Từ trang trại ngựa rời đi đã sắp hoàng hôn, thân thể người lớn tuổi dễ buồn ngủ, không như người trẻ tinh thần sung túc, vừa lên xe không lâu, ông lão thắt chặt dây an toàn, dựa vào ghế xe chợp mắt.
Trên web là một rừng giục truyện, Trần Trản nhìn qua xong lựa chọn nhắm mắt dưỡng thần, suy tư tình tiết kế tiếp.
"Ầm" một tiếng, tiếng nổ lốp trong bóng tối khuếch đại vô hạn.
Xe giật thắng gấp, thân thể theo quán tính bật về phía trước lại bị dây an toàn giật mạnh trở lại. Loại trải nghiệm rất không tốt, Trần Trản hướng cửa sổ nhìn ra ngoài, xe còn chưa vào nội thành.
Ông lão: "Đừng lo lắng, có lốp xe dự phòng."
Trần Trản thoáng nhìn Ân Vinh Lan đóng lại toàn bộ cửa sổ xe, nhàn nhạt nói: "Vấn đề e rằng không nằm ở lốp xe."
Con đường này đã hẻo lánh còn chật hẹp, nếu bị đá nhọn đâm thủng lốp thì không sao, mà nếu nhỡ do người làm... Ha ha.
Tựa như xác minh cho suy đoán của cậu, Ân Vinh Lan mở đèn đến mức sáng nhất, loáng thoáng có thể nhìn thấy trong bụi cỏ phía trước có hai người.
Trần Trản không hề căng thẳng: "Đời như phim cứ đi đường vắng là có chuyện."
Ông lão từ trước lúc cậu phát biểu cảm nghĩ đã nhanh tay báo cảnh sát.
Ân Vinh Lan liền liếc nhìn gương chiếu hậu: "Không có đồng bọn."
Con đường này tuy rằng tương đối hoang vắng, mà cũng không phải không người đi đường, hai tên cướp không thể kiên nhẫn như bọn họ, móc ra dao găm nhắm thẳng đến.
Trần Trản cởi đai an toàn: "Để con xuống xem."
Ông lão vội vã ngăn cản cậu: "Đừng manh động."
Trần Trản lý trí phân tích: "Chờ bọn chúng lại đây trước, phá hỏng cửa xe, bên bị động trở thành chúng ta."
Ân Vinh Lan: "Xe còn chạy được, đâm tới là xong."
"..."
Câu này cũng thật là không hề nói ngoa.
Ông lão hơi hắng giọng: "Dạy dỗ cho bọn nó biết lễ độ là được, đừng gây án mạng."
Trần Trản cảm giác được một bên đầu xe lệch xuống rõ ràng, cau mày: "Rò hơi rất nhiều, không chắc có thể thành công."
Ông lão đè lại cái trán đang nhảy gân xanh, người trẻ bây giờ sao toàn như dân giang hồ.
Tiến độ khởi động xe không sánh kịp tốc độ một người phía trước xông tới, nhìn thấy người kia bắt đầu vọt chạy lên, Trần Trản xuống xe trước một bước.
Bọn cướp nhìn thấy động tác của cậu ngược lại hơi sửng sốt.
Trần Trản: "Nói về đánh nhau, đây chưa từng ngán bố con thằng nào."
Từ nhỏ đến lớn phàm là nói động đến cha mẹ cậu, Trần Trản trước nay không đôi co nhiều lời, đều nói chuyện bằng nắm đấm.
Ông lão không kìm được mở cửa sổ ra: "Kiềm chế chút, chúng có vũ khí."
Trần Trản: "Con cũng có."
Thẳng thắn dứt khoát cởi ra dây thắt lưng.
Ba phần lưu manh, bảy phần thần thái, vốn là một động tác rất có phong cách, nhưng quần lại không đúng lúc tuột xuống một đoạn nhỏ.
Trần Trản mí mắt giật lên, mấy ngày thiếu ăn làm vóc người càng gầy gò, quần vốn vừa mặc hiện tại đã hơi rộng một chút.
Bọn cướp cần chính là tiền, không định làm chết người, vừa huơ huơ dao trên không vừa nhích tới gần: "Đưa tiền ra đây!"
