…Có ý gì?
Cánh tay Diệp Ca khựng lại giữa không trung.
Trên mặt anh vẫn chẳng có cảm xúc gì, song trong lòng lại như cuộn trào giông bão.
Diệp Ca nhíu mày cụp mắt, nhìn Kê Huyền thấp hơn mình nửa cái đầu trước mặt.
Cậu bé hơi ngẩng đầu, tuy Diệp Ca đang chắn trước mặt cậu nhưng ánh mắt cậu lại xuyên qua người anh, nhìn thẳng vào khối thịt khổng lồ gần như lấp kín hang động, đôi mắt lấp lánh rực rỡ như viên hồng ngọc tỏa sáng trong hang động tối tăm, chất chứa khát vọng cố chấp đến cực đoan, khiến người ta rợn tóc gáy.
Điền rồ đến vậy, cũng… quen thuộc đến vậy.
Diệp Ca rùng mình, vô số hình ảnh đã phủ bụi cuộn trào lên từ sâu trong ký ức của anh.
Anh nhớ, đôi lúc khi mình vô tình ngoái lại sẽ luôn thấy đối phương đang đăm đăm nhìn mình, đôi mắt u ám đen kịt cũng lóe lên cảm xúc tương tự, song khi anh nhìn lại ánh mắt đó sẽ như sương sớm gặp nắng mặt trời, bốc hơi không còn gì cả.
Cậu bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cậu cong môi nở nụ cười ngoan ngoãn, giấu đi toàn bộ những thứ tối tăm, vô tội hỏi:
“Anh, sao thế ạ?”
Diệp Ca chớp mắt, kéo mình ra khỏi dòng hồi tưởng.
Lúc này, Kê Huyền lướt qua vai anh, đi về phía khối thịt đang phập phồng.
Diệp Ca ngây ra, sau đó quay người đuổi theo.
Cậu bé dừng lại cách “Mẹ” vài bước.
Tiếng nhớp nháp phát ra từ tảng thịt phập phồng trên đầu càng thêm kịch liệt, âm thanh vang vọng trong hang động khiến người nghe thấy rùng mình.
Ngay sau đó, Diệp Ca nhìn thấy một viên thịt lớn cỡ nắm tay tách ra từ cơ thể Mẹ, từ từ hạ xuống, cậu bé xòe hai tay, để nó rơi vào tay mình.
Không rõ vì sao Diệp Ca lại cảm thấy…
Viên thịt lớn cỡ nắm tay, bề ngoài nhớp nháp đầy gân xanh này… hình như hơi quen thuộc, như thể anh đã từng nhìn thấy trong một giấc mộng mơ hồ nào đó.
Khoảnh khắc viên thịt chạm vào bàn tay Kê Huyền, Diệp Ca chợt thấy hoa mắt.
Hang động xung quanh tan biến như những bông tuyết, thay vào đó là một khung cảnh càng quen thuộc hơn.
Xung quanh là những tòa nhà cao lớn vặn vẹo, nhìn qua hệt như loại cảnh tượng chỉ xuất hiện trong ác mộng của những đứa trẻ, những tòa nhà cốt thép lạnh băng đen ngòm mọc lên dày đặc trong một khu vực nhỏ hẹp khiếp người ta cảm thấy ngột ngạt.
Truyện Xuyên Nhanh
Nơi này là một phó bản.
Nhưng không hiểu vì sao, Diệp Ca bỗng không thể nhớ được mình đã từng vượt qua thế nào.
Anh nhíu mày cố gắng nhớ lại, song kí ức vẫn trống không.
Đúng lúc này, một tiếng thét thảm thiết vang lên từ phía trước, âm thanh đó hết sức đáng sợ, mang theo sự đau đớn xuyên thấu con tim, tựa như tiếng kêu gào của một sinh vật sắp chết đang bị dày vò.
Dường như phía trước có một lực kéo nào đó dẫn dắt Diệp Ca đi về phía âm thanh phát ra.
Giữa quần thể cao ốc dày đặc đột nhiên xuất hiện một mảnh đất trống, hệt như một tế đàn to lớn lọt thỏm giữa biển sâu quái dị.
