Vệ Nguyệt Sơ vào trong cửa hàng.
Cô xách chiếc cưa điện quá khổ vẫn đang hoạt động, giữa đêm đen tĩnh mịch, tiếng cưa điện kêu rè rè đinh tai nhức óc vô cùng.
Diệp Ca vô thức lùi lại, song lưng anh lại va phải người đàn ông phía sau.
Anh ngừng chân, ngoái đầu nhìn Kê Huyền.
Người đàn ông cúi xuống nhìn anh, đôi mắt đỏ rực sáng ngời trong đêm tối thấp thoáng nụ cười chọc ghẹo.
Hắn đưa tay, ngón tay thon dài trắng bệch đặt trên môi, miệng “suỵt” một tiếng không thành lời.
Diệp Ca: “…”
Có thấy mình trẻ trâu không?
Vệ Nguyệt Sơ nhìn quanh không gian bừa bộn trong cửa hàng, ánh mắt quét qua hai người nhưng lại lướt thẳng qua như không nhìn thấy gì hết, cuối cùng ngừng lại trên người con rối quỷ khổng lồ sâu trong cửa tiệm.
Trên trần nhà có một lỗ thủng lớn, ánh trăng quạnh quẽ rọi xuống.
Vô số những mẩu chi tái xanh mất đi ràng buộc từ dây rối, rơi tán loạn trên đất, chất thành một núi nhỏ.
Không khí ngập tràn mùi hôi nồng nặc, khiến cho cảnh tượng trước mắt như một cơn ác mộng.
Cô gái bình tĩnh bước tới, cúi xuống dò xét cái xác một cách tỉ mỉ.
Cô duỗi tay, đầu ngón tay lướt theo vết nứt lớn giữa cái xác… dường như nó bị một thứ vũ khí sắc bén cắt rất ngọt, dù những mẩu chi có cứng rắn đến đâu cũng bị cắt thành hai, lặng lặng nằm trên đất.
Tiếng động cơ xe hơi từ ngoài cửa vọng vào.
Vệ Nguyệt Sơ đứng dậy, xoay người ra ngoài.
Ngũ Túc vội vàng bước xuống xe: “Sao rồi?”
“Trận chiến đã kết thúc.” Vệ Nguyệt Sơ mất hứng thở dài, tắt cưa điện trên tay.
Ngũ Túc: “…” Sao tôi có cảm giác hình như cô thất vọng quá vậy?
Vệ Nguyệt Sơ quay đầu nhìn cửa tiệm tối đen, nói: “Là ACE.”
“ACE?” Ngũ Túc ngạc nhiên.
Vệ Nguyệt Sơ nghiêm mặt hỏi: “Cậu liên lạc với ACE chưa?”
Ngũ Túc: “Dĩ nhiên rồi!” Khi MAID vừa xuất hiện, việc đầu tiên hắn ta làm chính là liên lạc với ACE, chẳng qua đối phương không trả lời hắn ta cả ngày rồi thôi.
Vệ Nguyệt Sơ cúi xuống, di di mũi chân, bĩu môi nói:
“Vậy sao anh ấy có thời gian giải quyết mấy chuyện này mà không đến gặp chúng ta chứ?”
Ngũ Túc hả hê ra mặt: “Có lẽ quan hệ giữa cô và ACE không thân thiết như cô nghĩ đó.”
Vệ Nguyệt Sơ híp mắt, bừng bừng sát khí ngẩng đầu nhìn Ngũ Túc: “Cái gì?!”
Ngũ Túc thấy tay đối phương lặng lẽ siết chặt cưa điện, lập tức đổi thái độ:
“…Đương nhiên, cái chính là do anh ấy bận quá thôi.”
Làm người vẫn nên co được duỗi được.
Vệ Nguyệt Sơ “hừ” một tiếng, cuối cùng quyết định tha cho hắn ta.
Cô chỉ cửa tiệm sau lưng, nói:
“Thứ bên trong đã bị ACE xử lí rồi, không còn gì nguy hiểm, nhưng có lẽ thời gian này người chơi và quỷ quái sẽ tìm đến không ít, tôi kiến nghị thời gian tới cậu nên chú ý nhiều hơn, cử thêm vài người đi tuần tra hay gì đó.”
Ngũ Túc gật đầu: “Được.”
