Lẳng lặng đợi vài giây, kệ hàng không đổ, trần nhà không sụp.
Hai người đứng cách mấy mét, bình an vô sự.
Trần Trản hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ tượng Phật trong nhà thật sự có linh?
"Cùng đi uống trà đi."
Lâm Trì Ngang vừa lên tiếng, cả Khương Dĩnh lẫn Trần Trản đều sửng sốt nhìn sang. Nhưng anh vẫn như không hề hay biết, khuôn mặt lạnh lùng hơi dịu lại, vô cùng lừa tình nhìn về cô bé đứng cạnh: "Đừng tiết lộ chuyện này nhé."
Hai cô bé lật đật gật đầu.
Trần Trản chần chờ giây lát, rốt cuộc vẫn bước theo.
Lâm Trì Ngang đẩy xe chứa đồ ra quầy thu ngân, Khương Dĩnh vẫn luôn ôm tay anh, thấp giọng hỏi: "Sao thế anh?"
Trần Trản đứng gần đó, có thể nghe rõ hai người nói gì.
Lâm Trì Ngang liếc về Trần Trản: "Chẳng biết tên này đắc tội với ai thôi."
Khương Dĩnh không chút hoang mang, ung dung mở ví lấy một chiếc gương, vờ như chỉnh lại tóc mái. Chếch gương chiếu đến một góc, một người đàn ông ở khu thực phẩm tươi sống đập vào mắt.
Cô có kinh nghiệm diễn xuất phong phú, dễ dàng nhìn ra người kia đang giả vờ chọn lựa.
Cất gương rồi cười cười: "Đừng nghi ngờ lung tung, biết đâu là fan của em đó."
Tuy miệng nói thế, nhưng ba người cũng tự rõ trong lòng, tám chín phần mười là theo dõi Trần Trản. Từ vụ cháy nhà đến giờ chỉ mới một tháng, hung phạm vẫn chưa bắt được, chẳng ai dám chắc hắn có ra tay lần nữa hay không.
"Thuận tay trái." Trần Trản bỗng nói.
Khương Dĩnh: "Cái gì?"
Trần Trản lắc đầu, không lên tiếng. Vừa nãy người kia lựa đồ dùng tay trái, bất kể vóc dáng hay tay thuận đều khớp với đoạn phim của camera.
Tính tiền xong theo bọn họ ra bãi đậu xe, Trần Trản chẳng biết vì sao lại đổi ý: "Đột nhiên nhớ ra còn có việc, chắc không thể cùng đi rồi."
Lâm Trì Ngang quét mắt nhìn người lảng vảng xa xa: "Anh chắc chứ?"
Trần Trản cười cười, cứ thế mỗi người một ngả.
Gã bám đuôi thấy cậu đi về phía mình, kinh ngạc giây lát, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Không chờ chính thức chào hỏi, đã chủ động tháo khẩu trang.
Gã có một đôi mắt ấm áp hiền hoà, như cảnh xuân tươi đẹp. Mặt mũi bình thường, nhưng đặt cùng nhau lại có rất độc đáo.
Kỹ thuật hoá trang của nguyên thân thuộc hạng nhất nhì, Trần Trản có thể khẳng định khuôn mặt này không bình thường. Hoặc phẩu thuật thẩm mỹ, hoặc dùng biện pháp đặc biệt nào đó để thay đổi, tuyệt đối không phải khuôn mặt vốn có.
Trần Trản: "Anh tên là gì?"
"An Lãnh."
Cái tên hoàn toàn tương phản với cảm giác ấm áp toả ra từ gã.
Trần Trản: Tôi có quen anh An sao?"
An Lãnh lắc đầu.
Trần Trản mỉm cười: "Vậy anh An nhất định rất hâm một tôi rồi, nếu không sao lại kiên trì theo tôi lâu đến thế."
Giọng cậu rất nhẹ nhàng, dù đang trào phúng cũng không làm người thấy chói tai.
An Lãnh vẫn đứng nguyên nhìn cậu, bất ngờ móc ra một con dao.
Kỹ năng phòng thân của Trần Trản rất tốt, ánh mắt không chút bối rối, nhưng khi vừa mới thủ thế phòng ngự, An Lãnh lại đột ngột trở tay đâm về tim mình.
Trong tích tắc dao đâm xuống, Trần Trản lên gối vào dụng đối phương, ngăn gã tự sát, khi đoạt dao không thể tránh cứa trúng tay, bắn ra vài giọt máu.
Đúng lúc này An Lãnh vùng ra một cách thần ký, quay người chạy thoát.
Trần Trản nhặt dao nhìn đăm đăm theo hướng đối phương tháo chạy mà cau mày.
【 Hệ thống: Anh không nên cứu hắn ta. 】
Bây giờ nghĩ lại, rất có thể tự sát chỉ là động tác giả, mục đích thật sự của An Lãnh chính là lấy mẫu máu.
Trần Trản: "Trên dao có độc không?"
【 Hệ thống: Là một con dao mới tinh. 】
Phía khác, An Lãnh chạy ra đến một toà cao ốc mới dừng lại, xác định Trần Trản không đuổi kịp, cố nén thở dốc, thấp giọng nói: "Kiểm tra."
Gã vừa dứt lời, trong đầu bỗng vang lên một giọng máy móc: Cần tốn giá trị tẩy trắng.
Bây giờ cũng chỉ còn , An Lãnh cắn răng nói: "Đổi."
Giọng máy móc nhanh chóng vang lên lần nữa: Phát hiện thông tin ký túc.
Lập tức, đáy mắt An Lãnh toát ra sung sướng điên dại, hung tợn lẩm bẩm: "Cược đúng, đúng người rồi..."
Một lúc sau, lấy lại bình tĩnh, đôi mắt trông xa xa loé lên ánh tàn nhẫn: "Đừng trách tôi, người không vì mình trời tru đất diệt."
Khác với một gã cười nói bất thường nào đó, Trần Trản xách thức ăn chó trở về biệt thự, trên đường còn mở di động xem tin tức một chút.
【 Hệ thống: Sao kí chủ không hỏi em gì hết? Anh không muốn biết đầu đuôi câu chuyện à! 】
Trần Trản dĩ nhiên muốn biết, nhưng cậu phải tỏ vẻ hoàn toàn không hiếu kỳ, mới có thể giữ quyền chủ động.
Vì thường ngày vẫn luôn giữ hình tượng hờ hững, hệ thống cũng thật sự tin cậu không để ý, trước hết đã nhịn không được mà nói: 【 Hắn ta muốn tìm người thế mạng. 】
"Ồ?" Giọng Trần Trản không mặn không nhạt.
【 Hệ thống: Hắn ta hẳn là thuộc nhóm kí chủ còn lại từ đợt trước, sau khi vượt ải không chọn về thế giới ban đầu. 】
Nguyên nhân không về rất đơn giản, không nỡ từ bỏ cơ ngơi đã dựng lên ở đây.
Trần Trản: "Nhóm đợt trước?"
Rốt cuộc nghe thấy đôi chút nghi hoặc từ giọng cậu, hệ thống tích cực khoe khoang: 【 Tương tự như nhiều series độc lập nhưng thuộc cùng một vũ trụ đó. 】
Trần Trản không có lòng nghiên cứu sâu về vấn đề này, chỉ bắt lấy thông tin mấu chốt: "Nếu tiếp tục ở lại, hằng năm đều phải nộp giá trị tẩy trắng đúng không?"
Giọng hệ thống đậm đặc ác ý: 【 Đúng vậy. 】
Là tỷ phú hàng ngũ đệ nhất, Trần Trản chưa từng cảm thấy giá trị tẩy trắng khó kiếm. Nhưng bây giờ bỗng phát hiện một vấn đề, nếu ngày trước tuần tự chấp hành theo nhiệm vụ hệ thống giao cho, có lẽ sẽ hoàn toàn tẩy trắng tinh tươm trước mắt công chúng, mà một khi qua cửa, giá trị tẩy trắng về sau sẽ chẳng thể kiếm bao nhiêu.
Trái lại tự mình mở đường như cậu, từ khi bắt đầu đã theo lối làm bạn với tai tiếng thì mãi mãi cũng không thiếu thu hoạch.
【 Hệ thống: Nguyện vọng sau khi qua cửa của hắn ta hẳn là đổi công cụ thế mạng, một số kí chủ cũng có chọn như thế, khi anh chết rồi hắn còn có thể nẫng hết giá trị tẩy trắng của anh. 】
Lần đầu Trần Trản mới biết, giá trị tẩy trắng cũng có thể chuyển cho người khác.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, thái độ của Trần Trản vẫn làm hệ thống thất vọng, cậu không hề hoang mang cho chó ăn, thuận tiện phân tích: "Nghĩ cũng hợp lý, chẳng trách họ cứ liên tục xác nhận thân phận của tôi."
Những năm gần đây không có bao nhiêu người đột nhiên tẩy trắng, mà cậu thì vẫn luôn nửa trắng nửa đen, An Lãnh cũng không thể chắc chắn mình là kí chủ.
"Làm sao để thế mạng?"
【 Hệ thống: Sẽ có hệ thống khác làm chấp pháp giả tới lấy mạng anh, ghê chưa ghê chưa? 】
Trần Trản nhíu nhíu mày, sau đó một người một hệ thống không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Gió yên biển lặng mấy ngày, tối thứ tư, Trần Trản thức khuya viết trước chương mới cho ngày mai. Sáng sớm hôm sau, ekip chương trình đến nhà thăm hỏi.
Ân Vinh Lan đã đến công ty từ nửa tiếng trước, không quay được cảnh đời sống tình yêu, ekip có chút thất vọng.
Bùi Ân Thu thấy Trần Trản thì cười rất chân thành: "Nhân danh công việc đến thăm bạn thân cũng hay đấy chứ."
Đang nói nửa chừng, trông thấy vết thương: "Tay bị sao thế?"
"Nấu ăn lỡ tay cắt trúng."
Bùi Ân Thu quét quanh bốn phía: "Dẫn tôi tham quan chỗ ở mới của anh đi?"
Trần Trản không từ chối.
Hai người thỉnh thoảng tán gẫu mấy câu liên quan đến vụ cháy, đạo diễn hai mắt lấp lánh, có thể lấy đây làm mánh câu view.
"Gâu gâu."
Trong sân có tiếng chó sủa.
Bùi Ân Thu cũng có nuôi chó, theo tiếng đi ra giữa sân.
Trần Trản đã biết tổng từ lâu, con chó ta này là kiểu không chịu ở một mình, sáng nay không dẫn nó đi dạo, dĩ nhiên đã làm lòng chó không vui. Nó cắn ống quần Bùi Ân Thu mãi không buông.
Ông quần sắp bị cắn rách, Bùi Ân Thu mới miễn cưỡng thoát thân.
Dây xích chó có hạn, nó chỉ có thể chạy thêm được vài bước, lại bắt đầu tru tréo không ngừng.
Trần Trản: "Để tôi lấy ít thức ăn cho nó."
Bùi Ân Thu: "Nó chịu yên?"
Trần Trản: "Chỉ cần có ăn, lập tức im lặng."
Chiếc chó ta này rất ăn ảnh, thỉnh thoảng nhảy tới nhảy lui thu hút tầm mắt, ekip không hề tiếc rẻ mà quay thêm mấy cảnh.
Nhưng đột nhiên nó hướng về bức tường sủa rất tợn, thợ quay phim giật mình, vội vàng lùi ra sau vài bước.
Trong nhà, Trần Trản vừa loáng thoáng nghe tiếng chó sủa, đã lập tức nghe hệ thống nói một tiếng "Đến."
Bình chân như vại lấy tô đựng đầy đồ ăn đưa thợ quay phim: "Anh đem ra giúp tôi, tôi đi vệ sinh một chút."
Không còn ai quay chụp, hành sự thuận tiện hơn nhiều.
【 Hệ thống: Phía trên. 】
Trần Trản ngẩng đầu lên, một cái bóng bất ngờ vụt tới vùng cổ yếu ớt há mồm rộng toác muốn phập xuống.
Chỉ thêm một tích tắc nữa là tới miệng nó, thân thể chợt nhẹ bẫng, trước mặt xuất hiện thêm một quả cầu, bất ngờ đá văng bóng đen.
Đây là lần đầu tiên Trần Trản nhìn thấy nguyên hình của hệ thống... Trông như sinh vật sống, từ trên xuống dưới chỉ có một cái miệng.
Trước đây không lâu nghe hệ thống nói muốn tạo phản, Trần Trản còn thấy buồn cười, nhưng giờ nhìn lại đúng là cũng có thực lực, lực chiến hoàn toàn trên cơ. Tốc độ bóng đen rất nhanh, nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi, nó đã bị một hàm răng sắc bén cắn chặt, lộ ra hình dạng thật.
Cũng là một viên tròn tròn, bên trên chỉ có một cái miệng.
Hệ thống không hề cho đối phương cơ hội phản ứng, lập tức hung tàn cắn xé, xé toạc một mảng da của viên tròn. Sau một hồi lâu, máu me đầy mặt, giọng lạnh lùng bùng lên mùi tự mãn: "Hẹn gặp lại, chấp pháp giả."
Trần Trản lưu loát lau sạch vết máu, thuận tiện lau mặt cho hệ thống.
Khối cầu to béo cà cà mặt lên khăn, xong rồi lại chui vào thân thể Trần Trản.
Trần Trản: "Chấp pháp giả chết rồi thì có ai thay ca không?"
【 Hệ thống: Chúng nó là một nhóm riêng, em chỉ biết, thế giới này có tổng cộng mười đứa. 】
Trần Trản nhíu mày: "Nói cách khác, chấp pháp giả sống cùng một thế giới với chúng ta?"
Lần này hệ thống không lên tiếng.
Đối phó từng đợt sẽ rất phiền phức, Trần Trản cong cong môi: "Giết gà doạ khỉ sẽ hay lắm đây."
Cậu loay hoay trong biệt thự quá lâu, đến khi đạo diễn sắp vào tìm người, Trần Trản mới bưng một cái đĩa ra, nhìn cây cối xanh tươi quanh đó: "Xuân sắp hết rồi."
Bùi Ân Thu nói tiếp: "Rất thích hợp du xuân."
Trần Trản nghiêng đầu: "Sân rất rộng, ăn thịt nướng không?"
Quyết định này làm mọi người rất thích thú.
Ekip đạo diễn giúp lắp bếp nướng, Trần Trản và Bùi Ân Thu vào nhà xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Lúc Bùi Ân Thu đặt xà lách vào chậu rửa, liếc nhìn bên cạnh: "Thịt chắc thật nhỉ."
Trần Trản cười nói: "Nạm bò mới mua."
Thịt xử lý xong không khác mấy thịt bò, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, sẽ thấy đường gân chỗ dài chỗ ngắn rối ren, trông rất lạ lùng.
Mà trong mắt cậu, trên khối thịt này trải đầy hoa văn kỳ dị, theo như hệ thống nói, chỉ hệ thống và kí chủ có hệ thống mới nhìn thấy được, trong mắt người bình thường thì cũng chỉ là miếng thịt bình thường.
【 Hệ thống: Não để dành cho em, thịt kí chủ cứ ăn nhiều một chút, toàn là đồ tốt, bổ cực. 】
Trần Trản lặng lẽ trao đổi với nó: "Để ngăn đông đá cho mi."
Thợ quay phim bên cạnh khen kỹ thuật dùng dao của cậu hết mực.
Khi Trần Trản bắt bếp làm nóng dầu, tựa như tuỳ ý hỏi: "Chương trình này bao giờ phát sóng?"
Trả lời cậu là Bùi Ân Thu: "Chủ nhật."
Trần Trản đột nhiên mỉm cười.
Bùi Ân Thu mờ mịt: "Sao thế?"
Đang yên đang lành tự dưng lại cười?
Trần Trản: "Nhớ tới vài người bạn, không biết khi họ xem chương trình này sẽ cảm thấy thế nào."
Lấy ơn báo oán là một đức tính tốt đẹp của con người. Cậu muốn dùng hành động thực tế nói cho An Lãnh, khi đối mặt với sinh vật ngoại lai tuyệt đối không được sợ hãi... Tắm trong dầu sôi, điểm thêm gia vị, sẽ có thể tận hưởng một món ngon có một không hai.
---
Lời tác giả:
Trần Trản: Phải có gan làm kẻ tiên phong.
Lời Không Cánh:
Biết vì sao tui lấy background trên worpress là mochi hông?
Vì hệ thống là một cục mochi (có răng) đó \(≧▽≦)/
size siêu to khổng lồ luôn mlèm mlèm...