Trên mặt đất sáng lên những đường vân đỏ sẫm, giữa sự bao trùm của bóng tối thâm trầm, nó toát ra vẻ quái dị và đáng sợ khó tả.
Viên thịt to cỡ nắm tay lơ lửng giữa bãi đất trống, vẫn nhúc nhích phập phồng một cách chậm rãi.
Chàng thanh niên cuộn người nằm giữa những đường vân, tấm lưng và bả vai gầy guộc gồ lên dưới lớp áo mỏng, run rẩy kịch liệt như lá khô trong gió, mồ hôi ướt đẫm dán sát lớp vải lên người phô bày đường cong rõ nét, như một chú bướm sắp chết mắc kẹt trên mạng nhện đang tuyệt vọng vẫy vùng.
Viên thịt từ từ hạ xuống.
“A a a a a a a …”
Anh thét lên.
Ngón tay trắng bệch cắm chặt xuống đất, những mẩu móng tay gãy và máu thịt lẫn trong những vết cào sần sùi.
Chàng trai run cầm cập, anh ngẩng mặt lên dưới sự lôi kéo của sức mạnh quái dị nào đó, mái tóc ướt đẫm bết dính vào hai bên má, đôi môi bị cắn đến máu thịt lẫn lộn há to, dồn dập hít thở như người sắp chết đuối.
Ngay khi viên thịt kia chạm đến anh, nó lập tức biến mất như giọt mưa rơi vào ao nước.
“A a a a a a a a a a a!!!”
Chàng thanh niên hét lên thảm thiết.
Giây kế tiếp, một chuôi dao dài cứng rắn từ từ bị kéo ra từ giữa lồng ngực anh.
“Roẹt…”
Âm thanh áo sơ-mi rách toạc vang lên, để lộ vòm ngực tái nhợt bị máu tươi thấm ướt của chàng trai, máu tươi sền sệt chảy dọc theo từng thớ cơ xuống đất, sau đó chảy xuôi theo những hoa văn đỏ sậm, trông vô cùng đáng sợ.
Cán cầm dài trắng toát như xương hiện ra, tiếp sau đó là lưỡi dao tựa trăng khuyết, rồi cuối cùng là đến mũi gươm sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Lưỡi hái khổng lồ bị cưỡng ép rút ra từ cơ thể cậu thanh niên, trên mặt đao nhẵn bóng phản chiếu màu máu nhàn nhạt.
Những tiếng rì rầm xôn xao đầy tham lam vang lên từ bốn phía.
“Thơm quá.”
“Thơm quá.”
“Thơm ngon làm sao.”
Vô số bóng đen tràn ra từ các tòa nhà cao tầng, sau đó lao về phía chàng thanh niên đã bất tỉnh giữa mảnh đất trống từ bốn phương tám hướng, chúng vừa nhào tới vừa líu ríu với nhau:
“Ăn nó.”
“Ăn nó.”
Giọng nói trẻ con khàn đặc lạnh băng phá vỡ sự tĩnh mịch: “Ta xem ai dám.”
Cậu bé bước ra từ bóng tối, đứng ngăn trước mặt cậu thanh niên trên mặt đất, đôi mắt tối tăm đã hoàn toàn khôi phục màu máu đỏ rực, lạnh băng và tàn nhẫn nhìn đám ác quỷ và quái vật trước mặt, cái bóng sau lưng kéo dài thành một bóng dáng khổng lồ, phơi bày thân hình đang giương nanh múa vuốt cùng sức mạnh đáng sợ…
“Chi trưởng…” Những cái bóng túm tụm với nhau: “Là chi trưởng.”
“Anh ấy cũng vậy.” Cậu bé đanh mặt, chậm rãi nói: “Anh ấy là chi trưởng do đích thân mẹ chỉ định, là Vương tương lai của các ngươi.”
Cậu bước lên: “Có ai muốn thử không?”
Những bóng đen xung quanh chần chừ, quay cuồng, cuối cùng đành lùi về màn đêm trong sợ hãi.
