Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

chương 62: bị phốt và tự phốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rất ít người thật lòng quan tâm cảm xúc của một người khác, dân mạng theo đuổi sự thú vị, Trần Trản sẽ cho bọn họ một đáp án thú vị.

Quả nhiên ngay sau đó, những người vừa đòi cá cược bắt đầu trêu nói đây là một màn cung đấu quy mô lớn.

Thời điểm Vương Thành đến sắc mặt thoang thoáng vui mừng: "May mà anh phản ứng nhanh."

Đã có người định lợi dụng tình thế lúc đó để kích war.

Trên lý thuyết Trần Trản là người bị hại, nhưng ít nhiều vẫn có ảnh hưởng.

"Tính anh quá cứng," Vương Thành cười khổ nói: "Trước mắt không ai dám chủ động đề xuất hợp tác với chúng ta."

Như dự liệu, Trần Trản vẫn chưa tỏ vẻ ngạc nhiên bao nhiêu: "Trước tiên cứ nắm lấy thứ có sẵn trong tay."

Vương Thành cũng có cùng ý tưởng: "Dư luận đang đứng về anh, phía thương hiệu chắc chắn không muốn lớn chuyện đến mức mọi người đều biết, nhất định phải tỏ thái độ rõ ràng."

Gã trước kia còn lo rằng tâm lý Trần Trản sẽ có khúc mắc, không muốn hợp tác với mối này nữa.

Trần Trản lắc đầu, ra hiệu có việc gì thì cứ liên hệ.

So với bồi thường, phía thương hiệu càng thiên hướng một điều nhịn là chín điều lành, mức độ đãi ngộ vẫn rất được.

Trần Trản đón chào một điểm đột phá nho nhỏ trong đời, lần đầu tiên ký hợp đồng có hạn hơn một năm.

Ưu điểm khi có công ty bắt đầu bộc lộ.

Mặt khác, không như ngày trước lên hot search như dạo phố, phốt của cậu trên mạng lũ lượt không dứt, nhưng vì còn chưa xuất hiện cái nào có sức bùng nổ quá lớn, Trần Trản đều dùng thái độ bàng quan.

Công việc và đời sống cá nhân không bên nào chịu buông tha cho cậu.

Ký hợp đồng hoàn tất, Trần Trản dành ra chút thời gian nghỉ ngơi làm tổng vệ sinh nhà cửa, thời điểm nhìn thấy bệnh án Ân Vinh Lan để lại, tạm thời đặt dụng cụ lau nhà qua một bên.

Nhìn đăm đăm bìa hồ sơ bệnh án trọn mười giây, Trần Trản nhíu mày, suy tư --

Anh ta bệnh, mình là thuốc.

Chín bỏ làm mười, đây là một lời tỏ tình.

Còn chưa kịp nghĩ kỹ, hệ thống đã nhảy nhót trong đầu kêu la không thể, Trần Trản không buồn phản ứng, cậu gặp chuyện không thích trốn tránh, suy nghĩ kỹ càng rồi hẹn đối phương ra gặp mặt.

Thành danh rồi cũng kéo theo không ít phiền nhiễu, bây giờ ra ngoài phải chọn lúc trời tối mịt, muốn nói chút chuyện cũng phải đặt phòng riêng.

Áo khoác được treo một bên, Ân Vinh Lan chỉ mặc một chiếc áo lông, cổ áo kiểu chữ V làm lộ ra xương quai xanh và chiếc cổ thon dài, có vẻ gợi cảm khó tả.

Trần Trản ngồi xuống cạnh y, không vào thẳng chủ đề: "Ăn gì không? Tôi mời."

Sau khi đồ ăn bưng lên đầy đủ, phát hiện tất cả thức ăn trên bàn đều là đồ chay.

Ân Vinh Lan nhìn cậu, Trần Trản khẽ gật đầu, tỏ ý hiểu được... Thỏ đây muốn ăn thỏ gần hang.

Ân Vinh Lan cười đến cứng còng, chờ mong đáp án.

Không khí dần dần lắng đọng lại.

Quan hệ giữa hai người họ rất phức tạp.

Không đơn giản chỉ là bạn bè, càng không hẳn gọi là tình yêu, tựa như bên nào cũng có đôi chút, rồi lại không đủ sâu sắc.

