Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

chương 22: từ hiện tượng suy ra bản chất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 tb: Hai đồng một tập, sao không làm ăn cướp luôn đi? 】

Đánh giá này nhanh chóng được mấy chục nghìn like.

Trần Trả đích thân đáp lại: Đây là âm thanh làm khán giả khóc ngay tại trận.

Kèm theo ảnh thuỷ quân được thuê lần trước đang hai mắt ngấn lệ.

Khi một người đã tự bôi xấu mình đến đỉnh điểm, cũng đồng thời không chừa chỗ cho người khác vẽ bậy thêm.

Không tới năm phút, dư luận đã đổi hướng:

【 Ủ Rượu Nguyên Tiêu: Xin lỗi các đồng chí! Tôi không nhịn nổi tò mò, vừa vào nghe một tập. 】

【 Đại Hà Khảm: Huynh đài không cô đơn. Bái phục tác giả! Không ngờ có thể đọc trọn một chương dạt dào tình cảm đến vậy. 】

【 tb: Đậu xanh, không khống chế được! Vừa lơ là một chút đã mua sáu tập. 】

Người đang nghe radio không chỉ có cư dân mạng.

"Cái tên công tử nhà giàu đó, ngoại trừ đẹp trai lắm tiền gen tốt ra, có điểm nào vượt nổi tôi đâu... Tình yêu làm người ta mù quáng nhường nào, đến nỗi làm em không thấy được tôi!"

Âm thanh trên kênh radio đọc rõ ràng từng câu chữ, hàm chứa tình cảm cháy bỏng.

Ân Vinh Lan nghe xong hai tập, bật cười lắc đầu.

"Sám Hối Lục" đã bước vào giai đoạn thu phí, Trần Trản chỉ nói không kiếm tiền bằng gõ chữ, thật ra câu này có rất nhiều kẽ hở để lách, ví dụ như độc giả khen thưởng riêng, miễn cưỡng cãi cùn cũng có thể tính vào phần thu nhập khác của cậu.

Nhân viên công ty từng nói với y tình bạn cần có sự trả giá từ hai phía, Ân Vinh Lan thậm chí đã chuẩn bị nạp một núi thưởng để hoàn thành tâm nguyện của đối phương, giúp Trần Trản vững vững vàng vàng thắng được ván này.

Đáng tiếc, người kia từ đầu đã không cho y cơ hội.

Thời điểm cấp dưới đến văn phòng, cửa khép hờ, nâng tay gõ hai lần.

"Vào đi."

Vừa mở cửa ra, lập tức nghe được một giọng nói hoàn toàn khác biệt.

Cấp dưới ngẩn ra... Đây chẳng phải là đang nghe "Sám Hối Lục" sao?

Kể từ khi sếp chạy đến đoàn phim lần trước, anh đã đầu óc mông lung, bây giờ tận mắt nhìn thấy, vị tổng giáp đốc cao không thể với này thật sự đang có ý đồ kết bạn phi thương mại.

-- Đáng sợ.

Ân Vinh Lan nhìn thấy hợp đồng trên tay anh, không bàn về công việc trước, mà lại hỏi: "Kênh sách nói của Nam Cực Tinh chia lợi nhuận thế nào?"

Cấp dưới: "Ngài chờ một chút."

Chưa tới hai phút, anh đã rà soát xong xuôi: "Trang web trích lấy %."

Qua một ngày hun đúc, "Sám Hối Lục" đã sớm trèo lên đỉnh bảng xếp hạng, một tập dao động tầm chín mươi nghìn lượt tải về, lợi nhuận thu được cao hơn con số bảy vạn lúc trước Trần Trản đưa ra rất nhiều.

Khỏi phải bàn, ván cược này đối phương hoàn toàn giành thắng lợi.

Nghĩ tới đây nhẹ nhàng thở dài: "Tư duy kinh doanh quả là xuất sắc."

Nếu là bạn của tổng giám đốc, dĩ nhiên phải nhắm mắt nhắm mũi mà khen. Cấp dưới chớp cơ hội phụ hoạ nói: "Rất hiếm người có thể không bị giới hạn ở một lĩnh vực, chỉ dựa vào chút tiếng tăm ban đầu mà đã khai thác ra tận mấy bãi đãi vàng."