Đến khi toàn bộ quái vật và ác quỷ đã thoái lui, Kê Huyền ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm phần đầu đẫm mồ hôi của đối phương vào lòng, ngón tay vuốt đi vài sợi tóc ướt trên mặt người thanh niên, hệt như đang đối xử với một báu vật quý giá.
Cậu bé cúi đầu chạm môi vào mi mắt khép chặt của người nọ, thỏa mãn mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“Sắp rồi… anh ơi, không lâu nữa anh sẽ có thể ở lại đây rồi.”
Con ngươi Diệp Ca co lại, anh chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh cụp mắt xòe tay, nhìn lưỡi hái lờ mờ dần hiện ra trong tay mình cùng lưỡi dao sắc bén vẫn lập lòe sáng trong bóng tối.
Giây kế tiếp, khung cảnh xung quanh lại bất chợt thay đổi.
Ngón tay Diệp Ca bất chợt siết lại.
Bóng dáng lưỡi hái trên tay anh tan biến trong chớp mắt.
Diệp Ca hít sâu rồi từ từ ngẩng đầu nhìn về ra xa, bình tĩnh theo dõi những chuyện xảy ra kế tiếp.
Những chuyện sau đó xảy ra hệt như anh nhớ.
Trong số những người chơi, anh nhanh chóng trở thành mục tiêu bị công kích, các thành viên trong đội người này nối đuôi người kia chết đi, những kẻ có thể coi là bạn bè cũng lần lượt phản bội anh.
Sau một trận đánh hội đồng, anh chính thức trở thành một người cô độc, đến cuối cùng, chỉ còn duy nhất Kê Huyền ở lại cạnh anh.
Dần dà Diệp Ca phát hiện, không biết có phải do thể chất của mình hay không nhưng bất kể là ở đâu anh luôn thu hút rất nhiều yêu ma quỷ quái, tựa như… những con thiêu thân tranh nhau bay đến nguồn sáng duy nhất trong đêm.
Anh ít khi cho phép Kê Huyền cùng mình tạo đội tiến vào phó bản, mà dù có vào phó bản, anh cũng cố gắng cách xa đội ngũ hết mức có thể, hành động một mình.
Từng con lệ quỷ và quái vật muốn giết anh đều bị Diệp Ca nuốt ngược lại, anh trở nên ngày một mạnh hơn, cũng càng lúc càng… không giống người.
Cho đến khi… tên anh đúng đầu bảng xếp hạng điểm tích lũy, không ai có thể vượt qua.
Những chuyện đã xảy ra lần lượt tái diễn trước mắt Diệp Ca.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Ca luôn cố gắng chạm vào Kê Huyền, song đối phương vẫn hệt như một ảo ảnh không cách nào chạm tới, đừng nói đến việc lôi cậu ra ngoài.
Không lẽ phải xem hết một lượt những chuyện này?
Vậy nên Diệp Ca ngừng thử nghiệm, tiếp tục đi theo tuyến thời gian.
May mắn thay, thời gian trong thế giới này trôi qua rất nhanh, mỗi một khung cảnh đều rời rạc thành từng đoạn chứ không nối liền nhau, không ngừng tiếp diễn.
Diệp Ca cũng không muốn trải nghiệm những năm tháng ở trong trò chơi thêm lần nữa.
Chuyện ấy thật sự rất vô vị.
Chẳng mấy chốc đã đến thời khắc cuối cùng.
Diệp Ca lại bước lên chiến trường cổ từng trải qua vô số trận tàn sát, bùn cát rớm máu dưới chân phát ra những âm thanh dính dớp ẩm ướt.
Anh híp mắt, thờ ơ nhìn về phương xa.
Giờ phút này, Kê Huyền và “mình” đang nối đuôi theo đi trên chiến trường cổ xưa với mặt đất rỉ ra máu tươi sền sệt, hướng về phía vách đá lạnh lẽo đằng xa.
Diệp Ca hơi mất tập trung.
Trên thực tế, trước khi đến đây Diệp Ca còn tham gia một phó bản khác một mình.
