Đệt.
Đây… đây là tử hình công khai sao?
Diệp Ca như bị sét đánh, mặt anh đần ra, cả người cứng đờ.
Anh từ từ quay sang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, khô khan hỏi:
“Sao…”
Anh hít thật sâu: “Sao… sao cậu…?”
Kê Huyền híp mắt, mỉm cười tiếp lời: “Sao em biết hử?”
“Dù sao đó cũng là lần đầu tiên anh ở một mình với Mẹ…” Hắn cúi người, thân mật cọ cằm lên vai Diệp Ca, làm nũng nói: “Em lo cho anh mà.”
Lần này Mẹ cố ý gọi riêng Diệp Ca, cố tình gạt Kê Huyền ra ngoài, chắc chắn bà ta có mục đích gì đó.
Nhất là khi hiện tại họ không biết chắc Mẹ có thật sự tin ACE đã phản bội hay không.
Vậy nên, để đề phòng Mẹ đột nhiên gây khó dễ, Kê Huyền không định để Diệp Ca một thân một mình đến thủ đô đối mặt với Mẹ… Khi chữa lành vết thương trên cổ Diệp Ca, hắn đã âm thầm để lại vài giọt máu, sau đó giám sát cuộc gặp gỡ này từ xa nhờ năng lực của Huyết Cổ Ngư, phòng ngừa sự cố xảy ra.
Không ngờ…
Hắn lại có thể nghe đối phương nói… những lời như vậy.
Trước gương máu mờ ảo, Kê Huyền chấn động cả người, đầu óc trống rỗng, hắn nghe thấy giọng đối phương vượt qua khoảng cách xa vời, vang lên rõ ràng bên tai hắn, mỗi một chữ nặng nề nện xuống khiến hắn váng đầu hoa mắt.
Anh nói… thích hắn.
Yêu hắn.
Hắn cảm nhận được một thứ cảm xúc kì lạ nào đó dâng trào và căng phồng trong lòng ngực lặng yên lạnh lẽo của mình, hệt như cỏ dại điên cuồng mọc lên, muốn chọc thủng sự trói buộc của xương sườn mà quấn lấy trái tim và cổ họng hắn, mang đến một nỗi đau khủng khiếp, lạ lùng và xa lạ.
Có gì đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Thân là lệ quỷ, rõ ràng Kê Huyền đã không cần hít thở từ lâu, nhưng không hiểu vì sao cảm giác choáng váng ngộp thở lại ùn ùn kéo đến, bao trùm lấy hắn.
Cảm giác vui sướng chợt bùng nổ trong tâm trí hắn, mãnh liệt đến mức gần như khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Dù cho Kê Huyền biết rõ đối phương nói vậy chỉ để lừa Mẹ, hắn vẫn không cách nào kiểm soát được phản ứng tình cảm đầy bản năng của mình.
Nó vui vẻ hơn dc vọng, khắc sâu hơn cả đau đớn.
Kê Huyền cụp mắt, đăm đăm nhìn chàng thanh niên trong ngực mình.
Cơ thể đối phương lạnh băng hệt như hắn, nhưng lại khiến hắn cảm thấy ấm áp như ảo giác.
Hắn cong môi, cúi đầu cọ vào tai Diệp Ca, giọng hắn trầm thấp:
“…Em rất vui.”
Tuy biết đó chỉ là một phen quyền biến, hắn vẫn…
Rất vui.
Cùng với cảm giác mềm mại lạnh băng lướt qua bên tai, giọng nói của đối phương như sét đánh ngang trời vang lên bên tai Diệp Ca, đánh thức anh khỏi trạng thái ngây người đờ đẫn, đầu óc trống rỗng.
Diệp Ca chợt nhảy dựng lên hệt như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Phản ứng kịch liệt tới nỗi cả Kê Huyền cũng không giữ được anh.
Diệp Ca thẹn quá hóa giậm huých khuỷu tay vào Kê huyền, thoát khỏi vòng tay đối phương rồi quay đầu nhìn hắn với vẻ khó tin:
“Cậu…”
Anh trợn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đầy vẻ vô tội trước mặt, đôi môi hé mở như đang muốn nói gì đó, song mãi lâu sau vẫn không thốt ra được chữ nào.
Đệt.
