu được vẻ tức giận, có thể thấy bức thư đó đã gây ám ảnh đến mức nào.
Trần Trản chột dạ bóp bóp đầu mũi, căn nguyên nguồn gốc, bao điều xấu xa đều bắt đầu từ Ân Vinh Lan.
Đạo diễn vỗ tay ra hiệu, người dẫn chương trình vội vã thay đổi vẻ mặt nghiêm túc đi lên sân khấu, nhân viên công tác nhanh chóng vào vị trí làm việc.
Trần Trản chỉ làm khách mời, chỗ ngồi được xếp ở một bên. Cố gắng lắm cũng có thể thấy rõ vẻ mặt khán giả mấy hàng đầu... Sùng bái, hâm mộ. Thời khắc này bỗng nhiên trong lòng cậu dâng lên một luồng ý thức trách nhiệm xã hội, quyết định muốn ngăn cơn sóng giữ, vạch trần tại trận mấy cái trò bịp năng lực tâm linh.
MC hỏi lại Trần Trản và Khương Dĩnh lần nữa có chắc chắn không cần người phiên dịch hay không, cả hai đều lắc đầu.
Để ngừa bất trắc, dưới sự yêu cầu của đạo diễn vẫn chuẩn bị cho họ máy phiên dịch.
Sắp xếp xong xuôi, MC bắt đầu giới thiệu mở màn, khán giả hiện trường vỗ tay nhiệt liệt.
Anh ta nhận một cái bì hồ sơ từ đạo diễn, lấy ra gần trăm bức tranh. Nhìn qua mấy cái, sắc thái đa dạng, trình độ vẽ vời có thành thạo, có non nớt.
"Đầu tiên xin cảm ơn các vị khán giả đã cất công hỗ trợ đến trước một tiếng đồng hồ," MC cười cười, rồi nói với các linh giả trên sân khấu: "Những bức tranh này đều là các khán giả tại đây vẽ nên, phác họa lại giấc mơ ấn tượng nhất gần đây của họ."
Quy tắc rất đơn giản, MC nhắm mắt tùy tay lấy một bức tranh, linh giả căn cứ theo đó giải thích hàm nghĩa sâu xa trong giấc mơ, sau đó từ người vẽ đánh giá ai nói chuẩn nhất.
"Không rõ ràng lắm." Một vị linh giả nhạt tiếng nói.
"Giấc mơ phản ánh quá khứ, cũng có thể đoán trước tương lai." Một người nhẹ nhàng lắc đầu, có vẻ cũng không đồng ý quy tắc này.
Người dẫn chương trình ra hiệu bình tĩnh đừng nóng, tiến một bước giải thích quy tắc: "Nếu có ba người trở lên đoán là chuyện tương lai, hậu kỳ ekip sẽ tiến hành tìm hiểu, bức tranh ấy để sang một bên, lại rút bức khác."
Trần Trản cúi đầu giấu đi ánh mắt chế nhạo.
Tính hay đấy, chuyện số mệnh vốn thâm sâu khó hiểu, nếu tất cả linh giả ở đây đều là lừa đảo, ba phải, kiểu gì cũng được, thế thì thế nào cũng vẫn giữ được bộ mặt của chương trình, còn bảo là ekip sẽ tìm hiểu ở hậu kỳ, mong mèo mù vớ cá rán, đề tài cũng kéo được độ nóng suốt bao lâu.
Lần này không ai phản bác nữa.
MC đảo đống tranh lộn xộn, lại nhắm mắt lấy một bức khác ra.
Hoa Kiều họ Ngô đột ngột nói: "Tôi am hiểu xem tướng, không phải bói toán."
Nói cũng đúng, mấy kỳ trước nhờ xem tướng mà cô chiến thắng nhiều tuyển thủ, đi tới được hôm nay.
"Chọn random để đảm bảo công bằng thôi." MC nói: "Sau đó người vẽ sẽ lên nhận bức tranh này, bạn có thể xem tướng."
