Chẳng qua chỉ là nổi ít mẩn đỏ, nhưng khi xuống đến chân núi, trực thăng đã có mặt từ lâu.
Trần Trản vừa gõ xong một câu, đã nhận được tin nhắn của Lâm Trì Ngang:
Hi vọng anh dưới điều kiện không xuyên tạc sự thật, có thể xây dựng hình tượng nhân vật tốt đẹp cho người khác một cách hợp lý.
Vì chuyện dị ứng mà thu hút sự quan tâm của báo chí, trụ vững trên hot search một tháng ròng, cách một dòng tin nhắn, Trần Trản vẫn có thể mường tượng được đối phương muốn lưu đày cậu tới hành tinh khác đến nhường nào.
Hot search lần này rất có lợi đối với lượng tiêu thụ của bùa hộ mệnh, theo nguyên tắc bánh ít trao đi bánh quy trao lại, xoá đi dòng chữ vừa gõ, nhắn tin hỏi: Có yêu cầu cụ thể gì không?
Điện thoại thoắt cái rung lên, lột tả tốc độ nhập chữ và tâm trạng của Lâm Trì Ngang:
Hình tượng chính diện, kết thúc không bẻ lái, kết thúc không bẻ lái!
Như là lo cậu đọc không hiểu, cố ý dùng thêm biện pháp điệp ngữ nhấn mạnh.
【 Được. 】
Trần Trản trả lời.
Đặt điện thoại di động sang bên, mắt thấy thời gian không còn sớm, nhanh chóng kiểm tra chỉnh sửa truyện --
Sương mù ôm trọn lấy toà nhà cao tầng.
Mưa như trút nước, từng hạt mưa đập xuống người có hơi đau rát.
Vệ sĩ cầm một chiếc dù lớn màu đen che cho tên đó, người đàn ông dưới dù thẳng lưng nghiêm nghị, ánh mắt sâu sắc.
Mấy ngày trước đã tận mắt thấy người này mua nhẫn kim cương, tôi biết điều đó có nghĩa là gì.
Trước mắt phải nhanh chóng kéo dài thời gian.
Tôi quyết định giấu nhẫn đi trước, ngăn chặn kế hoạch cầu hôn của tên này.
Hỏi thăm được tin khách sạn đã được bao hết vào ngày mai, tôi bất chấp nguy hiểm tính mạng leo cửa sổ đến lầu bốn, lặng lẽ trộm vào phòng của tên đó.
Thời gian người đàn ông kia trở về sau khi dùng bữa ước chừng khoảng chín giờ tối, bây giờ đã tám giờ rưỡi, thời gian còn lại cũng không nhiều.
Lục lọi cả phòng không có kết quả. Nhớ rằng hôm nay tên đó mặc âu phục, trông phẳng phiu thoải mái, khả năng đem theo trong người không cao. Địa điểm cầu hôn còn được chọn tổ chức ở khách sạn, cho nên khả năng cao nhất vẫn là đặt trong phòng này.
Nhịn cơn tức tối chuẩn bị rà soát thêm một lần, nhưng ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Lòng tôi cuống cả lên, vội vã trốn xuống gầm giường.
Cạch một tiếng, cửa mở.
Tiếng bước chân vang lên ngắn ngủi, tôi có thể cảm giác được tên đó đột nhiên dừng chân lại.
Hỏng rồi!
Theo tính cẩn thận của người này, nhất định đã phát hiện dấu hiệu có người vào phòng.
Tiên hạ thủ vi cường.
Ngay trước khi tên đó gọi vệ sĩ, tôi bất ngờ lao ra, quyết tâm sống mái một trận.
Mô phỏng thế đánh xem trên ti vi, kéo cánh tay đối phương quật xuống.
Không biết có phải do ý trời trêu ngươi, giữa tôi và tên đó chưa từng có khái niệm ngang cơ, ngắn ngủi vài phút, cục diện đã bị xoay chuyển.
Cánh tay bị vặn gần như sắp trật khớp, tôi nghiến răng nghiến lợi trừng trừng nhìn tên đó, ngay khi ánh mắt hội tụ...