"Cậu ấy quả thật rất tài giỏi." Ân Vinh Lan nói: "Khả năng phản ứng tình huống thậm chí còn vượt qua tôi."

Im lặng một chút: "So với cậu ấy, tôi chỉ biết mở công ty, ngày qua ngày nương theo lối mòn buôn bán."

"..."

Cấp dưới dốc hết sức lực ngăn cho mí mắt nhảy lên... Đúng vậy, theo lối mòn buôn bán hơn một trăm tỉ một năm, ngài đáng thương quá mà.

May thay Ân Vinh Lan cũng không định nói nhiều về vấn đề này, lực chú ý đặt trở về hợp đồng, bắt đầu xử lý công việc.

.

Thu nhập từ kênh sách nói thậm chí vượt qua thu nhập viết truyện, lúc Trần Trản nhìn thấy con số này, cũng không khỏi hơi run rẩy. Nhưng ngẫm lại, có một số người lười đọc chữ, sách nói vừa đúng lúc thoả mãn nhu cầu của họ.

"Hệ thống, giá trị tẩy trắng hiện giờ của tôi là bao nhiêu?"

【 Hệ thống: . 】

Sau khi đưa ra đáp án, không dư thừa một chữ.

Lại khác với hệ thống lúc trước.

Trần Trản cau mày: "Đổi hệ thống?"

【 Hệ thống: Đổi hệ thống nghĩa là từ một hệ thống này đổi thành một hệ thống khác, theo từ điển Thiên Nguyên năm hai mươi ba. 】

Âm thanh không sinh động như lúc thường, là một chuỗi âm thanh máy móc cứng nhắc.

"Mi cứ hơi là lạ," Trần Trản cau mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"

【 Hệ thống: Chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. 】

Lục tục hỏi mấy vấn đề, nhận được đáp án toàn là ông nói gà bà nói vịt. Trần Trản dần dần hiểu ra là chuyện gì... Đây là thừa lúc cậu không chú ý mà bỏ trực.

Đúng như dự đoán, hệ thống đã lén lút về quê thăm nhà từ mấy ngày trước, nom Trần Trản hằng ngày gần như không dùng tới hệ thống, chắc hẳn sẽ không bị phát hiện.

Để dự phòng, nó còn đặt hình thức trả lời tự động.

Lặng thinh một chốc, Trần Trản không hề tỏ ra bất mãn, chỉ điểm thêm một nét bút trên sổ tay thường dùng ghi tư liệu sống.

Mắt thấy thời gian còn sớm, đội mũ ngay ngắn đến khu chợ gần đó mua một lượng lớn vải vóc kim chỉ.

Đến khi cậu xuất hiện tại cổng một lần nữa, cả người chìm trong biển vải như thương nhân xứ Ba Tư được miêu tả trong sách sử, thì đã ở hai giờ sau. Ôm xấp vải chất cao thành ngọn núi con con, loáng thoáng nhìn thấy phía trước có bóng người.

"Cảm phiền nhường đường một chút."

Người kia không những không dời bước, mà còn ôm đi một phần vải từ trên tay cậu.

Không còn vật cản tầm mắt, Trần Trản thấy rõ người đến: "Ân tiên sinh?"

Ân Vinh Lan: "Đừng xưng hô xa lạ như vậy, cứ gọi bằng tên là được rồi."

Vừa mò mẫm tìm chìa khoá vừa hỏi: "Đến đây khi nào?"

"Mới đến thôi."

Trần Trản xem như khá hiểu y, mới đến tức là ít nhất cũng mười phút: "Lạnh thế này, sao không sang cửa đối diện ngồi đợi chút?"

"Cụ ông ra vựa ve chai rồi."

Vào cửa dỡ hàng xong xuôi, Trần Trản thở phào nhẹ nhỏm, cánh tay nhức mỏi lập tức được thả lỏng.

Nhìn vải vóc màu sắc rực rỡ, Ân Vinh Lan trong ánh mắt có chút phức tạp: "Dùng làm đồ thủ công?"

Trần Trản ôm cánh tay khẽ mỉm cười, hồi lâu sau mới làm một tư thế mời.

Bông gòn gom lại một chỗ nhìn như quả bóng xù đồ chơi mèo, Trần Trản kéo ra một hòm bông gòn từ dưới giường, gian phòng vốn gọn gàng nháy mắt trở nên ngổn ngang. Cậu thì vẫn đâu vào đấy mà bắt tay vào việc, tiện tay ném qua kim chỉ cho Ân Vinh Lan: "Xỏ chỉ."