Nhân viên cục Quản lí hiện tượng siêu nhiên sau lưng họ bắt đầu làm việc, họ chăng dây rào xung quanh, sau đó trang bị đầy đủ rồi vào tiệm, tiến hành dọn dẹp và khử độc một cách chuyên nghiệp.
Lúc này, Vệ Nguyệt Sơ như cảm nhận được gì đó, cô giật mình ngoái nhìn khu phố phía sau.
Trong mắt cô hiện thoáng hiện vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Không đúng.
“
…
Một khe nứt đỏ tươi đột ngột mở ra trong căn phòng trống tại khách sạn.
Ngay sau đó, hai bóng người xuất hiện giữa phòng.
Cả hai đều là đàn ông cao to, khiến căn phòng khách sạn vốn không lớn càng thêm chật chội.
Vừa tiếp đất, Diệp Ca đã lập tức kéo giãn khoảng cách với Kê Huyền đang đứng sau lưng mình.
Anh đau đầu miết sống mũi.
Kỳ thật bây giờ nghĩ lại, vừa rồi trong cửa tiệm có rất nhiều cách để tránh Vệ Nguyệt Sơ, song khi Kê Huyền bước đến, dường như anh cũng trở nên trẻ con như hắn, thế mà lại cùng hắn núp vào một góc nín thở chờ đối phương rời khỏi tiệm, sau đó mới mở quỷ vực rời khỏi hiện trường.
…Đúng là ngu không thể tả.
Thậm chí lúc này Diệp Ca còn không muốn nhớ lại cảnh đó.
Dường như mỗi lần Kê Huyền xuất hiện bên cạnh, khả năng phán đoán và tâm trạng của anh đều bị hắn ảnh hưởng ít nhiều, cảm giác này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Cho nên tốt nhất vẫn nên cách xa hắn một chút cho êm chuyện – Tốt cho tôi, tốt cho cậu, tốt cho tất cả.
Diệp Ca dùng giọng điệu bàn việc công, úp mở muốn đuổi khách:
“Vậy bây giờ cậu định làm gì?”
Kê Huyền không trả lời.
Hắn đứng giữa phòng, đôi mắt đỏ rực hơi híp lại, khí thế của kẻ bề trên vô hình tản ra khiến cho hắn trông thật lạc lõng giữa căn phòng khách sạn nhỏ hẹp này.
Kê Huyền chậm rãi nhìn quanh căn phòng, hơi cau mày:
“Anh ở đây à?”
Giọng hắn ẩn chứa vẻ ngạc nhiên.
Diệp Ca: “…”
Anh hít sâu, từ tốn nói: “Nếu cậu có thể sửa xong nhà tôi sớm một chút, tôi sẽ không phải ở đây nữa.”
Kê Huyền cứ như không nghe ra ý châm chọc trong câu nói của đối phương, hắn kéo cái ghế trước bàn làm việc, tự nhiên ngồi xuống, nhàn nhã bắt chéo đôi chân dài, hỏi: “Anh định tra hỏi người điều khiển rối như thế nào?”
Diệp Ca: “Tôi tin là cậu có nhiều cách hơn tôi.”
Kê Huyền nhướng mày: “Cũng không hẳn.”
Hắn nhấc ngón tay, một đứa bé đầu to bị trói gô xuất hiện trước mặt hai người.
Người điểu khiển rối trợn to đôi mắt phừng phừng lửa giận, hung hăng nhìn chằm chằm hai người, hai cẳng chân ngắn ngủn không ngừng đá loạn, sự tàn ác trong đôi mắt đen kịt như có thể biến thành thực thể: “Mmmmmm!!!!”
Kê Huyền nhẹ nhàng nhịp ngón tay lên mặt bàn, phát ra những tiếng “cạch cạch” đều đặn.
Hắn nói: “Tất cả lệ quỷ cấp S đều có khả năng chịu đựng tra tấn rất mạnh, dù có lột da tháo xương thì vẫn rất khó để moi được thứ ta muốn từ miệng chúng.”
Kê Huyền híp mắt, ánh mắt hướng về phía người điều khiển rối, hắn rề rà nói:
“Ngươi nói xem đúng không?”
Người điều khiển rối: “Mmmmm!!!!”
Diệp Ca cau mày.
Quả thật là vậy.
Bất kể là người chơi hay quỷ quái, chỉ cần lăn lộn trong game đủ lâu thì ngưỡng chịu đựng đau đớn và hành hạ đều rất cao.