Nhấn lưu lại, Trần Trản quét mắt nhìn thời gian ở góc màn hình: "May mà không quá muộn." Nói xong cầm lấy áo khoác, quay đầu hướng Ân Vinh Lan nói: "Đi thôi."
Vừa nãy khi cậu đánh chữ, Ân Vinh Lan vẫn luôn bên cạnh quan sát, mắt thấy người chuẩn bị rời đi, hỏi: "Không thì viết xong hẵng đi?"
Trần Trản gật đầu: "Đã viết xong."
Cậu chỉ định viết tới đây mà thôi.
Ân Vinh Lan im lặng một chút, nói: "Ngắt chương kiểu này rất dễ bị người ta lên án."
Trần Trản: "Hẳn là không đâu."
Dứt lời mở lại máy tính, dò lại bản thảo một lần, trực tiếp ấn đăng lên.
Sau khi hoàn toàn kết thúc công việc, nở nụ cười nói: "Tầm giờ này hầu hết mọi người đang ngủ trưa, lên đọc truyện không nhiều."
Ân Vinh Lan nhìn cậu đăm đăm hồi lâu, đứng lên sóng vai đi ra ngoài.
Diện tích nhà hàng rất lớn, nhưng cảm giác cao cấp của nơi đây cũng không đến từ phong cách lạnh lùng: Khăn trải bàn màu kem, góc bàn đặt một bình hoa nhỏ đáng yêu, nhìn rất thoải mái dễ chịu.
Ân Vinh Lan chọn nhà hàng rất có gu, Trần Trản quan sát chốc lát, đánh giá đúng trọng tâm: "Một nơi rất tuyệt."
Nhận thực đơn phục vụ đưa tới, Ân Vinh Lan mở ra đẩy sang đối diện: "Muốn ăn món nào?"
Nhìn lướt qua, giá cả đắt hơn nhà hàng thông thường nhiều.
Trần Trản cuối cùng chọn mì Ý.
Ân Vinh Lan chú ý thấy ánh mắt cậu dừng trên món tôm hùm lâu thêm một giây, chủ động đề cập: "Muốn gọi thêm một phần tôm hay không?
Trần Trản lắc đầu: "Đổi món khác đi, anh không thích ăn tôm mà."
Ân Vinh Lan ngẩn ra, có vẻ không ngờ một lời mình thuận miệng nói lúc ở đoàn phim vẫn được đối phương ghi nhớ trong lòng.
Thấy y không nói lời nào một lúc lâu, Trần Trản tiếp tục chọn món, gọi thêm một phần đậu cove.
Giá đắt đúng là có lý do, tuy đồ ăn lên bàn có chút chậm, nhưng từ bày trí đến hương vị mười phân vẹn mười.
Ân Vinh Lan vốn định gọi thêm một chai vang đỏ, nhưng đáng tiếc chai rẻ nhất ở đây cũng phải hơn một ngàn, vì tránh làm Trần Trản sinh nghi, đành từ bỏ ý định này.
Ánh mặt trời chiếu trúng phải nửa người, Trần Trản hơi dời sang bên một chút, nuốt xuống đồ ăn trong miệng xong mới chậm rãi lên tiếng: "Lúc trước vốn cũng có dự định bàn về chuyện di chúc." Nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía đối diện: "Sau đó lại từ bỏ ý này."
Trước đó đã có hiểu lầm, nói càng nhiều hiểu càng sai.
Ân Vinh Lan lắc đầu: "Không trách cậu nghĩ nhiều được."
Thời điểm y xuất hiện có hơi quá trùng hợp, lúc ông lão sinh bệnh lại đúng lúc y đang công tác nước ngoài, khi trở về thì liên lạc nhiều hơn so với bình thường, làm người ta nghi ngờ cũng là thường tình.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, đều có chút vui mừng vì không để lại khúc mắc.
Giữa lúc đang trò chuyện vui vẻ, điện thoại có cuộc gọi đến.
Thấy rõ là cuộc gọi của Lâm Trì Ngang, Trần Trản chần chờ giây lát rồi mới nhận: "Có việc gì?"
Qua hết mấy giây, mới nghe thấy Lâm Trì Ngang lạnh buốt mở miệng: "Tôi quả là coi thường anh."
Trần Trản đoán rằng có liên quan với tự truyện, bình tĩnh uống một ngụm nước: "Theo như bàn bạc, không có kết cục."
Âm thanh lạnh lẽo thấu xương mà lại như châu như ngọc, giống như Lâm Trì Ngang lúc này: "Có biết trên mạng đang bàn tán cái gì không?"
"Chưa đọc." Trần Trản bình tĩnh nói: "Nhưng mà tôi đoán hết % là nói tác giả ngắt ngang vô nhân tính." Nói tới đây dừng lại một chút: "Là một trong hai người duy nhất biết diễn biến tiếp theo, anh phải cảm thấy hơn người mới đúng."
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Trì Ngang đang nhìn chính mình treo trên hot search, vốn còn đang khá bực bội, nghe vậy trong mắt nhiễm thêm ít thứ khác.
Mắt thấy độc giả tấp nập bình luận bên dưới cầu xin viết tiếp, còn có hàng ngũ anti-fan vốn chửi rủa tác giả đủ điều mà bây giờ đều đang hèn mọn cầu xin chương sau, anh quả thật như đang đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn.
Tựa như đã quên chuyện lén lút đánh thưởng cầu truyện đêm khuya trong quá khứ, đăng nhập tài khoản, trả lời một bình luận đang có ý đồ dùng tiền thưởng dụ dỗ tác giả ra chương mới: Hừ, trẻ con.
Sau khi nhập chữ, tâm trạng khoan khoái, trong ngần không mây.
Anh quả là kẻ chiến thắng của cuộc đời này.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Trản thấy Ân Vinh Lan đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, cho là mặt dính tương cà, lấy ngón tay tuỳ tiện lau một cái.
Qua một lúc tầm mắt đối phương vẫn chưa rời đi, Trần Trản không nhịn được nói: "Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm liên tục?"
Ân Vinh Lan tiếp tục động đũa trở lại, tựa như không có việc gì xảy ra nói: "Tôi gần đây đang giúp người huấn luyện chó."
Trần Trản gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Ân Vinh Lan: "Cách xử lý vừa rồi của cậu và phương pháp huấn luyện của tôi giống nhau như đúc."
Nắm bắt nhuần nhuyễn, lúc cần thiết có thể cho nếm chút ngon ngọt.
Trần Trản rắc chút tiêu đen lên mì Ý, mặt không đổi sắc nói: "Đừng thẳng thừng... nói bừa như vậy, tập trung ăn đi."
"..."
Vì giữ phép lịch sự khi ăn uống, Trần Trản không xem điện thoại nữa, sau khi hai người tách ra, phát huy mỹ đức tiết kiệm bước lên phương tiện giao thông công cộng rồi mới bắt đầu lên Weibo.
Hot search Sám Hối Lục ngắt chương đã rơi xuống tầm hạng bốn mươi, không khác mấy so với tưởng tượng, gần như đều là thúc giục ra chương.
Nói nhiều nhất là một câu ngắn gọn rằng xin cậu hãy có nhân tính.
Xe công cộng lắc lư không nhanh không chậm, Trần Trản dựa đầu lên kính xe, dần dần ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại vừa vặn đến trạm dừng.
Mỗi khi chắc bụng, cứ có cảm giác buồn ngủ khôn tả, khi cơn buồn ngủ thứ hai ập tới, Trần Trản vọt đi tắm rửa, lần nữa lấy lại tinh thần.
Dựa vào ghế sofa mới mua, nhàn nhã lượn hot search từ dưới đi lên, khi xem đến chủ đề đứng thứ mười, vẻ thong dong trên mặt nháy mắt cứng lại.
Một câu tiếp diễn kết cục
Sau khi mở ra, là một tài khoản Weibo có dấu tick:
Trích từ "Sám Hối Lục": Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng trừng nhìn tên đó, ngay khi ánh mắt hội tụ...