Diệp Ca hít thật sau, gắng gượng nuốt hết những lời đã ra đến miệng về, cuối cùng hung ác lườm Kê Huyền một cái rồi sầm mặt xoay người bước nhanh về phía trước.
Kê Huyền trầm ngâm sờ bụng mình.
So với những lần thực sự ăn đòn trước đó, một chõ vừa rồi của đối phương rất nhẹ, dường như có chút bối rối, thậm chí không mang bao nhiêu sức lực.
Hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn bóng lưng đang nhỏ dần của đối phương.
Nhìn thế nào cũng có thấy giống đang chạy trối chết.
Kê Huyền híp mắt, con ngươi đỏ rực lấp lánh vẻ vui sướng, khóe môi bất giác cong lên.
Xem ra… những gì anh nói trước đó có lẽ… cũng không hoàn toàn là giả vờ và diễn trò.
Nụ cười trên môi Kê Huyền càng sâu hơn, hắn bước nhanh đuổi theo, bãi giọng nói:
“Anh ơi, chờ em với.”
…
Bên rìa thành phố M.
BLAST một thân một mình tiến đến gần thành phố hoang tàn bị mây đen và máu tanh bao phủ, cậu ta hành động vô cùng cẩn trọng và kín đáo, cơ thể linh hoạt gần như hòa làm một cùng bóng tối xung quanh.
Cậu ta không đi thẳng về phía lỗ hổng trên bức tường nơi thường dân rút lui trước đó mà đi đường vòng quanh co, ngoắt ngoéo đến gần.
Suốt đoạn đường, cậu ta cực kì thận trọng trong việc sử dụng năng lực của mình.
Ánh lửa tượng trưng cho sự soi sáng, tuy có thể dùng để tự vệ nhưng cũng sẽ khiến hành tung của cậu ta bị bại lộ.
BLAST nhẹ nhàng vượt qua lỗ hổng trên bức tường, như một cái bóng lặng lẽ, im ắng lẻn vào trong thành phố.
Những tiếng kêu cứu và tiếng thét hoảng sợ trước đó đã bị gió thổi tan từ lâu, mặt đất hoang tàn đầy rẫy những vết nứt lớn nhỏ, không khí như vẫn còn lưu lại mùi máu tanh đêm đó, nhớp nháp đến mức khiến người ta ngộp thở.
Cậu ta nhanh chóng đi tới khe hở nơi Vệ Nguyệt Sơ ngã xuống trong trí nhớ.
Những khối thịt ngọ nguậy dưới mặt đất hôm đó không biết đã biến mất từ lúc nào, mùi hôi thối mốc meo xộc lên từ bóng tối vô tận, trên vách đá gồ ghề còn lưu lại vết máu nhờ nhờ, phóng tầm mắt xuống dưới gần như không tài nào nhìn thấy đáy vực.
BLAST cúi đầu nhìn vực sâu bên dưới.
Cậu ta còn nhớ những lời Trần Thanh Dã nói với mình trước khi đi:
“…Ngay cả khi cậu không tìm được thi thể Vệ Nguyệt Sơ cũng không thể xác nhận cho suy đoán của cậu, cậu hiểu chứ?”
Chưa kể đến chuyện dưới khe nứt có một phần thân thể của Mẹ, một khi rơi vào sẽ lập tức bị nuốt chửng, dù Mẹ có không ăn thì số lượng lệ quỷ trong thành phố M cũng quá nhiều, việc hài cốt bị cắn nuốt đến không còn lại gì cũng không phải chuyện không thể xảy ra…
BLAST khàn giọng “ừ” một tiếng rồi vác balo lên lưng.
Cậu ta biết rõ khả năng mình tìm được câu trả lời trong chuyến đi này là rất nhỏ… nhưng cậu ta phải đi.
Cậu ta phải tận mắt nhìn thấy thi thể Vệ Nguyệt Sơ.
BLAST chầm chậm hít sâu, cẩn thận nương theo vách đá nhảy xuống, từng chút từng chút xuống sâu hơn.
Càng đi xuống, phía dưới càng hẹp.
Bầu không khí vẩn đục, vách đá hai bên dần dần ép vào nhau như muốn đè bẹp cậu ta.
BLAST nhảy từ một điểm đặt chân đến điểm đặt chân kế tiếp.
