Lửa âm cháy hừng hực phát ra tiếng nổ lách tách, khí nóng tỏa ra khiến không khí xung quanh biến dạng, ngọn lửa nóng đến độ có thể thiêu đốt xương thịt nhanh chóng lao thẳng về phía đám đông đang gào thét.
Chàng thanh niên đứng đầu ngạc nhiên ngước nhìn ngọn lửa âm trước mặt.
Gương mặt trắng nõn đỏ bừng vì ánh lửa, đôi mắt nhạt màu phản chiếu ngọn lửa bập bùng gần như đã sắp thiêu đốt mái tóc và làn da của anh.
BLAST trợn mắt, vội hét lên: “Mau tránh ra!!!”
Tim Vệ Nguyệt Sơ thắt lại, cô xoay người phóng về hướng ngọn lửa, nhưng hết thảy đã muộn, lửa âm nóng rực chẳng mấy chốc đã ập tới trước mặt anh, chỉ còn vài miligiây nữa thôi là sẽ nuốt chửng đám người.
Trong đầu ai nấy đồng loạt nảy ra một từ…
Xong.
Đối với Diệp Ca, mọi thứ chỉ là bản năng.
Vô số lần kề cận cái chết đã tôi luyện cho anh phản xạ vô điều kiện khắc sâu vào xương tủy, vô thức bật ra mà không cần nghĩ ngợi.
Ánh sáng rét lạnh lóe lên, lưỡi dao mờ ảo hiện ra giữa kẽ tay anh, lưỡi dao hình trăng khuyết sắc bén như có thể xé toạc không khí và cắt đôi ánh sáng, lưỡi dao lạnh lẽo va chạm với lửa âm nóng hừng hực.
Ngọn lửa có thể thiêu chảy mọi thứ phát ra tiếng rít bén nhọn, sau đó bốc thẳng lên cao, bùng phát ánh lửa chói lóa!
Mọi người không thể không quay sang chỗ khác.
Đến khi lớp bụi lắng xuống và làn khói tản đi, họ mới vội vàng nhìn trở lại.
Chàng thanh niên không hề hấn gì đứng đó, trên người không có vết bỏng, song trần nhà và mặt đất cách anh một bước chân lại bị ngọn lửa thiêu rụi đến đen kịt.
Như vừa có một quả lựu đạn phát nổ ngay trước mặt anh, lấy mũi chân anh làm ranh giới, sang bằng khoảng chu vi mười mét xung quanh thành bình địa, phía trước là địa ngục cháy rụi, phía sau là mặt đất sạch sẽ không tì vết.
Còn Diệp Ca đứng giữa bóng tối và ánh sáng, dáng người cao gầy như một lá bùa định thân, nhức nhối đâm thẳng vào mắt mọi người.
“Chuyện…”
“Chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Tiếng xì xào sợ hãi vang lên giữa đám đông, chẳng ai dám tin vào mắt mình, cảnh tượng trước mắt dường như đã vượt ra ngoài phạm vi thường tình.
Chuyện gì vửa xảy ra vậy?
Họ dồn dập quay sang nhìn nhau, lại chỉ thấy vẻ mặt ngỡ ngàng và khó tin của người khác.
BLAST trợn mắt nhìn Diệp Ca, mái tóc đỏ rực trên đầu như cũng ngừng khoe sắc.
Giữa phòng, A Trường vốn cao bằng nửa người cũng thu nhỏ lại, sau đó chui về trong ống tay Trần Thanh Dã, cùng chủ nhân nó nhìn cậu thanh niên đứng cách đó không xa.
Vệ Nguyệt Sơ dừng bước, tay xách cưa điện to quá khổ đần mặt nhìn Diệp Ca, như thể còn chưa hoàn hồn trước tình thế xoay chuyển đột ngột: “Cậu…”
Cô hít sâu, hỏi ra vấn đề tất cả đều muốn biết:
“Cậu làm kiểu gì đấy?”
Diệp Ca: “…”
…Thất sách rồi.
…
Trong phòng hợp lớn.