Nếu sử dụng các biện pháp thông thường thì rất khó để lấy được thông tin gì từ miệng gã.
Anh suy nghĩ thoáng chốc, rồi hỏi: “Mấy con rối của gã đâu?”
Kê Huyền hiểu ý Diệp Ca.
Hắn cong môi: “Anh chờ em chút.”
Có vẻ như người điều khiển rối cũng nhận ra điều gì, gã trợn mắt, đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Diệp Ca, như thể muốn dùng ánh mắt lăng trì anh: “Mmmmm!!”
Bỗng dưng, Diệp Ca sững lại, quay đầu nhìn Kê Huyền: “Huyết Cổ Ngư đâu?”
Kê Huyền: “…”
Ái chà, quên mất.
Trông hắn chẳng chột dạ chút nào, chỉ ho khẽ một tiếng rồi quay đầu nhìn trời đêm xa xăm: “Nó sẽ đến ngay thôi.”
…
Lối vào khu phố thương mại.
Trong bóng đêm đặc quánh như mực, cơ thể khổng lồ của Huyết Cổ Ngư nổi trên mặt đất, đầu lâu dê trắng hếu hơi nâng lên, hốc mắt đen kịt dò xét những con người nhỏ bé trước mặt.
Trong bóng tối, thân thể đầy máu không ngừng lưu chuyển của nó trông càng thêm kì dị đáng sợ, cảm giác áp bức kinh khủng trên người nó tản ra vượt quá mức chịu đựng của bất kì người bình thường nào.
Vệ Nguyệt Sơ nắm chặt cưa điện trong tay, lòng bàn tay nhỏ nhắn đổ đầy mồ hôi.
Cô nín thở sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng không biết vì sao dường như con Huyết Cổ Ngư khổng lồ trước mắt này không có ý định tấn công.
Nó chỉ ngoẹo đầu như đang xem xét và suy nghĩ gì đó.
Bỗng, Huyết Cổ Ngư như cảm ứng được gì, nó ngẩng đầu đánh hơi cơn gió thoảng qua.
Giây kế tiếp, nó quay người, cơ thể to lớn từ từ chìm xuống đất.
Mặt đất cứng rắn bỗng trở nên đỏ thẫm, như một vũng bùn đặc sệt nuốt chửng thân hình Huyết Cổ Ngư trong nháy mắt.
Cuối cùng, cái đuôi xương khổng lồ cũng biến mất trong bóng đêm.
Áp lực khổng lồ và nguy hiểm đột nhiên biến mất.
Mùi máu tanh nhàn nhạt vẫn quẩn quanh trong không khí.
Vệ Nguyệt Sơ chậm rãi thở ra, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi của cô, cuốn theo cảm giác rét lạnh như băng.
Mặc dù trong trò chơi, cô cũng được xem là một người dày dặn kinh nghiệm, song nếu phải chiến đấu trực diện với Huyết Cổ Ngư, cô không nắm chắc phần thắng.
Dù sao, một khi thứ đó xuất hiện sẽ chỉ mang đến sự tàn sát và thảm họa, gần như không có bao nhiêu người chơi có thể thoát khỏi sự tàn độc Huyết Cổ Ngư.
Thấy Huyết Cổ Ngư trước mặt đã biến mất, mấy người phía sau mới vội vàng tiến lên.
Ngũ Túc hỏi: “Có chuyện gì?
Vệ Nguyệt Sơ chống cưa điện xuống đất, nặng nề nói: “Đó là Huyết Cổ Ngư của Quỷ Vương Kê Huyền.”
Mặt cô ta vẫn còn hơi khó chịu: “Nó xuất hiện ở đây làm gì?”
…Huyết Cổ Ngư dưới trướng Kê Huyền xuất hiện gần thi thể của một con quái vật ít nhất thuộc cấp A, khiến cho tình hình trở nên vô cùng phức tạp.
Ngũ Túc sửng sốt: “Đó là Huyết Cổ Ngư sao?”
Vệ Nguyệt Sơ gật đầu: “Đương nhiên.”
Huyết Cổ Ngư là chủng loại dị thường được hợp thành từ hài cốt quái vật, mặc dù chúng có đủ loại hình dạng khác nhau nhưng chỉ cần gặp qua một con, về sau sẽ không nhìn nhầm được… thứ lệ khí thuần khiết mà rét lạnh đó, cùng với hơi thở mạnh mẽ và cực kì đáng sợ kia.