Cậu ta có thể nhìn thấy những tấm xi-măng đứt gãy, những thanh cốt thép vặn vẹo, những tảng đá bể nát cùng vô số thi thế nhân loại không lành lặn.
BLAST kiên nhẫn tìm kiếm.
Cậu ta lật từng xác chết, tìm một gương mặt quen thuộc.
Cái này không phải.
Cái này cũng không phải.
Ở đây không có, bên kia cũng không có.
Trước khi kịp nhận ra, cậu ta đã xuống rất sâu.
Nằm ngoài mong đợi là, vách đá vốn đang cực kì chật hẹp lại bất chợt trở nên rộng rãi.
Đá cuội dưới chân cậu ta rơi xuống, va phải mặt đất, phát lên tiếng vang trống rỗng nhỏ nhặt.
Nó thực sự… rơi xuống đâu đó ư?
BLAST giật mình.
Cậu ta giơ tay, đầu ngón tay nổi lên một ngọn lửa, chiếu sáng khu vực bên dưới.
Quả thật, sâu bên dưới khe hở có một lối đi thật dài, không thấy điểm cuối.
BLAST nhảy xuống.
Lối đi không hẹp, vách đá ướt rượt tản ra thứ mùi hôi tanh ẩm ướt, xác chết không nguyên vẹn và tay chân thối rữa vương vãi khắp nơi.
BLAST nhíu mày, tiến tới dọc theo lối đi.
Địa hình nơi này hết sức phức tạp, lối đi nhỏ hẹp nối tiếp với nhau thông đi bốn phương tám hướng.
Xa xa vang lên tiếng người huyên náo.
“…Nhanh lên, đào đi!”
Giọng cười man rợ kèm theo tiếng roi quất xé gió, cùng với những tiếng kêu rn thê thảm vang vọng trong lối đi nhỏ hẹp.
“Lười biếng sẽ bị ăn thịt, há há há há há há!”
BLAST giật mình.
Cậu ta nhớ đến cuộc nói chuyện giữa Ngũ Túc và Trần Thanh Dã hôm họ rút lui khỏi thành phố M…
Họ cho rằng Mẹ cho con người thời hạn một tháng là có nguyên nhân, bà ta không phải kẻ nhân từ, nhất định có thứ gì đó đang ngăn cản bà ta phát động một cuộc xâm lược toàn diện.
Không lẽ…
Chuyện đó có liên quan đến những thứ trước mặt cậu ta đây sao?
BLAST trúc trắc che giấu hơi thở của mình, tuy cậu ta làm việc này không thuần thục bằng ACE, nhưng để lừa bịp đám lệ quỷ bình thường cũng là quá đủ.
Cậu ta chầm chậm đến gần nơi âm thanh phát ra.
Chỉ thấy một con quỷ da dẻ xanh lét, vóc người vạm vỡ đứng cuối lối đi, tay cầm roi sắt to đùng, thân roi phủ đầy gai trông cực kì đáng sợ.
Trước mặt nó là là một loạt lệ quỷ bị nối vào nhau bằng xích sắt, vẻ mặt tên nào cũng khổ sở thảm thương, chúng run rẩy dồn hết toàn lực đào xới trước uy quyền của con quỷ to lớn.
BLAST để ý tuy trên người chúng có âm khí và tử khí đặc trưng của lệ quỷ nhưng lại khá yếu ớt.
Kì lạ.
Lí ra thì cho dù lệ quỷ có yếu đến thế nào đi nữa, một khi đã có thực thể thì hơi thở trên người cũng không nên yếu đến vậy.
Quan trọng nhất là… rốt cuộc bọn chúng đang đào cái gì?
BLAST híp mắt, vòng sang bên cạnh đến gần.
Lúc này, cậu ta chợt nhìn thấy một gương mặt cực kì quen thuộc trong số đó.
BLAST giật mình.
Trong giây lát đó, hình ảnh đã bị quên lãng xẹt qua đầu cậu ta, khiến cậu ta sững người.
Người nọ… từng là nhân viên Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, họ từng đi ngang qua nhau trong hành lang Cục, chưa kể người đó cũng có mặt trong nhiệm vụ giải cứu dân thường, song đã hy sinh trong quá trình chiến đấu với lệ quỷ.