Đây là căn phòng duy nhất chưa bị BLAST phá hủy, bàn ghế đồ đạc bên trong vẫn còn đầy đủ, họ khép chặt cửa, ngăn chặn ánh mắt tò mò của những nhân viên khác.
BLAST khoanh tay cáu kỉnh tựa lên cửa, sợi xích kim loại trên người phát ra âm thanh loảng xoảng.
Vệ Nguyệt Sơ cau mày đứng một bên, ánh mắt cảnh giác vẫn luôn dán trên người cậu ta:
“Mày tìm ACE làm gì?”
“Liên quan méo gì đến bà chị?” BLAST trợn mắt, bực dọc nói: “Sao hả? Chỉ bà chị được tìm còn tui thì không à?”
Giây tiếp theo, A Trường thò đầu ra từ ống tay áo Trần Thành Dã.
BLAST tái mặt rụt người lại: “Đậu má mày.”
Vệ Nguyệt Sơ cười trên sự đau khổ của người khác: “Sao thế? Sợ côn trùng à?”
Cô cười khà khà rồi vỗ vai Trần Thanh Dã: “Người anh em, nhờ cậu đấy.”
Trần Thanh Dã đẩy gọng kính, thong thả “À” một tiếng.
Giây kế tiếp, vô số cổ trùng đông nghìn nghịt tràn ra từ tay áo anh ta, màu sắc lòe loẹt xanh đỏ đủ loại, có giáp xác có thân mềm, đủ kiểu đủ loài cần gì có đó, khiến da đầu người ta tê rần.
Dù là Vệ Nguyệt Sơ không sợ côn trùng cũng phải tránh sang một bên, xoa cánh tay nổi đầy da gà da vịt.
BLAST nhảy dựng lên, mặt mũi xanh lè.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!”
Thấy cậu ta lại sắp phóng hỏa, Trần Thanh Dã ngoắc ngón tay, hơn nửa bầy côn trùng phía trước quay trở về hơn một nửa, chỉ còn vài con bay giữa không trung, đe dọa nhìn BLAST cách đó không xa.
Mặt BLAST tái mét, lưng dán chặt vào tường, cậu ta căng thẳng nuốt nước miếng:
“Ông, ông, ông… ông biến thái hả?”
Trần Thanh Dã như thể không nghe thấy gì, bờ lưng vẫn thẳng tắp, vô cảm đẩy gọng kính.
Vệ Nguyệt Sơ khó tin, hỏi: “Này, mày sợ côn trùng thế làm sao sống nổi trong trò chơi vậy?”
Rất nhiều phó bản trong trò chơi có liên quan đến sâu bọ, cho dù không liên quan thì vẫn có vô số khung cảnh ghê tởm với đầy rẫy những giòi, ruồi, bọ, gián các loại… Về cơ bản, những người sợ sâu bọ sẽ rất khó sống được, mà phàm là đã sống sót qua khỏi thì gần như đều hết sợ những thứ này.
BLAST ngạo mạn cười, một ngọn lửa bùng lên trên ngón tay cậu ta: “Đốt là xong chứ gì?”
Trần Thanh Dã nhìn cậu ta, mấy con cổ trùng đang lơ lửng trong không trung bay đến gần hơn.
BLAST nghẹn họng, nụ cười trên môi cứng đờ, trông còn có vẻ hơi co giật: “Ông… ông, ông… ông kêu bọn nó cách xa tui chút.”
“Nói cho tao biết mày đến tìm ACE làm gì.” Vệ Nguyệt Sơ khoác tay lên vai Trần Thanh Dã, Trần Thanh Dã tỉnh bơ né người, hất trượt cánh tay trên vai mình xuống, sau đó phủi nơi vừa bị chạm vào.
Nghiện sạch sẽ chết tiệt.
Về Nguyệt Sơ lẳng lặng trợn mắt, nói tiếp: “Không nói tao sẽ bảo RED thả vài con cổ trùng lên người mày, theo mày về nhà, sau đó đẻ trứng trong tai mày!”
Cô bịa chuyện hù dọa cậu ta.
Mặt BLAST xanh mét, cậu ta nghiến răng, nói: “…Bà chị nghĩ tui sẽ tin bà chị sao?”
Vệ Nguyệt Sơ nhún vai: “Tin hay không tùy mày.”
Thực ra cô cũng không biết Trần Thanh Dã có làm được như vậy không, nhưng bất kể được hay không được thì cứ lấy ra hù trước đã rồi tính sau.
Ánh mắt BLAST di chuyển giữa hai người, cuối cùng cậu ta bực bội vò đầu, nói: “Dù sao nói cho các người biết cũng chẳng có vấn đề gì, lần này tui tìm hắn là để tái đấu.”
Mái tóc đỏ rực của cậu ta như ngọn lửa đang cháy hừng hực, ánh mắt chứa đầy ý chí chiến đấu: “Lần trước ở trong trò chơi tui đã thua hắn, nhưng tui còn chưa kịp so tài với hắn lần nữa hắn đã rời khỏi trò chơi rồi, vậy nên lần này tui quyết phải rửa mối nhục đó!”
Mãi mới tìm được một người đam mê chiến đấu như mình, Vệ Nguyệt Sơ hơi ngứa tay: “Muốn thử đấu với tao chút không?”
BLAST liếc cô, ra vẻ khinh thường giơ ngón út lên so.
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Xem thường ai đấy!
Cô còn chưa kịp nổi nóng, BLAST đã biếng nhác nói tiếp: “Hơn nữa, ngoài chuyện đó ra tui còn phải báo thù nữa.”
Vệ Nguyệt Sơ “Ồ” lên, như chợt hiểu ra, huých khuỷu tay vào Trần Thanh Dã: “Tên này với cậu có tiếng nói chung kìa.”
Cô nói: “Hay là… cậu khuyên thử xem?”
BLAST ngạc nhiên nhìn Trần Thanh Dã: “Ớ, ông cũng có thù với hắn hả?”
“Đúng vậy,” Trần Thanh Dã suy nghĩ một lát, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Nhưng mà… thật ra ACE rất tốt.”
Anh ta mân mê tóc, mặt cũng ửng đỏ, trông như đang ngại ngùng.
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Sao tự nhiên có cảm giác bất an vậy.
Cô hít thật sâu rồi dời mắt nhìn sang BLAST trước mặt: “Không ấy mày nói thử xem? Hai người có thù oán gì?”
Vẻ mặt BLAST cứng đờ, cơ thể như đóng băng tại chỗ, ánh mắt đảo quanh, gương mặt anh tuấn chẳng mấy chốc đã đỏ bừng, cậu ta gầm lên:
“Lên quan méo gì đến bà!”
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Sao tự dưng thấy bất an gấp bội vậy.
Diệp Ca im lặng ngồi một bên vui vẻ hóng chuyện từ đầu đến… cho đến khi đề tài đột nhiên chuyển sang mình.
Thật ra thì vụ cá cược khiến BLAST rơi khỏi top bảng xếp hạng điểm tích lũy là đụng phải ACE.
Trong trò chơi có cả chợ đen và đấu trường ngầm.
Nó không nằm trong quy tắc của trò chơi mà chỉ phổ biến trong số ít những người chơi hiếu chiến.
Có rất nhiều cách để đánh bạc: số mạng giết được trong phó bản chiến trường, thời gian sống sót trong phó bản sinh tồn… dĩ nhiên cũng có cách đơn giản nhất đó là PK người thật giữa người chơi với nhau, hơn nữa những thứ có thể dùng để đặt cược rất đa dạng, kể cả điểm tích lũy lẫn đạo cụ.
BLAST là một tay nghiện cờ bạc, cũng là người giữ chuỗi thắng liên tiếp trong đấu trường, cho đến khi… cậu ta “giẫm phải đinh”.
Đó là một đạo cụ cấp S.
Cậu ta đem nó ra đấu giá, người ra giá cao nhất đã mua được vật phẩm đó.
Nhưng trước khi chuyển điểm, BLAST nhìn thấy tên người mua nên cậu ta lập tức đổi ý.