Trần Trản quật một roi đáp lại, đồng thời lúc đối phương né tránh, một đấm hướng mặt quất tới, ngay sau đó giơ cao chân đạp mạnh xuống nửa dưới đối phương, thế đánh lưu manh điển hình.
Suy xét đến còn một tên đồng loã, không dám đánh quá mức tập trung, lúc vừa phân tâm thì phát hiện đồng bọn đã nằm rạp trên đất từ khi nào.
Ân Vinh Lan chẳng biết lúc nào xuống xe, dáng người thẳng tắp, ngoại trừ tầm mắt sắc bén hơn chút, mang đến cảm giác vẫn là một người hiền lành hờ hững ôn hòa.
Nếu không phải nhìn thấy tên cướp đang ôm bụng rên rỉ trên đất, Trần Trản suýt nữa phải tin y sái cổ.
Ân Vinh Lan giương mắt quét tới, dừng ở phần eo bị lộ ra: "Màu sắc rất đặc biệt."
Trần Trản thong dong kéo kéo quần, thắt chặt thắt lưng, một bên lông mày nhướng nhướng nhìn y: "Anh có ý kiến gì với quần lót màu xanh nhạt?"
Ân Vinh Lan lắc đầu biểu thị tôn trọng.
Giằng co một phen, cộng thêm đi đồn cảnh sát làm tường trình, lúc trở về nhà đã có thể thấy trời sao thưa thớt ngoài của sổ.
Theo thường lệ mở máy vi tính, lúc màn hình lấp loáng sáng lên, Trần Trản không khỏi suy tư có nên tạm nghỉ một đêm. Nghĩ đến số dư thẻ ngân hàng, trong phút chốc bốc lên nhiệt tình.
【 Hệ thống: Vậy người đàn ông mũ lưỡi trai là ai? 】
Trần Trản lúc đánh chữ xì nhẹ một tiếng: "Thế ra mi cũng ghiền truyện."
【 Hệ thống: Đêm dài trống vắng. 】
"Khoan đã," Trần Trản nhấp một ngụm trà nghỉ xả hơi, sờ sờ cằm: "Tính tình tốt hơn rất nhiều."
Chẳng lẽ lại đổi hệ thống?
【 Hệ thống: Đúng vậy, ca trước nó nhảy việc. 】
Trần Trản không đem nguyên nhân đổ lên bản thân, lý luận: "Hiện tại có thể cho mi xem, sau này ra nhiều hơn nếu muốn xem nữa phải trả tiền, không có tiền dùng đồ bán trong cửa hàng của bọn mi trả thay cũng được."
【 Hệ thống: ... 】
Trần Trản lần nữa tập trung lực chú ý, cả phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng bàn phím gõ lộc cộc.
【 Hệ thống chăm chú nhìn trộm màn hình: Ồ wao, mũ lưỡi trai vậy mà là sasaeng fan!
... Trời ơi, mấy người còn đánh nhau.
... Hay lắm, đối với mấy thằng biến thái cuồng theo dõi, đáng báo cảnh sát.
... Cái gì? Anh phát hiện hắn ta còn theo minh tinh khác, tức giận đến mức đánh người một trận!
... Chỉ có thể làm fan Khương Dĩnh, người khác đều là rác rưởi?
... Thứ fan only nhà anh! 】
Không quan tâm phát biểu linh tinh trong đầu, ngày hôm nay dòng suy nghĩ rất mạch lạc, Trần Trản đăng xong chương mới, tra một chút tổng kết thu nhập, mắt cười không thấy tổ quốc.
Cú đêm ở đâu cũng có, vỏn vẹn mấy phút đồng hồ, cậu lần thứ hai chỉ lấy sức một người đưa Khương Dĩnh lên hot search.
Khương Dĩnh trước khi đóng phim xuất thân từ nhóm nhạc, thành viên cùng nhóm vì chen chân vào gia đình người khác dẫn đến nhóm giải tán.
Giờ khắc này cô mới vừa kết thúc một cảnh quay, nữ diễn viên diễn cùng cô ban đầu còn nhiệt tình, hôm nay lại gần như không nói chuyện với cô một lời.
Quản lý đưa nước, thở dài nói: "Lòng ganh tỵ của phụ nữ."
Khương Dĩnh còn cảm thấy hơi lạ lẫm, lấy địa vị hiện nay của cô tại showbiz, rất ít người thái độ ra mặt.
