Phản ứng đầu tiên của cấp dưới không phải nghĩ mình nghe lầm, mà là mất luôn năng lực phản ứng.
Sau mấy giây xuất thần, ngơ ngác hỏi: "Cái gì?"
Ân Vinh Lan: "Web drama công chiếu, cậu ấy bất bình thay tôi."
Cấp dưới nuốt nước bọt: "Sau đó thì sao?"
Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Tìm một nhà đầu tư, lăng xê tôi lên vai chính."
Nếu người được lăng xê không phải lãnh đạo trực tiếp của mình, cấp dưới nhất định sẽ cảm thán tình bạn này mới đẹp đẽ làm sao.
Hít sâu một hơi, cẩn thận xin ý kiến: "Ngài có biện pháp gì không?"
Ân Vinh Lan nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh mà lại khiến người run rẩy.
Cấp dưới cật lực khống chế biểu cảm, thầm nghĩ chẳng lẽ đang hỏi ý kiến của mình.
May mà Ân Vinh Lan không làm khó người thêm, thử đánh giá trước hậu quả khi ngả bài: "Nếu như là cậu, toàn tâm toàn ý giúp đỡ bạn bè, sau đó lại phát hiện đối phương vốn rất giàu có, cậu sẽ làm thế nào?"
Cấo dưới vội vàng nói: "Đầu tiên, sẽ nghĩ xem người bạn đó có nỗi khổ gì, có..."
Âm thanh Ân Vinh Lan hơi lạnh lẽo: "Nói thật."
Vứt đi câu trả lời chính trực, cấp dưới khẳng định chắc nịch: "Cạch mặt."
Không khí ngột ngạt bao trùm làm người nảy lên kích động trốn chạy. Cấp dưới miễn cưỡng mở miệng: "Không phải là hết đường cứu chữa, ít nhất gần đây ngài cũng không quá bận."
Đã sắp đến nghỉ Tết, kết toán cuối năm cũng đã xong xuôi, thêm nữa trong quý đầu tiên hằng năm thì công ty cũng không phải rất bận.
Trong thời gian này, giả sử tổng giám đốc có đi đóng phim thật, cũng có thời gian.
Nghĩ tới đây, cấp dưới thầm than trong lòng: Số trời đã định.
Ân Vinh Lan không lên tiếng, tư duy xoay chuyển dần dần có hướng giải quyết.
Nhưng trước khi y tổng kết được biện pháp, Trần Trản gửi tin nhắn đến, thông báo mình đã về nhà an toàn, thuận tiện đề cập thứ sáu tuần sau phải đến ăn một bữa với nhà đầu tư.
Trần Trản không phải kiểu người chủ động báo tin bình an, đồng nghĩa rằng thông tin quan trọng thật sự nằm ở đoạn sau.
Ân Vinh Lan từ bỏ ý tưởng tìm người đi liên hệ với Lâm Trì Ngang, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Còn bớt cho mình một việc."
.
Sau khi dàn xếp mọi việc thoả đáng, Trần Trản bắt đầu lên kế hoạch viết đại cương sớm cho quyển tiểu thuyết thứ hai.
Ngoài đường có không ít người đang mua sắm đồ Tết, bạn bè người thân của nguyên thân đã không còn lui tới từ lâu, cậu cũng không cần phải nhọc lòng vì việc này.
Giữa lúc đang dạt dào ý tưởng, ngoài hành lang có tiếng vang, Trần Trản nhìn qua mắt mèo, ông lão đang dắt một con chó lớn.
Trần Trản mở cửa: "Huấn luyện xong rồi?"
Ông lão vừa thấy cậu, cười nói: "Ngoan hơn lúc trước không ít. Ông dắt nó về đây ở thử hai ngày, xem xem đã ổn hay chưa."
Trần Trản nghĩ đến Ân Vinh Lan mấy lần nhắc tới thành quả huấn luyện chỉ có ăn nhiều với ăn nhanh, không khỏi nhìn chằm chằm ông một lúc lâu: "Người sẽ hối hận."
Dứt lời, lắc đầu đóng cửa lại.
Khi tập trung làm việc vận thì tốc kim đồng hồ dường như cũng tăng lên.
Chẳng qua chỉ chỉnh sửa đại cương mấy ngàn chữ, khi ngẩng đầu lên lại, sắc trời đã tối xuống mấy tông.
Trần Trản đứng bên cửa sổ, mấy ngọn đèn đường hiếm hoi còn sót lại dưới lầu toả ra ánh sáng ảm đạm, miễn cưỡng rọi sáng một con đường nhỏ. Bỗng nhiên, tầm mắt cậu cố định tại một hình ảnh ở nơi nào đó, sau lại bình tĩnh dời đi, nhìn nhìn mấy bụi cây ướt át sau khi tuyết tan.