Lúc ấy, ACE đứng thứ sáu trên bảng xếp hạng, BLAST hạng bảy, cậu ta đã muốn biết trình độ thật sự của người luôn đè trên đầu mình từ lâu rồi, thế là cậu ta thách thức anh cùng tiến vào một phó bản, ai giết được nhiều quỷ hơn sẽ thắng.
Chàng thanh niên cao ráo suy nghĩ một chốc rồi đồng ý.
Kết cục không ngoài dự đoán.
Tuy nhiên, số lượng chênh lệch giữa hai bên không lớn, BLAST không phục nên lại đề nghị đánh cược lần nữa… đối kháng trực tiếp.
ACE nhìn cậu ta hồi lâu, đôi mắt nhạt màu ánh lên vẻ lạnh lẽo đầy suy tư.
BLAST bị anh nhìn đến rùng mình: “Sao… sao thế?
ACE rời mắt, bình tĩnh đáp: “Không có gì, tôi đồng ý.”
Nhưng BLAST còn chưa kịp vui mừng đã nghe đối phương nói thêm: “Nhưng tôi muốn thêm cược.”
BLAST hết sức phấn khởi: “Không thành vấn đề! Mày muốn thêm cái gì.”
Chàng thanh niên mỉm cười: “Tóc của cậu.”
Thế là, sau khi vụ cá cược kết thúc, BLAST không chỉ rơi khỏi top mà còn phải nuốt hận cạo sạch mái tóc đỏ quạch kiêu ngạo của mình… trọc cả năm trời.
BLAST hít sâu, kéo suy nghĩ của mình ra khỏi hồi ức, nghiến răng nói: “Tui muốn hắn phải… trả giá thật đắt cho những chuyện hắn đã gây ra cho tui!”
Vệ Nguyệt Sơ và Trần Thanh Dã: “…”
Sao tôi thấy cậu càng kể càng toang vậy?
Ngũ Túc ngồi bên cạnh lên tiếng, từ tốn nói: “Vậy cậu cũng không thể xông vào Cục quản lí bắt giữ nhân viên chứ?”
BLAST xụ mặt, khó chịu nói: “Tui có đe dọa ai đâu, ông đi ra hỏi thử xem tui có cấm họ rời đi không?”
Ngũ Túc: “…”
Vấn đề là… cậu làm như vậy thì ai mà dám đi?
Vệ Nguyệt Sơ nhíu mày: “Nếu như không phải có người đến cản thì mày đã gây họa rồi.”
BLAST tự biết mình đuối lý, lúng túng gãi đầu, nhỏ giọng nói: “…Không phải là vì… tui không ngờ lại có côn trùng sao?”
Cậu ta đột nhiên trợn tròn mắt như chợt nghĩ tới chuyện gì đó, sau đó vọt ngay tới trước mặt Diệp Ca vẫn luôn không nói câu nào suốt từ khi vào phòng, hào hứng nhìn anh: “Này, tính ra ông làm kiểu gì vậy?”
BLAST xòe tay nổi lửa: “Trước giờ tui chưa gặp ai có thể dập tắt lửa âm của tui hết á!”
Bấy giờ, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Diệp Ca đang ngồi trong góc, người vẫn luôn lẳng lặng thu mình từ lúc vào cửa, không hề thu hút bất kì sự chú ý nào.
Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng hiếu kì.
BLAST rút tay lại, bất mãn lầm bầm.
“…Dĩ nhiên, trừ tên kia ra.”
Mãi đến hôm nay, chỉ có một người có thể vô hiệu hóa ngọn lửa của cậu ta và đó là cái tên trời đánh thánh đâm ACE kia.
Không ngờ lần này cậu ta lại gặp kẻ thứ hai.
“Gì cơ?” Vệ Nguyệt Sơ nghe không rõ.
Thấy mình sắp lộ tẩy, tim Diệp Ca hẫng một nhịp, vội vàng lên tiếng: “Thật ra thì đấy không phải công lao của mình tôi.”
BLAST nhíu mày: “Là sao?”
Diệp Ca hít thật sâu rồi chậm rãi nói: “Tôi nghĩ đội trưởng Ngũ đã thông báo với mọi người rồi, thật ra Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên của chúng ta có hợp tác với một con quỷ nên mới có được nhiều tin tức nội bộ như vậy.”