Lúc này BLAST mới nhận ra trên người những lệ quỷ này là những bộ quần áo rất bình thường.
Cậu ta giật mình.
Những người này… không phải là lệ quỷ cấp thấp đi ra từ trò chơi, mà là…
Linh hồn của con người bị biến thành lệ quỷ.
Trong lúc BLAST ngây người, cách đó không xa đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Phía trước đột ngột vang lên một tiếng nổ lớn, âm thanh đó như phát ra từ sâu trong lòng đất, như sấm rền vang vọng khắp các vách tường và mặt đất.
BLAST cảm giác mặt nền đất dưới chân mình rung lắc kịch liệt.
Động tĩnh kì lạ phát ra từ dưới mặt đất khiến cậu ta phải chống tay vào tường mới gặng gượng ổn định được cơ thể không ngã nhào xuống đất.
Âm thanh kia… như tiếng kêu gào khóc than của vô số oan hồn, u ám lan tràn khắp bốn phương tám hướng khiến người ta không khỏi rợn tóc gáy.
Ngay sau đó, một thứ chất lỏng sền sệt màu đen đột nhiên trào ra từ cái hố dưới đất do những quỷ hồn đào ra.
Chất lỏng nọ như có sinh mệnh, thình lình vươn xúc tu ra ngoài, kế đó là từng khuôn mặt con người nổi lên trong chất lỏng.
Những gương mặt đó vô cùng dữ tợn và đáng sợ, như đang khổ sở chịu đựng, khóc lóc và kêu gào mà không phát ra bất kì tiếng động nào.
BLAST sợ đến quên cả hít thở.
Cậu ta kinh hoàng trợn mắt.
Ác ý dập dờn trong không khí là thứ kinh khủng nhất cậu ta từng thấy trên đời này, nó nồng đậm đến mức như có thể hóa thành thực chất, khiến cậu ta có ảo giác chính mình cũng sẽ bị ăn mòn.
Chất lỏng đen kịt như nhựa đường dính vào hồn phách của những người nọ, cuốn họ vào trong.
Những quỷ hồn rn rỉ, kêu gào, giãy dụa nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi sự trói buộc vướng víu của thứ đó, chỉ có thể bị nó kéo thẳng vào trong, biến thành một phần của ác ý sền sệt kia.
Con quỷ mặt xanh lét kia đã sớm lui ra sau.
Nó cầm roi sắt trong tay, đứng sừng sững trên miệng hố cất điệu cười bén nhọn chói tai, như đang vô cùng vui vẻ trước thảm cảnh trước mặt.
“Tốt lắm, nơi này đã xong.”
Con quỷ quay người, cơ thể nặng nề giẫm trên mặt đất khiến toàn bộ địa đạo khẽ chấn động.
Vài viên sỏi nhỏ rơi xuống, bề mặt chất lỏng đen kịt đang dần ổn định lại dao động, lờ mờ có thể thấy được những khuôn mặt đang thét lên bên trong.
“…Đến cái tiếp theo rồi.”
Giọng con quỷ nọ ồm ồm, tiếng nó tự lầm bầm vang vọng trong địa đạo trống trải.
BLAST ép bản thân rời mắt khỏi bề mặt thứ chất lỏng sền sệt nọ… nhiều năm chiến đấu nói cho cậu ta biết không bao giờ được chạm vào thứ này.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn bóng lưng con quỷ vạm vỡ to con đang dần dần biến mất nơi địa đạo phía xa, híp mắt trầm ngâm.
Vài giây sau.
BLAST hít một hơi thật sâu, sau đó âm thầm đi theo nó.
…
Sau khi chia tay Mẹ, Kê Huyền và Diệp Ca cùng đến một căn nhà đứng tên hắn.
Tuy phạm vi bị Mẹ “dòm ngó” rất rộng, nhưng nơi này lại vừa khéo nằm trong góc chết bà ta không cảm giác đến.
Diệp Ca quay sang nhìn Kê Huyền: “Có phải khi cậu mua những nơi này đã sớm nghĩ đến ngày này không?”
Kê Huyền nhún vai: “Dĩ nhiên.”
Hắn giơ tay đẩy cửa.
“Dù sao em cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cả hai tay chứ.”