Trong phó bản đó, Diệp Ca đã gặp linh hồn của những người từng là đồng đội, chúng hung hăng tố cáo anh là kẻ tàn nhẫn lạnh lùng, thấy chết không cứu.
Mà đó cũng là nơi Diệp Ca gặp lại kẻ từng phản bội mình, ả tiết lộ hành tung của Diệp Ca với những người chơi muốn vây hãm anh, sau đó đã cùng những người chơi đó chôn mình trên cánh đồng hoang vu đẫm máu.
Gương mặt vốn dịu dàng xinh đẹp của người phụ nữ trở nên dữ tợn, đôi mắt ứ máu nhìn chằm chằm Diệp Ca, ả mắng anh ác độc và tàn nhẫn.
Diệp Ca vô cảm đi lướt qua ả.
Nhưng ngay khi bờ vai lướt qua nhau, ả khàn giọng nói nhỏ bên tai anh: “Mày cho là mày vẫn còn bạn sao?”
Diệp Ca không nhìn lại mà đi thẳng về phía trước.
“Mày nghĩ thằng oắt kia thật sự tốt với mày à?” Giọng ả lạnh lẽo đầy thù hận, còn xen lẫn cả sự khoái trá: “Từ khi biến thành quỷ, bọn tao trở thành một phần của trò chơi này rồi, chúng tao được biết nhiều hơn, cũng thấy rõ ràng hơn… đây chỉ là một âm mưu, một cái bẫy được sắp đặt cho riêng mày, mà mày còn mù quáng ngu xuẩn nhảy thẳng xuống, trở thành miếng mồi trong miệng ác quỷ…”
Diệp Ca khựng lại.
“Há há há há há há há há há há há há!!!!” Ả điên cuồng cười phá lên, tất cả quỷ hồn cũng đồng loạt cười theo: “Bọn tao chờ mày dưới địa ngục!!!!”
Trong trò chơi có một chân lý.
Đừng bao giờ tin bất kì một người chết nào.
Cũng không phải lời nói của lũ hồn ma đó khiến Diệp Ca nảy sinh nghi hoặc mà chính giác quan của anh đã dần nhạy bén hơn theo thời gian, anh dần dần phát hiện ra hơi thở trên người Kê Huyền có chỗ quái dị… Tuy lúc ấy Diệp Ca vẫn chưa liệt Kê Huyền vào diện kẻ địch, song anh vẫn không tài nào tin tưởng đối phương tuyệt đối như trước.
Mà những thứ nghe được trong phó bản đó đã khiến Diệp Ca nghi ngờ sâu hơn.
…Chính sự ngờ vực đó đã giúp Diệp Ca giữ mạng.
Nhờ đó mà giây phút cuối cùng anh mới kịp thời tỉnh lại, mới thấy rõ bộ mặt và ý đồ hiểm ác của con quỷ trước mặt, và rồi giữa lằn ranh sống chết lưỡi dao trong tay anh đã đâm xuyên qua ngực đối phương.
Diệp Ca thoát khỏi dòng hồi tưởng của mình.
Anh hít thật sâu rồi đi theo hai bóng người trước mặt, tiến sâu vào trong hang động.
Trong hang động tối đen, khối thịt cồng kềnh khổng lồ trước đó đã biến mất, thay vào đó là một ao máu sền sệt.
“Anh” và Kê Huyền đằng xa đang nói gì đó với nhau, song Diệp Ca không có hứng thú đến nghe.
Anh ngáp một cái rồi ngồi xuống một tảng đá trong động, chống cằm chờ đợi.
Bỗng nhiên, chân anh đụng phải một thứ kì lạ nào đó.
Hơi nhòn nhọn, không nhẹ không nặng đâm trúng mắt cá chân anh.
Diệp Ca nhìn xuống.
Lúc này anh mới nhận ra chỗ mình ngồi không phải là một phiến đá mà là một bộ xương trắng ởn dính đầy bùn đất, mà cái đầu lâu to bự vừa hay lại nằm úp sấp cạnh chân anh, xuyên qua lớp đất anh có thể thấy vài đường nét quen thuộc.
Anh cúi đầu dùng tay áo lau đi bụi bẩn trên cái đầu nọ.