Đủ loại diễn biến yêu ma quỷ quái phong phú đa dạng nườm nượp lên sân khấu, mấy cái được đẩy lên top khiến người ta một lời khó tả:
【 Vua Chó Cỏ: Tựa như quen đã ngàn năm. 】
【 Tgi: I think i love you. 】
【 Làn Tóc Maria: Chỉ muốn cất lên câu ca... Nếu như anh đã quyết định nghe theo tiếng lòng mình vì yêu mà dũng cảm một lần... Nếu như anh nói chúng ta luôn có nhau! 】 []
【 Thám Tử Lừng Danh Thế Giới: Phía trên thành công làm tôi anti bài này rồi, độc quá! 】
【 Tgi: @Thám Tử Lừng Danh Thế Giới: Người ta yêu nhau, mắc mớ gì tới ông? 】
Bình luận tiếp theo càng ngày càng lạc đề, thậm chí đã bàn đến mấy vấn đề về homophobia.
Trần Trản khi bắt đầu viết truyện, để không gây phản cảm quá đáng với quần chúng, đã chọn cách viết dí dỏm. Cậu tự nhận là đã có nhiều chi tiết đủ tính phóng đại, nhưng với tần số suy nghĩ của cư dân mạng, có thể sánh như xây nên một chiếc cầu vồng kỳ diệu ngay trên đất bằng.
Vậy mà có người ship được cậu với Lâm Trì Ngang.
Chẵng lẽ đây là kiểu ăn tạp không kén chọn trong truyền thuyết?
.
Ban ngày hoang đường đòi hỏi buổi tối phải cố sức bù đắp gấp bội.
Thời gian gần cuối năm vốn bận rộn, vì cùng Trần Trản ăn trưa, Ân Vinh Lan đã tích tụ được không ít công việc.
Tiền thưởng của cấp dưới càng ngày càng cao, mà giờ làm việc cũng sắm kéo thành ngày đến đêm về.
Hôm nay cũng là một ngày như vậy.
Thời điểm chỉnh lý văn kiện anh cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn ngón tay của sếp... Trắng noãn như ngọc, nhẵn nhụi đẹp đẽ.
Không còn mấy miệng vết thương nho nhỏ từng thấy lúc trước, mới khẽ thở ra một hơi, nhớ lại đối thoại của hai bên mấy ngày trước, vẫn không nhịn được mà cả người run lên --
"Trên tay ngài có nhiều vết máu li ti quá!"
"Kim đâm, đừng lo."
"Sao lại bị đâm?"
"Thêu thùa may vá."
"..."
Hồi ức tắt đi, cấp dưới cảm thấy có dây thần kinh trong đầu đang căng lên đau đớn, người làm ai nấy sợ mất mật trên thương trường như sếp mà lại sa cơ đến mức phải làm thủ công.
Ngẩn ngẩn ngơ ngơ nộp lên thành quả đã chỉnh lý xong, Ân Vinh Lan dường như cũng phát hiện anh hồn vía lên mây: "Nghỉ ngơi mười phút rồi làm tiếp."
Giọng nói ôn hoà như thể có khả năng gột rửa hết thảy mệt mỏi trên người.
Cấp dưới giật giật khoé miệng một chút, không biết bao nhiêu người bị mê hoặc bởi lớp vỏ ôn hoà nhã nhặn này.
Trong lúc cấp dưới rơi vào cơn sóng cảm thán vô hạn, Ân Vinh Lan mở điện thoại di động.
Trước đây y chưa từng có thói quen theo dõi Weibo, sau khi quen biết Trần Trản mới bắt đầu dần dần để ý, đúng như dự đoán lập tức thấy được đối phương trên hot search.
Chủ đề về Trần Trản và Lâm Trì Ngang vì rất có tính giải trí mà vô cùng nóng bỏng, ý cười nhàn nhạt trong mắt Ân Vinh Lan sau khi đọc được một bình luận đã không còn sót lại chút nào:
【 Đệ Tử Ám Hà: Không đánh không quen biết, ngày sau không chừng sẽ thành anh em chí cốt. 】
Điện thoại bị vứt sang bên kêu bịch một tiếng... Cấp dưới sợ mất vía.
Ân Vinh Lan tựa như không thấy, hai mắt hơi híp lại, tuyệt đối không thể để loại chuyện tình bạn ba người này xảy ra với mình.
---
Lời Không Cánh:
Ân Vinh Lan ghen hơi đáng sợ...
---
Chú thích:
[] Trích bài Câu chuyện nếu như, nhạc hot TikTok nà~