Trần Trản nhẹ nhàng thở dài, còn gì đáng ngại bằng cục diện hiện tại?

Đang trong lúc trầm tư, hệ thống ba lần ngăn cản phủ định liên tục. Bị phiền đau cả đầu, cậu không khỏi hỏi: "Mi bất mãn cái gì?"

【 Hệ thống: Em, em cũng thích anh! 】

"..."

【 Hệ thống: Tuy rằng kí chủ thường thường ghẻ lạnh, thi thoảng dùng thủ đoạn thương tổn lợi dụng em, nhưng đôi lúc vô tình anh lại đối tốt với em, làm em nảy sinh cảm giác ỷ lại. 】

Mi mắt Trần Trản nhảy giật... Đây chẳng phải là hội chứng Stockholm?!

Cậu bên này đang đứng hình vì màn bày rỏ đột ngột, Ân Vinh Lan bên khác thì cảm thấy thời gian chờ đợi hơi dài, âm thanh cất lên rất nhẹ, giọng đầy yếu đuối: "Tuần trước tôi đã gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói phục hồi rất tốt. Chỉ cần khoảng thời gian này ổn định vượt qua, sẽ không cần phải chuyển sang khoa tâm thần."

Dịch ra là, một khi gặp phải đả kích nặng nề, tình hình sẽ chuyển biến nghiêm trọng.

【 Hệ thống: Em cũng bệnh nữa! 】

Trần Trản xoa xoa ấn đường... Một đôi Lâm Đại Ngọc?

Qua một chốc, ngẩng đầu nhìn Ân Vinh Lan, cánh môi giật giật: "Chúng ta có thể thử..."

Lời còn chưa dứt, trong đầu truyền đến một cơn đau nhói, âm thanh cuối cùng nghe thấy trước khi hôn mê là tiếng ly nước trong tay rơi xuống đất.

Tựa như đang đứng trong một hồ nước bùn, không chìm không nổi.

So với thân thể, ý thức đã tỉnh lại trước, trong thế giới tối đen, Trần Trản dò dẫm bước đi.

Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc xuất hiện một thanh âm khác: 【 giá trị tẩy trắng bồi thường đã chuyển đến. 】

Âm sắc khan khan tiêu điều, khác với khi trước.

Trần Trản: "Hệ thống mới?"

【 Hệ thống: Đối tác trước của ngài đã được xác nhận mắc hội chứng Stockholm, bị cưỡng ép giải trừ trói buộc trục xuất trở về. 】

Trần Trản không còn lời nào để nói.

【 Hệ thống: Tương lai sắp tới, xin cho tôi được tận sức trung thành phục vụ vì ngài. Xin ngài yên tâm, tôi đã sắp về hưu, không bị bọn nhỏ mê hoặc được. 】

Trần Trản quan tâm chính mình đến khi nào mới có thể tỉnh lại hơn.

Nghi hoặc chưa hỏi ra miệng, bỗng nhiên có thể cảm nhận được ánh sáng chiếu trên da nóng rát, thân thể dần dân khôi phục tri giác, Trần Trản chầm chậm mở mắt trên giường bệnh.

Bên giường có một bóng người, Trần Trản giơ tay lên, người kia lập tức nắm chặt: "Đỡ chút nào chưa?"

Trần Trản gắng gượng ngồi dậy, cổ họng khô khốc.

Ân Vinh Lan rót cho cậu ly nước, có nước thấm giọng, mới mở miệng lại, hỏi thăm tình trạng thân thể của mình.

Ân Vinh Lan ánh mắt phức tạp: "Bác sĩ nói là chấn động não."

"..." Hơi thất thần nháy mát, Trần Trản mờ mịt: "Sao có thể?"

Thời điểm vừa chụp CT xong, lúc Ân Vinh Lan nhận báo cáo cũng không thể tin tưởng.

Bác sĩ hỏi han trước khi bệnh nhân ngất đi có gặp phải chuyện bất ngờ gì không.

Ân Vinh Lan đưa ra câu trả lời phủ định.

Bác sĩ: "Trước khi bất tỉnh cậu ấy đang làm gì?"

"Chúng tôi đang ăn cơm với nhau," Ân Vinh Lan: "Tôi thổ lộ với cậu ấy."

Sau đó người ta bất tỉnh nhân sự.