“Cả hai tay? Diệp Ca vào theo hắn, thuận miệng hỏi: “Cửa mở hay không mở à?”
Kê Huyền: “Không.”
Hắn quay lại, nghiêm túc nhìn Diệp Ca: “Là anh muốn làm người hay làm quỷ.”
Diệp Ca ngạc nhiên.
Anh đăm đăm nhìn Kê Huyền rồi xùy nhẹ: “Dẻo miệng.”
Kê Huyền cũng không giận.
Hắn cong môi cười, như thể cực kì hưởng thụ những lời này, hỏi: “Anh thích không?”
Đây là một câu hai nghĩa.
Diệp Ca lạnh nhạt rời mắt: “Không.”
Kê Huyền tiếc nuối thở dài.
Bộ dáng bối rối lúc trước của anh cực kì thú vị…hắn thực sự rất thích được thấy những cảm xúc khác ngoài vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh của anh, tiếc là tình huống thế này thực sự rất hiếm thấy.
Bỗng, Kê Huyền ngước mắt nhìn ra một góc cách đó không xa, đôi mắt đỏ rực híp lại, hắn trầm giọng, nói:
“Đi ra.”
Diệp Ca quay đầu nhìn về hướng đó.
Anh nhướng mày: “Mi?”
Giờ có muốn núp cũng không núp được.
Bất đắc dĩ, thân hình quỷ ảnh chậm rãi hiện ra giữa không trung.
Thật ra… lần này nó đến đây để báo cáo tiến độ nhiệm vụ của mình với Vương.
Nhưng bất ngờ là, vừa đến nó đã đụng phải “người” nó tạm thời không muốn gặp nhất.
Tên đầu sỏ khiến thế giới quan của nó sụp đổ.
Quỷ ảnh đứng cứng đơ tại chỗ, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Nó hết nhìn Kê Huyền lại nhìn sang Diệp Ca, cảm tưởng như bộ đồ lòng vốn không tồn tại của nó xoắn cả vào nhau, mãi cho đến khi Kê Huyền lên tiếng gọi nó, nó mới buộc phải hiện hình.
Nhìn hai người trước mặt, Quỷ ảnh nhăn tịt cái bản mặt vốn chẳng có đường nét rõ ràng, trông kì quặc đến tức cười.
“Xong rồi?” Kê Huyền thờ ơ hỏi.
Quỷ ảnh vội vàng bước đến: “Vâng… vâng!”
Diệp Ca thoải mái ngồi xuống sô pha, lưng ngả ra sau, đôi mắt đỏ rực híp lại khuất sau hàng mi dài, gây ra một loại áp lực vô hình với người khác: “Cậu sai Mi làm gì đấy?”
Kê Huyền ngồi xuống cạnh Diệp Ca.
Hắn tự nhiên nghiêng sát lại, cụp mắt, thấp giọng nói: “Cũng không có gì, chỉ là cài một ít thuộc hạ của em vào trận doanh của Mẹ thôi.”
Tư thế của hắn cực kì tự nhiên mà thân mật, hoàn toàn không có chút cảm giác gượng ép nào, như thể vốn dĩ nên là như vậy.
Diệp Ca cau mày nhích sang bên cạnh: “Chật chết.”
“Thế ạ?” Kê Huyền chẳng thay đổi sắc mặt, không biết xấu hổ, nói: “Sao em không thấy vậy?”
Quỷ ảnh: “…”
Tôi không nên ở đây.
Tôi nên nằm dưới gầm xe.
Kê Huyền ngước mắt nhìn Quỷ ảnh vẫn đang ngơ ngác đứng trước mặt mình, nhướng mày hỏi: “Sao ngươi còn ở đây?”
Quỷ ảnh: “…”
Chứ tưởng tôi muốn hả!!!!!
Mi bị nhét một bụng cơm chó, tức ỏng bụng ảo não quay người.
“Bye.” Diệp Ca phất tay.
Mi cũng phất tay theo thói quen: “Tạm biệt…” Diệp.
…Khoan… Diệp.
Diệp chính là ACE.
Cái tên nhân loại đáng sợ lại đáng ghét, gã đàn ông cặn bã bội tình bạc nghĩa.