Ngoài dự đoán, Ân Vinh Lan xỏ chỉ rất nhanh, nhận được ánh mắt khó tin của cậu, giải thích: "Ngày trước thỉnh thoảng có làm."

Trần Trản lúc này mới nhớ tới người trước mặt cũng từng trải qua cuộc sống cơ cực.

Theo mặt trời lặn về tây, phố thị lên đèn, ánh sáng mang gam màu ấm áp chiếu lên người Trần Trản, mặt mày khắc sâu đường nét nghiêm túc.

Ân Vinh Lan không nhịn được nhìn thêm đôi chút, thấp giọng nói: "Nhìn dáng vẻ này của cậu, lại làm tôi nhớ tới một câu."

Trần Trản lưu loát may mắt mũi cho búp bê, tự nhiên mà nói tiếp: "Mẹ hiền sợi chỉ cầm tay, khâu lên tấm áo trước ngày con đi." []

"..."

Cầm kéo cắt chỉ thừa, Trần Trản ngẩng đầu nhìn y: "Người bình thường đều sẽ ngâm lên bài thơ này."

Câu thơ dường như có thể đầu độc tư tưởng, thời điểm Ân Vinh Lan nhìn cậu thêm lần nữa, thế mà thật sự thấy được tình mẹ thấp thoáng toả ra dưới ánh đèn dìu dịu.

Trần Trản hơi dừng tay: "Đúng rồi, anh lúc nãy muốn nói câu gì?"

"... Quên rồi."

Đoạn thời gian sau, Trần Trản nghiêm túc hướng dẫn y cách may thế nào.

Ân Vinh Lan có năng lực tiếp thu rất mạnh, nắm được tương đối rồi nói: "Hơn một trăm con, ít nhất cũng tầm nửa tháng."

Trần Trản: "Không sao, máy may tôi mua còn hai ngày nữa là tới."

Lời nói bình thản, không nghe ra thật giả.

Cho đến lúc hai mắt nhìn nhau, dưới bầu không khí yên lặng Ân Vinh Lan khẽ giật mí mắt một cái, không ngờ nhiều năm sau khi công thành danh toại còn phải học đạp bàn máy.

Thời gian yên tĩnh trôi qua, Trần Trản dần dần cảm thấy đôi mắt có chút tê xót, buông tay dựa đầu vào mép giường chuẩn bị chợp mắt giây lát. Thời điểm lấy lại ý thức, là do có hơi ấm rơi vào trên mặt. Lười biếng mở mắt ra, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ khi nào, trời cũng đã sáng, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào, gần như trải rộng hơn nửa người cậu.

Ân Vinh Lan đang nằm ở đối diện, bùa hộ mệnh trở thành gối đầu tạm thời.

Giờ khắc này người nằm cũng đã chầm chậm thức dậy, xem giờ xong ấn ấn huyệt thái dương. So với may búp bê, xử lý mấy hợp đồng rườm rà vẫn không tính vào đâu.

Cảm giác bụng rỗng cũng không dễ chịu, Trần Trản chuẩn bị gọi thức ăn, hỏi y có ăn hay không.

Ân Vinh Lan lắc đầu, tỏ ý cần phải đi: "Tôi còn có chút việc."

Trần Trản đưa y đến cổng: "Có thời gian bất cứ lúc nào tới đây cũng được."

Ân Vinh Lan gật đầu.

Trần Trản gọi cho một chiếc taxi, chờ y lên xe rồi khoát tay nói: "Tôi và năm mươi lăm bé búp bê còn lại sẽ luôn chờ anh."

Nhiệt độ khó khăn lắm mới tăng lên được một chút, bất kể tài xế taxi hay Ân Vinh Lan, đều cảm thấy không khí thoang thoảng khí lạnh vốn chỉ xuất hiện lúc hừng đông.

Chờ xe chạy được một quãng, Ân Vinh Lan nhận được tin nhắn của Trần Trản: Cá cược tính riêng cá cược, tiền làm thủ công tôi sẽ gửi riêng.

Trong mắt nổi lên chút cảm xúc vui vẻ, đến khi bấm số gọi đi, ánh mắt yên tĩnh trở lại.