Quản lý: "Ekip bỏ tiền mua vài cái hot search đều trúng dịp bị em đè xuống, làm sao lại không ý kiến ?"
Khương Dĩnh tay vặn nắp chai khẽ dừng: "Hot search?"
Quản lý cho cô xem điện thoại di động.
Fan Khương Dĩnh , Sasaeng fan đại chiến Only fan hai tiêu đề một trên một dưới treo top đầu.
Quản lý lần nữa thở dài nói: "Em bây giờ đang lúc đóng phim, độ chú ý thấp, Trần Trản làm ra trận này vừa đúng dịp."
Khương Dĩnh nhíu mày... Thời cơ quả thực rất khéo.
Đối phương không thổi phồng không bôi đen, chỉ cần muốn giữ độ nổi tiếng thì cô sẽ chọn mặc kệ, nếu như nương theo hưởng fame n lần xong còn truy cứu, tuyệt đối sẽ bị không ít dân mạng xem thành lươn lẹo.
Thở dài, lấy kịch bản đến chỗ đạo diễn nhờ tư vấn diễn xuất.
Bên cạnh hòm dụng cụ ngổn ngang, Diêm Thành Tắc vẻ mặt lạnh nhạt, lúc này đang lướt điện thoại không chú ý tới người đến.
Khương Dĩnh đang định mở miệng, liền nhìn thấy nội dung trên màn hình điện thoại:
Đánh một phát thưởng đậm, chờ mong đón chương tiếp theo.
"..."
Khương Dĩnh ho nhẹ một tiếng, bốn mắt nhìn nhau, Diêm Thành Tắc giấu đi lúng túng trong mắt, khôi phục vẻ nghiêm khắc thường này: "Có việc gì?"
Khương Dĩnh nhìn chằm chằm người nọ một lúc lâu: "Cảnh trời mưa là đêm nay hay đêm mai diễn?"
Diêm Thành Tắc: "Liên lạc xe chở nước thì ngày mai mới đến."
Khương Dĩnh gật gật đầu, quay người rời đi.
Thợ chụp ảnh bên cạnh thấy tình cảnh này: "Đạo diễn Diêm, anh cũng đọc "Sám Hối Lục: Tình cảm chớm nở và bước đường sa đoạ của thiếu niên phản nghịch"?"
Diêm Thành Tắc nghiêm mặt: "Phải ở nơi rừng sâu núi thẳm quay phim mấy tháng, tùy tiện xem một chút."
Thợ chụp ảnh một mặt tôi hiểu mà, Diêm Thành Tắc thường ngày hết sức nghiêm túc, anh không hay nói chuyện, cũng không túm tụm cùng những người khác giao lưu.
Không ngờ còn có kỹ thuật viên ánh sáng làm người đồng đạo: "Tôi cũng lén nạp thưởng mấy lần."
Bốn mắt nhìn nhau, ăn ý nhếch một miệng răng trắng cười cười... Chỉ cần tôi anh cùng đọc "Sám Hối Lục", chúng ta chính là anh em ruột khác cha khác mẹ.
Trần Trản biết truyện mình nổi, mà còn không biết đã nổi trôi đến trong đoàn phim.
Đêm khuya mất ngủ, trong phòng đến cái TV cũng không có, vì không muốn giống thằng đần nằm liệt giường, Trần Trản mở ra đèn ngủ, bắt đầu lướt điện thoại di động.
Cần phải sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, một bên lướt bình luận, một bên quyết định điều chỉnh thời gian gõ chữ thành buổi sáng.
【 Liễu Rủ Ven Hồ: Only fan công khai, đánh nhau với sasaeng fan, ông chiếm được cái gì? 】
Trần Trản cảm thấy người này rất thú vị, tựa hồ hết sức bất mãn, mà ngược lại còn đánh thưởng. Niệm tình tiền thưởng, trả lời: 【 Chiếm được mười ngày tạm giữ theo thủ tục hành chính. 】
Liễu Rủ Ven Hồ có lẽ bị câu trả lời chân thành của cậu làm chấn động, thậm chí còn đánh khen thưởng thêm một lần.
Bình luận từ chửi rủa biến thành nửa chê nửa khen, Trần Trản lướt lướt một chốc, tư duy dần dần lệch đi.
