Thấy Cố Tử Chương vẫn không nói gì, bác sĩ cũng không nói gì thêm.
Bác sĩ kê đơn thuốc: "Đầu tiên đến trạm y tá để tiêm một mũi thuốc ức chế, sau đó lĩnh một vài liều trở lại, hàng ngày là đào tạo bình thường, một khi cảm thấy không thích hợp phải tiêm thêm một mũi thuốc ức chế." ”
Cố Tử Chương nhận lấy đơn thuốc.
Bác sĩ nghĩ về lần cuối cùng, nói thêm một câu: "Thời gian không sớm, trở lại ký túc xá sớm để nghỉ ngơi." ”
Đừng lại xuất hiện chuyện giống như lần trước.
Bác sĩ dừng lại một chút, cảm thấy lo lắng, lại nói với Hạ Trăn: "Bạn học Hạ Trăn cũng phải chú ý một chút, bạn học Cố Tử Chương ở trong tình huống đặc biệt, mấy ngày nay không nên kch thích cậu ấy, miễn cho xuất hiện tình huống như lần trước.”
Hạ Trăn có lời khó tả, nghẹn ra một câu: "Sẽ không. ”
Bác sĩ nhìn vào ba alpha trong phòng, mỗi người đều lạch quắt một khuôn mặt, mỗi người đều không nói gì, nằm bất động trong phòng.
Bác sĩ dở khóc dở cười và nói: "Đi ra ngoài và tiêm một mũi đi thôi."
Sau khi tiêm thuốc ức chế xong, Cố Tử Chương dường như còn chưa lấy lại tinh thần từ tin tức kỳ dịch cảm sắp tới, đi theo phía sau Hạ Trăn.
Hạ Trăn đi phương hướng là trở về sân huấn luyện, nhưng bác sĩ dặn dò Cố Tử Chương trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Hạ Trăn dừng lại, mặc cho Cố Tử Chương đụng vào lưng của anh.
Cố Tử Chương đụng thẳng vào, cúi đầu có thể nhìn thấy gáy Hạ Trăn, chỗ đó đang bị dán cách ly che khuất, một khe hở cũng không lộ ra.
Không hiểu sao, trong lòng hắn có chút khó chịu, lại không thể làm cái gì với cái dán cách ly này, trong lòng khó chịu cũng càng sâu.
Hạ Trăn xoay người, tách biệt với Cố Tử Chương một chút, nói: "Bây giờ cậu nên trở về ký túc xá, chứ không phải đi theo tôi đến sân huấn luyện. ”
Cố Tử Chương bởi vì tách biệt với Hạ Trăn một chút mà cảm thấy phiền não, lần này nghe Hạ Trăn nói, tâm tình càng thêm phiền não, nói: "Là chuẩn bị tới, còn chưa tới. ”
Đúng vậy, còn chưa tới, đang trong giai đoạn chuyển tiếp, không chừng kỳ dịch cảm khi nào sẽ tới.
Hơn nữa lần trước người nào đó nói không tới, kết quả bộc phát không kịp đề phòng.
Hạ Trăn nghĩ đến đây, cũng không có khả năng để Cố Tử Chương làm loạn, nhưng lại sợ kch thích Cố Tử Chương như bác sĩ nói.
Cố Tử Chương lắc đầu: "Không phải tăng huấn luyện. ”
Hạ Trăn còn muốn nói gì đó, Lục Khởi ở một bên mở miệng: "Tiểu Trăn em cùng cậu ấy trở về ký túc xá đi. ”
Lời này vừa nói ra, Lục Khởi liền nhìn thấy Hạ Trăn và Cố Tử Chương song song nhìn qua, hơn nữa ánh mắt Cố Tử Chương, thoáng cái sáng lên rất nhiều, nhìn vẻ mặt của hắn ít đi rất nhiều bất mãn.
Alpha ở trong kỳ nhạy cảm, đối với omega của mình chiếm hữu hm muốn phi thường mạnh mẽ, Lục Khởi vẫn luôn biết điểm này.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn biết đến một alpha ở trong kỳ dịch cảm, hoặc là trước khi sắp bộc phát kỳ nhạy cảm cũng sẽ lộ ra dục vng chiếm hữu với một alpha khác.