Đúng vậy, đúng là Ngũ Túc từng đề cập đến việc rất nhiều thông tin họ có được là do một con quỷ tự nguyện hợp tác cung cấp.
Diệp Ca nói: “Tôi là người liên lạc với hắn.”
Mọi người giật mình.
Diệp Ca hùng hồn nói ra cái cớ mà anh vừa nghĩ ra: “Chính xác, không sai, để đảm bảo an toàn cho thân phận và lợi ích của mình, con quỷ đó đã cho tôi một đạo cụ có khả năng chống đỡ một đòn tấn công trí mạng.”
Vừa nói, anh vừa kéo cánh tay đen trên vai mình ra: “Nhìn xem, chính là cái này.”
Cánh tay đen: “…?????”
Đệt.
Diệp Ca bình thản nói: “Chẳng qua giờ nó đã hết tác dụng rồi.”
Anh quơ quơ cánh tay đen mềm rũ trong tay mình.
Cánh tay đen: “…”
Tui đậu má anh!
Nhưng tình thế nguy cấp thì biết làm sao được, nó chỉ đành im như thóc giả chết trong bàn tay Diệp Ca, bất động nằm yên để mọi người vung tới vung lui.
Cánh tay đen bị mọi người chuyền quanh.
Vệ Nguyệt Sơ chọt chọt nó rồi ồ lên: “Mềm ghê!”
Cô kéo thử: “Còn co giãn lắm này!”
Cánh tay đen: “…”
Tui… nhịn.
Trần Thanh Dã cúi đầu nghiên cứu cánh tay đen đang giả chết, sau đó chậm rãi gật đầu: “Đúng là một đạo cụ rất lợi hại, cho dù bây giờ đã hết tác dụng tôi vẫn có thể cảm nhận bên trong nó chứa đựng rất nhiều âm khí, có thể so với một con quỷ cấp B.”
Cánh tay đen: “…”
Đờ mờ anh, tui chính là ác quỷ cấp B đó!!!
Ngay lúc đó, A Trường dáo dác ló ra từ ống tay áo Trần Thanh Dã, sau đó đó thò râu về phía cánh tay đen đang giả chết.
Cánh tay đen: “!!!!!!!!”
Aaaaaaaaaaaaa đậu má!!!!!
Thấy lại sắp bại lộ, Diệp Ca vội vàng lấy lại cánh tay đen từ tay Trần Thanh Dã, nói: “Nói chung đại khái là như thế đó.”
Sau khi nhìn thấy “món đạo cụ” bá đạo kia, mọi người đều không còn nghi ngờ lý do của anh nữa.
Vệ Nguyệt Sơ thở phào, vỗ vai Diệp Ca: “Tóm lại cậu không bị gì là được rồi, vừa nãy lúc ngọn lửa lao về phía cậu tôi sợ thót tim luôn đấy, lần sau nếu còn gặp chuyện như vậy thì cậu vẫn nên tránh đi, lỡ đụng phải chiêu gì không giải quyết được thì biết làm sao.”
Trần Thanh Dã ngồi sau không mặn không nhạt nói mát:
“Sao trước giờ tôi chưa từng thấy cô đối tốt với ai như vậy?”
Vệ Nguyệt Sơ thẹn quá hóa giận, ngoái đầu trợn mắt nhìn anh ta: “Tôi thích quan tâm trai đẹp đó, cậu cấm được à?”
“Còn ACE thì sao?” Ngũ Túc hỏi bâng quơ: “Không phải cô bảo muốn tỏ tình với anh ấy à?”
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Gặp rồi lại nhát gan, hoàn toàn không dám nhắc đến chuyện đó.
Cô lạnh lùng nhìn Ngũ Túc, nghiến răng nói:
“Không biết nói chuyện thì sau này đừng nói.”
…
Sau khi ra khỏi Cục quản lí, Ngũ Túc nhấn thang máy đi xuống.
“Vậy… sắp tới chúng ta làm việc ở đâu đây?”