Đứng tầm hai phút, Trần Trản ném chìa khoá vào túi, gõ cửa đối diện.
Ông lão nhếch môi: "Đến quỵt cơm?"
Trần Trạn: "Con định tản bộ quanh đây, tiện thể giúp ông dẫn chó đi dạo."
Nghe đến đó biểu cảm ông lão chợt thay đổi: "Đúng là nên để nó ra ngoài chạy mấy vòng." Dừng lại một chút, trong giọng nói mang bất đắc dĩ: "Ông chưa bao giờ thấy con chó nào ăn mạnh như vậy."
Trần Trản lấy dây dắt chó từ tay ông, chậm rãi xuống lầu lượn quanh.
Con chó nghịch ngợm muốn vùng chạy bỏ chủ mấy lần, nhưng đều lấy kết quả thất bại làm dấu chấm hết.
Khác với thường ngày, Trần Trản không lượn vòng ra bên cạnh khu chung cư, mà đi thẳng từ đây sang kia.
Mùa đông vốn đã ngày ngắn đêm dài, nhưng khi cậu trở về đã tận hơn mười giờ tối, ông lão ngáp dài, không nhịn được nói: "Đi đâu mà lâu đến vậy?"
Trần Trản cười cười không nói lời nào.
Ba ngày liên tiếp, sớm tối mỗi ngày Trần Trản đều sẽ kiên trì dắt chó đi dạo, nội dung mấy chương "Sám Hối Lục" gần đây tương đối thiện lương, không phải lên hot search. Bất kể là đối với cậu nói riêng, hay đối với cư dân mạng nói chung, cũng có thể xem như một kiểu tháng năm tĩnh lặng.
Sáng ngày thứ tư, ông lão cơm nước xong sớm rồi chờ Trần Trản sang dẫn chó, thế nhưng hôm nay lại không có động tĩnh.
Nghi hoặc gõ cửa mấy cái, không tiếng trả lời, như thể không ai ở nhà.
Cho đến buổi trưa, vẫn chưa thấy bóng dáng Trần Trản xuất hiện, ông lão không khỏi có chút lo lắng, gọi điện thoại cho Ân Vinh Lan, kể lại tình huống.
Ân Vinh Lan cau mày, gọi cho Trần Trản mấy cuộc, toàn bộ không người nghe máy. Ngay lúc anh đang chuẩn bị phái người đi tìm, đột nhiên nghĩ đến gì đó, mở Weibo.
Không cần phải cố công tìm kiếm, tên Trần Trản vững vững vàng vàng treo trên top đầu hot search.
Trần Trản khóc lóc bóc lịch có lượt xem tăng vọt từng phút.
Video của một cư dân mạng qua đường gửi lên, rất mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra là Trần Trản. Trong khung hình đối phương cũng đang cất bước tiến vào đồn cảnh sát.
【 Bảy Giây: Hóng drama, tên này lại làm trò gì? 】
Bên dưới có fan bày ra lịch làm việc của Khương Dĩnh, ít nhất theo lí thuyết thì hai người không có liên quan, giả thuyết Trần Trản vì cô ấy vào đồn có khả năng không cao.
Suy đoán phong phú đủ kiểu bao nhiêu cũng có, vì cho đến bay giờ vụ việc Trần Trản và Khương Dĩnh Lâm Trì Ngang nửa đêm gặp mặt mấy ngày trước vẫn chưa có đáp án, có người suy diễn thành kì thật Trần Trản đã có quan hệ không đứng đắn với Lâm Trì Ngang từ mấy năm trước, nhiều lần uy hiếp đối phương để đào mỏ, Lâm Trì Ngang bị bức ép đến đường cùng đành bất đắc dĩ phải gán tội lừa đảo báo cảnh sát.
Sau khi lấy được mấy chục ngàn lượt like, người này chủ động xoá bài viết, việc này qua lăng kính của không ít dân mạng, đây chính là chân tướng.
Ân Vinh Lan tuy rằng không biết quá trình, nhưng vẫn thấy rõ suy đoán trên mạng là phi logic, nhìn chằm chằm hot search hồi lâu, đột nhiên lắc đầu cười, bất kể chân tướng ra sao, người chịu thiệt nhất định không phải là Trần Trản.
Chín người mười ý, đến tận giữa khuya, người trong cuộc mới khoan thai đáp lại: Gặp sasaeng fan, bị bám đuôi mỗi ngày, đã báo cảnh sát để bảo vệ an toàn bản thân.
Đăng kèm mấy tấm hình. Trong hình nhìn như selfie với chó, nhưng quan sát kỹ sẽ thấy góc ảnh đều có cùng một bóng người. Tuy Trần Trản đã che mờ, nhưng đối phương liên tục xuất hiện trong ống kính ở nhiều đoạn thời gian khác nhau, không khỏi làm người có chút hãi hùng.