Câu không tự chủ được mà nghĩ tới Ân Vinh Lan.
Kĩ thuật cưỡi ngựa thuần thục, thần thái tao nhã, những đặc điểm này phải là của đại gia nhiều tiền, mà mỗi lần trộm thăm dò tin tức từ trong miệng ông cụ, lại không giống như một người tốt thuần tuý. Đặc biệt là ánh mắt bình thản khi y đối mặt ngựa con đã chết ban sáng, tựa như ở trong mắt đối phương, so với con kiến bị vô tình giẫm chết ven đường cũng chẳng hề khác biệt.
"Hệ thống," Trần Trản hỏi: "Ân Vinh Lan có khi nào là phản diện lớn nhất tiểu thuyết không?"
【 Hệ thống: Phản diện lớn nhất chẳng lẽ không phải là anh? 】
"..." Trần Trản trầm mặc chốc lát, mím mím môi: "Xin lỗi, tôi quên mất."
Bầu không khí lâm vào lúng túng giây lát, Trần Trản trấn định mà uống một ngụm nước: "Ân Vinh Lan có thể có thân phận đặc biệt gì khác không?"
【 Hệ thống: Tôi làm sao biết? 】
Trần Trản à một tiếng.
【 Hệ thống: Tiểu thuyết vây quanh nam nữ chính mà triển khai, trong tiểu thuyết viết cái gì thì tôi biết cái gì, còn lại không rõ ràng. 】
Trong lúc Trần Trản cau mày, hệ thống lại lên tiếng.
【 Tôi đã gửi một file txt đến hòm thư của anh, có thể dùng để tìm đọc tình tiết trong truyện bất cứ lúc nào. 】
"... Không cần."
Cậu có ký ức của nguyên thân, biết được cơ bản tình tiết đã từng phát sinh, bên trong những ký ức này, vẫn chưa thấy có bất kỳ thông tin nào có liên quan đến Ân Vinh Lan.
Trần Trản: "Theo mi thấy, đối phương là ác hay hiền?"
【 Hệ thống: Ác chứ. Gần mực thì đen, xung quanh nhân vật phản diện hơn phân nửa đều là người xấu. 】
Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Một đêm trôi qua, sáng sớm, Trần Trản đúng giờ nhấn chuông nhà cụ ông ăn chực.
Cậu nấu nướng tạm được, làm trứng chiên lại rất lão luyện, ông lão khen không dứt miệng.
Trần Trản lấy ra bức tranh thêu làm thâu đêm: "Quà mọn, tỏ chút tâm ý."
Ông lão nhìn chằm chằm tranh chữ thập đã hoàn toàn biến dạng: "Đây là... Trư Bát Giới cõng vợ?"
Trần Trản ngẩng đầu lên, tiến hành sửa sai: "Chồn cáo chúc Tết gà." []
"Thêu rất là..." Vốn muốn nói rất có hình tượng, nhưng không có cách nào hoàn toàn che giấu lương tâm, sửa lời nói: "Rất sinh động."
Trần Trản: "Ông tìm chỗ treo lên đi, làm trang trí."
Ông lão đã lớn tuổi nên thị lực không được tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thẩm mỹ cơ bản: "Có lẽ không quá hợp với cách bày trí trong phòng."
"Treo trước cửa." Trần Trản chỉ chờ mỗi chờ câu này: "Trừ tà."
Dù sao mục đích chính cũng là để ngừa bất trắc, đánh tiếng nhắc nhở người nào đó.
---
Lời tác giả:
Trần Trản: Xác định anh ta đúng thật không phải trùm ẩn?
Hệ thống: Nhấn mạnh lần cuối, trong truyện này chỉ có mình anh là nam phụ ác độc!
Trần Trản: Nếu không mấy chương này tôi thể hiện dịu dàng một chút,
đúng lúc ra diễn một hai cảnh.
Hệ thống: ... Đừng, đừng đến đây, anh muốn làm gì?
Trần Trản (nụ cười dần dần biến thái): Đoán xem.
---
Chú thích:
[] Chồn cáo chúc Tết gà: Giả vờ thân thiện vì mục đích xấu, là cái Ân Vinh Lan cầm trên ảnh bìa =)))