Lục Khởi không cách nào xác định điều này có bình thường hay không, nhưng Lục Khởi nhìn thấy rõ ràng thái độ của Hạ Trăn, từ đầu đến cuối, ngoại trừ vừa mới biết Cố Tử Chương có thể đến kỳ nhạy cảm thì không hiểu sao lại bỏ chạy ra thì Hạ Trăn chưa bao giờ lộ ra một tia bất mãn, thậm chí tích cực chú ý tình huống của Cố Tử Chương.
Alpha khi biết một alpha khác đến kỳ nhạy cảm, đặc biệt là khi khả năng cấp bậc của alpha này cao hơn chính mình, hầu hết alpha sẽ tự động tránh xa.
Nếu như không phải Hạ Trăn vẫn đi theo bên cạnh Cố Tử Chương, hắn và Tạ Nhạc Phong căn bản không thể đi theo bệnh viện, còn để Tạ Nhạc Phong chạy trước chạy sau hỗ trợ, càng không có khả năng nói, sau khi alpha tiêm thuốc ức chế xong, còn ở bên cạnh alpha này.
Nghĩ tới đây, Lục Khởi gọi Hạ Trăn, nói: "Em theo anh tới đây một chút. ”
Lời nói với Hạ Trăn, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Cố Tử Chương.
Cố Tử Chương nhíu mày, cũng không muốn để Hạ Trăn đi qua, muốn giữ chặt Hạ Trăn.
Nhưng Hạ Trăn đã quyết định xong, vài bước đi theo Lục Khởi đi xa, còn ngăn cách thanh âm không cho người bên ngoài nghe thấy.
Cố Tử Chương đi dạo một bước tại chỗ, nghĩ thầm: Hắn cũng không thèm nghe!
Nhưng mà ánh mắt lại nhịn không được nhìn qua.
Chỉ là chờ hắn nhìn qua thời điểm, Hạ Trăn đã đi tới, nhìn sắc mặt không đúng lắm.
Lúc này, Lục Khởi lại mở miệng: "Hôm nay các cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm qua hai người huấn luyện rất muộn, hôm nay nên nghỉ ngơi một chút. ”
Một chút cũng không giống những lời mà Lục Khởi hay nói ra, hắn không lâu trước vừa mới phản bác Tạ Nhạc Phong, để Hạ Trăn luyện lâu một chút.
Nhưng lúc này, Hạ Trăn lại không cảm giác được giống nhau: "Được.”
Trên đường trở về ký túc xá, Cố Tử Chương cảm thấy Hạ Trăn có chuyện phiền lòng, nhưng hắn căn bản không biết Lục Khởi nói gì với Hạ Trăn.
Thế cho nên dọc theo đường đi hắn có chút phát điên, đứng ở cửa ký túc xá Hạ Trăn không chịu rời đi.
Nhưng Hạ Trăn tâm loạn như ma, nào có tâm tư chú ý cảm xúc của hắn, trực tiếp đóng cửa trước mặt hắn.
Cố Tử Chương: ".."
Nhưng hắn cho dù có nhìn chằm chằm thế nào thì cánh cửa trước mặt cũng sẽ không chủ động mở ra.
Phớt lờ, Cố Tử Chương quay đầu đi vào ký túc xá của mình, trong phòng tràn đầy hơi thở mà cuộc sống của hắn lưu lại, mấy ngày trước hạ Trăn ngoài ý muốn lưu lại hơi thở trong gian phòng này đã sớm tiêu tán sạch sẽ.
Hắn nhịn không được xúc động trong lòng, lặp đi lặp lại lục soát khắp mọi ngóc ngách trong phòng, cuối cùng nằm trên giường như nhụt chí, ôm đệm đệm được đắp vào đêm hôm trước.
Cách gần hai ngày, hơi thở cảu Hạ Trăn nhiễm bệnh phía trên đã không còn, trong hơi thở hắn chỉ ngửi được mùi vải vóc, nhất thời, nội tâm Cố Tử Chương thập phần ủy khuất.