Biểu cảm của Ngũ Túc trở nên kì quặc: “…Của Quỷ Vương Kê Huyền?”
Lúc này đến lượt Vệ Nguyệt Sơ nghi hoặc: “Ừ, sao vậy?”
“Cô chắc chứ?”
Vệ Nguyệt Sơ cau mày nổi giận: “Tôi ở trong trò chơi nhiều năm như vậy chỉ gặp qua đúng một con Huyết Cổ Ngư có thần trí, sao có thể không chắc chắn được.”
Ngũ Túc hít sâu, chậm rì rì nói:
“Chuyện này…cô còn nhớ bách quỷ dạ hành tại thành phố M lần trước không?”
Vệ Nguyệt Sơ gật đầu.
“Tôi từng thấy nó.”
Vệ Nguyệt Sơ nhíu mày, không hiểu đối phương muốn nói gì.
Ngũ Túc nói: “Nó ở bên cạnh ACE, giúp chúng tôi dọn dẹp gần nửa số quỷ quái trốn thoát trong thành phố.”
Vệ Nguyệt Sơ: “Ừ…Hả??????”
Ngũ Túc gật đầu, thở dài: “Tôi bảo đảm không nhìn nhầm đâu.”
Đám đội viên sau lưng hắn ta rối rít gật đầu, bày tỏ mình cũng đã chứng kiến cảnh tượng hôm ấy.
Đôi mắt cô ta như run lên, lắp bắp nói:
“Nhưng…nhưng…”
Vẻ mặt Ngũ Túc càng thêm rối rắm.
Hắn ta phất tay ra hiệu đội viên sau lưng rời đi, sau đó hỏi: “Cô…cô từng nghe lời đồn đó rồi đúng không?”
Người ta nói ACE bội tình bạc nghĩa Quỷ Vương sau đó vượt ải trò chơi, vậy nên Kê Huyền mới treo thưởng kếch xù cho bất kì manh mối nào liên quan đến ACE, chỉ để trả thù.
Vệ Nguyệt Sơ: “…Nghe là biết tin vịt mà!!!”
Ngũ Túc thở dài: “Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy đấy.”
Vệ Nguyệt Sơ: “Ban đầu?”
Ngũ Túc: “Cách đây không lâu tôi có bắt được vài tên lệ quỷ, sau đó tôi mới biết mặc dù trò chơi sụp đổ nhưng bảng thù hận vẫn luôn tồn tại.
Mấy ngày trước ACE vốn vẫn đang treo đầu bảng thì bất chợt bị rút đi, hình như là Quỷ Vương tự rút.”
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Ngũ Túc vỗ vai Vệ Nguyệt Sơ, thở dài:
“Không ấy hay là cô bỏ việc tỏ tình đi?”
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
…
Diệp Ca không ngờ “một thời gian” mà kê Huyền nói lại là ngay hôm sau.
Chiếc di động bên gối rung lên “rè rè”.
Anh mở mắt, mở khóa màn hình.
Tin nhắn của Kê Huyền nhảy ra: “Đã tìm thấy.”
Hắn gửi kèm một dãy địa chỉ, tiếp đó còn có sticker một người đàn ông đang vui vẻ nhảy múa.
Diệp Ca: “…”
Ngón tay anh dừng trên màn hình hai giây, cuối cùng vẫn nhấn xuống, trả lời ngắn gọn: “Đã biết.”
Kê Huyền nhìn chăm chăm hai chữ lạnh lùng màn hình điện thoại, nhịn không được cong môi.
Hắn chụp màn hình rồi lưu vào album ảnh.
Kê Huyền ngoái đầu nhìn con rối nhỏ bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng đụng gò má mềm mềm của nó, đôi mắt đỏ rực hơi nheo lại, sâu trong đôi mắt ánh lên nét cười.
…Anh, đây là lần đầu tin anh gửi tin nhắn cho em đó.
Thật tốt.
Đầu bên kia.
Thấy tin nhắn trả lời của Diệp Ca, cánh tay đen bỏ chiếc điện thoại khác xuống, lò dò đi qua chỗ anh.
Sau khi đọc được tin nhắn hiển thị trên màn hình đối phương, tâm trạng nó lập tức trùng xuống: “A…anh lại phải đi gặp Vương rồi.”
