Hạ Trăn vừa nghe liền biết Cố Tử Chương hiểu lầm, nhưng bảo anh nói như thế nào về tình huống trước mắt của mình.
"Không cần, không có vấn đề gì."
Nhưng Cố Tử Chương nhìn thế nào cũng cảm thấy có vấn đề, lập tức tìm được nguồn gốc của vấn đề, nói: "Là chất dẫn dụ của tôi, nó làm cho anh khó chịu. ”
Điều này làm cho Hạ Trăn nên nói cái gì, hết thảy đều có dấu vết để làm theo, Cố Tử Chương hiểu rất dễ dàng.
Chất dẫn dụ của Cố Tử Chương và chất dẫn dụ của anh ở trong cơ thể đụng chạm, quấy nhiễu làm anh khó chịu, thậm chí từng đợt nhiệt triều xâm nhập mà đến.
Càng nhiều là khát vọng sâu trong nội tâm không nhịn được, để cho anh chạm vào người trước mặt, nhưng anh không thể để cho Cố Tử Chương biết.
Anh nắm lấy quần áo Cố Tử Chương, đầu ngón tay khẽ run rẩy, khẳng định lời cố Tử Chương nói: "Chờ nó chậm rãi tản ra là tốt rồi. ”
Cố Tử Chương chống đỡ Hạ Trăn cả người nhũn ra, lúc này hắn đã không còn lo lắng như lúc trước, ở khoảng cách hai người chỉ có một người, hắn nhận được phản hồi từ trên người Hạ Trăn truyền đến.
Chất dẫn dụ của hắn từng bước đánh dấu Hạ Trăn, nhưng tiền đề để Hạ Trăn cntuyến của hắn, vốn nên phòng ngừa xúc động mà hắn đánh dấu Hạ Trăn.
Cố Tử Chương nhìn chăm chú vào Hạ Trăn trước mặt, hai lần trước đánh dấu, hắn đều không có cơ hội nhìn thấy bộ dáng của Hạ Trăn.
"Tôi làm thế nào mới có thể giúp được anh." Làm thế nào hắn mới ngăn chặn được việc đánh dấu.
Hạ Trăn khó nhịn giật giật thân thể, đẩy Cố Tử Chương một chút, nghe được lời này liền nói: "Cậu buông tôi ra trước. ”
Cố Tử Chương không hề động đậy, chỉ nói: "Là anh nắm lấy tôi không buông. ”
Trên thực tế giờ phút này khí lực của Hạ Trăn không còn nhiều lắm, đứng vững thuần túy dựa vào Cố Tử Chương chống đỡ thân thể anh, nắm lấy hai tay Cố Tử Chương chỉ vịn lên trên.
Trước mắt Hạ Trăn đã mơ hồ, khó khăn lắm mới thấy rõ đường nét đại khái trên khuôn mặt Cố Tử Chương, chứ đừng nói là ý thức được động tác của mình.
Nghe Cố Tử Chương nói, anh khẽ đỡ Cố Tử Chương, tận lực lui về phía sau, nhưng mà phía sau không có không gian dư thừa, anh động một chút, thắt lưng liền đụng phải tủ phía sau.
Thoáng chốc, một trận cảm giác run rẩy từ phía sau chậm rãi kéo dài, Hạ Trăn đột nhiên dùng sức nắm chặt quần áo đang nắm trong tay.
Kết quả làm như vậy, tức là Cố Tử Chương càng thêm gần, dễ dàng nhấc anh lên, đặt lên tủ.
Hạ Trăn: "!" Anh khẽ giãy dụa một chút.
Cố Tử Chương một lần nữa đỡ anh lên, nhíu mày: "Anh sắp ngã xuống rồi. ”
Hạ Trăn giãy dụa xong chỉ còn lại khí lực, cả người vô lực tựa vào người Cố Tử Chương, cơn sốt trong cơ thể vẫn như cũ tra tấn anh, phản ứng xấu hổ thân thể cũng khiến anh đau đầu không thôi.
Anh hối hận, hối hận chính mình vừa rồi như thế nào đã bị nhất thời hấp dẫn, ngay cả hậu quả cũng không để ý, dẫn đến chính mình lâm vào loại tình huống này, còn bị Cố Tử Chương đặt ở trên giá lửa thiêu.
Nếu Cố Tử Chương đến gần hơn một chút, anh thật sự sẽ nhịn không được làm gì đó.
"Cậu đi ra ngoài trước, tôi tự mình chậm rãi là tốt rồi, vừa rồi tôi kịp thời dừng lại, lượng chất dẫn dụ ăn vào không nhiều lắm, rất nhanh có thể tản đi."
Hạ Trăn nói như vậy trong miệng, hai tay lại một chút cũng không có buông Cố Tử Chương ra, thậm chí còn có xu hướng kéo xuống.
Cố Tử Chương dứt khoát giúp Hạ Trăn điều chỉnh tư thế ngồi, ngồi lên trên tủ, mà hai tay hắn chống hai bên thân thể Hạ Trăn, làm cho Hạ Trăn dựa vào thoải mái hơn một chút, trong miệng nói: "Tôi không đi ra ngoài."
Động tác này hạ xuống, hắn không thể tránh khỏi đụng phải thân thể Hạ Trăn, trong đầu hiện lên một tia khả năng, cơ hồ một giây sau hắn có thể khẳng định loại khả năng này, lời nói trong miệng nhất thời liền đứt đoạn, mấy chữ ùng ục cũng không phun ra.