Khá may mắn, bức tranh được rút ra miêu tả khá rõ ràng: Mấy người vây quanh một bàn cơm, nhưng cơm toàn màu đen.
Người dẫn chương trình hỏi đây là bức tranh của ai, lập tức dưới khán đài có một cô gái xinh đẹp đứng lên, tầm ngoài ba mươi tuổi, da dẻ trắng sáng mịn màng.
Các linh giả lần lượt từ trái sang phải phân tích ý nghĩa cảnh mộng.
Trần Trản nghe mà lùng bùng buồn ngủ, chỉ khi người phụ nữ họ Ngô mở miệng mới nghiêm túc lắng nghe. Tiếng của cô ta rất nhỏ, lạnh lùng kiêu ngạo: "Tôi thấy sự khủng hoảng và hổ thẹn."
Chẳng nhiều thêm một chữ.
Khi bọn họ nói xong hết micro mới chuyển sang Khương Dĩnh.
Tên tuổi của cô ở nước ngoài không nhỏ, MC giới thiệu thêm một phen, tiện nói tên bộ phim cần PR lần này, cuối cùng mới hỏi cô có kiến giải gì với bức tranh đó hay không.
Khương Dĩnh nói vài lời khách khí, thể hiện mình không hiểu biết lắm trong lĩnh vực này.
Một linh giả nam nhìn cô nói: "Có một số người bẩm sinh nhạy cảm, nói chút cũng không sao."
Coi như được đưa thang đi xuống, có nói sai cũng không bị trách móc nặng nề.
Khương Dĩnh liền thuận miệng suy đoán vài câu.
Rốt cuộc cũng đến lượt Trần Trản, vì cậu là người cuối cùng, ánh mắt của mọi người đều tập trung đốt tới đây.
Ân Vinh Lan ở nơi xa xôi bị ép xem tường thuật trực tiếp, bình tĩnh chờ đợi cậu vạch trần trò bịp bợm, vả mặt không thương tiếc.
Chỉ thấy ngón tay Trần Trản chấm nhẹ giữa bức tranh một cái, giãn mày ra, nhắm mắt ngồi lại chỗ cũ không nhúc nhích.
Chỉ là khách mời nên không ai hi vọng cậu có thành tích nào, chậm chạp không thể hiện gì khiến bầu không khí quá mức cứng ngắc. MC vừa định lên tiếng xoa dịu thì Trần Trản đột nhiên mở miệng nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi mới đi vào giấc mơ."
"..."
"Người trong bức tranh này không phải đang ăn cơm, là tàn hương, bọn họ cũng không phải bạn bè thân thích của người vẽ, mà là người bị hại."
Vẻ mặt cô gái xinh đẹp đứng đó hơi vặn vẹo, Trần Trản từng bước lại gần cô ta, khán giả xung quanh không hiểu gì yên lặng quan sát.
"Cảm phiền nhường chỗ chút." Hai ghế bên cạnh được nhường trống, Trần Trản nắm lấy cổ tay cô gái đó.
MC hét toáng lên: "Đang phát sóng trực tiếp đó!"
Sao lại ngang nhiên động chạm thế chứ!
"Cô là nam." Trần Trản không nghe nhắc nhở đằng sau, bình tĩnh nhìn cô gái: "Còn là tội phạm giết người."
Vừa dứt lời, nháy mắt dưới khán đài rơi vào náo loạn. Mục đích chính khi Trần Trản lại đây là đề phòng kẻ này nổi giận hại người, "cô gái" vùng lên giật khỏi tay cậu, chiếc khăn lụa trên cổ rơi xuống lộ trái cổ đặc trưng.
Khán giả vốn không tin ngay lập tức đã dồn dập đứng dậy lùi về phía sau vài bước.
Ồn ào hỗn loạn, bảo vệ nhanh chóng đi ra ổn định cục diện.
Trần Trản chủ động rút khỏi vòng vây, thừa lúc nhân viên báo cảnh sát, trở về ngồi bên cạnh Khương Dĩnh.