Diệp Ca nhướng mày: “Thì sao?”
Lúc này anh mới chợt nhận ra, mỗi lần Kê Huyền xuất hiện, cánh tay đen nhất định sẽ lặng lẽ trốn trong túi mình, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ khi Kê Huyền rời đi thật lâu sau nó mới dám ra ngoài hoạt động.
Diệp Ca: “…Mày sợ hắn à?”
Giọng cánh tay đen nhỏ xíu: “Ai…ai mà không sợ Vương chứ?”
Diệp Ca híp mắt: “Hắn đe dọa mày?”
Cánh tay đen: “!”
Mắt nó rưng rưng, chỉ ước mình có thể điên cuồng gật đầu… Đúng vậy!! Hắn đe dọa tui!!! Nói chỉ cần ngửi được chút xíu mùi của tui trên người anh thì sẽ làm thịt tui đó!!!
Nhưng cánh tay đen và Diệp Ca lại bị ràng buộc với nhau, về cơ bản nó không cách nào rời khỏi Diệp Ca quá xa, nên nó chỉ có thể… quyết tâm không xuất hiện mỗi lúc Kê Huyền ở quanh đó, chỉ cần không cho đối phương cơ hội nhìn thấy nó, mối đe dọa sẽ không tồn tại!
Vậy nên mỗi ngày nó đều nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, nhưng nó lại không dám mách lẻo với Diệp Ca, chỉ có thể ra vẻ đáng thương, nói:
“Không…không có.”
Diệp Ca gật đầu: “Tao sẽ nói chuyện với hắn.”
Cánh tay đen nước mắt lưng tròng.
…Huhuhu, chỉ có mẹ là tốt nhất trên đời!!
Diệp Ca đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: “Phải rồi, sao dạo này tao không thấy mày chơi game?”
Trước đây chỉ cần có thời gian rảnh, kiểu gì cánh tay đen cũng ôm điện thoại chơi game không ngừng.
Chắc là dạo này anh bận quá nên mãi hôm nay mới chú ý đến tiếng cánh tay đen chơi game trong phòng đã biến mất từ lúc nào, song thời gian đối phương chúi đầu vào điện thoại lại không hề suy giảm.
Thỉnh thoảng còn cười khúc khích một mình.
…Anh cứ thấy có gì đó là lạ.
Cánh tay đen giấu nhẹm điện thoại ra sau lưng, chột dạ nói: “Haha…tui không có gì làm, chỉ tùy tiện xem linh tinh chút thôi…”
Phía sau nó, ánh sáng lờ mờ hắt ra từ màn hình điện thoại.
Đang đọc: “Minh hôn: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi”.
Tiến độ đọc: %.
Nội dung chương sau: Mang thai quỷ.
Diệp Ca híp mắt ngờ vực nhìn nó.
Thôi vậy, miễn sao nó không tiêu tiền như nước giống trước đây là được.
Diệp Ca rời mắt, mặc quần áo vào rồi chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi rời đi, anh khựng lại, trầm ngâm quay đầu nhìn cánh tay đen:
“Giờ mày biết rất nhiều chuyện về thế giới loài người rồi đúng không?”
Nguy cơ về chiếc điện thoại đã qua, cánh tay đen thầm thở phào, sau đó kiêu ngạo ưỡn ngực: “Tất nhiên rồi!”
Diệp ca hỏi: “Vậy mày biết trẻ con bây giờ sợ gì nhất không?”
“Trẻ con bao tuổi?”
Diệp Ca suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Đại khái tầm…độ tuổi thích chơi đồ chơi biến hình…”
…
Trong Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Ngũ Túc ngồi trong văn phòng, uể oải ngáp dài.
Sau ngày Trình Sách Chi bị tấn công, hắn ta không dám để nhân viên ít kinh nghiệm chiến đấu phụ trách việc phỏng vấn nữa mà cũng thường xuyên tự đến bộ phận đó ngồi xem có chuyện gì hay không.
Đúng lúc hôm nay hắn ta có hứng nên ghé qua ngồi, tiện thể xem trong các ứng viên đợt này có hạt giống nào tốt không.
Tuy nhiên…người đến phỏng vấn nối nhau không dứt, nhưng người thực sự phù hợp với công việc này lại quá ít.