Hắn do dự và nói, "Yieeu cầu tôi giúp anh sao? Hạ Trăn. ”
Hạ Trăn mê mang: "Giúp cái gì? ”
Rất nhanh anh biết ý tứ của Cố Tử Chương, ngay từ đầu mình cố ý không để Cố Tử Chương nhận ra phản ứng, dễ dàng bị Cố Tử Chương bày ra trước mặt hai người.
Anh ấp úng nói, "Tôi không biết tại sao điều này xảy ra."
Cố Tử Chương nhìn mặt Hạ Trăn đột nhiên đỏ lên, không giống như vừa rồi, hiện tại trong cổ màu đỏ này mang theo tức giận.
Đặt ở bình thường, hắn nên lo lắng mình làm sao đụng phải đường dây của Hạ Trăn, chọc cho Hạ Trăn tức giận.
"Cho nên để tôi giúp anh."
Những lời này giống như tiếng hát của mỹ nhân ngư, Hạ Trăn gật gật đầu, biên độ không lớn, nhưng cũng đủ để cố Tử Chương vẫn nhìn chăm chú vào anh thấy rõ.
Hạ Trăn cúi đầu, hoàn cảnh bốn phía làm cho anh cảm thấy xấu hổ, bất an thúc giục Cố Tử Chương: "Đổi chỗ khác. ”
Cố Tử Chương: "Được. ”
......
Ngày hôm sau.
Giống như thanh âm ngày hôm qua ghé vào tai anh thì thầm y như đúc, biết rõ lúc ấy anh nói không nên lời cự tuyệt, vẫn dụ dỗ anh hết lần này đến lần khác!
Nghĩ tới đây, Hạ Trăn rút gối đầu bên cạnh ra, dán lên mặt Cố Tử Chương.
Tiếp theo anh lại nhịn không được nghĩ, rốt cuộc là ai đến kỳ nhạy cảm?
Không đợi Cố Tử Chương đứng lên, Hạ Trăn rời giường trước, vài bước vào phòng tắm, rửa mấy lần nước lạnh, mới làm cho suy nghĩ của mình tỉnh táo lại, không hề nghĩ đến chuyện lúc trước.
Có lẽ bởi vì ngày hôm qua chiếm được rất nhiều, tinh thần Cố Tử Chương rất sung túc, ngày hôm qua xuất hiện không thích hợp đều biến mất sạch sẽ.
Hơn nữa cảm giác so với mấy ngày trước thoải mái hơn, làm cho hắn cảm giác cho dù hôm nay không tiêm thuốc ức chế cũng không sao.
Nhưng mà hắn còn không nói ra ý nghĩ này, Hạ Trăn đã xách ra một lọ thuốc ức chế ném đến trước mặt hắn.
Cố Tử Chương cầm thuốc ức chế: "Tôi cảm thấy mình không cần. ”
Hạ Trăn nghe nói như vậy, xoay người nhìn Cố Tử Chương, vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu cần! ”
Anh cũng không muốn trải qua chuyện tối qua một lần nữa.
"Được rồi. " Cố Tử Chương không dám nói thêm gì, ngoan ngoãn tiêm thuốc ức chế tốt, nhất thời cảm giác cả người bị đè nén.
Mấy ngày trước tiêm, hắn không cảm thấy áp lực như thế, nhưng so sánh tối hôm qua, hiệu quả chỉ có thể phóng đại càng nhiều lần.
Thế cho nên cả ngày trôi qua, tâm tình Cố Tử Chương đều có chút sa sút, hơn nữa rõ ràng đến tất cả mọi người phụ cận đều nhìn ra.
Tạ Nhạc Phong nghi hoặc khó hiểu, đi về phía Hạ Trăn, nhưng mà còn chưa đi được mấy bước, liền dừng ở cách Hạ Trăn mấy thước, hỏi: "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, các cậu không phải đã trở về sớm sao? Thoạt nhìn chỉ thiếu tay trong tay, hai người cùng nhau chạy về phía đối thủ một mất một còn. ”
Cậu suy nghĩ một chút, lại nói: "Không phải các cậu thật sự tay trong tay làm một số việc đối thủ một mất một còn nên làm chứ."
Hạ Trăn còn đối với chuyện ngày hôm qua ấn tượng sâu sắc, bị Tạ Nhạc Phong trêu chọc như thế, thật giống như tâm ý của mình bị Tạ Nhạc Phong ở dưới công chúng nói ra, đồng thời đại não đang chuyển động của anh lại nói cho anh biết, điều Tạ Nhạc Phong đang nói không giống với trong trí nhớ của anh.
Rõ ràng biết người sau mới là chính xác, Hạ Trăn vẫn như trước trong lòng có chút bối rối, chỉ là trên mặt cũng không hiển thị, trấn định nói: "Kỳ nhạy cảm của Cố Tử Chương tối hôm qua bộc phát. ”
"Thật sao?" Tạ Nhạc Phong nói xong lời nghi vấn, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt khẳng định, "Khó trách anh ở trên người của em ngửi được một cỗ chất dẫn dụ xa lạ, không có tính công kích còn làm cho người ta cảm giác được áp bách áp đỉnh. ”
Hạ Trăn: "? ”
Anh ngửi ngửi chính mình, không ngửi thấy mùi sô cô la ngọt ngào thuộc về Cố Tử Chương, hơn nữa sáng nay anh đã xác nhận qua, chất dẫn dụ đã tan rã, dưới tình huống đó đạt được dấu hiệu tạm thời đã biến mất.
Tạ Nhạc Phong trên mặt thần sắc khó phân biệt: "Em không phát hiện sao? Ngày hôm nay không ai dám đến gần em. ”
Ngoại trừ một người.