Đó là một cái đầu lâu dê đầy tử khí với hốc mắt đen ngòm, mà thứ vừa đâm phải chân Diệp Ca chính là cái sừng của nó.
Đây là… đầu của Huyết Cổ Ngư?
Diệp Ca đứng dậy, nhìn qua nhìn lại đống xương trước mặt, rồi kinh ngạc nhướng mày.
…Hóa ra kết cấu của nó đúng ra là thế này!
Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, vô số đá vụn ầm ầm rơi xuống ao máu đỏ tươi, phát ra những âm thanh chói tai.
Diệp Ca giật mình lảo đảo, anh vội vàng chống tay vào lên vách đá để mình không ngã nhào xuống.
Bỗng nhiên, một tiếng thét thảm thiết vang lên cách đó không xa.
Đầu óc Diệp Ca bỗng trống rỗng: “???”
Từ từ, theo như anh nhớ… hai người họ không ai hét lên mà?
…Anh và Kê Huyền lặng lẽ chém giết, sau cùng Kê Huyền lặng lẽ chết đi.
Trong lúc anh phân tâm đã xảy ra chuyện gì?!
Diệp Ca mờ mịt ngẩng đầu nhìn ra xa.
Cuộc chiến giữa “mình” và Kê Huyền đã kết thúc, lưỡi hái của anh rơi sang một bên, lưỡi dao vẫn ánh lên sự lạnh lẽo nhưng hiển nhiên, nó không còn nằm trong tầm với của anh nữa.
Chàng thanh niên nửa quỳ trong bùn máu, gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ không cam lòng và đau đớn.
Kê Huyền bước tới, cậu cúi người nâng mặt chàng trai bằng đôi tay lạnh băng, sau đó cúi đầu dịu dàng, lưu luyến hôn lên môi anh, nhẹ nhàng vói sâu vào trong liếm mút.
Diệp Ca: “…”
Chắc chắn cảnh tượng này chưa từng xảy ra luôn á!
Anh không nhìn nổi mà nghiêng mặt tránh đi, song động tĩnh trước mặt lại càng thêm kịch liệt, tiếng nước quấn quýt giữa răng môi truyền thẳng vào tai anh.
Một số… ký ức sinh động hơn bỗng ùa về trong đầu anh.
Vành tai Diệp Ca nóng bừng.
Chắc chắn là có gì đó bất thường rồi đúng không?!
Không phải ở đây nên phong ấn thứ mà đối phương sợ nhất sao? Chắc phải có nhầm lẫn gì rồi chứ?!
Ngay lúc anh cố dọn sạch những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, phía xa Kê Huyền cũng đã buông tha cho đôi môi bị mình hôn đến đỏ rực của đối phương.
Cậu áp trán vào trán người thanh niên, vô cùng hạnh phúc, nói:
“Tốt quá, anh ơi, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau rồi.”
Diệp Ca bình tĩnh thở phào… cuối cùng cũng kết thúc.
Anh ngẩng đầu nhìn ra xa.
Chỉ thấy biến máu xung quanh cuộn trào như có sinh mệnh, bất chợt nuốt chửng chàng thanh niên đang nửa quỳ trên mặt đất rồi kéo xuống ao.
Cả vách đá bị một nguồn sức mạnh to lớn lay động, ao máu dưới đất đột ngột dâng cao, biến thành một quả cầu khổng lồ lơ lửng trên không trung.
Đất trời biến trắng, đêm ngày đảo ngược, dường như cả thế dưới đều đang sụp đổ.
Diệp Ca nín thở, ngước mắt nhìn lên đỉnh đầu.
Quả cầu máu trên không đột nhiên nổ tung, phơi bày ra con nhộng lớn bên trong.
Dòng chảy thời gian như trở nên vô nghĩa.
Bề mặt nhợt nhạt của nhộng âm gần như trở nên trong suốt, dường như có thứ gì đó đang ngọ nguậy bên dưới, ngay sau đó, lớp vỏ nhộng âm bị một sức mạnh kinh khủng nào đó xé toạc từ bên trong, để lộ người thanh niên trần trụi.