Ngũ Túc quệt giọt nước mắt ngái ngủ trên khóe mắt, hơi hối hận vì sự bồng bột của mình.
Công việc này nhàm chán quá, chẳng thà đi đối phó với “cô công chúa” Vệ Nguyệt Sơ kia.
Đúng lúc hắn ta chán chường định rời đi, một người đàn ông mặc vest bỗng bước vào.
Gương mặt anh ta rất đỗi bình thường, biểu cảm nhút nhát, bộ vest không vừa người và còn đeo một cặp kính gọng đen.
Người đàn ông đặt sơ yếu lí lịch ngay ngắn lên bàn, dùng hai tay đẩy qua, sau đó xoay người ngồi xuống ghế đối diện.
Ngũ Túc giở ra đọc.
Ừm, tốt nghiệp đại học danh tiếng… ồ, từng là kiến trúc sư…còn giành được vài giải thưởng…
Nhìn chung có vẻ thuận buồm xuôi gió, không có khó khăn gì.
Ngũ Túc xem sơ qua, ánh mắt dừng lại ở ô cuối cùng.
Câu ‘Có từng trải qua sự kiện siêu nhiên nào không’, anh ta chọn “Có”
Ngũ Túc ngạc nhiên, hứng thú ngẩng đầu, hỏi: “Anh từng trải qua hiện tượng siêu nhiên gì?”
Người đàn ông vẫn có vẻ ngờ nghệch và nhút nhát, anh ta dịch ghế, nói nhỏ: “Tôi từng tham gia một trò chơi.”
Ngũ Túc: “…”
Người đàn ông nói: “Tôi là RED.”
Ngũ Túc: “!!!!!!!!”
Đù má???
Top bảng xếp hạng, RED????
Người đàn ông trước mặt đẩy gọng kính đen trên sống mũi, dè dặt hỏi: “Xin lỗi, ACE có ở đây không?”
Ngũ Túc đần mặt, chậm chạp hỏi: “Anh…anh tìm anh ấy làm gì?”
RED mím môi, nở nụ cười ngại ngùng, xấu hổ nói:
“Trả thù.”
…
Chẳng bao lâu sau khi nhận tin, Diệp Ca đã đến địa chỉ Kê Huyền gửi.
Nơi này là một căn biệt thự gần ngoại ô, diện tích rộng rãi, dân cư thưa thớt, mật độ dân cư tại nơi rộng lớn thế này lại cực kì thấp.
Vừa rời khỏi quỷ vực, anh đã ngửi thấy ngay mùi âm khí quen thuộc.
Kê Huyền chờ anh cách đó không xa.
Hắn dẫn Diệp Ca vào biệt thự…
Bên trong đã được âm khí tu sửa hoàn toàn, không gian lớn hơn gấp bội so với nhìn từ phía ngoài.
Trong đó bày chi chít các dãy kệ, trên kệ là đủ loại con rối với các tư thế khác nhau, có lớn có nhỏ; những gương mặt tái nhợt, xám ngoét, đỏ rực hoặc đen kịt hiện đầy vẻ đau khổ và hoảng sợ, như thể đều bị đóng băng trong giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Chính giữa phòng bày một chiếc ghế.
Người điều khiển rối bị trói gô trên đó, khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt đen kịt tràn ngập vẻ độc ác không hợp với vẻ ngoài trẻ con của gã.
Kê Huyền búng tay.
“Ta sẽ xé xác ngươi…” Người điều khiển rối mắng to với chất giọng trẻ con khàn khàn.
Kê Huyền lạnh lùng híp mắt.
Giây kế tiếp, miệng người điều khiển rối như bị một vật vô hình nào đó chặn lại, chỉ có thể phát ra những tiếng “Mmmmmm!!!”.
Diệp Ca mỉm cười: “Mày có nói chuyện đàng hoàng không?”
Người điều khiển rối nhìn chằm chằm hai người bằng ánh mắt ác độc, nhưng tình thế hiện tại gã là phe yếu thế, đành phải lặng lẽ gật đầu.
Thứ đang bịt miệng gã biến mất.
Người điều khiển rối ho khù khụ, sau đó mới chậm rãi cất giọng nói khàn khàn: “Ta biết các ngươi muốn làm gì, cũng chỉ là dùng bộ sưu tập của ta để dọa dẫm ta thôi… Ta thừa nhận mình rất thích những vật sưu tầm đó, nhưng ta sẽ không phản bội Mẹ, các ngươi có phá hủy chúng trước mặt ta cũng vô ích!”