【 Làn Tóc Maria: Đậu xanh rau má! Quả nhiên chỉ cần sống đủ lâu, chuyện gì cũng có thể thấy được. 】
【 Huyền Kình: Với việc cấm cản paparazi, dù bạn có không thích, nhưng xin cũng đừng làm tổn thương... Xin lỗi, tôi không nhịn cười được. 】
【 Zuk: Cứ thấy buồn cười khó hiểu. Trần Trản vậy mà cũng có ngày gặp phải sasaeng fan. @Khương Dĩnh, luật nhân quả không chừa một ai. 】
Năm đó Trần Trản theo đuổi thần tượng, từ theo dõi đến chụp trộm, thậm chí đến cuối cùng, còn phát triển đến mức độ viết thư đe doạ, tự nộp mình vào đồn cảnh sát. Có ai ngờ được, sasaeng fan cũng có ngày có sasaeng fan.
Cư dân mạng đồng lòng tổng kết tốt nhất đừng bao giờ làm chuyện xấu, dù sao người làm việc gì cũng đều có trời cao chứng giám.
Dù sao cũng đã bị doạ đến mức phải báo cảnh sát, có thể tưởng tượng được dưới sự đeo bám không lý trí của sasaeng fan, Trần Trản đã biết sợ là thế nào.
Mà đối tượng đang được bọn họ vô cùng cảm khái, cũng không run rẩy hoảng sợ như họ dự đoán. Giờ khắc này Trần Trản vừa về đến nhà không lâu, đang tưới nước cho mấy chậu trầu bà trong nhà.
【 Hệ thống: Kiểm tra thấy giá trị tẩy trắng của kí chủ đang tăng lên như vũ bão. 】
Trần Trản trước nay cũng thu được không ít giá trị tẩy trắng, được nó chủ động đề cập, có thể thấy thu hoạch quả đúng là rất phong phú.
【 Hệ thống: Hiệu quả của lòng cảm thông. 】
"Không liên quan." Được màu xanh từ mấy dây trầu bà làm nền, đầu ngón tay đang gảy hoa lá của Trần Trản đặc biệt lung linh: "Việc hại người và sự trừng phạt của pháp luật, rất nhiều lúc không cân bằng."
Nguyên thân dù đã vào đồn cảnh sát mấy lần, nhưng cũng không đồng nghĩa có thể bù đắp được toàn bộ tội lỗi.
Bây giờ có được cảm thông, mới miễn cưỡng hạ thấp ác cảm trong lòng vài người.
Ở một số khía cạnh khác, việc chạm trán sasaeng fan lần này không hoàn toàn là việc xấu.
Đến khi cậu hoàn thành xong việc nhà, phát hiện điện thoại có không ít cuộc gọi nhỡ, chủ yếu là đến từ Ân Vinh Lan. Trần Trản dựa vào trên ghế sofa nghỉ ngơi, bấm gọi trở lại.
Phía bên kia tiếp máy rất nhanh, Trần Trản trêu ghẹp nói: "Đang chơi di động?"
Ân Vinh Lan ừm một tiếng: "Xem tin tức liên quan đến cậu."
Trần Trản khẽ ho hai tiếng, trầm ngâm nói: "Đừng quên cuộc hẹn tối mai."
"Được." Dừng một chút lại nói: "Điện thoại di động đừng để tắt âm."
Trần Trản nở nụ cười: "Sáng nay vội vã đến đồn cảnh sát, quên đem theo." Cuối cùng còn bổ sung: "Lần sau tôi sẽ chú ý."
Khi nói chuyện trong mắt mang nét sung sướng nhàn nhạt, cảm giác được người khác quan tâm rất mới mẻ.
.
Hôm sau vì buổi tối phải đi ăn, Trần Trản dậy từ sớm, tiến hành cập nhật kênh sách nói.
Xử lý xong mấy chuyện vụn vặt, hơn nửa ngày đã lặng lẽ trôi qua.
Trong thành phố chưa bao giờ thiếu chỗ đốt tiền, địa điểm tối nay do mấy nhà đầu tư quyết định, chọn một khách sạn rất xa hoa.
Trần Trản lần đầu tiên tường tận tính cẩn thận của Lâm Trì Ngang, dù chỉ là một bộ phim nhỏ, anh cũng không trực tiếp vung tay xuống tiền ngay. Mà là tìm hai ba đối tác, tuy giảm tiền lời nhưng cũng đồng thời có thể san sẻ rủi ro.
Thời điểm cậu đến Ân Vinh Lan đã đứng trước cổng khách sạn.
"Sao không đi vào?"
Ân Vinh Lan: "Chờ cậu vào cùng."