Chàng thanh niên từ từ mở mắt, đôi mắt người nọ đen kịt như mực, tựa như bóng đêm vĩnh hằng; âm khí đáng sợ dâng trào xung quanh người nọ, dù cho có là tay ngang vẫn có thể nhận ra đó là một con quỷ đáng sợ kinh khủng, đủ để dời đất thay trời, đảo lộn càn khôn.
Diệp Ca đứng sững tại chỗ, anh ngước mắt chăm chú nhìn khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc.
Không hiểu vì sao, tiềm thức của anh biết rõ…
Đúng, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Một khi sức mạnh của anh mất kiểm soát và nguồn năng lượng anh ăn vào vượt ra khỏi sự khống chế của mình, anh sẽ trở thành thế này.
Một con quái vật hoàn chỉnh.
Thanh niên phía xa hạ xuống từ trên không, cơ bắp trên người tinh tế và rõ nét, da thịt tái nhợt săn chắc đẹp đẽ hệt như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng đồng thời lại toát ra sự áp bức mạnh mẽ đáng sợ, khiến người ta sợ hãi và khuất phục.
“Anh” cụp mắt, con ngươi đen láy quét về phía Kê Huyền cách đó không xa, đôi môi tái nhợt khép mở, song giọng nói lại như vang lên từ một nơi rất xa:
“Cảm ơn.”
Cậu bé ngước đôi mắt đỏ rực, chăm chăm nhìn chàng thanh niên đứng gần đó.
Cậu híp mắt, giọng nói lạnh lẽo:
“Ngươi là ai?”
“Ngươi không biết ta là ai sao?” Người nọ đi về phía cậu: “Không phải ngươi vẫn luôn đợi ta à?”
Sự tàn nhẫn hằn trên gương mặt “anh”, như một con cá mập khát máu đánh hơi được mùi máu tanh giữa biển sâu, cánh mũi nở rộng, môi trên hơi cong để lộ hàm răng trắng tinh bén nhọn; nụ cười tham lam và thú tính nở trên khuôn mặt anh tuấn của “anh”: “Nguyện vọng của Mẹ chính là sứ mạng của ta, chỉ cần hai ta hợp tác điều động yêu ma quỷ quái, thế giới hiện thực sẽ dễ dàng nằm trong tay chúng ta.”
“Anh ấy đâu?” Cậu bé trừng mắt nhìn người thanh niên trước mặt, cánh tay xuôi bên người từ từ siết chặt, sâu trong đôi mắt đỏ rực đang dậy sóng.
Người thanh niên chớp mắt, lộ rõ vẻ kinh ngạc:
“À! Ngươi hỏi Diệp Ca sao?”
“Anh” cười, nụ cười không cách nào tả được, hệt như một đứa trẻ con nhìn một con bọ đang sống sờ sờ bị xé rời chân khỏi cơ thể, tràn ngập sự vui vẻ ngây thơ đầy ác ý, như thể đang lấy sự đau khổ và tuyệt vọng của người khác làm thú vui.
“Tin ta đi, hắn không còn nữa rồi.”
Nụ cười trên môi chàng thanh niên càng rạng rỡ, trông có vẻ dữ tợn đáng sợ: “Ngươi tự tay giết chết hắn rồi, không nhớ sao?”
Đôi mắt cậu bé co lại.
“Quái lạ, rõ ràng là quỷ mà còn ngây thơ hơn cả con người…” “Anh” cúi người thưởng thức vẻ mặt của cậu bé trước mắt, đôi mắt tối đen như vực thẳm híp lại, hờ hững cười, nói:
“Không nên tùy tiện nhận quà của Mẹ, ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết à?”
Chàng trai phá lên những tiếng cười độc ác và chói tai.
Âm khí tụ tập quanh người “anh” biến thành chiếc áo choàng đen bao lấy cơ thể mảnh khảnh tái nhợt, sau đó “anh” không hề ngoái lại mà quay người đi thẳng ra ngoài: “Tạm biệt, em trai ngây thơ của ta, ta đi tìm Mẹ, khi nào ngươi thông suốt rồi thì gia nhập với chúng ta… vẫn còn rất nhiều việc phải làm lắm đấy.”