"Thiệt luôn?" Khương Dĩnh hỏi.
Nếu chỉ giả gái thôi lại tự dưng bị vu khống dằn vặt một phen, Trần Trản khó tránh bị kiện.
Đáp lời khẳng định: "Là tội phạm bị truy nã."
Khương Dĩnh: "Sao anh biết?"
Trần Trản: "Mấy cái thông báo treo giải của các nước lân cận tôi đều nhớ á."
"..." Khương Dĩnh đột nhiên nhớ sự tích năm ngoái cậu lấy được giải thưởng khi bắt được tội phạm, từ đó về sau thậm chí có người bị cậu nhìn thêm mấy giây mà bị quần chúng đuổi đánh, tưởng là tù nhân trốn trại cơ.
Quay lại mấy vị linh giả, trừ Hoa kiều họ Ngô, không có ai nói đến điểm mấu chốt ấy cả.
Trần Trản sửa lại quần áo ngay ngắn, đứng lên chuẩn bị vạch trần, kêu gọi quần chúng hưởng ứng khoa học.
Khương Dĩnh nhìn ra tính toán của cậu, hạ giọng nói: "Bình tĩnh chút, chương trình đã tạm dừng quay rồi."
Sau khi cảnh sát đến, vì lý do an toàn nên khán giả được yêu cầu giải tán, Trần Trản và Khương Dĩnh cũng buộc phải lên xe về khách sạn trước. Cứ như vậy một hồi, trên mạng đã rầm rộ đưa tin, nội dung đều xoay quanh - "người cuối cùng của thế kỷ đi vào giấc mơ".
Không ít khán giả ở hiện trường đăng các video ngắn, lượt xem tăng vù vù.
Mặt Trần Trản không hề có cảm xúc xem xong từng cái, nghiêm túc hỏi: "Bây giờ tình huống này tôi nên tìm ai nói lý đây?"
Khương Dĩnh nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, lắc đầu.
Lúc Trần Trản đang suy nghĩ đối sách điện thoại rung không ngừng, không ngoài dự đoán, là Ân Vinh Lan gọi:
"Anh xem cả rồi."
"Là thật à?"
"Đêm nay vào giấc mơ của anh nhé, chúng ta có thể xa ngắn thắng tân hôn."
Nói liên tục ba câu không nghỉ, Trần Trản chỉ đáp một câu: "Có biết từ "quỳ" viết thế nào không?"
Sống chung với nhau đã lâu, Ân Vinh Lan chắc chắn có thể đoán ra nguyên do, cậu cũng lười nhiều lời. Cúp điện thoại rồi hỏi Khương Dĩnh thấy thế nào về người phụ nữ Hoa kiều họ Ngô kia.
"Ngô Mị?" Khương Dĩnh suy nghĩ một chốc: "Tự cao tự đại."
Bốn từ ngắn ngủi nhưng đã khái quát được tính cách người này.
Trần Trản: "Tôi nghi cô ta không phải người tốt, định tiếp cận thử."
Khương Dĩnh: "Tội phạm bị truy nã?"
Trần Trản cười cười không nói gì.
Trong mắt Khương Dĩnh lại cho rằng đây là đang ngầm thừa nhận.
"Con đường kiếm tiền có rất nhiều," cuối cùng vẫn tốt bụng nhắc nhở một câu: "Có đôi khi đường tắt không phải lúc nào cũng tốt đâu."
Trần Trản gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Khương Dĩnh bỗng nói: "Cô ta là thần côn, bây giờ là lúc thích hợp tiếp cận."
( lấy danh thần ma lừa đảo bịp bợm)
Trần Trản nhớ tới dân cư mạng gọi cậu là người đi vào giấc mơ, nhất thời lâm vào suy tư.
Dù là trong hay ngoài nước, tốc độ của phóng viên lao tới hiện trường luôn là một ẩn số.