Trần Trản rất hiếm khi thấy y rụt rè, cứ cảm giác thế này không quá giống tác phong của đối phương.
Chân trước vừa mới bước vào, Ân Vinh Lan bỗng nhiên nói: "Lúc tới đây có thấy hiệu thuốc nào không?"
Trần Trản đi xe buýt đến, có chú ý tới cảnh vật xung quanh, gật gật đầu.
Ân Vinh Lan thấp giọng nói hai câu.
"Thuốc giải rượu?" Trần Trản hơi run run: "Phải cần nó sao?"
Ân Vinh Lan nghiêm mặt nói: "Đề phòng bất trắc."
Đáy lòng nổi lên một chút nghi ngờ, nhưng Trần Trản vẫn quay người đi ra ngoài.
Nhìn đăm đăm theo bóng dáng cậu đến khi khuất ở ngã rẽ, Ân Vinh Lan mới theo phục vụ dẫn đường vào phòng đặt riêng.
Từng gặp phải sóng gió do vụ chụp trộm lần trước, Lâm Trì Ngang khi chọn khách sạn đặc biệt ưu tiên nơi có tính bảo mật riêng tư cao. Lúc này nhóm của anh đã ngồi trong phòng riêng, người đàn ông trung niên bên người anh chủ động gợi đề tài, từng câu từng chữ đều tỏ ý khen tặng khéo léo.
Một bên khác có một người lớn tuổi thái độ tương đối bình thường, gia thế của ông không tầm thường, chủ yếu là dẫn con trai đến làm quen với Lâm Trì Ngang, làm chuẩn bị cho việc thừa kế sau này.
Thiếu niên chỉ tầm hai mươi, chưa biết kiên nhẫn, tuy còn mười phút mới tới giờ hẹn, nhưng đã bắt đầu càm ràm: "Còn chưa tới nữa, đã đến giờ này rồi."
Ngay giữa lúc cậu đang nói, cửa phòng mở ra.
Người lớn tuổi vừa rồi hãy còn bất động như núi thấy vậy sững sờ, theo bản năng nhìn về Lâm Trì Ngang: "Tổng giám đốc Ân cũng tham gia đầu tư bộ phim này?"
Lâm Trì Ngang nhíu mày lại, ánh mắt hơi trầm xuống.
Ân Vinh Lan đứng yên tại chỗ, chờ anh tự phản ứng lại.
Lâm Trì Ngang xoay chuyển tư duy rất nhanh, liên tưởng đến chuyện bảo mẫu lần trước, biểu cảm phức tạp: "Trần Trản nói muốn đề cử người đóng vai chính cho phim mới, chẳng lẽ là anh?"
Lời vừa ra khỏi miệng, bầu không khí bao trùm phòng riêng lập tức trở nên tế nhị.
Ân Vinh Lan lúc này mới kéo một chiếc ghế sang ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Đúng là như thế."
Thiếu niên không dám nói chen vào, cậu cũng biết thân phận của Ân Vinh Lan, mặt đầy khó hiểu nhìn về cha mình.
Giờ khắc này người có thể chứng thực chỉ có Lâm Trì Ngang, người lớn tuổi nhìn sang anh, mà anh thì cười nhạo một tiếng: "Xem ra người nào đó chơi chủ tịch giả nghèo quá tay."
Một câu tiết lộ lượng thông tin khổng lồ.
Người còn trẻ có năng lực tiếp thu cao, nhanh chóng sắp xếp lại dữ kiện, mặt đầy kinh ngạc.
Biểu cảm Ân Vinh Lan làm người khác đoán không rõ, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Lát nữa hi vọng mọi người có thể phối hợp."
Thiếu niên tôn trọng nguyên tắc muốn biết phải hỏi: "Cần chúng tôi làm gì?"
"Còn làm gì được nữa?" Lâm Trì Ngang cúi đầu uống một ngụm, thu lại thâm ý vào con ngươi, cướp lời Ân Vinh Lan nhếch mép: "Cùng lên sàn thôi."
---
Lời tác giả:
Lâm Trì Ngang: ... Quả là "vở kịch lớn của năm".
Thiếu niên: Hay là chúng ta kéo hết những người biết chuyện vào chung một nhóm chat, mỗi người lưu lại tính cách nhân vật của mình?
Ba ngày sau, nhóm "Đoàn phim Tổng giám đốc bá đạo khổ tình" chính thức thành lập.
Lâm Trì Ngang: Tôi là công cụ gia tăng tình cảm.
Thiếu niên: Tôi là công tử bột, khi cần thì vênh váo hung hăng, thúc đẩy tình cảm hai bên.
Cấp dưới: Tôi là một viên gạch, xếp theo yêu cầu của ông chủ.
Ông lão cửa đối diện: Không phải hỏi, nếu hỏi thì là bà mai.