Nơi này không có Hạ Trăn.
Nhưng Hạ Trăn ở ngay đây.
Cố Tử Chương nhìn chằm chằm vách tường tách anh và Hạ Trăn ra, trong lòng nổi lên một ý nghĩ.
Phía bên kia.
Hạ Trăn trở lại ký túc xá, ngồi trước bàn hồi lâu, vừa rồi nói chuyện với Lục Khởi vẫn luôn lắc lư trong đầu anh, quấy nhiễu suy nghĩ của anh hỗn loạn, làm như muốn thừa nhận, rồi lại không dám thừa nhận.
Vào thời điểm đó.
Hạ Trăn hỏi trước: "Làm sao vậy? ”
Anh có thể nghĩ đến một nguyên nhân Lục Khởi bảo anh tới đây, khẳng định là kết quả kiểm tra khiến Lục Khởi nghi ngờ.
Nhưng Lục Khởi từ trước đến nay sẽ không nhúng tay vào chuyện của anh, anh nhất thời không thể xác định suy nghĩ của Lục Khởi.
Lục Khởi nói: "Phong Tử đã nói với anh, cậu ấy bảo anh hỏi em một chút, lúc ấy em và Cố Tử Chương ở trong phòng huấn luyện đã xảy ra chuyện gì? ”
"Sau khi em bị tiêm vào chất dẫn dụ của omega trong trận đấu đoàn đội, chuyện gì đã xảy ra với em và Cố Tử Chương? Vì sao khi chúng tôi gặp lại em, em và Cố Tử Chương ở trong chất dẫn dụ của đối phương lại không có phản ứng gì? ”
"Tình huống lúc ấy vì sao lại để đại ca tới, đại ca đến đón em trở về đế đô kiểm tra, vì sao lại mang theo Cố Tử Chương, kiểm tra báo cáo kết quả như thế nào?"
"Những việc này mỗi một chỗ đều sơ hở trăm phần trăm, đại ca phong bế tin tức có thể phòng ngừa nhất thời, lại phòng không được sau này."
Lục Khởi thản nhiên nói xong những lời này, sau đó thở dài, nói tiếp: "Cậu ấy thích quan tâm đến những chuyện này, muốn tự mình hỏi em, lại cảm thấy em sẽ không chịu nói với cậu ấy, gặp mặt em sẽ cãi nhau.”
Hạ Trăn đăm chiêu: "Em biết. ”
Kỳ thật những chuyện này làm cho Tạ Nhạc Phong và Lục Khởi biết cũng không có vấn đề gì, lúc trước Hạ Mân là bởi vì không rõ ràng chi tiết Cố Tử Chương mới không cho Tạ Nhạc Phong hỏi nhiều, ngược lại bởi vậy làm cho Tạ Nhạc Phong càng thêm để ý, khắp nơi nhìn Cố Tử Chương không quen.
Mà đang lúc hắn muốn nói, Lục Khởi lại nói: "Nhưng đây không phải là những gì mà anh muốn nói, em muốn trả lời chính mình có thể nói với cậu ấy.”
Hạ Trăn vừa đến cổ họng nhất thời nuốt xuống.
Lục Khởi: "Anh chỉ muốn nói về mối quan hệ giữa em và Cố Tử Chương.”
Trong lòng Hạ Trăn chấn động, quan hệ giữa anh và Cố Tử Chương?
Đã từng Cố Tử Chương hỏi anh, anh cũng từng hỏi qua Cố Tử Chương, câu trả lời của bọn họ đều là đối thủ, giống như ước định.
Giống như công thức, Hạ Trăn trả lời: "Quan hệ của em với cậu ta, nhất định là đối thủ một mất một còn. ”
Lục Khởi lại phủ quyết câu trả lời của hắn: "Không phải. ”
Hạ Trăn rũ mắt nghĩ thầm, nhưng nếu không phải, anh và Cố Tử Chương rốt cuộc có quan hệ gì?
Anh và Cố Tử Chương chỉ có thể là đối thủ một mất một còn.