Bên ngoài khách sạn đã tụ tập vài nhà truyền thông, Trần Trản vừa xuống xe liền được một đống micro chào đón, các vấn đề đặt ra không thoát được cái tên "người đi vào giấc mơ".
Khương Dĩnh để lại cho cậu một ánh mắt tự cầu phúc nhé, đi vào khách sạn trước.
Trần Trản mím chặt môi, không nói lời nào đi thẳng vào trong, giá tiền của khách sạn cao cấp đúng là không uổng, toàn bộ phóng viên đều bị bảo vệ chặn ngoài cửa.
Ra khỏi thang máy, hành lang yên tĩnh khiến người ta thoải mái hơn nhiều.
Động tác quẹt thẻ phòng đột nhiên ngừng lại, trước khi đi cậu có dắt một chiếc lông chim nhỏ trong khe cửa, giờ không thấy nữa, mà rõ ràng cậu đã báo khách sạn không cần vào phòng dọn dẹp rồi mà.
Trần Trản nhíu mày, lấy từ ví tiền ra một cây dao nhỏ, động tác đẩy cửa vào nhẹ nhàng cẩn trọng.
Có một người đang ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Về rồi?"
Trần Trản chỉ muốn rút ngay lời khen trị an của khách sạn vừa nói phút trước về.
Ngô tiên sinh chủ động giải đáp nghi ngờ của cậu: "Tôi có một nhân cách biết mở khóa."
"..."
"Thể hiện trên chương trình tốt lắm." Ngô tiên sinh rất có thâm ý: "Người đi vào giấc mơ?"
Có vẻ khinh thường chế nhạo.
Trần Trản đang nghĩ có nên gọi cảnh sát đến gô cổ vị khách không mời mà đến này không, Ngô tiên sinh cong ngón tay gõ lên bàn, một xấp tài liệu được đặt phía trên.
Trần Trản mở ra xem xong liền cau mày, ngoài Ngô Mị, trong số đó còn hai người là con lai, có dòng máu nước Hoa, đồng thời cũng có bố đẻ họ Ngô. Những thứ này đều không có trong tài liệu Khương Dĩnh cung cấp cho cậu.
"Thì ra các người là gia tộc tội phạm." Trần Trản nhìn Ngô tiên sinh, tỏ vẻ khiển trách cái loại lòng người khác xưa.
( nguyên văn Nhân tâm bất cổ, ý chỉ lòng người bây giờ ko giống người thời xưa lương thiện trong sáng)
Trong đầu Trần Trản vừa nảy ra một drama, người con riêng không được gia tộc thừa nhận lưu lạc bên ngoài, vì để gặt hái thành tựu chứng minh giá trị bản thân, từ từ trở thành người thanh niên tối tăm độc ác.
Mơ hồ nhìn ra cái gì, âm thanh của họ Ngô lạnh đến mức hơi dọa người: "Chỉ là cùng họ thôi, không có máu mủ gì."
Đây là trùng hợp!
Nhưng mà Trần Trản cố tình lại muốn "nuôi một đứa" thế.
(ý giữ nguyên tư tưởng, ko drama ko chịu đc:)))
Đành từ bỏ cố gắng trị cái não liên tưởng bất lương, Ngô tiên sinh nói ra mục đích chính: "Chắc mẩm đây là mục đích của người ở lại, có tính diệt chúng luôn không?"
Lời này của hắn có độ tin cậy không cao, mà Trần Trản vẫn chưa hỏi lại, nhìn chằm chằm hắn vài giây, chốc sau lộ ra nụ cười có vẻ thiện lương hiền lành: "Được á."
- --
Lời tác giả:
Phóng viên: Xin hỏi về vấn đề anh luôn lấy Ngô tiên sinh làm đại diện tiêu biểu cho nhân vật phản diện, có ý kiến gì không?
Trần Trản: Ngàn dặm gửi đầu người.
( Thiên lý tống nhân đầu - một skill rất mạnh của nhân vật Na Tra trong game Glory of the King, khóa mục tiêu vào kẻ địch rồi dịch chuyển tức thời đến để giết?)