“Trả lại cho ta.”
Cậu bé đột ngột cất lời.
Người thanh niên ngạc nhiên quay lại: “Cái gì?”
Kê Huyền từ từ ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn điên cuồng và tức giận, cảm xúc mãnh liệt đến đáng sợ khiến người ta dựng tóc gáy.
Cậu lẳng lặng nhếch môi nở nụ cười dữ tợn, gằn từng chữ:
“Trả.
Anh.
Lại.
Cho.
Ta.”
Cuộc chiến giữa hai ác quỷ cấp S gần như xé nát cả phó bản.
Hang động biến mất, ao máu khô cạn, đất đai nứt toạc như mạng nhện dưới sức mạnh khổng lồ, trở thành những vực sâu không đáy.
Oan hồn gào khóc, trời đất phai màu, toàn bộ chiến trường cổ trở thành một mảnh hỗn loạn và hoang tàn.
Cuối cùng, sau ba ngày ba đêm họ cũng phân thắng bại.
Mặt dù sức mạnh đôi bên xấp xỉ nhau nhưng dù sao một ác quỷ mới sinh vẫn còn non kinh nghiệm.
Bàn tay xanh xao của cậu bé đâm vào trong ngực chàng thanh niên, bẻ gãy xương sườn, nắm lấy trái tim của đối phương.
Chàng trai hoảng hốt: “Không… không… ta là anh ngươi mà, là Diệp Ca, Diệp Ca! Ngươi không nhận ra ta sao?”
Kê Huyền nhìn khuôn mặt đối phương, đôi mắt u ám tĩnh mịch như vực sâu, mang theo vẻ điên cuồng, không còn lí trí.
Cậu không đáp lời.
“Xoẹt”, bàn tay dính đầy máu tươi kéo trái tim từ trong lồng ngực đối phương ra ngoài, sau đó thong thả bóp nát nó.
Thân thể chàng thanh niên ngã xuống, được đối phương vững vàng đỡ lấy.
Thế giới rộng lớn bị bóng tối bao trùm, dòng sông máu đỏ tươi cuồn cuộn chảy dưới mặt đất, từ từ chảy xuống vực sâu.
Kê Huyền ôm thi thể đã lạnh của chàng thanh niên trong lòng, bình tĩnh ngồi xuống.
Cậu cúi gằm mặt, chẳng nói lời nào, cũng không hô hấp, không xê dịch, hệt như đã biến thành một tác phẩm điêu khắc không có sinh mạng, hòa thành một thể với những vật chết khác trong thế giới.
Từ xa, Diệp Ca chậm rãi đi tới.
Đất bùn mềm xốp dưới chân bị giẫm đạp phát ra tiếng nước dính dớp, nhưng anh biết đối phương chẳng thể nào nghe thấy.
Chàng thanh niên đứng chắn trước mặt cậu bé, đôi mắt tràn ngập cảm xúc rối bời đăm đăm nhìn cậu.
Anh không thể tha thứ được cho sự phản bội của Kê Huyền, nhưng…
Đôi mắt cậu bé trước mặt đột nhiên chớp động, một giọt nước mắt lạnh băng rơi xuống gương mặt tái nhợt vô hồn của chàng thanh niên.
Diệp Ca không nhịn được mà lên tiếng: “…Này.”
Anh vô thức vươn tay… nhưng thật bất ngờ, lần này… anh chạm được vào cơ thể của đối phương.
Lòng bàn tay ấm áp đè lên bả vai gầy nhom lạnh băng của cậu bé.
Kê Huyền rùng mình.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực phản chiếu gương mặt của người thanh niên trước mặt, giọng cậu khàn khàn không rõ, không dám tin, dè dặt, dường như đang sợ mình sẽ phá hỏng giấc mộng trước mặt, trong giọng nói run rẩy gần như sợ hãi mang theo cả sự hèn mọn và nghi hoặc:
“…Anh?”
—————————–
Tác giả:
Tự tay giết chết người mình yêu hai lần, quá thảm..