Dù nói vậy nhưng gã lại không hề ngước mắt nhìn những dãy kệ xung quanh, như thể làm vậy có thể giảm bớt sự đau lòng của gã.
Đôi mắt nhạt màu của Diệp Ca ánh lên vẻ hòa nhã, anh nói nhẹ nhàng: “Bọn tao sẽ không đụng đến bộ sưu tập của mày đâu.”
Người điêu khiển rối: “?”
Diệp Ca ôn hòa nói: “Chính mày sẽ quyết định bộ sưu tập của mày có bị phá hủy hay không.”
Người điều khiển rối: “???”
Chàng thanh niên trước mặt gã ngoắc ngón tay về phía sau.
Một cánh tay đen nho nhỏ hì hục ôm một đống đồ lớn bay tới rồi đập xuống trước mặt người điều khiển rối, cả mớ bụi bặm lập tức bay lên không trung.
Người điều khiển rối ngơ ngác cúi nhìn đống đồ trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ xíu đan xen đủ loại cảm xúc từ độc ác, vặn vẹo, mờ mịt đến đờ đẫn, chen chúc trên gương mặt trẻ con chỉ lớn bằng bàn tay trông có vẻ buồn cười.
Đây…đây là cái gì?
“Đại số tuyến tính: Từ nhập môn đến nhập quan”, “Lí thuyết toán cao cấp”, “Hàm biến phức và biến đổi tích phân”,…
Rõ ràng tách từng chữ ra đều hiểu được, nhưng sao khi ghép lại…lại hoàn toàn không hiểu gì vậy?!
“Chúng ta chơi một trò chơi, cho mày một cơ hội cứu bộ sưu tập của mình.” Diệp Ca cười khẽ: “Cứ mỗi hai mươi bốn tiếng sẽ thi một lần, sai một câu tao phá một con rối, còn mỗi câu đúng là có thể cứu được một con.”
Người điều khiển rối cúi đầu nhìn chồng sách nhỏ chất dưới chân mình, lại ngẩng lên nhìn hai người trước mắt, đôi phần hào hứng xen lẫn chút mờ mịt khó hiểu.
Gã dè dặt hỏi:
“Các ngươi sẽ không đụng vào bộ sưu tập của ta thật sao?”
Diệp Ca gật đầu, ung dung thong thả nói: “Như tao đã nói…chỉ có chính mày mới quyết định được bộ sưu tập của mày có bị phá hủy hay không.”
Mắt người điều khiển rối sáng rỡ.
Tuy nhiên gã vẫn cố kiềm chế sự vui vẻ của mình, cố gắng giữ vẻ mặt không cảm xúc.
Gã vốn nghĩ sau khi đối phương tìm thấy bộ sưu tập của mình sẽ phá hủy từng cái một trước mặt để tra tấn gã.
Mặc dù người điều khiển rối tự tin vào sự trung thành của gã với Mẹ, nhưng phải chứng kiến những món bảo bối mình quý hơn mạng bị phá hủy trước mặt, gã không dám chắc mình sẽ không đau lòng đến ngất đi.
Chỉ không ngờ bọn chúng sẽ ngu xuẩn đến mức chọn dùng sách để trừng phạt gã.
“Hì hì hì,” người điều khiển rối cười vài tiếng quái dị: “Lần này các ngươi tính sai rồi, nhưng mà thế cũng tốt, nếu các ngươi đã đồng ý không đụng đến bộ sưu tập của ta, vậy ta sẽ chơi đùa với các ngươi vậy.”
Cánh tay đen chọn ra hai cuốn “Đề đại học năm, thi thử năm” đặt trước mặt người điều khiển rối, nó cười “hề hề”, rồi nói:
“Mi có thể bắt đầu từ cuốn này.”
Diệp Ca ngoái đầu nhìn Kê Huyền: “Nếu cậu cho không gian này vào quỷ vực của mình, hẳn là có thể khống chế dòng chảy thời gian của nó phải không?”
Kê Huyền cong môi: “Đúng vậy.”
Diệp Ca điềm đạm nói: “Vậy cứ nửa năm trước đi.”
————————–
Tác giả:
Người điều khiển rối: Nếu tôi có tội, xin hãy để luật pháp trừng trị tôi..