Toàn bộ nhân viên Cục quản lí đã được sơ tán ra ngoài do Cục quản lí hiện tương siêu nhiên đã bị phá hủy hoàn toàn, hơn nữa lửa âm cũng không mất uy lực ngay khi tắt mà vẫn sẽ tiếp tục giải phóng âm khí.
Dù sao số lượng người thường trong Cục quản lí cũng không ít, vậy nên cả tầng đều phải sơ tán, đợi sau khi đội ngũ chuyên nghiệp xử lí xong mới có thể tiếp tục vào làm.
Ngũ Túc: “Đợi phía trên sắp xếp thôi.”
Ngụ ý chính là… tôi cũng không biết.
Vệ Nguyệt Sơ quay sang lườm BLAST đi sau cùng, lạnh lùng nói: “Nhìn chuyện tốt mà mày làm đi.”
BLAST: “…”
Cậu ta nửa cáu kỉnh nửa chột dạ, nói: “Thì… thì tui hỗ trợ xử lý chỗ đó không phải được rồi sao?”
Vệ Nguyệt Sơ mỉm cười: “Được thôi, nếu mày không làm đàng hoàng thì tao sẽ cho A Trường của Trần Thanh Dã bò lên người mày.”
Trần Thanh Dã không đồng tình nhìn cô: “A Trường không phải đồ bẩn, đừng nói như vậy.”
Dường như việc Trần Thanh Dã chơi sâu khiến BLAST ám ảnh tâm lí, cậu ta lẳng lặng lui nửa bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Trần Thanh Dã, sau đó hừ mũi: “Đại trượng phu nói một là không có hai.”
“Đại trượng phu mà sợ sâu bọ?” Vệ Nguyệt Sơ hả hê nói
BLAST trợn mắt, gương mặt anh tuấn hơi đỏ lên, tô điểm thêm cho mái tóc đỏ rực: “Bà…!!”
Thang máy phía trước phát ra tiếng “Đinh” rồi từ từ mở ra.
Diệp Ca quay sang nhìn Ngũ Túc, hỏi: “Vậy hai ngày tới chúng tôi không cần tăng ca đúng không?”
Ngũ Túc: “…Oắt con, cậu chỉ chờ để hỏi câu này thôi phải không?”
Diệp Ca xấu hổ cười: “Ừm.”
Ngũ Túc: “…”
Thang máy chậm chạp đi xuống, đến nửa chừng bỗng dưng giật một phát!
Ngọn đèn trên trần chớp tắt vài lần, sau đó màn hình hiển thị số tầng chợt tối sầm, con số màu đỏ hiện lên trên đó nhảy số không ngừng.
Ngũ Túc ngây người: “Chuyện… chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng căng thẳng… tất cả đều cảm nhận được nồng độ âm khí trong không khí tăng vọt.
Lúc này, con số màu đỏ trên màn hình chợt dừng lại…
Số “-” đỏ tươi nổi bật trên màn hình đen kịt trông như máu tươi hơi đông lại, trông mà giật mình.
“Mẹ,” BLAST bực bội vò mái tóc đỏ: “Đánh thì ra không đánh thì phắn, giả ma giả quỷ ra cái gì không?”
Cậu ta vừa nói vừa nổi lửa trong tay, sau đó dí thẳng vào bức vách kim loại của thang máy.
Chẳng mấy chốc, bức tường kim loại dày cộp đã bị nung chảy một lỗ lớn, kim loại lỏng màu đỏ vàng nhỏ giọt chảy xuống, tạo thành những tiếng “lách tách”.
“Chờ đã…” Tiếng Trần Thanh Dã kẹt lại giữa chừng.
Thứ hiện ra bên ngoài thang máy không phải bức tường bê tông cốt thép mà là bầu trời âm u xám xịt.
Bóng tối đặc sệt nhưng vũng lầy bao phủ cả thế giới, một con mắt khổng lồ đen ngòm lơ lửng trên cao, nhìn chằm chằm vào họ, trông đáng sợ và kì quái vô cùng.
“Quỷ vực!!” Vệ Nguyệt Sơ hít sâu, siết chặt cưa điện trong tay.
…Ít nhất cũng là cấp S, thậm chí có thể là ác quỷ cấp lãnh chúa.