"Sếp Ân." Âm thanh đầu dây bên kia dồi dào sức sống.

Ân Vinh Lan: "Tôi có thể sẽ đến công ty muộn một chút, cậu bảo Tiểu Triệu đến đón tôi đi."

Cơn uể oải sau khi về nhà tắm rửa mới được giải toả, thay vào âu phục, ngồi trên sofa nhìn gian phòng trống trải, lại tựa như đang nhìn một xoáy nước hun hút đến đáy biển sâu.

Sau khi cấp dưới đến, phải ấn chuông cửa hai lần, mới kéo về lực chú ý của y.

"Sếp Ân, chào buổi sáng." Người trẻ tuổi luôn thể hiện tinh thần năng nổ phấn chấn trước mặt sếp.

Ân Vinh Lan trở lại bình thường, trả lời: "Chào buổi sáng."

Khi lên xe rồi cấp dưới mới chú ý thấy ông chủ trông có chút rũ rượi, chủ động tạo đề tài: "Ngài ngủ không ngon sao?"

Ân Vinh Lan: "Tối hôm qua ở cùng một người bạn, gần như không ngủ được."

Nói tới đây, ngữ điệu có vẻ thả lỏng không ít.

Cấp dưới đã sớm đúc kết ra quy trình kết bạn của ông chủ: Giả nghèo → Giành lấy đồng cảm → Bắt đầu giăng lưới gia tăng thời gian chung đụng → Thu lưới.

Nếu nghĩ vậy, trông còn rất giống theo đuổi người yêu.

Lắc đầu vẩy đi ý nghĩ đáng sợ, suy đoán tâm trạng của đối phương, cấp dưới lấy lòng nói: "Có thể gặp được đôi ba người bạn hợp ý, quả thật là chuyện không hề dễ dàng."

Ân Vinh Lan nhìn ra ngoài cửa sổ lẳng lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Cậu cho rằng cậu ấy cũng cảm thấy tôi rất hợp ý?"

Cấp dưới căng cứng cả người, nở nụ cười cứng đờ nói: "Tất nhiên ạ."

Ân Vinh Lan nghe xong cũng không biểu hiện ra cảm xúc vui sướng như anh dự đoán, cấp dưới than nhẹ một hơi, cảm thán tư duy của sếp quá khó đoán.

Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, Ân Vinh Lan đan tay tuỳ ý đặt trên người, dựa theo lý trí mà phân tích hành động của Trần Trản.

Trong mắt đối phương, y là một người bạn nghèo khó không có công ăn việc làm đàng hoàng, Trần Trản còn từng đề cập lý tưởng chung sức làm giàu vài lần. Giữa rất nhiều thứ có thể dùng để cá cược, cố tình chọn làm đồ thủ công.

Theo mạch suy nghĩ trên, càng nghĩ càng thấy giống như là muốn mình một nghề cho chín còn hơn chín nghề, dù cho thất bại, vẫn còn có thể thông qua phương thức trả phí làm thủ công để mà tiếp tế.

Hai mắt hơi híp lại, suy đoán ra mục đích thật sự của Trần Trản --

À, thì ra cậu ấy đang giúp đỡ người nghèo.

---

Lời tác giả:

Trần Trản: Chúng ta hãy cùng hô vang khẩu hiệu... Chung sức làm giàu!

Ân Vinh Lan (nhìn sổ tiết kiệm không đếm hết số không): ... Cậu thấy vui là được.

Lời Không Cánh:

Học hỏi cách giúp đỡ lẫn nhau của Trần Trản nè anh ơi =)))

Bơm tiền là sugar daddy rồi chứ không phải bạn bè đâu anh...

Bonus quả lối mòn của Ân Vinh Lan là ~k tỉ vnđ...

---

Chú thích:

[] Trích bài thơ Du tử ngâm (遊子吟) nghĩa là Khúc ngâm của đứa con đi xa.

Nguyên văn bản dịch của dịch giả Trần Trọng San:

Mẹ hiền sợi chỉ cầm tay

Khâu lên tấm áo trước ngày con đi

Đường kim khăng khít chinh y

Sợ con chậm trễ không về lại ngay

Ai rằng tấc cỏ lòng này

Mà đền đáp nỗi ánh trời ba xuân?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio