Cuộc gọi đột ngột bị ngắt, đối với đầu bên kia, không khác nào một tin dữ.
Không biết đã phát sinh chuyện gì, theo kế hoạch ban đầu, bày chuyện ma ám quấy nhiễu Trần Trản, chắc chắn cậu càng hận thấu xương An Lãnh. Lần gặp này, An Lãnh sẽ giả đánh nhau với chấp pháp giả, chỉ cần người hơi thông minh một chút đều sẽ lựa chọn tọa sơn quan hổ đấu ().
Sau khi hai bên cùng thiệt hại, Trần Trản đi ra xử lý chấp pháp giả, An Lãnh vờ trọng thương kiệt sức sẽ bất ngờ đánh một đòn trí mạng, không đường xoay sở.
Kế liên hoàn như vậy, không nên gặp sự cố mới đúng.
"Ngu xuẩn..."
Người đàn ông đặt chén trà xuống, chỉ cảm thấy càng uống càng không thoải mái. Kế hoạch thất bại không quan trọng lắm, ít nhất biết chuyện trước khi tên kia chết.
Mặc bên này Ngô tiên sinh tính toán chi li, không ngờ bên kia Trần Trản lại ra mặt đầu tiên, theo nguyên tắc dở hay đỡ đần, cậu muốn đồng thời cùng An Lãnh đối phó chấp pháp giả, mới gây ra hiểu lầm tai hại với phe địch.
Cậu suy nghĩ về lời An Lãnh còn chưa nói hết, Trần Trản canh giữ bên cơ thể còn hơi ấm, băn khoăn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không hiểu sao đùng cái chết một nhân vật phản diện.
Nhìn lượng máu chảy và tình trạng vết thương, khả năng An Lãnh vượt qua rất nhỏ.
Bây giờ phải giải thích tất cả những thứ này ra sao trở thành nan đề... Hai bên phản diện đặt bẫy lẫn nhau, vì không rõ nguyên nhân lại nội chiến tự xử... Lý do này một khi nói ra, không chừng cậu được đưa thẳng đến bệnh viện tâm thần luôn.
Nhanh chóng nhớ lại mấy chỗ đặt camera, đúc kết một lời giải thích miễn cưỡng hợp lý, chậm rãi chờ xe cứu thương đến.
Khi nhân viên y tế đến cấp cứu, đánh giá tình trạng hiện tại của An Lãnh đã cảm thấy không ổn. Trần Trản vừa chạy theo vừa nói: "Bị con gì đó giống dơi cắn."
Khả năng quá nửa không cứu nổi, nhân viên y tế thuận tiện gọi cảnh sát.
Trần Trản vừa đến bệnh viện lại bị kêu đến đồn cảnh sát ---
"Sao lại gặp nhau?"
"Anh ta gọi cho tôi, nói thấy một con gì kỳ quái ở Lê Thành Plaza."
"Sau khi gặp nhau xảy ra chuyện gì?"
"Anh ta muốn bắt nó, không may bị cắn."
"Nó như thế nào?"
"Hình tròn, biết bay."
Làm kẻ tình nghi hàng đầu, Trần Trản không được thả ngay, đặc biệt là lời khai càng nghe càng thấy sứt sẹo.
Đã có hai viên cảnh sát ra ngoài điều tra, muốn biết cậu nói thật hay giả không phải là việc khó.
Không có chứng cứ xác thực, mấy vụ án gần đây Trần Trản đều đến với thân phận người bị hại, thái độ bên cảnh sát đối với cậu coi như ôn hòa. Ghi xong khẩu cung đưa người ra khỏi phòng thẩm vấn, vừa khéo đụng Lâm Trì Ngang mới được thả ra.
Đối phương có vẻ như nghe được chút tin tức về cậu, phảng phất trào phúng: "Cậu có hiềm nghi phạm tội?"
Trần Trản nhàn nhạt nói: "Cười ngu cái gì, người gặp chuyện ở trung tâm thương mại nhà anh."
Lâm Trì Ngang hơi run: "Ở đâu?"
Trần Trản: "Lê Thành Plaza."
"..."
Trần Trản: "Không sai, chính là chỗ anh chuẩn bị dùng làm nơi cầu hôn ấy."
Lâm Trì Ngang còn muốn nói thêm, đáng tiếc Trần Trản chưa hoàn toàn được xóa bỏ hiềm nghi, người phụ trách không để họ trao đổi thêm nữa.
Clip không giả được.
Đoạn băng từ camera ở ngã tư đường hiện rõ một khối cầu lóe lên. Bên bệnh viện vừa truyền tin An Lãnh đi thật rồi, lực lượng cảnh sát liền bố trí pháp y kiểm tra.
Khi Ân Vinh Lan đến đồn cảnh sát, một viên chức trẻ vừa vào làm việc không nhịn được thầm nảy sinh thông cảm... Một nhân tài tuổi còn trẻ, lại lưu lạc tới mức ba ngày hai lần đến đồn cảnh sát đón bạn trai.
Đi qua cửa sắt liền thấy Trần Trản, Ân Vinh Lan nói: "Em chịu oan ức rồi?"
Người trông coi bên cạnh không nhịn nổi nói: "Có phải là nhầm người rồi không?"
Ân Vinh Lan: "Tôi nói em ấy mà."
Người trông coi: "Ý tôi là... người chịu oan ức thật sự là thi thể vẫn chưa lạnh ấy."
Xóa bỏ hiềm nghi mất hai ngày, pháp y xác nhận nguyên nhân tử vong vì vết thương do răng nhọn cắn nát, sức người không làm được, thêm bằng chứng từ camera, Trần Trản coi như trong sạch, chỉ là trước khi về được dặn không được ra khỏi thành phố trong thời gian gần đây.
Quay đầu nhìn cửa sắt đằng sau, không biết Trần Trản đang nghĩ gì.
Ân Vinh Lan: "Không lo bị phát hiện ra gì khác thường à, cứ coi như hiện tượng siêu nhiên do phơi sáng thế?"
(quá trình ánh sáng tiếp xúc với vật liệu nhạy sáng như phim, mặt cảm biến... trong máy ảnh, quá trình này bị tác động sẽ khiến chất lượng ánh sáng trong bức ảnh bị ảnh hưởng)
Trần Trản suy đoán khả năng hợp lý nhất: "Chuyên gia sẽ cho lời giải thích."
Cùng lắm thì nói loài dơi đột biến các thứ... Một sinh vật kỳ quái không rõ ràng, một khi tin đồn lan truyền, sợ rằng sẽ gây nên khủng hoảng. Không chừng đến lúc đó đồ che cổ sẽ bán siêu chạy trên mạng, kẻo đi đường bị ngoặm cổ lúc nào chẳng hay.
Trần Trản đoán không sai, tin liên quan đến người chết và cậu bị đưa vào đồn cảnh sát đều bị ép xuống.
"Nghỉ ngơi mấy ngày cho thoải mái." Ân Vinh Lan xử lý hết mấy việc quan trọng, xin nghỉ hai ngày ở trong biệt thự với cậu.
Trần Trản: "Thế sự vô thường."
Nằm dang tay bất động trên sàn nhà: "Em không làm gì nhưng thấy mệt quá."
Trông vẻ mặt của cậu, Ân Vinh Lan không khỏi nở nụ cười. Ngay khi Trần Trản cho rằng y chuẩn bị ngọt ngào an ủi mình, lại thấy người ta đứng dậy đi đâu.
"Anh phải ra ngoài một chuyến."
"Gặp ai?"
"Miễn cưỡng tính là người quen cũ."
Trần Trản ngước mắt nhìn lên đèn chùm treo trên trần nhà: "Người tình?"
Ân Vinh Lan nghẹn lời, bất đắc dĩ nói: "Là nam."
Trần Trản lăn nửa vòng, quay mặt hướng khác, nhắm mắt nói: "Thế đúng là người tình rồi."
Ân Vinh Lan cúi đầu nhìn cậu, biết tính người này không so đo tính toán, hơn nửa là thuận miệng trêu đùa, liền không giải thích thêm gì nữa, y không có hứng thú với người đàn ông nào khác.
"Nếu đói thì ăn trước đi, tối anh về mua bánh ngọt cho em."
Trần Trản duỗi một tay quơ quơ: "Quỳ đi."
Sau khi y đi không bao lâu, Trần Trản đột nhiên mở mắt ra, xoay người nhìn bùa hộ mệnh đặt trên tủ giày, lấy bóp bóp trong tay: "Có ý gì đây, không cho tôi xem định vị à."
【 Hệ thống: Kiến nghị kí chủ đổi đạo cụ truy tìm dấu vết, tranh thủ bắt gian tại trận. 】
Trần Trản cúi đầu: "Quyền thừa kế tài sản ở trong tay tôi, người cũng chiếm được rồi, kệ ảnh thôi."
Hệ thống không lên tiếng nữa, đại khái là bị phát biểu này làm cho kinh sợ.
Đèn nhấp nháy trang trí sặc sỡ tỏa sáng, hình vẽ cá voi bơi lội trên trần nhà sống động như thật.
Ân Vinh Lan cất bước tiến vào, vách tường hai bên phản xạ đủ loại ánh sáng.
Một người đứng giữa đại sảnh trống trải ngửa đầu chăm chú nhìn hoa văn, nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại.
Ân Vinh Lan: "Trang trí không tệ."
Rốt cuộc Lâm Trì Ngang cũng xoay người liếc mắt nhìn y: "Anh tìm tôi, chắc không chỉ để khen suông nhỉ."
Đều là kẻ thông minh, tuy anh không thể hoàn toàn đoán được tâm tư người trước mặt, nhưng có thể khẳng định một điều, không thể không liên quan đến Trần Trản.
Ân Vinh Lan đến gần thêm hai bước, thấp giọng nói vài câu.
Ngón tay Lâm Trì Ngang vô thức cọ xát: "Kế hoạch này có hơi ác không?"
"Tôi vốn không muốn nhúng tay," Ân Vinh Lan híp mắt: "Là có kẻ vô phép tắc."
Phóng hỏa đốt nhà thuê sát thủ, lại đặt bẫy mấy ngày trước, y không hy vọng địch trong tối tiếp tục tồn tại uy hiếp Trần Trản nữa.
Lâm Trì Ngang: "Nếu tôi tham gia thì được cái gì?"
Ngón trỏ Ân Vinh Lan nhẹ gõ trên vách tường: "Tôi sẽ bỏ qua đấu giá đất Nam Giao."
"Tiền lúc nào chả kiếm được." Lâm Trì Ngang không phản đối: "Nợ một ân tình."
Nợ ơn khó trả nhất, Ân Vinh Lan liếc mắt nhìn anh ta, gật đầu không chần chừ.
Bàn việc xong xuôi mà thấy y còn chưa đi, ánh mắt Lâm Trì Ngang hơi dừng lại: "Chuyện gì nữa?"
Ân Vinh Lan ngẩng đầu nhìn về nơi anh mới nhìn sang: "Chuẩn bị cầu hôn ở đây?"
"Dự định lúc đầu là vậy."
Còn có ý là chuẩn bị tìm phương án mới.
"Tôi có thể giúp anh."
Lâm Trì Ngang nhàn nhạt nói: "Cái truyện ""Nam thần"", lúc Tiểu Dĩnh đọc tôi có coi qua đôi chút."
Cách thức bên trong khiến người ta không dám gật bừa.
Ân Vinh Lan: "Nhưng chung quy tôi vẫn thành công. Khi anh và Khương Dĩnh đính hôn, tôi và Trần Trản còn chưa quen nhau."
Ít nhất trước mắt tiến độ theo đuổi của y cũng sắp hoàn thành.
Sắc mặt Lâm Trì Ngang hơi thay đổi, cuối cùng cũng buông lỏng, khiêm tốn thỉnh giáo.
Ân Vinh Lan: "Nói cách theo đuổi lúc trước của anh đã."
Lâm Trì Ngang ngờ vực nhìn sang.
Ân Vinh Lan bất động thanh sắc, kệ anh phỏng đoán, lúc đối phương kể chuyện liền cẩn thận ghi nhớ.
Đợi khi Lâm Trì Ngang nói xong mới chậm rãi mở miệng: "Đều quy củ rập khuôn quá. Cầu hôn cần tự nhiên bất ngờ, diễn viên đóng bao nhiêu phim rồi, mấy cái này như trò trẻ con."
Lâm Trì Ngang sững sờ, thầm nghĩ có lý.
Ân Vinh Lan: "Anh phải viết thư cho cô ấy."
"Viết thư?"
Ân Vinh Lan tự lấy kinh nghiệm bản thân cho người mượn: "Giả làm Khương Dĩnh mười năm sau gửi thư đến, thể hiện hai người đã kết hôn rồi, hạnh phúc mỹ mãn..."
Y nói rất tỉ mỉ, cơ hồ trình bày từng nội dung phân đoạn.
Lâm Trì Ngang khẽ ồ một tiếng: "Hiệu quả không?"
Ân Vinh Lan không cảm xúc: "Tin không tùy anh."
Ngược lại tham khảo được kinh nghiệm người kia theo đuổi Khương Dĩnh năm đó. Mục đích được thực hiện, không lo lắng mấy.
Chẳng biết từ khi nào, Lâm Trì Ngang ngẩng đầu nhìn thẳng y: "Thắng vì đánh bất ngờ?"
Ân Vinh Lan gật đầu, chính thế.
Mỗi người có thu hoạch lớn mà về, tâm tình Ân Vinh Lan vui sướng, mua không ít đồ ngọt.
Ăn một đống bơ đường, Trần Trản rơi vào trầm mặc, sau đó không lâu hỏi: "Người có chuyện vui tinh thần thoải mái, anh gặp cái gì?"
Ân Vinh Lan biểu đạt hàm súc: "Giúp người ta làm bài tập phụ đạo."
Trần Trản: "Con của bạn?"
Ân Vinh Lan cười cười, không nói lời nào.
Không nhìn ra y đang có ý đồ gì, Trần Trản cũng lười nghiên cứu kĩ, suy nghĩ gần đây hay bị tính kế, nên làm gì để tặng "món quà lớn" cho kẻ sau màn đen đây.
Đêm ngủ cùng giường khác mộng, tiếng thở đều đều mà vẫn chưa ngủ sâu.
Ân Vinh Lan nhìn chằm chằm chỗ nào đó trong bóng tối, tổng kết lại kinh nghiệm của Lâm Trì Ngang nói lúc sáng.
Y có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựng đến quy mô như bây giờ, đương nhiên khôn khéo hơn người thường mấy phần. Sàng lọc mấy cái có thể dùng, còn lại đều không thiết thực lắm, cần lưu ý kẻo lọt hố bom.
Cũng trong lúc đó, nửa đêm Lâm Trì Ngang lén lút bò xuống giường, vào phòng vệ sinh bật đèn viết như bay:
Cho dù cô có tin hay không, tôi viết bức thư này chính là cô của mười năm sau...
- --
Lời tác giả:
Trần Trản sau khi biết chuyện: Học dốt phụ đạo học dốt, một kẻ dám giảng một tên dám làm.
Lâm Trì Ngang:... Từ xưa, thực hành đúng mới có lý thuyết chính xác.
Ân Vinh Lan: Kiên quyết không đạp vết xe đổ của đằng đó.
Kelly: Khóa học "Cách theo đuổi crush" của thầy Lan bắt đầu, k một khóa, chỉ k nhanh tay đăng kí.
( tọa sơn quan hổ đấu: ngồi núi nhìn hổ đánh nhau = ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi)
Mà anh Lan biết về chấp pháp giả khi nào vậy ta?