Từ ngày đó, Hạ Trăn đã hiểu rõ, chỉ cần có thể tránh được rất nhiều chuyện phát sinh, anh sẽ cùng Cố Tử Chương đối thủ một mất một còn.
Nhưng lời nói tiếp theo của Lục Khởi lại khiến anh luống cuống: "Hạ Trăn, có phải em thích cậu ta không? ”
Hạ Trăn: "Tôi và anh ấy đều là alpha, làm sao có thể…"
Lục Khởi lại rất bình tĩnh, nói: "Tiểu Trăn, hiện giờ pháp luật của tinh tế đã thừa nhận AAluyến ái. ”
Hạ Trăn:"..."
Lục Khởi: "Nếu không, anh hy vọng em rời xa cậu ta. ”
Lúc ấy có trả lời câu hỏi của Lục Khởi hay không, Hạ Trăn đã không nhớ ra, nhưng anh nhớ rõ trong nháy mắt nội tâm rung động.
Thình thịch nhảy!
Làm cho toàn bộ não bộ của mình bị mắc kẹt.
Hạ Trăn mờ mịt, tự hỏi: Anh có thích Cố Tử Chương sao?
Tâm tình rung động kia là bởi vì anh thích Cố Tử Chương sao?
Nhưng vì sao bây giờ anh khi nghĩ đến Cố Tử Chương, nội tâm lại không có một tia phập phồng.
Giờ khắc này, Hạ Trăn vô cùng muốn nhìn thấy Cố Tử Chương, không có lý do mà xuất hiện ý nghĩ này.
Có lẽ muốn xác nhận sự không chắc chắn bên trong, có lẽ để cho mình tỉnh táo, có lẽ …
Anh không muốn phân tích đủ loại khả năng, vô luận anh có thích Cố Tử Chương hay không, hiện tại anh muốn gặp Cố Tử Chương.
Hạ Trăn đột nhiên đứng lên, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Lúc này, cửa sổ sát đất bên kia truyền đến thanh âm rắc rắc, anh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cố Tử Chương đứng ở phía sau cửa sổ sát đất.
Hai tay Hạ Trăn đều đang run rẩy, chậm rãi mở cửa sổ sát đất ra.
Cố Tử Chương đã không đợi được, dựa theo khe hở bắt lấy cánh tay của Hạ Trăn, kéo cửa sổ sát đất ra, cõng ánh trăng nhìn rõ ràng kinh ngạc trên mặt Hạ Trăn, nói: "Lần này đến phiên tôi bắt được anh. ”
Sau đó hắn nghĩ tới cái gì, nói tiếp: "Lần trước anh lén lút đến ký túc xá của tôi, lần này tôi cũng lẻn tới đây, vừa lúc triệt tiêu, anh cũng không thể lợi dụng quyền lực nhốt tôi vào phòng tối được, nếu tôi không cẩn thận bộc phát kỳ nhạy cảm khi ở trong phòng tối…."
Nói đến đây, hắn lại nghĩ đến Hạ Trăn đã là cựu bộ trưởng bộ kiểm tra kỷ luật, nói: "Thiếu chút nữa đã quên mất anh đã không thể tùy tiện nhốt tôi vào trong phòng tôi. ”
Hạ Trăn không có phản ứng.
Hồi lâu, Cố Tử Chương nắm chặt tay Hạ Trăn, nhìn chằm chằm Hạ Trăn, nói: "Tối nay tôi muốn ở lại ký túc xá của anh. ”
Nói xong câu đó, thanh âm phía sau lại càng ngày càng nhỏ: "Vừa tắm rửa xong, sạch sẽ, lúc vượt tường tới cũng chú ý, trên người không có dính bụi bặm. ”
Hạ Trăn vẫn không có phản ứng.
Cố Tử Chương trong lòng không có sức mạnh, nghĩ đến cái gì nói cái gì: "Hình như tôi đã quen với sự tồn tại của anh, anh không có ở đây, tôi thật giống như thiếu chút gì đó, trở nên một chút cũng không giống chính mình."
Hạ Trăn nhẹ nhàng cầm tay Cố Tử Chương, cắt ngang lời Cố Tử Chương, nói: "Cố Tử Chương, hình như tôi thích cậu. ”