Mi cảm tưởng bộ đồ lòng của mình lại lần nữa xoắn thành một cục, chân nam đá chân chiêu suýt thì tự vấp ngã, nó vội vàng lao ra ngoài.
Kẻ đầu sỏ Diệp Ca chớp mắt, khó hiểu nhìn theo bộ dạng có vẻ kì quái của đối phương:
“Cậu có thấy Mi hơi lạ không?”
Kê Huyền lơ đãng nói: “Không.”
Thừa dịp đối phương mất tập trung, Kê Huyền lén nhích lại gần Diệp Ca, lại dính sát rạt vào người anh.
Diệp Ca cau mày, không nhận ra hành động nhỏ nhặt của đối phương: “Cậu chắc chứ?”
Kê Huyền vươn tay ôm eo Diệp Ca.
Hắn trưng vẻ mặt ngay thẳng, gật đầu:
“Chắc mà.”
Đến khi Diệp Ca hoàn hồn lại, đối phương đã dính lấy anh không khác gì keo con chó.
Diệp Ca: “…”
Đậu má.
Anh chậm rãi hít sâu, giơ tay miết sống mũi, đè cơn giận xuống: “Buông ra.”
“Không buông.”
Diệp Ca không muốn tiến diễn kiểu trò chuyện vô nghĩa này với đối phương.
Nhưng lần nào quanh đi quẩn lại cũng bị quấn vào.
Diệp Ca nghiến răng: “Cậu có thấy trẻ trâu không hả?”
Ngay sau đó, thân hình cao lớn bên cạnh anh chợt thu nhỏ lại.
Cậu bé ôm chặt cánh tay chàng thanh niên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà tái nhợt ngước lên, đôi mắt như hồng ngọc híp lại, môi nở nụ cười như có như không, giọng nói non nớt nũng nịu:
“Không ạ.”
Diệp Ca: “…”
…Giết tôi đi.
Sao con quỷ này khó xử lí quá vậy?
Cuối cùng, Diệp Ca gắng gượng rút tay mình ra khỏi vòng tay của đối phương.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy thất vọng của hắn, anh tỏ vẻ mình chẳng mềm lòng chút nào… song lại không thực hiện kế hoạch vừa vạch ra trong bụng:
Đứng lên khỏi ghế sô pha, cách xa cái tên dính người kia một chút.
Kê Huyền ngước mặt nhìn Diệp Ca ngồi bên cạnh mình, sâu trong mắt nơi đối phương không thế nhìn thấy, thoáng ánh lên vẻ đắc chí khi thực hiện được mưu đồ.
Sau khi thoát khỏi đối phương, Diệp Ca mới nhớ ra mục đích ban đầu mình đi tìm Kê Huyền.
“Đúng rồi.” Anh vừa nói vừa giơ tay, ngón tay tái nhợt lạnh băng vạch vào không khí, mở ra một vết nứt đỏ tươi: “Cái này…”
Từ khe hở, cánh tay đen thò ra.
Diệp Ca: “…”
Kê Huyền híp mắt: “…”
Dưới tầm mắt áp bức rét lạnh của đối phương, cánh tay đen rùng mình, vô thức rụt người về bên cạnh Diệp Ca.
Diệp Ca: “…Mày ra đây làm gì?”
Cánh tay đen hờn tủi: “Hu hu hu hu tui đọc hết tiểu thuyết rồi, trong đó không có wifi, tuy điện thoại không hết pin nhưng thật sự chán lắm luôn đó!”
Diệp Ca: “Bên ngoài cũng không có wifi.”
Sau khi thành phố M bị Mẹ chiếm đóng, toàn bộ cơ sở hạ tầng điện lực trong thành phố đều ngưng hoạt động, bao gồm tất cả các trạm internet.
“Cái gì?!” Cánh tay đen kinh ngạc, khó tin ngẩng đầu nhìn Diệp Ca.
Nhưng giây kế tiếp, nó bỗng dưng nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của đối phương, nó lập tức run rẩy, lắp bắp nói: “Anh… anh… anh…”
Chờ đã…
Rốt cuộc mình đã ở trong quỷ vực bao lâu rồi!!!
Sao thế giới này thay đổi dữ vậy, nó hoàn toàn không theo kịp gì hết!!!!
Nhìn cánh tay lung lay trong gió trước mặt, Diệp Ca bình thản nói: “À, đúng rồi, bây giờ tao là quỷ.”
Cánh tay đen: “…”
Diệp Ca: “Mẹ ra ngoài rồi.”
Cánh tay đen: “… … …”
Diệp Ca: “Hiện tại bà đang đang chuẩn bị xâm chiếm thế giới và tiêu diệt toàn bộ con người.”
Cánh tay đen: “… … … … … …”
Diệp Ca: “Được rồi, nhìn chung gần đây chỉ xảy ra những chuyện này thôi, giờ mày có thể quay vào.”
Nói xong, anh vô tình xách cánh tay đen lên, chuẩn bị nhét nó trở lại quỷ vực của mình.
Cánh tay đen: “Từ từ, từ từ!”
Diệp Ca khựng lại: “Sao?”
Cánh tay đen do dự: “Ừm… Loài người, có thể không diệt vong không?”
Nó níu vào mép quỷ vực của Diệp Ca, dè dặt hỏi:
Diệp Ca ngạc nhiên: “Hử? Tại sao?”
“Loài người… thật ra cũng tốt lắm mà, đúng không?” Cánh tay đen không biết Diệp Ca hiện đang ở phe nào, không thể làm gì khác hơn là vắt kiệt trí óc, lắp bắp nói: “Tuy bây giờ anh là quỷ, nhưng anh xem, họ có wifi, có trò chơi, tiểu thuyết hay… họ cũng rất thông minh, hơn… hơn nữa, rất nhiều con người cũng rất tốt…”
Trình Sách Chi, Vệ Nguyệt Sơ, Trần Thanh Dã…
Đều rất thân thiện.
Nó hỏi một cách đáng thương: “Anh có thể nói với Mẹ không? Chúng ta chung sống hòa hợp với nhau?”
Nét mặt Diệp Ca thoáng dịu đi.
Anh mỉm cười: “Tao sẽ thử.”
Cánh tay đen: “!”
Nó còn chưa kịp vui mừng đã thấy Diệp Ca giơ tay xách nó lên, kiên quyết nhét nó trở vào, lạnh lùng nói:.
Xin hãy đọc ????r????yện ????ại # T R ???? M T R ???? ???? Ệ N﹒????n #
“Bái bai.”
Cánh tay đen: “…”
Tuy đã biến thành quỷ, nhưng người đàn ông này vẫn đáng ghét hệt như trước kia.
Kê Huyền: “Vậy… đó là thứ anh muốn cho em xem à?”
Diệp Ca: “…Không phải.”
Anh mở quỷ vực, lấy ra cuốn sổ vẫn còn dính những miếng thịt vụn đỏ sậm trên bìa.
Kê Huyền nhíu mày: “Đây là cái gì?”
Diệp Ca ngừng lại: “Sổ tay mà Cục trưởng tiền nhiệm Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên đã giấu.”
…Giấu trong cơ thể mọc đầy những cục thịt kia của mình.
Anh nói: “Hơn ba mươi năm trước, của đã từng mở ra một lần, ông ta chính là người đã mở cửa.”
Kê Huyền trầm ngâm gật đầu: “…Hóa ra là vậy.”
Vì hôm đó hai người chia ra hành động, nên hắn không biết cuộc nói chuyện diễn ra dưới tầng hầm thứ năm kia, sau đó Diệp Ca cũng không có cơ hội nói việc này ra.
Nhưng hiện giờ cũng không phải lúc để nói chuyện.
Diệp Ca hít thật sâu, anh vẫy nhẹ cuốn sổ trong tay để rũ đi mớ thịt vụn bám trên nó:
“Rõ ràng, trong nhiều năm bị giam cầm, ông ta chưa hề từ bỏ nghiên cứu những chuyện liên quan đến cửa và Mẹ.
Vậy nên tôi nghĩ có lẽ trong này sẽ có không ít thông tin chúng ta có thể dùng được.”
Anh ngước mắt nhìn Kê Huyền: “Nói không chừng sẽ trở thành cơ hội trở mình.”
—————————
Tác giả:
Mi: Hôm nay tôi không chỉ phát hiện thuyền mình chèo là real, còn bị bọn họ show ân ái ngay trước mặt… mau cứu cún độc thân!
Khó .