Giây kế tiếp, thang máy như mất đi vật chống đỡ, lập tức rơi vụt xuống.
Trần Thanh Dã níu lấy Ngũ Túc, Vệ Nguyệt Sơ kéo Diệp Ca, vọt ra ngoài từ lỗ hổng bị nung chảy trên bức vách.
Một tiếng nổ lớn vang lên, thang máy đập xuống đất, biến thành đống sắt vụn rúm ró khổng lồ.
Cả nhóm bình an đáp xuống.
Nền đất đen sì khô cằn trước mặt bỗng nứt ra vài khe hở, một bóng người khổng lồ đáng sợ chậm chạp bò lên từ dưới đất.
Tay chân mụ ta lêu khêu tái nhợt, mái tóc đen bóng xõa dài trên đất, mỗi một sợi tóc đều uốn lượn tứ tung như có sinh mệnh.
Mụ ngẩng đầu, trên mặt mọc đầy những con mắt đen ngòm, mụ chăm chú nhìn nhóm người kia, âm khí khổng lồ mãnh liệt dồn về phía họ, khiến người ta rợn tóc gáy.
Từng người cầm chặt vũ khí, cẩn thận nhìn ác quỷ trước mặt.
Vệ Nguyệt Sơ nhỏ giọng hỏi: “Các cậu có ai từng gặp con này chưa?”
“Không có.” Trần Thanh Dã chậm rãi lắc đầu, biểu cảm nghiêm trọng: “Là một lệ quỷ cấp S tôi chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói.”
Diệp Ca híp mắt.
Đúng vậy.
Anh không nhớ mình đã từng thấy con quỷ này trong trò chơi.
Thật sự quá kì lạ… lẽ ra một ác quỷ mạnh mẽ nhường này không thể không có chút danh tiếng nào trong trò chơi.
Mụ ta rù rì yếu ớt, giọng nói như phát ra từ trong chính cơ thể mụ, lại như vọng lại từ bốn phương tám hướng xung quanh.
“ACE…”
Diệp Ca: “…” Ít nhất anh cũng biết đối phương muốn tìm ai rồi.
Ngay sau đó, tóc mụ bắn ra như những mũi tên, tấn công về phía họ.
“Ha, ít ra cũng được vận động rồi.” Chiến ý trong mắt BLAST bừng lên, cậu ta cười to, ngọn lửa hừng hực bốc lên bên cạnh.
“Có muốn so không?” Vệ Nguyệt Sơ siết chặt cưa điện, khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười điên cuồng.
Trần Thanh Dã tuy không nói gì nhưng lại thả ra vô số cổ trùng từ ống tay áo, vo ve không ngớt.
Nhưng, một chuyện bất ngờ xảy ra.
Chỉ thấy đám tóc sắp chạm tới những người chơi phía trước bất chợt chuyển hướng, tránh khỏi vòng vây của họ mà đánh thẳng về phía Diệp Ca!
“…Ha.”
Diệp Ca nhướng mày, đôi mắt nhạt màu ánh lên sự lạnh lẽo, tựa như sương mù dày đặc ẩn chứa sát khí rét lạnh và quái dị.
…Đến nước này rồi, cũng không cần ngụy trang nữa.
Anh hơi khum ngón tay, hình dáng thanh lưỡi hái to lớn hiện lên trong tay anh, lưỡi dao hình trăng khuyết phản chiếu ánh đỏ nhàn nhạt.
Nhưng, bỗng nhiên…
Một bàn tay thon dài lạnh băng đỡ eo Diệp Ca từ phía sau.
Mái tóc dài vồ hụt.
Diệp Ca sửng sốt trợn mắt, lưỡi hái trong tay tan biến, vài tiếng “bộp bộp” vang lên, mái tóc dài đen kịt sắc bén như dao rơi xuống mặt đất, sau đó từ từ rụt về.
Vô số con mắt trên mặt mụ ta đồng loạt nhìn về phía anh.
Sau đó, giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên bên tai anh, xen lẫn với điệu cười vụn vặt, như đang trêu chọc, lại như đang quan tâm:
“Anh, cẩn thận.”.