Còn nhớ lúc đó ánh mắt bác sĩ vô cùng sâu xa.

Trần Trản giả vờ ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Có thể là do hôm qua tôi bất cẩn đập đầu trúng tủ, lúc đó cũng không để ý nhiều."

Không cần biết lời này là thật hay giả, ít nhất đạt được hiệu quả an ủi.

Sau khi tỉnh lại bác sĩ theo quy trình đến dò hỏi, xác định cậu hoạt động không gặp khó khăn, biểu thị về nghỉ dưỡng là được, nếu thật sự không yên lòng cũng có thể nằm viện theo dõi.

Trần Trản không chút do dự chọn phương án thứ nhất.

Làm thủ tục xuất viện xong xuôi, Ân Vinh Lan lái xe đưa cậu về nhà, vì ra chuyện bất ngờ nên không cố tỏ bày nữa.

Hai người tán gẫu một lát như thường ngày, Ân Vinh Lan nấu cháo cho cậu rồi mới trở về.

Trong phòng yên tĩnh như xưa.

Trần Trản ăn hết chén cháo rồi đến bên cửa sổ một lúc, tinh thần đã khá hơn nhiều.

Phong cảnh ngoài cửa cũng không tươi tắn, tuyết đọng trĩu nặng cành khô, từ trên cao nhìn xuống, vạn vật hắt hiu.

Một dáng người hơi đậm quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Ánh mắt Trần Trản hơi rục rịch, xoay người đi mở cửa.

Năm phút sau, Vương Thành thở hồng hộc bò lên, nhìn thấy người đang dựa trên cửa chờ gã, ngạc nhiên đôi chút: "Sao anh biết tôi sắp đến?"

Trần Trản khom lưng lấy cho gã một đôi dép lê sạch sẽ: "Lúc ra hít thở không khí bất ngờ trông thấy."

Hai người hiện có chung lợi ích, ra vẻ hỏi han ân cần vài câu, Vương Thành lập tức chuyển vào đề tài chính: "Tuần sau có một show ở nước ngoài, tôi đã bàn bạc xong, đến lúc đó phía thương hiệu sẽ gửi thư mời."

Trần Trản: "Visa của tôi không thành vấn đề."

Trao đổi với người thông minh rất bớt lo, Vương Thành nhếch miệng cười cười: "Còn có một việc..."

Từ trong túi tài liệu lấy ra một xấp giấy dày cộm, nói đúng hơn là trông càng giống một quyển sách.

"Tôi nhờ người chỉnh lý lại chuyện xấu ngày xưa của anh, nếu không có gì bất ngờ thì trước tuần lễ thời trang sẽ có người bắt tay phốt anh từ đây."

Sói đã nhiều mà thịt lại ít, cậu đột nhiên lấn sân sang giới thời trang, ắt hẳn không thể thiếu người chèn ép.

"Công ty đã chuẩn bị vài biện pháp truyền thông," Vương Thành xoa xoa tay nói: "Nhưng mà chuyện gì cũng không thể đảm bảo tuyệt đối, anh phải chuẩn bị tâm lý trước."

Trần Trản tuỳ ý lật xem, phát hiện còn chỉnh lý rất tỉ mỉ, thậm chí sắp xếp theo mức độ nghiêm trọng, đóng sách lại nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ xử lý."

Vương Thành nhìn cậu: "Có biện pháp rồi?"

Trần Trản gật gật đầu, ước lượng quyển sách trên tay, độ dày này đã có thể làm gạch đập chết người.

Bài bóc phốt cũng phải bỏ tiền đẩy tin, đương nhiên sẽ chọn chuyện giật gân hàng đầu.

Cậu trước tiên bắt đầu từ sự tích dữ dội nhất, suy tư chốc lát rồi bắt đầu gõ chữ --

Kế hoạch người tình trong mộng vì Quỳ Quỳ biến mất mà tạm thời đặt dấu chấm hết.

Nhưng trong thời gian đó tôi cũng được nhen lên ngọn lửa hi vọng.

Tình cũ là chủ đề muốn thuở trong tình yêu.

Quá khứ của nữ thần không dễ điều tra, mà hôn phu của em thì hoàn toàn trái ngược, có quyền có thế, luôn luôn được công chúng chú ý.

Tôi dễ dàng biết được đối phương có một mối tình chóng vánh thời đại học.

Tốn công tốn sức một hồi để liên lạc với cô gái này.

Nếu chỉ xét về nhan sắc, cô ấy rất đẹp, nhưng đáng tiếc lưng hơi còng cộng thêm trang điểm quá đậm, làm thần thái kém đi không ít.

"Năm hai đại học mẹ anh ấy cho tôi một triệu," Cô gái cười lạnh: "Nghĩ thấy dù kết hôn cũng không chừng phải ký hợp đồng tiền hôn nhân, vậy nên lấy tiền dứt áo."

Tôi hoài niệm khi xưa, thở dài nói: "Ngày đó vật giá còn rất rẻ."

Khuôn mặt cô gái như vặn vẹo trong chớp mắt.

Tôi không để ý, nói thẳng mục đích.

Cô gái nhíu mày: "Hai mươi vạn."

Tôi lắc đầu, biểu thị một xu cũng không cho. Ngay trước khi cô ta giận dữ bỏ đi, mở miệng nói: "Một khi đã trở thành Lâm phu nhân, sau này tài sản nhà họ Lâm nếu không phải cho cô, thì cũng cho con của cô thôi."

Cô ấy chần chờ, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Kế hoạch triển khai ở một nhà hàng.

Công tử nhà giàu tham dự dạ hội xong, thấm chút men say, cầm thẻ phòng chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.

Cô gái chờ sẵn ở khúc quanh, chớp thời cơ lách người vào chung, ngay trước khi bị tống ra, gọi một tiếng: "Là em đây."

Thấy rõ mặt mũi cô, nhưng Lâm Trì Ngang lại không có một chút xúc động.

Cô gái thấp giọng kể lể sau khi bỏ đi đã hối hận nhường nào, cùng tình yêu sâu sắc với tên đó trong những năm qua.

Không nhận được đáp lại, dứt khoát bắt đầu cởi quần áo.

Tôi bắt lấy thời cơ, đá văng cánh cửa khép hờ, chụp ảnh xối xả, miệng thì kêu lên: "Quân mèo mả gà đồng! Cuối cùng cũng bắt được chúng bây!"

Lần này không chỉ muốn cho tên này thâm tiền, mà còn phải bị thân bại danh liệt.

Hai mươi phút sau, tôi và cô gái kia đồng thời bị áp về đồn cảnh sát.

Tội danh là lấy sắc lừa tiền, tống tiền chưa đạt.

...

Đăng xong chương mới, Trần Trản dựa theo "tuyển tập chuyện thất đức" của Vương Thành cung cấp, lần lượt tìm từ khoá trên Weibo.

Một khi phát hiện có dấu hiệu dẫn dường dư luận bóc phốt, lập tức cập nhật chương mới tương ứng.

Chỉ cần tốc độ tự phốt của cậu đủ nhanh, tai tiếng sẽ không đuổi kịp.

Suốt cả một buổi tối, Trần Trản đều luôn đấu tranh kịch liệt với thế lực thù địch, bứt phá giới hạn một đêm lên truyện bốn lần.

Hôm sau, lời có cánh và tin nạp thưởng của fan như cơn sóng thần mà nhấn chìm cậu.

"Nghe đồn tác giả sắp đi show, còn tưởng anh định dừng ra chương rồi!"

"Em chỉ muốn like mạnh cho anh nhà chăm chỉ!"

"Yêu anh quá đi mất!"

Có người còn đặc biệt viết một bài thơ để ca ngợi cậu.

Vì mục đích của bản thân rất rõ ràng, thậm chí không chút nào che lấp, dễ dàng bị người nhìn thấu dụng ý thật sự.

Có người ngậm tiền viết một bài sớ, công kích vào điểm này nói cậu dồn dập ra truyện để che lại quá khứ không vẻ vang.

Đáng tiếc dưới bình luận lại bẻ cua trăm ngả, tổng kết tư tưởng chính: Chỉ cần chịu viết truyện, chân lý sẽ vĩnh viễn nằm trong tay Trần Trản.

---

Lời tác giả:

Ân Vinh Lan lên mạng đăng topic cầu viện:

Thổ lộ với đối tượng thầm thương,

đối phương chấn động não bất tỉnh tại chỗ,

như thế nói lên điều gì?

Cư dân mạng: ... Nói lên người đó yêu ông đến choáng đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio